Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng - Chương 0: Văn Án
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tiểu Hồ Ly của Vương Tổng


Chương 0: Văn Án


“Hàn Phong…a~ chậm thôi…ưm vợ anh..ưm nghe~” trong căn phòng lớn tối lấp loé ánh đèn mờ ảo, hai thân hình dây dưa kích tình nóng bỏng tạo ra âm thanh “bạch bạch” “phập phập” cuồng dã. Người phụ nữ  rên rỉ bấu víu tay vào người đàn ông, tay không ngừng xoa xoa nơi hai người đang giao nhau, người đàn ông phía trên như hổ đói dồn dập nhanh thân dưới phấn khích đến điên người.

Nguyệt Uyển Nhi vẩy vẩy cái đuôi của mình ngồi ở cửa góc khuất ở căn phòng nhìn đôi cẩu nam nữ đang hoan lạc trên chính chiếc giường tân hôn của mình, phù thật may rằng cô chưa bao giờ nằm lên chỗ bẩn thiểu đó. Lười nhác vẩy vẩy chiếc đuôi mềm mại của mình, đôi mắt tinh xảo quyến rũ nhìn họ. Thật nhàm chán a~
“Vụt” một âm thanh nhẹ bẫn vang lên, tiểu hồ ly Uyển Nhi liền biến thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đường cong mê người ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc váy kín đáo quê mùa. Cô khẽ nhếch nhẹ khoé môi liếm một vòng, lém lỉnh nháy mắt.
“Các người…các người..!” Giọng cô run rẩy đầy thê lương đáng thương. Quả nhiên hai người trên giường liền dừng động tác, âm thanh hoan lạc đồi truỵ biến mất.
“Hàn Phong~ vợ anh kìa…” Tử An ngoạ nguậy khó chịu vì bên dưới chưa được thoả mãn, giả vờ đáng thương ấm ức nói ” Em..em đi”
Triệu Hàn Phong thân dưới ướt đẫm vẫn còn động đậy ra vào, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Tử An không nói gì
“Hàn Phong, anh thật tàn nhẫn với em”giọng cô nũng nịu, uất ức bấy nhiêu điều có không kém cô ta.
“Hàn Phong~ Người ta muốn~” Tử An đắc ý khiêu khích cô, Nguyệt Uyển Nhi chỉ nhếch khoé môi nước mắt lưng tròng đáng thương, loại này chưa đủ tư cách để chơi với cô.
“Cô đi đi” Triệu Hàn Phong lạnh lùng nói sau đó tiếp tục trở lại với công việc, thân dưới lại vận động kịch liệt ướt át.
Nguyệt Uyển Nhi dựa vào tường trong tối nhấc một lọn tóc chơi đùa, giọng vẫn đáng thương “Đừng mà~” bây giờ nét mặt cô và giọng nói đều không khớp với nhau.
“Nguyệt Uyển Nhi! Cút!” Hàn Phong rống lên, tiếng bạch bạch và tiếng người phụ nữ rên nối dài theo đó. Tử An đắc ý cười, khoái cảm truyền vào ở bên dưới thật thoải mái.
“Huhu~” Nguyệt Uyển Nhi dậm chân buồn đau thương chạy ra ngoài bỏ lại tiếng khóc thê lương. Đó là vào tai hai cẩu nam nữ kia.
“Vụt” cô biến lại thành tiểu hồ ly nhỏ trắng tinh mềm mại, thoải mái đung đưa chiếc đuôi của mình bước tung tăng ra khỏi biệt thự trong đêm tối.
—————————————
“Vương Tổng” hai giọng nói cung kính vang lên, hai người đàn ông cúi gập người lại.
Trong bóng tối, thân hình cao lớn vương giả bước ra, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ nam tính yêu nghiệt. Hắn sải bước dài đi đến chiếc Cadillac đen đậu trong khuôn viên biệt thự huy hoàng.
Không cần ra lệnh, họ cũng tự động phục vụ cho hắn như một vị chúa tể. Chiếc xe từ từ lăn bánh xuyên tạc màn đêm hiu quạnh.
—————————————
Nguyệt Uyển Nhi ngồi trên tấm thảm ở dãi ghế, thân thể trắng muốt cuộn tròn lại không khác gì một chú cún trắng nhỏ chiếc đuôi ngoe nguẩy tuỳ ý. Chiếc lưỡi đinh hương liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình nhìn dòng xe qua lại. Hưởng thụ khung cảnh đêm giữa lòng thành phố sáng lấp lánh.
Bỗng:
“Giang Nghiêm, ngươi nhìn xem ở đây có chú cún đáng yêu quá nè!” Một người đàn ông vận một bộ vest đắc tiền đi lại từ đằng xa xa
Người đàn ông đi kế bên anh ta nhìn lên “Vô vị, nhanh lên chủ tịch đang ở xe”
“Ấy sao kìa! Đợi tôi một chút” nói rồi người đàn ông đó chạy nhanh lên chỗ Nguyệt Uyển Nhi đang nằm. Cô nàng hơi bất mãn vì mình bị nhầm là cún! Ta là Hồ Ly a! Hồ Ly!
“Đến đây cún yêu” anh ta vươn tay chuẩn bị chạm đến thì bị một lực đạo kéo ngược lại về sau.
Người đàn ông đi kế bên anh ta nãy giờ bỗng lạnh sống lưng, lập tức vươn tay kéo về,ngạc nhiên rồi lo sợ cung kính nói
“Vương Tổng!” Anh ta nghe vậy lập tức lấy lại gương mặt nghiêm túc cuối người gọi
“Vương Tổng!”
Hắn nhướng mày nhìn hai thuộc hạ của mình, thân hình cao lớn dưới bóng đêm lạnh lùng cao ngạo. Gương mặt góc cạnh lãnh khốc nam tính yêu nghiệt không cảm xúc ẩn ẩn hiện hiện trong bóng đêm.
“A~ Hảo Mỹ Nam! Tuyệt Hảo Mỹ Nam!” Nguyệt Uyển Nhi đang nằm trên dãy ghế, đôi mắt xinh đẹp biến thành hai hình trái tim, nước dãi tràn ra trầm trộ khen ngợi trong lòng, nhưng cũng bị thần thái lãnh khố của hắn làm cho sợ sệt.
Đôi măt sắt bén của Vương Hạo Thần lập tức bắn tới tiểu hồ ly kiêm cún trên dãy ghế.
“Ách…” Nguyệt Uyển Nhi toát mồ hôi hột, co quắp cái đuôi mềm mại của mình lại không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN