Một chút của một chút. Ta lại là của nhau. - Chương 4 : Gặp và cứu chàng một mạng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Một chút của một chút. Ta lại là của nhau.


Chương 4 : Gặp và cứu chàng một mạng.


Nhóm người của Lâm Hạo đã vào phủ. Thiên Ý cứ lao nhao chạy lung tung khắp nhà để xe, có gì có thể chơi được không.

– Thiên Ý ! Muội đừng nghịch nữa ! – Sảnh Nhi

– Được thôi ! – Thiên Ý.

Người quản gia theo lệnh của Lâm Hạo liền đưa Thiên Ý trở về phòng.

– Tại sao lại bắt mình về phòng chứ ? Còn nhiều thứ ở đây mình chưa được chơi mà ! – Lâm Ý. – Không cho mình đi thì mình có cách tự trốn đi !

Lâm Ý chốt cửa phòng lại rồi tắm rửa, tết tóc và mặc đồ của nam nhân vào rồi trèo cửa sổ trốn ra khỏi phủ bằng cửa sau.

Lâm Ý đi khắp nơi để tìm thú vui. Nào là tìm trang sức, rồi thì đến tửu lầu,… Nơi đâu có nhộn nhịp thì sẽ không bao giờ thiếu cô. Vào một đám đông đang xem diễu phố, cô vô tình bị xô ngã nhưng lại được một người nam nhân tuấn tú đỡ lấy.

– Công tử ! Huynh không sao chứ ? – Chính Thần

– Ta không sao ! Cảm ơn huynh ! – Thiên Ý. – Không biết nên xưng hô với huynh như thế nào cho hợp ?

– À ! Cứ gọi ta là Long Tam ! Còn huynh ?

– Ta…ta… Ta là…huynh cứ gọi ta là Nhất Thiên ! – Thiên Ý.

Tính trả ơn người đó nhưng hắn lại phải đi gấp vì có nhiệm vụ cần phải hoàn thành.

” Cái người này mình thấy quen lắm ! Không biết là đã chạm mặt ở đâu nhỉ ? “

Suy nghĩ một hồi thì Thiên Ý mới bỏ đi khỏi chỗ đó để đến tửu lầu làm no cái bụng.

– Ông chủ ! Đưa lên cho ta những món nổi tiếng của quán ! Và đem cho ta một tĩnh rượu hoa cúc ! Cảm ơn ! – Thiên Ý.

– Có ngay ! Công tử xin đợi một chút !

– Được !

Chỗ ngồi của Thiên Ý có thể nhìn được ra bên ngoài đường phố nhộn nhịp.

– Chà ! Đúng là đến đây cũng không uổng một chuyến đi ! Mình phải chơi cho thật đã mới được !

Đúng lúc đó, Thiên Ý nhìn thấy một cô nương ở phía dưới tửu lầu rất quen mặt. Đến khi cô nương ấy lên trên thì mới nhận ra đó là Tiễn Mai. Thiên Ý vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiễn Mai, cô ấy nhìn kỹ lại thì mới nhận ra Thiên Ý dưới dạng một nam nhân.

– Thiên Ý ? Sao cậu lại ăn mặc như thế này ? Vậy thì ra thể thống gì nữa ? – Tiễn Mai.

– Cậu lo gì ! Mau ngồi xuống đây ! – Thiên Ý.

– Sao cậu lại ở đây ?

– Chẳng phải mấy ngày trước tớ viết thư cho cậu biết rằng huynh muội chúng tớ đến Trường An một chuyến để chơi sao ? Chỉ là đại ca nhốt tớ lại trong phòng mà không cho tớ đi chơi nên tớ mới mặc như thế này và trốn ra khỏi phủ từ cửa sau ! – Thiên Ý.

Tiễn Mai và Lâm Hạo yêu nhau từ khi nhỏ. Phải nói là họ đúng là một cặp ” thanh mai trúc mã ” mà trời cho nên duyên.

– Cậu đó ! Đừng nói xấu đại ca của cậu trước mặt tớ ! Như vậy tớ sẽ khó xử lắm ! – Tiễn Mai.

– Dạ vâng ạ ! Thưa ” đại tỷ ” tương lai ! – Thiên Ý.

Tiễn Mai bị Thiên Ý trêu đến gưỡng đỏ chính cả mặt, đôi gò má ửng đỏ, đến mang tai cũng đỏ nốt.

– Đây đây ! Món ăn của công tử đến đây ! Ây dồ ! Có thêm một cô nương xinh đẹp ở đây nữa à ? Để ta lấy thêm cho cô một chung trà ! Chờ ta nhé !

– Cảm ơn ông chủ trước ! – Tiễn Mai.

Trong lúc chờ ông chủ pha trà thì Thiên Ý và Tiễn Mai cùng ngồi thưởng thức cao lương mỹ vị đang bày sẵn trên bàn.

– Đây ! ” Đại tỷ ” mau ăn đi !

– Cậu đó ! Cứ giỏi trêu mình thôi ! Cậu cũng ăn đi ! – Tiễn Mai

Vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, uống được bầu rượu hoa cúc thơm lừng, lại còn có người bạn tâm giao bên cạnh thì còn gì vui sướng hơn lúc này nữa.

– Đây ! Trà của cô nương đây !

– Cảm ơn ông chủ ! – Tiễn Mai.

Trời đã bắt đầu chập tối. Phố xá đã bắt đầu lên đèn. Người dân xung quanh cũng ngày một đông đúc hơn.

– Sao tối nay lại đông đúc thế nhỉ ? – Thiên Ý.

– À ! Tớ có nghe mọi người xung quanh nói là tối nay ở thành Trường An, mọi người cùng nhau thả đèn Khổng Minh đấy ! – Tiễn Mai.

– Thả đèn Khổng Minh ? Hay là chúng ta cũng đi thả đèn đi ! Tớ thích lắm đấy ! – Thiên Ý.

– Được, được ! Để tớ trả tiền cho bữa ăn đã ! – Tiễn Mai.

– Vậy… Đa tạ ” đại tỷ ” tối nay đã ra tay hào phóng trước nhé ! – Thiên Ý.

Chờ không được Tiễn Mai, Thiên Ý nhanh chân chạy xuống ra khỏi tửu lầu để mua hai chiếc đèn Khổng Minh của một cô bé. Tiễn Mai cũng nhanh chóng xuống cùng Thiên Ý.

– Cậu đấy ! Có gì mà chạy nhanh thế ? – Tiễn Mai.

– Phải nhanh thì mới có thể mua được 2 chiếc đèn Khổng Minh vừa đẹp vừa to này chứ ! – Thiên Ý. – Nhanh lên ! Chúng ta viết cái gì lên đó rồi mau chóng thả đi !

Thiên Ý nhanh tay nhanh chân kéo Tiễn Mai đi tìm bút mực để viết lên chiếc đèn Khổng Minh ấy.

” Mình phải viết cái gì đây ? Mình mong muốn chiếc đèn Khổng Tử này sẽ đến được tay của người tri kỷ ! “

– Yêu rồi hận, hận rồi yêu. Ta muốn quên đi, người thì muốn lưu lại. Cắt không đứt được sợi tơ tình cảm rối rắm ấy. Đến rồi đi, đi rồi lại đến. Ta yêu người, còn người yêu ai ? Tiếc là ánh mắt khi giao nhau lại chỉ thấy được chân trời xa xăm ! – Thiên Ý.

Tiễn Mai sau khi viết đèn Khổng Minh của mình xong rồi thì đi qua xem đèn của Thiên Ý. Nhưng cô lại che lại không cho Tiễn Mai xem.

– Cậu đừng xem ! Tớ không muốn ! Cái này là tớ tự nghĩ ra ! Tớ không muốn ai xem cả ! – Thiên Ý.

– Được thôi ! Nếu đã không muốn cũng chẳng sao ! – Tiễn Mai.

– Tớ viết xong rồi ! Đi thôi ! Chúng ta cùng thả đèn Khổng Minh đi ! – Thiên Ý.

– Được ! Đi thôi !

Hai chiếc đèn Khổng Minh sau khi được thắp sáng thì từ từ bay lên trời, xen lẫn cùng các chiếc đèn khác.

” Hi vọng người nhặt được chiếc đèn này sẽ là người có duyên phận ! “

– Đi thôi ! Cậu đi cả ngày rồi ! Có lẽ mọi người rất lo cho cậu ! Chúng ta mau quay về phủ thôi ! – Tiễn Mai.

– Được ! Chúng ta mau về thôi ! – Thiên Ý.

Tiễn Mai đưa Thiên Ý về phủ rồi từ biệt ở cửa phủ. Nhưng cô đã có hẹn ngày mai cùng Thiên Ý đi mua trăm cài và mấy món trang sức. Thiên Ý vào phủ thì lặp tức bị mọi người mắng.

– Muội…muội… Muội đúng là làm tỷ chết mà ! Muội đi đâu cả ngày hôm nay ? Có biết tỷ tỷ và đại ca lo cho muội lắm không ? – Sảnh Nhi.

– Muội xin lỗi ! Nhưng…ai bảo đại ca lại nhốt muội ở trong phòng chứ ? Ở lại trong phòng, bí bách quá nên muội mới trốn ra ngoài thôi ! – Thiên Ý.

– Được được ! Lần này là đại ca sai ! Đưa muội đến đây lại nhốt muội lại không cho muội đi chơi ! Lần sau không được như thế nữa ! – Lâm Hạo.

– Muội biết rồi ! Muội sẽ không như thế nữa ! Muội mệt rồi ! Muội về phòng đây ! – Thiên Ý.

– Được ! Muội về phòng đi ! – Lâm Hạo.

Thiên Ý trở về phòng liền về phòng ngâm mình lại. Trong đầu lại hiện ra rất nhiều hình ảnh thưởu nhỏ. Cũng như suy nghĩ rất nhiều thứ.

” Vì sai mình không thấy đại biểu ca ở thành Trường An ? Rõ ràng huynh ấy bảo với mình rằng huynh ấy ở đây cơ mà ! Không có lý nào huynh ấy lại lừa gạt mình ! Đại biểu ca à ! Huynh thật ra đang ở đâu ? Muội muốn gặp huynh ! “

Bên ngoài cửa có tiếng nói vọng vào của Sảnh Nhi.

– Thiên Ý ! Muội ngủ chưa ? Ta có đem cho muội ít đồ ngọt này ! – Sảnh Nhi.

– Tỷ vào đi ! Muội tắm rồi sẽ ra ngay ! – Thiên Ý.

Sảnh Nhi đi vào bên trong rồi đặt khay đồ ăn xuống. Thiên Ý cũng nhanh chóng ra khỏi bồn tắm, mặc đồ ngủ vào và ra gặp Sảnh Nhi.

– Tỷ tỷ ! Tỷ đến tìm muội có việc gì không ? – Thiên Ý.

– Thiên Ý ! Ta bảo muội cái này ! Ta thấy muội không nên thân thiết quá với Tiễn Mai ! Ta thấy muội ấy không phải có ý tốt với Lâm gia của chúng ta ! – Sảnh Nhi.

– Tỷ tỷ ! Tỷ nói gì vậy ? Chẳng phải Tiễn Mai từng cứu tỷ khỏi đuối nước sao ?

– Sự việc đó là do cô ấy bất cẩn xô tỷ xuống thái hồ, không tính ! – Sảnh Nhi.

– Nhưng…cô ấy và muội là bạn thân từ nhỏ ! Tỷ nói vậy…muội khó xử lắm ! – Thiên Ý.

– Tỷ chỉ nói để muội tránh xa muội ấy một chút ! Thế gian mà ! Chẳng ai không có mục đích sống của mình cả ! – Sảnh Nhi. – Thôi ! Muội ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi !

– Được ! Tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé ! – Thiên Ý

Sảnh Nhi rời khỏi phòng của Thiên Ý. Chỉ còn mỗi Thiên Ý ở đấy, suy nghĩ lại lời nói của Sảnh Nhi.

” Tỷ tỷ nói như vậy là có ý gì vậy ? Không lý nào tỷ ấy nói không thành có được ! Nhưng… Tiễn Mai cũng không thể nào là người như vậy được ! Trời ơi ! Mình phải làm sao đây ? Thôi, đi nghỉ sớm lấy tinh thần ! Không nghĩ nữa ! “

Thiên Ý thổi tắt đèn. Căn phòng đang sáng bỗng tối om. Thiên Ý nhanh chân lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, gà vừa gáy thì Thiên Ý đã dậy mất rồi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi cũng đã giờ Mẹo. Thiên Ý vẫn mặc bộ đồ của nam nhân để ra ngoài chơi với Tiễn Mai.

– Thiên Ý ! Cậu mặc lại mặc đồ của nam nhân nữa à ? Mọi người nhìn vào thì sẽ như thế này ? – Tiễn Mai.

– Được rồi ! Mọi người không biết đâu ! Chúng ta mau đi thôi ! Nếu để lỡ sẽ chẳng còn đồ đẹp đâu ! – Thiên Ý.

Thiên Ý kéo Tiễn Mai đến tiệm trang sức nổi tiếng nhất thành Trường An để chọn và mua vài món nữ trang đẹp.

– Khách quan ! Ngài muốn chọn món trang sức nào thì cứ tự nhiên ! Tiệm của ta nổi tiếng là có nữ trang đẹp ! Đã nhiều lần, trang sức ở tiệm của ta được dâng lên vua để thưởng cho các phi tần !

– Chà ! Đồ đúng là rất đẹp ! – Thiên Ý.

” Tên vua này cũng ra tay hào phóng quá nhỉ ? Mà không phải ! Là vua mà ! Ngân khố có bao nhiêu là vàng bạc châu báu để hắn tiêu xài chứ ? “

– À…Nhất…Thiên ! Huynh xem chiếc trăm cài này đẹp không ? – Tiễn Mai

– Đẹp ! Đẹp lắm ! Ta thấy miếng ngọc phỷ thuý này cũng rất đẹp ! Ông chủ ! Giúp ta gói miếng ngọc này lại ! – Thiên Ý.

– Công tử đúng là rất là có mắt nhìn ! Miếng ngọc phỷ thuý này vừa được đưa vào hoàng cung hai lô. Chỉ còn lại một miếng mà lại được ngài để ý đến thì đúng là rất may mắn ! Để ta giúp ngài gói lại !

Tiệm trang sức này có một điều đặc biệt rằng. Các món nữ trang bán ra sẽ được để vào một chiếc hương nhỏ rồi mới bỏ vào hộp gỗ trầm hương.

– Tiễn Mai ! Muội chọn được món nào ưa thích chưa ? Ta thấy muội chứ đắn đo mãi với chiếc trăm cài và đôi bông tai ! Hay là mua cả hai đi ! – Thiên Ý.

– Không được ! Như vậy không hay lắm ! – Tiễn Mai.

– Đồ đẹp ở ngay trước mắt, nếu bỏ qua thì sẽ uổng phí lắm ! Cứ chọn lấy đi ! – Thiên Ý. – Ông chủ ! Giúp ta gói cả chúng lại !

– Cảm ơn công tử ! Ngài ra tay thật hào phóng ! Cô nương đúng là rất có diễm phúc !

Bông tai và trăm cài lần lượt được gói lại. Thiên Ý và Tiễn Mai có ý định ra bờ sông để thả diều. Vừa rời khỏi tiệm trang sức ấy, Tiễn Mai đã kéo Thiên Ý lại mà thì thầm.

– Thiên Ý à ! Cậu tiêu xài hao phí quá ! Cái này tớ mua, sao cậu phải trả tiền làm gì ? – Tiễn Mai.

– Tiễn Mai à ! Cậu khách sáo làm gì ? Chúng ta chẳng phải là tỷ muội tốt sao ? Cậu cho tới cái này, tớ cho cậu cái kia ! Được rồi ! Không sao đâu ! – Thiên Ý.

Thiên Ý và Tiễn Mai đi được một lúc sau thì thấy được nơi thả diều lúc đầu dự định. Nhưng lại thấy có một người đang nằm đấy, toàn thân bê bết máu.

– Tiễn Mai ! Tiễn Mai ! Đằng kia ! Hình như có người gặp nạn kìa ! – Thiên Ý.

– Hình như là một người nam nhân ! Nhanh lên ! Chúng ta mau đến đó đi ! – Tiễn Mai.

Thiên Ý sốt sắn cứu người, bộ đồ nam nhân lại tiện lợi nên cô chạy rất nhanh. Còn Tiễn Mai thì bị vướng đồ của nữ nhi nên chạy chậm hơn.

– Huynh đài ! Huynh đài ! Huynh không sao chứ ? Huynh đài ! – Thiên Toàn.

Người nam nhân ấy vẫn còn bất tỉnh. Hơi thở có chút khó khăn.

– Tiễn Mai à ! Bây giờ phải làm sao đây ? Nếu đưa huynh ấy về nhà thì mọi người không đồng ý đâu ! – Thiên Ý.

– Hừm…à ! Đằng kia có một căn nhà lá ! Chúng ta đưa huynh ấy đến đó để xin nhờ giúp đỡ đi ! Được không ? – Tiễn Mai.

– Được ! Nhanh lên ! Mau giúp tớ một tay đỡ huynh ấy lên đi ! – Thiên Ý.

Thiên Ý và Tiễn Mai khó khăm lắm mới có thể đỡ được người nam nhân ấy đến ngôi nhà ở gần đó.

– Cho hỏi ! Có ai không ạ ? – Thiên Ý.

Một bà cụ tay chân run run đi ra.

– Lão có thể giúp gì được cho mọi người ?

– Bà ơi ! Ở đây bọn cháu có một người đang bị bất tỉnh ! Bà có thể cho bọn cháu xin để người này ở đây để trị thương không ? – Thiên Ý.

– Được được ! Công tử và cô nương đây mau đỡ người này vào trong !

– Đa tạ cụ ! – Tiễn Mai.

Tiễn Mai nghe theo chỉ thị của Thiên Ý để chuẩn bị mọi thứ để giúp người nam nhân ấy trị thương. Mở chiếc áo của hắn ra, bên trong là một cơ thể rắn chắc với các loại vết thương cũ, vết thương mới chồng chất lên nhau. Vì sợ máu nên Tiễn Mai không thể giúp Thiên Ý một tay, cô đành ra ngoài hiên ngồi.

” Người này mình thấy quen lắm ! Có vẻ như gặp ở đâu rồi ! Thôi ! Không nghĩ nữa ! Cứu người đã ! “

Thiên Ý rất cẩn thận băng bó những vết thương nhỏ, còn với những vết thương lớn bị rách miệng thì Thiên Ý lấy kim chỉ đã rửa sạch để khâu lại.

” Xong rồi ! Hy vọng người này sẽ không sao cả ! Mau tỉnh lại nhé ! “

Xong xuôi, Thiên Ý đem ái của người đó đi giặt để rửa sạch đi những vết máu nằm chằn chịt trên đó.

– Tiễn Mai ! Ở đây không cần cậu nữa ! Cậu về nghỉ ngơi sớm đi ! À ! Cậu giúp tớ chuyển lời đến đại ca và mọi người rằng tớ ở chơi nhà của một người bạn ! Không cần họ đi tìm ! Cậu phải nói sao cho khéo nhé ! – Thiên Ý.

– Được ! – Tiễn Mai.

– Trên đường về nhớ cẩn thận đấy nhé ! – Thiên Ý.

– Cậu ở lại cũng cẩn thận ! Ở đây vắng vẻ, không an toàn ! Nhớ về sớm nhé ! – Tiễn Mai.

– Được rồi ! – Thiên Ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN