Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách
Chương 6
Ngụy quý phi cười lạnh: “Đạo lý là như thế. Nhưng sợ là sợ như lời nói của ngươi, nếu xảy ra chuyện đặc biệt, vạn nhất thái tử cùng Ôn Mật gạo nấu thành cơm thì sao?”
Ngụy Tử Ngô chỉ nghĩ như vậy, nhưng nàng cảm giác, ngữ khí Ngụy quý phi thản nhiên quái dị, nàng xem cô, không nói gì.
Ngụy quý phi cũng không biết chính mình vô ý biểu lộ cái gì, hướng Ngụy Tử Ngô cười, nói: “Xúc Xúc, ngươi vừa tiến cung, đi thỉnh an thái hậu đi.”
Ngụy Tử Ngô tất nhiên là đáp ứng.
Thái hậu đang ở Từ Di Cung lễ phật, chưa xong, cung nhân liền để Ngụy quý phi cùng Ngụy Tử Ngô ở chính điện chờ.
Đi vào sau, mới gặp Tiêu Lệnh Phất đang đợi thái hậu.
Chỉ thấy nàng búi tóc cao vãn, cắm lục bích tỉ bảo bình trâm, ở dưới là dạ minh châu, một thân thiển quất sắc hoa lan văn đoản áo xứng xanh thẫm thêu kim đoạn váy, buộc vòng mạn diệu tinh tế, cả người cảm giác lịch sự thanh nhã tao lệ, im lặng ngồi ở trên ghế.
Nhìn đến đối phương, Ngụy Tử Ngô cùng Tiêu Lệnh Phất đều giật mình chớp mắt.
Từ trước Ngụy Tử Ngô có thể trong nhóm quý nữ nhất hô bá ứng, tự nhiên không được đầy đủ là vì gia thế, thân mình nàng mị lực có duyên cớ rất lớn. Dù sao kinh thành cũng là nơi quan cao hiển hách như mây.
Đồng dạng, lúc Ngụy Tử Ngô rời kinh, Tiêu Lệnh Phất có thể áp đảo Ôn Mật làm đệ nhất quý nữ kinh thành, nguyên nhân là do mị lực của nàng.
Nếu nói là Tiêu Lệnh Phất đã bị thổi phồng, là vì tài danh của nàng, còn có tính cách rộng lượng như nước.
Còn Ngụy Tử Ngô tựa như kiêu dương sinh huy, mang theo trời sinh hấp dẫn. Nàng sống tùy tính thập phần bừa bãi, cũng lười tốn tâm tư mượn sức ai, cố tình chính là làm cho rất nhiều người muốn tới gần nàng.
Tiêu Lệnh Phất tâm tư tinh tế, quan sát nhập vi, cơ hồ là nhòn Ngụy Tử Ngô từ đầu đến giờ, liền nhìn ra bất đồng.
Một chuyến đi Liêu Tây, cư nhiên khí chất của Ngụy Tử Ngô cũng thay đổi. So với trước, thu liễm rất nhiều.
Tiêu Lệnh Phất hướng Ngụy quý phi thỉnh an, lập tức hỏi: “Xúc Xúc, vì sao hôm qua ngươi không tới vườn Trường An?”
Ngụy Tử Ngô kì quái nói: “Ta đến vườn Trường An làm cái gì?”
Tiêu Lệnh Phất nói: “Ta bảo Như Kha nói với ngươi. Nghĩ rốt cuộc ngươi quay về kinh, các tỷ muội đều rất nhớ ngươi, liền an bài ở vườn Trường An đón gió cho ngươi.”
“Đại tỷ của ta?” Ngụy Tử Ngô nháy mắt sáng tỏ, thản nhiên nói: “… Nàng không có nói cho ta biết.”
“Thật sao?” Tiêu Lệnh Phất kinh ngạc: “Sao có thể như vậy, ta rõ ràng bảo Như Kha nhớ nói với ngươi.”
Ngụy Tử Ngô không so đo, cũng không đại biểu rằng nàng xem không rõ, nhất thời ánh mắt Tiêu Lệnh Phất cũng có chút vi diệu.
Bởi vì từ nhỏ thường tiến cung, nàng đối với Tiêu Lệnh Phất xem như hiểu biết. Tiêu Lệnh Phất thông minh như vậy, như thế nào không biết Ngụy Như Kha không nói với nàng. Ngày hôm qua nàng không đi vườn Trường An, nhất định là đã oán thanh nhất phiến.
Nhâm nhân tha viên niết biển, không phải tính cách của nàng. Ngụy Tử Ngô thong thả mà nói rõ ràng: “Nếu là ta thành ý mời ai, tất nhiên sẽ phái người đem thiệp mời đưa đến trên tay đối phương, mà không gọi người chuyển lời.”
“Ừ, ta thật là sơ xuất, ta nghĩ Như Kha là tỷ tỷ của ngươi, hẳn là sẽ chuyển lời…” Trên mặt Tiêu Lệnh Phất hiện lên một tia xấu hổ, nàng thật không ngờ, Ngụy Tử Ngô không trách cứ Ngụy Như Kha, mà là trực tiếp nghi ngờ nàng.
“Bất quá, Xúc Xúc đừng hiểu lầm, ta tự nhiên là có thành ý muốn vì ngươi mà đón gió. Nhưng nếu Như Kha chủ động thay ta nói với ngươi, ta làm sao có thể cự tuyệt nàng.”
Ngụy Tử Ngô biết nếu lấy đầu óc cùng tính tình của Ngụy Như Kha, hoàn toàn làm ra được chuyện như vậy. Liền không hề nói cái gì.
Nàng quay đầu không hề quan tâm Tiêu Lệnh Phất, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Tiêu Lệnh Phất nhằm vào nàng? Cũng không nhớ rõ khi nào cùng đối phương phát sinh mâu thuẫn. Lấy tính cách Tiêu Lệnh Phất làm chuyện như vậy, cảm thấy rất kì quái. Huống chi…
Tiêu Lệnh Phất muốn làm thái tử phi, Ôn Mật cũng muốn làm thái tử phi, nàng không đi tìm Ôn Mất đấu đá, lại tốn tâm tư trên người mình?
Hai tiểu cô nương nói chuyện, Ngụy quý phi không tiện nói xen vào, chỉ nhíu mày.
Một phòng trầm mặc, thái hậu đã trở lại.
Ba người đều tiến lên bái kiến thái hậu, thái hậu cười đánh giá Ngụy Tử Ngô, nói câu: “Hài tử tốt.”
Lại cùng Ngụy Tử Ngô và Tiêu Lệnh Phất nói chuyện trong chốc lát, nói: “Quý phi, hôm nay ngươi bảo nha đầu Tử Ngô ở lại đây, trò chuyện giải buồn với ta. Bộ dáng này của nàng, người khác nhìn trong lòng cũng thoải mái.”
Ngụy quý phi tất nhiên là vui mừng khi thái hậu yêu thích Ngụy Tử Ngô, liền chính mình về cung trước.
Thái hậu thật là thích tiểu cô nương, bữa trưa phòng bếp cũng mang nhiều đồ ăn hơn, còn hai công chúa cũng kêu đến.
“Xúc Xúc!”
Nghe được tiếng của Cố Hi Nhạc, Ngụy Tử Ngô lập tức đứng lên.
Hai người bất chấp thái hậu ở đây, Cố Hi Nhạc làm nũng: “Ngươi tiến cung cư nhiên không đến thăm ta?” Thanh âm thật sự ủy khuất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!