13 Tuổi, Tôi Mất Cậu!
Chương 9: Dực Phong Không Hoàn Hảo?
Đồng hồ đầu giường reo inh ỏi, tiếng động rất làm người ta dễ bực mình, Tử Yên khó chịu nhíu mày, không muốn để ý tới cái âm thanh đáng ghét đó, cuộn người vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Nhưng hình như ông trời không muốn buông tha cho cô, âm thanh réo rắt vẫn cứ vang lên đòi mạng người.
Cô bực mình giãy dụa, sau một hồi lăn qua lộn lại trên giường thì ngồi bật dậy, hơi mơ hồ vươn tay tắt đồng hồ con mèo.
Ngáp dài lười biếng, cô bước xuống chiếc giường đơn màu xanh biển của mình, đang định bước đi thì cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn ga trải giường.
Máu!
Một mảng máu đỏ thẫm dính trên ga giường rất bắt mắt.
Thân mình Tử Yên hơi cứng lại, sau đó ứng lại thì lập tức chạy vào toilet. Cởi quần ra đập vào mắt là quần lót dính máu, cô thở dài, cuối cùng đã tới.
Kéo quần lên, cô đi ra ngoài lục tủ đồ, kiếm miếng băng vệ sinh và cái quần lót khác, thành thục dán vào, sau khi rửa lại sạch sẽ lại mặc vào, thay đồng phục thể dục.
Mở cửa toilet ra ngoài, cô cuốn ga trải giường bẩn và quần lót đem đi giặt rồi mới xuống nhà ăn sáng.
Nhà cô cũng được coi là rộng, có hai tầng và một sân thượng, tầng trệt là phòng khách và nhà bếp, ba mẹ cô ở tầng hai, bên cạnh là phòng dành cho khách, tầng hai có phòng của cô và một cái kho chứa đồ linh tinh.
Xung quanh nhà là khu vườn khá rộng trồng đủ mọi loại cây, do đó có nhiều bóng mát, dưới gốc cây còn giăng võng và bàn ghế đá.
Có thể nói, sân nhà Tử Yên tuy không rộng như biệt thự nhưng cũng là nơi thư giãn lý tưởng.
Sau khi Tử Yên nói với mẹ cô “có” rồi thì mẹ chỉ ừ một tiếng, nhưng cô cảm nhận được sự mừng rõ của mẹ, dù sao thì cũng đã 13 tuổi, các bạn nữ cùng lớp cũng đã có, mà cô còn không có động tĩnh gì thì mẹ cô đúng là rất lo lắng.
Ba cô là người đàn ông rất bảnh trai, tuy đã có tuổi nhưng không khó để nhìn ra hồi trẻ ông cũng là thiếu niên có sức hút được nhiều người theo đuổi.
Mẹ cũng là người phụ nữ vô cùng quyến rũ, dù trên mặt bà đã có dấu vết của năm tháng.
Tử Yên xinh đẹp khả ái như vậy có lẽ là di truyền được gen tốt của cả ba và mẹ.
Ăn sáng xong, được ba chở đến trường trên chiếc xe máy loại mới. Dọc đường gió thổi mát rượi khiến tâm trạng cô rất tốt.
Đến trường, cô cởi nón bảo hiểm, thưa ba một tiếng rồi bước vào trường.
Tiết thể dục, Tử Yên xin nghỉ, lý do là “tới tháng”. Cả lớp đang nghỉ giải lao sau khi tập một vài động tác cơ bản. Nam nữ gì cũng chia ra thành vài nhóm để tám chuyện buôn dưa lê trên trời dưới đất.
Tử Yên đang nói với các bạn gái về “chuyện con gái”. Đầu năm nay là lần đầu tiên cô có, chẳng qua là vấn đề này cũng không làm cô kinh hoảng được lâu, dù sao thì con gái lớn rồi ai cũng sẽ tới. Chẳng những vậy cô còn cảm thấy vui mừng, có rồi chứng tỏ cô đã “trưởng thành” rồi, vì vậy mà cũng nói hăng say hơn.
Các bạn gái ngồi phía trước chia sẻ đủ chuyện, thậm chí nói tới cả…băng vệ sinh, đã vậy còn rất lớn tiếng, hoàn toàn không có chút e ngại đối với các bạn trai đang đỏ mặt phía sau. Con trai ai nấy đều quay mặt sang chỗ khác, tránh cho mình nghe thấy những chuyện đáng xấu hổ không nên nghe, còn cố nói chuyện lớn hơn để lấn át âm thanh các bạn nữ. Haiz, không phải nói thiếu nữ mới lớn rất ngại ngùng mấy chuyện này sao, còn con gái lớp mình…thật ngại quá, bọn họ là ai vậy?
Sau tiếng còi của thầy thể dục, cả lớp đứng lên tập trung, tiết này thầy cho chạy ngắn, cô chống cằm ngồi nhìn các bạn gái chạy trước, bên cạnh là các bạn trai đang líu ríu những thứ tầm xàm ba láp gì đó mà cô không thèm quan tâm. Cái cô quan tâm là, ặc, Dực Phong đang ngồi đối diện. Anh không có phản ứng gì lớn, vẫn nói chuyện với Gia Bảo với thái độ bình thản, lâu lâu lại vô tình liếc nhìn cô một cái.
Nữ chạy nhìn không có sức sống lắm, đa số là chạy cho có lệ, chốc chốc cũng kết thúc.
Nam ra sân, nhìn có vẻ hăng hái hơn nhiều, ai nấy cũng đều đang khởi động lắc vai gì gì đó, tóm lại rất náo nhiệt.
Dực Phong đứng yên bên cạnh, giữa đám con trai có vẻ cực kì bắt mắt, anh cứ đứng yên ở đó không nói không làm gì như một pho tượng, nét mặt máy móc nhìn đường chạy trước mắt.
Nhìn Dực Phong như vậy, tự nhiên Tử Yên lại nhớ ra một vài chuyện hồi năm ngoái.
Năm ngoái thi học kì môn thể dục cũng là chạy ngắn thế này, Dực Phong phải chạy lại hai lần mới đạt được, có lẽ anh thật sự không được giỏi thể dục cho lắm, chẳng những chạy ngắn mà còn cả các môn thể thao khác liên quan đến vận động, Dực Phong đều lam không được tốt.
Nghĩ đến đây, Tử Yên nhìn trời, ông trời quả thật rất công bằng, cho Dực Phong sắc đẹp, học giỏi tất cả các môn, nhưng vẫn là không có khả năng vận động. Cuối cùng cũng tạo ra một Dực Phong không hoàn hảo.
Đám con trai xếp thành một hàng lần lượt chạy. Dực Phong trùng hợp đứng trước mặt Tử Yên. Cô lập tức ngừng nói chuyện, nhìn anh chăm chú. Hình như Dực Phong hơi mất tự nhiên, mấp máy hỏi một câu.
“Không chạy mà ngồi đó sung sướng quá ha?”
Hỏi xong lại quay đầu đi, có lẽ cũng không cần cô trả lời.
Tử Yên trừng mắt nhìn anh, đây có được coi là câu hỏi quan tâm không? Suy nghĩ một hồi, Tử Yên cũng trả lời.
“Tao tới tháng.”
Có lẽ Dực Phong cũng không ngờ cô sẽ trả lời lại, đờ người một lúc, hồi hồn lại thì vội vàng quay đầu đi, nếu để ý sẽ thấy tai của anh có hơi đỏ lên, chắc là vấn đề cô vừa nói quá xấu hổ.
Vừa lúc đó, tiếng còi của thầy giáo như giải thoát cho anh, Dực Phong liền vào tư thế, “vèo” một cái chạy đi.
Tử Yên nhìn anh chạy, lớp cô có mấy bạn nam chân dài xé gió điên cuồng chạy, lúc chạy ngang chỉ cảm thấy mát rượi, còn Dực Phong, nhìn vào cũng thấy cắm đầu chạy, ngay cả tóc mái cũng chĩa sang hai bên, nhưng sao còn chưa chạy được nửa đường…
Haiz, bởi vậy, chạy nhanh hay không không phải bản thân muốn là được, người với người phải có sự chênh lệch thì cuộc sống này mới đậm đà thú vị. Có lẽ kiếp trước Dực Phong chọc phải ai đó bị què chân?
——————–
Ron vừa sửa lại nội dung chương 1 chương 2. Thật ra cũng không sửa gì, chỉ là thêm bớt đi mấy chi tiết để cho mọi người biết rõ hơn về các tình tiết của truyện, nhớ đọc lại chương 1 chương 2. Ron sẽ sửa lại nội dung các chương còn lại sớm để không làm cho truyện bị lủn củn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :))
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!