[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư - Chương 13: Không Gian Giới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư


Chương 13: Không Gian Giới


Bạch Quân nhìn vết thương trên người Vũ Thiên thở dài nói:

– Ngươi mau chóng vào không gian chữa trị vết thương. Đưa Thanh Đồng ra ngoài dọn dẹp ở vách núi để có chổ trú chân. Ta tạm thời ở ngoài này bày một vài kết giới và trận pháp để tránh ma thú và các tu luyện giả khác.

Vũ Thiên gật đầu, sau đó mang Thanh Đồng ra dặn dò vài câu rồi nàng vào trong không gian riêng. Mới đầu ra ngoài Thanh Đồng thấy Vũ Thiên mình đầy máu me nhìn cảnh tượng như vậy, Thanh Đồng cũng sợ hết cả hồn. Nghe được Vũ Thiên trấn an nàng mới yên tâm, nhìn dưới đất là một con mãng xà to lớn, Thanh Đồng hoảng hốt nhưng thấy nó bất động, nàng mới bạo gan đi lại ngắm nhìn nó.

Thanh Đồng suy đoán chắc là lúc nãy chủ nhân nàng và con mãng xà này có cuộc chiến khốc liệt lắm. Tưởng tượng ra cuộc chiến đó, đến cuối cùng Vũ Thiên thắng nàng lộ ra ánh mắt lấp lánh. Chủ nhân thật là cao siêu, có pháp bảo lại có thực lực mạnh như vậy. Đi theo chủ nhân thật là hành động sáng suốt. Nàng tự sùng bái một hồi, sau đó leo lên cây trèo lên phía vách núi, Thanh Đồng rút một thanh đoản kiếm ở ngang hông chặt mớ dây leo xung quanh rồi bước chân vào cái hang tối om. Cái hang cũng không sâu lắm, bên trong có một lớp da to đùng. Thanh Đồng nhìn thấy vậy vẻ mặt hơi tái, nhưng nghe lời chủ nhân bảo con cự mãng đã bị giết, không còn xuất hiện cái gì nàng đánh bạo đi xung quanh cắt hết đám dây leo để hang động trở nên sáng sủa hơn.

Ở trong không gian riêng, vì mất máu khiến khuôn mặt của Vũ Thiên tái nhợt không có huyết sắc. Nàng đau đớn lê thân mình đến bên hồ nước, hai tay của nàng hiện giờ không thể cử động được. Đừng nói đến chi là múc một ngụm nước uống, mắt càng ngày càng hoa lên. Vũ Thiên lắc lắc đầu để mình tỉnh táo, nàng cắn răng ngồi xuống một cách khó nhọc. Vũ Thiên cúi đầu xuống uống một ngụm nước. Máu trên thân đang chảy bổng nhiên dừng lại, cánh tay đau đớn lúc nãy giờ cũng có thể cử động được một chút, nhưng vẫn còn đau lắm. Nàng cởi bộ đồ dính đầy máu của mình, vứt sang bên cạnh, sau đó từ từ bước xuống hồ nước nóng. Ngã mình ra sau thành hồ nhắm mắt, nàng đã quá mệt. Mất máu quá nhiều khiến Vũ Thiên lâm vào mê man. Vết thương trên người Vũ Thiên cũng từ từ lành lại, nàng ngất đi. Vũ Thiên không biết từ khi máu của nàng nhỏ xuống hòa vào cái hồ nhỏ. Hồ nước bổng dưng sôi trào, đất đá xung quanh xuất hiện những vết nứt. Tiếng ” Ầm..Ầm..” vang vọng xung quanh, ngay tại chổ Vũ Thiên nằm bị ngăn cách ra làm một cái hồ nhỏ hơn chừng 2,3 trượng. Vết nứt tạo thành một con sông dài nối với cái hồ nhỏ của Vũ Thiên đang nằm. Nơi thác nước đổ xuống là một cái hồ lớn, trở thành trung tâm nối liền cái hồ nhỏ kia, sau đó nước từ hồ nhỏ chảy xuống con sông tạo thành một liên kết với nhau. Từ phía xa cách đây 2 dặm mọc lên một ngọn núi nhỏ, cách con sông không xa ở phía trên bờ hình thành một mảnh đất rộng lớn màu mỡ, ngay cả chổ A Châu đang nằm cũng nhô lên một tảng đá thật lớn, giống như một chiếc giường bằng đá. Phía trên thác nước hình thành một dãy núi cây cối mọc lên um tùm.

Khi Vũ Thiên tỉnh lại là một ngày sau đó, nàng cảm giác được thân thể của mình đã trở nên khỏe khoắn, thoải mái hơn bao giờ hết. Thăm dò nguyên lực trong cơ thể mình, nàng phát hiện năng lượng cuồn cuộn trào ra, vật thể hình giọt nước ở trái tim truyền đến đan điền nàng đã hình thành một quả cầu tròn tròn. Bên cạnh đó lốc xoáy dưới đan điền nàng tỏa ra vô cùng lớn khí lực, chạy dọc theo các kinh mạch của nàng vô cùng hùng hậu. Ở phía dưới ngực trái vị trí trái tim của nàng có một ngôi sao hình bát cánh, mà trên tay trái của nàng lại hoàn toàn biến mất. Vũ Thiên giật mình lẫm bẩm:

– Này là sao?

Chưa hết kinh ngạc, Vũ Thiên cũng nhận ra được mình đã ở lâu ở bình cảnh cửu cấp hoàng sư đỉnh phong đã lâu. Nay đã tiến vào huyền sư nhị cấp, tăng lên hai cấp. Nàng nắm chặt tay, ánh mắt toát lên sự vui mừng. Mặc dù trận chiến vừa rồi có hơi quá sức đối với nàng, nhưng cũng giúp ích nàng khá nhiều.

Vũ Thiên thấy vết thương trên cơ thể mình đã lành lại, nàng bước lên bờ. Từ trong trữ vật của mình lấy ra một bộ đồ mới, mặc xong xuôi.Vũ Thiên nhìn về phía A Châu, nàng thấy ngây ngẩn cả người. Sau đó nàng bất giác quay đầu lại nhìn xung quanh. Vũ Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt không thể thốt lên lời, nàng kinh ngạc giọng nói ấp úng:

– Đây..đây..là chuyện..gì..gì xảy ra?

Quá hùng vĩ, quá thần kì. Không cách nào hình dung được sự việc trước mắt. Vũ Thiên đứng hình hồi lâu, nàng vẫn không thể lý giải trước sự việc mình nhìn thấy. Nàng nghĩ căng cả não vẫn không hiểu được tại sao cảnh vật trước mắt lại thay đổi một cách quá đáng sợ như vậy, thật cứ như trong truyện thần tiên. Ngủ một giấc dậy khung cảnh xung quanh lại trở nên như thế này không phải thần tiên là gì đây? Vũ Thiên cười khổ nàng nhanh chóng thoát khỏi đây hỏi Bạch Quân thử xem.

Khi Vũ Thiên ra đến ngoài Bạch Quân đã ở trước mặt nàng. Thanh Đồng vẫn đang dọn dẹp trong hang động. Vũ Thiên nhìn Bạch Quân không biết nên mở lời từ đâu. Thấy Vũ Thiên khác lạ, Bạch Quân lên tiếng hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Vũ Thiên cũng không biết giải thích như thế nào, nàng lại nắm lấy tay Bạch Quân định vào không gian riêng. Nhưng khi vừa chạm vào tay Bạch Quân, lại lướt qua một khoảng không, không hề có gì ở đó hết. Vũ Thiên thấy vậy khuôn mặt áy náy nói:

– A..xin lỗi Bạch tỷ tỷ. Là ta qua nóng vội.

Bạch Quân vẻ mặt lạnh lùng, coi như không có gì xảy ra nàng nói:

– Không có gì. Ngươi muốn vào không gian?

Vũ Thiên gật đầu, sau đó liền thấy Bạch Quân hóa thành luồng khói trắng tiến vào ngọc bội trước ngực Vũ Thiên. Ngay sau khi Bạch Quân biến mất, Vũ Thiên liền tiến vào không gian riêng. Vũ Thiên lên tiếng:

– Bạch tỷ tỷ người ra đây xem.

Vừa dứt lời một luồng khói trắng xuất hiện, không khác gì Vũ Thiên cảnh tượng trước mắt khiến Bạch Quân giật mình kinh ngạc. Nàng run rẩy, giọng nói trở nên ấp úng:

– Đây…đây..là…đây là…

Vũ Thiên nghe Bạch Quân lặp đi lặp lại ba từ đó. Vốn không hiểu nàng nghĩ Bạch Quân sẽ giải thích cho nàng về sự việc trước mắt này, nhưng không nghĩ phản ứng của Bạch Quân lại lớn đến vậy. Vũ Thiên bất đắc dĩ lên tiếng:

– Bạch tỷ tỷ! Đây là..xảy ra chuyện gì ngươi biết không?

Bạch Quân hồi phục tinh thần, nàng quay đầu lại nhìn Vũ Thiên với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói trở nên băng lãnh hơn bao giờ hết:

– Ngươi nói..rốt cuộc ngươi là ai? Sao trên người ngươi lại có không gian giới? Bảo vật ngươi có được từ đâu? Tại sao trên người ngươi lại có nó?

Vũ Thiên cười khổ nói:

– Bạch tỷ tỷ! Ngươi cũng phải biết gia tộc ta như thế nào, xuất thân của ta cũng vậy. Ngươi đã ở chung với ta mấy tháng trời ngươi phải hiểu rõ ta chứ. Còn về không gian này ta quả thật không biết nó từ đâu tới.

– Ngươi đã để nó nhận chủ?

Vũ Thiên ngây ngẩn hỏi:

– Ta vốn không phải là chủ nhân nó sao?

– Lúc ban đầu ngươi đưa ta tiến vào, nơi này chỉ là một không gian cấp thấp, chưa có ấn kí. Nhưng bây giờ nó đã coi ngươi là chủ nhân.

Nghe vậy Vũ Thiên cảm thấy giật mình, nàng bất giác than nhẹ:

– Chuyện này sao thần kì đến mức kì quái quá vậy?

Bạch Quân lạnh giọng:

– Ngươi quả thật không biết?

Vũ Thiên sửng sốt sau đó trầm tư nghĩ:

” Ta xuyên qua đã có cái bớt hình ngôi sao ở cổ tay, khi ta phát hiện nó. Ta cũng không biết được nó từ đâu ra? Ta sao nói được đây?”

Nàng nhớ đến vết xăm hình ngôi sao đang tại ngay ngực trái mình, còn trên tay lại biến mất, cứ như là nó tự di chuyển. Vũ Thiên nhất thời hoang mang nàng nhìn Bạch Quân, không biết nên trả lời thế nào, lắc đầu khổ não nói:

– Ta thật sự không biết. Ngay lúc ta phát hiện nó ta lại càng không biết nó ở đâu tới hay tại sao ta có nó?

Bạch Quân nghe vậy càng nhìn nàng lạnh lùng hơn:

– Một đứa trẻ bị gia tộc vứt bỏ, một gia tộc bình thường làm sao có thể có một không gian giới như thế này? Ngươi có biết không gian giới chỉ có những vị chí cao thần thượng cổ mới có hay không? Ngươi…

– Chí cao thần thượng cổ? Ta chưa bao giờ nghe thấy ai nhắc đến chí cao thần thượng cổ cả.

Bạch Quân liếc mắt nhìn nàng lạnh lùng nói:

– Ngươi không nghe, không có nghĩa là không có. Chí cao thần không tồn tại ở thế giới này, mà họ sống ở một nơi khác.

Vũ Thiên thốt lên kinh ngạc:

– Thật không thể tin được. Vậy là các vị thần thật sự tồn tại?

Như nhận ra được điều gì đó Vũ Thiên nhìn Bạch Quân một cách tò mò sau đó hỏi:

– Bạch tỷ tỷ! Sao ngươi lại biết nhiều như vậy a?

Bạch Quân nghe Vũ Thiên hỏi vậy, nàng im lặng một lúc sau đó bình tĩnh đáp:

– Ta đọc ở trong một sách cổ.

Vũ Thiên gật gù ra vẻ am hiểu, rồi nàng nghiêng đầu suy nghĩ nói:

– Vậy tại sao bảo bối của các vị thần lại chạy vào tay ta a?

Bạch Quân nghe vậy lườm nàng:

– Hừ…Ngươi cho là bảo vật của một vị thần có thể tùy tiện chạy vô tay ngươi?

Vũ Thiên nghe vậy áy náy cười nói:

– Ta thật sự không biết cái bảo vật không gian giới này ở đâu ra. Từ lúc ta bị đánh đến trọng thương, sau đó phát hiện được không gian này. Cảm thấy nó kì diệu, nhưng lại không quan tâm đến việc nó xuất hiện như thế nào.

Bạch Quân nghe vậy rơi vào trầm ngâm, nàng cảm thấy chuyện này quá mức hi hữu. Nghe Vũ Thiên nói có vẻ là sự thật, một bảo bối của một vị thần thượng cổ không thể nào rơi vào tay của một tiểu nha đầu người thường. Chuyện này chắc có vấn đề, nàng phải theo dõi điều tra chuyện này thêm, rất có thể liên quan đến chuyện năm xưa. Bạch Quân hồi phục tinh thần nàng nhìn Vũ Thiên lạnh nhạt nói:

– Chuyện này tạm thời gác lại, quan sát sau. Chuyện trước mắt ngươi nói, lúc ngươi phát hiện được ngọc bội của ta, ngươi thấy cái cây kì lạ. Mang ra ta xem.

– Ồ..được.

Vũ Thiên từ trong trữ vật lấy ra cái bình ngọc, bên trong có chứa cái cây kì lạ lúc trước ở trên núi hái được nhờ đó mà thấy được ngọc bội của Bạch Quân.

Bạch Quân ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Thiên, đợi Vũ Thiên lấy bình ngọc ra nàng cảm nhận được khí tức đó, khiến khuôn mặt nàng vui đến phát khóc, nàng chầm chậm di chuyển lại gần Vũ Thiên. Bạch Quân đưa tay lướt qua bình ngọc, bình ngọc mở xuất hiện một cây thảo dược màu lục lá màu trắng, xung quanh tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu. Bạch Quân giọng nói có phần run rẩy và vui mừng:

– Đây…Thật không ngờ…Tốt quá…Vậy là…

Nghe một loạt từ ngữ không ăn nhập với nhau khiến Vũ Thiên cảm thấy khó hiểu. Nàng lên tiếng cắt đứt sự khó hiểu này:

– Bạch tỷ tỷ! Ngươi biết loại thảo dược này sao?

Bạch Quân nhìn Vũ Thiên với ánh mắt phức tạp, sau đó nàng cố gắng giữ bình tĩnh nói:

– Nó không phải là thảo dược.

– Không phải là thảo dược? Vậy nó là gì?

Bạch Quân không trả lời câu hỏi của Vũ Thiên mà nàng nói:

– Ngươi hãy đi đào một cái hố nhỏ rộng trừng 3 mét là được. Lấy nước sạch ở trên tháp chảy xuống, đổ tầm nửa hố thôi. Sau đó đặt cẩn thận nó ở giữa hố. Nên nhớ không được làm vấy bẩn nước. Hằng ngày hãy kêu Thanh Đồng chăm sóc nó thay nước trong hố, dùng nguyên lực cấp cho nó một canh giờ. Chuyện này rất quan trọng ngươi không được quên.

Vũ Thiên nhìn Bạch Quân với ánh mắt kì lạ. Nàng rất không hiểu Bạch Quân đây là đang làm trò gì? Cái cây này quan trọng như vậy sao?

Nhận ra ánh mắt của Vũ Thiên nhìn mình kì quặc, Bạch Quân hít sâu một hơi sau đó thở dài nói:

– Chuyện này rất quan trọng với ta.

Vũ Thiên kinh ngạc hỏi:

– Cái cây này có thể chữa trị linh hồn sao?

Bạch Quân lắc đầu nói:

– Không thể.

– Vậy..tại sao?

Bạch Quân im lặng sau đó nói:

– Nó có thể giúp ta có lại được thân thể.

Vũ Thiên hai mắt kinh ngạc sáng lên:

– Thần kỳ như vậy? Bạch tỷ tỷ có thể tạo ra được một thân xác mới sao?

Bạch Quân nghe vậy, mắt đẹp cụp xuống, giọng nói trở nên u buồn:

– Ân..nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

Vũ Thiên mỉm cười:

– Bạch tỷ tỷ! Ngươi yên tâm ta sẽ kêu Thanh Đồng cẩn thận chăm sóc nó. Hai chúng ta tuy quan hệ hợp tác, nhưng nếu song phương có nhu cầu giúp đỡ trong lúc khó khăn, ta cũng không làm ngơ. Chuyện ngươi lấy lại được thân thể nếu có điều gì hãy nói với ta. Điều này có lợi cho ta a, nếu ta giúp ngươi lấy lại được thân thể ở bên cạnh ta, ba năm bảo vệ ta là được. Một cường giả như Bạch tỷ tỷ bảo vệ ta, ta có thêm một phần bảo mệnh. Sau ba năm ngươi tự do. Ý ngươi thế nào?

Vũ Thiên nhìn Bạch Quân nhe răng cười. Bạch Quân mắt đẹp lườm Vũ Thiên nàng lạnh giọng nói:

– Ngươi cũng dám đặt điều kiện với ta ta?

Vũ Thiên mỉm cười đáp:

– Này là song phương hợp tác đều có lợi mà. Bạch tỷ tỷ nói có đúng không?

Bạch Quân hừ lạnh không đáp, tiểu nha đầu này càng lúc càng to gan. Dám đặt điều kiện với nàng? Ba năm đối với nàng cũng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng..khi có được thân thể rồi nàng cũng không thể ở mãi nơi đây…Nàng còn phải làm chuyện của nàng, nàng còn phải đi tìm người, còn phải tra ra chuyện ai hãm hại nàng. Năm đó xảy ra chuyện khiến nàng mất cả thân thể, điều này nàng phải tra ra. Ánh mắt Bạch Quân nhìn về phía xa trở nên sắc bén hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN