Cổ Thành - Chương 1 Trong Tòa Tháp Cao:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Cổ Thành


Chương 1 Trong Tòa Tháp Cao:


Vespero nằm ở phía bắc lục địa Aurian, ngăn cách với xứ tuyết Rusland bởi dãy núi Malak và tách rời khỏi đế chế Aum ở phương nam nhờ vào eo biển Parot rộng lớn, nhờ thế mà thương nghiệp của đất nước này phát triển vượt bậc. Đô thành Macedonica, kinh đô của Vespero, là nơi thuyền buôn từ Aum dừng chân trước khi các thương nhân phương nam mang theo thảm dệt tinh xảo, giấy viết thượng phẩm, hương liệu cùng gia vị quý hiếm theo đường bộ tiến về Rusland và sau đó quay trở về với những rương lông thú kèm theo vài món đồ mới mẻ như ống nhòm hoặc la bàn đi biển – thứ mà người phương bắc độc quyền cách chế tạo.

“Và đó là lý do vì sao thầy Brahami nói rằng chúng ta có thể mua bất cứ thứ gì ở Macedonica.” Ruza kết luận, nàng thốt ra câu này với vẻ thành thực, anh trai nàng – người đang đi bên cạnh hẳn sẽ hiểu nó đồng nghĩa với việc nàng đang thừa nhận những điều anh kể về vương đô của Vespero không hề phóng đại.

“Phải, Macedonica có mọi thứ, kể cả con người.” Anh trai của Ruza – chàng Arko bổ sung thêm.

“Con người? Ở đâu mà chẳng có con người.” Ruza nhíu mày. Hẳn nhiên nàng buột ra câu hỏi này khi chưa suy nghĩ một cách thấu đáo, nếu không thì nàng đã đoán được ẩn ý của anh trai.

“Em nói đúng. Nhưng này Ruza, đâu phải bất kỳ đâu anh cũng có thể kiếm được các vũ công Apsara tuyệt vời làm quà tặng cho em.” Arko quay sang gõ nhẹ vào trán cô em gái. “Nếu không phải ở Macedonica thì sẽ chẳng ở đâu có cả.”

Nghe tới đây thì Ruza reo lên khe khẽ, nàng đã có thể chắc chắn về điều anh trai nàng đang muốn nói đến. Đó tất nhiên là khu chợ buôn nô lệ trứ danh – Eden, nằm gần cổng thành phía đông của Macedonica. Ruza còn nhớ vào sinh nhật gần đây nhất của nàng, anh Arko không thể về kịp để dự tiệc chúc mừng nhưng cũng đã gửi tặng nàng hơn mười vũ công Apsara điệu nghệ và họ đều cống hiến những điệu múa hoàn hảo giúp vui trong suốt bữa tiệc. Cần phải biết thêm rằng vũ công Apsara thường chỉ phục vụ cho các quý tộc ở Vespero, họ được lựa chọn từ khi lên năm tuổi và sau đó được đưa vào nuôi dạy chu đáo trong biệt viện của những gia đình quyền thế cũng như thuộc sở hữu của các gia đình này đến hết đời. Rất hiếm khi người ta có thể bắt gặp vũ công Apsara múa hát ở Aum hay Rusland. Ý nghĩ được tận mắt thăm thú chợ nô lệ nổi tiếng khiến Ruza muốn nhảy chân sáo nếu không phải vào phút cuối nàng sực nhớ đến việc anh trai mình là một người coi trọng lễ nghi, và những lễ nghi ấy không cho phép thiếu nữ như nàng thực hiện hành động nào bày tỏ sự phấn khích thái quá ở chốn đông người, nhất là khi chốn đó không thuộc địa phận Aum.

“Anh Arko yêu quý của em, liệu chúng ta có thể ghé thăm Eden một chút không?” Nàng đề nghị.

“Nếu mẹ Mariam không ngăn cản.” Chàng hướng mắt chờ người nhũ mẫu đang đi phía sau bày tỏ ý kiến.

Nhũ mẫu Mariam đã trạc ngoài bốn mươi, dáng người cao lớn và đầy đặn. Bà có làn da ngăm bánh mật đặc trưng của vùng đất phía nam Aum, nơi nắng gắt thiêu đốt quanh năm. Cả Ruza và Arko đều lớn lên nhờ vào sữa của Mariam, vì lẽ đó mà họ gọi bà là mẹ cũng như cho phép bà cùng con trai bà có địa vị như những người thân máu mủ trong gia đình, bất chấp việc xuất thân ban đầu của Mariam chỉ là một tỳ nữ thấp kém. Cho đến giờ Mariam vẫn làm đúng phận sự coi sóc của nhũ mẫu, bà thường theo sát Ruza, đôi khi cả Arko nữa – mỗi lúc chàng tới Vespero hay Rusland vào cuối mùa thu hằng năm. Mariam đưa ra những lời khuyên hoặc can gián cho Arko, và thường thì lời của bà luôn được chàng cân nhắc. Chúng có sức nặng đáng kể đối với các quyết định chàng đưa ra. May mắn cho Ruza, lần này mẹ Mariam của nàng không phản đối đề nghị tới chợ Eden

“Hãy làm như ý nguyện của Ruza, Arko ạ.” Mariam khẽ gật đầu, nói qua tấm khăn che mặt màu đen tuyền, tệp màu với bộ váy góa phụ.”Ta cũng đang cần một đứa đầy tớ gái thạo việc để phụ bếp.”

Sự chấp thuận từ Mariam cho phép hai anh em Ruza thay đổi lộ trình đến cung điện Esta, làm nó rườm rà hơn một chút thay vì chỉ rời bến cảng và đi thẳng về hướng Bắc.

*

* *

Sắc lệnh của hoàng đế Khalifa đệ nhất đã ngăn cấm Aum phát triển việc buôn bán nô lệ. Một kẻ khốn cùng vẫn có quyền được bán thân cho bất cứ người nào muốn mua, nhưng ngoài hắn ra thì không ai được phép chia sẻ hay cướp đoạt thứ quyền đó. Thật là một điều luật kỳ lạ, nếu đặt vào cuộc đời hoàng đế Khalifa – người đã lập lên vương triều Venta và mở rộng lãnh thổ của Aum bằng lưỡi gươm đi liền với vó ngựa. Trong những buổi học với thầy Brahami, Ruza đã có lần nghe anh trai đặt ra câu hỏi này. Thầy Brahami khi đó hình như đã trả lời bằng một câu chuyện được truyền tụng trong dân gian, kể về tình yêu của hoàng đế Khalifa với nô lệ Shakti.

“Khi còn là thái tử, hoàng đế Khalifa từng muốn cưới một nữ nô lệ Shakti, nhưng vua cha của ngài không chấp nhận mối quan hệ vượt quá khỏi lễ nghi như vậy và đã ra lệnh thiêu sống Shakti ngay trước mắt thái tử.” Ruza kể lại lời thầy Brahami cho nhũ mẫu Mariam nghe khi mọi người đi dạo qua những chiếc cũi gỗ nhốt nô lệ ở chợ. “Shakti cũng từng là công chúa của một tiểu quốc phía nam, nàng cũng thuộc dòng dõi cao quý như Khalifa vậy.”

“Con yêu của ta,” Mariam khẽ cười, “Kẻ bị mua mất tự do thậm chí sẽ chẳng có tư cách chạm vào gã mục đồng. Ta hoàn toàn hiểu nếu vua cha của Khalifa ngăn cấm ngài giao du với nô lệ ngoại bang như Shakti. Dẫu nàng ta đẹp như đóa hồng giữa sa mạc.”

Cuộc trò chuyện của Ruza và Mariam làm Arko chú ý, chàng lóng tai nghe rất chăm chú nhưng không có lời nào tham dự vào. Em gái chàng mới chỉ mười bốn tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ đa sầu đa cảm. Từ khi nghe được câu chuyện lãng mạn kia, cô bé đã lục tung cả thư viện rộng lớn để đọc hết những ghi chép về triều đại của vua Khalifa để kiểm chứng, đó cũng là một điều tốt và chàng không muốn thốt ra những lời quá cay nghiệt làm em gái mình thất vọng. Thực tế, chàng cho rằng đám dân đen đã đơm đặt ra một câu chuyện ủy mị để ru ngủ nhau. Khalifa đại đế có đến bảy hoàng hậu và hàng trăm tiểu thiếp trong hậu cung của mình, ngài ấy sẽ không rảnh rỗi để ngồi nhớ về nàng nô lệ đã chết từ lâu như Shakti, trừ phi nhan sắc của nàng ta sánh được với nữ thần.

“Shakti hẳn phải rất xinh đẹp mới có thể được Khalifa yêu thương như vậy, đúng không anh Arko?” Ruza vẫn tiếp tục líu lo.

“Nàng ta đẹp như thế nào cơ?” Arko miễn cưỡng đáp lại, chàng đang để ý đến một thằng nhóc nô lệ có đôi mắt màu hổ phách ở gian hàng trước mặt. Trông nó như thiếu nữ phương bắc với mái tóc hạt dẻ bồng bềnh, làn da trắng bóc và đôi môi đỏ mọng. “Anh cá chẳng bằng nổi thằng nhóc kia.”

“Anh Arko yêu quý, em không nghĩ anh mang đủ tiền vàng để mua nó đâu.” Ruza châm chọc.”Nếu sự so sánh khập khiễng của anh là đúng đắn.”

Dù không muốn thì Arko vẫn phải thừa nhận lời châm chọc này. Chàng đủ giàu có để mua hết cả chợ nô lệ này, nhưng đấy là khi chàng ở Aum, còn hiện tại thì người hầu của chàng chỉ mang theo số tiền vàng đủ cho một cuộc dạo chơi mà thằng nhóc nô lệ lại có vẻ đã khuấy động buổi đấu giá. Mức giá mười lăm đồng vàng ban đầu nhanh chóng bị đẩy lên đến một trăm, hai trăm, rồi hơn năm trăm mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tay chủ buôn đứng trên bục cao và gào thét không ngừng mức giá mới, đôi mắt ti hí của gã hấp háy niềm vui sướng với những đồng tiền vàng trong tưởng tượng. Arko và Ruza đứng gọn ở một góc, cả hai đều thích thú với cảnh mua bán ồn ào này cũng như muốn biết thêm về lai lịch tên nô lệ. Sự náo nhiệt ở gian hàng này chẳng mấy chốc đã thu hút đông người đến xem, gã chủ buôn như thể chiều lòng những người hiếu kỳ cũng không ngần ngại rêu rao lại bài giới thiệu mặt hàng. Theo lời gã, thằng nhóc là con trai út đi lạc của một thương gia người Rusland giàu có, biết chữ và tính toán được sổ sách. Nô lệ biết chữ là thứ hàng hiếm ở chợ buôn này, người ta thích chúng vì chúng rất được việc, xuất thân cũng góp phẩn định giá nô lệ cao hay thấp, một nô lệ từng thuộc gia đình dòng dõi sẽ dễ học cách hầu hạ nhà quyền quý nhanh hơn một nô lệ quen với lối sống hạ lưu ở khu ổ chuột.

“Thưa quý vị, tôi tin chắc thằng bé sáng sủa này đáng giá từng đồng vàng mà các vị bỏ ra. Đức ngài ở phía dưới kia đang trả giá sáu trăm, liệu có ai muốn trả nhiều hơn vậy không?”

Gã lái buôn hào hứng, gã đảo mắt một vòng nhìn những khách hàng tiềm năng phía dưới và rồi dừng lại ở cặp nam nữ ăn vận sang trọng đang đứng trong góc. Cả hai có khuôn mặt nhác những nét tương đồng, gã đoán họ là anh em, còn tấm khăn trùm đầu thêu hoa văn bằng chỉ vàng mà cô gái đang đội thì đích thị chỉ dùng cho con gái nhà giàu có ở Aum. Gã luôn thích những vị khách đến từ bên kia eo biển Parot, bởi họ lắm tiền và chi tiêu rất rộng rãi trong khi dân Rusland thích đòi hỏi nhiều, còn Vespero lại không quá mặn mà với đám nô lệ vì chúng là mặt hàng quá phổ biến ở đây.

“Đức ngài và quý cô trẻ tuổi trong góc kia có muốn thử trả giá?” Gã đon đả mời chào, “Các vị sẽ khó kiếm được một đứa như thế này ở Aum đấy.”

Khóe miệng Arko hơi nhếch lên thành nụ cười, chàng thầm tán thưởng cái mũi thính nhạy với hơi vàng cùng cái lưỡi khéo ăn nói của gã lái buôn. Chàng khá thích đứa nô lệ này, nó trông có vẻ kém em gái Ruza của chàng vài tuổi, ước chừng bằng tuổi với Maya – cô em út cùng cha khác mẹ mà chàng và Ruza rất mực thương yêu. Trước lúc lên tàu đến Macedonica, Maya đã biểu lộ mong muốn được nhận một món quà từ chàng khi chàng quay trở về kinh đô Virat. Arko đã suy nghĩ khá nhiều để xem nên tặng con bé món qùa nào, đây là một việc khó khăn với chàng bởi Maya hình như chẳng thiếu thứ gì.

“Anh muốn mua thằng nhóc này, Ruza.” Arko nói với Ruza.”Có một đứa hầu cận hiểu biết chắc Maya sẽ rất vui.”

Rồi việc tiếp theo mà chàng làm là hướng về phía gã lái buôn và trả giá tám trăm đồng vàng. Từng ấy có vẻ khiến nhiều người muốn dừng cuộc đấu giá.

“Một ngàn đồng vàng.” Người khách trả sáu trăm khi nãy không ngần ngại đẩy giá lên mức mới.

Arko và Ruza đưa mắt nhìn sang đối thủ trong cuộc mua bán. Người khách kia có vẻ ngoài như thuộc tầng lớp quý tộc, anh ta chỉ tầm tuổi Arko, dáng người toát lên khí khái quả cảm của một chiến binh, thanh gươm giắt bên hông trái khảm rất nhiều đá chứng minh sự giàu có và áo khoác ngoài may được cắt may khéo léo bằng lụa thượng hạng dệt cho thấy khiếu thẩm mỹ trang nhã mà dân thường khó mà có được. Trong lúc hai anh em Arko đang quan sát thì gã hầu cận của vị khách kia đã tiến đến phía sau họ một cách nhẹ nhàng như mèo, Arko đã suýt rút gươm nếu gã không kịp lên tiếng.

“Thưa ngài, chủ của tôi, thân vương Volga xứ Negero rất mong ngài giúp ngài ấy mua được đứa nô lệ này.” Tên hầu lễ phép.”Thân vương cũng ngỏ ý sẽ tặng ngài một đứa nô lệ không thua kém là bao để tỏ lòng biết ơn nếu ngài chấp thuận.”

Arko lại hướng về phía người khách kia, người mà giờ chàng đã biết là thân vương Volga của xứ Negero thuộc phương Bắc, anh ta có vẻ cũng đang dành cho chàng và Ruza một sự chú ý nhất định cũng như thầm đánh giá giống như chàng. Xứ Negero thuộc Rusland, vùng đất trù phú bên dòng sông Ruga, chàng từng đi qua nơi đó và nghe rất nhiều điều về thân vương Volga, một chiến binh thực thụ của xứ tuyết.

“Ra là thân vương Volga.” Arko mỉm cười, nét mặt chàng hiện lên sự thân thiện.”Ta rất sẵn lòng rút lui và nhường cho chủ của ngươi mà không cần bất kỳ món quà tri ân nào, nếu ta biết được thằng nhóc thực sự cần thiết với ngài ấy hơn ta.”

“Tạ ơn đức ngài. Chủ của tôi hẳn sẽ rất cảm kích khi ngài giúp ngài ấy giữ được lời hứa với người bạn của mình,” Tên hầu vẫn cúi đầu, gã biết lễ nghi của người Aum không cho phép tầng lớp hạ lưu nhìn thẳng mặt những người ở tầng lớp cao hơn khi trò chuyện.”Họ đã không gặp nhau trong bảy năm và chủ của tôi không muốn làm bạn mình thất vọng.”

“Được rồi. Hãy chuyển lời của ta tới thân vương Volga, thằng nhóc nô lệ người Rusland là của ngài ấy.” Arko làm dấu hiệu chào hỏi với vị khách kia, đồng nghĩa rằng chàng chấp thuận đề nghị một cách thoải mái.

Ruza im lặng đứng bên theo dõi anh trai trò chuyện với tên hầu và nàng thấy có thiện cảm với sự khiêm nhường của thân vương Volga. Tuy nhiên, cách cư xử của Arko lại gợi cho nàng đôi điều khó hiểu, dường như anh rất tôn trọng vị thân vương nên mới sẵn lòng rút lui. Ruza không hỏi Arko điều nàng đang thắc mắc, nàng sớm quên sự việc nho nhỏ trong buổi dạo chơi của mình mà không ngờ rằng trang sử vàng son của vương triều Venta, một ngày kia sẽ được nàng chấp bút ghi chép lại, đã được mở ra ở khu chợ thành Macedonica này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN