Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 19: Hội Ngộ Đau Thương.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 19: Hội Ngộ Đau Thương.


*Sáng hôm sau Lân Cung*

_Hoàng tử Dương Thần Quốc Dương Thiên Minh, người đang làm gì? Băng đi từ ngoài vào, thấy Minh đang loay hoay làm gì đó nên hỏi han.

_Hoàng hậu đại giá đến đây làm gì? Minh thấy Băng thì lạnh nhạt.

_Uầy có cần phải thế không? Ta chỉ là quan tâm hoàng tử nên tới thăm thế thôi. Băng vừa đi vừa nói, tiện đi qua cái bàn huơ tay chôm luôn một trái táo.

_Nếu không có gì thì mong hoàng hậu nương nương về cho, tôi đây còn phải nghỉ ngơi. Minh nói xong đi vào trong luôn.

_Tam thái tử của nước Tô, hôm qua có qua nước ta tham tham quan, và bàn về tình hình quân sự gì đó, cái này thì ta cũng không biết rõ lắm. Nhưng nghe nói, hoàng thượng sẽ phong công chúa cho Ngọc Tâm và gả Ngọc Tâm qua bên đó. Xong rồi chuyện chỉ có vậy thôi. Ta đi đây. À mà quên, tháng sau là lễ thành hôn của họ. Rảnh thì đến dự ha, dù gì cũng phải giữ giao tình hai nước chứ nhỉ? Nói xong Băng phóng luôn

_Minh chau mày, “Nước Tô? Thành thân?” Minh chau mày trước tin tức Băng mang đến.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

*Tích cung*

_Sao rồi, thái độ của đệ ấy như thế nào? Phong thấy Băng về thì hỏi ngay.

_Bình thường. Băng ngồi xuống uống miếng trà.

_Vậy nàng tính làm gì tiếp theo?

_Chỉ chờ vào duyên số của họ. Băng bình tĩnh đáp.

_Vậy sao nàng nói Thiên Minh yêu Ngọc Tâm, giờ lại nói chờ vào duyên số? Là sao? Phong vô cùng thắc mắc trước câu trả lời của Băng.

_Thì ta chỉ đoán thôi, đọc nhiều tiểu thuyết cũng có nhiều trường hợp yêu nhau từ lúc nhỏ mà? Băng thản nhiên đáp.

_Tiểu thuyết là gì? Phong tò mò hỏi Băng.

_À thì nó là bla…..bla…… Băng mất nửa ngày để giải thích cho Phong hiểu về cái gì đó được gọi là tiểu thuyết. Haiz… thật nhức đầu mà.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Chúng ta cùng nhau ghé thăm Thừa An cung một xíu nha.

_Châu Châu, ngươi thấy ta hôm nay như thế nào? Mỹ Ái soi mình trong gương, với dáng vẻ hài lòng.

_Ái Phi nương nương hôm nay người rất đẹp, bình thường người đã đẹp rồi hôm nay người lại đẹp hơn nữa, Chắc chắn khi thấy người, hoàng thượng sẽ siêu lòng ngay thôi. Mỹ Châu hết lời xu nịnh An Mỹ Ái.

_Haha, vậy ngươi nói xem ta và ả Thiên Băng ai xinh đẹp hơn?

_Ái Phi nương nương nhất định là người xinh đẹp hơn cô ta rồi.

_Được, hôm nay ta muốn xác định một lần nữa giữa ta và ả hoàng thượng chọn ai? Mau, tới Kỳ Thiên cung. Ái ra lệnh.

_Dạ.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Chúng ta sẽ chỉnh camera một góc 45 độ 3 nha. Ái chà chà, vị trí này đây chính là Tích Cung của Băng ấy na.

_*Phù*, vậy giờ anh đã hiểu tiểu thuyết là gì chưa?

_Rồi, ta hiểu rồi, nàng đừng giải thích gì thêm. Phong choáng váng mặt mày với những lời giảng của Băng.

_Ê nè, chúng ta đã lâu không ra ngoài cung chơi, hay hôm nay chúng ta di hành nha, ưm chỉ hai chúng ta thôi ha. Băng nũng nịu.

_Chuyện này….

_Sao không được ư?

_Được, nhưng mà ta còn rất nhiều chuyện trong cung chưa giải quyết xong, nàng đợi khi nào ta giải quyết xong thì sẽ đi cùng nàng nha?

_Trời tưởng gì, anh không đi được ư? Vậy một mình tôi đi cũng được. Không phiền anh nữa vậy nha. Băng nói xong lao đi như tên bắn.

_Khoan, nàng thân nữ nhi đi ra ngoài rất nguy hiểm hay là ta nói Vũ đi cùng nàng, như vậy ta yên tâm hơn?

_Không được, tôi chỉ thích đi một mình thôi, thôi được, tôi sẽ đi trong vòng 1 ngày thôi là sẽ về.

_Quá dài.

_Sao? 1 ngày là dài ư? Vậy thì 10 căn giờ?

_5 căn giờ, không hơn không kém nàng chọn đi một là ở đây, hai là đi trong 5 căn giờ sau phải trở về?

_Được thôi 5 căn thì năm căn, hứ thấy ghét.

Nè đừng tưởng chị Băng nhà ta dễ nghe lời thế nha, chẳng qua là Phong đang sở hữu một con tiểu hổ vô cùng dễ thương, mà Băng lại yêu tiểu hổ vô cùng, nên cho Băng một điều kiện, một lần Băng nghe lời Phong là sẽ được chơi với tiểu hổ 1 ngày luôn. Nên suy ra……

Lần này Băng ra ngoài với thân phận đường đường chính chính là một nữ nhân dịu dàng, nết na, Băng được ra ngoài thì vui lắm nha, được ăn đủ thứ món ăn bình dân, chơi những trò chơi dân gian, và cùng nô đùa với bọn trẻ đường phố nữa. Thích thật. Công nhận kinh thành đúng đẹp luôn, đã thế còn rất náo nhiệt nữa chứ. Băng đi đến đâu là mọi người vui đến đấy, Băng giúp đỡ rất nhiều người nha. Ừm để xem: Băng giúp một bé gái tìm mẹ, trừng trị một tên vũ phu với vợ, giúp một người nghèo có bữa cơm no,…vv… và Băng còn giúp nhiều người khác nữa. Đang lúc giúp đỡ một người bán đồ thì Băng nghe phía trước cách đó không xa có tiếng cãi nhau nên lại xem.

_”Tên kia ngươi đứng lại cho ta ngươi có mắt không hả? ngươi đi đứng kiểu gì vậy hả? ngươi làm đổ hàng của ta, giờ lấy gì ta bán đây, ngươi phải bồi thường cho ta” Một người bán hàng lớn tiếng với một nam nhân mặc y phục màu trắng, dáng người có vẻ thanh tú.

_”Ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi? Ta chỉ sợ ngươi nhận không nổi thôi”. Nam nhân mặc y phục trắng kia xoay người ,nở một nụ cười ma mị.

_”Đúng ta muốn ngươi bồi thường cho ta, mau lên nhiêu đây là….bla…bla.. Người bán hàng lên tiếng tính toán.

_Uầy, sao nam nhân kia trông quen quá. Á hắn ta không phải là……. thôi chết rồi. CẨN THẬN.

Băng thì thầm một lúc rồi vội hét to, đám người nghe thấy tiếng Băng thì vội tản ra, Băng lao như tên bắn về phía người bán hàng kia. Trong khi đó tên “Bạch y nhân” sau khi nở nụ cười tươi hắn quay một góc 37 độ, rút nhanh thanh kiếm, hắn tung kiếm lên cao, xoay kiếm 3600 vòng/phút, dùng nội công hướng kiếm về phía tên bán hàng. Băng ôm ngang eo tên bán hàng, đấy tên bán hàng ra khỏi vòng vây, tay rút “Tích kiếm” quay đều theo hướng kiếm của “Bạch y nhân” kia rồi hất kiếm đến phía hắn đang đứng. Bị phản công bất ngờ, nên hắn không kịp trở tay, thanh kiếm lao ngang qua khuôn mặt thanh tú ấy và để lại một vết xước nhỏ cùng một vài sợi tóc còn vương vãi. Ngay lập tức Băng quay kiếm và đưa “Tích kiếm” trở về vị trí cũ, rồi quay lưng lại.

_*Bộp bộp* Khá khen cho ngươi, ngươi dám đánh ta lại còn đánh thắng. Ta tưởng rằng trên đời này không có đối thủ chỉ trừ hai vị bằng hữu của ta, nhưng ngươi là người thứ 3 đánh thắng ta, xin hỏi cao danh quý tánh. Tên “Bạch y nhân” kia không tức giận mà còn khen ngợi cô gái vừa đánh thắng mình. Băng không để ý đến lời hắn nói cho lắm, quay qua hỏi tên bán hàng còn đang ngơ ngác kia.

_Hắn gây ra bao nhiêu tổn thất cho ông tôi xin thay mặt hắn trả. Và thay hắn xin lỗi ông. Băng nói rồi dúi vào tay tên bán hàng một bọc tiền khá lớn rồi bỏ đi. “Bạch y nhân” thấy Băng lơ mình thì đuổi theo, hai bên đường người người chứng kiến đều né ra hai bên cho hai người họ đi vì không muốn bị liên lụy. Thấy hắn đuổi theo mình, Băng nở nụ cười nửa môi nói “Muốn đuổi theo tôi sao? được thôi” rồi lao nhanh như tên bắn, tên nam nhân thấy vậy cũng tăng tốc đuổi theo ra ngoài thành. Hắn đuổi theo Băng đến một khu rừng vắng thì không thấy bóng Băng, hắn lục tìm khắp nơi, rồi tự nhiên từ đâu Băng xuất hiện sau lưng hắn. Băng đập vai hắn nói:

_Sao tìm tôi có việc chi? Nếu muốn cám ơn tôi vì đã trả tiền cho ngươi thì không cần làm vậy đâu. tên nam nhân nghe tiếng nói giật thót mình quay người lại.

_Là cô……..?

_Nè lâu quá không gặp quên tôi rồi sao? “Tổ Sư Sát Thủ” Đông Phương Hàn. Băng mặt đối mặt với người trước mặt mình, miệng vang lên tên của hắn và cả bí danh, làm hắn không khỏi bàng hoàng hơn.

_Minh chủ võ lâm, nương tử Lãnh Phong Vô Tình, Nữ Hoàng Tích Băng. Đông Hàn tuy vẫn còn bàng hoàng nhưng vẫn đáp trả lại Băng ngay.

_Tôi tưởng huynh quên tôi rồi chứ, nè dạo này rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà phá phách nhà người ta, đã không bồi thường mà còn đòi giết người nữa? Như bắt được sóng, Băng nói liên miệng.

_Ta không rảnh, chỉ là tên Thần Y Độc chết tiệt đó sai ta đi kiếm cái thứ lá cây gì gì mà thạch thảo. Ta không biết kiếm ở đâu, nên đành đến đây mua cho nhanh, đang đi thì lỡ va phải tên bán hàng đó, nhưng là do hắn huơ tay làm đổ đồ chứ không phải là ta, đã thế còn quay sang chửi mắng ta, ta chỉ muốn cho hắn một bài học thôi, ai dè cô cứu hắn. Hứ, nếu không có cô hắn chết chắc. Đông Hàn kể lể kiểu như mình vô tội.

_Huynh hay quá ha, làm sai còn đổ cho người khác, nếu huynh không đụng phải ông ta thì đâu có chuyện gì sảy ra. Ủa mà huynh nói Thần Y Độc sai huynh? Là sao? Băng thắc mắc.

_Là ta đang ở chung với hắn, nên hắn sai là ta phải làm. Đông Hàn giải thích.

_Ở chung sao?

_Ờ thì chỉ là ta đi đây đi đó chán rồi, nên muốn yên tĩnh một thời gian, vì vậy mới nhờ y quán của tên đó làm nơi trú thân.

_À ra vậy. Ê nè, huynh rảnh không? về nhà tôi chơi, lâu rồi huynh và tướng công ta cùng hộ pháp không gặp rồi, nay có dịp hàn huyên chơi.

_Vậy cũng được sao?

_Sao lại không, à mà nè, chúng ta về chân núi Thượng U gọi cả ca ca Y Độc nữa. Nói xong, Băng cùng Đông Hàn trở về Thượng U gọi Thần Y Độc.+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Trong cung* Cung kì Thiên*

Phong đang loay hoay điên đầu với đống tấu sớ thì…

_Ái phi nương nương người không được làm thế. Hoàng thượng có căn dặn không được để bất kì ai vào đây khi người đang làm việc. Nô tài sẽ bị phạt nếu người cứ xông vô như thế này. Ái….. Thái giám Quốc Đạt can ngăn không cho An Mỹ Ái vào trong, nhưng ai cũng biết An Mỹ Ái là người như thế nào mà. Cái mà cô ta muốn là phải có, muốn làm là phải làm cho bằng được.

_Ngươi có thôi đi không, nếu hoàng thượng trách tội thì ta chịu cho ngươi được chưa? An Mỹ Ái nói xong tiến thẳng vào trong thư phòng, nơi mà Phong đang ở đó.

_Mỹ Ái tham kiến hoàng thượng….

_Sao? Nàng tìm ta có việc gì? Phong lạnh giọng.

_Không có gì, chỉ là thần thiếp quá nhớ người nên muốn đến thăm người thôi. Mỹ Ái nói xong thì ngay lúc đó, một cung nữ bưng khay đựng gì đó vào.

_Đây là gì? Phong khá thắc mắc nên hỏi.

_Đây chính là tổ yến hầm mà chính tay thần thiếp làm dâng lên hoàng thượng, vì dạo này thiếp thấy hoàng thượng có vẻ ốm đi.

An Mỹ Ái nói xong, tay múc ra một chén đút cho Phong. Nhắc mới nhớ, giờ cũng đã quá trưa rồi, sao Băng còn chưa về nữa. không biết Băng đã ăn uống gì chưa hay mải chơi còn chưa ăn? Hay không biết Băng có xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến đây, Phong vụt bật dậy khi chỉ mới ăn được hai muỗng, vì lực bật quá mạnh và bất ngờ nên chén tổ yến trong tay Ái rơi xuống đổ hết vào người Ái, Ái la lên, nghe tiếng la của Ái, Phong vội vàng cởi bỏ lớp áo ngoài đang dính đầy nước ra, và Phong cũng lột áo của mình đưa cho Ái…

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nói về phần Băng. Băng đưa Đông Phương Hàn cùng Thần Y Độc về cung, Băng cho họ biết rằng Phong, hay còn được gọi là Vô Tình kia chính là hoàng thượng của Dương Thần Quốc, Dương Thiên Phong. Công chúa Vô Độc cũng chính là công chúa Dương Thần Quốc Dương Thiên Hân. Hộ Pháp chính là bạn thanh mai trúc mã, sống chết có nhau của vị vua Dương triều Điệp Vũ. Đông Phương Hàn và Thần Y Độc không khỏi ngạc nhiên về thân thế của những người được coi là đã làm huy chấn giang hồ kia. Băng đưa họ về cung, vừa đi vừa làm “Hướng dẫn viên du lịch” cho họ. Đông Hàn cùng Y Độc cứ mắt chữ A miệng chữ O tai thì chăm chú nghe Băng “Thuyết trình” về hoàng cung. Băng đưa họ đến vườn thảo anh, nhưng không có Phong ở đó. Ái chà chà, chắc còn đang mải việc, quên luôn cả thời gian đây mà, mà vậy cũng tốt như vậy anh ta sẽ không biết là mình về trễ. nghĩ tới đây Băng cười như điên dại, Đông Hàn thấy vậy liền đập vai Băng, theo phản xạ có điều kiện, Băng vòng tay ra sau và cho Đông Hàn một chưởng, cũng mai Đông Hàn là một người có võ công khá giỏi nếu không đã về âm ti chầu diêm vương rồi.

_Này sao cô mạnh tay vậy?

_Á, tôi xin lỗi, huynh không sao chứ, tôi xin lỗi. Vừa nói Băng vừa xoa xoa chỗ đau cho Đông Hàn.

_Nè công nhận hoàng cung lớn thật nha, đi mỏi cả chân. Đông Hàn phàn nàn.

_Tích Băng muội, bao giờ chúng ta mới gặp Vô Tình đây? Y Độc nãy giờ cũng lên tiếng.

_Sắp tới rồi, huynh đi lẹ xíu đi nha.

Băng nói chân bước nhanh hơn. Haizz cuối cùng cũng đã tới, Băng đẩy cửa đi vào.

_Vô Tình anh xem em mang ai tới cho anh nè. Vô……..t..i…. Ôi chao, tiếng gọi ngọt ngào bị cắt đứt khi trước mắt Băng là hình ảnh, là cảnh tượng An Mỹ Ái đang ôm Phong trong trạng thái mất một lớp áo, còn Phong thì cũng đang dở dở ương ương với chiếc áo của mình là nửa trong nửa ngoài, tay thì đang một đặt trên đôi bờ vai trắng hồng , và một đặt trên eo của Mỹ Ái. Không hiểu vì sao giờ đây chân tay Băng bũn rũn không nhúc nhích gì được, tiếp không được mà lui cũng không xong. Mắt Băng cay quá, không biết là do bụi hay do cơn gió chết tiệt kia nữa, những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Băng chạy thật nhanh, thật nhanh như đang muốn phủ nhận cái thực tại đau đớn này.

_Vô Tình đệ, ta… Đông Phương Hàn cùng Thần Y Độc bước vào trong, theo sau Băng khoảng độ 20s, nhưng cũng không kịp nói hết câu đã ngây người ra. Phong vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này và cả Băng nữa. Phong cho người đưa An Mỹ Ái về cung, rồi đưa Y Độc cùng Đông Hàn đi nghỉ ngơi, còn mình thì chạy theo Băng.

” Xin đừng nghĩ yêu thương nhau Là mang đến những đớn đau Hãy cứ khóc vì giờ không thể nào Cho nhau được nữa Niềm tin đã phôi phai mau.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN