Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri.
Chương 6 : Nghi Ngờ.
_Cô đã nói bao nhiêu lần về việc này rồi ? Cả ba em, rất nhiều lần trốn ra khỏi kí túc, các em muốn chui đầu vào rọ hay sao ? – Cô Belle – người chủ nhiệm năm ba nhà phù thủy, nặng giọng nói._Các em phải biết đâu là điểm dừng, đâu là nguy hiểm. Tại sao các em vẫn như những ngày năm đầu tiên vậy ?
_Bọn em…
_Cô Belle, xảy ra chuyện nữa rồi. Phòng 2000 bị lục tung lên rồi. – Một cô giáo khác chạy vào báo cáo.
_Phòng 2000 ? Đó là phòng em. – Virgo thốt lên kinh ngạc.
Cả ba người nhanh chóng chạy đến phòng của Virgo mặc cho cô Belle đứng la mắng ở phía sau. Trước mặt họ là căn phòng 2000 hỗn độn giấy và lông của gối ngủ vương vãi khắp sàn nhà. Virgo tức tốc lao vào phòng tìm thứ gì đó.
_Ôi, không. Nó… nó biến mất rồi. – Virgo thất thanh kêu lên.
_Cái gì biến mất ?
_Tờ giấy có lời tiên tri đầu tiên, nó biến mất rồi. – Virgo tuyệt vọng nhìn hai người bạn của mình.
Sáng hôm sau…
Cả trường hôm nay náo loạn lên về cái chết tại tòa tháp cao nhất của trường. Mọi người nửa lo sợ, nửa hiếu kì. Ba người Capricorn, Virgo và Leo thất thểu đi lên lớp. Hôm qua quả là một đêm ác mộng với họ. Lại thêm một người nữa chết trong khuôn viên trường học. Nó không những làm kinh động đến học viên mà kể cả các thầy cô cũng cảm nhận được mối nguy hiểm đang hiện hữu trong trường.
Hơn 12.30 trưa, cả ba người đi xuống căn tin của trường. Vừa bước vào phòng, họ ngay lập tức đón nhận những cái nhìn hiếu kì từ mọi người, một số tỏ ra bất mãn.
_Cánh gà chiên bơ ? Bơ tự nhiên hả chú ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
_Chúa ơi, cái con bé này. Cháu đừng hỏi thế nữa được không ? Chú không có nấu, chú chỉ gắp thức ăn cho cháu mà thôi. – Người gắp thức ăn gắt lên.
_…
Scorpio chán nản lấy súp rau, một cái bánh mì, một miếng thịt hun khói và một hộp nước việt quất. Cô nhanh chóng tìm chỗ ngồi ăn cho mình. Đã được hai tháng kể từ ngày Scorpio đến trường nhưng cô không hề bắt chuyện được với một ai cả. Một phần vì họ không muốn bắt chuyện với phù thủy tóc bạc, còn phần lớn do Scorpio cũng chẳng quan tâm vì việc này. Tính cách của cô cho phép cô khó bị tác động bởi ngoại cảnh.
Scorpio ngồi một mình ở phía góc phòng ăn, nơi ít người qua lại nhất nhưng lại nhanh chóng rơi vào tầm ngắm của ba người kia.
_Ồ, kia là Scorpio. Hãy lại đó đi. – Leo cầm khay thức ăn định đi đến thì Virgo ngay lập tức giữ tay cậu lại._Sao vậy ? – Leo thắc mắc.
Cả ba ngồi một bàn khác với Scorpio, lúc này, Capricorn mới hỏi :
_Virgo, bà làm sao vậy ? Có chuyện gì à ?
_Không, tại linh cảm thôi. – Virgo chậm rãi dùng khăn lau thìa và dĩa._Tôi thấy… Scorpio có gì đó không ổn.
_Không ổn ? Tại sao vậy ? Bà đa nghi quá rồi đấy. – Leo cảm than.
_Chỉ là cảm thấy vậy thôi. Cô bé đó không hề giống một cô bé mười một tuổi tí chút nào. Quá bình tĩnh, trầm lặng và đặc biệt là khó đoán đến kì lạ.
_Khó đoán ??? – Cả Capricorn và Leo đều đồng thanh.
_Phải, tờ giấy mà cô bé ấy tìm thấy ở Vùng Cấm không bị đánh cắp. Hôm qua tôi đã thấy nó, trên nó còn có vệt máu khô.
_Có lẽ là do hắn chưa tìm thấy thôi.
_Không thể như thế, vì lúc đó, hai tờ giấy đó tôi để cùng một chỗ mà. Vả lại, vệt máu đó là của Scorpio.
_Của Scorpio ??? – Cả hai lại đồng thanh tập hai.
_Khe khẽ cái mồm thôi. – Virgo nghiến răng._Nhớ lúc trước tôi nói với ông về thứ có thể xác định loại máu của người khác chứ ?
_Có, cuộn giấy Aroze phải không ?
_Sáng nay, tôi đã lén chui vào phòng chứa và thử vết máu đó lên. Nó chỉ hiện lên dòng chữ Winchester.
_Vậy làm sao có thể là do Scorpio đã đánh cắp tờ giấy được chứ ? Trường này có rất nhiều đứa mang họ Winchester mà. – Leo ngao ngán nói.
_Thế nhưng kẻ biết về đá tiên tri thì chỉ có một mà thôi. Chúng ta cần phải cảnh giác.
_…
Scorpio từ đằng xa nhìn lại chỗ của họ, ánh mắt khó đoán. Cô nhanh chóng dọn khay thức ăn và đi đến tòa tháp bảy tầng của trường. Scorpio sẽ phải lên tầng bảy để xem xét về cái chết của nữ sinh tên Maria Wales kia. Hôm đó, cũng có một nam sinh xuất hiện tên là Groove – người yêu của Maria. Mọi việc đang trở nên giống với lời tiên tri thứ hai của Northe. Scorpio cần phải tìm ra manh mối.
Ngay sau Scorpio chính là ba người kia. Vì sự nghi ngờ của Virgo nên cả ba quyết định theo dõi Scorpio xem cô định làm gì.
_Cô bé đi lên tầng rồi, chúng ta cũng theo đi. – Virgo thúc dục.
Đến tầng hai, Scorpio càng đi nhanh hơn, tựa như đang chạy.
_Nó đang trốn chúng ta, đi nhanh đi. – Cả ba người chạy hộc tốc lên tầng bốn. Tiếng chạy vọng lại rõ ràng, Scorpio vẫn tiếp tục tăng tốc.
Đến tầng sáu, cả ba người dừng lại. Có lẽ Scorpio đã lên đến tầng bảy rồi, tiếng chạy cũng không còn nữa.
_Nó đang định làm gì trên đó vậy ? – Capricorn thì thầm.
_Tôi không biết, hãy nhẹ nhàng thôi. Chúng ta sẽ lên đó xem. – Virgo nói.
_Tại sao lại theo dõi em ? – Scorpio từ đâu đã lù lù ở đằng sau ba người họ, giọng lạnh tanh, trầm mặc. Ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
_Tại sao em… ? – Virgo định hỏi thì nhìn thấy Scorpio đang đi chân đất._Chết tiệt. – Cô chửi thề vì bản thân mình đã quá ngu ngốc khi rơi vào bẫy của cô bé 11 tuổi này.
_Back to me, please. – Scorpio hô lên. Tiếng giầy đều đều đi xuống nhưng chỉ có mỗi đôi giầy chứ không hề có ai. Scorpio từ từ xỏ chân vào đôi giầy đen của mình, động tác tự nhiên vô cùng. Nhưng chính vì thế mà khiến cho ba người còn lại thấy khó xử.
_Ba người có giải thích được không ? – Scorpio chậm rãi lên tiếng._Em không còn nhiều thời gian đâu. Giờ tự học sắp bắt đầu rồi.
_Ờ…ừm… Chị… – Virgo ngập ngừng chưa biết nói thế nào.
_Tại sao trong phòng Virgo lại có vết máu của nhóc ? – Capricorn dõng dạc hỏi không khề ngần ngại. Có thể thấy Capricorn tin tưởng Scorpio đến mức nào._Hôm qua, phòng của cô ấy đã bị lục tung lên, tờ giấy tiên tri biến mất, còn máu của nhóc thì ở trong đó. Nhóc định giải thích như thế nào ? – Capricorn nhìn Scorpio nghiêm trọng nói.
Scorpio im lặng.
_Phụt… hahaha. – Ngay sau đó, cô cười lớn đầy trào phúng khiến cho ba người còn lại cảm thấy hơi sợ.
_Nhóc, nhóc làm sao vậy ? – Leo cảm thấy khó hiểu.
_Mấy anh chị buồn cười thật. Thế chả lẽ căn phòng tự biết đi báo cáo là bị lục tung lên chăng ? – Scorpio vẫn chưa ngớt cười.
_Em… em là người báo cho giáo viên sao ?
_Đương nhiên, tối đó, em sang định sang phòng chị để hỏi về đá tiên tri, nhưng đến thì cửa phòng mở toang, toàn bộ đồ đạc bị lục tung. Lúc đó, toàn bộ bạn cùng phòng đã đi ra xem về cái chết tối đó.
_Thế còn vết máu ? – Virgo vẫn nghi ngờ Scorpio.
_Giấy cứa. – Scorpio giơ ngón út bé xíu đang bị băng bó bằng miếng dán lên._Em đã vào phòng chị để kiểm tra, lúc em biết tờ giấy đó bị mất, em đã tìm nó và không may bị giấy cứa vào tay.
_Chúa tôi, vậy mà cứ tưởng …. ? – Leo thở phào nhẹ nhõm. Capricorn cũng vui vẻ ra mặt.
_Hừ, lần sau đừng có mà bất cẩn như thế, phải nói cho chúng tôi biết chứ. – Capricorn xoa đầu Scorpio.
_Em đã định nói lúc ở phòng ăn rồi nhưng… mọi người cứ tránh em. – Scorpio bĩu môi.
_Vậy thì từ sau ngồi ăn với nhau nhé. Cho bọn này xin lỗi. – Leo nói.
Virgo vẫn im lặng từ lúc đó. Cô vẫn chưa thỏa mãn về câu hỏi trong cô cho lắm. Nhưng đành lòng cho đi vì không muốn gây thêm mói nghi ngờ nào nữa.
…
Sau tiết tự học, ba người kia phải ở lại lớp Sinh vật Huyền bí dọn dẹp vì bị phạt. Scorpio lúc này mới có thời gian một mình, cô tiếp tục công việc dang dở của mình tại tầng bảy. Như lời tiên tri số ba của Northe thì cô gái kia ắt hẳn phải bị tấn công bởi một con vật nào đó. Nhưng mà cái xác đã được chuyển đi nên Scorpio không biết phải làm thế nào để biết được cô gái đó chết như thế nào, khám nghiệm tử thi ra sao ?
“Tạch, … tạch” – Những tiếng kì lạ phát ra từ phía cầu thanh kèm theo những ánh sánh thoắt ẩn thoắt hiện.
Scorpio đi tiến ra cầu thang, tại đó, một chàng trai với một cái máy ảnh nhìn rất xưa cũ với hệ thống chụp lấy liền. Máy rất to và cồng kiềng với chiều cao hơn 20 cm, kèm theo hệ thống ống nhòm bảy lớp dày hơn 5 inch. Tuy nhiên, điểm đặc biệt của nó là có thể in ra ảnh động rất chân thật.
Chàng trai kia mải mê chụp ảnh ở chân cầu thang nên dường như không để ý thấy Scorpio đang đứng ngay tại đó, cho đến khi anh ta xoay cái máy ảnh thì mới giật mình vì cô.
_A, … xin lỗi. – Anh ta lúng túng._Tôi chỉ định chụp làm bằng chứng thôi, đừng nói cho giáo viên biết. – Anh ta ra vẻ nài nỉ, cầu xin một cô bé mười một tuổi.
_Bằng chứng ? – Scorpio nghi ngờ, mặc dù chẳng quen biết anh chàng này nhưng có lẽ cô cũng đoán được vài phần từ lời cầu xin._Anh là Nyar – người chuyên viết báo về những sự kiện này đúng không ? – Scorpio nhìn vào chiếc máy ảnh có khắc chữ “Nyar”.
_Sao… sao … ? – Anh ta giật bắn mình sợ hãi._C-có lẽ e-em nhầm thôi. – Anh ta lắp bắp.
_Nếu vậy, tại sao một học sinh lại có một cái mày ảnh với hệ thống ống nhòm lên tới hơn 200 đồng vàng lại ở đây ? Anh thậm chí còn không mặc đồng phục của trường, cũng không có thẻ hay chứng từ gì ? Anh thử giải thích xem. – Scorpio cười cợt.
_Đ-đâu có, tôi có thẻ thư viện. Tôi là Ryan Pacles, lớp Shaman năm sáu. – Anh ta giơ thẻ thư viện ra._Đừng có vu oan cho tôi.
Scorpio mặt không đổi sắc. Cô cho tay vào một cái túi chứa bột bay, lấy ra một ít bôi lên đầu ngón tay, viết lên không chữ “Ryan”. Sau khi viết xong, Scorpio thổi số bụi thừa trên tay đi, rồi chỉ lên đầu chữ “R” và chữ “n” , cô xoay một nửa vòng cung, hai chữ cái đổi lại với nhau, tạo thành “Nyar”.
Ryan Pacles nhanh chóng hoảng sợ. Scorpio chỉ nở một nụ cười thân thiện, đáng yêu.
_Giờ anh có thể cho em xem cái anh gọi là “Bằng chứng” được không ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!