Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri. - Chương 5 : Bí Mật Về Northe Và Đá Tiên Tri.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri.


Chương 5 : Bí Mật Về Northe Và Đá Tiên Tri.


Đại sảnh của Gracia Holloway có thể mô tả như một căn biệt thự cao cấp. Phòng được chiếu sáng bằng bốn viên pha lê lớn tại bốn góc ở sảnh. Nó rộng hơn 400 mét vuông, có 8 trụ cột chính bằng cẩm thạch. Nền nhà được lát gạch hoa, nhờ có một loại phép thuật mà trong như một mặt nước yên ả, mỗi bước chân đều tạo những gợn sóng lăn tăn. Trần nhà là nơi để ba bức họa của ba người vĩ đại nhất thế giới phép thuật. Trên tường, sau chỗ ngồi của các thầy cô chính là biểu tượng của trường : Phượng Hoàng. Nó được đặt trên cửa kính để khi ánh trăng chiếu vào sẽ tỏa sáng như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối bất tận. Tại giữa sảnh, những hàng ghế được đặt sẵn thành 3 dãy riêng biệt. Hàng ghế màu trắng dành cho Fairy (Tiên linh), màu đỏ dành cho Shaman (Pháp sư) và màu đen dành cho Witch (Phù thủy).

Hôm nay là lễ khai giảng cho những học viên mới, toàn bộ cả trường gần mười nghìn học sinh tụ tập về đại sảnh để làm lễ phân loại. Lễ dành cho học viên mới vào để ấn định chia ra các về các Nhà cũng như ấn định phép thuật, chứng tỏ mình là học viên của trường. Để phân loại học sinh, cuộn giấy Aroze sẽ lấy dấu bàn tay để tìm ra dòng máu phép thuật cũng như lưu dấu lại để ấn định phép thuật.

Đồng hồ đã điểm. Các học sinh khóa trên đều đã có mặt đầy đủ. Các thấy cô của trường cũng đã vào chỗ ngồi của mình. Cánh cửa mở ra, gần một nghìn học sinh năm nhất bước vào trang trọng trong bộ quần áo đồng phục của trường. Vô số những gương mặt xinh đẹp hiện ra cùng với tiếng cổ vũ của mọi người.

_Hôm nay, chúng ta rất vui vì được đón những tân học sinh mới bước vào ngôi trường Gracia Holloway. Trước tiên, tôi có lời chúc tốt đẹp nhất đến các em.

Sau bài phát biểu của hiệu trưởng, có mười hai giáo viên cầm cuộn giấy Aroze bước lên. Các học sinh lần lượt bước lên để phân loại.

_Nào, sẽ nhẹ nhàng thôi. Đầu tiên, hãy nhúng tay vào nước. – Cô giáo nhẹ nhàng hướng dẫn._Giờ hãy đặt tay lên cuộn giấy.

Khi chạm tay vào cuộn giấy, nó tự động hiện lên chữ “Fairy”, vệt nước do bàn tay chạm lên hóa thành màu hồng rồi biến mất. Cuộn giấy trở nên trắng tinh hoàn toàn.

_Chúc mừng, cô bé là một Fairy. Hãy về với Nhà của em đi nào.

Rất nhiều học sinh được gửi về các Nhà, những anh chị đều vỗ tay hò hét, vui vẻ chào mừng những người mới.

Vì đến hơi muộn, nên Scorpio phải là người cuối cùng lên phân loại. Khi cô vừa chạm tay vào cuộn giấy lập tức một cảm giác nóng vô cùng khiến cô phải rụt tay lại.

_Không, không, đừng sợ. Không làm sao đâu mà. Hãy thử lại nhé. – Cô giáo nhẹ nhàng động viên Scorpio.

Scorpio ngần ngại thử lần nữa. Lần này thì cuộn giấy không hiện lên chữ gì. Cảm giác nóng bỏng rát đó vẫn tiếp tục nhưng lần này Scorpio không thể rụt tay lại được. Mặt cô nhăn nhó như khỉ trúng gió khiến toàn bộ học sinh bên dưới cảm thấy kì lạ.

“Này, ngươi là ai ?” – Một giọng nói vang lên trong đầu Scorpio.

“S-Scorpio, ai vậy ?”

“Trái tim của ngươi,… Nó không thuộc về Phù Thủy đâu… Ngươi hãy trở thành Shaman nhé!”

“Không, ta là phù thủy, phù thủy của gia tộc Winchester.”

“Ồ, gia tộc Winchester hả ? Không còn cách nào với người nữa rồi.”

_Giáo sư Arthur, xin ngài hãy ra đây một tí. – Giáo viên cầm cuộn giấy phép của Scorpio nghiêm trọng.

Hiệu trưởng Arthur đang ngồi nói chuyện vui vẻ với những người khác, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô Jane thì từ tốn ngồi dậy ra xem. Ông bình thản nhìn vào cuộn giấy, mặt không đổi sắc.

_Phù thủy Phương Đông. – Ông thì thầm với bản thân, rồi ngay lập tức ngoắc tay cô giáo cầm cuộn giấy rồi nói gì đó. Cuối cùng cô giáo cũng chỉ tuyên bố rằng Scorpio thuộc về nhà Phù Thủy.

_Nghi lễ đã kết thúc, bây giờ, hãy cùng ăn mừng với các tân học viên. Party time! – Cụ Arthur tuyên bố dõng dạc.

Ngay lập tức, các dãy ghế tự chuyển chỗ thành những hàng dọc thẳng. Từ mặt nước dưới sàn, những bàn tiệc đầy thức ăn nổi lên. Trong lúc này, Scorpio vẫn đang lóng ngóng tìm chỗ ngồi cho bản thân mình thì bỗng có người gọi cô.

_Scorpio, ở đây này. – Capricorn đứng dậy vẫy tay, bên cạnh anh ta có một chỗ trống. Scorpio không chần chừ liền đến ngay.

_Chúc mừng nhóc nhé. Giờ nhóc đã là phù thủy rồi. – Capricorn xoa đầu Scorpio.

_Em tên gì vậy ? – Người con gái ngồi đối diện hỏi. Đó là một cô gái với khuôn mặt hơi tròn, mắt to, đen láy với mái dài ép cụp màu nâu.

_Em tên là Scorpio Winchester.

_Chúa ơi, đùa tôi à. Năm nào cũng phải có một đứa mang họ Winchester vào đây đó. – Một anh chàng nhìn rất bụi bặm, tóc undercut nhuộm vàng vài sợi than thở.

_Thôi nào, đừng nói đùa nữa. Nó sợ đấy. – Capricorn kêu lên.

Mọi người chăm chú ăn, vì chỉ có bữa tiệc đầu năm mới có thể thỏa sức no nê, còn bình thường, họ sẽ phải ăn ở nhà ăn của trường – nơi có những món ăn “cũng chưa chắc là món ăn” lên sòng.

Sau khi ăn xong, mọi học viên bắt buộc phải về phòng và không được ra khỏi kí túc vào lúc quá 9.30 tối. Scorpio cùng phòng với 2 tiên linh và 1 pháp sư. Việc này thật sự rất tệ khi tiên linh và phù thủy vốn thường xuyên có xung đột với nhau, còn pháp sư thì luôn sung bái tiên linh nên chẳng khác gì họ theo phe tiên linh cả. Scorpio gần như thui thủi một mình trong phòng, do quá chán nản nên Scorpio chẳng còn cách nào khác là lấy sách vở ra xem.

“Hmmmm, sách học thức tiên tri à ? Có vẻ thú vị đấy.” – Scorpio cầm quyển sách đầu tiên mình lấy được lên xem.

“… Mở đầu, Tiên Tri hay thuật bói toàn là một dạng phép thuật xuất phát từ tâm trí, có lan rộng ra xung quanh, sử dụng cơ thể để cảm nhận mọi thứ, đem đến một cái nhìn sâu sắc, thực tế hơn về một vấn đề. Quan điểm của người tiên tri có thể đúng và có thể sai tuy theo cách nghĩ. Tuy nhiên, tương lai là tương lại, dù có như thế nào cũng không thay đổi lại được.”

“Các nhà tiên tri nổi tiếng trên lục địa…”

Scorpio mải mê đọc sách mà không biết trời đã đêm tự lúc nào. Cho đến lúc cô định đi ngủ thì một cơn gió từ đâu bay vào khiến sách vở bay lộn xộn. Scorpio cằn nhằn xếp lại chồng sách cũng như soạn ra để mai đi học. Khi cô quyết định tắt đèn, đi ngủ thì đập vào mắt cô là một trang sách màu đen được viết chữ màu vàng sáng lóe trong màn đêm.

“ Lời tiên tri của Northe :

1. Hừng đông vừa rạng, cô gái đó hét lên, tiếng hét vô vọng bị nhét vào chiếc hộp. Từ nó, những âm thanh phát ra như bài hát buồn thê lương.

2. Nàng đến tòa tháp cao nhất mà chờ đợi. Nhưng con quỷ không thể chờ đợi. Nàng đã bị ăn thịt khi chưa gặp được người mình yêu.

3. Chàng trai mải miết đi về phía Đông, tìm về với mặt trời. Đáng tiếc, mặt trời quá xa vời, chàng ta chỉ có thể cả đời rong ruổi theo sự ấm áp đó.

4. Cô gái xinh đẹp ơi, cô gái mang cái gì đó ? Cô gái xinh đẹp ơi, hãy đem nó đi. Trái tim nàng, hãy thả vào sao băng.

5. …”

_Cô nghĩ bây giờ không phải giờ học của em đâu, Scorpio. – Cô Jane Johansen – người chịu trách nhiệm cho lớp phù thủy năm nhất nói._Cô rất thích sự hiếu học của em, nhưng bây giờ đã quá giờ đi ngủ rồi. Em nên đi ngủ sớm đi. – Cô cẩn thận khuyên nhủ rồi đóng cửa phòng lại.

Scorpio lại giở sách ra đọc tiếp nhưng điều quái lạ là nó đã không còn ở đấy mặc dù cô đã giữ dấu trang. Scorpio lại lật từng trang của quyển sách, không có bất kì một trang nào có màu đen cả, cũng không có trang nào đề cập về nó cả. Scorpio ôm một kì lạ trong lòng đi ngủ.

Sáng hôm sau…

Scorpio với đôi mắt thâm quầng nằm bẹp dí trên lớp. Hôm qua, cô thật là sai lầm khi lôi từng trang của sách tiên tri ra đọc để hôm nay dở khóc dở cười trên lớp. May sao, hôm nay học môn Chiêm tinh học nên Scorpio cũng bớt lo phần nào vì cô đã xem qua về nó.

_Như các em biết đấy, chiêm tinh học luôn là bộ môn được sử dụng rất nhiều trong đời sống. Đã có vô số sử sách ghi lại bằng chứng xác thực về chiêm tinh học. Chiêm tinh học có nhiều loại …

Có vẻ như hôm nay chỉ giới thiệu qua về Chiêm tinh học, Scorpio lén lút tựa xuống bàn, nằm ngủ.

_Và xin mời Scorpio, Scorpio Winchester. – Cô Hater Blanker – người phụ trách môn chiêm tinh cao giọng khiến Scorpio giật mình, lúng túng đứng dậy._Hãy cho cô biết về một số nhà chiêm tinh thuộc hệ phù thủy xem nào.

_ À ừm, em thưa cô là Jonh Kerich, Klein Babacros,… – Scorpio lần lượt kể ra toàn bộ tất cả những cái tên trong sách một cách thuần thục khiến cả lớp âm thầm tán thưởng.

_… Và Northe. – Scorpio cố tình đọc thêm cái tên được ghi trên tờ giấy đen hôm qua.

Điều này khiến cô Hater ngay lập tức quay lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Cả lớp im lặng một lúc, Scorpio vẫn kiên trì đứng nguyên, dùng ánh mắt dò xét đối với cô giáo.

_Có lẽ em đã nhầm rồi, Scorpio. Không một nhà tiên tri nào trên lục địa mang tên như vậy. Chúng ta tiếp tục bài học nhé. – Cô Hater nhanh chóng bác bỏ ý kiến của Scorpio rồi trở lại bài học.

_Nhưng em thưa cô, có một bài báo viết về nhà tiên tri Northe mà, thậm chí có cả bảy lời tiên tri để lại nữa. – Một học sinh bác bỏ, cậu ta giơ tờ báo “Rạng sáng” lên. Trên đó, tiêu đề ghi “Nhà tiên tri Northe và bảy lời tiên tri cuối cùng”.

_Summon, Fire. – Cô Hater cầm cây đũa thần lên rồi chĩa thẳng vào tờ báo. Sau câu thần chú triệu hồi lửa, ngay lập tức tờ báo cháy tụi không còn một mảnh._Chúng ta tiếp tục bài học nào.

Kết thúc giờ học, Scorpio nhanh chóng thu dọn sách để về kí túc xá, cô muốn ngủ bù cho một đêm đáng thương của mình. Ngay khi cô định ra khỏi cửa, cô Hater đã gọi Scorpio lại gặp riêng.

_Scorpio, làm thế nào mà em biết về Northe ?

_Em có xem báo. – Scorpio giấu nhẹm việc đã nhìn thấy tờ giấy đen.

_Scorpio, tò mò là tốt nhưng phải biết là lúc nào. Chuyện này em đừng tìm hiểu thêm nữa. – Cô Hater đi gần về phía cửa sổ của phòng học, ánh mắt xa xăm.

_Nếu như cô nói cho em biết điều gì đang xảy ra thì em sẽ tự biết và tránh xa chúng ra. – Scorpio cứng rắn trả lời.

_Vậy thì hãy hứa với cô một điều rằng em sẽ không tìm hiểu thêm bất kì một điều gì về Northe. Hãy hứa với cô. – Cô Hater thành khẩn.

_Nếu như điều cô nói ra là sự thật thì tự khắc em sẽ biết phải làm gì.

Cách đối đáp vô cùng thận trọng của Scorpio khiến cô Hater ngạc nhiên khi đây chỉ là một đứa bé mười một tuổi, bình tĩnh đến kì lạ.

_Được rồi. Trước tiên, em phải biết một điều là : Northe và cô là hai anh em. Từ nhỏ, Northe đã là một nhà tiên tri hoàn hảo, vĩ đại. Cho đến ngày anh ấy thấy một thứ. – Cô Hater kể đến đây rồi hít một hơi thật sâu như muốn cho Scorpio biết rằng thứ này sẽ đáng sợ đến mức nào._Đá tiên tri.

_Đá tiên tri ?

_Phải, hòn đá có thể nói cho con người về mọi thứ, kể cả tương lai hay cái chết. Anh trai cô đã được tiên đoán là ra đi ở tuổi mười tám. Và rồi tin đồn về viên đá được lọt ra ngoài, Northe đã bị hãm hại, lúc sắp chết, anh trai cô đã phá vỡ viên đá vì biết được sự nguy hiểm của nó nhưng để lại bảy lời tiên tri để mong rằng một phù thủy nào đó có thể dùng nó để làm việc tốt.

_Và một kẻ khác đã lợi dụng việc đó để tìm ra đá tiên tri. – Scorpio nối tiếp câu chuyện.

_Phải, hắn ta đã giết hai học sinh của trường chúng ta. – Cô Hater thở dài._Vì cả hai em ấy đều giữ những phần của đá tiên tri. Cả hai học viên đều bị giết chết một cách kinh khủng nhất. Nhưng chuyện đó đã được hai năm rồi. Nhưng gần đây, tin đồn lại càng nổi lên. Vậy nên cô chỉ có thể khuyên em tránh xa chuyện này càng xa càng tốt mà thôi. Em hiểu chứ ?

_Vâng, em hiểu. Xin cảm ơn cô đã nhắc nhở. – Scorpio cúi đầu lễ phép.

_Không có gì đâu. Em nên về ngủ sớm đi, hôm nay em có vẻ mệt. – Cô Hater cười hiền hậu nhắc nhở.

Scorpio đi trên đường về kí túc xá, lòng đầy khúc mắc. Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt bỏ nó đi vì không muốn rước thêm bất cứ phiền phức nào vào bản thân mình. Cô ăn qua loa rồi đánh một giấc để chiều đến thư viên học.

Chiều,…

Thư viện của trường Gracia lớn hơn cô tưởng. Những kệ sách xếp thẳng hàng nhau, mang màu nâu nhạt, mùi mọt thoang thoảng. Ở đây có lẽ phải hơn mười nghìn cuốn sách, Scorpio choáng ngập trước lượng sách khổng lồ này. Tại đây có rất nhiều phòng nhỏ riêng biệt để đọc sách, mỗi phòng có bàn ghế đầy đủ. Khi mượn sách sẽ phải có thẻ, khi trả cách cuốn sách tự bay về vị trí của mình mà không cần người xếp. Scorpio nhanh chóng nhận được thẻ, cô ngay lập tức đi về khu sách Chiêm tinh. Mặc dù đã xác định là không quan tâm về chuyện đó nhưng Scorpio vẫn tò mò về viên đá tiên tri. Cô tìm tất cả tài liệu, sách về viên đá tiên tri nhưng cũng không có nhiều cho lắm. Mà hầu như, chúng chỉ nói qua về việc nó có thể nói cho con người tương lai, quá khứ như thế nào.

Scorpio đành định tiến vào Vùng Cấm trong thư viện. Cô lén lút chĩa đũa thần vào ổ khóa ở Vùng Cấm.

_Unlo…

_Này, cô định làm cái gì đấy ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Từ đằng sau, Capricorn cùng hai người bạn là Virgo và Leo đứng ngay tại đó. Capricorn đến gần Scorpio, ép sát cô vào cửa phòng.

_Cô định vào đó đúng không ? Đừng tưởng tôi không biết đũa thần đang được giắt ở thắt lưng. – Capricorn cúi sát mặt nhìn cô.

_… – Scorpio không biết nói gì hơn vì bị trúng tim đen.

_Này, vợ của cậu đang sợ đấy. Đừng làm thế nữa. – Leo đứng ngoài trêu chọc._À mà phải rồi, sao em lại ở chỗ này ?

_Em … em muốn vào trong đó để tìm tài liệu. – Lúc này, Scorpio mới ngập ngừng nói.

_Vừa trùng hợp, bọn anh cũng định vào trong đó tìm tài liệu. – Câu nói vừa dứt thì ngay lập tức Leo ăn một cú huých tay từ Virgo.

_Mà cô muốn tìm cái gì trong đó ? – Capricorn nheo mắt nghi ngờ.

_Chỉ là tài liệu thôi, không có gì hết. – Scorpio vừa dứt lời thì ngay lập tức Capricorn đã giựt đống sách từ tay của cô – những quyển sách về đá tiên tri.

_Sao em cũng muốn tìm về thứ này ? – Virgo cuối cùng cũng lên tiếng.

_Em thấy kì lạ nên cũng muốn biết. Vả lại em muốn theo chiêm tinh học nên muốn tìm hiểu thêm chút thôi… – Scorpio nhanh chóng bịa ra một lí do hợp lí._Vậy mọi người đến đây để làm gì ?

_Cùng chung mục đích. – Capricorn lạnh lùng nói. Mặt anh có vẻ lạnh hơn khi nhắc đến việc này._Chúng ta đi thôi.

_Unlock you now. – Virgo đọc thần chú mở khóa. Cả bốn người lén lút đi vào trong Vùng Cấm của thư viện trường.

Trong căn phòng này tối tăm đến kì lạ, những ánh sáng hiu hắt, cô quạnh là thứ duy nhất soi sáng cho nơi đây. Chỗ này rất bụi bặm, chỉ cần thổi nhẹ thôi là bụi đã bay tứ tung hết rồi. Tuy nhiên toàn bộ sách, tài liệu tại đây đều được bọc kĩ càng, cẩn thận vô cùng.

_Đây rồi, những viên đá bí ẩn của thời đại. – Virgo khe khẽ kêu lên._Mọi người, ở góc này.

Cả ba người còn lại đến chỗ Virfo, cô nhanh chóng giở đến phần nói về viên đá tiên tri.

“Viên đá tiên tri, ban đầu là đá tri thức, vì nó không chỉ có thể biết trước được tương lai mà còn có thể nói cho con người biết mọi thứ, kể cả cách để bất tử, những bùa chú, cấm pháp. Thậm chí, nó còn có thể tiết lộ ra các hồi sinh người chết. Viên đá ban đầu được sử hửu bởi Northe Blanker…”

_Ra vậy, viên đá đó không chỉ tiết lộ tương lai mà còn cho biết cách để hồi sinh người chết. Đó là lí do nó bị nhắm tới. – Virgo thầm nói.

_Này, cái gì đây ? – Leo chỉ vào một tờ giấy lộ ra một góc được kẹp trong sách. Capricorn rút nó ra.

Tờ giấy có màu vàng ố, nhưng dòng chữ được viết tay bằng màu đỏ thì không thể mờ đi được.

“Hừng đông vừa rạng, cô gái đó hét lên, tiếng hét vô vọng bị nhét vào chiếc hộp. Từ nó, những âm thanh phát ra như bài hát buồn thê lương.”

_Từ đã, tôi đã thấy nó ở đâu rồi. – Virgo cắn móng tay._Đúng rồi, nó đã được viết trong bài hát của Lily trước lúc bạn ấy chết.

_Bài hát ?

_Phải, Lyli đã định soạn một bài hát cho buổi giáng sinh năm đó. Nhưng bạn ấy đã chết trong phòng soạn nhạc và đây là thứ cuối cùng được viết bằng máu để lại.

_Đúng rồi, khi Lyli chết là do bị một đường rạch chính cổ và móc mất họng. Đúng như trong này viết. – Leo nói.

_Vậy nên chúng ta cần tìm cái gọi là “chiếc hộp” – Capricorn sau khi chìm trong khoảng lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

_Chúng ta đi thôi… – Leo lên tiếng nhưng rồi anh chợt nhận ra là đã thiếu mất một người._Capricorn, vợ nhỏ của cậu biến mất rồi.

_Cái quái gì vậy ? Con nhóc đó chạy đi đâu mất rồi ? – Capricorn tức giận kêu lên.

_Em ở đây. – Lúc này, Scorpio mới chạy đến._Em tìm đã tìm được thứ này. – Scorpio chìa ra một tờ giấy cũ kĩ. Trên đó cũng có một dòng chữ màu đỏ ghi :

“Chàng trai mải miết đi về phía Đông, tìm về với mặt trời. Đáng tiếc, mặt trời quá xa vời, chàng ta chỉ có thể cả đời rong ruổi theo sự ấm áp đó.”

_Nó có giống với ai trong vụ tai nạn hai năm trước không ạ ? – Scorpio lên tiếng hỏi.

_Có, rất giống. – Leo nói._Nó ám chỉ về James – một người bên nhà Pháp sư. Cậu ta đã đi ngắm bình minh rồi biến mất. Lúc tìm được, cậu ta đã mất đi đôi chân của mình.

_Phải. Kẻ muốn tìm viên đá đã thực hiện hai lời tiên tri rồi. Những ngày trở lại đây hắn đang thực hiện số còn lại. Chúng ta cần tìm ra những người được Northe tiên đoán.

_Nhưng làm thế nào ? – Leo thắc mắc.

_Dựa vào lời tiên tri của Northe. – Virgo nói._Scorpio, chị nghĩ em nên không nên tham gia vào chuyện này. Nó rất nguy hiểm.

_Nhưng …

_Không nhưng nhị gì cả, nếu như tôi biết cô định làm gì thì nhóc sẽ lãnh hậu quả đấy. – Capricorn ngắt lời.

_Chúng ta ra ngoài thôi. Hình như có ai đang tới. – Leo nhắc nhở.

Cả bốn người ra ngoài và về kí túc xá của mình. Đêm đó, Capricorn, Virgo và Leo lén đi ra ngoài. Họ đã có kinh nghiệm trong chuyện này rất nhiều.

_Chúng ta sẽ đi đến đâu trước đây ? – Leo khe khẽ hỏi.

_Phòng thanh nhạc năm đó. – Virgo trả lời lại._Chúng ta phải tìm được thứ ám chỉ trong lời tiên tri đó.

Phòng thanh nhạc chỉ cách thư viện một hành lang, nó tầng ba ở tòa nhà bảy tầng, mỗi tầng là một phòng. Cả ba người niệm chú rồi đẩy cửa đi vào. Phòng khá bụi bặm vì nó thường chỉ được dùng vào những ngày hội.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa ra, một tiếng nhạc âm trầm đã lọt ra ngoài, nó là giai điệu lặp đi lặp lại và nghe rất não nề.

_Chúng ta đến muộn rồi. – Virgo là người bước vào đầu tiên. Ngay khi cô vừa bước vào, tiếng đàn im bặt một cách kì lạ. Trên sàn nhà có những dấu chân bằng máu ngổn ngang ra vào. Trên những phím đàn piano cũng bị in những vết máu đỏ tươi.

_Hử, nhưng cái hộp nhạc đã được tìm thấy đâu ? – Leo nhìn xung quanh.

_Không, “hộp nhạc” trong lời tiên tri chính là ám chỉ cái đàn này. Lyli cũng chết khi đang chơi nó. – Virgo nói.

_Từ đã, nếu như hắn chỉ chơi cây đàn thôi, vậy tại sao lại nhiều máu đến vậy ? – Capricorn thắc mắc.

_ Á Á Á Á Á Á Á Á Á… – Một tiếng thét kinh hãi phát ra, vang vẳng lại.

_Tầng trên. – Cả ba người đồng thanh nói rồi nhanh chóng chạy lên tầng tầng một để xem.

Khi đến tầng bảy, họ sững sờ trước cảnh tượng kinh khủng tại đây. Một cái xác chết vặn vẹo nằm dưới đất không rõ hình thù, một người con trai đang quỳ xuống khóc, máu lênh láng khắp nơi. Chỉ ngay sau ba người họ mấy giây, toàn bộ thầy cô trong trường cũng có mặt tại đó, kể cả thầy Arthur.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN