Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri. - Chương 4 : Đi Mua Đồ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Trường Học Của Phù Thủy Nhỏ - Tập 1: Bí Mật Đá Tiên Tri.


Chương 4 : Đi Mua Đồ.


Tàu đến nơi vào gần 5h chiều, trời lúc này đã chuyển màu.

Ngôi trường phép thuật Gracia Holloway nằm trên một ngọn núi lớn giáp biển. Nó không khác gì một lâu đài thời Châu Âu xưa. Ba tòa nhà to nhất được nối với nhau bằng hành lang, ở giữa toàn nhà là một chòi canh lớn treo một chiếc chuông bằng vàng to. Trong khuôn viên cũng có rất nhiều các tòa nhà to nhỏ khác nhau. Rộng ra là tường bao bọc tứ phía, từ chỗ giáp rừng đến giáp biển và thêm một bãi cỏ lớn nữa. Cổng trường gồm một cổng lớn và cổng nhỏ. Mọi thứ đều mang màu cũ kĩ nhưng huyền diệu và bí ẩn khôn cùng.

Scorpio là người duy nhất ra sớm nhất vì cô chẳng có gì phải mang vác cả, trong khi mọi người dùng rồng con để đưa đồ bay đầy bầu trời thì cô thui thủi ôm một đống giấy tờ cùng với chiếc chìa khóa mà bố mẹ đã tặng lại. Scorpio thở dài tiến vào khu vực nhập học.

_Tiếp theo.

Scorpio đi vào khu vực nhập học, tại đây có bốn người đang làm việc. Ở chính giữa căn phòng là một cuốn sách khổng lồ, một trang sách phải chứa những một trăm cái tên.

_Này, lại đây. – Một chàng trai gọi cô.

“Thư kí hội đồng học sinh năm ba sao ? Vậy anh ta chỉ là học sinh thôi à ?” – Scorpio nghĩ.

_Này, cô bị làm sao đó ? Giấy nhập học đâu ? – Anh ta gắt lên.

_Đ-đây. – Scorpio giật mình lắp bắp nói.

Anh ta lườm cô rồi nhìn vào hồ sơ, kiểm tra lại một số thứ. Anh ta sẽ khá là tuyệt vời với mái tóc nâu và đôi mắt xanh đậm chất châu Âu, mũi cao, mặt hơi tròn và da trắng. Tệ nỗi anh ta vừa ghi điểm xấu với một đứa nhỏ 11 tuổi vì quá cứng nhắc với nó.

_Giấy phép chuyển hành lí đâu ?

_Em,… em không có hành lí. – Scorpio lúng túng.

_Không có hành lí, được chuyển đến từ trước à ?

_Không, em chưa chuẩn bị được gì cả.

_Cô định học cái quái gì khi không có sách vở ? – Anh ta gắt lên.

_Em…

Scorpio không biết nói gì hơn nữa, đành nhìn cắm mặt nhìn nền đất lát gạch hoa, thi thoảng ngước lên xem cặp mắt của anh ta đã rời đi chưa. Một hồi lâu sau, anh ta thở dài và gằn giọng nói:

_Sáng mai, ra ga tàu vào 4h sáng, mang theo tiền, mua vé đi đến phố Phù Thủy và đợi tôi đến đó. NGHE CHƯA ?

_R-r-rồi ạ.

_Đây là đồng phục, mặc vào đi. Phòng 2111. Nhớ lấy. Đây là chìa khóa.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa hửng sáng…

Scorpio chạy hộc tốc ra ga, cô đã ngủ muộn năm phút. Với cái tính của anh ta kiểu gì cũng ăn chửi.

Không ngoài dự đoán, anh ta mặt mày cau có, tay cầm chặt tấm vé đứng một mình trong chỗ tối nhất của ga.

_Này, cô biết tôi đợi bao lâu rồi không ? – Anh ta nghiến răng.

Người này vốn cao to, lại cộng thêm khuôn mặt đang nổi giận khiến người khác cảm thấy thật đáng sợ. Cảm giác bị nhìn ta trên xuống thật là nhỏ bé. Scorpio vốn từ nhỏ đã ít nói, ngoan ngoãn nên chẳng thể cãi lại được. Cả hai ngồi đối diện nhau trong khoang tàu, tàu lúc này chẳng có một mống người.

Bằng bẵng bốn tiếng trôi qua thì cập ga. Scorpio lật đật bám đuôi tên này.

_Có tiền rồi chứ ? – Anh ta hỏi.

*Lắc đầu*

_Chúa ơi, cô định gắn thân trả nợ à ?

_Em chỉ có chiếc chìa khóa vàng này thôi, hay là cắm nó đi. – Scorpio thản nhiên nói.

_Cái… – Anh ta hoảng hốt cực độ và ngay lập tức kéo Scorpio vào lòng, lấy áo choàng che lại._Cất nó đi ngay lập tức.

_Tại sao phải làm vậy ? – Scorpio bé xíu trốn dưới áo lật đật nhét chiếc chìa khóa vào trong áo khoác.

_Vì đó là chìa khóa hoàng kim, nó chứa rất rất nhiều tiền, có thể lên tới hàng vạn tiền vàng đấy. Nếu cô cứ để nó trước chỗ đông đúc thế này kiểu gì cũng bị cướp đấy. Cất kĩ chưa ?

_Rồi.

_Được, giờ đến ngân hàng lấy tiền đã.

Ngân hàng được làm việc bởi những thần lùn. Họ bé xíu với những chòm râu dài ngoằng chạm đất và mặc đồ màu vàng tươi. Cả hai người đi đến một cửa giao dịch. Thần lùn ở đó đưa cho Scorpio một cái hộp như hộp đánh chữ nhưng nó có 3 hàng gồm những ô số dùng để hiển thị số tiền đang có, và những cái nút bấm để nhập số tiền cần rút, hàng cuối hiển thị số tiền còn lại. Bên phải của hộp có một ổ khóa. Để rút được tiền, phải xoay đúng số lần ở ổ khóa rồi nhập mật mã thì số tài khoản mới hiện lên. Mật mã số vòng là chữ số đầu tiên ngày sinh của Scorpio, còn mật mã số bấm là ngày sinh và tháng sinh của cô. Ngay lập tức những con số khủng khiếp xuất hiện trên hàng một. Scorpio chỉ rút ra 150 đồng vàng để đi mua đồ.

Tiếp đến, anh ta dẫn cô đến một cửa hàng bán đũa phép có tên Miracle in Ten. Nó trong không khác gì nhà cô Elizabeth chỉ là nó có cửa kính và một con con rồng con ở đậu ở bảng hiệu bên ngoài.

_Bác Harry, chúng cháu muốn mua đũa phép. – Anh ta đẩy cửa đi vào.

_Ố ồ, lâu lắm mới thấy cháu, Capricorn. – Một ông lão với cái cổ dài uốn lượn, tay cầm một cái tẩu như Sherlock Holmes, phì phà nhả khói khắp cửa hàng. Ông ta nhanh chóng nhìn thấy cô bé Scorpio đang núp sau anh.

_Ối trời, ai đây ? – Cái cổ nhanh chóng dãn ra thẳng đến chỗ Scorpio, khuôn mặt ông lão gần sát vào khuôn mặt cô. Đôi mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới._Vợ bé của cháu hả, Capricorn ? – Ông ta hỏi.

_Bác đừng đùa thế, cháu mới có mười bốn tuổi thôi mà. Bác hãy chọn đũa cho cô bé này hộ cháu.

_Haha, được thôi. Cháu tên gì vậy, cô bé ? – Harry hỏi.

_Cháu tên Scorpio Winchester.

_Ha ha, cháu rất sướng đấy. Capricorn là một chàng trai tốt bụng, rất hợp làm chồng. – Bác ta vừa di chuyển cổ ra giá đựng đũa vừa nói._Hmmmmm, xem nào, thử cái này xem. Ivasa vala. – Bác ta vừa ngậm cây đũa trong miệng vừa hô thần chú.

Scorpio mở hộp đũa ra và cầm lên. Bất chợt cô cảm thấy tay mình thật nhớp nháp, một mùi hôi thối bốc lên.

_Nó đang cảm cúm, thôi bỏ xuống đi. – Bác ta bịt mũi kêu lên và tiếp tục dò xét._Hay là cái này nhé ! Ivasa vala.

Chiếc đũa lần này thì sặc mùi nước hoa.

_Đúng là cây đũa bánh bèo mà. – Bác ta khua khua tay cho bớt mùi nước hoa. Haizzz, xem nào, xem nào,…

Scorpio cũng đi xung quanh để xem, cô định đẩy cửa đi vào gian phòng tiếp theo thì ngay lập tức bị Capricorn kéo lại.

_Định đi đâu đấy ?

_Em muốn vào xem.

_Đó không phải gian phòng dành cho cô, không đọc hả ? Đồ ngốc. – Anh ta chỉ vào tờ giấy ghi trên đó.

_Oi oi, đừng nghiêm khắc thế chứ ? Vợ cháu còn bé mà.

_Cô ấy không phải vợ cháu. – Anh ta gắt lên._Nếu muốn thì chỉ được lên tầng xem thôi. Nghe chưa ?

*Gật gật*

_Cháu phải ra kia một lát, bác cứ chọn đũa cho cô ấy, cháu sẽ quay lại sau.

Nói rồi, anh ta đi ra ngoài. Scorpio lên tầng xem. Kể cả ở trên tầng cũng chẳng có cái đũa nào thích hợp với cô cả. Cô thật sự muốn đi vào căn phòng đó. Một cảm giác kì lạ luôn thúc giục cô.

RẦM!!

Một tiếng nổ lớn ở lầu dưới, Scorpio lập tức xuống lầu dưới, hóa ra có một cậu nhóc cũng đang chọn đũa tại đây và không may vớ phải chiếc đũa “Bom cảm tử”. Khói đen mù mịt khắp phòng. Những tiếng ho sặc sụa vang lên.

Như một thôi thúc nào đó, Scorpio nhân lúc này đẩy của đi vào căn phòng cấm. Phòng này như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, chỉ có một ô cửa nhỏ đón được một số tia nắng còn cả phòng tối đen như mực. Nó im lặng đến mức đáng sợ. Scorpio càng tiến vào càng cảm thấy sự lạnh lẽo tăng dần nhưng cô không dừng lại được.

Chỉ có một hộp đũa đối diện với ô cửa sổ nhỏ xíu bằng nắm tay được chiếu sáng nhập nhòe. Hộp đũa này bằng gỗ thơm kì lạ có màu xanh dương nhạt.

“Pha Lê Bạc sao ?” – Scorpio mở ra, bên trong là một cây đũa bằng pha lê trong suốt hoàn toàn, lấp lánh đến kì lạ, tỏa ra màu xanh dương nhàn nhạt.

Scorpio cầm chiếc đũa lên, nó hoàn toàn không gây ra cho cô bất cứ triệu chứng gì. Scorpio thử vung vẩy nó.

“Cạch” – Cánh cửa mở ra.

Scorpio vội cất cái hộp vào chỗ cũ, còn chiếc đũa thì giắt vào hông. Chiếc đầu dài của bác Harry uốn lượn đi vào, luồn lách qua các tủ đũa. Scorpio lén lút nhìn, bác Harry đi lên trên, qua tủ thứ nhất rồi lại vòng xuống tủ thứ hai. Nghĩa là cô chỉ còn một hội để đi nếu không muốn bị phát hiện. Khoảng khắc chiếc đầu của bác Harry vừa khuất sau tủ ba thì Scorpio nhanh chóng vọt sang tủ hai, bác Harry như cảm nhận được điều gì đó liền ngay lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đầu tủ nơi Scorpio đang nấp. Được một lúc, bác ta lại đi tiếp, Scorpio cố gắng đi về phía cửa một cách nhanh nhất và tránh được cái cổ dài lòng thòng của bác Harry. Cô nhanh chóng đi lên tầng hai, tháo một hộp đũa ra và nhét cả 2 chiếc vào trong hộp.

_Bác Harry ơi, bác có ở đó không ? – Scorpio hỏi.

_À không, bác đây, cô bé. – Bác Harry nhanh chóng đưa cái đầu trở lại như cũ, đóng cửa phòng lại._Cháu đã chọn được chiếc đũa ưng ý rồi chứ ?

_Dạ vâng, bác giúp cháu thanh toán với ạ.

_Không phiền nếu bác muốn xem nó chứ.

_Dạ vâng, bác cứ tự nhiên.

Bác Harry mở hộp đũa ra, khi sắp trượt chiếc mở đến đoạn có chiếc đũa thì ngay lập tức Capricorn bước vào, anh hỏi cô :

_Đã chọn được đũa chưa ? Sao mà lâu thế ?

_Chọn được rồi.

_Thế thì được. Mau lên không lỡ chuyến tàu đấy.

Bác Harry thấy Capricorn vội vàng vậy thì liền đóng hộp lại, nhanh chóng viết hóa đơn và thanh toán cho Scorpio. Khoảng khắc đó, Scorpio thở phào nhẹ nhõm.

Hai người họ tiếp tục đến các tiệm sách, Scorpio đáng thương phải mang vác một lượng sách khổng lổ, cố gắng chạy theo chân Capricorn.

“Lộp bộp,…” – Đống sách rơi vãi dưới đất sau một cú va chạm.

_Cháu xin lỗi. – Scorpio cúi người xin lỗi rồi thu thập lại đống sách vương vãi trên mặt đất.

Capricorn chỉ thở dài, anh cùng cô thu nhặt đống sách.

_Thật là hết nổi với cô mà. – Capricorn cầm đống sách ở trên tay Scorpio._Để tôi cầm còn hơn.

Họ đi qua rất nhiều cửa hàng để mua bút viết, vở ghi, quần áo,…

_Giờ chúng ta sẽ đi mua chổi bay. Đây là thứ cơ bản của phù thủy. Một phù thủy mà không biết cưỡi chổi thì không là một phù thủy. Cưỡi chổi là một bộ môn blab la… – Capricorn nói._Vậy nên … Này, cô có nghe không hả ? – Capricorn gắt lên khi thấy Scorpio dán mắt vào kính của cửa hàng.

Capricorn thở dài và đi đến để xem thứ gì mà khiến cho cô bé này ngẩn ngơ đến vậy. Trong cửa hàng bày trí rất nhiều ngọc, pha lê, trang sức các loại.

_Cô điên hả ? Có biết đây là chỗ nào không ? – Capricorn gần như tức giận khi nhìn thấy Scorpio dán mắt vào những thứ trong cửa hàng._Đi, đi ngay lập tức. – Cậu thô bạo xốc nách Scorpio ra khỏi tấm kính.

_Á, đau, đau quá, Sasoriza đau. Bỏ ra. – Scorpio hét lên, cô đau gần như rớt nước mắt đến nơi.

_Này không sao chứ ? – Lúc này, Capricorn mới nhân ra rằng mình đã hơi quá tay với cô bé 11 tuổi này.

*Long lanh nước mắt**Lau lau*

_Chúa ơi, khóc thật à ? – Capricorn bối rối, lần đầu tiền cậu thấy con gái khóc.

_Anh cứ thử bị một thằng côn đồ xốc vai kéo lê lết thử xem.

_Urg, thôi được rồi. Giờ thì cô bé muốn cái gì nào ? – Capricorn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. “Mà cô ta nói ai là côn đồ thế nhỉ ?” – Anh nghĩ thầm.

Cả hai người bước vào cửa hàng, bên trong có rất nhiều viên pha lê lấp lánh đến kì lạ, trang sức các kiểu. Mọi người tấp nập chọn cho mình trang sức yêu thích.

_Cái này nhìn đẹp phải không ? – Scorpio giơ ra một bông tai hình thập giá, ở giữa đính một viên đá màu đỏ hơi bạc màu.

_Ồ, chọn tốt lắm cô bé. Khá khen cho cháu. – Chủ quán là một phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, mặc bộ đầm màu đỏ trễ vai, tay cầm chiếc quạt theo phong cách Châu Âu._Không phải ai cũng nhìn được vẻ đẹp của nó đâu. Nó từng thuộc về tiên tử Avantha đó.

Vừa nghe được từ “Avantha” thì cả quán quay lại nhìn Scorpio. Không ai không biết Avantha là một trong những người đầu tiên của tộc tiên tử, bà vô cùng mạnh mẽ và sở hữu ba món đồ “thần ban” là : Chén thánh Cintia, Kiếm Bạc và thứ còn lại chính là Thánh giá Rubydi. Phải thật tình tường mới có thể tìm được ba thứ đó trên đời. Vậy mà đứa bé mười một tuổi này vừa vào đã may mắn lấy được nó.

_Avantha ? Là ai vậy ạ ? – Scorpio thắc mắc.

_Cháu không biết đến Avantha sao ? Cháu sống ở đâu vậy, cô bé tiên tử ?

_Cháu sống ở Tokyo từ nhỏ. Với lại, cháu là một phù thủy. – Scorpio hồn nhiên trả lời.

_PHÙ THỦY. – Tất cả mọi người ngạc nhiên cực độ. Rồi bắt đầu có những tiếng xì xào.

_Trả nó lại đây, đồ phù thủy nhơ nhớp. – Bà ta đột nhiên thét lên kĩnh hãi._Thứ dơ bẩn như mày không được động vào nó. TRẢ LẠI ĐÂY.

_ĐỨNG YÊN. – Capricorn chĩa đũa thần vào bà ta._Nếu bà có ý định gì thì hãy bỏ ngay lập tức. Bằng không tôi sẽ triệu hồi Thủy Triều Tử Thần đến đây. Scorpio, trả nó cho con mụ này đi rồi chúng ta lập tức rời khỏi đây.

Scorpio dùng hai tay để đưa cái thánh giá cho bà ta. Ngay lập tức, bà ta giựt phắt nó lại và lấy giấy lau chùi cẩn thận.

_Lại đây, chúng ta về thôi. – Capricorn nắm tay Scorpio.

_Nhưng mà em vẫn chưa đi hết nơi này mà.

_Giờ này mà còn…

*Long lanh*

_Urg, thôi được rồi, nhanh lên một chút. Chúng ta phải đi mua chổi nữa đấy.

Scorpio đi lên tầng hai. Thật sự không phải ngẫu nhiên mà Scorpio muốn ở đây. Nhưng có một thứ gì đó đang mắc kẹt tại đây, nó khiến tim cô đập rất nhanh, thổn thức như muốn tìm ra cầu trả lời.

Gian tầng hai để chứa đồ bỏ đi. Tim của cô càng thấy kích thích, cô mở từng hộp, từng bao tải ra để tìm kiếm.

“Cộc” – Một thứ gì rơi ra.

Scorpio đi ra gốc của căn phòng – nơi tiếng đó phát ra, ánh sáng càng ngày càng yếu nhưng vẫn đủ để cô thấy một viên pha lê rơi tại đó. Nó bé bằng đầu ngón tay, có màu hai màu xanh tím giao hợp nhau. Khi Scorpio định chạm vào nó thì một ánh sáng dữ dội bùng ra.

“Này nếu tôi biến mất thì làm sao ?”

“Tốt nhất chị nên biến đi”

“Chị nên biến đi”

“Biến đi”

Những câu nói cứ vang vọng trong tâm trí Scorpio. Lời nói đó, giọng nói đó, câu hỏi đó như một bản giao hưởng bất tận khiến Scorpio đau đầu.

__Gyaaaaaaaaa…. – Scorpio tỉnh dậy, mồ hôi lấm tấm khắp trán.

_Không sao chứ ? – Capricorn ngồi ở ghế đối diện tỏ vẻ lo lắng.

Cả hai người hiện tại đã ở trên chuyến tàu trở về Gracia Holloway. Suốt cả chuyến chỉ có sự im lặng bất tận. Capricorn cũng không muốn hỏi về việc tại sao Scorpio lại ngất.

_Đúng rồi, chổi bay … – Scorpio là người đầu tiên phá tan sự im lặng.

_Không cần đâu, tôi đã mua rồi.

Và lại tiếp tục im lặng cho đến lúc cập ga tại Gracia. Toàn bộ hành lí đều được rồng chuyên chở. Hai người họ tiến vào cổng phụ.

_Này, Capricorn, bộ cậu đã đi đâu cả sáng vậy, chúng ta sắp lỡ lễ khai giảng rồi đó. – Một cậu con trai tóc đen nhưng nhuộm mấy sợi vàng ở phía mái hô to.

_Tớ xin lỗi. Tớ có việc phải làm. – Capricorn cười trừ.

_Chúa ơi, mau lên hộ tôi cái được. Chúng ta trễ rồi đó. Tất cả là tại ông đó. – Một cô gái tóc đen gắt lên.

_Haha, tôi tới đây mà. – Capricorn đáp lại._Này nhóc, hôm nay đến đây là tạm biệt nhé. Học tập tốt vào đấy. – Capricorn tranh thủ xoa đầu. Rồi anh quay lưng đi vào trong.

_Đợi tí đã. – Scorpio chạy theo._Arigato gozaimasu. – Cô nói bằng tiếng Nhật rồi chạy thật nhanh vào sảnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN