Thầy, cho em hút tí máu đi!
Chương 2:
“Thiên Thiên, ở đây nè”, Hàn Tiên vẫy tay với cô trong căn tin, cô gật đầu rồi nhanh chóng đi tới.
“Cậu không sao chứ, sao mặt cậu trắng bệch vậy?”.
Cô nhanh chóng chỉnh sửa sắc mặt, sau đó cười nói không sao. Trong khi mọi người đang nói chuyện, thì Thiên Thiên bấm tin nhắn với nội dung: Điều tra Khinh Thương Lãng, thầy giáo mới vào trường.
Hiệu suất làm việc rất nhanh, sau khi cô quay về phòng thì nhận được tin hồi báo: Khinh Thương Lãng, nam 25 tuổi, giảng viên đại học, trước đó từng làm đạo diễn, hiện đang làm chủ tập đoàn Khinh gia, sống tại căn hộ chung cư hoàng gia khu D, số nhà 50.
Biến thái hết sức! Đã là ông chủ giàu có vậy mà còn bày đặt đi làm giảng viên, đã vậy trước kia còn là đạo diễn, đùa với ai vậy. Nhưng vấn đề cô quan tâm là tại sao anh lại không bị thôi miên, nếu như vậy hẳn năng lực không phải tầm thường, lẽ nào là thợ săn?!
Thiên Thiên rùng mình, nếu là thợ săn thì cô chắc chắn phải tránh xa không thể để anh phát hiện, nhưng mùi máu đó rất thơm, cô không nỡ bỏ. Hai chibi thiên thần, ác quỷ đang tranh cãi nhau trên vai cô về vấn đề hút hay không hút, cuối cùng thiên thần thắng, cô tốt nhất nên tránh xa những người nguy hiểm.
Ác quỷ lại hiện lên, “Tránh xa thì tránh xa, nhưng phải hưởng thụ một lần chứ”.
Thiên thần lắc đầu, “Không thể, vì gia tộc, Thiên Thiên quay đầu đi”.
Ác quỷ cười gian, “Tới nhà anh ta hút trộm, có ai bảo cô công khai đâu”.
Thiên Thiên gật đầu, đúng, có thể hút trộm mà. Thế là chung cuộc, ác quỷ cười hà hà chiến thắng.
10 giờ đêm, khu ký túc xá tắt đèn, mọi người trong phòng dần dần lên giường đi ngủ, cô cũng giả vờ đắp chăn đi ngủ.
11 giờ đêm, sau khi đã chắc chắn tất cả mọi người trong phòng đã ngủ say, cô vội vàng thay đồ rồi xuống giường, trên giường còn ngụy trang một cái gối ôm phồng lên để dì quản lý kiểm tra.
Đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì nghe tiếng rầm rì, “A, đừng chạy”.
Cô hết hồn quay lại, không thấy ai, chắc là bạn cùng phòng cô nói mớ, liền khóa cửa đi ra.
Cô thay một bộ đồ màu đen ôm sát người nên dễ dàng hành động, leo xuống khỏi mấy tầng lầu thoăn thoắt, thành công đi lên chiếc xe taxi ngoài cổng trường.
“Chú làm ơn đến chung cư hoàng gia khu D”.
Chú lái xe liếc thấy Thiên Thiên xinh xắn mà nửa đêm chạy ra ngoài, thở dài lắc đầu, “Bọn trẻ bây giờ, nửa đêm chạy đi ở với bạn trai”.
Thiên Thiên đen mặt, cô chỉ là đi hút trộm thôi mà, ở đâu mà có bạn trai chứ.
Sau khi bước xuống xe, cô đi vào cổng chung cư, bảo vệ thấy thì chặn lại, “Cô bé, nửa đêm chạy tới đây làm gì, khuya rồi mau về đi”.
Cô hừ một tiếng, rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt chú bảo vệ, “Chú ơi, nhà người thân cháu ở đây, là anh họ cháu, chú cho vô đi mà”.
Bảo vệ bị thôi miên lập tức mở cửa cho cô vào, còn toe toét cười chào cô, sau khi Thiên Thiên biến mất sau cánh cửa thang máy thì bảo vệ chợt tỉnh lại, “Sao mình lại mở cửa nhỉ, lạ thật”.
Khu chung cư này dành cho người có tiền ở, mỗi tầng có 2 hộ, vì cô muốn lên căn hộ 50 nên bấm thang máy tầng 25.
Đến nơi, cô bấm chuông căn hộ 49. Bên trong vang ra tiếng kêu, “Đến ngay đây, là ai vậy”. Là đàn ông! Vậy có thể thôi miên.
Mở cửa là một chàng trai cao lớn, tuấn tú, trong tay đang cầm giá nấu cơm, mang tạp dề, nhìn rất buồn cười. Anh chàng này thấy bên ngoài là một cô gái xinh xắn, cực đáng yêu nhưng lại không hề quen biết, vì vậy anh ta nói trước.
“Cô là…?”.
Mùi máu anh ta khá thơm, trong nhà cũng truyền ra mùi thức ăn thơm ngon, cô liếm miệng, hình như cô đói rồi, phải mau lên. Thiên Thiên ngước nhìn anh chàng kia, mắt to tròn nhìn thẳng anh ta.
“Anh ơi, em có thể vào nhà không?”.
Chàng trai kia gật đầu, mở cửa cho cô vào. Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, liền chạy ra ban công. Tốt! Hai ban công cách nhau một khoảng trống lớn, ở dưới là lỗ hỏng, có thể nhìn thấy xe cộ đi trên đường, không ai dại mà nhảy qua cả. Nhưng những thứ này đâu thể làm khó cô, vì vậy liền nhảy qua. Chàng trai kia cũng hết bị thôi miên, liền lầm bầm, “Sao mình lại mở cửa, lạ thật, có ai đâu. Á, cá cháy rồi”.
Hên cho cô là Khinh Thương Lãng chưa đóng cửa sổ, cô lẻn vào phòng ngủ của anh, mùi hương thơm ngát trong phòng khiến cô nhớ lại mùi hương trên người của anh, vỗ mặt bẹp bẹp cho tỉnh táo rồi đi tìm anh. Anh chưa ngủ, vậy đi đâu chứ?
Tiếng rào rào trong phòng tắm truyền đến khiến cô quay người, thì ra là đang tắm. Cô liếc mắt xung quanh, liền trốn dưới gầm chiếc giường King size kia của anh.
Khinh Thương Lãng tắm xong liền quấn khăn ngang hông đi ra, vừa đi vừa lau tóc khô. Anh xem đồng hồ, rồi bước tới tủ lấy đồ thay. Thiên Thiên vội thở ra, lúc nãy cô còn định trốn ở đấy. Khăn tắm ngang hông thả xuống đất, cô bụm miệng trừng mắt. Tuy cô hút máu rất nhiều nam nhân, nhưng đây là lần đầu thấy thân thể đàn ông đấy. Trời ạ, thân hình anh tuyệt quá, làn da hơi ngăm, các cơ bắp cũng tuyệt, không to nhưng nhìn rất đẹp, bụng sáu múi, ánh mắt Thiên Thiên lướt xuống chút nữa nhưng hình như Khinh Thương Lãng biết vậy, anh nhanh chóng đến bên giường, cắt đứt cảnh đẹp đang xem của cô.
Khinh Thương Lãng sau khi ngồi trên giường liền nhoẻn miệng cười, cô vào được nhà của anh coi như cô lợi hại, nhưng làm sao qua nổi mắt anh, vậy nên lúc nãy mới cố tình không cho cô thấy hết, anh đợi xem cô muốn giở trò gì với anh, liền đặt lưng xuống giường nhắm mắt.
Thiên Thiên chờ mãi mới nghe thấy tiếng thở đều của anh, biết anh đã ngủ liền vật vã bò ra. Cô căng cơ tay, chân vì trốn lâu nên bị tê. Liếc qua miếng mồi thơm ngon trước mắt, cô liền nhào qua. Khẽ trèo lên giường anh, bên giường lún xuống chứng tỏ cô đã lên, Khinh Thương Lãng càng mong chờ hơn.
Anh đột nhiên cảm thấy run lên, ra là cô thở vào cổ hắn, còn lớn mật hơn là le chiếc lưỡi nhỏ ra liếm cổ anh. Khinh Thương Lãng sắp nhịn không nổi, nắm chặt tay trong chăn, mở mắt nhìn cô đang mở cái miệng nhỏ, lộ hai chiếc răng nanh đang chuẩn bị cắm vào cổ anh.
“Thầy… thầy Lãng”.
Thiên Thiên giật mình, không phải anh đã ngủ rồi à!!! Xong rồi, xong rồi, ít nhất cũng phải cho cô hút chút ít trước khi bị bắt quả tang chứ.
Khinh Thương Lãng lạnh lùng nhìn cô, giơ tay nắm cằm cô, cằm đau nên cô bị bắt mở miệng, lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Ma cà rồng? Bạn học Thiên Thiên, em thật là đáng sợ đó”.
Anh cũng biết tộc ma cà rồng này, chúng luôn tồn tại trong bóng tối. Từ thời cổ đại vì chưa lớn mạnh nên không dám lộ diện, chỉ dám hút máu động vật, anh cũng chưa từng gặp. Vậy mà cô gái nhỏ này lại là ma cà rồng đang nằm bên gối anh lăm le hút máu.
“A, đau, thầy buông em ra”, vừa nói, Thiên Thiên đánh lên tay hắn. Nhưng cô thấy tay hắn ngay trước mắt, liền muốn cắn một cái, nhưng anh nhanh tay nên giật lại, tay vì sượt qua răng cô nên chảy một ít máu.
“A, thơm quá, thầy cho em hút tý đi mà”.
Thiên Thiên đã quên mất việc bị lộ thân phận, cô chỉ quan tâm tới chỗ cánh tay đang chảy máu kia.
Khinh Thương Lãng nhìn cô, mắt đỏ cô đỏ lên nhìn anh chằm chằm như muốn ăn luôn anh, bỗng nhiên cảm thấy việc này rất thú vị, vốn tưởng tới trường sẽ nhàm chán. Ánh mắt gian xảo lại khẽ chuyển.
Anh đưa tay ra trước mắt cô, “Em muốn hút nó?”.
Cô nắm lấy cánh tay hắn gật đầu, như một con cún con đang lắc đuôi mừng chủ vậy.
“Vậy được, nhưng phải đồng ý với điều kiện tôi đưa ra, vậy tôi sẽ cho em hút máu của tôi”.
Thiên Thiên giờ này còn lo tính toán gì nữa, gật đầu đồng ý. Cô liền được toại nguyện, lấy cái lưỡi liếm máu chảy ra, hút chùn chụt. Quả thực rất ngon!
Khinh Thương Lãng nhìn cảnh này mà cả người nóng lên, chỉ là một bé con mà cũng có thể làm anh như vậy. Anh rút tay trước khi Thiên Thiên kịp cắn thêm một cái, cô uất ức khẽ chu môi quay qua nhìn anh.
“Thầy, chưa đủ mà”.
“Vậy là đủ”.
“Hừ”.
Mặc kệ, máu của anh đúng thật là ngon, mới uống có một chút, cô cảm thấy no và thỏa mãn vô cùng. Bất chợt bị tiếng của anh đánh vỡ suy nghĩ.
“Bây giờ thì em hãy nói cho tôi biết tất cả”, anh nhìn miệng vết thương dần dần khép lại.
Thiên Thiên kể tất cả cho anh, không hiểu sao anh nói gì cô đều nghe cả. Cô bực lắm, nhưng vì máu ngon, cô nhịn!
“Thầy, cho em hút tý máu nữa đi”, cô dùng ánh mắt quyến rũ hàng ngàn người, nhưng cô quên mất đối với anh không có tác dụng.
“Không, hôm nay thế là đủ. Trời khuya rồi, ký túc của em chắc giờ cũng đóng cửa. Ngủ ở đây một đêm đi”.
Cô mừng còn không được ý chứ, “Vâng”, nói xong cởi phăng giầy chui vào mền ấm nằm.
“Tôi nói em ra ngoài mà nằm, không phải ở đây”.
Cô ra vẻ đáng thương, “Nhưng mà trời lạnh lắm, ở phòng khách sẽ rất lạnh”.
“Nhà tôi có phòng ngủ cho khách, mau qua đó mà ngủ”.
Thế là cô không cam tâm qua phòng khách ngủ, dáng vẻ này làm cho anh bật cười không thôi.
Anh nằm xuống, nghĩ dạo này anh cười hơi nhiều, đặc biệt là nhiều hơn ở đấy. Anh cũng chỉ đặc biệt cười lúc tiểu muội muội chọc anh cười, giờ đây thì là cô. Anh lúc này đây không ghét việc mình bị cô coi là thức ăn, ngược lại, cô không biết rằng máu thần tiên càng uống càng nghiện, sẽ trở nên nghe lời anh hơn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!