Thầy, cho em hút tí máu đi! - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Thầy, cho em hút tí máu đi!


Chương 10


“Huynh trưởng, huynh cảm thấy mưu kế này khả thi không?”.
Vị huynh trưởng nào đó vì cưng chiều em gái nên gật đầu.
“Vậy mau mau triển khai đi, muội chờ không được nữa rồi, còn chờ nữa họ sẽ thành thân mất thôi!”.

Hôm nay đã là ngày thứ ba Thiên Thiên không hút máu, lạ nha, bây giờ thì cảm thấy đói bụng lại rồi. Chắc chắn là do tác dụng máu lúc đó, cô chắc chắn phải dụ anh làm nhiều nhiều mới được. Ai thua ai thiệt chưa biết đâu nha.
Điện thoại reo chuông, Thiên Thiên tái mặt khi nhìn thấy tên hiển thị, chần chừ một lát rồi bắt máy alo
“Ngài bá tước”.
“Ừ, mau quay về”.
“Nhưng tại sao chứ? Con không muốn”.
“Tút, tút”.
Chỉ ra lệnh có một câu rồi cúp máy, đúng là phong cách của ông ấy. Thiên Thiên thở dài nhìn điện thoại, nản lòng nghiêng đầu ngả lên vai của Khinh Thương Lãng, anh đang soạn bài giảng thì bỗng dưng dừng lại nghiêng đầu hôn chụt lên má của cô, sau đó lại tiếp tục đánh máy. Thiên Thiên cũng nghiêng đầu hôn má của anh, anh nghe cuộc điện thoại của cô nhưng lại không hề hỏi.
“Em phải quay về rồi!”.
Ngón tay đang đánh chợt ngừng lại, anh đóng laptop nhìn cô nhướng mày ý hỏi đi đâu?
“Anh quốc”.
Anh quốc – xứ sở hoàng gia quyền lực cổ điển bậc nhất thế giới.
Khinh Thương Lãng bốc điện thoại gọi cho trợ lý, “Đặt một vé máy bay sang Anh vào sáng mai”.
Thiên Thiên ánh mắt cảm kích anh, không hổ là bạn trai chu đáo.

Sáng sớm hôm sau, cô chỉ khoác một balo nhỏ sau lưng, ôm tạm biệt với mấy đứa bạn đang khóc
“Coi kìa, tớ chỉ đi có một tuần, làm gì mà các cậu khóc bù lu lên thế?”.
“Huhu, tiểu Thiên Thiên, không có cậu tụi tớ biết kiếm ai để chọc đây”.
Thiên Thiên lên xe của Khinh Thương Lãng, mở cửa kính xe không ngừng vỗ tay chào các bạn của mình, chợt cô bị kéo vào trong ngồi
“Ngồi yên, không lại bị thương bây giờ!”.
“Biết rồi, biết rồi”, ông cụ non.
Hai người không nói năng gì nhiều, một đường tới thẳng sân bay. Tới nơi, Khinh Thương Lãng nắm tay cô vào sảnh, nơi đó có rất nhiều người khách cũng đang chờ máy bay, nhưng cô để ý thấy anh dẫn cô tới khu vực có một mỹ nữ đang đứng. Thiên Thiên khẽ nhăn mày.
Mỹ nữ đó thấy anh liền cúi chào, sau đó chìa vé ra đưa cho anh, anh gật đầu bảo cô ta đi về trước, mỹ nữ đó liền cúi chào tạm biệt mà đi về.
“Thì ra người đẹp đó là trợ lý của anh, xung quanh anh chắc hẳn phải nhiều hoa bướm lắm nhỉ?”.
Thiên Thiên nhận ra giọng mình có chút chua, đương nhiên Khinh Thương Lãng cũng nhận ra, anh phì cười nhéo mũi cô, “Đừng có ghen tuông bậy bạ, anh chỉ có mình em”.
“Hừ, anh nhớ là nói được phải làm được, đừng để em bắt gặp, không thì sẽ biết tay em”.
“Ừ”.

Sau khi tiễn Thiên Thiên lên máy bay, Khinh Thương Lãng lái xe về trường giảng dạy, buổi chiều thì về nhà ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ, cứ như vậy cho đến ngày thứ ba kể từ khi Thiên Thiên đi, lại xuất hiện một chuyện.
Nửa đêm khi Khinh Thương Lãng đang ngủ, anh nhận thấy có người đang theo dõi anh. Nhưng anh cũng không sợ, đang chờ đợi coi người kia định làm gì thì không ngờ người kia liền dém chăn của anh ra, chui tọt vào chăn, ôm đằng sau lưng anh nhưng đã kịp bị anh giữ tay lại.
Thật to gan! Cả giường này anh chỉ chấp nhận mỗi Thiên Thiên nằm mà thôi, ở đâu ra loại người trơ trẽn như vậy?
Anh nhanh chóng bật đèn, bắt lấy cánh tay kia hỏi
“Ai?”.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy là Thiên Thiên thì ngẩn người, “Sao lại là em?”.
Thiên Thiên rưng rưng nước mắt nhìn anh, anh mới nhớ ra nên thả tay xuống, ngồi lại trên giường nhìn cô, “Không phải em đang ở Anh à?”.
“Em nhớ anh nên về không được sao?”.
Lời nói này nghe rất có lý nhưng Khinh Thương Lãng lại nhíu mày, Thiên Thiên không có khả năng này! Cô rất coi trọng lời nói từ đầu dây bên kia, từ thái độ có thể cho thấy cô nói đi một tuần thì nhất định là một tuần. Khinh Thương Lãng nhìn kĩ người đối diện.
Từ tóc tai đến gương mặt, dáng đi đều giống Thiên Thiên đến 100%, không có chỗ nào mà giả được, nhưng anh có cách phân biệt được cô.
Khinh Thương Lãng làm phép trích máu cố ý như bị va phải, anh “A” lên một tiếng.
“Anh làm sao vậy, a, anh chảy máu rồi nè, mau cầm máu đi!”, Thiên Thiên kia đang cố gắng cầm máu cho anh, dùng sức kéo cái áo xé một cái rồi đem bao tay của anh lại, đây chẳng phải là phương pháp cổ đại sao?
Anh rụt tay lại, làm cho Thiên Thiên kia khó hiểu
“Anh làm sao vậy, mau đưa tay cho em”.
“Ngươi là ai?”.
Bỗng người kia chợt biến sắc, liền lắc đầu cười gượng, “Anh nói gì vậy? Em là Thiên Thiên của anh đây”.
“Nói láo, còn không mau nói! Nếu không ta một chưởng đánh chết ngươi”.
Bị lời nói kia làm cho doạ kinh người, người kia run rẩy khóc một hồi, xung quanh liền có một vầng sáng bao quanh, sau đó biến thành một người khác.
“Thì ra là Mỹ Linh tiên tử”.
Thảo nào mà anh không thể nào phân biệt được là người hay yêu, thì ra là tiên. Nói đến vị tiên này anh liền đau đầu, nàng ta từ nhỏ đã quấn quýt anh không buông, luôn nói cái gì mà sẽ không gả cho ai khác ngoài anh. Mẫu thân của anh – Nam Yên không thích nàng ta một xíu nào, bởi vậy luôn xua đuổi nàng ra khỏi Địa phủ, làm anh cũng bớt đau đầu.
Nhưng mà không ngờ nàng ta lại xuất hiện ở đây, lại còn giả dạng Thiên Thiên của anh.
“Thương Lãng ca ca, muội chỉ là muốn an ủi huynh vì bạn gái đi xa thôi mà”.
An ủi? “Ngươi vì ta mà làm chuyện này sao?”.
Nàng ta gật đầu, khóc sụt sịt. Mỹ Linh tiên tử có dung mạo xinh đẹp, cộng thêm ngồi rơi nước mắt chắc chắn sẽ khiến cho bao nam nhân muốn ôm vào lòng an ủi nhưng Khinh Thương Lãng thì khác, anh không bị mê hoặc, lòng của anh đã sớm cho Thiên Thiên từ lâu rồi.
“Còn không mau trở về? Có phải để ta mời mẫu thân ta tới ngươi mới chịu về?”.
Nếu nói tới ai là người nàng ta sợ nhất, thì đáp án đó chính là Nam Yên. Nghe tới tên đó là nàng ta liền run rẩy, Nam Yên nổi tiếng một thời trên Thiên cung, ai mà chẳng biết. Vì thế nàng ta liền uỷ khuất bỏ lại một câu
“Chắc chắn huynh sẽ hối hận vì hôm nay đã từ chối ta”.
Khinh Thương Lãng không hiểu là chuyện gì nhưng cuối cùng cũng thở phào vì vị ôn thần đã đi, cũng may là định thần cũng anh khá tốt, phát hiện ra sớm. Chứ nếu không, mấy ngày nay anh mơ thấy cô, toàn đè cô ra, nếu như mà có nàng ta ở bên cạnh, không chừng đã xảy ra chuyện lớn.
Nghĩ tới là rùng mình, anh mà cùng nàng ta xảy ra chuyện, chắc chắn Thiên Thiên sẽ bỏ anh mà đi, nghĩ tới kết quả này, Khinh Thương Lãng hận không thể bổ đôi Mỹ Linh tiên tử lộn xộn kia.
Mà ở Anh quốc xa xôi cũng xảy ra chuyện vào ngày thứ ba kể từ khi cô đến đây, Thiên Thiên gặp phải Khinh Thương Lãng.
Tại Anh quốc.
Thiên Thiên sau khi xuống máy bay liền có một đội ngũ mặc áo đen đeo kính đứng chờ sẵn, cô không nói gì chỉ việc đi theo và lên xe ngồi.
“Xin chào tiểu thư, mừng cô về nước”.
Cô gật đầu, cho xe chạy đi.
Xe chạy bon bon dọc trên đường đi, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp của nước Anh, từ đồng hồ Big Ben cho đến các nhà thờ với đầy chim bồ câu. Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một nơi có kiến trúc đẹp mắt và có hơi cổ kính, hơi u ám, khu biệt thự của ngài Bá tước.
Cô xuống xe, hơi do dự có nên vào hay không thì đã thấy Bá tước phu nhân ra cửa chào đón cô bằng một cái ôm nhiệt tình
“Angel, cuối cùng cũng đã về, có biết mami nhớ con lắm không?”, bà còn lấy khăn chấm lấy nước mắt nữa.
Ở trong nhà, người cô thương nhất chính là mẹ, vì bà luôn luôn che chở cho cô, còn người cô sợ nhất chính là ngài Bá tước cao cao tại thượng kia.
“Mami, ngài Bá tước đâu?”.
Bá tước phu nhân hơn tám trăm tuổi với dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp ngang ngửa Thiên Thiên, nhìn vào còn tưởng là hai chị em nữa kìa, bà chỉ vào cầu thang ở trên lầu, “Ba con ở trên, nhưng mà sao con cứ gọi ba mình là ngài Bá tước thế?”.
Thiên Thiên đi ngang nựng má của mẹ cô như chơi với con nít, sau đó bỏ bà ở dưới còn mình thì lên trên lầu, mặc kệ bà đang xoa má phụng phịu với cô.
Cốc cốc!
“Vào đi”.
Chỉ với hai tiếng này thôi cũng đủ làm cô cảm thấy nổi da gà, cô mở cửa nhìn vào, thấy ông đang chắp tay nhìn cửa sổ ở bên ngoài.
“Con đã về rồi ạ”.
Đáp lại nàng là một khoảng không im ắng.
Thiên Thiên hít một hơi sau đó lại gọi, “Ngài Bá tước?”.
Lúc này ông mới quay đầu nhìn cô, ông là một con ma cà rồng đã hơn một ngàn năm tuổi nhưng vẫn mang hình thái của một thanh niên soái ca trẻ tuổi đẹp trai, cặp vợ chồng già cộng số tuổi lại gần hai ngàn năm nhưng người ta nhìn vào cứ tưởng vợ chồng son.
“Ngồi nói chuyện!”.
“Vâng”.
Cô ngồi lên chiếc ghế sô pha, hai tay chắp lại chuẩn bị nghe ông phán
“Nghe nói con đã có bạn trai?”.
Thiên Thiên run rẩy, quả nhiên là về vấn đề này.
“Vâng”.
Ông đã sớm điều tra ra nhưng vẫn hỏi Thiên Thiên, “Nó là người?”.
“Vâng”.
“Con có biết chúng ta khác biệt so với nó hay không?”.
Cô đương nhiên biết. Thử nhìn bằng chứng sống trước mặt cô đi, người này hơn ngàn năm tuổi, người dưới lầu hơn tám trăm tuổi, phàm là ma cà rồng đều sống thọ hơn so với người bình thường, còn có thêm một điều đặc biệt nữa là, sắc đẹp chỉ dừng lại ở tuổi 20.
“Vâng”.
Tiếng đập bàn vang lên, “Vậy còn không mau chia tay?”.
“Không thể, đối với con máu của anh ấy vô cùng tuyệt mỹ, có một không hai, còn là người mà con yêu nhất nữa”.
“Con, con lại còn hút máu của nó, vậy là nó đã biết hết?”.
Lần này Thiên Thiên rụt cổ lại giọng yếu xìu, “Vâng”.
Ngài Bá tước tức đến phát hoả, nắm cây gậy định doạ đánh nàng nhưng mà Bá tước phu nhân đã kịp thời ngăn cản
“Ông làm gì đó, mau bỏ gậy xuống cho tôi, bằng không ngày mai đừng hòng bước vào phòng của tôi”, bà liền vội vã chắn trước mặt Thiên Thiên làm dáng gà mẹ bảo vệ gà con.
“Hừ, bà chiều hư nó rồi!”.
“Mặc kệ tôi, con gái xinh đẹp của tôi không dễ dàng gì nuôi lớn, há để cho ông nói đánh là đánh à, ông giỏi thì đánh tôi đi nè”.
Cho ông thêm hai lá gan nữa cũng không đánh bà, tương truyền ngài Bá tước chẳng sợ ai, chỉ sợ duy nhất Bá tước phu nhân, bởi vì ông yêu bà.
Rose – bá tước phu nhân liền xoa đầu con gái yêu, “Angel, con hãy về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ để mami giải quyết”.
Thiên Thiên vội vàng ôm bà làm nũng, “Mami tốt với con nhất”.
Harry – ngài Bá tước nhìn cảnh này tức dậm chân.
Thiên Thiên vội vàng khép cửa lại bỏ trốn về phòng của cô, mẹ cô thương cô nhất, nhất định bà sẽ khuyên được ông ba khó tính kia.
Trong phòng vừa nãy, Rose vắt chân tinh tế bên ghế, còn Harry thì ngồi bên cạnh bà.
“Ông xã, đồng ý đi mà”, Rose dở chiêu làm nũng, lắc lắc cánh tay Harry.
“Hừ, vừa nãy là ai còn hăm doạ sẽ không cho tôi ngủ trong phòng?”.
“Còn không phải là anh đánh con sao, em không làm vậy thì anh ngừng sao?”.
Hai người yêu nhau gần năm trăm năm nhưng tình cảm vẫn cứ như mới yêu, đặc biệt người nào đó rất thích vận động mỗi ngày cùng bà xã.
Nhận thấy vấn đề này hơi khó khăn, Rose liền giở chiêu cuối, “Anh không đồng ý? Vậy được thôi, em cùng con dọn về bên đó ở”.
“Em! Hừ”.
Biết sắp thành công, bà đẩy đẩy cánh tay của ông, “Chọn đi”.
Vì vấn đề tính phúc sau này, Harry đành cắn răng gật đầu, Rose vui mừng vỗ tay bay qua hôn chụt lên má Harry, sau đó chuẩn bị đi ra báo tin cho con gái mừng thì bị quăng một câu
“Nhưng kêu nó dẫn qua cho tôi gặp mặt”.
“Biết rồi mà”.

“Ây da”, rốt cuộc cũng được thở phào, Thiên Thiên bây giờ đang đi mua sắm, chuẩn bị quà cho các cô nương kia.
Cô đi dạo quanh công viên, ngắm nhìn nơi này hoàn toàn khác với nơi cô ở. Đang ngồi ở ghế đá nghỉ ngơi thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh đống đồ cô mua, ban đầu thì cô không để ý, ở đây rất thoải mái, mọi người ngồi chung mà không quen biết là chuyện bình thường, nhưng một tiếng nói kia thành công làm cho cô giật mình
“Thiên Thiên”.
Trời ạ, không phải là Khinh Thương Lãng thì còn là ai nữa. Cô ngạc nhiên nhìn anh, từ đầu tới chân, quả đúng thật là anh, cô vui mừng nắm tay anh
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”.
Khinh Thương Lãng đưa tay chỉnh lại tóc cho cô, mỉm cười nói, “Vì nhớ em mà thôi”.
“Xì, mới có ba ngày thôi mà, anh thật là”.
Nói không cảm động là giỡn, cô sắp khóc ra nước mắt thì bị anh xoa hai má, hôn chụt lên trán một cái rồi nói, “Đừng khóc, dẫn anh về đi”.
“Vâng”.
Cô xách tay anh đi trước, Khinh Thương Lãng cầm đống đồ đi sau, vì vậy Thiên Thiên không nhìn thấy nụ cười nhếch lên nơi khoé miệng của anh.

“Ngài Bá tước, anh ấy đã đến”.
“Ai?”, ông đang uống nước.
“Bạn trai con”.
Và ông phụt ra toàn nước! Có cần phải nhanh như vậy không?!
Harry lấy khăn tay chùi nước bên miệng, “Kêu nó vào”.
“Thương Lãng, anh mau vào đi”.
Khinh Thương Lãng một thân tây trang xuất hiện trước mắt ông, vừa nhìn ông đã hơi chướng mắt, sao nó đẹp trai như vậy?
“Ra mắt bác trai”.
Còn tạo tư thế hai tay chấp thành nấm đấm y chang như kiểu chào huynh đệ thời xưa, ông nhíu mày nghi vấn, đây là nước Anh mà!
Nhưng mà Khinh Thương Lãng vẫn không hề nhận ra mình làm sai, cứ thế mà ngồi xuống.
Harry ho khan hai tiếng, sau đó bắt đầu nói
“Cậu tên là gì?”.
“Khinh Thương Lãng”.
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”.
“…”.
“Nghề nghiệp?”.
“…”.
“Nơi ở, học vấn, cha mẹ như thế nào?”.
“…”.
Thiên Thiên nghi hoặc, tại sao anh không trả lời câu nào mà mặt mày vẫn trưng diện nụ cười, hay là do căng thẳng quá? Không được, cô phải kéo anh ra ngoài bàn bạc.
“Ngài Bá tước chờ một chút, còn nói chuyện cùng anh ấy một lúc”, sau đó hai người ra khỏi phòng, để lại Harry giận dữ, dám phớt lờ ông nói chuyện, rể này vứt!
Sau khi ra khỏi phòng và vào phòng của cô, cô liền hỏi anh
“Anh làm sao vậy, không nói năng gì mà chỉ ngồi cười? Bị bệnh rồi hả?”.
“Không sao, chỉ là hơi mệt”, nói xong liền tự động nằm trên giường của cô.
Thiên Thiên đỏ mặt, tới kéo anh dậy nhưng bị anh bắt được, liền ngã xuống người anh. Trong khoảnh khắc môi của hai người sắp chạm vào nhau thì liền phía sau có tiếng nói làm Thiên Thiên giật cả mình
“Thiên Thiên!”.
Cô hốt hoảng bật dậy từ người của Khinh Thương Lãng trên giường, quay đầu thấy một Khinh Thương Lãng khác!!!
“Cái, cái, gì đây?!”.
Khinh Thương Lãng mới tới dùng phép thuật kéo cô tới ôm, “Anh mới là thật”.
Một trận này đủ làm cho Thiên Thiên kinh hãi, lắp bắp nhìn người trên giường, “Vậy còn anh ta?”.
Khinh Thương Lãng mới tới nhìn một cách lạnh lẽo, trả lời vấn đề của cô, “Còn không mau hiện nguyên hình?”.
Người trên giường bật cười, kế hoạch thất bại, anh ta búng tay một cái liền trở thành người khác, cũng rất đẹp trai tại sao phải giả dạng người khác?
“Còn không mau cút đi?”.
“Gặp lại sau, người đẹp, tôi rất thích em”, nói xong anh ta búng tay lần nữa, thân thể mới vừa đây đột nhiên biến mất trong không khí.
Thiên Thiên dụi mắt, cái gì đây trời, chuyện gì vậy nè!!!
Khinh Thương Lãng ôm cô đến giường, lắc lắc tay trước mặt cô, “Thiên Thiên, em sao vậy?”.
Bỗng nhiên cô tức giận, gạt tay của anh ra, “Anh, mau giải thích đi!”.
“Được, được, nhưng trước tiên em phải thật bình tĩnh nghe anh nói”.
Thiên Thiên cực kỳ tức giận gật đầu.
“Em có từng nghe tới thần tiên chưa?”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN