Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 12
Nấu xong bữa sáng cô định lên gọi hai đứa nhóc dậy nhưng chuông điện thoại bàn reo. Cởi tạp dề nhanh đi bắt máy đầu dây bên kia vang lên tiếng nam nhân:
–
Cô nhíu mài nhìn đồng hồ bây giờ là 7h kém 5 phút. Thường thì không phải giờ này anh đi rồi hay sau.
– Không phải anh ta đi rồi sau? Thường thì giờ này anh ta đi rồi. Để tôi tìm rồi kêu anh ta gọi lại cho anh. – Cô nhàn nhạt nói
–
– vâng. – Cô nói rồi tắt máy. Nhìn lên lầu đầy dấu chấm hỏi nhưng rồi cũng đi lên phòng gọi anh. Đứng trước cửa phòng anh cô hồi hợp, tay cô run nhẹ gõ cửa. Một lần, hai lần rồi N lần không thấy anh ta mở cửa, mà cửa lại khóa trong. Cô đành lên tiếng gọi lớn:
– Minh Vũ, anh có trong đó không? Minh Vũ.
Bên trong không ai trả lời, cô lo lắng tông mạnh cửa vào nhưng không được. Đành phải bắt đà thật xa, dùng tốc độ cực mạnh bay lên và xoay tròn đá thẳng vào cánh cửa.
Rầm … Ầm
Cánh cửa được mở, cô chạy lại giường gọi anh, vừa đụng vào tay anh thì cô cảm thấy rất nóng, sờ trán lại càng nóng. Lúc này cô mới biết thì ra anh sốt rồi. Đi tìm cái nhiệt kế đo nhiệt độ trên người anh. Cái gì, ba tám độ? Làm gì mà anh sốt lắm thế. Lấy khăn lạnh đắp lên cho anh, lau người anh bằng nước lạnh. Đành phải thay đồ cho anh vậy. Thay xong đồ cho anh cô nhanh chân nấu cháo gừng ấm cho anh ăn.
Lúc này thì Ken và Sun đã thức, mắt nhắm mắt mở chạy đi tìm cô.
– Cô bảo mẫu ơi, cô bảo mẫu. – Tiếng la hét gọi cô của hai đứa mà cô mới chợt nhớ ra là Ken và Sun còn ngủ, cô quên đánh thức tụi nó rồi. Cô vặn nhỏ bếp lửa. Đi về phía cầu thang thì thấy hai bóng hồng nhỏ ôm hai cái gối nằm mắt nhắm nhem vừa đi vừa gọi cô. Cô buồn cười, không biết từ lúc nào mà Ken và Sun đã dần phụ thuộc vào cô. Từ một Ken lạnh nhạt và giờ đây Ken đã biết làm nũng biết thương cô hơn trước. Thấy bóng dáng cô Ken và Sun chạy thật nhanh lại cô như hai con mèo nhỏ.
– Cô bảo mẫu,cô bảo mẫu. Sáng sơm cô đi đâu vậy a? Làm Sun tìm cô mệt chết được. – Sun đưa mắt to tròn chu cái miệng nhỏ xinh nói.
– Ken cũng vậy a, Ken cũng tìm cô nữa. – Ken vùi đầu vào lòng cô lên tiếng.
A… ở đâu mà dễ thương thế này. Cô ôm cả hai lên đi lại ghế sopha ngồi. Hai đứa cứ như hai con mèo lười vậy, còn cả một bộ đồ ngủ mà chạy xuống tìm cô rồi.
– Này hai đứa thành mèo lười rồi, tỉnh chưa, vệ sinh cá nhân a. – Cô dịu dàng xoa đầu hai đứa nhắc nhở.
– Chưa a, Ken còn muốn ôm cô một lát a, người cô thật mềm. – Ken nhắm mắt vùi vùi cái đầu nhỏ xinh vào người cô lười biếng nói.
– Sun cũng vậy, Sun thích ôm cô ngủ. – Sun nhõng nhẽo lên tiếng.
Cô thật bó tay với hai con mèo này rồi đành phải chiều ý chúng:
– Được rồi, một lát thôi đấy cô còn có chuyện làm nữa biết chưa?
– Vâng ạ. – Hai đứa nó đồng thanh trả lời.
– Khụ … Khụ. -Tiếng ho ngắt quảng phá tan tình cảnh xung quang. Cô ngước nhìn anh chợt nhớ anh đang bệnh, mà cô tự dưng quên mất.
– Anh đang bệnh a. Xuống đây làm gì? – Cô nhỏ tiếng nói, sợ làm ồn giấc ngủ hai đứa nhỏ.
– Tôi… Khụ… Khát nước. – Anh vừa ho vừa trả lời.
Thấy vậy cô bế hai đứa đặt trên chiếc sopha dài lấy áo khoát của mình đắp lên chúng, rồi đi về phía bếp lấy cốc nước, thuốc và một tô cháo nóng để lên khay bưng về phía anh. Cô nhìn anh dựa vào vách tường mà thấy tối. Cô đành một tay cầm khay nước, một thay dìu anh lên phòng. Anh dựa thân anh vào người cô mà đi lên.
Hôm qua anh uống quá nhiều lại tắm nước lạnh nên sốt đến đi không nỗi.Nhưng anh lại vẫn nhớ về nụ hôn tối hôm đó. Nhìn thân cô nhỏ bé dìu anh mà anh cảm thấy ấm lòng. Cái cảnh cô tận tâm chăm sóc tụi nhỏ đến cái cảnh cô tất bật lo anh ốm mà anh cảm nhận tim mình dường như tan chảy. Đã bao lâu rồi anh chưa được như thế này, chắc từ cái ngày định mệnh đó…
Cô dắt anh lên phòng nhìn cánh cửa mà anh nhíu mài,hỏi cô:
– Thành quả của cô? – Cô biết anh đang hỏi gì chứ. Chán nản trả lời:
– Không có thành quả đó thì chắc hẳn anh đã thành lợn quay vì nóng đến bóc cháy.
– Cái gì… Khụ… Khụ… Lợn quay?? haha. – Anh buồn cười nói anh như lợn. Đúng là ngốc.
Cô ngớ người nhìn nụ cười của anh, anh cười rất đẹp. Nếu anh cười nhiều hơn thì tốt biết mấy. Cô đỡ anh lên giường, rồi cho anh ăn cháo, uống thuốc rồi đi ra ngoài để anh ngủ. Trong quá trình làm việc cô không hề nói chuyện với anh vì cô đang chìm trong suy nghĩ riêng mình. Một suy nghĩ không ai biết được, kể cả anh.
+++
” Anh cười rất đẹp, nhưng em không thích anh cười với em. Bởi em biết anh không vì em mà nở nụ cười hạnh phúc”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!