Tìm Lại Yêu Thương
Chương 11: Vui vẻ bên " người nhà "
Bạch phu nhân thở dài thườn thượt. Rồi bà kéo Vy An ngồi xuống ghế sofa. Âm ỉ tỉ te nói chuyện.
Bạch Tử Kỳ thấy vậy cũng chen vào ngồi cạnh cô, đối diện với bà. Nhìn cứ như đem con dâu về ra mắt.
“Vy An này, ba mẹ con làm nghề gì?”
Cô liếc Bạch Tử Kỳ một cái, rồi mỉm cười:
” Trước kia ba con kinh doanh tài chính. Nhưng do một sự cố nên không giữ được công ty…”
Bà ấy nghe đến đây thì thốt lên :
” A…ta…ta xin lỗi. Ta không biết!”
Cô lắc đầu nhẹ nhàng. Bạch Tử Kỳ thấy thế liền nói:
” Chính vì lí do này nên cô ấy mới qua nhà mình ở vài ngày! Ba cô ấy hị bệnh tim, con đưa sang nước ngoài chữa trị rồi. Sẽ không sao đâu! “
Nghe con trai nói, bà cười thầm :” Đã làm đến nước đấy rồi mà bảo không có gì. Con dâu ta đây chứ đâu. Haha…”
Bà giấu nụ cười vào lòng, gọi với lên:
” Ông nó ơi. Con nó về rồi đây này!”
Tức thì, một dáng đàn ông cao to chững chạc bước từ cầu thang đi xuống. Nhìn ông cũng trẻ, nhưng ánh mắt thì rất già dặn. Chứng tỏ là 1 người đã bon chen ngoài xã hội nhiều năm.
Cô thấy ông ấy, liền đứng dậy, chào hỏi:
” Bạch lão gia!”
Ông ấy mỉm cười hiền từ:
” Thôi, không sao, ngồi đi!”
Ông ấy ngồi xuống, cạnh Bạch phu nhân. Hai ông bà có vẻ rất yêu thương nhau. Bà chắc chắn là cánh tay đắc lực của ông sau hàng chục năm bon chen tên thương trường rộng lớn.
Và thế là…
Hai già, hai trẻ. Đối diện nhau.
” Đây là cô gái đó?” ông thích thú hỏi ngầm phu nhân
Bạch phu nhân không giấu nổi nét cười trên khuôn mặt, gật đầu. Lập tức, miệng ông nở một nụ cười hạnh phúc.
“Hai người đang làm gì vậy?” Bạch Tử Kỳ thấy có chút mờ ám, tò mò hỏi.
Hai ông bà giật nảy người, cười hì hì:
” Bố mẹ đang ‘yêu thương’ nhau mà, phải không bà?”
Vừa nói Bạch lão gia vừa hôn chụt một cái vào má Bạch phu nhân.
“Ờ đúng!” Bạch phu nhân hơi xấu hổ
Hai người trẻ tuổi cũng hơi…mắc cỡ. Thể hiện tình cảm gì thì sao phải ở trước mặt hai người chứ. Biết rõ là hai người chẳng có gì mà…
Bạch lão gia cười tươi, kể lể lịch sử “hào hùng” của con trai mình:
” Haizz…giới trẻ hiện nay thật lãng quá đi. 21, 22 tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có ‘bóng hồng’ nào dắt về nhà. Chẳng biết trước khi chết có được nhìn mặt cháu nội không đây…”
Ông vừa nói, lại vừa như châm biếm ai đó làm “người kia” mặt đen như đít nồi cám cháy.
Bạch Tử Kỳ ánh.mắt ai oán:
” Mẹ, mẹ xem ba nói gì con kìa!”
Bạch phu nhân vội gỡ “oan” cho con trai:
“Gớm, chứ lúc trẻ ông có khác gì đâu. Mãi 27 mới dán cầm bông tặng tui!”
Mặt ông đỏ phừng phừng…
Lớp trẻ bụm miệng cười nhỏ. Vy An chưa bao giờ được vui vẻ bên gia đình như thế này.
Ông vội vàng chữa cháy :
” Tại bà ấy chứ! Mãi 24 mới dám nhận bông của tôi. Mấy năm ngoài 20 cứ thấy tui là y như rằng chạy vắt váy!”
Lần này, hai ông bà thực sự làm cho con cháu cười vỡ bụng.
“Tại ông/ Tại bà ấy!”
Hai ông bà cứ cãi nhau như 2 đứa trẻ con. Không khí trong nhà vui như Tết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!