Nhân sinh kỳ diệu - Chương 20 – Phải sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 20 – Phải sống


“Mạn Ninh…” Thế Dương kích động hô lên.

Anh chạy mấy vòng quanh bệnh viện cũng không tìm thấy chút manh mối nào. Trong lúc rối bời nhất lại nhớ đến trong bệnh viện có camera, anh liền chạy đến phòng bảo vệ xem lại băng của ngày hôm qua. Khi nhìn thấy cô như một bóng ma lững thững trên hành lang, trái tim của Thế Dương như bị thứ gì đó đánh thật mạnh, đau rát và vô cùng khó chịu.

Anh nhìn hướng cô đi và tìm lên đây. Không ngờ lại tìm được cô. Lúc anh gọi cô, cô dường như bị giật mình nhưng rất nhanh đã nở nụ cười với anh. Các tế bào trong cơ thể anh vốn đang căng lên rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Mạn Ninh, em làm anh sợ quá.” Thế Dương có chút kích động, chạy đến ôm chặt Mạn Ninh vào lòng.

Bên môi anh vẫn lẩm bẩm lời cảm tạ Chúa. Nghe cô biến mất, anh đã sợ đến mức tay chân run rẩy. Anh chưa từng phủ nhận anh có cảm tình với cô. Nhưng ngay bây giờ anh phát hiện, anh không phải chỉ có cảm tình với cô mà anh thích cô, thậm chí là… yêu.

“Anh Thế Dương… anh làm em đau.” Giọng nói của Mạn Ninh hơi khàn, lại có vẻ rất yếu ớt.

“Anh xin lỗi, anh nhất thời không kiềm chế được.” Thế Dương vội vàng buông cô ra, thận trọng quan sát sắc mặt cô.

Mạn Ninh cũng chăm chú nhìn anh. Vẻ mặt này, ánh mắt này… dường như rất giống nhưng lại không giống. Đột nhiên cô thốt ra một câu không rõ ý nghĩa.

“Bóng tối rất đáng sợ.”

Thế Dương ngây người ra một lúc rồi mới vội vã lên tiếng “Phải, bóng tối đáng sợ lắm cho nên em tỉnh lại là tốt rồi.”

“Không giống… không phải anh.” Mạn Ninh không biết vì sao lại đẩy Thế Dương ra, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

“Em nói gì? Mạn Ninh, em không sao chứ? Mạn Ninh…”

“Đau đầu quá…” Mạn Ninh ngồi thụp xuống, vầng trán nhăn lại vì đau đớn.

“Mạn Ninh, em đừng vội. Thả lỏng nào…” Không biết Tang Kỳ từ đâu chạy đến, sau khi giữ chặt lấy Mạn Ninh liền tiến hành điều trị ngay tại chỗ “Đúng rồi, em hãy thư giãn bản thân, đau đớn em đang cảm thấy chỉ là ảo giác thôi. Hít thở sâu… phải, hãy hít thở sâu… tốt lắm, giữ yên như vậy nhé.”

Có Tang kỳ điều chỉnh tâm trạng cho Mạn Ninh nên cô rất nhanh liền cảm thấy dễ chịu. Cơn đau như búa bổ lúc nãy cũng không còn nữa.

“Ổn rồi. Bác sĩ An, anh giúp tôi bế cô ấy về phòng đi. Tôi phải khám lại cho cô ấy.” Tang Kỳ quay sang nói với Thế Dương.

“Được.” Thế Dương bước nhanh lại, bế bổng Mạn Ninh lên.

Một lát sau họ đã có mặt tại phòng bệnh của Mạn Ninh. Tang Kỳ nhanh chóng kiểm tra sơ bộ cho cô. Việc Mạn Ninh bất ngờ tỉnh lại thế này khiến Tang Kỳ có chút ngạc nhiên. Nhưng nhìn chung tình hình của cô ấy khá ổn định. Việc còn lại có lẽ phải bàn bạc với Thế Dương.

“Bác sĩ Tang, có vấn đề gì không?” Thế Dương nôn nóng hỏi.

“Tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng tôi với anh cần thảo luận một chút về khối máu bầm trong não của cô ấy.”
Tang Kỳ chỉ tay vào thái dương.

Thế Dương nặng nề gật đầu. Tang Kỳ muốn thảo luận với anh về chuyện này chứng tỏ bệnh tình của Mạn Ninh đã nghiêm trọng hơn.

“Bác sĩ Tang, tôi có thể vào thăm Mạn Ninh được không?” Tiểu Túc vẫn đứng ngồi không yên, cuối cùng sốt ruột lên tiếng.

“Em vào đi. Chúng tôi nói chuyện một chút. Có kết quả sẽ thông báo cho em.” Tang Kỳ nói với Tiểu Túc rồi cùng Thế Dương rời đi.

Tiểu Túc gật đầu một cái rồi đẩy cửa đi vào. Mạn Ninh vốn đang ngẩn người nhìn mấy bình hoa trang đỏ, nghe tiếng động mới dời tầm mắt. Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó một người nở nụ cười, một người thì tức giận đến đỏ mắt.

“Còn cười được. Cố Mạn Ninh, cậu còn có thể độc ác hơn nữa không. Cậu làm mọi người một phen thất kinh như vậy có phải vui sướng lắm không.” Giọng điệu của Tiểu Túc vốn đã không được tốt, đến cuối gần như thét lên.

“Xin lỗi…” Mạn Ninh cười buồn, rũ mắt nhận lỗi.

Tiểu Túc còn đang muốn mắng thêm một trận nữa nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Mạn Ninh lại không nói nên lời. Cô biết, người đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất là Mạn Ninh. Bởi vì thế giới này đối với cô ấy hoàn toàn xa lạ, ngay cả người bạn tri âm tri kỉ như Tiểu Túc cũng không nhớ ra. Những kí ức vụn vặt trong đầu Mạn Ninh đều dành cho người đàn ông kia. Không có anh ta, Mạn Ninh như mất đi cả thế giới.

“Đủ rồi Mạn Ninh. Cậu vì anh ta mà đi đến bước này là đã đủ lắm rồi. Hơn bốn năm qua, cậu mất anh ta nhưng không phải cậu còn có mình, có công việc, có cả những người thực tâm quý mến cậu sao. Quên quá khứ đi rồi làm lại từ đầu. Mạn Ninh…” Tiểu Túc nắm lấy bàn tay của Mạn Ninh, nhỏ nhẹ khuyên nhủ.

Người ta nói mưa dầm thấm đất, hôm nay Mạn Ninh không nghe thì ngày mai, ngày mốt… cô vẫn tiếp tục nói. Nói cho đến khi Mạn Ninh chịu nghe, từ bỏ quá khứ. Vì chính bản thân mình mà bắt đầu cuộc sống tốt đẹp hơn.

“Tiểu Túc, đâu phải mình chưa từng thử quên. Trí nhớ của mình bị quét sạch rồi đấy chứ. Nhưng ở chỗ này…” Mạn Ninh khẽ chỉ tay vào bên ngực trái, nơi trái tim đang đập từng hồi “Ở chỗ này lại nhớ rất rõ. Nhớ có một người yêu mình nhiều đến thế nào. Nhớ bàn tay ấm áp của anh ấy…”

“Cố Mạn Ninh…” Tiểu Túc chịu hết nổi, hét lớn một tiếng cắt ngang lời nói của bạn mình.

Mạn Ninh ngẩng mặt nhìn Tiểu Túc. Đây là người bạn đã cùng cô đồng cam cộng khổ suốt 4 năm qua. Là người giúp cô hòa nhập vào cuộc sống này. Nói Tiểu Túc là ân nhân của cô cũng không hề quá.

Nhưng vào giờ phút phải lựa chọn, cô lại cố chấp chọn người đó mà bỏ qua những lời khuyên ngăn của Tiểu Túc. Biết rõ ngày nào còn nhớ đến anh, bản thân cô cũng sẽ rất đau khổ. Nhưng cô biết làm sao bây giờ, lần tỉnh lại 4 năm trước là cô vì anh mà tỉnh. Không biết anh sống chết thế nào, cô không dám buông xuôi trước, cô dùng ý chí của mình ép bản thân tỉnh lại. Lần này cũng vậy, cô cảm nhận được anh đang ở bên cạnh cô, anh muốn cô tỉnh lại cho nên cô lại lần nữa mở mắt.

Cuộc sống của cô tiếp diễn đều chỉ vì anh. Vậy thì làm sao cô có thể sống mà quên đi anh được.

“Mình sẽ chữa bệnh, sẽ cố gắng sống khỏe mạnh. Đây là điều duy nhất mình có thể hứa với cậu.” Rất lâu sau, Mạn Ninh mới thốt ra được một câu.

“Sống như một cái xác vô hồn sao?” Tiểu Túc đột nhiên bật cười “Cậu cần gì vất vả đối phó mình như vậy. Cố Mạn Ninh, cậu muốn sống thế nào thì cứ thế mà sống. Mình không quan tâm nữa.”

Tiểu Túc giận đến tái mặt, đùng đùng bỏ đi. Mạn Ninh ngơ ngác nhìn theo, nước mắt lại không báo trước mà lăn dài trên má. Chưa bao giờ cô thấy trống trải như lúc này, trái tim vốn đã chẳng lành lặn nay lại bị đục thêm một lỗ. Trên đời này rốt cuộc có người con gái nào khổ sở như cô không.

Mạn Ninh đang khóc không thành tiếng thì đột nhiên bị ai đó ôm chặt. Tiếng khóc nức nở quanh quẩn bên tai… còn không phải của con nhỏ mới mắng cô một trận đó hay sao. Hai cô gái cứ thế ôm chặt lấy đối phương rồi khóc lớn một trận. Bao nhiêu oán giận, uất ức, đau xót cứ theo nước mắt mà trôi đi. Chỉ để lại tình bạn khắng khít, sự cảm thông và bao dung dành cho đối phương thôi.

“Tôi nghĩ họ còn khóc lâu lắm. Buổi chiều chúng ta trở lại sau vậy.” Tang Kỳ ở bên ngoài nói nhỏ với người bên cạnh.

Thế Dương cúi đầu cười, âm thầm đồng ý với đề nghị của Tang Kỳ. Hiện tại, hai cô gái trong kia chắc chẳng hi vọng có người quấy rầy đâu.

“Bác sĩ Tang, những ngày tới làm phiền chị rồi.”

“Không cần khách sáo. Nhưng tôi thấy những ngày sắp tới cậu mới là người vất vả nhất. Chú ý sức khỏe.”

“Cảm ơn chị quan tâm.” Thế Dương khẽ gật đầu.

“Tranh thủ thời gian này về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Tôi trông cậu không ổn lắm đâu.” Tang Kỳ trước khi rời đi khẽ bỏ lại một câu.

Thế Dương gượng cười đưa tay sờ mặt. Chắc là anh rất tiều tụy. Cũng phải thôi, mấy ngày không được ngủ ngon lại thường xuyên tham gia phẫu thuật. Cơ thể anh cũng sắp chạm đến giới hạn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN