Nhân sinh kỳ diệu - Chương 21 – Tác hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 21 – Tác hợp


Đối với sự cố chấp của Mạn Ninh, Tiểu Túc thật sự hết cách. Nhưng không có nghĩa là cô sẽ bỏ cuộc. Người ta vẫn hay nói lấy độc trị độc, còn cô sẽ lấy đàn ông trị đàn ông. Chỉ cần Mạn Ninh mở lòng yêu một người đàn ông khác thì người đàn ông kia sẽ thành quá khứ thôi. Mà ứng cử viên sáng giá nhất đang ở ngay đây…

“Có còn đau đầu nữa không?” Tiểu Túc vừa lột cam vừa hỏi.

“Tốt hơn rồi. Cũng nhờ chị Tang Kỳ cả.” Mạn Ninh nhàn hạ ăn cam, dáng vẻ đau đớn khổ sở đã không còn.

“Bác sĩ Tang rất giỏi. Hi vọng chị ấy có thể giúp được cậu.”

“Ừ… nhưng mà Tiểu Túc, ngày mai không cần đến đây với mình nữa. Trở lại làm việc đi, nếu không sẽ bị lão Lý mắng đấy.” Ngày mai cũng vữa hết hạn một tuần phép của Tiểu Túc, còn không về công ty chỉ e sẽ bị đuổi thẳng.

“Mình biết rồi. Hồi sáng lão Lý gọi điện hối thúc mình rồi.”

Mạn Ninh khẽ cười. Tuy lão Lý rất ngang ngược, rất cường thế nhưng ông ta trọng dụng Tiểu Túc là sự thật. Nếu Tiểu Túc làm tốt, cơ hội thăng tiến là rất cao. Mạn Ninh cũng không hi vọng vì mình mà bạn tốt bị ảnh hưởng.

“Tiểu Túc, mấy ngày mình hôn mê chỉ có cậu ở lại với mình thôi à.” Mạn Ninh do dự một hồi, quyết định đem thắc mắc trong lòng nói ra.

“Còn anh Thế Dương nữa. Nhắc tới anh ấy, quả thật chỉ có hai chữ để hình dung thôi… thâm tình.” Nhắc đến Thế Dương, Tiểu Túc hưng phấn hẳn lên “Cậu không biết đâu. Anh ấy không ăn không ngủ, túc trực 24/24 bên cạnh cậu. Ngay cả mình đây cũng bị tấm lòng của anh ấy làm cho cảm động đó.”

Vì một tương lai tốt đẹp của Mạn Ninh, Tiểu Túc không ngại đem Thế Dương tâng bốc lên tận chín tầng mây.

“Chỉ qua mấy ngày, xem ra tình cảm của cậu với anh ấy rất tốt nhỉ.” Mạn Ninh cười khẽ.

“Cậu ghen à?” Tiểu Túc ghé sát vào mặt Mạn Ninh, hai mắt phát sáng mà hỏi.

“Cậu bị bệnh à.” Mạn Ninh nhăn mày đẩy Tiểu Túc ra “Mình hỏi nghiêm túc đấy.”

“Mình cũng trả lời nghiêm túc còn gì. Cũng chỉ có mình với anh Thế Dương thôi. Nếu tính thêm bác sĩ Tang thì là 3 người.”

Ba người… chỉ có ba người bọn họ là ở bên cạnh cô. Vậy mà sao trong cơn mê màng cô lại cảm nhận được anh nhỉ. Rõ ràng cô còn nghe được giọng của người ấy nữa. Người đó kể câu chuyện của bọn họ, cô nghe thấy tiếng anh khóc. Bởi vì đau lòng, vì muốn nhìn thấy anh nên mới tỉnh dậy. Nhưng… lại là ảo giác sao.

“Mạn Ninh… Mạn Ninh… cậu làm sao vậy?” Tiểu Túc lay mạnh người cô.

“Không, không có gì.” Mạn Ninh hơi cúi đầu, muốn giấu đi những hoang mang nơi đáy mắt.

Tiểu Túc im lặng không nói, lo lắng nhìn Mạn Ninh. Từ khi tỉnh lại, Mạn Ninh hình như thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ lạnh lùng, bất cần như trước kia. Chỉ thấy vẻ đau thương nhàn nhạt trong mắt cô, dáng vẻ yếu đuối đến khó tin.

“Mạn Ninh, có phải cậu giấu mình chuyện gì không?” Tiểu Túc cẩn trọng hỏi.

Mạn Ninh hơi giật mình, có phần chột dạ liếc nhìn Tiểu Túc. Cô tự cảm thấy bản thân che giấu rất tốt. Không ngờ Tiểu Túc vẫn nhận ra sự bất thường của cô. Nhưng mà Tiểu Túc không thích người đó, để tránh hai người lại cãi nhau, cô vẫn nên tránh nhắc đến anh ấy thì hơn.

“Làm gì có chuyện gì.” Cô gượng cười.

Tiểu Túc không hỏi thêm điều gì nhưng trong lòng lại nặng nề khó chịu. Từ bao giờ mà Mạn Ninh lại có điều giấu diếm cô rồi. Nếu cô đoán không sai thì 8 phần là có liên quan đến người đàn ông kia. Kế hoạch của cô phải nhanh lên mới được.

“Chào hai người đẹp, anh không làm phiền hai em nói chuyện chứ.” Thế Dương nhẹ nhàng gõ cửa, dí dỏm chào hỏi.

Tiểu Túc nhìn thấy Thế Dương thì hai mắt sáng lên, vội vàng lôi kéo anh ngồi gần Mạn Ninh. Cứ như sợ người ta không biết cô đang ra sức gán ghép họ vậy.

“Anh mang gì đến mà nhiều thế này.”

“Có gì đâu. Chỉ là ít đồ bổ và trái cây cho Mạn Ninh tẩm bổ thôi.” Anh cười hiền nhìn Mạn Ninh. Trong ánh mắt muốn có bao nhiêu quan tâm liền có bấy nhiêu.

“Cảm ơn anh.” Mạn Ninh nở nụ cười khách sáo.

“Ai dà, cậu khách sáo cái gì. Anh Thế Dương nên làm như thế mà.” Tiểu Túc chỉ sợ rèn sắt không thành thép, vô cùng tích cực “Phải rồi. Mấy ngày nay cậu toàn nằm trên giường, không tốt cho cơ thể đâu. Ra ngoài dạo một lát đi.”

“Tiểu Túc nói đúng lắm. Nằm mãi trên giường không bệnh cũng thành bệnh. Anh đưa em ra ngoài đi dạo.” Thế Dương vừa dứt lời đã vội đứng dậy, có vẻ như đã sẵn sàng để thực hiện lời đề nghị vừa rồi.

Tiểu Túc thiếu điều vỗ tay bôm bốp để thể hiện sự hài lòng của mình. Thật là một người đàn ông nhanh nhạy. Càng nhìn càng vừa mắt mà.

Mạn Ninh nhìn Tiểu Túc mà không biết nên khóc hay nên cười. Ý đồ của cô ấy rõ như ban ngày thế kia, thật là…

“Em cũng muốn ra ngoài. Làm phiền anh.” Cuối cùng dù trong lòng có chút do dự nhưng Mạn Ninh vẫn đồng ý đi dạo cùng Thế Dương.

Tuy nói đi dạo nhưng Mạn Ninh lại bị ép buộc ngồi xe lăn. Nguyên nhân là vì sức khỏe của cô còn quá yếu, đi mấy bước đã thở hổn hển rồi.

“Không nghĩ ra ở bệnh viện cũng có chỗ đẹp mắt thế này.” Mạn Ninh nhìn phong cảnh trước mặt mà cảm thán.

Một góc bên hông bệnh viện giống hệt công viên thu nhỏ. Cũng có ghế đá, có đài phun nước, có đủ loại hoa cỏ. Ra đây quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.

Thế Dương ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh cô, khẽ khàng giải thích “Bệnh viện cũng được xem là nơi nghỉ dưỡng mà. Cảnh vật dễ nhìn một chút cũng sẽ khiến tâm trạng của bệnh nhân tốt hơn.”

“Đúng là tốt hơn.” Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Mạn Ninh… anh có chuyện muốn nói.” Thế Dương dè dặt nhìn cô.

“Là bệnh tình của em đúng không?”

Nhìn nét mặt của Thế Dương, Mạn Ninh dễ dàng đoán ra. Từ lúc cô tỉnh dậy, không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc kiểm tra. Các bác sĩ luôn thì thầm to nhỏ với nhau, sắc mặt u ám chẳng dễ nhìn chút nào. Lúc đó, cô đã biết bản thân mình không ổn.

“Mạn Ninh…”

“Anh nói đi. Tốt xấu gì cũng nên cho em biết.” Cô mỉm cười.

Nhưng nụ cười này lại khiến Thế Dương chua xót. Anh hít một hơi thật sâu rồi dùng giọng điệu khiến người ta an tâm nói chuyện.

“Cả anh, bác sĩ Tang và những bác sĩ giỏi nhất bệnh viện đã thảo luận với nhau rất kĩ. Bệnh tình của em nói nghiêm trọng không cứu nổi là không đúng. Anh tin anh có thể chữa khỏi cho em. Nhưng mà anh không lường trước được, tâm lí của em lại bất ổn như vậy. Mỗi một lần em kích động đều gây ảnh hưởng không tốt đến khối máu bầm trong não. Mạn Ninh, đó là một hành vi tự sát.”

Mạn Ninh im lặng lắng nghe, trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì đặc biệt. Thế Dương nhìn cô hồi lâu, sau lại tiếp tục nói.

“Anh vốn nghĩ qua một thời gian nữa sẽ phẫu thuật cho em. Nhưng với tình trạng này, chỉ e chưa chưa đến lúc phẫu thuật thì em đã… Mạn Ninh, là bác sĩ điều trị của em, anh đặc biệt yêu cầu em một việc. Em có thể hứa với anh không?”

Thế Dương nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Mạn Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt thiết tha mà cứng rắn. Rất rõ ràng, yêu cầu của anh cô không thể không đồng ý. Bởi vì anh sẽ không cho phép cô từ chối.

“Anh nói đi.” Né tránh ánh mắt của anh, cô nhỏ giọng đáp.

“Thứ nhất, hãy giữ cho tâm trạng của bản thân ổn định, nếu em không làm được thì để bác sĩ Tang giúp em.” Lời anh nói khá kiên quyết, như ép cô phải chấp thuận.

Mạn Ninh khẽ nghiêng đầu suy nghĩ. Bác sĩ Tang? Là người phụ nữ hay kể những chuyện cho cô nghe đúng không. Là người có thể làm biến mất những cơn đau của cô. Nếu là chị ấy thì…

“Em biết rồi.”

Thế Dương nở nụ cười hài lòng, vô thức siết chặt lấy tay cô “Thứ hai, em nhất định phải phẫu thuật. Đây là cách duy nhất giúp em khỏe lại. Hãy kiên nhẫn điều trị cho đến khi em ổn hơn, đừng bao giờ từ bỏ, được không Mạn Ninh.”

Anh buộc cô phải có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình. Trận chiến này nếu cô không chịu phối hợp thì anh và Tang Kỳ có ba đầu sáu tay cũng sẽ thua thôi. Mà anh không muốn có chuyện gì không hay xảy đến với cô.

Mạn Ninh ngước mắt nhìn Thế Dương. Cô cảm nhận được sự kì vọng của anh. Nhưng nó làm cô áp lực. Cô không dám hứa bởi vì chính cô cũng không dám đảm bảo, bản thân mình lại có thêm lần nào kích động như vừa rồi nữa không.

“Mạn Ninh…” Thế Dương sốt ruột thúc giục. Anh thật sự không thích sự chần chừ của cô.

“Em không kiểm soát được bản thân mình. Anh hiểu không?” Cơ thể này là của cô nhưng trái tim, bộ não của cô thì không phải. Chúng thuộc về người đó.

“Tang Kỳ sẽ giúp em. Em chỉ cần tin tưởng chị ấy thôi. Nhưng quan trọng nhất là em phải nghe lời anh, phối hợp tốt với các bác sĩ. Trận chiến này chúng ta nhất định thắng.”

“Nếu em không khỏe thì không làm được điều gì đâu cô gái.” Tang Kỳ đột nhiên xuất hiện với nét cười trên môi “Chết là chuyện dễ dàng nhất trên đời. Nếu em muốn, chị có thể tư vấn cho em một số cách.”

Thế Dương nghẹn họng trân trối nhìn Tang Kỳ. Có bác sĩ tâm lí nào giống chị ta không. Lại đi khuyến khích bệnh nhân của mình tìm cái chết, còn tư vấn cái khỉ gì nữa chứ.

“Sao hả? Nếu em không có hứng thú thì chúng ta bàn chuyện làm sao sống tốt, sống khỏe đi. Hãy có trách nhiệm với bản thân, với những người quan tâm em và cả với người đang ở phương xa. Em đồng ý không?” Tang Kỳ như biết làm ảo thuật, biến ra một đóa hoa trang đỏ.

Mạn Ninh không do dự cầm lấy, nước mắt tự nhiên chảy ra nhưng môi lại nở nụ cười. Đúng rồi, cô phải thật khỏe mạnh để đi tìm anh. Nếu cô cứ như thế này mà chết đi thì thật oan uổng. Cô còn chưa nhớ được tên anh, hình dáng của anh, cô không cam lòng. Cô sẽ yêu thương bản thân, sẽ có trách nhiệm với tình yêu của hai người. Trước khi nhớ ra chuyện của hai người, trước khi biết anh sống chết thế nào, cô sẽ không từ bỏ cuộc sống này.

“Em sẽ điều trị.”

Vài chữ đơn giản nhưng cả Thế Dương lẫn Tang Kỳ đều cảm thấy vui mừng. Cô ấy không nói nhiều nhưng lại lộ rõ vẻ quyết tâm. Chỉ cần cô ấy cố gắng thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn.

Thế Dương nhìn Tang Kỳ bằng ánh mắt cảm kích. Mà người phụ nữ đó lại tỏ ra cực cool, chỉ nhún vai một cái. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của chị ta. Có điều không thể không công nhận, Tang Kỳ rất có bản lĩnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN