Nhân sinh kỳ diệu
Chương 22 – Chân tướng
Không quá 48 tiếng, Lạc Cách đã thành công tìm ra người tự nhận là người thân của Hestia. Đó là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc có phần diêm dúa lòe loẹt, gương mặt thoạt nhìn hơi gian xảo. Sau khi thăm dò bà ta, Lạc Cách đã xác định người phụ nữ này có vấn đề. Anh lập tức gọi cho Hạo Dương, để Hạo Dương đích thân chứng thực.
Nhưng Hạo Dương chưa kịp đến thì bà ta đã chạy mất. Đúng là có tật giật mình. Bởi vì thế mà Hạo Dương cùng Lạc Cách đã dốc toàn lực moi cho được thông tin của người phụ nữ kia. Qủa nhiên, người phụ nữ đó chỉ là một kẻ lừa đảo không hơn không kém. Nghiêm Lực làm việc thật tắc trách, vậy mà để bị lừa. Hay… ông ta đang lừa anh.
Sau khi được Lạc Cách chỉ điểm, Hạo Dương đã thông suốt lên rất nhiều. Rõ ràng toàn bộ sự việc đều tràn đầy vấn đề, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi âm mưu trong này. Lạc Cách nói, có khi nào có ai đó đang giở trò nhằm ngăn cản hai người gặp lại không. Hạo Dương lúc nghe đã hoàn toàn giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Nhưng tình hình hiện tại lại rất có khả năng đó. Cho nên anh trở về, bắt đầu điều tra từ những người xung quanh mình.
“Về rồi.” Thế Dương khẽ đẩy cửa, trầm giọng hỏi.
Hạo Dương vẫn không mở mắt, chỉ khẽ ừ một tiếng. Nhưng anh như nhớ ra chuyện gì, vội vàng bật dậy.
“Cố Mạn Ninh thế nào rồi?”
“Đã tỉnh. Vẫn còn ở bệnh viện theo dõi. Qua mấy ngày nữa sẽ xuất viện.”
“Vậy thì tốt.” Hạo Dương thở phào nhẹ nhõm. Phần áy náy trong anh cũng bớt đi phần nào.
“Đi lâu như vậy, có điều tra được gì không.” Thế Dương có hơi lo lắng. Chỉ sợ chuyến đi lần này càng khiến Hạo Dương thất vọng hơn.
“Có một ít manh mối nhưng chưa rõ ràng. Khi nào em chắc chắn sẽ nói với anh.”
Đừng trách Hạo Dương có ý giấu diếm. Vì hiện tại anh chẳng tin ai cả. Chuyện giữa anh và Hestia, người nhà anh rõ mười mươi. Nếu một trong số họ muốn giở trò thì dễ như trở bàn tay. Nhưng anh thật không hi vọng, những gì anh đang nghĩ là đúng.
“Làm gì cũng cần chú ý sức khỏe. Cũng đừng để người khác phải lo lắng.” Thế Dương nhẹ giọng dặn dò.
Hạo Dương khẽ gật đầu. Sau đó anh đi ra phía bàn làm việc, loay hoay một hồi liền cầm một tờ giấy ra cho Thế Dương.
“Anh nói với Cố Mạn Ninh, em đã phê duyệt cho cô ấy nghỉ bệnh 1 tháng. Cứ yên tâm tịnh dưỡng. Còn có, viện phí của cô ấy tính cho em.”
“Đừng lo. Viện phí anh lo ổn thỏa rồi.”
Thế Dương cho rằng Hạo Dương còn cảm thấy áy náy với Mạn Ninh nên mới không đi thăm cô. Anh cũng không do dự mà giúp em họ chuyển lời.
“Anh và Cố Mạn Ninh… có phải có gì không?” Hạo Dương vốn chẳng thích xen vào việc của người khác nhưng anh lại rất tò mò mối quan hệ của họ, cứ phải đoán mò khiến anh không thoải mái.
“Không có gì nhưng mà anh muốn theo đuổi cô ấy.” Thế Dương khẽ cười.
Hạo Dương đã đôi chút đoán được câu trả lời nhưng khi nghe chính miệng Thế Dương thừa nhận có cảm tình với Mạn Ninh, không hiểu sao toàn thân anh đều thấy khó chịu. Cảm giác bứt rứt, không yên đến khó tả. Bọn họ có yêu nhau không liên quan gì đến anh chứ, sao anh phải bận tâm nhiều thế này.
“Có điều bây giờ anh chưa dám thổ lộ với cô ấy.” Thế Dương đột nhiên nói.
“Tại sao?” Hạo Dương ngạc nhiên.
“Do trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt, bất cứ tác động tình cảm nào cũng mang đến cho cô ấy áp lực. Hơn nữa, anh cảm thấy trong quá khứ Mạn Ninh từng có một tình yêu sâu đậm mà cô ấy dù mất trí nhớ cũng mong muốn tìm lại. Cho nên anh không thể nóng vội. Anh muốn Mạn Ninh từ từ cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cô ấy.”
“Khoan đã… anh nói Cố Mạn Ninh mất trí nhớ.” Hạo Dương bất ngờ hỏi.
“Phải. Nghe Tiểu Túc nói là tai nạn máy bay.” Thế Dương không kịp để ý đến biến hóa trên khuôn mặt Hạo Dương, nhẹ như bẫng nói ra nguyên nhân khiến Mạn Ninh bệnh tật đầy người.
Hạo Dương nghe xong mà như sét đánh, toàn thân cứng nhắc. Tai nạn máy bay, mất trí nhớ, sang chấn tâm lí. Một loạt những chấn thương liên quan mật thiết với nhau và người con gái đó. Đột nhiên Hạo Dương hoảng hốt, không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được. Lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ, Hestia và Cố Mạn Ninh có khi nào là cùng một người.
Họ đều từng bị tai nạn máy bay còn gì. Độ tuổi cũng tương đồng. Lại cùng thích hoa trang đỏ, dị ứng với cua. Còn vì sao cô ấy không nhận ra anh là vì cô ấy mất trí nhớ. Có thể lắm chứ. Đúng không?
“Hạo Dương, sao tự nhiên lại ra nhiều mồ hôi như thế. Ổn chứ?”
“Không sao. Em… không sao.” Hạo Dương khẽ lắc đầu.
Linh cảm có thể đúng có thể sai, sự việc cũng có thể chỉ là trùng hợp. Cho nên anh không thể quá manh động, quá nóng vội. Nhất định phải tìm hiểu kĩ càng. Cố Mạn Ninh là thư kí của anh mà, anh muốn điều tra còn khó hay sao.
Nghĩ vậy Hạo Dương cũng tỉnh táo hơn một chút, tâm trạng dần hồi phục như lúc ban đầu. Nhưng dù thế nào anh cũng khó mà ngăn được kích động trong lòng.
“Nếu không sao thì nghỉ ngơi đi. Anh đến bệnh viện.” Thế Dương có hơi lo lắng nhưng anh cũng không thể ở nhà được.
“Anh đi đi. Không cần lo cho em.” Hạo Dương gạt đi xúc động muốn đến bệnh viện, nhanh chóng đẩy Thế Dương ra ngoài.
Ngay khi Thế Dương đi khỏi, Hạo Dương lập tức gọi điện cho bộ phận nhân sự, nhờ chủ quản chuyển thông tin của Cố Mạn Ninh cho anh. Tiếp đó lại gọi điện cho Lạc Cách, kể sơ qua chuyện của Mạn Ninh, nhờ anh điều tra giúp về cô gái này. Hiện tại anh cũng chỉ làm được như vậy. Chờ có kết quả rõ ràng anh mới nghĩ xem nên làm thế nào tiếp theo.
Không biết vô ý hay cố tình, bà Hương Nhu lại ở bên ngoài mà nghe hết toàn bộ câu chuyện. Bà thật sự giật mình khi biết con trai mình có tình cảm với Cố Mạn Ninh, càng hoảng hốt hơn khi thấy Hạo Dương điều tra về cô ta.
Phải, là bà mua chuộc Nghiêm Lực làm một bản báo cáo giả đánh lừa Hạo Dương. Vì sao ư? Vì chính bà là người ngăn trở việc tìm kiếm Cố Mạn Ninh. Bà không có ý xấu, chỉ là muốn giúp cháu gái hoàn thành ước nguyện.
Hơn bốn năm về trước, Hạo Dương thông báo với người nhà sẽ đem bạn gái về giới thiệu. Tin tức này đã khiến Tĩnh Kiều nháo khóc suốt mấy ngày liền. Con bé còn đòi sống đòi chết khiến bà không biết làm sao. Ai ngờ chuyến bay đó lại xảy ra chuyện, Hạo Dương hôn mê bất tỉnh. Cô gái kia cũng không biết là ai, sống chết thế nào.
Sau đó vì Hạo Dương bị thương nặng, mọi người trong nhà chỉ một lòng lo cứu chữa cho anh mà hoàn toàn quên mất cô bạn gái thần bí kia. Cho đến khi Hạo Dương tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi Hestia đâu. Lúc này bà nội An vì chiều lòng cháu trai mới sai người đi điều tra tung tích của Hestia.
Tĩnh Kiều nghe được lại ba hồi khóc, ba hồi đòi tự tử. Con bé luôn miệng khẳng định cô gái kia đã chết, cho dù còn sống cũng quyết không để cô ta trở lại bên cạnh Hạo Dương. Bà thân là cô ruột, nhìn cháu gái mình như vậy đau xót vô cùng. Vì vậy bà lén cho người đi điều tra trước. Nếu Hestia đã chết thì thôi nhưng nếu còn sống, bà phải dùng mọi cách để nhà họ An không thể tìm ra cô ấy.
Có lẽ mối nhân duyên này của Hạo Dương đã xác định sẽ gặp nhiều trắc trở nên ông trời mới để cho người của Tần Hương Nhu tìm được Hestia cũng chính là Mạn Ninh trước. Biết được cô bị mất trí nhớ, bà không khỏi cảm thấy may mắn. Như vậy thì không có gì đáng lo nữa. Người mất trí nhớ, kẻ bị mù, dù đứng trước mặt nhau cũng đâu nhận ra nhau.
Thế nên bà mượn nước đẩy thuyền, âm thầm cản trở nên nhà họ An dù tiền nhiều, nhân lực đông cũng không cách nào tìm ra Hestia. Bẵng đi một thời gian bà cứ cho rằng để Tĩnh Kiều bên cạnh Hạo Dương thì hai đứa sẽ có kết quả tốt. Ai mà ngờ Hạo Dương từ lúc bị mù đến khi sáng mắt cũng không chịu từ bỏ cô gái kia, hoàn toàn phớt lờ Tĩnh Kiều.
Nhưng bà có ngàn tính vạn tính cũng không tính được Hestia lại vào làm ở ROMIZ, còn ở ngay bên cạnh Hạo Dương. Đã đến nước này bà đành sai Nghiêm Lực nói với Hạo Dương rằng cô gái đó đã chết để nó triệt để bỏ cuộc. Không ngờ chính con trai bà lại phá nát kế hoạch tưởng chừng như hoàn mỹ đó. Làm Hạo Dương có lại hi vọng, còn đích thân đi tìm kiếm. Ngay cả Thế Dương cũng yêu thích cô ta. Bây giờ bà nên làm gì đây.
Mạn Ninh ở bệnh viện đã sắp mốc meo lên rồi. Mặc dù lịch trình mỗi ngày của cô đều rất phong phú, sáng dậy sẽ cùng Tang Kỳ đi tảng bộ, vẽ tranh. Buổi trưa ăn cơm xong liền bị lôi đi kiểm tra đủ thứ. Đến chiều mới có chút thời gian riêng tư. Còn buổi tối hoàn toàn bị Tiểu Túc và Thế Dương chiếm dụng.
Không thể phủ nhận, từ ngày có Tang Kỳ giúp cô khai thông tư tưởng, Mạn Ninh thoải mái và vui vẻ hơn nhiều. Tinh thần tốt tự nhiên sức khỏe cũng khá hơn. Chắc vài ngày nữa là cô xin xuất viện, dù An Hạo Dương đã cho cô nghỉ phép đến 1 tháng nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng trở lại làm việc.
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy.” Thế Dương mang theo một hộp bánh, lắc lắc trước mặt Mạn Ninh.
Mạn Ninh nhìn anh khẽ cười. Cô vốn không hảo ngọt nhưng đặc biệt thích loại bánh sầu riêng này. Đủ ngọt mà không ngấy, hương vị cũng đặc biệt thơm ngon. Chắc do Tiểu Túc nói với anh nên anh mới biết mà đưa tới.
“Anh không cần lúc nào đến cũng mua thứ này, thứ kia đến cho em. Tiền quà vặt anh mua cho em chắc còn nhiều hơn cả viện phí.”
Thế Dương cười cười, anh cũng không nói gì chỉ âm thầm pha trà cắt bánh cho cô. Mạn Ninh nhìn anh mà thở dài, người đàn ông này vẻ ngoài ôn hòa thực ra cũng cố chấp lắm. Điều anh muốn làm căn bản chẳng ai cản được.
“Tang Kỳ nói ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng thư giãn và vui vẻ hơn. Hơn nữa em cũng thích loại bánh này mà.” Anh đưa cho cô một miếng bánh.
“Tiểu Túc cũng mua cho em mà. Anh bận rộn như vậy, đừng để tâm đến ba cái chuyện vặt vãnh này.”
“Tiểu Túc là Tiểu Túc, anh là anh. Mà chuyện của em sao có thể nói là vặt vãnh được. Tất cả đều đáng để anh phải lưu tâm.”
Tuy rằng anh không nói quá rõ ràng nhưng ánh mắt của anh lại bán đứng chủ nhân không thương tiếc. Trong đó có quan tâm, có nhu tình cũng có cả thương tiếc. Nó hoàn toàn vượt qua tình cảm nên có của bạn bè.
Mà Mạn Ninh từ khi tỉnh lại đã xác định anh không phải là người cô muốn tìm nên đã cố gắng giữ khoảng cách. Có điều, chuyện dường như đang tiến triển không như ý cô mong đợi.
“Không nghĩ tới bác sĩ các anh lại tận tâm với bệnh nhân như vậy. Bảo sao ở khoa của anh lại có đông bệnh nhân nữ vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp thế kia.” Cô ngầm ám chỉ mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân giữa cô và anh, lại khẽ nhắc nhở bên cạnh anh có rất nhiều vệ tinh. Hi vọng anh hiểu mà từ bỏ suy nghĩ trong đầu.
Thế Dương đương nhiên hiểu cô muốn nói cái gì. Sắc mặt thực không tốt lắm khi nghe cô nói vậy nhưng đây cũng là điều anh đã dự liệu trước nên không có gì là bất ngờ. Anh cúi đầu cười.
“Sao trời tuy nhiều cũng rất hút mắt nhưng lại không thể sánh với mặt trăng. Đối với anh, mặt trăng là độc nhất vô nhị.”
Mạn Ninh đang cầm tách trà đưa lên miệng bỗng khựng lại giữa không trung. Anh nhẹ nhàng đáp trả nhưng mỗi từ mỗi chữ đều có uy lực rất lớn. Nói cô không cảm động là nói dối nhưng so với cảm động cô càng sợ hãi hơn.
Cô lo sợ người đàn ông tốt như anh sẽ vì cô mà tổn thương rồi tình bạn của họ cũng sẽ tan vỡ. Bởi vì điều anh mong muốn cô không cách nào cho anh được.
“Em nghĩ gì mà nhíu chặt chân mày vậy.” Thế Dương cười khẽ, thuận tiện đưa tay lên xoa nhẹ vết nhăn trên trán cô “Anh nói là nói vậy thôi. Em không thích thì đừng để trong lòng. Giữ tâm trạng vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Mạn Ninh theo quán tính, khẽ tránh khỏi bàn tay ấm áp của anh. Nhưng khi trông thấy ánh mắt thất vọng của anh lại cả câu nói đầy ý tứ đó cô mới biết mình thất thố đến cỡ nào.
“Thật xin lỗi.” Cô bối rối lên tiếng.
Thế Dương nhìn cô lúng túng tự nhiên lại cảm thấy vui vẻ. Tuy rằng cô không muốn đón nhận anh, vòng vo tìm cách từ chối nhưng cô cũng rất quan tâm anh đấy thôi. Có lẽ anh nên chờ thêm một thời gian nữa. Dù sao anh vẫn luôn bên cạnh cô, không sợ không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!