Nhân sinh kỳ diệu - Chương 23 – Thì ra em ở ngay cạnh anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 23 – Thì ra em ở ngay cạnh anh


Hạo Dương đứng như trời trồng trong văn phòng làm việc ở công ty. Những tài liệu liên quan đến Cố Mạn Ninh khiến anh mất hết phản ứng, chỉ có ngây ngốc đứng đó mà rơi nước mắt. An Hạo Dương anh đúng là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời. Cô ấy rõ ràng ở ngay bên cạnh anh thế mà anh lại không hay không biết.

“Đừng quá đau lòng. Dù sao cũng tìm được cô ấy rồi.” Lạc Cách khẽ vỗ vai bạn tốt, an ủi đôi lời.

“Cậu không hiểu. Cô ấy ở bên cạnh tôi lâu như vậy mà tôi lại không nhận ra…”

“Sao trách cậu được. Hai người các cậu, một mất trí nhớ một từng bị mù, không nhận ra đối phương cũng là dễ hiểu.”

Hạo Dương nghiến chặt răng ngăn cho nước mắt tiếp tục rơi xuống, quay đầu nhìn Lạc Cách đầy cảm kích “Cảm ơn cậu. Nếu không phải cậu thì cũng không điều tra nhanh như vậy được.”

“Cũng là may mắn thôi. Không ngờ Hestia nhà cậu lại là người thành phố N, đồng hương với tôi. Mà đó lại là địa bàn của tôi, mất hơn 5 ngày mới tra ra tôi còn chê chậm đó. Nhưng mà Hạo Dương, tôi phải nói cậu biết điều này. Có người cố tình che giấu thông tin liên quan đến Hestia.”

“Tôi biết.” Hạo Dương gật đầu, trong mắt lóe lên tia căm hận.

Nếu không phải có kẻ cố tình che giấu thì vì sao lí lịch của các nhân viên bộ phận của anh lại “vô tình” bị cháy hết. Lại còn bị cháy ngay sau khi anh có ý định điều tra về Cố Mạn Ninh. Nếu không phải anh còn nhờ cả Lạc Cách thì mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt rồi.

“Tôi nghĩ thế này, trước hết cậu cứ đi tìm cô gái của cậu đi đã. Còn ai là người ngăn cản hai người đoàn tụ, cả tay Nghiêm Lực kia nữa, tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Lạc Cách đề nghị.

“Cảm ơn.”

“Khách sáo cái gì. Bạn bè cả. Bây giờ đến bệnh viện phải không. Tôi chở cậu đi.”

Hạo Dương ngồi trên xe Lạc Cách, xót xa nhớ lại khoảng thời gian trước. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đã ngất đi trong lòng anh, còn khóc rất thảm thiết. Lúc đó chắc là vì cô nghe thấy tên anh đúng không. Vì ở Anh, ai cũng gọi anh là Richard, là vì cô vẫn còn nhớ đến anh nên mới bị kích động như vậy. Cả chuyện ở suối nước nóng, khi anh cõng cô, cảm giác đó không sai biệt chút nào so với khi anh cõng Hestia. Rồi lúc cô nắm chặt tay anh ở sân bay, van xin anh đừng đi.

Tất cả những chuyện đó rõ ràng như thế nhưng anh lại bỏ lỡ cô hết lần này đến lần khác. Tại sao khi đó anh không làm theo tiếng lòng, để tâm đến cô một chút thì biết đâu hai người đã sớm nhận ra nhau. Đâu phải đợi đến bây giờ, anh và cô đều thương tích đầy mình.

Xuống xe, anh chạy như bay đến phòng bệnh của Mạn Ninh. Nhưng khi đến nơi anh lại do dự, không dám cứ thế xông vào. Anh không quên lời Thế Dương nói, cô đang bị bệnh, rất nghiêm trọng, không thể làm cô kích động. Cho nên anh phải bình tĩnh, từ tốn nói chuyện với cô. Ít nhất cũng phải đảm bảo cô sẽ không có chuyện gì.

Nhưng mà hình ảnh bên trong phòng bệnh khiến mọi tính toán của anh tan tành không còn chút gì. Mạn Ninh một bên thu thập quần áo, một bên nói cười với Thế Dương. Hai người họ trong giờ phút này sao lại xứng đôi đến kì lạ như thế. Mạn Ninh quay lưng ra ngoài nên anh không nhìn thấy biểu tình của cô nhưng anh nhìn rất rõ nét mặt hạnh phúc của Thế Dương.

Anh ấy nhìn cô chan chứa yêu thương, còn tự mình giúp cô khoác áo, vén tóc. Những hành động thân mật như vậy nói lên cái gì. Dù Hạo Dương có không muốn tin nhưng trong lòng anh lại gióng lên hồi chuông cảnh báo. Thời gian qua cô mất trí nhớ, cô quên đi anh mà Thế Dương lại ở bên cạnh cô hết lòng chở che, chăm sóc. Có phải…

Hạo Dương không dám nghĩ tiếp, anh vội vã quay lưng ép bản thân bình tĩnh. Nhưng sự bất an cứ luẩn quẩn trong đầu rồi lớn dần khiến anh không thở nổi. Vì sao lại đối xử với anh thế này. Anh trăm đắng ngàn cay mới tìm thấy cô… tại sao bên cạnh cô lại có một người đàn ông khác. Đó lại còn là anh trai của anh, ân nhân cứu mạng của anh. Mà cô đều quên mất anh rồi.

Nghe tiếng bước chân đến gần, Hạo Dương không biết nghĩ gì lại trốn sau góc hành lang. Anh lặng lẽ nhìn hai người phía trước càng đi càng xa, rõ ràng muốn gọi cô muốn níu cô lại nhưng không thể phát ra miệng được. Cho đến khi Mạn Ninh lên xe của Thế Dương, Hạo Dương vẫn đờ đẫn đứng ở nơi đó.

Trong khi đó Mạn Ninh hoàn toàn không hay biết chuyện của Hạo Dương. Hôm nay cô được xuất viện, thật sự vui không kể xiết. Ban đầu là Tiểu Túc đến đón cô, ai biết con nhỏ đó lại phải đi công tác đột xuất. Cô cũng định một mình về nhà nhưng Tiểu Túc lại gọi điện cho Thế Dương. Cuối cùng cô không cách nào từ chối đành để Thế Dương giúp cô làm thủ tục ra viện, còn phiền luôn anh đưa cô về nhà.

Mà mấy hôm nay anh không còn nói mấy câu khiến cô phải suy nghĩ nữa nên cô cũng chẳng có lí do gì trốn tránh anh. Nhưng thỉnh thoảng khi cô không chú ý, anh lại làm ra một số hành động thân thiết. Lúc bị cô phát hiện anh lại chỉ khẽ mỉm cười làm cô không mở miệng trách cứ được. Thật là, cứ như vậy cũng không tốt. Cô phải tìm cơ hội nói rõ với anh mới được.

“Ngại quá, em không ở nhà lâu rồi nên trong nhà chẳng có gì mời anh cả.” Mạn Ninh ngượng ngùng nhìn Thế Dương.

Vì muốn cảm ơn anh đưa cô về nên cô mời anh lên nhà ngồi chơi. Ai ngờ, trong nhà một li nước lọc cũng không có. Mạn Ninh thật sự bị xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.

“Không sao. Có dịp em mời anh ăn một bữa là được rồi.” Có thể đặt chân vào nhà của cô, anh đã vui muốn chết. Xá gì chuyện nước nôi.

“Được, em nhất định mời anh một bữa thịnh soạn.” Mạn Ninh trịnh trọng gật đầu.

Thế Dương cười cười. Hai người nói thêm vài câu thì anh cũng trở về. Mạn Ninh ném giỏ quần áo vào tủ, trực tiếp thả mình xuống giường. Người xưa nói không sai, nhà mình dù là ổ chuột cũng thoải mái hơn chỗ khác gấp vạn lần. Có lẽ vì bận rộn cả buổi sáng, sức khỏe lại chưa thực sự tốt hẳn nên Mạn Ninh cảm thấy có chút mệt mỏi. Nằm xuống giường không bao lâu liền ngủ say.

Giấc ngủ của cô an ổn vô cùng, không hề mộng mị nên dù chỉ ngủ được hơn hai tiếng Mạn Ninh cũng cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Cô kéo lê chân trên sàn nhà, kiểm tra lại một vòng phòng bếp. Xem ra phải đi siêu thị một chuyến rồi. Mấy ngày trước cô toàn phải ăn cơm bệnh viện, không khác nào bò nhai rơm, chẳng có chút hương vị nào cả.

Cũng không buồn thay quần áo, Mạn Ninh cứ thế đi ra khỏi nhà. Siêu thị ở ngay phía đối diện nên cực kì tiện lợi, muốn mua gì đi bộ 10 phút là tới. Mạn Ninh vừa đi vừa nghĩ ngợi nên không phát hiện có một ánh mắt đang dán chặt lên người cô.

Là Hạo Dương… sau khi ngơ ngác nhìn cô đi cùng Thế Dương. Anh đã vội vã nhảy lên taxi đi theo hai người. Lúc đến nơi, anh nhìn thấy xe của Thế Dương ở bên ngoài mà trong xe không có ai thì đã hiểu phần nào. Cứ nghĩ đến cảnh hai người trai đơn gái chiếc đơn độc bên nhau, trái tim anh khó chịu vô cùng.

Cuối cùng, anh như tên ngốc ngồi ở dưới nhà cô, cũng không biết là đợi cái gì. Không lâu sau đó Thế Dương rốt cuộc cũng đi. Anh đến trước cửa nhà cô, muốn tìm cô nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì. Không lẽ nói anh chính là người từng cùng cô yêu đương, nói anh vẫn luôn đi tìm cô. Cô sẽ tin sao. Chưa kể thời gian hai người làm việc cùng nhau, cô rất ghét anh.

Hạo Dương thầm mắng mình đã ngu xuẩn lại còn nhu nhược. Nhưng tình huống hiện tại bảo anh quyết đoán thế nào. Rốt cuộc rồi anh cũng không dám nhấn chuông cửa, lại âm thầm xuống dưới nhà, tìm một góc khuất nhìn lên nhà cô. Vậy mà cũng qua mất hai tiếng rồi.

Chắc là ông trời thương xót nên để anh được nhìn thấy cô. Bất giác anh liền đi theo cô, không vì lí do gì cả chỉ là muốn âm thầm bảo vệ cô thôi.

Mạn Ninh vào siêu thị chưa đến 40 phút thì đi ra. Hai tay xách thêm hai túi đồ. Hạo Dương rất muốn xông lên giúp cô một tay nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ép nỗi xúc động trong lòng xuống, tiếp tục theo sát cô.

“Excuse me…” Đột nhiên có hai người nước ngoài đến gần Mạn Ninh.

Nghe cô cùng họ trò chuyện, anh không khỏi mỉm cười. Cô nói tiếng Anh rất tốt, phát âm cực kì chuẩn. Sao trước đây anh không nhận ra nhỉ. Rõ ràng chỉ có những người đã từng sinh sống ở Anh mới có thể nói chuyện hệt người bản xứ.

Sau đó Mạn Ninh ghé qua một tiệm hoa, lúc cô đi ra trên tay đã có thêm một bó hoa trang đỏ. Điều này khiến Hạo Dương rất xúc động. Dù cô mất trí nhớ nhưng cô vẫn giữ nguyên sở thích của mình, vẫn yêu hoa trang đỏ. Vậy… cô còn yêu anh không.

Vốn dĩ Hạo Dương còn muốn âm thầm ở gần Mạn Ninh thêm chút nữa. Nhưng công ty có việc gấp, bà nội gọi anh về ngay. Anh đành bất đắc dĩ trở về trước. Giải quyết xong chuyện công việc anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện của hai người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN