Nhân sinh kỳ diệu - Chương 42 – Phơi bày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 42 – Phơi bày


Mạn Ninh đưa tay day nhẹ hai huyệt thái dương, sao đau đầu thế nhỉ. Cô nhíu chặt đôi chân mày rồi từ từ mở mắt. Ngây ngẩn mất mấy giây, Mạn Ninh đột nhiên bật dậy. Chuyện xảy ra hôm qua như một cuốn phim – từng cảnh, từng cảnh lướt nhanh trong đầu cô.

“Hạo Dương…” Cô không kịp mang dép, thả chân trần chạy ra phòng khách.

Cô nhớ anh đưa cô về nhà, hai người cùng nhau ăn tối còn thảo luận cả chuyện bên nhà anh sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng sao lúc tỉnh dậy ở nơi này chẳng còn chút dấu vết nào của anh cả. Không lẽ mọi chuyện chỉ do cô ảo tưởng ra…

Lúc Mạn Ninh đang rối rắm sợ hãi thì cửa nhà bị đẩy vào, Hạo Dương tay cầm một túi đồ nhìn cô cười vui vẻ.

“Em dậy rồi sao. Mau đi rửa mặt rồi qua ăn sáng.”

Mạn Ninh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, đến khi xác định anh không phải do cô tưởng tượng ra mới mếu máo chạy đến ôm chặt lấy anh.

“Em không thấy anh, còn tưởng là nằm mơ… Anh bỏ đi đâu vậy?”

Hạo Dương sửng sốt mất một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thật là, cô bây giờ chẳng giống Cố Mạn Ninh tí nào. Cô trăm phần trăm là Hestia luôn mè nheo với anh, không nhìn thấy anh là sẽ khóc lóc ầm ĩ. Lúc trước, anh hay mắng yêu cô là phiền phức nhưng giờ lại cảm thấy rất thân thuộc, rất ấm áp.

“Anh đi mua điểm tâm thôi mà. Ngoan nào, đừng khóc nữa.”

Trái ngược với mong muốn của Hạo Dương, Mạn Ninh nghe anh an ủi xong còn khóc dữ hơn. Cũng chỉ vì hạnh phúc đến quá đột ngột nên cô mới phập phồng lo sợ như thế. Còn tưởng tất cả chỉ là mơ.

Hạo Dương dường như cũng hiểu sự bất an của Mạn Ninh nên không nói thêm điều gì. Anh chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy cô, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm trái tim đang run rẩy của cô. Cũng thật kì lạ, hai người chẳng nói gì nhưng lại mang đến sự yên tâm tuyệt đối cho đối phương. Có lẽ đây chính là chân ái mà người trên thế gian đều mỏi mắt kiếm tìm.

“Tại anh hết đấy. Mới sáng đã chọc em khóc ra nông nỗi này.” Khóc mệt rồi Mạn Ninh lại quay sang trách cứ Hạo Dương còn nhéo anh mấy cái.

Hạo Dương dở khóc dở cười nhìn cô, anh rất vô tội nha. Dậy từ sớm đi mua đồ ăn cho cô cũng có lỗi sao.

“Phải, là tại anh. Em đại nhân đại lượng tha cho anh được không?” Bỏ đi vậy, ai bảo cô gái này là tâm can bảo bối của anh.

Mạn Ninh quệt ngang vệt nước mắt trên mặt, nhìn vẻ mặt lấy lòng của anh mà cười rộ lên. Những ngày tháng có anh thật vui vẻ, hạnh phúc làm sao.

“Em đi rửa mặt.” Nói xong liền chạy vụt đi.

Hạo Dương lắc đầu cười bất lực. Tâm tính phụ nữ quả nhiên khó dò, khóc đó rồi cười đó. Nhưng không sao, thế nào thì anh cũng yêu.

Trong khi Mạn Ninh đang loay hoay trong phòng ngủ thì Hạo Dương cũng đã chuẩn bị xong phần ăn sáng. Anh còn nhớ cô không thích ăn cháo, không thích đồ ăn dầu mỡ nên mấy loại đồ ăn truyền thống như cháo, bánh quẩy anh đều không mua. Thay vào đó, anh chọn bánh cuốn nhân tôm và bánh bao xá xíu. Sữa cô cũng không uống nên anh rót cho cô một li nước hoa quả. Còn anh, café là nhất.

Vốn muốn vào trong gọi Mạn Ninh nhưng bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Anh cũng chẳng do dự mà đi ra mở cửa.

Tiểu Túc hai tay đồ đạc lỉnh kỉnh, nhảy tưng tưng trước cửa nhà Mạn Ninh. Sáng nay làm cái gì mà lạnh thế không biết. Cô cũng chẳng muốn ra khỏi giường nhưng nghĩ tới Mạn Ninh dạo này tâm trạng bất an, cô không yên tâm. Nên từ sáng sớm cô đã bắt bạn trai chở đi mua đồ ăn sáng rồi đem sang đây cho bạn tốt. Ăn xong đi làm cùng nhau chắc Mạn Ninh sẽ vui hơn một chút.

Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết tại sao mới sáng ra mà giám đốc An đã ở trong nhà Mạn Ninh thế.
Không lẽ cô đi nhầm nhà à. Không đúng, con đường này, căn phòng trọ này cô đi muốn mòn gót giày rồi làm sao mà nhầm được.

Tiểu Túc ngốc lăng nhìn Hạo Dương, hai mắt còn liên tục chớp nháy. Đối diện với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt của Tiểu Túc, Hạo Dương không nhịn được cong khóe môi. Bạn của Mạn Ninh cũng thú vị y như cô vậy. Không biết cô gái này còn định nhìn anh đến bao giờ nữa.

“Tiểu Túc, sao tới tìm mình sớm vậy.” Đang trong lúc mắt đối mắt căng thẳng thì Mạn Ninh xuất hiện, vô tình tháo gỡ cục diện bế tắc lúc bấy giờ.

“Mạn Ninh…” Tiểu Túc vừa trông thấy Mạn Ninh đã lôi cô ra khỏi cửa thì thầm to nhỏ “Sao giám đốc An lại ở đây? Hả? Cậu và anh ấy là làm sao vậy?”

“Làm sao là làm sao. Anh ấy vốn nên ở bên cạnh mình mà.” Mạn Ninh nghiêng đầu nhìn Hạo Dương cười rạng rỡ.

Tiểu Túc há hốc mồm nhìn cô bạn thanh mai của mình. Quen biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy Mạn Ninh có hương vị phụ nữ như thế. Cố Mạn Ninh tính tình lạnh nhạt, ác mồm ác miệng đây sao. Ôi trời ơi, thần linh ơi…

“Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Hạo Dương cưng chiều nhìn Mạn Ninh rồi tránh sang một bên để hai cô gái đi vào.

Tiểu Túc lúc nãy còn mơ hồ nhưng sau khi nhớ ra vị này chính là người đàn ông bí ẩn của Mạn Ninh thì nhanh chóng hiểu hết tất cả. Nói vậy hai người chắc đã làm lành rồi nhỉ. À không, đâu có cãi nhau mà nói là làm lành. Chính xác là cặp tình nhân số khổ cuối cùng cũng đợi được ngày tương phùng.

“Ăn sáng luôn nhé. Anh ấy mua nhiều lắm.” Mạn Ninh chỉ chỉ bàn thức ăn.

“Mình cũng mua không ít đâu. Ba người ăn dư sức.” Tiểu Túc lắc lắc mấy phần điểm tâm trong tay.

Ba người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Ban đầu không khí có chút lúng túng nhưng càng về sau lại rất hòa hợp. Nghĩ tới khoảng thời gian Mạn Ninh được Tiểu Túc cưu mang, Hạo Dương thật sự rất biết ơn. Mà Tiểu Túc cũng phát hiện thái độ của vị giám đốc này đối với mình rất hòa nhã nên thiện cảm dành cho anh cũng nhiều hơn mấy phần.

“Hôm nay em ở nhà đi. Ngày mai rồi hãy đi làm.”

Vốn dĩ Mạn Ninh định đến công ty cùng Hạo Dương và Tiểu Túc nhưng lại bị anh ép ở nhà.

“Em mới đi làm được vài ngày lại nghỉ tiếp thì không hay đâu.”

“Anh cũng không đến công ty, em tới làm gì. Ngoan, nghe lời.” Hạo Dương khẽ vuốt nhẹ mái tóc người yêu rồi nhỏ dọng dỗ dành.

Tiểu Túc đứng một bên nhìn cảnh này mà ngại ngùng muốn chết. Thật ra có cặp tình nhân nào mà không thích thể hiện tình cảm của mình đối với đối phương chứ. Chỉ là hai vị này trước đây… trước đây không có như vậy. Thiệt tình cô có chút không quen. Nhìn họ giương cung bạt kiếm suốt một năm trời bây giờ lại anh anh em em ngọt sớt. Aiz…

“Vậy anh đưa Tiểu Túc đi luôn nhé. Em ở nhà chờ anh.”

“Được.” Hạo Dương gật đầu đồng ý.

Rốt cuộc cũng được rời khỏi trận địa ái ân này, Tiểu Túc không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi ngồi vào xe của giám đốc An, cô tự nhiên căng thẳng hơn. Cũng đừng trách cô kì quái, đây là lần đầu tiên cô với Hạo Dương đối mặt trong khoảng cách gần như vậy.

“Khẩn trương?” Hạo Dương cảm thấy người bên cạnh bồn chồn không yên liền lên tiếng.

“Dạ… à không. Không có gì.” Tiểu Túc gượng cười.

“Trước đây anh có gì không phải, mong em bỏ qua. Xem như nể mặt Mạn Ninh nhé.”

Tiểu Túc chớp mắt nhìn Hạo Dương, giọng điệu mới vừa nãy của anh khiến cô hơi hoang mang. Cách nói chuyện rất thân thiết, rất dịu dàng nha. Thay đổi 180 độ thế này cô có chút không thích ứng kịp.

“Thật ra… không có gì đâu ạ.” Tiểu Túc cẩn trọng trả lời “Chỉ cần anh đối xử tốt với Mạn Ninh thì em yên tâm rồi.”

“Đương nhiên anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Hạo Dương trịnh trọng đảm bảo.

Nhìn ánh mắt kiên định của Hạo Dương, Tiểu Túc cũng vui mừng thay cho Mạn Ninh. Bấy nhiêu năm sống trong đau khổ rốt cuộc cũng nếm được hương vị hạnh phúc rồi.

“Phải rồi, có chuyện này em nghĩ nên để Mạn Ninh nói với anh thì tốt hơn. Nhưng em vẫn là không nhịn được muốn giải thích với anh một chút.” Tiểu Túc vừa nói vừa liếc nhìn Hạo Dương.

“Em nói đi.”

“Là chuyện của anh Thế Dương…”

Sắc mặt của Hạo Dương đột nhiên trầm xuống khiến Tiểu Túc hơi lo lắng. Cô không dám nói tiếp, chỉ len lén quan sát phản ứng của anh. Một lúc sau thấy anh bình thường trở lại cô mới hắng giọng, cẩn thận lên tiếng.

“Mạn Ninh lúc nhớ lại mọi việc có nói với em, cô ấy sợ anh hiểu lầm mối quan hệ của cô ấy với anh Thế Dương. Thật ra giữa bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè. Do em muốn tác hợp họ với nhau nhưng Mạn Ninh luôn tìm cách né tránh. Cô ấy nói dù anh ấy tốt thế nào cũng không phải là anh.”

“Không phải anh?” Hạo Dương không hiểu hỏi lại.

“Đúng. Tuy nói Mạn Ninh mất trí nhớ nhưng cô ấy vẫn luôn có một thứ cảm giác rất mãnh liệt với anh trong quá khứ. Anh nhớ lần đầu tiên Mạn Ninh gặp anh ở công ty chứ.”

“Đương nhiên nhớ.” Hạo Dương gật đầu.

“Lúc đó Mạn Ninh nhìn thấy anh lại nghe thấy người ta gọi anh là Richard, nó kích động đến ngất đi. Khi tỉnh lại còn khóc một trận đến tê tâm liệt phế, nó nói anh giống như là người nó hay mơ thấy. Sau đó anh Thế Dương xuất hiện, giờ nghĩ kĩ lại em mới thấy hai anh khá giống nhau. Mạn Ninh nhận lầm.”

“Cho nên Mạn Ninh từ đầu đến cuối không hề có chút tình cảm nào với Thế Dương.”

“Phải, nó nói anh Thế Dương dù tốt đến mấy cũng không phải là anh. Mà không phải anh thì nó không cần.” Cô không ít lần tức chết vì sự cố chấp của Mạn Ninh.

“Không phải anh thì không cần.” Hạo Dương vừa lặp lại vừa kéo ra nụ cười.

Không uổng công anh yêu cô hơn chính bản thân mình, cô dù sống mơ hồ suốt 5 năm trời nhưng vẫn kiên trinh với tình yêu của anh. Anh nên cảm ơn cô hay mắng cô ngốc đây. Cũng may anh vẫn còn sống, may mà anh tìm thấy cô, nếu không… anh thật không dám nghĩ tiếp nữa.

“Em không cần cảm thấy có lỗi đâu. Nếu anh là em, anh cũng không hi vọng Mạn Ninh chìm trong quá khứ mơ hồ mà bỏ lỡ người trước mắt. Nhưng bây giờ anh ở đây rồi, anh sẽ bảo vệ tốt cho Mạn Ninh.”

Mọi chuyện đều đã rõ ràng, Hạo Dương cũng nhẹ nhõm không ít. Anh cũng không muốn Tiểu Túc áy náy trong lòng nên nói rõ suy nghĩ của mình để cô ấy yên tâm. Ân tình của cô ấy với Mạn Ninh chỉ sợ anh có trả cả đời cũng không hết.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiểu Túc, Hạo Dương lái thẳng xe về nhà. Có những chuyện nên giải quyết thì phải giải quyết, không thể dây dưa.

“Hạo Dương…” Thế Dương đang định ra cửa thì gặp cậu em họ.

“Anh đi làm à?”

“Phải, em… em đã gặp Mạn Ninh chưa?” Anh ngập ngừng hỏi.

“Em gặp rồi. Em và cô ấy rất tốt.” Hạo Dương trả lời đầy ẩn ý mà nhìn thái độ của Thế Dương chắc anh ấy cũng hiểu được.

“Vậy sao?” Thế Dương gượng cười rồi đi nhanh ra cửa.

Hạo Dương hít sâu một hơi, áp chế sự khổ sở trong lòng. Anh không còn cách nào khác, đó là Mạn Ninh, anh sẽ không nhường cô cho bất cứ ai.

“Chẳng phải cháu về từ hôm qua rồi sao. Đi đâu thế hả?” Đúng lúc đó, bà nội An cùng bà Hương Nhu cũng xuống lầu.

Bà Hương Nhu trông thấy anh liền nở nụ cười hiền hòa. Hạo Dương căng cứng cơ thể, anh vẫn không thể hiểu, một người tốt như bà ấy sao lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy.

“Cháu có chút việc nên về trễ một chút. Bà nội, sức khỏe bà đã tốt lên chưa.” Anh đến dìu bà nội An ngồi xuống rồi khẽ khàng lên tiếng.

“Không có chuyện gì.” Người già mà, bệnh gì cũng có, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút là tốt rồi.

“Bà nội, cháu có chuyện muốn thương lượng.”

Bà nội An nhìn thấy sắc mặt của Hạo Dương không tốt liền biết có chuyện không ổn. Bà yên lặng nhìn anh, kiên nhẫn nghe Hạo Dương nói.

“Cháu muốn chuyển về căn nhà trước kia của ba mẹ cháu. Có lẽ không bao lâu nữa cháu cũng sẽ kết hôn.”

“Kết hôn?” Bà Hương Nhu giật mình nhìn Hạo Dương.

“Dạ phải.”

“Sao lại đột ngột vậy? Bác chưa nghe cháu nói là có bạn gái.” Bà cố giữ nụ cười trên môi, dịu dàng hỏi.

“Nếu không phải có người ngăn cản, chỉ sợ con đầu lòng của chúng cháu cũng đã biết đi rồi.” Ánh mắt Hạo Dương rét lạnh nhìn thẳng vào bà Hương Nhu.

Một câu này cùng thái độ đối địch của Hạo Dương làm bà Hương Nhu run lên, tách trà trên tay cũng giữ không vững, rơi cạch xuống sàn.

Bà nội An hết nhìn Hạo Dương lại nhìn sang con dâu, thái độ của hai người đều rất lạ.

“Hạo Dương, cháu muốn kết hôn với ai. Còn có ai ngăn cản, ngăn cản cái gì?”

“Bà nội, chuyện đã qua cháu không muốn truy cứu nữa, tránh làm mọi người không vui. Cháu chỉ muốn nói với mọi người cô gái năm xưa cháu muốn đưa về ra mắt gia đình… cháu đã tìm được cô ấy rồi. Chúng cháu sẽ nhanh chóng kết hôn. Sức khỏe của cô ấy không tốt nên cháu muốn ra ngoài ở, đích thân chăm sóc.”

“Cháu nói Hestia sao?” Bà nội An ngạc nhiên thốt lên.

Mấy năm nay bà dùng mọi cách mà cũng không tìm được cô cháu dâu hụt này, làm thế nào mà Hạo Dương lại tìm được, còn đột ngột như vậy.

Nghe đến cái tên Hestia, bà Hương Nhu không khỏi nắm chặt hai tay. Cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, bà làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn không thể khiến Hạo Dương quên cô gái đó. Mà bây giờ có lẽ sẽ xảy ra một trận sóng gió lớn rồi.

“Phải, là Hestia. Chờ vài ngày nữa sức khỏe bà tốt hơn cháu sẽ đưa cô ấy đi gặp bà nội.”

“Chờ cái gì mà chờ. Bà hiện tại tốt lắm, cháu cứ đưa con bé về đây. Sức khỏe con bé không tốt à, để Thế Dương xem cho nó. Mà sao phải dọn đi. Hạo Dương, cháu ra ngoài sống bà không yên tâm chút nào.”

“Cháu không cảm thấy thoải mái khi ở nhà, Hestia cũng vậy. Bọn cháu ra ngoài vẫn tốt hơn. Cháu lên trên thu dọn đồ.”

Hạo Dương có vẻ quyết ý làm bà nội An cũng không biết nói thế nào. Đang yên đang lành sao lại muốn đi. Hay là cháu dâu tương lai không muốn sống chung với bà già này. Lúc anh đứng lên thì bà Hương Nhu chặn trước mặt anh.

“Hạo Dương, cháu nói chuyện với bác trước đã. Mọi chuyện không giống như cháu nghĩ đâu.”

“Bác gái, cháu đã nói không muốn truy cứu rồi, bác còn muốn nói cái gì. Bây giờ Hestia đang ở bên cạnh cháu, cháu sẽ không để ai làm hại cô ấy nữa.” Anh gằn giọng nói từng chữ một.

“Hạo Dương…” Bà Hương Nhu vừa sửng sốt vừa đau lòng trước địch ý của Hạo Dương.

Đây là đứa cháu trai bà yêu thương không kém Thế Dương là mấy. Những chuyện bà làm không chút tư lợi cho bản thân, bà chỉ muốn Thế Dương, Hạo Dương, Tĩnh Kiều đều được hạnh phúc mà thôi. Nỗi lòng người mẹ của bà ai sẽ hiểu cho đây.

“Cháu thật sự vì cô gái đó mà oán hận bác.” Bà nghẹn ngào buông tay Hạo Dương ra.

“Cháu chỉ oán bác một chút bác đã thấy đau lòng như vậy. Còn nỗi đau mà cô ấy đã phải chịu trong suốt 5 năm qua, bác có từng nghĩ qua không. Những bác sĩ đã từng điều trị cho Hestia nói với cháu, tình trạng của cô ấy lúc đó tuy nghiêm trọng nhưng vẫn có cơ hội bình phục. Chỉ vì bác… bác ích kỉ ngăn trở chúng cháu khiến cô ấy không được điều trị tử tế. Bác gái, bác nên tạ ơn ông trời vì Hestia vẫn còn sống, nếu cô ấy có chuyện không hay. Cháu… cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho bác.”

Hạo Dương vốn không muốn vạch trần mọi chuyện, anh dự định để thời gian lãng quên đi tất cả. Nhưng bác gái không chút nào hối lỗi. Bà ấy ép anh phải đâm thêm một nhát vào trái tim đang rỉ máu của anh. Có lẽ bà ấy không biết, một khi anh đã nói ra thì tình nghĩa giữa hai người cũng chấm dứt luôn rồi.

“Con dâu…”

“Mẹ…”

Hai tiếng gọi đồng thời cất lên làm bà Hương Nhu hoảng hốt. Bà chạm phải ánh mắt đầy đau đớn của con trai, bà cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của mẹ chồng đang đứng bên kia nhìn sang. Đây không phải kết cục bà muốn…

“Hạo Dương nói có thật không? Mẹ đã giấu Mạn Ninh đi. Sao mẹ có thể đối xử với cô ấy như vậy.” Thế Dương phóng như tên bay đứng trước mặt mẹ mình rít gào.

Anh chỉ muốn quay lại lấy điện thoại nhưng lại để anh nghe được gì thế này. Anh vẫn cảm khái thay cho chuyện tình của Hạo Dương, còn cho rằng ông trời thích trêu chọc con người. Anh nào biết, không có ông trời nào cả. Tất cả đều do một tay mẹ anh sắp xếp. Bà ấy… sao lại độc ác đến thế.

“Thế Dương, không phải thế đâu…” Bà Hương Nhu gấp đến rơi nước mắt, bà muốn giải thích nhưng cả Thế Dương lẫn Hạo Dương đều dùng ánh mắt oán trách nhìn bà.

“Cô muốn nói cái gì nữa.” Bà nội An gõ mạnh cây trượng xuống nền nhà “Tôi vẫn luôn thấy ray rứt với Hạo Dương vì không thể tìm bạn gái của nó về. Thì ra lại do cô chọc gậy bánh xe, ở đằng sau giở trò. Cô biết rõ con bé đó quan trọng với Hạo Dương đến nhường nào vậy mà cô lại… cô muốn hại chết cháu trai tôi phải không?”

Những lời kết tội của mẹ chồng khiến bà Hương Nhu khụy gối, thẫn thờ ngồi bệt trên sàn nhà. Bà yêu thương Hạo Dương không hết thì sao có thể hại nó. Bà không phải có ý đó mà.

“Bà nội đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe. Chuyện đến nước này rồi cháu ra ngoài ở sẽ tốt hơn.”

“Người đi là cô ta mới đúng. Xem xem bác trai của cháu đã cưới một người vợ lòng dạ rắn rết thế này đây. Bây giờ còn muốn đuổi cháu tôi đi.”

“Bà nội đừng nói nữa, bác gái có sai mấy cũng là mẹ anh Thế Dương, đừng làm anh ấy tổn thương…”
Nhờ Hạo Dương kịp thời nhắc nhở, bà nội An mới nhớ ra cháu trai lớn của mình cũng đang có mặt ở đây. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nó, bà đau lòng vô cùng.

“Thế Dương…”

“Mấy ngày tới cháu sẽ ở lại bệnh viện.” Thế Dương nói vội vàng rồi quay đi, ngay cả điện thoại cũng không kịp lấy.

Hạo Dương nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Thế Dương, chỉ có thể âm thầm nén tiếng thở dài. Sự thật phơi bày, ngoài anh ra thì Thế Dương là người tiếp theo chịu tổn thương. Ai bảo bà Hương Nhu và Mạn Ninh là hai người phụ nữ mà anh em họ để ý nhất chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN