Nhân sinh kỳ diệu - Chương 51 - Viên mãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 51 - Viên mãn


Vì được các bác sĩ tận tình chăm sóc nên sức khỏe của Mạn Ninh tiến triển rất tốt, nằm viện hơn 1 tháng liền được về nhà. Mà không phải về căn phòng chật chội của cô, là căn nhà đã được đích thân bà nội An trang hoàng làm quà tân hôn cho hai người họ.

“Sao hả? Em có thích không?” Hạo Dương thấy Mạn Ninh ngẩn người, có hơi nóng lòng hỏi.

“Đẹp thật đấy.” Cô khẽ thì thào, hai mắt tỏa sáng nhìn nhà mới của mình.

Rõ ràng là rất lâu rồi không có ai ở vậy mà hoàn toàn không có vẻ u ám. Mỗi một ngóc ngách đều mang hơi thở của gia đình. Cô thật sự rất thích nơi này.

“Hạo Dương, làm sao bà nội biết em thích màu xanh. Còn có hoa trang đỏ nữa, còn cả bể cá…” Mạn Ninh phấn khích chạy đến ôm cánh tay Hạo Dương hỏi đông, hỏi tây.

“Chậm một chút. Em còn chưa hồi phục tốt đâu.” Anh vội vàng giữ cô lại, tránh cô hưng phấn quá lại làm đau mình.

“Em khỏe rồi mà. Anh đừng suốt ngày cằn nhằn như ông già nữa đi.” Cô bĩu môi bất mãn.

Nằm trên giường bệnh cả tháng trời, ngày nào cũng thuốc này thuốc kia, lại còn đồ bổ các loại. Cô còn không khỏe lại cũng thật là chuyện cười. Ấy thế mà người đàn ông này lại chẳng tin vào lời cô, vào nhà vệ sinh lâu một chút cũng cuống quýt lên, cứ sợ cô ngất xỉu trong đó. Bây giờ chỉ là chạy nhanh một chút cũng bị anh quản. Sao trước đây cô không biết anh lại có tố chất làm quản gia thế nhỉ. À không, là bảo mẫu thì đúng hơn. Coi cô chẳng khác nào con nít cả.

“Chê anh phiền. Nếu em ngoan một chút thì anh đâu cần suốt ngày phải theo trông chừng em chứ.”

“Biết rồi, biết rồi. Mau trả lời em đi.” Đang nói tới chuyện nhà cửa, anh lại cứ vòng vèo chuyện sức khỏe của cô.

Hạo Dương mím môi cười, nắm tay cô đi một vòng, vừa đi vừa nói “Tuy nói bà nội giúp chúng ta trang hoàng lại nhà cửa nhưng cũng là dựa theo sở thích của em mà làm. Thời gian có hơi gấp rút nếu không sẽ càng khiến em hài lòng hơn.”

“Hài lòng, em rất hài lòng rồi. Đơn giản, ấm áp, quả nhiên là bầu không khí em muốn.”

Hạo Dương nhìn cô sủng nịnh. Anh lại không cần nhiều như vậy, chỉ cần cô khỏe mạnh, thời khắc đều ở cạnh anh thì có ở trong nhà tranh mái lá anh cũng không ý kiến.

“Đi nào, anh đưa em xem phòng của chúng ta.”

Phòng tân hôn của họ ở trên tầng 2, căn phòng được trang trí rất ấm áp. Trên trần là chùm đèn ngũ sắc với đủ mọi cấp độ ánh sáng. Bốn bức tường được trang trí bởi những bức tranh do đích thân Hạo Dương vẽ. Bàn trang điểm của Mạn Ninh cũng được bà nội An chăm chút tỉ mỉ, kiểu dáng sang trọng mà cũng không kém phần thanh lịch.

Bắt mắt nhất là tủ quần áo âm tường. Từ trang phục dự tiệc đến trang phục đời thường, quần áo thể thao, áo khoác dành cho 4 mùa đều có đủ cả. Dưới cùng là tủ giày dép cũng hoàng tráng không kém, mỗi ngày một đôi sợ là phải cả năm mới có cơ hội lặp lại. Chưa kể các phụ kiện như cà vạt, kim cài áo, thắt lưng, đồng hồ, trang sức… Thật sự là làm cô hoa mắt mà.

“Anh nói xem chúng ta phải cảm ơn bà nội thế nào mới tốt đây.” Tuy rằng cô khá choáng ngợp trước những thứ này nhưng thật sự làm cô xúc động là tình cảm mà bà nội An dành cho cô.

“Sống thật khỏe mạnh là lời cảm ơn tốt nhất rồi.” Sức khỏe của cô là điều duy nhất khiến anh canh cánh trong lòng.

“Biết rồi, nói mãi.” Cô khẽ nguýt anh một cái.

Hạo Dương phát ra tiếng cười trầm thấp, lặng lẽ quay người đi xuống lầu lấy thuốc cho cô. Thế Dương đã dặn dò, giai đoạn phục hồi sau phẫu thuật vô cùng quan trọng. Từ ăn, uống, ngủ, nghỉ đến chuyện tái khám, dùng thuốc đều phải cẩn thận tuyệt đối.

“Lại uống thuốc sao?” Mạn Ninh đứng trên cầu thang nhìn xuống, vẻ mặt khổ sở muôn phần.

Ngày nào cô cũng phải uống cả chục viên thuốc lớn nhỏ, rồi cách vài ba ngày lại phải tiêm một mũi thuốc. Giờ người cô toàn mùi thuốc thôi, khó chịu muốn chết.

Hạo Dương nhìn cô không nói, một ngày ba bận, lần nào đem thuốc đến trước mặt cô, cô cũng đều kêu ca như thế. Anh đã quen rồi.

“Uống nhanh đi em, sau đó đi ngủ ngay cho anh. Hôm nay mệt cả ngày rồi.”

Mạn Ninh dù không tình nguyện nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời. Là anh nên cô mới mè nheo như vậy thôi.

“Anh ngủ với em.” Trả lại li nước cho Hạo Dương, cô ôm cánh tay anh nũng nịu.

“Ừ, đi ngủ thôi.”

Có lẽ vì được trở về nhà, lại có Hạo Dương nằm bên cạnh nên Mạn Ninh thoải mái hơn, nhanh chóng thiếp đi. Chỉ có Hạo Dương là không vô tư được như vậy. Chuyện vừa xảy ra thật sự làm anh sợ đến vỡ tim. Dù đã vượt qua nhưng anh vẫn không thấy an toàn. Chỉ sợ, trong một lúc anh sơ sẩy, cô lại bỏ anh mà đi.

Anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve gò má vì bệnh tật mà có phần trắng bệch. Cho dù anh chăm sóc cô rất tỉ mỉ, rất chu đáo nhưng cô vẫn gầy gò, yếu ớt. Thế Dương nói, cô đang trong giai đoạn hồi phục, không thể gấp gáp. Nhanh cũng phải nửa năm, sức khỏe của cô mới có thể như trước. Nhưng anh vẫn là lo lắng không dứt.

Suy nghĩ lan man không biết qua bao lâu, Hạo Dương cũng mệt mỏi thiếp đi. Anh ngủ không sâu lắm nên chất lượng giấc ngủ không tốt tí nào. Thậm chí còn mơ thấy ác mộng. Trong mơ, anh thấy cô bị dòng nước xoáy cuốn đi mà anh chỉ có thấy bất lực đứng đó gào thét tên cô.

“Mạn Ninh… Đừng mà…”

Mạn Ninh bị động tĩnh của người bên cạnh làm cho tỉnh giấc. Không biết anh mơ thấy gì mà luôn miệng gọi tên cô, cả người run rẩy, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Hạo Dương, mau tỉnh… Hạo Dương…”

Hạo Dương giật mình bật dậy, tiếng thở nặng nề. Cảnh trong mơ chân thực đến mức anh có cảm giác đau thấu tâm can.

“Anh sao vậy? Hạo Dương…” Mạn Ninh tóm lấy cánh tay anh, lo lắng hỏi han.

“Mạn Ninh…”

Hạo Dương đột nhiên ôm chầm lấy cô, siết chặt đến nỗi cô cảm thấy đau. Nhưng nhận ra nỗi bất an của anh, cô lẳng lặng đáp lại, cố hết sức ôm anh.

“Em ở đây, em ở đây mà…”

“Em đừng đi. Không có em bên cạnh, anh không thể sống nổi đâu.”

“Ngốc quá, em có thể đi đâu được chứ. Anh đừng nghĩ lung tung nữa, sẽ làm em sợ đấy.”

Nhờ có Mạn Ninh hết lòng trấn an cuối cùng Hạo Dương cũng bình tĩnh lại. Suy cho cùng đều là vì hơn một tháng này thần kinh anh quá mức căng thẳng. Cho nên mới thường xuyên bị ác mộng hành hạ.

“Anh đó, dạo này vì em mà ăn không ngon ngủ không yên. Kể từ ngày hôm nay không cho phép anh bận tâm nhiều chuyện như vậy nữa. Phải chú ý sức khỏe.”

“Chuyện khác anh có thể không bận tâm nhưng chuyện của em, anh chắc chắn phải bận tâm.”

“Nhưng mà…”

“Anh không sao. Cùng lắm, khi em ăn anh cũng ăn, khi em ngủ anh cũng ngủ. Chúng ta nhất quyết sống kiếp của loài heo, được không?”

Mạn Ninh phì cười, cô mới không thèm làm heo nhá. Nhưng mà người đàn ông này thật khiến cô đau lòng mà.
“Hạo Dương… chúng ta kết hôn đi.” Cô chỉnh lại cổ áo của anh rồi khẽ khàng cất lời.

“Không phải chúng ta đã sắp xếp cả rồi sao. Mùa xuân sang năm sẽ tổ chức hôn lễ. Lúc đó sức khỏe em cũng tốt hơn rồi.”

Từ giờ đến sang năm còn khoảng 4 tháng nữa, đủ để cô phục hồi sức khỏe, cũng đủ để anh chuẩn bị một hôn lễ khiến cô suốt đời khó quên.

“Ý em là đăng kí kết hôn.”

“Đăng kí kết hôn? Hôm trước anh nói, em còn nhất quyết không chịu. Nói là không muốn lên hình bị xấu đi mà.”

Ngay khi Mạn Ninh tỉnh lại, Hạo Dương đã một mực muốn đi đăng kí, ngừa chuyện bất ngờ ấy mà. Nhưng Mạn Ninh là phẫu thuật não, buộc phải cắt hết tóc, giờ giống hệt một sư cô. Nói thế nào cô cũng không chịu đi. Đùa sao, đăng kí kết hôn là phải chụp hình mà dáng vẻ cô bây giờ thế này làm sao lên hình được. Cô cũng không muốn làm trò cười đâu.

“Em đổi ý không được sao.” Liếc anh một cái bén ngót, cô hạ giọng lầm bầm.

Ai bảo anh cứ tỏ ra bất an như thế làm cô chịu không nổi. Nếu kết hôn mà khiến anh yên tâm hơn thì xấu một chút cô cũng không ngại.

“Được, em muốn sao cũng được.” Hạo Dương cưng chiều vuốt má.

“Nhưng mà có thể bỏ qua tiết mục chụp hình không… xấu chết đi được…”

Sự cố chấp về nhan sắc của Mạn Ninh làm Hạo Dương cười ngất. Nhưng anh lại rất cảm động. Làm sao mà anh không hiểu ý tứ của cô chứ. Kết hôn… không đơn giản chỉ là một thủ tục hợp pháp để họ trở thành vợ chồng mà còn là dấu chấm viên mãn cho lời hứa từ hơn 4 năm trước.

“Em không thích thì chúng ta không chụp. Chuyện nhỏ này anh vẫn là xử lí được.”

“Thật sao. Vậy thì tốt rồi. Em muốn mình là một cô dâu xinh đẹp chứ không phải giống bây giờ.”

“Giống bây giờ thì thế nào? Anh cảm thấy rất xinh đẹp mà. Chỉ cần em khỏe mạnh ở bên cạnh anh thì em có thế nào cũng vẫn xinh đẹp nhất.”

“Càng ngày càng khéo miệng.”

“Cũng chỉ có em mới khen anh như vậy.”

Mạn Ninh khẽ bật cười. Thì đúng rồi, chỉ có khi ở bên cạnh cô anh mới ăn nói khéo léo, chọc cho cô vui như thế. Còn với người khác, anh chính là người đàn ông vừa cộc cằn, vừa thô lỗ.

“Hạo Dương, chúng ta kết hôn, sau đó sẽ sống bên cạnh nhau đến già. Một đời bình an, một đời hạnh phúc. Anh đừng lo lắng gì cả. Em sẽ sống thật khỏe mạnh bên cạnh anh. Thật đấy.”

Dứt lời cô làm động tác ngoéo tay với anh. Cửa ải khó khăn nhất cô cũng đã vượt qua được rồi vậy chẳng còn gì có thể ngăn cách bọn họ nữa.

“Được, anh tin em. Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để kiểm chứng lời hứa của em.” Nếu cô dám thất hứa, anh sẽ không tha cho cô đâu.

“Ai… nếu đã sắp xếp ổn thỏa rồi thì ngủ tiếp thôi. Em muốn nhanh chóng khỏe lại, làm một cô dâu xinh đẹp.”

Nhìn Mạn Ninh nằm bẹp xuống giường, nhắm chặt mắt giống như ngủ say, Hạo Dương chỉ có thể âm thầm mà cười. Được rồi, muốn ngủ liền ngủ thôi. Anh cũng muốn mình trở thành một chú rể anh tuấn.

Ngày mà Hạo Dương và Mạn Ninh đăng kí kết hôn, thời tiết có hơi ẩm ướt, sáng sớm còn có một cơn mưa rào nhưng không lâu sau trời liền hửng nắng. Không khí trong lành vương chút ấm áp của ánh nắng sau cơn mưa. Ai cũng nói thời tiết như thế này là đẹp nhất, thậm chí đem theo điềm lành. Mạn Ninh cũng nghĩ giống như vậy, sau cơn mưa trời lại sáng đúng không nào. Cuộc sống của họ sau này chắc chắn cũng sẽ đẹp như thời tiết ngày hôm nay.
Hoàn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN