Nhân sinh kỳ diệu - Chương 50 – Không nỡ xa anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 50 – Không nỡ xa anh


Khi Mạn Ninh được cách li để chăm sóc, Hạo Dương vẫn luôn đứng bên ngoài trấn giữ. Suốt 12 tiếng, anh không ăn không uống, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào người ở bên trong. Cho đến khi Mạn Ninh được chuyển ra ngoài anh mới vội vàng theo sau.

Nhìn cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, tâm của Hạo Dương đau rã rời. Anh cũng từng trải qua vô số những ca phẫu thuật, anh biết nỗi đau đó thống khổ đến thế nào. Vậy mà cô ngốc này lại muốn chịu đựng một mình.

“Hạo Dương…” Bà nội An cũng biết được tin Mạn Ninh phải phẫu thuật nên gấp rút đến bệnh viện.

“Bà nội !”

“Sao rồi? Phẫu thuật, chuyện lớn như vậy sao không ai nói với bà.” Nhìn cháu trai hốc hác, tiều tụy. Cháu dâu thì suy yếu nằm trên giường. Bà thật sự vừa đau lòng vừa tức giận.

“Cháu cũng không biết. Cố ấy giấu tất cả chúng ta.” Hạo Dương đỡ bà nội ngồi xuống rồi nhẹ giọng kể lại những gì anh ấy biết.

Nghe xong, bà nội An chỉ biết sâu kín thở dài. Đứa nhỏ này thật ngốc, nếu nó chịu nói ra, với tài lực của ROMIZ nhất định tìm ra cách chữa bệnh cho nó mà. Nhưng tấm lòng của con bé dành cho Hạo Dương thật làm bà cảm động. Cháu dâu này bà nhận chắc rồi, cũng chắc chắn không để con bé xảy ra chuyện gì.

“Cháu đừng quá lo lắng. Con bé đang trong giai đoạn hồi phục, tỉnh lại sẽ không sao hết.” Bà vỗ vai Hạo Dương an ủi.

“Bà nội yên tâm. Mạn Ninh còn cần cháu chăm sóc, cháu sẽ không để mình ngã xuống.”

“Vậy thì tốt. Tuy nói công việc quan trọng nhưng Mạn Ninh quan trọng hơn, cháu cứ tập trung lo cho con bé. Phía công ty, bà nội sẽ an bài.”

“Cảm ơn bà nội.” Hạo Dương vui mừng cảm kích.

Anh vừa nhậm chức, phòng làm việc mới còn chưa kịp đặt chân vào đã phải nghỉ phép. Chỉ e ở công ty sẽ có người bàn tán. Nhưng bà nội đã ra mặt sắp xếp thì anh cũng không lo nữa. Với anh, quan trọng nhất vẫn là Mạn Ninh.

“Được rồi, bà ghé qua chỗ Thế Dương một chút. Nhớ giữ gìn sức khỏe, Mạn Ninh có tiến triển gì thì phải báo cho bà biết ngay đấy.”

“Cháu tiễn bà.”

Giao bà nội An cho Thế Dương xong xuôi, Hạo Dương liền vội vàng trở lại phòng bệnh. Dù có y tá túc trực xem chừng Mạn Ninh thì anh vẫn là không yên tâm.

“Giám đốc An, ở đây có chút đồ ăn, anh ăn một chút đi.” Không biết từ lúc nào Tiểu Túc đã ở trong phòng bệnh của Mạn Ninh.

“Anh không đói.” Hạo Dương khẽ lắc đầu, tâm trí nào mà ăn với uống nữa.

“Anh không ăn gì cả ngày nay rồi, tiếp tục như vậy làm sao đủ sức chăm sóc cho Mạn Ninh.” Tiểu Túc nhất quyết nhét hộp cơm vào tay Hạo Dương.

Hạo Dương miễn cưỡng nhận lấy, qua loa ăn mấy muỗng cho xong. Thật là, không khác gì nhai rơm, một chút mùi vị cũng không cảm nhận được.

“Em cũng mệt rồi, về nghỉ đi.”

“Em không sao.” Mạn Ninh còn chưa tỉnh, cô làm sao yên tâm nghỉ ngơi.

“Cô ấy… khi nào thì tỉnh lại nhỉ.” Hạo Dương nắm lấy bàn tay của Mạn Ninh, khẽ thì thào.

“Sẽ nhanh thôi ạ. Trước đây nó phải một mình đối mặt với sinh tử mà còn vượt qua được, bây giờ nó biết có anh đang chờ… nó không nỡ để anh ở lại đâu.” Tiểu Túc mở miệng an ủi.

Cô biết khoảng thời gian này rất khó khăn với Hạo Dương. Tuy rằng các bác sĩ khẳng định tình hình của Mạn Ninh đã ổn định, không có gì phải lo lắng. Nhưng chỉ cần cô ấy chưa tỉnh lại thì Hạo Dương chẳng thể an lòng được.

“Nếu anh tìm ra cô ấy sớm hơn có lẽ sức khỏe của cô ấy cũng không đến nông nỗi này.” Hạo Dương vẫn không thôi tự trách.

“Cái này sao trách anh được.”

“Tiểu Túc nói đúng, sức khỏe của Mạn Ninh không phải trách nhiệm của em.” Thế Dương đẩy cửa đi vào, tiếp lời của Tiểu Túc.

“Anh tới kiểm tra cho cô ấy sao?” Hạo Dương không mấy để tâm đến lời nói của Thế Dương, nhìn thấy anh ấy đi cùng y tá anh nghĩ rằng họ đến kiểm tra cho Mạn Ninh nên nhanh chóng tránh qua một bên.

“Em đừng căng thẳng. Mạn Ninh bây giờ rất ổn định, chỉ là cơ thể cần chút thời gian để phục hồi thôi.”

“Em biết.”

“Chúng ta ra ngoài thôi, đến giờ y tá làm vệ sinh cho bệnh nhân rồi.”

Vì Thế Dương có chuyện muốn nói với Hạo Dương nên hai người đi khá xa, chỉ còn Tiểu Túc đứng ngay ngoài cửa trông chừng.

Từ ngày Hạo Dương rời khỏi nhà họ An, anh em hai người vẫn chưa có cơ hội trò chuyện với nhau. Bây giờ đứng cạnh nhau đột nhiên không khí có phần lúng túng.

“Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên giấu em chuyện của Mạn Ninh.” Cuối cùng vẫn là Thế Dương mở miệng trước và đương nhiên là xoay quanh mối quan tâm chung của cả hai – Mạn Ninh.

“Anh có từng nghĩ sẽ nói với em không.” Hạo Dương nghiêng mắt nhìn Thế Dương.

“Có nhưng mà…”

“Nhưng mà nếu anh tiết lộ với em thì cô ấy sẽ không đồng ý phẫu thuật.”

“Ừ, chính xác là thế.” Thế Dương nhếch môi cười khổ.

Hạo Dương cũng cười, nụ cười đầu tiên trong suốt 30 tiếng chờ đợi mỏi mòn. Cô đúng là đánh đánh đòn mà, ngang bướng chẳng ai trị được.

“Dù sao cũng cảm ơn anh. Mấy lần cô ấy gặp nguy hiểm đều là anh kéo cô ấy trở về từ quỷ môn quan.” Hạo Dương đưa tay ra, chân thành cảm tạ.

Thế Dương mỉm cười, nhanh chóng bắt lấy tay cậu em họ. Một cái bắt tay dường như hóa giải khúc mắc trong lòng của bọn họ. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra vẫn là anh em tốt.

“Lời cảm ơn này anh nhận, về công về tư cũng là điều anh nên làm.”

“Nhưng em hi vọng đây là lần cuối cùng mọi người bắt tay lừa gạt em.” Ánh mắt Hạo Dương lóe lên tia cảnh cáo dù giọng điệu vẫn rất ôn hòa.

“Một lần là đủ rồi.” Những chuyện thế này anh cũng không thích thú lắm đâu.

Hạo Dương cười khẽ, anh đút tay vào túi quần, lưng tựa vào quầy nước di động. Sau một lúc im lặng anh đột nhiên lên tiếng.

“Dạo này bác gái thế nào?”

Thế Dương ngạc nhiên nhìn Hạo Dương hồi lâu. Khoảng thời gian này mọi người đều tránh nhắc đến mẹ anh, không ngờ Hạo Dương lại hỏi đến bà ấy một cách trực tiếp như vậy.

“Cuối tháng này bà ấy sẽ đi Mỹ với Tĩnh Kiều.”

“Bác trai vẫn không chịu tha thứ cho bác gái sao?”

“Không. Nhưng như vậy cũng tốt. Miễn cưỡng không hạnh phúc.”

Ba của anh tính tình ôn hòa, thường ngày đều là nghe theo mẹ anh. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lở, phản ứng của ông ấy làm anh vô cùng bất ngờ. Cái tát như trời giáng cùng nước mắt của ông làm anh hiểu rõ, ba anh đau đớn đến thế nào.

Vậy nên dù Mạn Ninh nói rằng cô ấy tha thứ cho bà nhưng cả anh, cả Hạo Dương, bà nội và ba anh đều không thể rộng lượng như cô ấy. Thay vì phải dằn vặt nhau cả đời thì tách ra thế này có lẽ là lựa chọn tốt nhất rồi.

“Có Tĩnh Kiều ở cùng với bác gái, chắc sẽ ổn thôi.” Trong lòng Hạo Dương tuy rằng còn không thật thoải mái nhưng thái độ của anh đã khá hơn rất nhiều.

“Ừ, hi vọng họ sẽ sống tốt.”

“Anh cũng đừng bỏ mặc họ. Đều qua cả rồi.”

Thế Dương gượng cười. Anh làm sao đành lòng bỏ mặc họ không lo. Một người là mẹ ruột, một người là em gái. Nhưng bảo anh coi như không có chuyện gì xảy ra thì anh khó lòng làm được. Anh cần thời gian để làm mờ đi nỗi đau hôm nay.

“Chuyện ở nhà anh sẽ giải quyết ổn thỏa, em không cần bận tâm đâu. À, còn chưa chúc mừng em, đã thăng chức rồi. Cố gắng làm việc giúp bà nội gánh vác công ty. Như vậy chú thím dưới suối vàng cũng vui lòng.”

“Em biết rồi.”

“Anh phải trở lại làm việc đây. Có vấn đề gì thì gọi cho anh.”

Hạo Dương khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn Thế Dương bước đi. Trong lòng dường như dễ chịu hơn nhiều. Nhìn một lúc anh cũng quay bước trở về phòng bệnh của Mạn Ninh.

Nhưng hình như xảy ra chuyện gì đó, trước cửa phòng bệnh của cô khá hỗn loạn. Tim anh nảy lên một nhịp, hoảng hốt chạy đến.

“Tiểu Túc, xảy ra chuyện gì?”

“Em không biết. Bọn họ không cho em vào bên trong.”

Tiểu Túc gấp đến độ giậm chân. Rõ ràng là đang yên lành, đột nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cấp cứu. Chưa đầy 2 phút các bác sĩ đã ào đến như cơn gió.

“Sao lại như vậy?” Hạo Dương lo lắng nhìn vào trong nhưng chỉ thấy một màu trắng quỷ dị của áo blouse.
Anh rối rắm bấm số điện thoại của Thế Dương nhưng còn chưa kịp kết nối thì đã thấy anh ấy gấp gáp chạy đến. Để lại cho Hạo Dương ánh mắt trấn an rồi nhanh chóng đi vào.

Ngay cả Thế Dương cũng đã đến, các bác sĩ tham gia phẫu thuật cho Mạn Ninh đều đã đủ cả. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến họ tụ lại một chỗ thế này. 10 phút trôi qua mà Hạo Dương tưởng như đã 10 năm, anh bị giày vò đến khổ sở. Đến lúc anh sắp mất hết bình tĩnh muốn tông cửa xông vào thì từng người bên trong lại đi ra.

“Thế nào? Cô ấy có sao không?” Hạo Dương níu chặt lấy Thế Dương, nôn nóng hỏi.

“Vào trong đi.” Hạo Dương hỏi một đằng, Thế Dương lại nói một nẻo.

Hạo Dương cũng gấp gáp lắm rồi, không đợi Thế Dương nói hết câu đã ào vào trong. Một mảnh yên tĩnh chỉ khác là…

“Mạn Ninh…” Cô ấy tỉnh rồi.

Mạn Ninh suy yếu nằm trên giường nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như ngày thường. Lúc nãy trông thấy Thế Dương, cô đã biết mình thắng rồi. Bây giờ thấy anh ở đây, cô càng thêm khẳng định…

“Anh… sao lại xấu trai như vậy.” Cô khó khăn mở miệng, thanh âm không hiểu vì sao lại trầm đục khó nghe.

Hạo Dương còn đang nửa tin nửa ngờ, nghe Mạn Ninh nói vậy không kiềm được bật cười. Nhưng nước mắt anh cũng vì vậy mà tuôn rơi. Cô gái vô lương tâm, tỉnh lại rồi cũng làm anh một phen hú vía.

“Chịu tỉnh rồi sao? Anh cứ cho rằng em sẽ giày vò anh thêm một thời gian nữa chứ?”

Anh đứng nguyên một chỗ, ánh mắt không giấu nổi sự thương tiếc nhưng giọng điệu lại mang ý trách cứ.
Mạn Ninh nhìn anh chăm chú, khẽ nâng khóe môi. Biết ngay là anh sẽ oán cô mà. Nhưng ai bảo cô sai, anh trách thế nào cô cũng chịu hết.

“Em không nỡ…”

Không nỡ rời xa anh nên mới gắng sức giằng co cùng tử thần, vòng một vòng nơi quỷ môn quan, trở lại bên anh.

Mấy chữ đó của cô nhẹ nhàng như gió mùa thu nhưng sức công phá lại không thua gì bom đạn, khiến anh có muốn oán trách thêm mấy câu cũng không đành.

“Em là cô gái vô lương tâm, suýt chút nữa… anh mất em rồi.” Hạo Dương bước nhanh đến bên giường, nắm chặt lấy tay cô nghẹn ngào.

Mạn Ninh siết chặt lấy tay anh, nở nụ cười như gió xuân nhằm trấn an anh nhưng trong lòng vẫn không nén được xót xa, nước mắt vì vậy mà rơi xuống.

“Em đã nói em sẽ trở lại mà.” Những gì em đã hứa với anh em nhất định không quên.

“Đừng khóc, em mới tỉnh lại, sức khỏe còn chưa ổn định, đừng làm anh sợ thêm nữa.”

Hạo Dương phát hiện bản thân quá xúc động ít nhiều làm ảnh hưởng đến Mạn Ninh, anh vội vàng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

“Em không sao. Em hứa đây là lần cuối cùng em làm anh lo lắng. Thật đấy.” Cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, thầm thì lời hứa.

“Được, anh tin em.”

Tiểu Túc ở ngoài cửa nhìn vào một mảnh chân tình bên trong mà nghẹn ngào theo. Cảm ơn ông trời đã để Mạn Ninh trở lại. Cô ấy và Hạo Dương đều đáng nhận được niềm hạnh phúc này. Quá khứ có bao nhiêu đau thương cũng không quan trọng nữa vì tương lai của họ chắc chắn vui vẻ, khoái lạc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN