Nhân sinh kỳ diệu
Chương 49 – Vượt qua
Lúc nãy cô đã hỏi bác sĩ, ca phẫu thuật này khá phức tạp, nhanh cũng phải 3 tiếng mới xong. Trời ạ, cô làm sao chịu đựng nổi 3 tiếng này đây. Cũng không biết từ lúc nào bên ngoài phòng mổ nhiều hơn một người. Là Tang Kỳ. Trong lòng bất an nên cô hủy bỏ lịch khám bệnh hôm nay, chạy sang đây chờ kết quả.
Hai người đều đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trên dãy hành lang vắng vẻ. Đột nhiên cánh cửa đóng chặt nãy giờ bỗng bật mở. Một y tá hốt hoảng chạy ra.
“Cô y tá, chuyện gì vậy? Phẫu thuật xong rồi sao?” Tiểu Túc nhanh lẹ giữ người lại hỏi.
“Bệnh nhân trong lúc phẫu thuật có dấu hiệu suy tim, còn không ngừng chảy máu, tình trạng rất nguy cấp.” Cô y tá vốn đã vội lại còn bị Tiểu Túc giữ lại nên giọng điệu không mấy tốt.
Cô ấy trả lời qua loa rồi chạy nhanh như cơn gió để Tiểu Túc và Tang Kỳ ngơ ngác nhìn nhau.
“Cô ấy nói thế là sao? Có phải Mạn Ninh gặp nguy hiểm không? Bác sĩ Tang, làm sao bây giờ?” Tiểu Túc gấp đến độ khóc thành tiếng.
“Em bình tĩnh đã. Trong khi phẫu thuật khó tránh khỏi… khó tránh khỏi…” Tang Kỳ muốn động viên Tiểu Túc nhưng nghĩ mãi cũng không biết nói làm sao. Cô là chuyên gia tâm lí, mấy chuyện phẫu thuật cô thật sự không rõ.
Trong khi hai người đang rối rắm thì cô y tá lúc nãy trở lại như cơn lốc, phía sau còn có thêm hai vị bác sĩ.
“Không… không sao đâu… bác sĩ Đoàn khoa tim mạch, còn có bác sĩ Hách khoa huyết học. Đều là bác sĩ giỏi…” Tang Kỳ lắp bắp.
“Bác sĩ giỏi thì thế nào. Càng nhiều người vào trong đó chỉ càng chứng minh tình trạng của Mạn Ninh không tốt. Làm sao bây giờ.” Tiểu Túc vội vã, cuống quýt, mặt mũi tái nhợt vì sợ hãi.
“Gọi cho An Hạo Dương đi. Lúc này… chị nghĩ Mạn Ninh rất cần cậu ấy.” Tang Kỳ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, khẽ đưa ra đề nghị.
“Không được… Mạn Ninh đã dặn em không thể để cho giám đốc An biết.” Tiểu Túc lắc đầu từ chối.
Sự kiên quyết của Tiểu Túc khiến Tang Kỳ ngạc nhiên thậm chí là bực mình. Hai cô gái này đang nghĩ gì vậy. Nếu Mạn Ninh xảy ra bất trắc mà An Hạo Dương lại không thể gặp mặt lần cuối, nỗi đau đó sẽ giày vò cậu ta đến chết.
“Được, nếu đó là mong muốn của Mạn Ninh thì chị sẽ tôn trọng.” Cho dù Tang Kỳ không đồng ý với suy nghĩ này nhưng cô cũng chỉ là người ngoài, không thể quyết định thay cho Mạn Ninh.
Tiểu Túc sớm đã không còn tâm trí mà nghe Tang Kỳ nói chuyện, cô đi đi lại lại trước phòng mổ, lòng dạ rối ren. Đã nói là tỉ lệ thành công rất cao rồi mà, sao cô lại lo lắng thế này chứ.
Đang trong lúc nguy cấp thì Hạo Dương lại gọi điện đến, Tiểu Túc lúng túng nhìn chiếc điện thoại đang kêu gào như đòi mạng. Lúc nào không gọi lại gọi đúng lúc này. Nghe thì biết nói thế nào, không nghe cũng không ổn. Muốn ép chết cô sao. Dứt khoát tắt máy cho xong.
Nhưng Tiểu Túc vụng về lại đang lúc luống cuống, nhấn nút tắt không nhấn lại nhấn vào nút nhận. Thế là điện thoại được kết nối. Giọng nói của Hạo Dương ở bên kia đã kịp truyền đến.
“Tiểu Túc, các em đi đến đâu rồi. Sao anh không gọi được cho Mạn Ninh?” Hạo Dương ngồi trong phòng nghỉ, vừa nới lỏng cà vạt vừa hỏi. Đã nói phải luôn mở máy rồi, rời khỏi anh chưa đầy 1 ngày đã ở tình trạng không liên lạc được. Biết cách làm anh lo lắng ghê.
“Em… bọn em…” Tiểu Túc như ngồi trong lòng chảo nóng, bứt rứt không yên, nói mãi không xong.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Hạo Dương nghe ra sự bất thường, chân mày nhíu lại.
“Không… không có gì ạ…”
Đang trong lúc Tiểu Túc nát óc suy nghĩ tìm ra cái cớ hợp lí để lừa Hạo Dương thì cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa. Hai y tá vừa chạy vừa lẩm bẩm.
“Không hiểu y tá trưởng hôm nay làm sao nữa, ca mổ quan trọng như vậy lại gây ra sơ suất. Bệnh nhân Cố Mạn Ninh này đâu phải dễ chọc chứ.”
“Ở đó càu nhàu cái gì. Thời điểm nguy cấp, nhanh một chút.”
“Hai cô y tá, hai người nói gì vậy. Có phải Mạn Ninh xảy ra chuyện gì rồi không? Này…” Tiểu Túc quên mất là đang nói chuyện điện thoại với Hạo Dương, gọi giật ngược hai cô y tá đang lao như cơn gió.
Mà ở bên kia hiển nhiên Hạo Dương nghe thấy tất cả. Cái gì bệnh nhân, cái gì thời điểm nguy cấp, Mạn Ninh của anh xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Túc, Tiểu Túc… em nghe anh nói không… rốt cuộc có chuyện gì? Hai người đang ở đâu?” Hạo Dương gần như gầm lên.
“Giám đốc An… làm sao bây giờ. Em sợ Mạn Ninh sẽ gặp nguy hiểm, anh mau tới đây đi.” Tiểu Túc rốt cuộc không chịu nổi áp lực, ngồi bệt xuống sàn khóc rống lên.
Hạo Dương nghe xong địa chỉ liền lao ra khỏi phòng nghỉ, không thông báo với bất cứ ai liền lên xe chạy như bay đến bệnh viện. Không biết vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, bị ghi bao nhiêu giấy phạt mà chỉ trong 15 phút anh đã đến nơi.
Cả một tầng lầu yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc đứt quãng làm người ta càng thêm bất an. Hạo Dương cố gắng trấn tĩnh bản thân, lê bước chân nặng nề đến gần Tang Kỳ và Tiểu Túc. Anh cố nở nụ cười nhưng xem ra còn khó coi hơn khóc.
“Mạn Ninh… Mạn Ninh đang ở đâu vậy?”
“Giám đốc An…” Tiểu Túc không dám nhìn thẳng anh, nức nở mãi cũng không thành lời.
Mạn Ninh được đẩy vào phòng mổ đã hơn 3 tiếng, không chút tin tức. Nhưng hết bổ sung bác sĩ lại thấy y tá chạy ra. Cô dù ngốc đến mấy cũng biết tình hình bên trong không tốt. Nhưng bây giờ bảo cô làm sao nói những điều đó với anh đây.
“Mạn Ninh đang ở trong đó. Phẫu thuật lấy khối máu bầm trong não.” Tang Kỳ là người duy nhất giữ được bình tĩnh, sơ lược tình hình hiện tại cho Hạo Dương biết.
“Phẫu thuật máu bầm trong não?” Hạo Dương như con vẹt lặp lại lời Tang Kỳ, sắc mặt thoáng cái đã chuyển trắng.
Không phải nói đi về quê với Tiểu Túc à? Tự dưng vào bệnh viện phẫu thuật não làm gì? Anh không học y nhưng anh biết phẫu thuật não có bao nhiêu phức tạp và nguy hiểm. Mạn Ninh…
“Trước hết đừng quá lo lắng, trong đó đều là bác sĩ giỏi, Mạn Ninh nhất định sẽ tai qua nạn khỏi.”
Thấy Hạo Dương như mất hết hồn vía nhìn chằm chằm vào phòng mổ, Tang Kỳ không khỏi thương xót, lên tiếng an ủi. Thời gian mổ kéo dài càng lâu chứng tỏ ít đi một phần sống nhưng không phải hoàn toàn mất hết cơ hội. Ít nhất Thế Dương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, anh ấy nhất định cứu được Mạn Ninh.
“Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hạo Dương ép mình tỉnh táo trở lại, Mạn Ninh thế nào anh còn chưa biết rõ, anh không thể gục xuống được.
“Mạn Ninh…” Tiểu Túc rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, đem chân tướng mọi chuyện nói ra.
“Mặc dù nó đã nhớ lại tất cả nhưng đó chỉ là do yếu tố tâm lí tác động chứ không phải do khối máu bầm kia tan đi. Bác sĩ An nói khối máu đó như một quả bom nổ chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của Mạn Ninh. Cách duy nhất là phải phẫu thuật lấy nó ra. Nhưng sức khỏe của Mạn Ninh không tốt, cần an dưỡng một thời gian mới có thể động dao.”
“Ý em là, Mạn Ninh đã sớm biết phải làm ca phẫu thuật này? Mọi người đều biết.” Hạo Dương giống như không tin nổi điều vừa nghe thấy. Dựa vào đâu mà ai nấy đều biết tình trạng của cô, còn anh lại không biết gì cả.
“Không phải nó muốn giấu anh. Chỉ vì ca mổ này chỉ có 80% cơ hội thành công, nó sợ sẽ xảy ra bất trắc.”
“Càng như vậy thì càng phải nói cho anh biết, tại sao lại giấu anh.” Hạo Dương mất bình tĩnh hét lên.
Nếu như lúc nãy anh không gọi điện đến, nếu không phải anh vô tình nghe thấy lời của y tá vậy anh sẽ tiếp tục làm một tên ngốc, vô tư tham gia bữa tiệc ở công ty. Còn cô thì một mình tranh giành sự sống với tử thần trên bàn mổ. Nếu thành công, cô sẽ quay lại bên anh. Nhưng thất bại, nếu cô ấy… chết đi thì anh phải làm sao?
“Mạn Ninh nói với em, nếu phẫu thuật thành công thì hãy liên lạc với anh. Còn nếu thất bại… thì nói với anh rằng nó không may sảy chân rơi xuống núi, mất tích. Chỉ cần không làm lộ ra việc Mạn Ninh đã chết, làm cho anh tin rằng nó vẫn đang sống trên đời thì anh sẽ tiếp tục sống tốt. Đứa ngốc đó sợ nếu nó chết anh sẽ đi theo nó. Nó thà để anh tìm kiếm nó cả đời cũng không mong anh xảy ra chuyện gì.”
Hạo Dương chưa nghe xong thì hai chân đã khụy xuống, quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo. Nước mắt trào ra từ hốc mắt, trái tim như bị ai bóp chặt, đau đến không thở nổi.
Thì ra cô ấy đã sớm dự tính hết mọi việc. Cho nên cô không nhận lời cầu hôn của anh, luôn bóng gió hỏi anh nếu không có cô ở bên cạnh thì anh sẽ sống thế nào. Ra là vậy. Cô biết rõ không có cô bên cạnh, anh nhất định không sống nổi nên mới đi một vòng lớn như vậy. Muốn lừa anh.
Cố Mạn Ninh, em đúng là hiểu anh lắm. Nếu như anh biết em chết thì anh cũng không thiết sống nữa. Cho nên em làm anh hiểu nhầm rằng em mất tích. Em biết anh sẽ không bỏ qua cơ hội nào dù là nhỏ nhất để tìm kiếm em, giống như 5 năm trước vậy. Ngày nào chưa tìm được em, anh sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện. Cứ như vậy, anh sẽ sống theo đúng ý em. Xem đi, một kế hoạch hoàn hảo biết bao.
“Cố Mạn Ninh, sao em có thể nhẫn tâm như vậy…” Cho dù anh sống thì thế nào? Không có cô bên cạnh, anh sống không bằng chết.
“An Hạo Dương, cậu tin Mạn Ninh không? Cậu cảm thấy cô ấy sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy à. Cô ấy sắp xếp hết mọi chuyện cũng chỉ vì lo lắng cho cậu, càng như vậy càng chứng tỏ Mạn Ninh không bỏ được cậu. Cô ấy nhất định không sao.”
Hạo Dương chưa kịp suy sụp thì Tang Kỳ đã vực anh dậy. Cô là chuyên gia tâm lí, cô tin vào sức mạnh ý chí hơn ai hết. Có đau khổ nào mà Mạn Ninh chưa từng vượt qua, cửa ải hôm nay cũng sẽ như thế.
“Mạn Minh đang phải đánh một trận lớn, chúng ta nhất định phải ủng hộ cô ấy, tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy chứ không phải ở đây khóc lóc.”
Một lời đánh tỉnh người trong mộng, khiến Hạo Dương tỉnh táo trở lại. Phải, vẫn còn cơ hội. Anh không nên bi quan, anh phải tiếp thêm sức mạnh cho cô. Nếu biết anh đang chờ cô, cô nhất định bình an trở ra.
“Bảo bối, anh ở đây chờ em…”
Lặng lẽ dựa người vào cánh cửa phòng phẫu thuật, Hạo Dương hi vọng Mạn Ninh ở bên trong biết đến sự tồn tại của anh mà thêm nỗ lực. Bọn họ trải qua muôn vàn đau khổ mới ở bên nhau, không thể kết thúc như vậy được.
Chờ thêm gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn phẫu thuật cũng tắt. Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả tầng lầu, ai nấy đều không dám thở mạnh. Ánh mắt dán chặt vào cánh cửa lúc nào cũng có thể mở ra, mong chờ một tin tốt lành.
Không phải đợi lâu, Thế Dương dẫn đầu đoàn bác sĩ đi ra. Trông thấy Hạo Dương, anh có chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức liền thấy nhẹ nhõm. Nên như vậy, có cậu ấy ở đây, Mạn Ninh sẽ yên tâm hơn.
“Thế nào? Mạn Ninh thế nào?” Hạo Dương ba chân bốn cẳng chạy đến túm lấy Thế Dương, khẩn trương hỏi.
“Trong lúc phẫu thuật có xảy ra chút sự cố nhưng không sao rồi. Trong vòng 48 tiếng sẽ tỉnh lại.” Anh vỗ vai cậu em họ, nhẹ nhàng báo tin.
Sự cố trong miệng Thế Dương thật ra không phải chỉ là một chút đâu. Suýt nữa, trong một tích tắc, Mạn Ninh đã mất mạng rồi. Nhưng may mắn, mọi chuyện đều đã ổn. Anh vẫn giữ được lời hứa, trả một Cố Mạn Ninh khỏe mạnh cho Hạo Dương.
“Anh nói thật chứ? Cô ấy không sao?” Hạo Dương bán tin bán nghi hỏi lại.
“Hạo Dương, qua hết cả rồi. Không sao đâu. Hiện tại sức khỏe của Mạn Ninh còn yếu nên phải cách li hồi sức trong 12 tiếng, sau đó sẽ chuyển ra ngoài. Lúc đó em có thể đích thân chăm sóc cô ấy.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn…” Anh lại khóc, nhưng may thay đây là những giọt nước mắt vui mừng.
Thế Dương bất ngờ bị Hạo Dương ôm lấy, khe khẽ nở nụ cười. Vỗ nhẹ tấm lưng cứng ngắc của em họ, bây giờ có thể thả lỏng được rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!