Nhân sinh kỳ diệu - Chương 48 – Đối mặt sinh tử (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 48 – Đối mặt sinh tử (2)


Hôm qua uống quá nhiều khiến Hạo Dương có chút nhức đầu. Ngồi như phỗng trên giường một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo. Rượu vào hại thân, không sai chút nào. Bình thường anh ít khi đụng vào cái thứ này thế nhưng hôm qua anh bị nhiều thứ kích thích, đánh mất lí trí.

“Anh dậy rồi sao?” Mạn Ninh đẩy cửa đi vào, thấy anh liền nở nụ cười tươi tắn.

“Ừ, em… khi nào thì đi.” Anh không quên đâu, hôm nay cô sẽ về quê với Tiểu Túc.

“Không vội, em tiễn anh đi làm rồi mới đi. Đứng dậy nào, vào trong tắm rửa rồi ra ngoài ăn sáng. Hôm nay anh nhậm chức không tới trễ được đâu.” Cô kéo anh đứng dậy rồi đẩy thẳng vào phòng tắm.

Quần áo của anh cô đã dậy từ sớm để chuẩn bị. Bữa sáng cũng rất phong phú, đều là món anh thích. Sống chung bấy lâu nay, toàn là anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô. Lần đầu tiên cô vì anh lo liệu chu toàn thế này. Bản thân cũng tự thấy xúc động mà nhiều hơn là một nỗi buồn không dám nói.

“Anh gọi điện cho vệ sĩ rồi. Cậu ta tên A Khải. Nhớ kĩ, phải để cậu ta bên người, có chuyện gì gọi cho anh ngay.” Hạo Dương vừa thắt cravat vừa dặn dò.

“Anh bảo em giữ một người đàn ông xa lạ bên người, anh yên tâm sao.” Cô nghiêng đầu trêu chọc.

Hạo Dương liếc cô một cái bén ngót, đi vòng qua bàn, cầm tách café uống một ngụm rồi hừ lạnh “Ngày trước cậu ta làm tài xế cho anh. Sau này được bà nội điều đến bộ phận an ninh của công ty. Em nói xem anh sao lại không yên tâm.”

Ban đầu anh muốn thuê vệ sĩ chuyên nghiệp nhưng như cô nói đấy, để một người đàn ông xa lạ bên cạnh cô, anh chẳng yên tâm chút nào. Cho nên anh tìm A Khải, cậu ta theo bảo vệ anh mấy năm, trung thành tận tụy, năng lực cũng không tồi. Nói chung, có thể tin tưởng được.

“À, ra vậy.” Chết rồi, người của anh ấy thì giải quyết thế nào đây. Mà khoan, theo bảo vệ Hạo Dương mấy năm chắc anh Thế Dương cũng biết. Nhờ anh ấy xử lí giúp vậy.

“Đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc chưa. Nhớ mang theo cục sạc, điện thoại phải luôn trong tình trạng mở máy. Còn tiền mặt nữa, mang nhiều một chút. Bla… bla…”

Mạn Ninh ngồi yên lặng, nở nụ cười như có như không nhìn Hạo Dương đang thao thao bất tuyệt. Người đàn ông này thật là… làm cho cô cảm thấy thật đau lòng.

“Em sẽ ổn mà, thật đấy Hạo Dương. Anh đừng lo.” Cô vòng ra phía sau, ôm lấy thắt lưng anh, giọng điệu nhẹ như muỗi.

Hạo Dương ngay lập tức dừng mọi động tác, cơ thể hơi cứng lại. Anh cũng không biết tại sao mình lại nhiều lời như thế. Một chuyến đi ngắn ngày, còn có vệ sĩ đi theo thì anh nên yên tâm mới phải. Nhưng anh vẫn bất an, nỗi lo trong lòng không cách nào mất đi.

“Em thấy anh phiền lắm đúng không.” Anh xoay người lại đối mặt với cô.

“Phiền.” Mạn Ninh dứt khoát gật đầu “Nhưng mà… em thích anh phiền như vậy.”

Anh lắm lời, anh càu nhàu, tất cả những điều đó chỉ chứng tỏ anh yêu cô, lo lắng cho cô. Mối phiền này ngược lại rất ngọt ngào đấy chứ.

“Phải cẩn trọng mọi điều biết không? Còn có, nhanh trở về, đừng để anh chờ quá lâu.”

Mạn Ninh khẽ gật đầu rồi ôm lấy anh. Hai người cứ ôm nhau như vậy cho đến khi Hạo Dương phải đi làm. Hôm nay là lễ nhậm chức của anh, cần đến công ty sớm để chuẩn bị. Cũng chính vì thế mà Hạo Dương không thể tiễn Mạn Ninh một đoạn làm anh bức bối vô cùng. Cuối cùng dù không nỡ anh cũng đành giao cô cho A Khải rồi mang vẻ mặt đen ngòm lên xe đi làm.

Sau khi Hạo Dương đi, Mạn Ninh liền tranh thủ thu dọn một chút sau đó gọi cho Thế Dương và Tiểu Túc. Khi đề cập đến anh chàng vệ sĩ bất đắc dĩ A Khải, Thế Dương không nói hai lời liền xung phong đảm nhận. Cũng không biết anh làm cách gì nhưng khi cô trở xuống dưới thì không thấy A Khải đâu nữa, chỉ thấy Tiểu Túc đang đợi.

“Cậu quyết định không nói với giám đốc An thật à.” Tiểu Túc vừa đánh tay lái vừa hỏi.

“Ừ.” Mạn Ninh ngả người dựa vào thành ghế, uể oải trả lời.

“Mình thật sự không hiểu nổi tư duy của cậu. Yêu nhau không phải nên cùng nhau đối mặt với tất cả hay sao. Cần gì làm nhiều trò như vậy.”

Mạn Ninh nhếch khóe môi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Cô còn không hiểu nổi bản thân mình nữa là. Thật ra sâu thẳm trong lòng cô rất muốn có anh bên cạnh, cùng cô vượt qua cửa ải này. Nhưng nghĩ cho tất cả, cô lại không muốn kéo anh vào chuyện này. Ca phẫu thuật này nếu thành công thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nếu thất bại, chỉ sợ Hạo Dương sẽ làm điều dại dột nên cô mới phải suy tính trước sau như vậy.

“Mạn Ninh à, sẽ không sao đâu. Tuy nói đại phẫu nhưng tỷ lệ thành công đến 80%, chắc chắn sẽ thành công thôi.” Tiểu Túc nhìn thấy Mạn Ninh thẫn thờ liền lên tiếng trấn an.

“Mình không sao. Tiểu Túc, lại làm phiền cậu rồi.”

“Nói vớ vẩn cái gì vậy. Những lúc như thế này mình phải ở bên cạnh cậu chứ sao. Nếu thấy áy náy với mình thì khi khỏe lại đãi mình một bữa đại tiệc đi.” Tiểu Túc cố gắng pha trò thay đổi bầu không khí.
“Mình nghèo lắm, làm gì có tiền mà cậu đòi hỏi ghê thế.” Mạn Ninh xòe hai bàn tay ra cười xòa.

“Cậu nghèo thôi, giám đốc An đâu có nghèo. Ây, mình phải nghĩ xem nên ăn ở nhà hàng nào mới được. Tiệc hải sản hay tiệc BBQ thì tốt hơn nhỉ.”

Mạn Ninh cúi đầu cười khẽ. Yêu cầu của Tiểu Túc cũng thật đơn giản, cô phải cố gắng thực hiện cho bằng được mới được. Trong lúc đang ngẩn ngơ, điện thoại báo có tin nhắn. Là một video quay trực tiếp lễ nhậm chức của Hạo Dương do chị Phương gửi tới.

Nhìn anh đĩnh đạc đứng trên bục phát biểu, nụ cười trên môi cô càng thêm sâu. Người đàn ông của cô đang bước những bước đầu tiên trên con đường đầy chông gai. Nhưng cô tin anh sẽ làm tốt, tập đoàn trong tay anh nhất định phát huy rực rỡ.

“Giám đốc An đúng là khác người, tham gia lễ nhậm chức của chính mình mà sắc mặt khó coi chết đi được. Ai không hiểu còn tưởng anh ấy bất mãn với chức vụ này đấy.” Tiểu Túc liếc qua màn hình điện thoại, lên tiếng trêu chọc.

“Anh ấy bất mãn với mình thì đúng hơn.” Mạn Ninh cười nhẹ.

“Ồ, thì ra cậu cũng hiểu sức ảnh hưởng của mình lớn thế nào rồi à. Tìm cách cứu vãn đi. Cứ để anh ấy đằng đằng sát khí thế kia sẽ đánh mất hảo cảm với mọi người mất.”

Với những người mới nhậm chức nếu không có chút hảo cảm từ đồng nghiệp, đối tác thì sẽ rất khó khăn khi làm việc. Huống chi chức vụ của vị này còn là phó tổng giám đốc. Trên thì có hội đồng quản trị, dưới có hàng ngàn nhân viên đều đang nhìn chằm chằm. Chỉ cần một động thái nho nhỏ liền có thể gây ra sóng gió. Vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Mạn Ninh gật gật đầu, hai tay lướt nhanh trên bàn phím ảo, gửi đi một tin nhắn. Hạo Dương bên kia đã phát biểu xong, đang nhàm chán ngồi phía dưới nghe báo cáo rồi diễn văn chúc mừng gì gì đó. Bà nội không dưới một lần nhắc nhở anh phải tập trung nhưng mà tâm trí anh bị gió cuốn theo cô gái vô lương tâm kia rồi.

Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, Hạo Dương uể oải lấy ra xem. Cái tên trên màn hình làm mắt anh phát sáng, tâm trạng tốt lên trông thấy.

“Lúc nãy thấy anh trên bục phát biểu, đẹp trai chết đi được. Nhưng mà cười lên một cái sẽ càng đẹp trai hơn.”

Cuối tin nhắn còn gửi kèm icon chảy dãi làm Hạo Dương phì cười. Cũng may mọi người đều đang tập trung lên sân khấu chứ không anh lại bị bắt lỗi nữa cho xem.

“Nhớ em, không cười nổi.” Anh nhanh chóng trả lời.

“Em thích nhìn anh cười.” Lần này là icon mắt lấp lánh.

Hạo Dương thật sự bị cô đánh bại, nói chuyện qua tin nhắn mà cũng làm nũng được, lợi hại. Nhưng không thể phủ nhận, chỉ với mấy tin nhắn của Mạn Ninh khiến anh thoải mái hơn. Bằng chứng là lúc mọi người đến chúc mừng, anh cười rất thật lòng, vui vẻ mà cảm ơn họ.

Mạn Ninh bên này cũng đã đến bệnh viện, đang được đưa đi làm kiểm tra lần cuối. Là đại phẫu nên các bác sĩ vô cùng cẩn thận. Lúc kiểm tra xong cũng đã đến giờ ăn trưa.

“Có lo lắng không?” Tang Kỳ đẩy cửa đi vào, nhìn Mạn Ninh cười hiền.

“Em ổn.” Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười.

“Tiểu Túc đang giúp em hoàn thành các thủ tục, còn Thế Dương cũng đang chuẩn bị nên không thể qua đây với em được. Chỉ có chị thôi.”

“Em rất vui vì chị đã đến.”

“Vậy thì tốt. Phẫu thuật lần này chị không giúp được gì nhưng có vài điều muốn nhắc nhở em.”

Mạn Ninh gật đầu, im lặng lắng nghe Tang Kỳ nói tiếp.

“Phẫu thuật dù lớn hay nhỏ đều sẽ có rủi ro. Khi ở giữa ranh giới sống và chết, em tuyệt đối không được từ bỏ bản thân. Giữ vững ý chí cầu sinh có biết không?”

“Em biết. Anh Thế Dương có nói với em, anh ấy chỉ nắm chắc 80%, còn lại phải dựa vào em.” Mạn Ninh khẽ cười.

“Đúng vậy, em hiểu được là tốt. Mạn Ninh, mong sớm gặp lại em.” Tang Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mạn Ninh, chân thành chúc phúc.

Mạn Ninh viền mắt ửng đỏ, ôm lấy Tang Kỳ lẩm nhẩm lời cảm ơn. Cuộc sống này có nhiều người quan tâm cô như vậy, cô làm sao nỡ rời bỏ chứ.

Sau đó không lâu Tang Kỳ cũng rời khỏi phòng bệnh vì Hạo Dương gọi đến. Cô rất có ý tứ mà để cho bọn họ thế giới của hai người.

“Anh xong rồi sao?” Mạn Ninh đứng tựa vào cửa sổ, nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, giờ đang trong tiệc chúc mừng. Nhàm chán.” Tiệc chúc mừng là tổ chức cho anh mà anh lại lén lút chạy ra ngoài gọi điện thế này đây.

“Anh thật là… cho anh 5 phút thôi đấy. Nói chuyện xong phải ngoan ngoãn trở vào tiếp đãi mọi người chu đáo cho em.”

“Từ khi nào em lại keo kiệt thời gian với anh như thế.” Hạo Dương lầm bầm, tỏ ý không hài lòng.

“Ai bảo anh không hiểu chuyện chứ.” Cô cười khẽ.

“Sắp lên xe chưa?”

“Ừm, một lát nữa thôi. Hạo Dương…”

“Anh đây.”

Hai tiếng Anh đây phát ra vô cùng thuận miệng tự nhiên làm cho Mạn Ninh chua xót. Cô nghẹn ngào một lúc lâu mà không nói thêm được lời nào. Hạo Dương bên kia cũng không lên tiếng, lẳng lặng nghe tiếng hô hấp của người yêu.

“Không có gì. Khi nào nhớ đến em thì cười nhiều một chút, dù em ở đâu cũng sẽ yên tâm. Phải chăm sóc mình thật tốt, không được bị ốm đâu đấy.” Mạn Ninh cắn chặt môi, cố kiềm nén tiếng nức nở.

“Anh biết rồi. Em cũng đừng dặn dò anh nhiều quá, làm anh có cảm giác như sinh ly tử biệt ấy. Ai… anh nói lung tung rồi, sinh ly tử biệt gì chứ, chỉ mấy ngày không gặp thôi.”

“Ừ, chỉ mấy ngày không gặp thôi.” Nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Sinh ly tử biệt, cô không muốn đâu.

“Bảo bối, bà nội gọi anh rồi. Em đi đường cẩn thận nhé. Nhớ gọi điện về cho anh đấy.” Hạo Dương không trốn được nữa, liên tục bị hối thúc.

“Khoan đã Hạo Dương…” Mạn Ninh gấp gáp gọi anh “Em yêu anh.”

Em yêu anh từ lần đầu gặp mặt, cho đến tận bây giờ vẫn yêu anh như vậy. Kể cả sau này xảy ra chuyện gì khiến đôi ta không thể ở bên nhau thì em vẫn yêu anh, luôn yêu anh.

“Anh cũng yêu em, bảo bối. Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Lúc tắt điện thoại thì Mạn Ninh đã nước mắt đầy mặt. Không nói chuyện với Hạo Dương còn đỡ, nói xong cô càng cảm thấy sợ hãi. Tâm trạng vốn bình lặng lại đang dậy sóng.

“Mạn Ninh…” Thế Dương đứng tựa cửa, nở nụ cười ấm áp với cô.

“Anh Thế Dương…” Mạn Ninh cũng không che giấu mặt yếu đuối của mình, nức nở trước mặt Thế Dương.

“Không sao đâu. Anh đảm bảo đấy.” Anh vẫn là không nhịn được, kéo cô vào lòng an ủi.

“Em rất sợ…” Cô nghẹn ngào không nên lời.

“Tin anh, sẽ ổn thôi. Em ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đều đã qua.”

Làm bác sĩ bao năm nay, đây là lần đầu tiên Thế Dương run rẩy trấn an bệnh nhân thế này. Nhưng càng như vậy đầu óc anh lại càng tỉnh táo. Chỉ với việc cô là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, anh tuyệt đối không để cô xảy ra chuyện gì. Vì vậy đừng lo gì cả, Mạn Ninh của anh.

“Y tá sẽ đưa em vào phòng phẫu thuật. Anh không thể đưa em vào nhưng anh hứa sẽ đưa em bình an trở ra. Cố lên.”

Mạn Ninh nín khóc nhìn anh gật đầu. Cũng may, lúc này còn có anh bên cạnh cô.

“Cảm ơn anh.”

Thế Dương cười nhẹ, trấn an cô thêm vài câu rồi ra ngoài. 10 phút sau, Mạn Ninh được đẩy vào phòng phẫu thuật. Suốt quãng đường, Tiểu Túc vẫn nắm tay cô không buông. Cho đến khi cánh cửa khép lại, xung quanh cô xuất hiện những bóng dáng màu xanh, trái tim tự động run rẩy.

May sao, cô bắt gặp một ánh mắt quen thuộc. Thế Dương, anh ấy đứng rất gần. Đột nhiên cô cảm thấy an tâm hẳn. Mạn Ninh thiếp đi trong sự tin tưởng. Trận chiến của cô, chính thức bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN