Nhân sinh kỳ diệu
Chương 47 – Đối mặt sinh tử (1)
Giống như hôm nay, Mạn Ninh đến bệnh viện kiểm tra lần cuối trước khi phẫu thuật nhưng lại nói dối là đi dạo phố với Tiểu Túc.
“Sức khỏe em tốt lắm. Cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ, lạc quan. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Thế Dương khép trang bệnh án lại, mỉm cười với Mạn Ninh.
Mạn Ninh cúi đầu cười nhẹ, im lặng không nói. Cô rất nghe lời Thế Dương, ăn uống điều độ, sinh hoạt ngủ nghỉ vô cùng khoa học. Cô phải giữ thể trạng ở mức tốt nhất để vượt ải sinh tử. Nhưng mà cô vẫn không thôi bất an.
“Em vẫn quyết định không nói với Hạo Dương sao?”
Mỗi lần cô đến kiểm tra đều là đi một mình, cô độc vượt qua nỗi sợ hãi. Anh xót xa vô cùng nhưng không giúp gì được. Đó là ý nguyện của cô, anh còn cách nào khác chứ.
“Anh ấy biết cũng đâu thay đổi được gì. Là chuyện của em thì để em tự giải quyết thôi.”
“Đừng lo, ca mổ của em anh sẽ đích thân cầm dao. Anh còn mời hai bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất nhì nước tham gia. Anh tuyệt đối không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
“Em biết. Em vẫn luôn tin anh.” Mạn Ninh cười cảm kích.
Thế Dương nhìn nụ cười của Mạn Ninh, trong lòng áp lực càng lớn nhưng quyết tâm càng lớn hơn. Tang Kỳ đã từng khuyên anh không nên tham gia ca mổ này nhưng anh vẫn một mực giữ ý định của mình. Anh không thể giao tính mạng của cô cho người khác.
Trên đời này ngoài Hạo Dương ra chỉ có anh mới thật sự quan tâm đến sống chết của cô. Anh chắc chắn sẽ đem cô bình an trở ra, trả lại một Cố Mạn Ninh hoàn hảo vô khuyết cho Hạo Dương.
“Anh đưa em về nhé.”
“Không cần đâu.” Cô lắc đầu từ chối “Em muốn đi siêu thị mua một ít đồ, sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Thế Dương khẽ gật đầu, đứng dậy mở cửa tiễn cô một đoạn. Cho đến khi bóng Mạn Ninh khuất dạng, Thế Dương vẫn đứng yên một chỗ nhìn theo. Ánh mắt anh phảng phất nỗi buồn, bóng hình đơn bạc trong gió càng thêm cô độc. Trận chiến này xác định là khó khăn rồi nhưng anh nhất định sẽ giúp cô vượt qua.
Mạn Ninh rời bệnh viện liền đón taxi đến siêu thị gần đó. Cô chăm chú chọn thực phẩm cho bữa tối, tiện thể chọn thêm một số thức ăn Hạo Dương thích. Đi hết một vòng siêu thị, đến lúc trở ra đã sắp tối. Lúc đang tính tiền, Hạo Dương liên tục gọi tới.
Nhìn màn hình nhấp nháy tên anh, cô khẽ nở nụ cười. Một lúc sau cô xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài thì đã thấy anh đậu xe bên đường.
“Em không biết nhờ bảo vệ xách giúp cho sao. Nặng thế này cơ mà.” Hạo Dương cau mày nhìn cô, giành hết đồ đạc trên tay cô.
“Em có bạn trai chu đáo thế này sao phải nhờ người khác chứ.” Cô híp mắt cười, nhón chân hôn anh.
“Chỉ được cái nịnh bợ.” Anh khẽ cười, liếc cô một cái rồi đi về phía xe.
Mạn Ninh cười vui vẻ, bám vào cánh tay anh hi ha cười nói. Về đến nhà trong khi chờ Hạo Dương tắm, Mạn Ninh tranh thủ nấu nướng. Từ lúc hai người sống chung, anh tan ca là về ngay chờ ăn cơm cô nấu. Anh nói đó là cảm giác gia đình. Anh thích nên cô cũng chiều theo.
“Thơm quá.” Hạo Dương ngồi vào bàn cơm, nhón tay bốc một miếng sườn đưa lên miệng.
“Giúp em sắp chén dĩa ra đi.” Bị Mạn Ninh bắt gặp liền gõ vào tay anh một cái đồng thời giao việc cho anh làm.
Hạo Dương cười hề hề rồi cũng ngoan ngoãn giúp Mạn Ninh dọn bàn ăn. Hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, ấm cúng.
“À, ngày mai là sinh nhật chị Phương, chị ấy mời mọi người ăn một bữa cơm. Em có muốn đi không?”
“Đúng rồi nhỉ, lâu rồi em cũng không gặp mọi người. Phải đi chứ.”
Cách đây một tháng, khi quan hệ của cô và Hạo Dương được công khai, Mạn Ninh đã chính thức từ chức. Không phải cô sợ bị đàm tiếu mà bỏ đi. Chỉ là cô vốn không thích công việc này lắm, thêm nữa là cô muốn nghỉ dưỡng thật tốt để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Mà Hạo Dương cũng sắp rời khỏi bộ phận này, nhậm chức phó tổng giám đốc. Chính thức tiếp nhận quyền thừa kế công ty. Nhân dịp này coi như ăn bữa cơm chia tay với mọi người đi.
“Phải rồi, ngày mốt em sẽ cùng Tiểu Túc về quê cậu ấy mấy ngày. Anh ở nhà một mình ngoan nhé.” Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội viện một cái cớ để vắng mặt trong mấy ngày tới.
“Về quê? Làm gì vậy?” Hạo Dương nhíu mày.
Từ ngày họ đoàn tụ chưa khi nào tách nhau ra cả, lần này cô lại đi một mạch mấy ngày. Anh có chút không muốn cô đi.
“Tiểu Túc cũng định ngày kết hôn rồi. Lần này về quê là bàn bạc chuyện này.” Mạn Ninh cúi gằm mặt gần như úp vào chén cơm, nhỏ giọng giải thích. Lần nào nói dối anh cô cũng cảm thấy không thoải mái.
“Nếu vậy thì để bạn trai cô ấy đi cùng chứ. Em đi làm gì? Đừng đi, anh không muốn ở nhà một mình đâu.” Hạo Dương giở tính trẻ con, nhất quyết không chịu.
“Anh đừng như vậy. Bạn trai cô ấy phải đi công tác nên mới cần em giúp đỡ. Em cũng chỉ đi có mấy ngày, về ngay mà.” Cô cố sức thuyết phục.
Hạo Dương nhíu chặt chân mày, chăm chăm nhìn Mạn Ninh làm cô chột dạ. Bầu không khí tự nhiên lạnh đi mấy phần. Một lúc sau Hạo Dương mới miễn cưỡng mở miệng.
“Được rồi, vì là Tiểu Túc anh mới nhượng bộ đấy nhé. Nhưng em phải thường xuyên gọi điện về nói chuyện với anh đấy.”
Tim Mạn Ninh nảy lên một nhịp. Cô nhìn anh cười khan, lí nha lí nhí mãi mới hết câu.
“Ừm… chuyện này… thật ra thì… quê của Tiểu Túc… không có sóng điện thoại…”
“Cái gì? Ý em là ngay cả nói chuyện điện thoại cũng không được.” Hạo Dương cuộn chặt nắm tay, giọng nói tự nhiên cao hơn một tông.
“Anh đừng giận mà. Biết làm sao chứ, vùng quê hẻo lánh nên hơi bất tiện.” Mạn Ninh không cần nhìn cũng biết Hạo Dương đang giận lắm rồi, cô vội vàng buông chén cơm, vuốt nhẹ cánh tay anh làm nũng. Ý đồ cực kì rõ ràng, muốn anh nguôi giận.
“Là cái nơi khỉ ho cò gáy nào mà ngay cả sóng điện thoại cũng không có. Nếu em có chuyện gì thì anh biết đường nào mà lần. Không được đi.” Hạo Dương lạnh mặt từ chối.
“Làm gì có chuyện gì chứ. Em cũng đâu phải đi một mình.” Cô nhất định phải thuyết phục anh bằng được, nếu không ca phẫu thuật ngày mốt…
“Anh nói không được đi là không được đi.” Hạo Dương mặt mũi tối sầm bỏ về phòng ngủ.
Để cô đi qua thành phố bên cạnh thôi là đã không yên tâm rồi. Bây giờ cô bảo đi đến một chỗ mà ngay cả sóng điện thoại cũng không có, muốn anh ở nhà lo đến chết sao. Trước đó, anh là nể mặt Tiểu Túc, bằng lòng để cô đi mấy ngày. Nhưng giờ với tình hình này, có là ông trời anh cũng không nể mặt.
Mạn Ninh sững sờ nhìn theo Hạo Dương, cô không nghĩ anh sẽ phản ứng quyết liệt như vậy. Khẽ thở dài, cô bối rối đi theo anh.
Hạo Dương ngồi ở trên giường, sắc mặt vẫn xám xịt. Mạn Ninh đến ngồi cạnh anh, bộ não liên tục xoay chuyển hòng nghĩ ra ý gì đó hay ho thuyết phục anh.
“Em biết anh lo cho em. Nhưng chuyện kết hôn của Tiểu Túc đối với em thật sự rất quan trọng. Mấy năm nay không có anh bên cạnh, đều là Tiểu Túc chăm lo cho em. Bây giờ chuyện đại sự cả đời cô ấy, em không giúp một tay cũng cảm thấy không yên. Hạo Dương… anh à…”
Hạo Dương khẽ quay đầu nhìn Mạn Ninh, cô mím chặt môi khẩn trương nhìn anh khiến anh có chút không đành lòng. Chuyện này vốn dĩ không có gì ghê gớm nhưng mà anh rất lo lắng. Không biết tại sao nhưng anh có một dự cảm xấu.
“Nếu em kiên quyết muốn đi vậy anh đi cùng em.”
Mạn Ninh ngẩn người một lúc lâu, sao sự việc lại đi theo hướng này. Cô vốn muốn tìm ra một cái cớ để tránh đi mấy ngày thực hiện ca phẫu thuật. Nhưng anh lại đòi đi cùng, không được…
“Anh đi cùng em thì chuyện công ty sẽ thế nào đây. Ngày mốt lại đúng ngày anh nhậm chức nữa.”
“Chết tiệt…” Hạo Dương tức giận đá vào không khí.
Đi ngày nào không đi lại đi đúng vào ngày anh nhậm chức. Bà nội anh rất coi trọng lễ nhậm chức này, nếu anh không có mặt sẽ làm bà nội tức chết cho xem. Nhưng anh cũng không thể để Mạn Ninh đi như thế. Tiểu Túc, xem như anh có lỗi với cô ấy. Sau này anh nhất định tìm cơ hội bù đắp.
“À, phải rồi. Nhà Tiểu Túc tuy không thể bắt sóng điện thoại nhưng mà đi vào làng thì chắc là được. Lần trước em cũng là vào trong làng gọi điện về.”
Mạn Ninh vẫn luôn chú ý đến thái độ của Hạo Dương nên trước khi anh kịp nói ra lời từ chối thì cô vội vàng xoay chuyển tình hình. Trước hết cứ gạt anh là có thể liên lạc được đã, những chuyện sau này cô cũng không còn hơi sức đâu mà suy tính nhiều.
Hạo Dương bán tín bán nghi nhìn Mạn Ninh như muốn kiểm tra tính chân thực phát ngôn của cô. Cảm giác cô không nói dối nhưng mà trong lòng anh thực sự không yên.
“Anh gọi điện cho Tiểu Túc.”
Thấy anh ra phòng khách gọi điện thoại, Mạn Ninh âm thầm thở ra một hơi. Cô biết anh đang dao động. Gọi cho Tiểu Túc chắc để xác thực lại mọi chuyện. Cũng may cô và Tiểu Túc đã khớp lời thoại trước nên không lo sẽ bị lộ sơ hở gì.
“Sao hả? Tiểu Túc nói thế nào?” Cô đứng trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi.
Hạo Dương nắm chặt điện thoại trong tay, sắc mặt vẫn u ám nhưng đã tốt hơn lúc nãy một chút. Tiểu Túc luôn miệng đảm bảo với anh rằng chuyến đi này rất an toàn. Tuy quê cô ấy là một địa phương hẻo lánh nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Cô ấy còn hứa ngày nào cũng sẽ gọi điện về báo bình an.
Nghe cô ấy thuyết phục, Hạo Dương tuy không mở miệng đồng ý nhưng trong lòng đã có chút buông xuôi. Nếu anh cứ không chịu cho Mạn Ninh đi thì có ích kỉ quá không? Thật bực bội…
“Anh thuê vệ sĩ đi theo bảo vệ em.” Anh ngước mắt nhìn cô, lời nói kiên định hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Mạn Ninh phì cười, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. Thôi được rồi, anh đã chịu thỏa hiệp thì cô cũng sẽ không làm khó anh nữa. Vệ sĩ gì đó, từ từ nghĩ cách giải quyết.
“Anh thật là, làm như em là trẻ con không bằng. Lần này sẽ bị Tiểu Túc cười chết cho xem.”
“Ai muốn cười thì để họ cười. Đối với anh, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em.” Anh ôm chặt lấy cô, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc.
Mạn Ninh lặng đi một lúc lâu, viền mắt cay cay. Sẽ không sao đâu. Ca phẫu thuật của cô sẽ tiến hành thuận lợi. Cô chỉ rời khỏi anh vài ngày thôi.
“Hạo Dương, không có em bên cạnh anh nhớ phải ăn uống đầy đủ đó. Sáng đi làm nhớ quàng thêm cái khăn, dạo này trời trở lạnh rồi. Còn nữa, không được thức quá khuya làm việc, mắt anh không chịu nổi đâu.” Cô vuốt ve mặt anh, nhẹ giọng dặn dò.
“Anh mặc kệ. Em lo thì về cho sớm. Còn không anh sẽ bỏ bữa, ăn mặc phong phanh đi làm, làm việc thâu đêm suốt sáng luôn.”
Mạn Ninh bật cười thành tiếng, người đàn ông này thật trẻ con. Chuyện như thế mà anh cũng nghĩ ra được, còn đe dọa cô nữa.
“Anh cứ như thế thử đi.” Cô nheo mắt tỏ ý uy hiếp.
Hạo Dương nhìn cô chằm chằm rồi bất ngờ phủ môi xuống. Nụ hôn này khá mãnh liệt, ép cô thở không nổi. Mạn Ninh cảm nhận được nỗi bất an của anh qua nụ hôn cường hãn này. Cô cũng không biết phải làm sao để trấn an anh, cuối cùng thuận theo anh mà đáp lại.
“Anh thật sự không muốn em đi.” Rời khỏi môi cô, Hạo Dương chán nản buông một câu.
“Em sẽ về nhanh thôi, em hứa đấy.” Bởi cô cũng không nỡ xa anh nên dù thế nào cô cũng phải trở về bên anh.
“Ừ…”
Ngày hôm sau, đúng như dự định trước đó, Hạo Dương cùng Mạn Ninh và các đồng nghiệp ăn một bữa cơm thân mật. Ngoài việc chúc mừng Hạo Dương thăng chức còn không quên trêu chọc mối quan hệ của hai người. Một đám người xoay quanh họ hỏi việc kết hôn.
Hạo Dương có vẻ rất vui khi được mọi người chúc phúc. Anh cùng đám nhân viên nam chén tạc chén thù, trò chuyện rôm rả. Mạn Ninh ngồi bên cạnh anh, âm thầm khắc sâu hình dáng của anh vào lòng. Ngày mai khi bước chân vào phòng phẫu thuật, sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó cô không đoán được.
Có thể cô sẽ không sao, bình an quay lại bên anh. Cũng có thể điều tệ nhất sẽ xảy ra. Hoặc là… giống như 5 năm trước, giữ được mạng nhưng lại quên mất anh.
“Mạn Ninh, giám đốc An có vẻ say lắm rồi đó.” Chị Phương kéo tay Mạn Ninh, nháy mắt mấy cái.
“Cũng trễ rồi, chắc chúng ta giải tán thôi.”
Mạn Ninh lo lắng nhìn Hạo Dương, anh đã say đến không biết trời đất. Cô phải vừa đỡ, vừa kéo mới đưa được anh ra ngoài.
“Khi nào rảnh rỗi đến công ty chơi nhé.” Lúc đứng chờ xe taxi, chị Phương khẽ khàng ra đề nghị.
Mạn Ninh sau này gả vào nhà họ An thì chính là thân phận phu nhân cao quý. Muốn gặp nhau ăn bữa cơm như hôm nay chắc cũng không dễ dàng.
“Được, có cơ hội sẽ gặp lại.” Mạn Ninh gật đầu.
Bạn của cô không nhiều, ngoài Tiểu Túc cũng chỉ có mấy người đồng nghiệp này. Cô đương nhiên không muốn đánh mất mối quan hệ tốt đẹp này. Chỉ là có cơ hội gặp lại hay không thôi.
Vất vả lắm Mạn Ninh mới đưa được hũ hèm An Hạo Dương về nhà. Vừa đặt anh ngay ngắn xuống giường, cô vừa đi vào phòng tắm pha nước nóng, lấy khăn lau. Bận rộn đến tận khuya mới miễn cưỡng xem như ổn thỏa.
Nhìn anh ngủ say trên giường, đáy lòng Mạn Ninh bất giác cảm thấy bình yên. Bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã biết con đường phía trước không dễ đi. Nhưng vượt qua tất cả họ vẫn bên nhau. Có lẽ ông trời cũng không nỡ chia cắt hai người. Ngày mai… qua ngày mai có thể đặt dấu chấm hết cho những ngày tháng phập phồng lo sợ rồi.
“Hạo Dương, em sẽ kiên cường, em nhất định bình an vô sự trở lại bên anh. Anh đợi em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!