Nhân sinh kỳ diệu - Chương 46 – Tất cả vì em (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 46 – Tất cả vì em (2)


“Tiên sinh, phu nhân, hai vị đến rồi.” Một người đàn ông dáng người thấp bé vừa trông thấy họ liền ba chân bốn cẳng chạy đến.

“Chào anh, môi giới Từ.” Hạo Dương lịch sự mỉm cười.

“Vâng, chủ nhà đang chờ hai vị. Xin mời đi lối này.”

Hạo Dương khách sáo gật đầu rồi dắt Mạn Ninh vào trong. Suốt quãng đường anh vẫn luôn chú ý tâm trạng của cô, cũng may cô giữ được bình tĩnh. Cho đến lúc đụng mặt chủ nhà, anh phát hiện toàn thân cô run lên, bàn tay còn đổ mồ hôi lạnh. Anh khẽ nhìn cô trấn an rồi vào chuyện chính.

“An tiên sinh, đây chính là chủ nhà – Cố tiên sinh và vợ ông ấy.”

Người môi giới họ Từ giới thiệu chưa xong thì vợ chồng họ Cố đã tiến đến hăm hở bắt tay Hạo Dương. Không biết vì sao mà nửa năm trở lại đây công việc làm ăn của vợ chồng họ không được tốt đã thế hai đứa con lại không hiểu chuyện gây nợ nần khắp nơi. Chống đỡ đến thời điểm này thì hoàn toàn kiệt quệ. Bán nhà vừa hay có thể trang trải nợ nần, phần dư ra chắc là mua được căn nhà nhỏ trú thân.

Tuy nhiên việc bán nhà cũng không phải dễ. Hễ cứ có người muốn mua là lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến họ năm lần bảy lượt chẳng bán ra được. Theo ý của môi giới, họ bất đắc dĩ hạ giá nhưng tình hình cũng không khá hơn. Đúng lúc họ sắp chịu không nổi thì nghe tin vị An tiên sinh này đồng ý làm vụ mua bán này. Còn làm việc rất dứt khoát vô tình giúp họ thoát khỏi hiểm cảnh.

Nhưng vợ chồng họ chỉ biết một mà không biết mười, việc làm ăn của họ gặp khó khăn đến nỗi phải bán nhà trả nợ không phải ngẫu nhiên. Là một tay Hạo Dương sắp xếp. Không để họ khốn đốn một phen làm sao họ chịu bán nhà. Chưa kể anh cũng muốn họ nếm chút đau khổ, trút giận thay Mạn Ninh.

“An tiên sinh, chào cậu. Không nghĩ tới cậu còn trẻ như vậy.” Cố Trạch Đường, chú hai của Mạn Ninh đem vẻ mặt nịnh nọt đến chào hỏi Hạo Dương.

Tuy nói vị An tiên sinh đã đồng ý mua nhà của họ nhưng mà vẫn chưa kí hợp đồng nên ông ta trong lòng vẫn phập phồng lo sợ. Ai bảo mấy lần trước đều là đến phút 89 mới xảy ra chuyện chứ. Nếu lần này còn không bán được nhà, gia đình ông ta chỉ sợ không sống hết qua ngày hôm nay.

“Cố tiên sinh khách sáo rồi.” Hạo Dương lãnh đạm bắt tay.

“Hai vị đi đường xa chắc cũng mệt rồi, mời vào trong nhà uống tách trà sau đó chúng ta bàn chuyện kí hợp đồng được không ạ.” Thím hai của Mạn Ninh, Lưu Phụng cũng chẳng khá hơn chồng bà ta bao nhiêu, gần như muốn đem Hạo Dương lên đầu mà bái lạy.

“Không vội. Phải xem vợ tôi có hài lòng không đã.” Hạo Dương cười cười, đưa mắt nhìn Mạn Ninh.

Vợ chồng Cố Trạch Đường liếc mắt nhìn nhau, nịnh bợ sai người rồi à. Thì ra người quyết định là cô gái bên cạnh. Mà khoan, nhìn có chút quen mắt. Sao giống con bé Mạn Ninh thế nhỉ.

“Chú hai, thím hai, đã lâu không gặp.” Mạn Ninh lạnh lùng lên tiếng.

Họ cũng đã đầu hai thứ tóc mà tính nết chẳng thay đổi gì cả. Vẫn hám lợi, tham lam đến mờ mắt như vậy. Làm họ hàng với họ thật đáng xấu hổ.

“Mạn… Mạn Ninh…” Bà Lưu Phụng lắp bắp gọi.

Trời đất ơi, đúng là con bé ấy thật. Sao nó lại xuất hiện ở đây. Lần cuối cùng gặp nó, nó cứ như một cái xác không hồn trên giường bệnh. Thế mà bây giờ… trông nó kìa. Dáng vẻ xinh đẹp, mặc quần áo hàng hiệu, còn đi bên cạnh một người đàn ông giàu có. Cậu ta lại gọi nó là… vợ.

“Mạn Ninh đấy à?” Cố Trạch Đường chột dạ nhìn cô cháu gái lâu ngày không gặp.

Ông còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại nó nữa cơ. Không ngờ…

Mạn Ninh cười nhạt nhìn đôi vợ chồng đang giống như ăn phải khổ qua. Họ vẫn nhận ra cô cơ đấy. Cô có nên nói lời cảm ơn không.

“Thì ra là người một nhà. Vậy dễ nói chuyện rồi.” Hạo Dương bây giờ mới mở miệng.

“Họ không phải người nhà của em.” Mạn Ninh đanh mặt phản bác.

“Cháu nói gì thế hả. Sao lại không phải người một nhà.” Bà Lưu Phụng phản xạ khá nhanh, bật lại câu nói của Mạn Ninh ngay.

Bà ta không ngốc, nhìn qua liền biết cô cháu gái này không phải quả hồng mềm mặc cho bà bắt nạt như ngày xưa nữa rồi. Dù bà có chút mất hứng nhưng số phận của cả nhà bà đang nằm trong tay con bé này. Bà thật sự không đắc tội nổi.

“Thím cháu nói phải, sao lại không phải người nhà chứ.” Cố Trạch Đường cũng đổi sắc mặt, làm ra vẻ thân thiết nói chuyện cùng Mạn Ninh.

“Mạn Ninh, em không vui sao? Vậy dứt khoát đừng mua căn nhà này nữa.” Hạo Dương làm như khó chịu, muốn xoay lưng rời đi.

“Khoan đã, An tiên sinh. Cậu bỏ đi như vậy làm sao được.” Cố Trạch Đường hốt hoảng giữ Hạo Dương lại.
Ông không còn thời gian nữa rồi. Chiều nay còn không có tiền trả nợ cả nhà ông sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá ăn đấy.

“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của ông vào người anh ấy.” Mạn Ninh phản ứng khá mạnh, không lưu tình đẩy Cố Trạch Đường về phía sau.

“Mạn Ninh, sao cháu lại như thế. Nhớ năm xưa ba mẹ cháu đột ngột qua đời, chính chú thím đã hết lòng nuôi dưỡng cháu, còn cho cháu đi Anh du học. Giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi lại đối xử với người thân như thế sao?” Bà Lưu Phụng đỡ lấy chồng, vừa khóc vừa buông lời trách móc.

Con nhãi ranh, có người chống lưng liền lên mặt với vợ chồng bà. Nếu không phải tình thế bức bách, bà đã cho nó một trận rồi.

“Bà Cố đây, bà đang kể chuyện cười đấy à.” Mạn Ninh nhếch môi nhìn Lưu Phụng.

“Cái… cái gì chứ, thím nói đều là sự thật.” Lưu Phụng vốn muốn lớn tiếng phản bác nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hạo Dương, bà ta tự dưng lại lắp bắp. Khí thế của người đàn ông này quá hung hãn rồi.

Mạn Ninh không thèm để ý tới đôi vợ chồng mặt dày này, cô đến trước mặt môi giới Từ trầm giọng hỏi.

“Anh Từ đúng không ạ. Anh có biết ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của ai không? Khi nhận lời rao bán, anh chắc mình đã tìm hiểu kĩ càng rồi chứ.”

“Ý của cô là…”

“Người đứng tên căn nhà này là Cố Trạch Lãng, đến khi ông ấy qua đời vẫn chưa hề sang tên cho người khác. Theo pháp luật thì người thừa kế hợp pháp căn nhà này là con gái duy nhất của Cố Trạch Lãng – Cố Mạn Ninh, chứ không phải hai người họ.”

Mạn Ninh vừa nói vừa nhìn vợ chồng Cố Trạch Đường với ánh mắt ai oán. Lúc trước, cô thấp cổ bé họng, trơ mắt nhìn họ chiếm đoạt ngôi nhà mà ba mẹ cô vất vả cả đời mới có được. Thế mà mới chục năm họ đã muốn bán nhà. Nếu người mua không phải Hạo Dương, chỉ e cô chẳng có cơ hội mà đặt chân vào đây lần nữa.

“Cháu nói bậy, nhà này vốn là…” Cố Trạch Đường nóng nảy muốn thanh minh.

“Tranh chấp về quyền sở hữu sao? Môi giới Từ… anh làm việc kiểu gì thế?” Hạo Dương lạnh lùng cắt ngang.

“Xin lỗi An tiên sinh, tôi sẽ điều tra lại ngay. Nếu thật sự như lời phu nhân nói tôi nhất định kiện họ ra tòa về tội lừa đảo.” Môi giới Từ một vẻ phẫn nộ, buông lời đe dọa.

“Lừa đảo cái gì? Nhà này là nhà của chúng tôi. Không bán nữa, các người đi đi.” Bà Lưu Phụng thẹn quá hóa giận, vung tay đuổi người.

“Cố phu nhân, nhà này của ai chẳng phải ra tòa sẽ rõ sao. Mạn Ninh, em đừng tức giận. Anh sẽ gọi cho đội ngũ luật sư của ROMIZ ngay. Không quá 10 ngày, vật về chủ cũ.” Hạo Dương khẽ vuốt nhẹ gò má Mạn Ninh, nhẹ giọng đảm bảo.

Cố Trạch Đường nghe đến tên ROMIZ thì hoảng hốt vô cùng. Tập đoàn ROMIZ danh tiếng vang dội có ai mà không biết chứ. Ông vẫn nhớ đó là sản nghiệp của gia đình họ An, mà thằng nhóc trước mặt cũng họ An. Lần này thì nguy rồi.

“Mạn Ninh, cháu đừng làm như vậy, người một nhà mà đem nhau ra tòa thì có gì hay ho chứ.” Cố Trạch Đường nắm lấy tay Mạn Ninh nài nỉ, cô cháu gái này của ông thế mà tìm được một chỗ dựa lớn như thế, ông thật sự không đắc tội nổi.

“Ông làm cái gì vậy. Ra tòa thì ra tòa, sợ gì chứ?” Lưu Phụng không cam lòng bị khinh thường nên rất bực mình khi thấy chồng mình phải khúm núm như thế.

“Bà câm miệng.” Cố Trạch Đường quát lớn làm Lưu Phụng giật mình lùi ra sau, rồi lại tiếp tục van xin “Mạn Ninh, năm đó là chú sai nhưng xin cháu nghĩ cho Đại Hào, Nhị Hào. Hai đứa em trai của cháu vô tội mà. Nếu chú không bán được nhà thì đám chủ nợ sẽ không để yên cho gia đình chú đâu. Mạn Ninh…”

“Tôi chỉ muốn biết, chú đã lần nào cảm thấy áy náy khi nghĩ đến ba tôi chưa. Ông ấy trước khi nhắm mắt đã nắm chặt tay tôi đặt vào tay chú, nhờ chú chăm sóc cho tôi. Đối với sự ủy thác của ông ấy, chú có cảm thấy xấu hổ không?” Mạn Ninh nhìn xoáy vào mắt Cố Trạch Đường.

Ba cô tin tưởng ông ấy, đứa trẻ mồ côi như cô cũng như vậy. Nhưng người chú ruột này không chăm sóc cho cô như đã hứa thì thôi, còn hợp mưu với vợ đẩy cô ra đường.

Họ nói với họ hàng là đưa cô đi du học. Đúng, không sai. Họ ném cho cô 2000 USD rồi mặc cô tự sinh tự diệt ở xứ người. Khi cô sống dở chết dở trên giường bệnh, họ cũng bỏ mặc không một lời hỏi han.

Đối xử với cô như vậy, họ không thấy lương tâm cắn rứt sao. Đến lúc nhắm mắt, họ liệu có dám đối mặt với ba mẹ cô không.

“Bảo bối, đừng khóc. Anh lập tức khiến họ phải trả giá vì những gì đã làm. Em đừng khóc.” Hạo Dương vội ôm lấy Mạn Ninh dỗ dành, trong lòng cơn giận đã sục sôi.

Mạn Ninh gục lên vai Hạo Dương khóc nghẹn. Nhìn thấy bọn họ khiến kí ức những năm đó của cô càng trở nên rõ ràng. Cô ăn không no, mặc không ấm, bị hai đứa em họ bắt nạt, còn phải nhận những lời chì chiết, những trận đòn roi vô cớ từ thím. Nhờ họ mà cả thể xác lẫn tâm hồn của cô đều bị tổn thương nghiêm trọng. Bảo cô làm sao không uất hận.

Trong khi đó Cố Trạch Đường cũng rưng rưng. Không biết ông ta đang sợ hãi hay lương tâm trỗi dậy mà không thốt lên nổi lời nào nữa, chỉ lén nhìn Mạn Ninh rồi vụng về lau nước mắt.

“Hạo Dương…” Cô nghẹn ngào gọi.

“Anh ở đây.”

“Anh kí đi. Bọn họ bất nhân nhưng em cũng không muốn trở thành người bất nghĩa. Hợp đồng mua bán này kí xong, em và họ liền một dao cắt đứt, không còn quan hệ gì nữa.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định.

“Được, em nói sao thì làm vậy.” Hạo Dương không chút chần chừ kí tên vào bản hợp đồng.

“Cảm ơn cháu, Mạn Ninh.” Cố Trạch Đường run rẩy cầm lấy bản hợp đồng.

“Không cần cảm ơn. Giữa tôi và các người cũng chỉ là kẻ mua người bán thôi. Từ nay về sau cũng không cần thiết gặp lại nữa.” Mạn Ninh lạnh nhạt đáp.

“10 giờ sáng mai chúng tôi sẽ đến lấy nhà. Mạn Ninh, đi thôi.” Hạo Dương nắm tay cô sóng vai ra ngoài.
Ra tới xe, Mạn Ninh vẫn chưa thể phục hồi tâm trạng. Cô nằm trong lồng ngực Hạo Dương, khóc rấm rứt. Hạo Dương phải an ủi mãi, cô mới khá lên một chút.

“Sao anh không nói gì với em. Chuyện này có thể giấu diếm được sao?” Khóe mắt Mạn Ninh vẫn đỏ ửng, giọng khàn khàn trách móc.

“Anh muốn tặng em một niềm vui bất ngờ mà.”

“Vậy là anh đã tính toán từ trước.”

“Phải. Lúc anh nghi ngờ thân phận của em, anh đã nhờ Lạc Cách đi điều tra. Đối với hành động của chú thím em, anh không thể tha thứ được. Nên anh âm thầm cản trở việc làm ăn của vợ chồng họ ép bọn họ phải bán nhà. Có điều, họ ra nông nỗi này cũng không hoàn toàn do anh. Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Từ cha mẹ đến con cái đều không có chút bản lĩnh nào lại còn tham lam, học đòi. Kết quả như vậy cũng do họ tự chuốc lấy thôi.” Trong giọng điệu của Hạo Dương thể hiện rõ sự ghét bỏ.

“Anh cần gì phải làm vậy. Nếu để bọn họ phát hiện, chẳng phải sẽ gây khó dễ cho anh sao.” Cô rất cảm động bởi việc làm của anh nhưng cũng lo lắng anh làm chuyện không nên làm.

“Khó dễ? Bọn họ không có bản lĩnh đó đâu.” Hạo Dương nhếch môi xem thường “Hơn nữa, anh không làm gì vượt quá giới hạn cả. Em yên tâm.”

Mạn Ninh vốn muốn nói thêm mấy câu nhưng thấy ánh mắt anh kiên định lại không biết phải nói sao. Anh làm mọi chuyện cũng chỉ vì cô. Anh muốn thay cô trút giận.

“Với em, tất cả những thứ này đều là vật ngoài thân. Điều em quan tâm nhất là anh, cho nên anh đừng làm gì để em phải lo lắng, được không?”

Hạo Dương nhìn Mạn Ninh, khẽ mỉm cười. Cô chắc là nghĩ anh đã làm một số việc không hợp pháp để dồn ép vợ chồng Cố Trạch Đường. Nhưng không, anh đúng là có giở chút thủ đoạn nhưng hoàn toàn hợp pháp. Bảo bối của anh lo lắng thừa rồi. Có điều, anh rất ấm lòng.

“Đừng nghĩ lung tung, anh làm gì cũng đường đường chính chính, không ngu ngốc đến mức dồn mình vào chân tường đâu.”

Mạn Ninh khẽ gật đầu. Anh nói sao thì cô sẽ nghe đó. Cô cũng không phải nghi ngờ điều gì chỉ là lo anh vì cô mà xử sự mù quáng thôi. Giờ thì cô an tâm rồi.

“Không còn sớm nữa, chúng ta tới một nơi rồi về khách sạn nghỉ ngơi nhé.” Hạo Dương chậm rãi khởi động xe.

“Anh còn muốn đi đâu.” Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao.

“Đi gặp ba mẹ vợ.”

Đáy lòng Mạn Ninh vì một câu này của Hạo Dương mà lặng lẽ nổi sóng. Lúc bước chân vào nhà cô đã nghĩ muốn cùng anh đi thăm ba mẹ. Không ngờ cô còn chưa lên tiếng, anh đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện.

“Em mà khóc là anh quay xe về ngay đấy.”

Thấy cô cúi đầu nức nở, Hạo Dương tỏ ra hung dữ buông lời uy hiếp. Làm Mạn Ninh nín ngay tắp lự. Người đàn ông đáng ghét, đã học được cách đe dọa cô rồi đấy.

“Em khóc cũng tại anh, anh còn mắng em.”

“Thứ nhất, anh không mắng em. Chỉ tại nếu em khóc anh sẽ đau lòng, không chịu nổi. Thứ hai, anh làm bao nhiêu việc chỉ muốn thấy em cười chứ đâu phải để em khóc.” Hạo Dương vẻ mặt đáng thương vì chính mình mà biện hộ.

Mạn Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười. Cô khẽ lách người, dựa đầu lên vai anh, thì thầm lời cảm ơn. Cảm ơn anh vì cô mà làm nhiều việc như vậy. Cảm ơn anh đã dành cho cô một tình yêu mà người người mơ ước.

Đứng trước bia mộ của Cố Trạch Lãng và Tần Thu Lăng, cả Mạn Ninh và Hạo Dương đều không nén được nước mắt. Đều là trẻ mồ côi nên hai người biết nỗi đau mất người thân là thống khổ thế nào. Tuy bây giờ họ sống rất tốt nhưng trong lòng vẫn không thôi khắc khoải.

“Bác trai, bác gái, con là An Hạo Dương, bạn trai của Mạn Ninh. Đến tận hôm nay con mới đến chào hai bác được, thật xin lỗi.” Hạo Dương đứng ra phía trước, cúi gập người xuống nói lời chào.

“Ba, mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt. Ba mẹ không cần phải lo cho con đâu.” Mạn Ninh hạ gối, khẽ chạm tay vào hình ba mẹ trên bia.

Hạo Dương đưa mắt nhìn Mạn Ninh, ánh mắt thâm tình không chút che giấu. Cô và anh đều đã mất đi những người thân yêu nhất, trở thành người cô quạnh trên thế giới đông đúc này. Nhưng không sao, kể từ nay họ sẽ xây dựng một gia đình mới, dựa vào nhau mà sống hết kiếp này.

“Mạn Ninh, anh có chuyện muốn cầu xin ba mẹ em. Nhưng anh sợ họ không đồng ý.” Anh đột nhiên ngồi xuống cạnh Mạn Ninh, bộ dạng đắn đo lo lắng.

“Anh muốn xin cái gì?” Cô quay đầu hỏi.

“Thì… xin họ gả con gái cho anh.”

Mạn Ninh chưa kịp tiêu hóa hết lời của Hạo Dương thì đã thấy anh quỳ một gối xuống. Cô giật mình, theo bản năng đứng bật dậy. Dáng vẻ có mấy phần ngốc nghếch.

Hạo Dương thấy cô giống như bị dọa thì không nhịn được cười nhưng rất nhanh anh liền lấy lại vẻ nghiêm túc. Rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp. Chiếc nhẫn nhỏ nhắn, sáng lấp lánh xuất hiện ngay trước tầm mắt của Mạn Ninh.

“Anh vốn là một kẻ không có tương lai, anh cho rằng anh đã mất hết tất cả. Thế giới này nhiều người như vậy nhưng chẳng có ai khiến anh lưu luyến. Cho đến khi anh gặp em. Em không chỉ lượm lại cái mạng quèn này cho anh mà còn khiến anh sống một cách đúng nghĩa. Có những đêm anh tự hỏi, nếu ngày đó em bị những lời nói khó nghe của anh dọa chạy mất. Vậy anh phải làm sao bây giờ. Anh đánh mất em một lần, những ngày tháng đó anh sống không bằng chết. Mạn Ninh, kiếp này của anh xác định là không thể thiếu em rồi. Cho nên, em có đồng ý lấy anh không? Suốt đời, suốt kiếp ở bên cạnh anh, mãi mãi không xa rời.”

Mạn Ninh hai mắt đẫm lệ, xúc động nhìn Hạo Dương. Lời cầu hôn này muộn mất 5 năm nhưng cuối cùng cô vẫn nghe được. Trong lòng cô vui đến quay cuồng nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi. Thấy anh quỳ gối trước mặt, lẳng lặng chờ đáp án của cô, cô rất muốn gật đầu rồi lao vào lòng anh.

Nhưng sau khi cô nhận lời rồi thì thế nào? Nếu cô chết trên bàn mổ thì anh phải làm sao? Gánh nặng này ngày nào cô còn chưa buông xuống thì ngày đó cô không dám nhận lời anh.

“Hạo Dương…” Nghẹn ngào một lúc lâu, Mạn Ninh nặng nề lên tiếng “Nếu em không thể bên anh trọn đời trọn kiếp thì sao? Anh sẽ vẫn sống tốt đúng không?”

“Không có em thì anh làm sao sống tốt được.” Hạo Dương khẽ lắc đầu.

“Nhưng em muốn anh sống thật vui vẻ. Cho dù không có em bên cạnh, anh cũng phải sống cho tốt.”

“Mạn Ninh…” Đã nói đến vậy mà Hạo Dương còn không nhận ra điều bất thường thì anh quá ngốc rồi “Em làm sao vậy? Em không muốn gả cho anh sao?”

“Làm sao có thể.” Mạn Ninh qua loa lau nước mắt rồi cười gượng với anh “Em đương nhiên muốn gả cho anh. Nhưng ba mẹ em nói phải quan sát anh thêm một thời gian nữa. Họ chỉ có một cô con gái cưng là em, sao có thể anh vừa mở miệng liền đồng ý chứ.”

Hạo Dương nhận thấy có gì không đúng nhưng thật sự là không tìm được chút manh mối nào từ Mạn Ninh. Suy nghĩ một lúc lâu, anh ngẩng đầu hỏi cô.

“Bác trai, bác gái muốn quan sát anh bao lâu? Có thể nhanh một chút không? Anh sợ là mình không thể chịu đựng được.”

Mạn Ninh cười trong nước mắt. Cô đưa tay với lấy hộp nhẫn, bỏ vào túi áo của mình. Rồi xoay người hôn lên môi anh.

“Không lâu đâu. Ai bảo lời cầu hôn này chậm mất 5 năm, không trừng phạt anh một chút sao được.” Lời vừa dứt, cô vùi mặt vào vai anh giấu đi vẻ bi thương.

Hạo Dương khẽ cười, vòng tay ôm chặt người trong lòng. Dù cô không mở miệng nói lời đồng ý nhưng cô đã nhận nhẫn rồi, anh cũng không cần lo lắng quá. Bọn họ lại sống cùng nhau, cô chạy đâu cho thoát chứ.

“Anh yêu em.”

Mạn Ninh siết chặt tay, chỉ muốn hòa tan thân thể cô vào anh, không tách ra nữa. Anh không biết đâu, một tiếng yêu của anh đã cho cô thêm sức mạnh để chiến đấu với tử thần. Cô nhất định có thể bình an rời khỏi bàn mổ, mạnh khỏe sống bên cạnh anh thêm mấy chục năm nữa. Nhất định là vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN