Nhân sinh kỳ diệu - Chương 45 – Tất cả vì em (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 45 – Tất cả vì em (1)


Bởi vì chuyện phẫu thuật, Mạn Ninh đã mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên. Trạng thái tinh thần cũng không được tốt cho lắm. Hạo Dương gặng hỏi mấy lần cô cũng chỉ kiếm cớ qua loa với anh.

Cuối cùng Hạo Dương không nhìn được nữa, dứt khoát kéo cô đi chơi. Ra ngoài hít thở không khí trong lành chắc sẽ giúp cải thiện tâm trạng của cô.

“Đây không phải nông trại lần trước anh đưa em đến sao.” Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, Mạn Ninh không nén được phấn khích.

“Phải, hôm nay chúng ta ở lại đây chơi.” Hạo Dương mỉm cười nhìn cô.

“Nhưng sao phải đem theo cả hành lí vậy. Anh định ở lại bao lâu.” Mới sáng sớm là anh đã cứng rắn lôi cô ra khỏi giường còn chuẩn bị cả vali quần áo. Cô cứ tưởng anh cho cô đi nước ngoài cơ đấy.

“Một đêm thôi. Sáng mai chúng ta lại xuất phát đến chỗ khác.”

Mạn Ninh cau mày nhìn anh, làm cái gì mà cứ ra vẻ thần bí thế nhỉ. Hạo Dương thấy cô tò mò thì cũng chỉ cười. Có nhiều điều phải bất ngờ một chút mới vui chứ.

“Hạo Dương, sao không thấy ông chủ Tống ra đón anh.” Mạn Ninh khoác tay Hạo Dương chậm rãi tiến vào trong, ngó nghiêng một lúc rồi hỏi.

“Vợ chồng cậu ta hiện đang ở nước ngoài.”

“À, là vậy sao. Vậy một lát chúng ta biết tìm ai xin thịt bò chứ.” Cô tỏ vẻ tiếc nuối.

Hạo Dương nghe cô nói mà cười đến cả chảy nước mắt. Anh còn tưởng cô quan tâm đến Kì Dực, thì ra chỉ vì mấy miếng thịt bò thôi.

“Anh cười cái gì chứ.” Cô không vui đánh vào ngực anh một quyền “Thịt bò ở đây ngon như vậy, đã mất công đến mà không đem về một ít sao được.”

Hạo Dương chụp lấy bàn tay đang đánh loạn, hôn chụt một cái rồi sủng nịnh lên tiếng.

“Em thích bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Của nhà mình mà lo cái gì.”

Mạn Ninh còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói của Hạo Dương thì đã có một người đàn ông trung niên tiến lại gần.

“Ông chủ, bà chủ, hai vị đến rồi.”

“Chào chú Trần, mọi thứ chuẩn bị ổn rồi chứ.”

“Đều ổn thỏa rồi ạ.” Người đàn ông cung kính trả lời.

Hạo Dương khẽ gật đầu rồi kéo Mạn Ninh đang trong trạng thái mù tịt đi vào trong nhà.

“Khoan đã.” Cô kéo ngược anh lại “Chú lúc nãy gọi ai là ông chủ, bà chủ thế.”

“Em nói xem.” Anh buồn cười nhìn cô.

“An Hạo Dương, anh đủ rồi nha. Từ sáng đến giờ toàn nói những chuyện em không hiểu.”

Mạn Ninh thực sự nổi giận, cô cứ như con ngốc đang đi trong sương mù vậy. Người khác nói cô không hiểu đã đành, ngay cả anh nói cô cũng không hiểu. Anh lại muốn bày trò gì nữa.

“Xem em kìa, thật dễ nổi giận. Cứ cất hành lí đã, một lát anh nói cho em biết.”

Đối với cơn giận của Mạn Ninh, Hạo Dương hoàn toàn chẳng để trong lòng. Anh biết làm thế nào để xoa dịu cô. Mà Mạn Ninh cũng không phát hỏa được lâu, vẫn ngoan ngoãn theo anh cất đồ đạc.

“Em còn nhớ lần trước anh đã vẽ một vườn hoa cải dầu ở đây không?” Hạo Dương dắt tay Mạn Ninh, thân thiết đi xuyên qua hàng cây.

“Nhớ chứ. Lúc đó em còn nhìn anh rất quen mắt nhưng không thể nhớ ra nổi.”

“Bây giờ em nhớ là tốt rồi.” Anh siết chặt lấy tay cô khẽ cảm khái.

“Em sẽ không quên anh nữa đâu, dù có chuyện gì em cũng sẽ không quên anh.” Mạn Ninh gục đầu lên vai anh lẩm bẩm.

Hạo Dương khẽ nhếch khóe miệng. Đùa gì vậy, dù cô muốn quên anh cũng không phép. Chưa kể anh sẽ không để bất cứ chuyện gì đến với cô nữa.

“Chủ cũ của nơi này là bạn của anh, vợ anh ấy vốn là người Vân Nam, nơi được mệnh danh là thiên đường của hoa cải dầu. Sau này bọn họ kết hôn, chuyển đến đây ở, vì muốn cô ấy nguôi ngoai nỗi nhớ nhà, Kì Dực đã trồng một vườn hoa cải dầu. Lúc đó nhìn bọn họ, anh thật sự rất đố kị. Rõ ràng anh cũng có thể có một cuộc sống như thế nhưng mà lại vuột mất.”

Mạn Ninh khẽ đưa mắt nhìn anh, trái tim cô ẩn nhẫn đau. Nếu có thể cô rất muốn nói với anh, chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn cả họ, cả đời này không chia không lìa. Nhưng cô không thể, tương lai của họ vẫn không có gì là chắc chắn cả.

“Ai… may mà bây giờ anh đã tìm được em. Cho nên anh muốn thực hiện tâm nguyện của mình.”

“Tâm nguyện?” Cô mơ hồ hỏi.

Hạo Dương cười cười rồi luồn ra phía sau che hai mắt cô lại. Con đường trong nông trại vốn không dễ đi nhưng vì có anh cẩn thận che chở nên chẳng mấy chốc mà Mạn Ninh đã đến được nơi cần đến.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Sao cứ che mắt em lại vậy.” Ám ảnh từ vụ tai nạn lần đó khiến Mạn Ninh vẫn luôn sợ bóng tối, giọng nói có chút lo lắng.

“Anh ở đây mà, đừng sợ.” Hạo Dương cúi đầu thì thầm bên tai cô.

Khóe miệng Mạn Ninh cong cong, lộ ra hàm răng trắng. Nếu không phải có anh bên cạnh cô đã sớm sợ đến ngất xỉu rồi.

“Được rồi, giờ thì từ từ mở mắt ra. Xem xem anh đem cái gì đến cho em.”

Hạo Dương dần buông đôi tay, nhẹ nhàng đứng bên Mạn Ninh, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

Mí mắt Mạn Ninh khẽ động, ánh sáng khá mạnh làm cô làm nâng một tay lên bảo vệ mắt. Nhưng hình ảnh trước mắt làm cô ngạc nhiên đến mức buông thõng cả hai tay, mắt mở lớn, ngơ ngẩn mà nhìn.

“Cái này… cái này…” Mạn Ninh lắp bắp mãi cũng không thể nói trọn vẹn thành câu.

Thật sự quá kinh ngạc, cô thế mà đang đứng giữ một rừng hoa trang đỏ. Không hề khoa trương một chút nào bởi vì cô trông thấy khắp nơi đều bị bao phủ bởi hoa trang đỏ. Lần trước tới đây, cô nào có thấy bóng dáng của loài hoa này chứ.

“Sao hả? Có thích không?” Hạo Dương vòng tay ôm lấy cô, tựa cằm lên vai cô thủ thỉ.

“Là anh làm sao?” Mạn Ninh vẫn chưa hết ngạc nhiên, ánh mắt không thể rời đi khung cảnh hoành tráng trước mặt.

“Anh nhớ em từng nói em không cầu vinh hoa, không mong phú quý. Nếu được em chỉ muốn có một nơi thuộc về em, dù chỉ là bốn bức tường nhỏ hẹp miễn là của riêng em. Lúc đó, anh không có cách nào giúp em hoàn thành tâm nguyện này. Nhưng bây giờ anh đủ khả năng làm điều đó. Chỗ này có một căn nhà giúp em che mưa tránh nắng. Khắp mọi ngõ ngách trồng loài hoa em thích nhất. Quan trọng nhất, anh ở đây cùng với em… mãi mãi.”

Khi nghe Hạo Dương nói đến câu thứ hai, Mạn Ninh đã trào nước mắt rồi. Hình như cô từng nói như thế. Cô chán cái cảnh ăn nhờ ở đậu, mai đây nay đó, cô muốn có một nơi chỉ thuộc về cô. Nhưng đó chỉ là ước mơ xa vời, sinh tồn trong xã hội này đã khó, muốn tạo nên một vương quốc của riêng mình càng khó khăn hơn. Vậy mà người đàn ông này lại giúp cô thực hiện được ước nguyện tưởng như không thể nào đó.

“Anh… anh mua lại nông trại này rồi sao?” Cô ngước mắt nhìn anh hỏi.

“Ừ, lần trước đưa em đến đây thấy em thích chỗ này như vậy, Kì Dực lại muốn bán nên anh mua. Môi trường ở đây thích hợp để nghỉ dưỡng, tốt cho sức khỏe của em.” Anh khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt người yêu.

“Em không biết anh lại giàu có như vậy. Chỗ này lớn như thế, anh nói mua liền mua.” Mạn Ninh nửa đùa nửa thật nhìn anh.

“Phải đó, anh bây giờ chính là một người lắm tiền, thế nên em phải giữ cho chặt vào, cẩn thận kẻo người khác cướp mất.” Hạo Dương cao hứng nên trêu đùa cô vài câu.

Mạn Ninh phì cười, cô vòng tay ôm lấy anh thay cho câu trả lời. Nước mắt vẫn không thể khống chế, cứ tí tách rơi mãi. Anh đối xử với cô tốt như thế, cô thật không nỡ xa anh.

“Hạo Dương, cảm ơn anh.”

Hạo Dương nhận ra sự nghẹn ngào trong câu nói của Mạn Ninh, anh khẽ cười, vòng tay ôm cô lại càng chặt hơn. Bảo bối của anh bị anh làm cho xúc động quá rồi. Chỉ có nhiêu đây đã khiến cô khóc đến hoa lê vũ đái, ngày mai chắc nước mắt thành sông luôn quá. Nhưng không sao, nước mắt vui mừng nên rơi thì phải rơi chứ.

“Bảo bối, em đừng khóc nữa. Anh dẫn em đi xem xung quanh, được không?”

Mạn Ninh cũng cố gắng chấn chỉnh lại tâm trạng, cùng anh đi một vòng thăm thú. Từ nay chỗ này là nhà của cô rồi, cô phải nhìn kĩ một chút. Cô nhất định phải đem mọi thứ ở đây và cả tình cảm của anh khắc cốt ghi tâm.

Cảnh đẹp lại có người trong lòng bên cạnh, Mạn Ninh cũng nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ. Hai người sóng vai bên nhau đi một vòng nông trại, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện. Cho đến khi chú Trần gọi họ mới trở về, ăn một bữa thịnh soạn.

“Beefsteak này vẫn là không ngon bằng em làm.” Hạo Dương bỏ miếng thịt bò vào miệng, nhàn nhã đánh giá.
“Anh thôi nịnh bợ em đi. Thịt bò này vừa mềm, vừa tươi, mùi vị đậm đà, vừa nhìn là biết ngay đầu bếp lâu năm chế biến. Tay nghề của em sao mà bì kịp chứ.”

Anh nói mà không biết xấu hổ, hạng nghiệp dư như cô làm sao sánh bằng đầu bếp chuyên nghiệp. Có điều anh cố tình tâng bốc cô như thế, cô cũng vui vẻ trong lòng.

“Có là ngự trù của hoàng đế ngày xưa cũng không bằng em.”

“Được rồi, miệng anh hôm nay được bôi mật sao, nói ngọt như vậy.” Cô cười híp hai mắt, nhét một miếng thịt bò vào miệng anh.

Hạo Dương bất đắc dĩ phải ngậm miệng, chuyên tâm ăn thịt. Chỉ cần có thể làm cô cười, anh đều sẽ dốc sức dốc lòng. Thời gian sau này của hai người nhất định sẽ luôn vui vẻ.

“Hạo Dương, ngày mai chúng ta lại đi đâu sao?” Anh nói chỉ ở đây một đêm, hành lí cũng không lấy ra.

“Sao vậy? Không muốn đi?” Anh cười cười nhìn cô.

“Đương nhiên là không. Em chơi còn chưa đã.” Cô nghiêng đầu, khẽ bĩu môi thể hiện sự bất mãn.

“Nhà của mình em muốn đến lúc nào lại không được. Không cần luyến tiếc.”

Mạn Ninh hơi cúi đầu, che giấu nỗi buồn nơi đáy mắt. Cũng không biết có còn cơ hội quay lại đây không. Cô hiện tại không dám mong đợi quá nhiều vào tương lai. Còn ngày nào thì sống tốt ngày đó, cố gắng hưởng thụ mà thôi.

“Mạn Ninh…”

“Dạ…”

Cô giật mình ngẩng đầu, gượng cười tìm chủ đề khác để nói. Mặc dù đã rất cố gắng che giấu đi sự bối rối nhưng Hạo Dương vẫn phát hiện ra có điều không ổn. Anh vẫn vui vẻ tiếp tục câu chuyện với cô nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, anh có cảm giác Mạn Ninh đang giấu anh chuyện gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì?

“Chúng ta trăm đắng ngàn cay mới có thể ở bên nhau, ngày tháng sau này phải trân trọng lẫn nhau. Nếu như có chuyện gì nhất định phải nói rõ với nhau, cùng tìm cách giải quyết. Em nói có được không?” Hạo Dương nắm tay Mạn Ninh, thâm ý nói.

Cô bình thường cũng không dám nói bản thân rất thông minh nhưng lúc này nhìn vào ánh mắt anh, hàm ý rõ ràng như vậy bảo cô không hiểu cũng khó. Nhất định là gần đây cô hay lo lắng không yên, tâm trạng thất thường nên mới để anh phát hiện ra điều bất ổn.

“Em yêu anh.” Siết chặt bàn tay anh, cô mỉm cười ngọt ngào nói lời thổ lộ.

Cô muốn mang niềm vui đến cho anh, những cái khác cô sẽ tự mình chịu đựng. Nếu ngày nào đó anh biết hết mọi chuyện, cô chỉ hi vọng anh sẽ vì lời thổ lộ này mà không trách cô ích kỉ.

“Lần sau nếu em muốn thổ lộ với anh có thể báo trước không? Anh giật mình đấy.” Hạo Dương thật sự bị ba chữ kia làm cho ngọt tận tâm can, bất an trong lòng cũng phải nhường chỗ cho sự ngọt ngào này.

“Một năm 365 ngày, ngày nào em cũng muốn nói yêu anh, làm sao mà báo trước được.” Mạn Ninh rất nghiêm túc từ chối yêu cầu của Hạo Dương.

“Ha ha…”

Chỉ một vài câu nói đùa đã giúp bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Nhìn Hạo Dương cười đến cong khóe mắt, Mạn Ninh cũng hạnh phúc lây. Cô chính là muốn nhìn thấy anh vui vẻ như thế này. Cửa ải phía trước chính cô cũng không chắc chắn nhưng vì anh cô nhất định cố gắng vượt qua.

Ăn xong bữa tối, hai người lại nắm tay nhau đi dạo ngắm trăng. Rõ ràng cũng là một mặt trăng nhưng cảm giác lại khác hẳn khi ở trong thành phố. Ánh trăng dịu dàng hơn khiến lòng người cũng mềm mại hơn.

Mạn Ninh tựa đầu vào vai Hạo Dương, yên lặng nghe anh thủ thỉ. Không biết là do cô quá mệt hay giọng nói anh quá dễ nghe mà chỉ chốc lát cô đã thiếp đi. Một đêm đặc biệt yên tĩnh cứ thế mà trôi qua.

Mới sáng ra, Hạo Dương đã kéo cô ra xe, bảo là phải xuất phát. Mạn Ninh ngáp ngắn ngáp dài, mặc cho anh lôi kéo. Ngồi vào trong xe rồi cô lại tiếp tục ngủ. Hạo Dương cũng không ép buộc cô, ngoan ngoãn lái xe.

Không biết ngủ qua bao lâu, lúc Mạn Ninh mơ hồ tỉnh lại thì cổ và vai đều có cảm giác đau nhức, rất không thoải mái.

“Uống chút nước đi, là nước ép trái cây đó.” Hạo Dương mỉm cười nhìn cô gái đang ngây ngốc bên cạnh, nhân tiện đưa cho cô nước ép táo mà anh đã chuẩn bị trước.

Mạn Ninh uống một ngụm lớn, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi sau đó mở kính xe, ngó nghiêng bên ngoài. Họ đang trên đường cao tốc nha.

“Hạo Dương, chúng ta đang đi đâu vậy?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt không thể tò mò hơn.

“Anh đưa em về nhà.”

“Về nhà?” Mạn Ninh lặp lại với giọng điệu không thể tin được “Em có mù đường đến mấy cũng biết đây không là đường về nhà nhé. Anh đừng nghĩ lừa em.”

Hạo Dương nhìn cô bật cười, anh đâu có lừa cô. Anh thật sự đang đưa cô về nhà mà.

“Khoảng nửa tiếng nữa là tới nơi, đến lúc đó em sẽ biết anh có lừa em không.”

Mạn Ninh nheo mắt nhìn Hạo Dương đầy vẻ uy hiếp nhưng anh vẫn bình thản như không, còn tủm tỉm cười như đang trêu tức cô. Được thôi, không nói chứ gì vậy cô cũng không thèm hỏi nữa. Để xem anh còn thần thần bí bí được bao lâu.

Bởi vì Hạo Dương tập trung lái xe nên hai người chẳng nói chuyện được nhiều, chỉ phút chốc Mạn Ninh liền cảm thấy buồn chán. Cô bèn lôi điện thoại ra chơi game, những lúc thế này mới thấy thứ đồ công nghệ cao này hữu dụng.

Nhưng mà Mạn Ninh chơi game không giỏi, bị thua đến sấp mặt. Sau khi thất bại lần thứ n, cô phẫn nộ vứt điện thoại vào trong túi xách, chưa hết giận còn quay sang nhéo Hạo Dương một cái.

Hạo Dương bị nhéo đau đến chảy nước mắt, anh làm gì nên tội chứ. Phụ nữ quả nhiên là loài động vật không nói lí lẽ.

Trút giận xong, Mạn Ninh cười khoái trá nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh. Thời tiết hôm nay không tệ, mát mẻ dễ chịu. Nhưng mà, cảnh vật hai bên đường sao thấy quen thế nhỉ. Giống như đường về nhà cô. Về thành phố N.

Mạn Ninh hoang mang nhìn Hạo Dương sau đó lấy vội điện thoại ra mở định vị. Không sai, hướng này chính là đến thành phố N. Chạy thêm 10 phút nữa sẽ đến trung tâm thành phố, rẽ thêm hai con đường liền tới nhà cô… nhà của ba mẹ cô.

“Hạo Dương… anh…”

“Anh nói là sẽ đưa em về nhà mà.” Hạo Dương nhìn phản ứng của Mạn Ninh thì biết cô đã đoán ra điểm dừng chân tiếp theo của họ.

Phải, anh đưa cô về thành phố N. Có rất nhiều chuyện liên quan đến cô ở nơi này vẫn chưa được giải quyết. Anh muốn thay cô kết thúc tất cả. Quan trọng hơn, bọn họ sắp kết hôn, anh cũng nên đến chào ba mẹ vợ một tiếng.

Mạn Ninh mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó nhưng cô không thể lên tiếng. Bao nhiêu năm rồi cô mới quay về nơi này, cô không nhớ rõ nữa. Nghĩ lại mới thấy cô đúng là một đứa con gái bất hiếu. Cô đi chừng ấy năm, chưa một lần cô trở lại thăm ba mẹ. Chỉ bởi vì cô đã quên họ giống như cô quên Hạo Dương.

“Đừng khóc, ít nhất là lúc này.” Hạo Dương dịu dàng lau đi dòng lệ nóng bỏng đang lăn dài trên gò má người yêu.

Mạn Ninh mờ mịt nhìn anh sau đó lại nghe anh nói “Hôm nay em trở về với tư thế của người chiến thắng cho nên đừng khóc. Một lát nữa em muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, không cần sợ. Anh ở ngay sau em thôi.”

Mạn Ninh không hiểu Hạo Dương nói gì nhưng khi xe dừng trước cửa nhà cũ của cô thì cô cảm thấy hơi hiểu rồi. Anh biết tất cả về cô. Biết cả những uất ức cô phải chịu đựng trong thân phận đứa bé mồ côi. Cho nên anh muốn giúp cô lấy lại công bằng, đúng không?

Không biết anh sẽ làm gì nhưng Mạn Ninh nguyện tin tưởng anh. Cô nắm tay anh bước xuống xe, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi theo anh. Lúc bước qua cánh cổng quen thuộc, cô suýt chút nữa đã khóc thành tiếng nhưng cô phải nén lại. Bởi vì cô nhìn thấy họ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN