Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu - Chap 8: Một ngày ướt át
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu


Chap 8: Một ngày ướt át


Sau 5 tiết học vui có, buồn có, mệt có, bị mắng có, được khen ít của lớp 11A là giờ phút thiêng liêng nhất, giờ phút được mong chờ nhất trong ngày-giờ ra về. Tất cả mọi người chen chút nhau qua một cái cửa để ra khỏi lớp, đứng ngoài dòng người đông đúc chen chút đó là hai bạn Thế Bảo và Thiên Sứ. Vì cái tội lanh cha lanh chanh hồi sáng mà giờ bị phạt đi tưới cây, hai bạn xách hai cái xô đi lấy nước trong khi mọi người đã về gần hết. Nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cầm xô nước nặng chịt đi không nổi của Thiên Sứ thật tội nghiệp. Bạn Thế Bảo cũng xách 1 xô nước chạy tới tỏ vẻ đồng cảm hỏi thăm:
_ Thiên Sứ, cậu vẫn xách được chứ?
_ Tớ mệt quá rồi!
_ Cậu mệt hả, hay để tớ…….
_ Cậu xách giúp tớ sao, Thế Bảo cảm ơn cậu!
_ Ừ! Ý tớ là cậu cứ thế mà cố gắng.
Nhận ra mình đã bị troll, Thiên Sứ đuổi theo Thế Bảo đang vi vu chạy phía trước. Chưa rõ cây có tưới hay không mà hai bạn ấy đã ướt như chuột lột rồi. Thiên Sứ cầm xô nước chạy phía sau:” Thế Bảo chết này!” thế là bạn Bảo ướt từ đầu đến chân vì bị bạn Thiên Sứ đổ cả xô nước lên người. Thiên Sứ cười đắc chí vì trả được thù do không có biện pháp đề phòng hay tránh bão (tg:có gì sai sai thì phải?), là tránh bạn Bảo chứ không phải bão nên Thiên Sứ hứng trọn xô nước của Thế Bảo hất vào người mình, cuối cùng cả hai ướt đều.haha.
Vừa đúng lúc Tử Hà và Khánh Trúc đi ngang qua thấy cả hai ướt nhem liền qua hỏi thăm:
_ Hai cậu sao thê thảm vậy?- Khánh Trúc hỏi
_ Mới vừa bị một con Lý Mạc Sầu tạt nước.- Thế Bảo trả lời
_ Nói ai là Lý Mạc Sầu vậy?- Thiên Sứ hỏi
_ Nói người mới vừa lên tiếng.
_ Cậu…..
_ Thôi! Tử Hà cắt ngang cuộc tranh cãi.- Hai người đừng cãi nữa.
_ Tôi không thèm cãi với Lý Mạc Sầu, cứ vậy mà phát huy nha Lý Mạc Sầu.- nói rồi Thế Bảo bỏ đi
_ Hay để tớ và Khánh Trúc giúp cậu tưới cây nha.-Tử Hà đề nghị
Khánh Trúc tất nhiên là tán thành với ý kiến của Tử Hà rồi còn Thiên Sứ hả, khỏi nói cô ấy vui như đón giao thừa vậy đó, bốn người họ chia làm hai nhóm: Tử Hà, Khánh Trúc tưới cây, Thế Bảo và Thiên Sứ xách nước.
Thế Bảo với Thiên Sứ cãi cho lắm vào cuối cùng cũng tiếp tục đi xách nước chung, hình như số mệnh đã an bày như thế. Đang mệt mỏi và không còn chút sức lực nào để xách nước được nữa thì Thiên Sứ thấy Văn Phong và Ngạn Vỹ đi thoáng qua. Ngay lặp tức đôi mắt của Thiên Sứ sáng lên, đảo qua đảo lại sắc mùi nguy hiểm, cô quay sang Thế Bảo hỏi:
_ Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?
_ Muốn chứ!
Thiên Sứ và Thế Bảo tiếp cận mục tiêu, Thiên Sứ giả vờ hỏi:
_ Ê Văn Phong, Ngạn Vỹ đi đâu vậy?
_ Về.- một câu trả lời ngắn gọn không thể nào ngắn hơn được nữa đến từ Ngạn Vỹ
_ Mình về trước nha, tưới cây vui vẻ!! – Văn Phong chào tạm biệt
_ Khoan, hai bạn ở lại xách nước giúp bọn mình được không??- Thiên Sứ nhờ vả
_ Không.- Ngạn Vỹ cự tuyệt.- Mà hai người thấy Tử Hà đâu không?
_ Tôi cũng không!- Thế Bảo tuyệt tình trả lời.
Cuộc đối thoại kết thúc Ngạn Vỹ và Văn Phong đi về, đột nhiên Thiên Sứ hỏi Thế Bảo nhưng mục tiêu chính là để Ngạn Vỹ nghe thấy.
_ Cậu có biết tại sao lúc sáng mình không xuống căn-tin được không?
_ Tại sao?
_ Tại mình đang đi thì có người kéo mình…..
Không để Thiên Sứ có cơ hội nói thêm Ngạn Vỹ nhanh chóng trở lại nói:
_ Cậu với Thế Bảo cứ về trước đi mình và Văn Phong tưới cây cho.
_ Như vậy mới là bạn tốt chứ!!
Nói xong Thiên Sứ nắm tay Thế Bảo hai đứa quăng hai xô nước rồi đưa nhau đi trốn. Lữ Văn Phong nạn nhân trong vụ này mới lên tiếng:
_ Nè, Phan Ngạn Vỹ tại sao tôi phải tưới cây chứ, bị phạt là hai người kia chờ mà?
_ Nói nhiều quá làm nhanh còn về.
_ Không, tôi không làm.
_ Vậy thì tôi sẽ công khai danh sách bạn gái trong tháng này của cậu lên facebook, zalo, instagram….
_ Dừng!
Văn Phong biết thân biết phận không nói thêm lời nào lủi thủi xách xô đi tưới cây mặc cho trăm vạn lần không muốn.
Cha đa bộ tứ trai xinh gái đẹp của chúng ta đã hồi tụ rồi đây! Ở chỗ những chậu hoa, chậu cây xanh mướt họ đã gặp nhau.
_ Ngạn Vỹ, cậu chưa về sao lát nữa mình về chung nha!- Tử Hà ý kiến
_ Cũng được.- cậu trả lời
_ Hai người ở chung nhà sau?- Khánh Trúc thắc mắc
_ Mình là người làm trong nhà cậu ấy mà.
_ Hai cậu cũng rảnh, được về không về ở đây tưới cây.- Văn Phong nói với thái độ khó ưa.
_ Như cậu thôi.- Khánh Trúc lườm Văn Phong nói.
Cả 4 người tạm đình chiến chăm chỉ làm việc, mọi việc suôn sẻ rồi 4 người về hết có chán quá không nhỉ? Nố nồ no, không đâu vốn là người theo chủ nghĩa quậy phá yêu hòa bình thích chiến tranh Văn Phong đã mở màn cho cuộc hỗn chiến. Đang cầm ống tưới cây rất yên ổn, cảm thấy hơi chán bạn Văn Phong đổi hướng ống nước sang tưới bạn Khánh Trúc đứng gần đó. Ngay tức khắc Khánh Trúc phàn nàn:
_ Lữ Văn Phong, cậu bị thiếu cây để tưới à?
_ Tớ thấy cậu y như cây chết khô nên tốt bụng tưới tí nước đó mà.
_ Lữ Văn Phongggggg
Khánh Trúc lấy ống nước sịt tới tấp vào Văn Phong, cậu ta cũng không vừa sịt liên tiếp vào người Khánh Trúc, không ai nhường ai. Ngạn Vỹ sửa sửa cái ống nước của mình tiện thể trêu hai người họ:
_ Vợ chồng trẻ hạnh phúc nhỉ!
_ Hạnh phúc cái nổi gì lạnh muốn chết đây này.- Văn Phong trả lời
_ A! – tiếng Tử Hà la lên
Ngạn Vỹ quay sang nhìn Tử Hà đang phóng ánh mắt đầy tính sát thương về phía mình.
_ Sao cậu làm nước văng vào mặt tớ?- Tử Hà bình tĩnh hỏi
_ Tôi không cố ý
Ngay lặp tức Tử Hà sịt nước vào mặt Ngạn Vỹ, vì ống nước bị hỏng đang sửa chữa nên cậu ở chịu trận mà không thể kháng cự. Thấy cảnh tượng như vậy Văn Phong đuợc dịp trả thù:
_ Vui không Ngạn Vỹ?
_ Chắc vui
Không thể chịu nổi những cú sịt trực diện nhầm thẳng vào mặt, Ngạn Vỹ cầu xin Tử Hà:
_ Khoan, dừng lại cái!
_ Sao có gì muốn chăn trối? Tử Hà dừng lại lên vọng
_ Tôi nhớ cô nói thích tôi mà, sao đối xử với tôi dã man quá vậy.
_ Ủa vậy hả? Nhưng thích là một chuyện trả thù lại là chuyện khác còn nữa tôi là có ơn phải báo thì có thù dại gì không trả?
Nói rồi cô sịt mãnh liệt hơn về phía Ngạn Vỹ, Tử Hà cứ nghĩ mình sẽ thỏa thích hành hạ cậu ấy ai ngờ đâu bản năng sinh tồn của cậu trỗi dậy sửa xong cái ống nước. Cậu ta phản công kịch liệt khiến Tử Hà không kịp trở tay liên tiếp lùi về sau miệng cầu xin thảm thiết:
_ Tha cho tớ đi mà!
Ngạn Vỹ như không nghe thấy gì thích thú sịt nước vào người Tử Hà, hôm nay Ngạn Vỹ cười rất tươi ít ai có diễm phúc thấy được nụ cười này, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui như vậy. Bất chợt 4 người họ gặp nhau, Tử Hà và Khánh Trúc một đội, Văn Phong về đội Ngạn Vỹ và chiến nào!
**************
Ở một góc cây bàng cô đơn có hai người 1 nam 1 nữ ngồi tựa đầu vào nhau, quan sát hết hàng động nãy giờ của 4 người họ trong lòng có chút ấm ức, bức bối chỉ biết trách ông trời, cũng đúng thôi Thế Bảo và Thiên Sứ xui quá mà.
_ Ông trời ông có trên đó không vậy?- Thiên Sứ ngước mặt lên trời hỏi
_ Chắc ổng đi công tác rồi – Thế Bảo phụ họa
( Ông trời: Ta thì liên quan gì đến 2 ngươi???)
_ Lúc hai chúng ta tưới cây thì nhà máy không cung cấp nước đi xách nước vừa nặng vừa xa.- Thiên Sứ than thở
_ Còn lúc chúng nó tưới cây thì nước hoạt động bình thường, mỗi đứa một ống nước tưới hết cây này đến cây kia, tưới xong dư nước tự tưới tụi nó luôn.
_ Haizz…… – cả hai cùng thở dài
_ Ê, mình đi ăn xả xui đi.- sáng kiến của Thiên Sứ
_ Ok đi luôn.
—————————
Không ai comment truyện của ta hết huhu
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN