Ngược chiều kim đồng hồ - Full - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Ngược chiều kim đồng hồ - Full


Chương 1


Chương 1: Bản giao hưởngmới chỉ bắt đầu

Rẽ trái, đi thẳng, rẽtrái…

Chiếc xe Benz đang gắngmình với những hi vọng cuối cùng, màu xe phủ lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe làngười phụ nữ với đứa bé con bên cạnh, theo sau có một chiếc xe đua,…

Qua đoạn dốc, sỏi đá thinhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằngxé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi, thời gian như câm lặng,ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại.Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc.

Và chiếc xe đã bị hạgục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy…

Người phụ nữ hoang mangbế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy,chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì chibằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. 

Đường cùng. Xung quanhbốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vìđứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngàyhôm nay rồi, một ngày quá dài và đáng sợ với mẹ. Bé còn quá nhỏ.

Một mảnh sành cắm xuyênthủng bàn chân người phụ nữ. Máu rỉ ra. Nặng nề, xiềng xích, ghì chặt nhữngbước chân cuối cùng, nghiệt ngã. Cô biết cuộc đời kết thúc tại đây nhưng vớiđứa bé này không đáng.

-Đoàng! – Tên sát thủtheo lệnh nổ súng. Tiếng súng xé ngang tâm hồn con trẻ. 

Lại là máu, máu, và vẫnlà máu, máu đang rơi, lan tràn, tóe tung, đỏ thẫm, ướt đẫm tấm lưng nhưng ngườimẹ vẫn ôm chầm lấy bé con. Mặt đất nhuốm mình một màu chết chóc, từng giọt,từng giọt rơi, lặng thầm. Đoạn kết cho cuộc đời người phụ nữ chỉ mới 28 tuổi.Làn gió nhè nhẹ tung bay từng lọn tóc buông dài, đôi mắt ấy tha thiết nhìn đứatrẻ. Nó nhìn mẹ không hiểu, vì nó chẳng thể hiểu, chẳng bao giờ có thể, nhưngdù chết, cô cũng không thể để bé con bị vấy máu. Chí ít thì siết chặt lấy, đểđôi mắt chưa biết nhận thức không thấy được thứ dung dịch màu đỏ, để chiếc mũinon nớt kia không cảm nhận được thứ mùi tanh, mặn chát, để đôi tay được gìngiữ, mãi mãi…

Tên sát thủ tiếp tục,hắn không định tha cho sinh mạng vô tội. Con bé khóc rất giữ, nó gào lên nhữngtiếng oe oe. Một sự thật đau buồn tới não nề, một khung cảnh u ám, bầu trờinhuốm màu đau thương, tim mẹ đã ngừng đập, thật sự không còn tồn tại rồi, mẹkhông đủ khả năng che chở cho bé nữa…

-Bế nó đi! – Một giọngtrẻ con phát ra từ đằng sau tấm lưng cao lớn của tên sát thủ, thứ giọng vô cảmtới đáng sợ.

Tên sát thủ làm theo,hắn dắt súng ngang người, đẩy cái xác kia ra, lạnh lùng túm lấy con bé. Hắnchưa từng bế ai và cũng không định làm với bé con. Bàn tay to chắc khỏe của hắnlà đủ. Và họ vào xe. 

Khung trời co hẹp dầntrong mắt trẻ thơ. Đượm một sắc màu u ám, những đám mây đen che lấp ánh hàoquang, chắc có lẽ sẽ có giông…!

z

         Nó không có tên. Cuộc sống ở cô nhi viện thật buồn tẻ, những côcậu bé kia chỉ hơn một hai tuổi, chúng không cho nó chơi cùng. Chúng cũng mồcôi nhưng được đối xử tử tế, cha mẹ đều là những chiến binh trung thành cho DEVILS,còn mẹ nó – bà là gián điệp cho tổ chức của chính phủ. Nó thường xuyên bị bỏđói, bị cách li không được ai tiếp chuyện và cũng chẳng được lên tiếng. Ánh mắthọ nhìn nó thật sắc lạnh.

-Ai cho mày ăn cơm chungvới bọn tao!?! – Một đứa bé xinh xắn quẳng bát xuống sàn, chiếc bát rơi xuốngvào chân, cơm vung vãi tung tóe. Mấy bé khác vất miếng thịt rán và khúc cáxuống cạnh chỗ nó đứng. 

Nó cũng quen với nhữngkiểu như thế rồi, bọn trẻ thi thoảng cho ăn cùng bàn, rồi thi thoảng lại némbát nó xuống, không ăn thì sẽ bị đói, vậy nên nó lại cúi mặt xuống, bốc từngmiếng lên bát và ra gốc cây ngồi ăn. 

Năm năm trời sống ở cônhi viện nhưng chưa một ngày có được bình yên. Lũ trẻ mỗi khi đầu tháng lạiđược phát đồ chơi, toàn những thứ hay ho và đắt tiền, nó không có suất hoặc làcó nhưng không ai thèm để ý đến. Mấy thằng bé hay thích trêu chọc bằng nhữngtrò bạo lực, ô tô điều khiển từ xa, toàn những loại xa xỉ, chúng hay gọi nó ra,mấy lần ngưỡng tưởng được chơi cùng, ngờ đâu, chúng lấy nó làm manocanh bắtđứng yên một chỗ để chúng dùng điều khiển lái xe đâm vào. Nó càng chạy, chúngcàng thích trêu, nhiều lần đôi chân bị rách toạc vì những cú đâm thẳng trựctiếp. Cũng là cái kiểu dồn con mồi vào đường cùng, nó nép mình nào chân tường,rồi chiếc xe đồ chơi sáng đèn, lao thẳng, khoảng thời gian nhanh chóng và đôichân ứa máu giống như một kỉ niệm buồn nào xa xăm.

Nó không có cha, ngườita bảo nó là con hoang. Thực sự không phải thế, chỉ vì cha ghét nó nên đã bỏ mẹnó ra đi. Tại sao ư? Nó không biết.

Hôm nay cô nhi viện đượccấp thêm đồ chơi cho bọn trẻ. Đây là hình thức trả ơn cho những nhân viên trungthành của DEVILS, đồng thời cũng chuẩn bị cho một thế hệ những người trẻ tuổisẽ tiếp nối kế hoạch còn dang dở của cha mẹ chúng. Nhưng nó không được đồ chơi.Cô trông trẻ không quan tâm đến vì còn có nhiều đứa bé xứng đáng được hơn. Nólại né vào một góc dõi theo những niềm vui của bạn trang lứa, biết bao giờ mớicó được một món đồ như thế.

Đồ chơi của nó là gìnhỉ? Đúng là những thứ xa xỉ kia nhưng chúng đâu còn nguyên vẹn. Bọn trẻ chơichán lại tìm đến để bố thí những thứ đã làm hỏng. Mấy cậu bé thì phá bộ điềukhiển từ xa, vất đi một vài chi tiết như bánh xe, đường ray tàu hỏa,… mà thiếunhững thứ ấy còn chơi được ư? Còn những con búp bê xinh xắn của quý cô tiểuthư, chẳng còn lành lặn, không bị vất tay, chân thì cũng có kẻ cố tình cắt rờichẳng bao giờ ghép lại được. Đồ chơi của nó là như thế.

Đối với một đứa trẻ con,chúng thường giận dỗi bố mẹ mỗi khi không vừa ý, bậc làm cha mẹ chắc chắn sẽchiều lòng những suy nghĩ trẻ con đó, họ để cho các bé được nũng nịu, nhõngnhẽo, rồi lại ôm chầm lấy mà bảo ban, nhưng những đứa trẻ ở đây thì làm gì cótình thương từ gia đình, chúng đều mồ côi cả. Đặc biệt là nó, bọn chúng còn cóbạn bè, cô giáo, còn nó thì chỉ có cái bóng đen ngòm sau lưng. Muốn khóc cũngchỉ có cái bóng khóc cùng, muốn chơi thì cũng chỉ có cái bóng cùng mấy thứ đồmang đầy thương tật. Nó trân trọng mỗi cô búp bê ấy, thường chải mái đầu chochúng, dù có những cô bé búp bê bị cắt trụi hết tóc, hay bị sơn một màu đen xì,rồi tối đến lại đem ra kể chuyện cho chúng nghe. Nó thì có chuyện gì chứ, ngoàimấy câu chuyện cổ tích không đầu đuôi nghe lỏm được từ các bạn. 

Trời vào đông, tiết trờihôm nay đột nhiên lạnh. Mấy đứa trẻ rúc mình vào tấm chăn lông ấm áp, chúng kểchuyện cho nhau nghe, mấy đứa khác tụ tập bên lò sưởi ấm cúng, để cô giáo dạychữ. Còn nó thì đơn độc. Ai đã làm đổ nước vào tấm chăn của nó rồi. Lạnh lẽo.Cơn gió ghê gớm ùa vào bên giường, cái chốt cửa bị hỏng từ lúc nào. Nó khôngbiết phải làm sao cho đỡ lạnh. Bơ vơ, buồn tẻ, một cơn ác mộng dai dẳng với mộtđứa trẻ con tội nghiệp.

z

Arrow – đó là một conngười rất đẹp, mười hai tuổi, nhưng bộ não thì không hề đơn giản. Được sinh ratrong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những người có quyền thế, bởi vậycũng không khó hình dung về một cậu bé có tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồsộ.

Hắn luôn chọn cho mìnháo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là thế. Đôi mắt sâu màu đenkhoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu những mô mạch nhỏ bé của từng tế bàothị giác, hàng lông mi đen, khinh khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đườngnét trên khuôn mặt tựa như được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưngchính khuôn mặt còn non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.

Bước ra với khuôn mặttức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi mắt nhìn xuyên thủng mọi thứ điqua, một màu đen băng giá như thể không có cái gì giá trị. Chẳng bao giờ hắntrội hơn người đó, dù đã cố gắng rất nhiều, cần có một con mồi để chút sự tứcgiận. Là nó.

Con bé với mái tóc đen nhánhbuộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn ba bánh,con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào chân hắn… Thếlà bị mũi giầy cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ nhìn vào con ngườikia, như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng, một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng,nó quen với người này(?).

-Mày là Moon – Hắn rahiệu gọi con bé lại gần. Cái cách động đậy ngón trỏ để gọi không một chút tìnhngười. Đương nhiên nó phải lại gần.

-Mấy năm không gặp màyđã lớn từng này rồi cơ à?!

-Dạ – Con bé sợ ánh mắt,giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộcchút nào, nhưng giọng nói gợi lại rất nhiều nỗi niềm. Con bé vô tư nhìn thẳngvào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm, một mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánhtay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rúttay lại theo phản xạ, nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó thế nên thêm một vếtsâu vào cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.

-Nín! – Mày sẽ phải trảnợ cho mẹ mày! – Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé. 

Và nó được chuyển về khucủa Arrow – DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao? 

z

Từ ngày hôm ấy nó mớibiết mình là Moon. Nó có một người anh trai, vậy là đâu có đơn độc. Chỉ có điềukhông biết làm thế nào tìm được anh và liệu anh có chấp nhận nó không?

Moon là đồ chơi củaArrow. Chính nó cũng không biết vì sao lại thế. Moon phải sống trong một khunhà kho trật trội. Ở DEVILS đâu thiếu nhà để ở thế mà lại bắt nó ở căn nhà chứarộng chừng 40m² nhưng đồ đạc đã chiếm gần hết diện tích, chỉ còn lại vài khoảngtrống nhỏ bé. Mỗi sáng nó dậy sớm và phải quét dọn nhà cửa, không được làm ẩu.Nếu không làm theo đúng ý chủ sẽ bị đói. 

DEVILS là một tập đoànrất lớn, chẳng hẹp hòi gì bữa ăn no cho một đứa trẻ con, nhưng không biết vìsao chủ lại không cho nó được như vậy. Arrow thường hay qua, từ khi gặp con béhắn mới có thói quen ghé vào một nơi nào đó. Hắn thích nhìn thấy cách con bé ăncơm mà không được ăn bằng thìa hay đũa. Nó phải bốc từng nắm lên miệng, có canhchan thì cũng chỉ uống được nước, mà không ăn thì đói lắm, lấy sức đâu ra dọndẹp nhà. Trông nó thật tội nghiệp, nhưng không có chỗ cho nhân tính ở con ngườitàn bạo kia.

Lại một đêm Moon ngủkhông yên, chỗ trống để ngủ chật hẹp quá, nó co gối thu lu nằm nhắm nghiền mắt.Trời mùa hạ nóng, ở đây làm gì có cái quạt nào, đồ đạc thì xếp ngổn ngang rồinó ngủ say lúc nào không biết. Đến sáng, lại một chu trình được cài đặt sẵn, nónhư con rô bô sống qua ngày, mà đã là rô bô thì đâu có quyền được đặt câuhỏi. 

Nhưng hôm nay khác, conbé thức dậy với cái bụng trống rỗng, cơn đói quằn quại không thể ngủ yên, mắthoa lên, nhưng nó biết nhõng nhẽo với ai đây? Moon mở cửa phòng, cánh cửa gỗ đãlâu được sơn lại qua loa, bản lề có chút han gỉ của thời gian, chắc chỉ có nơiđây mang khái niệm hoài cổ, vì trong cả khu DEVILS này hầu hết đều thường xuyênđược tu sửa. Con bé rầu rĩ kéo cánh cửa nặng nề, luyn từ vệt dầu loang vào áo,lem nhem, đột nhiên một túi nước tối màu đổ vào đầu, lan tràn. Đó là thứ gì nhỉ?Sền sệt giống máu, cũng cái màu đỏ thẫm, cả lít nước đổ vào đầu bé con. Nó sợthứ dung dịch này, từng phân tử bám chặt vào mái tóc, kết dính, rồi lại trànxuống khuôn mặt, đôi hàng mi, từ từ lướt qua sống mũi, tràn xuống cổ, bờ vainhỏ bé và ướt đẫm cái áo của nó. Một vài giọt đã rỉ tới đôi chân gầy guộc. Aiđó đã từng che chở cho nó khỏi những vết nhơ, nhưng lại một ai đó rót đầy nhữngtội lỗi lên đầu nó.

Moon khóc, gào lên rấtto, nó còn quá trẻ con, ngây thơ, ở tuổi này những đứa trẻ khác phải hồn nhiên,vui vẻ lắm chứ, tại sao nó không thể như thế? Tâm hồn non nớt đã bị thiêu rụi,mỗi trang sách cuộc đời bị phủ lem bởi những nỗi đau, tìm đâu cho một bờ vai,một cái ôm, một nơi nương tựa. Nó đã từng có những thứ ấy, nhưng chúng quá mỏngmanh, những nụ hôn từ mẹ, hơi ấm cũng từ mẹ,…tất cả đã bị con người đó lấy đi…Nước mắt hòa lẫn trong từng giọt màu đỏ, sự tinh khiết của làn nước màu trắngchẳng thể trôi đi thứ màu man rợ kia, chăng, chỉ hòa thêm vào chất đỏ. Con béngã nhào xuống, nó vẫn tiếp tục khóc, khuôn mặt đã vấy đầy những giọt máu, contim như bị luộc chín. Nó kinh sợ cái nơi này, đôi tay nắm chặt, cố bấu víu vàonhau. Nó gào thảm thiết lắm, chẳng thể nghe được gào cái gì, không thành lời,vì nó biết chẳng có ai lắng nghe và giúp nó vượt qua… Hắn thích nhìn con bé nhưthế, một con bé chưa tròn 6 tuổi, hắn muốn đo sự chịu đựng của một con người rasao.

-Câm ngay! Nhóc con, mẹmày làm mày ra thế này đấy! – Arrow lại gần con bé, tay vẫn trong túi quần,nhìn đứa bé thảm thương cho hắn cảm giác thích thú lạ thường. 

Nhưng con bé thật ngốc,nó không nín được, thì cũng đúng, trẻ con khóc mà có người đến bên thì càngthét to hơn để người ta biết mà chiều chuộng, nhưng với hắn thì không. Con békhóc ngày một to hơn, trông nó lem luốc, bẩn thỉu,… Arrow dùng mũi giầy cọ vàomá con bé, ghì xuống mép sàn cũng bằng chính cái giầy đấy. 

-Mày khóc nữa xem. – Hắnmạnh chân ghì sát đầu nó như một con vật hết giá trị, vô tình hắn phá lên cười.

-.

-Mày mà còn khóc nữa thìlần sau là máu thật đấy! – Hắn đe dọa.

Rồi con bé im bặt, khôngkhóc nữa. Nó nhận ra thứ máu này không chút mùi vị, có lẽ chỉ là phẩm màu vàcác chất hóa học khác. Arrow bỏ mũi giầy ra, vết bẩn đã in vào đế, hắn di dimũi giầy để gột, hắn đi cùng nụ cười nửa miệng trên môi. Còn lại một mình conbé, thu lu vào mép cửa và nấc, nỗi sợ hãi mà không được khóc, nước mắt chảyngược trong tim, mỗi giọt như một mũi tên được mài kĩ lưỡng đâm thủng ruột gan,rồi nó thiếp đi trong cơn đói.

-Dậy! – Arrow quay trởlại. Nó đang nằm ngủ co do mặc kệ thứ nước đã khô từ lúc nào, bám vào da trócvẩy. Hắn lại dùng mũi giầy, lần này thì đá nhẹ vào đỉnh đầu con bé, vẫn là cáicách cộc cằn thiếu tôn trọng người khác như thể quay ngược thời gian trở về quákhứ xa xưa, khi xã hội chỉ có hai tầng giai cấp: chủ nô và nô lệ. Con bé bị coirẻ là một món đồ, hắn tha hồ mà dùng chân giẫm đạp lên danh dự của nó, hànhđộng quá đỗi tàn bạo, con bé cũng là người, nó cũng biết nhận thức và suy nghĩchứ đâu quá đáng so bì với chú chó bị chủ nhân dùng chân ra lệnh. 

Tựa hồ như đang gặp cơnác mộng, rồi lại thêm một cơn ác mộng khác còn kinh khủng hơn, con bé mở mắttỉnh dậy, chân và tay dính vào lớp sàn, phải chịu đau một chút nó mới có thểđứng lên. Gỉ từ đôi mắt kết hai hàng mi lại, lấy tay dụi mắt qua loa nó bướctheo “ông chủ”.

Hắn dẫn con bé vào nhàvệ sinh rồi chờ đợi nó bước ra với bộ quần áo chỉnh tề. Con bé không hiểu lắm,như thể trước khi nói lời vĩnh biệt, người ta thường vỗ béo và giữ cho con vậtđược sạch sẽ. 

-Cho anh đấy! – Arrowcẩn trọng nhìn người đối diện. Một cậu nhóc với mái tóc hớt gọn gàng, khuôn mặtthông minh rạng ngời và đôi mắt lạnh. Cậu ta khoanh tay và nhìn xuống con bé.Moon sợ sệt đâu dám nhìn thẳng lên ánh mắt kia. Đó có thể là ai nhỉ, ngườikhiến ông chủ của nó phải khiêm nhường?

Arrow nhìn theo bóng haicon người khuất xa, có lẽ với hắn, nên để con bé đi. Moon bị chuyển tới một nơikhác – DEVILS 5. Một căn phòng mới, một cuộc sống mới, không còn phải ở trongkhu nhà kho tăm tối, ít nhất thì ở đây cũng có điện, giường ngủ hẳn hoi.

z

DEVILS – những con quỷtrỗi dậy – đó là tên một tổ chức ngầm, hoạt động dưới cái tên ANGELS. Bề ngoàitổ chức tạo lớp vỏ bọc hoàn hảo, hoạt động với những mục đích từ thiện xuyênquốc gia, hết sức chuyên nghiệp, để che đậy ranh giới đen tối của những hànhđộng phạm pháp. Phân nửa quan chức cấp cao của trên 30 quốc gia phát triển vàđang phát triển trên thế giới đều bí mật tham gia tổ chức này, lí do là mứclương ở DEVILS gấp hơn ba mươi lần so với ăn lương của nhà nước đơn thuần, đồngthời tổ chức còn có các chính sách đãi ngộ phù hợp với năng lực.

Trong cái xã hội thu hẹpnày, ngày ngày có biết bao phi vụ được diễn ra, những hoạt động phi thương mạiđội lốt cho dịch vụ rửa tiền cao cấp, những chuyến hàng cung cấp cho hội chữthập đỏ che đậy cho hàng tấn thứ vũ khí vận chuyển qua biên giới. Có thể nóisức ảnh hưởng của tập đoàn DEVILS là toàn cầu. DEVILS quá lớn và mạnh.

Một sự thật thú vị,người đứng đầu tập đoàn, tương lai sẽ là cậu nhóc này – K.E.N – King-Eagle-Name(Đức vua – Chim Đại Bàng- Danh tiếng). Cha mẹ của Ken và Arrow là anh em và chịem ruột, họ thuộc hai dòng dõi danh gia vọng tộc. Kì vọng của thế hệ trước vàothế hệ sau, Ken và Arrow chính là đại diện được chọn. Cuộc hôn nhân giữa nhữngngười họ phục vụ tương lai của tổ chức, đòi hỏi phải có những vị thủ lĩnh vớibộ óc siêu đẳng hơn người. Do đó, ngay từ khi mang thai, hai bà mẹ đã được quantâm rất đặc biệt, hai đứa trẻ sinh ra trực tiếp được tiêm kích thích tăngtrưởng, hocmoon hoạt hoá tối ưu trí tuệ và khả năng phát triển. Hai bộ óc đóđồng thời cũng là sản phẩm của Hiệp hội khoa học gen và bản đồ gen người củaDEVILS. 

Giữa bé con tên Moon vàhai người họ có quá nhiều điểm khác nhau nhưng định mệnh lại để họ giao nhautại một nút.

x

-Tao không biết mày cógì hay mà Arrow dám đưa tao – Ken dùng nửa con mắt nhìn đứa bé. So với Arrow,con người này trông vẻ “nhân tính” hơn. Moon khép mình vào rèm cửa, linh cảmcho biết đây là một buổi chiều tàn…

Ken dẫn con bé theo sau.Hắn thấy thật lạ. Ở con bé này có thứ gì rất ngứa mắt, trông nó không có gì đặcbiệt nhưng chỉ cần nhìn vào là hắn muốn đánh cho một trận tơi bời. Thật buồncười mà cũng thật khó hiểu…

-Mày là trẻ mồ côi!?

-Vâng ạ! – Cũng như ởbên con người vô nhân tính kia, Moon tập trung cao độ.

-Tao có một trò chơi,nếu thoát thì mày sẽ được nhận làm nhân viên của tao, còn không thì… – Đó làcái chết, con bé hiểu điều đó.

Hắn dẫn con bé đến mộtnơi. Khu nhà to và rộng, con bé đi cách một đoạn dài, e dè trái lại với conngười phía trước cố tình phát tiếng động. Bỗng dưng đèn phụt tắt, cả một hệthống đèn chạy dài tắt nhanh chóng. Có những con mắt đen ngòm đang nhăm nhenhìn con bé, tiếng gầm gừ vang vọng,… Phút chốc thứ gì đó nhảy chồm tới, tốc độngang ngửa xe đua.

-Gừ !!!

-Ẳng !!!

Chúng kêu gào trước mónthịt sống ngon lành. Con bé nhắm nghiền và chạy thẳng tới chỗ Ken, nó biết, chỉkhi ở bên ông chủ thì may ra thứ đó mới không tiến tới chỗ mình. Nhanh như sóc,nó đã ở trước mặt Ken, có lẽ vì ông chủ cũng là một con quái thú nên nó dừnglại đúng lúc. Đèn lại sáng. Ông chủ nhìn nó, nở một nụ cười mỉa mai. Trông hắnung dung trái ngược với con bé lúc này, mồ hôi ứa ra như mưa.

Moon chợt nhận ra đây làchuồng chó. Tiếng động phát ra từ những con chó đáng sợ hai bên, tất cả đều đãbị nhốt trong chuồng, bốn bức tường bao quanh đều làm bằng thủy tinh hữu cơ,vẫn có một vài lỗ thông khí phía trên thế nên ban đầu nó cứ tưởng chúng đượcthả tự do. 

Ông chủ bước tiếp. Chẳngcó lí do gì nó bám chặt lấy nên đứng yên đấy. Nhìn những con chó không có tựdo, có khi nào giống nó, chúng đang gào thét, nhưng là gào vì có người lạ,tương đồng với nó, những con vật này được huấn luyện phải trung thành tuyệt đốivới chủ. 

Một con chó đang tiếntới ông chủ, theo trực quan, hẳn đây là con chó được ông chủ cưng chiều. Ken đỡlấy thú cưng của mình, nó là một con chó nhỡ, chắc chừng hai năm tuổi, hắn lướtnhẹ đôi tay lên bộ lông mượt mà, con vật tỏ ra phấn khích khi gặp chủ, vẫy đuôingoe nguẩy nũng nịu. Từng chiếc lông tơ mềm mại quấn lấy ngón tay Ken, bộ lôngtrắng muốt như chó săn Bắc Cực đang đợi chờ được chạm vào, hiểu ý thú cưng, hắnchiều lòng, ngồi xuống và vuốt ve, bàn tay hắn lướt qua như một nghệ sĩ lướtphím đàn. Rồi đột nhiên, nhìn thấy con bé, con chó sủa gầm lên.

-Gâu ! Gâu ! Gâu… !

Con bé hoảng sợ, theonó, chỉ cần Ken thả lỏng đôi tay thì chắc chắc rằng mình sẽ nằm gọn dưới nanhvuốt của con chó này. Ken nhận ra một điều, không chỉ hắn mà ngay cả con Frang,lũ chó ở đây đều không ưa con nhỏ.

-Thôi nào Frang! – Conchó im lặng ngay. Hắn bỏ đôi tay mình ra khỏi, nó cũng không định nhảy chồm lêncon bé.

Vẫn là cái dáng ung dungvô tư lự, khuôn mặt nở nụ cười đầy ác ý, hắn gọi con bé lại. Dù rất sợ hãinhưng không thể trái lời, Moon chầm chậm bước qua con chó, nhìn thật tội nghiệptrước một con vật hung bạo. Frang là một giống chó thông minh, nó rất đẹp, đôimắt đen tròn kiêu ngạo, lớp lông của con vật hằng nhiệt này quả thật tuyệt vời,mềm như nhung lụa, cẳng chân nó dài, rắn khỏe như động cơ máy. Con vật thêm lầnnữa tiếp tục gầm gừ, như thể ông chủ không ở đây là Moon đã trở thành một bữatối cho nó rồi. 

Bẽn lén bước tới gầnKen, đôi tay con bé vẫn nghiền chặt vạt quần, vài giọt mồ hôi đã rơi xuống sàngỗ. Ken chủ định ném một thứ gì đó vào chuồng của mấy con chó săn. Sau một chútlưỡng lự, hắn chọn chuồng số ba, đây có vẻ gồm những con chó háo chiến, cả thảylà bảy con, mỗi con một màu lông, có con màu vàng, có con lại đen tuyền, hắnthích cho con bé chơi cùng lũ chó này chăng? Hắn từ từ cởi bỏ chiếc nơ trên cổ.Mở cái cánh cửa nhỏ bên trên của cái chuồng ra, lũ chó ngoan ngoãn ngồi im, vẫyđuôi, tỏ ra rất kính trọng. Ken ném chiếc nơ vào sâu tận cuối chuồng, quay sangnhìn con bé.

Con Frang quả thật đẹp,nhưng những gì nó đang nghĩ thì thật đáng ngờ, cũng như hai cậu bé chỉ đángtuổi anh trai của Moon, chẳng ai hiểu được những chiêu mà họ nghĩ ra để hành hạngười khác. Moon lép dần vào lớp kính, sợ lắm, sợ những nanh vuốt sắc nhọn kia,sợ những con chó ghê tởm,… con bé đã làm gì chứ, nó còn quá nhỏ thì có thể gâythù hằn với con người này à, hay vì mẹ là gián điệp, vì thế mà nó phải chịuđựng những nỗi đau mà mẹ đã để lại. Nó chưa từng một lần hận mẹ.

Bất thình lình, đàn chónhảy xồm lên, toan định cắn nát đầu con bé. Moon sợ hãi quay lại, nước mắt ứara lăn dài trên má, không dám hét vì sợ, như Arrow đã nói vậy: “Mày mà còn khócnữa thì lần sau là máu thật đấy!”. Nó câm lặng, nín thở trong tiếng nấc nghẹn.May mà qua lớp kính.

Ken đang bóc một lớp túigì đó, con bé nhìn bằng một ánh mắt thành khẩn, thà rằng dùng mũi giầy để đánhvào đầu còn hơn thế này, Moon quỳ xuống,… Ken bước tới, rưới một thứ màu đỏthẫm vào “con mồi” đang co do. Đó là túi máu, thứ mà người ta vẫn hay dùng đểtruyền, những giọt đỏ hỏn rơi té tung xuống đầu Moon, là thứ mùi tanh tanh củachất sắt, những giọt máu của ai đó đang rơi,… xuống cổ con bé, xuống người, cảngười Moon nhuốm máu,…

-Vào đi! – Ken ra lệnhmột cách lạnh lùng, trong câu nói không có chút tình người.

Moon không muốn làmtheo, máu dậy lên khứu giác của con Frang một thứ mùi khiêu khích. Chủ nó đangvuốt ve, điều đó làm nó không thể làm thịt con mồi kia. Ánh mắt của Ken cònđáng sợ hơn bao nhiêu con mắt trừng trừng kia, không thể trái lời, cách duynhất là phải bước vào, Moon nhắm mắt mà bước.

Những giọt nước mắtkhông thể kìm lại, hết thật rồi, cuộc sống ngắn ngủi của bé con 7 tuổi nay giờsắp tắt, bé con vừa bước đi, vừa tưởng tượng,… giống như mỗi khi cho mấy convật ở cô nhi viện ăn, bọn chúng gấu nghiến món thịt thừa, rồi gặm nát từng khúcxương có khi của chính đồng loại, giờ đây là món thịt sống, được dậy mùi bởichính thứ máu của con người. Con bé còn quá nhỏ, thế mà nó đã hình dung đượcrồi đấy, nó bước vào, sắp tới rồi, chỉ cần một cái đẩy cửa là tan xác,…

Moon ngoái nhìn lại nhìnbóng của Ken, không nhìn hắn,… có lẽ anh trai chạc tuổi hắn nên cái bóng cũngtựa, còn đôi mắt chắc chắn không tàn bạo giống kia. Moon đau đáu nhìn vào bónghình, nếu anh ở đây chắc chắn sẽ che chở cho,…

Bước vào!

Hắn thấy khá ngạc nhiênđó, con bé đó không nhìn hắn mà như nhìn đi đâu, cái ánh mắt làm hắn ghét vôcùng, ghét kinh khủng, chỉ muốn móc nó ra khỏi lồng tử lúc này. Nhưng con bévào trong rồi, Ken dựa vào tường theo dõi trò chơi. Lũ chó ở các phòng còn lạikhông dám gầm ghè. Người huấn luyện đã dạy cho chúng biết gọi dạ bảo vâng vớibậc tối cao của DEVILS. Nhưng liệu những con vật ở cái phòng đối diện có cònnhận ra điều đó không khi mà thú tính trong chúng đang trỗi dậy…

Moon nhắm nghiền mắt,không nghĩ mình còn sống để đi tới cuối phòng cầm cho chủ cái nơ màu xanh dươngvề, thế là nó ngồi thu lu lại, lấy tay che kín đầu, coi như không còn nghekhông còn biết gì hết cho tới kết thúc.

Ken vẫn đang dõi theo.Sáu con chó gầm gừ đi lại xung quanh đứa bé. Ba con chó nhỡ đang nhăm nhe đợichờ động tĩnh từ con chó thứ bảy, chúng tiến lại mỗi lúc một gần hơn, ba conkhác trưởng thành đi vòng quanh. Con bé cô đơn không còn ý niệm thời gian nữa,đôi tay, chân và cả người run lên bần bật, nỗi sợ hãi đã che lấp ý thức vềquyền sống hay vì quá nhỏ bé, chẳng thể xoay chuyển tình thế.

Lũ chó gầm lên to hơn,điều đó làm con mồi sợ hãi tới tột cùng. Giống như một con người nhịn đói từlâu, nay bày ra trước mắt một bàn tiệc với đủ thứ sơn hào hải vị, ánh mắt củalũ chó sáng lên, không một động tĩnh của con mồi qua mắt được. Mùi máu khiếnchúng bị kích thích, nước dãi chảy tùm lum. Con bé đang suy nghĩ điều gì đó,cái chết đã sắp gần kề mà còn phải suy nghĩ gì sao? Cách chốn thoát? Không, dù cóđường để chạy cũng không thể thoát khỏi bảy con chó tinh thông này mà nó đangnghĩ cách để chết, thật nhanh chóng, dẫu đau đớn cũng chỉ chốc lát còn hơn làdai dẳng.

Ken vẫn nhìn vào cáichuồng đó, một cách thờ ơ vì hắn biết đáp án. Nửa tiếng trôi qua, lũ chó cũngvẫn chỉ khoe nanh vuốt, tuyệt đối không hề động đến con bé. Lạ thật. Moon quendần với những tiếng đe dọa hoang dã, ngửng đầu dậy, nếu lũ chó muốn ăn thịt thìđã thanh toán xong từ lâu rồi. Moon thông minh nghĩ ra rằng, đó là nhờ uy lựccủa ông chủ. Rồi nó liều lĩnh đẩy người ra phía trước, từng bước một, tới chỗcái nơ. Cẩn thận vì chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể mất mạng, một rồi hai, bacứ thế, những bước chân nặng nề đã tới đích. Trớ trêu thay chiếc nơ đang ở giữacẳng chân của hai con chó, một trong hai là con chó cái hung tợn. Con bé hoangmang, vô hướng.

Ken nhìn vào chiếc nơ,đấy là món quà sinh nhật từ mẹ hắn. Nhìn là biết đó là một nhãn hiệu nổi tiếng,Prada, từng đường chỉ cho thấy sự tỉ mẩn trong việc khâu vá. Đây là loại chỉđược pha tỉ lệ cùng với vàng rồi dát rất mỏng, kèm theo chất vải bông được nhậpkhẩu từ Hi Lạp, chẳng có giá trị gì trong mắt hắn.

Moon bối rối, nếu thòtay và lượm chiếc nơ, đồng nghĩa với việc mất đi một cánh tay, mà chắc gì đãtoàn thây. Có thể những phút trước, chúng mới chỉ đang trêu đùa, giờ đây trậnchiến mới bắt đầu. Lùi lại những con chó còn vẫn quấn theo, riêng hai con chóđó chẳng rời khỏi cái nơ. Lũ chó không sủa nữa, bầu không khí im lặng, như mộtquả bom có thể nổ bất kì lúc nào. Moon quyết định liều, còn hơn là kéo dài nỗisợ hãi này, nhắm nghiền mắt sau khi đã xác định vị trí của chiếc nơ. Con bénhanh chóng lao tới, vươn người tóm bắt vật phẩm.

-Gâu! – Con chó cái sủaầm ĩ, theo phản xạ, Moon bịp kín đôi tai lại. Dòng máu đi ngược tuần hoàn.

1…2…3…4…13s sau đó, lũchó vẫn để con bé yên.

Moon vẫn còn đang rấtsợ, chuyển ánh mắt sang ông chủ. Hắn đã ra ngoài. Con bé mở to mắt khi khôngthấy ai đứng ở đó nữa. Thêm một nỗi sợ trào dâng, lần này chắc chắn là thôirồi. Đâu còn giới hạn nào cho lũ chó này. Không, bây giờ không được quay mặtlại, chỉ còn duy nhất một cách. Là chạy.

Con bé vội vàng laongười ra phía cửa, theo sát là lũ chó. Con chó cái nhảy lồng lên, gầm rú nhữngtiếng sủa từ những phòng kế bên. Cố lên, chỉ vài bước nữa là thoát rồi.

Chiếc nơ bị tuột khỏibàn tay, chắc có lẽ đôi tay ra quá nhiều mồ hôi khiến nó trơn tuột. Quay lạihay tiếp tục, nếu không có chiếc nơ thì có ra được con bé vẫn sẽ phải vào lạilần hai, lúc đó còn kinh khủng hơn. Mất một vài tích tắc để lưỡng lự, để hìnhdung ra đôi mắt đáng sợ đó, Moon xoay người lại, dồn hết sức lực vào việc lấychiếc nơ, vội vàng, hành động chỉ diễn ra trong 3s, nhưng là quá đơn giản vớilũ chó. May mắn thay, Moon lấy được và đẩy cửa ra ngoài. Thoát nạn. Lũ chó nhảychồm lên nhưng đã quá muộn.

Moon thở hổn hển rồitiếp tục chạy ra khỏi gian nhà, đến lúc này mới cảm nhận được nhịp đập từ lồngngực. Nó dừng lại trước ngưỡng cửa, ngã phịch xuống, môi nhợt nhạt, mái tóc bếtchặt lại, chiếc áo màu trắng loang lổ máu, nhưng lại không hề đau. Có lẽ Thượngđế đã để cho nó sống. Một lúc, Moon đi tìm chủ để gửi lại chiếc nơ.

-Vất cái đó đi – Kenkhông nhìn vào con bé, hắn vẫn tiếp tục tưới cây.

-… – chần chừ, nó mấtbao nhiêu công sức thế mà ông chủ lại nói như thế.

-VẤT! – Ken trừng mắtnhìn cái cây không bao giờ đơm hoa.

Con bé hãi ánh mắt ấyhơn tất cả, nó ngó tìm thùng rác rồi để nhẹ nhàng chiếc nơ xuống. Giờ cái nơ đãnhau nhúm. Đâu cần tới Thượng đế, nếu muốn, nó có thể rơi vào nanh vuốt của lũchó bất cứ lúc nào…

Ken nhìn hành động đócủa con bé. Hắn đã biết vì sao mình ghét con nhóc đến thế. Có rất nhiều người,chỉ cần nhìn vào họ, chào nói vài câu đã để lại ấn tượng tốt trong lòng ngườikhác, nhưng cũng có những người, ta nhìn đã thấy không ưa. Nhóc con này, lũ trẻở cô nhi viện, Arrow, Ken,… nhìn vào nó đã ghét nó rồi, vậy nên mới đối xử tồitệ. Khác hẳn với con người đã từng che chở cho nó, có lẽ nó là một điểm nút củanhững tội ác, sự ghét bỏ, hận thù…

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN