Ngược chiều kim đồng hồ - Full - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ngược chiều kim đồng hồ - Full


Chương 9


 

 Chương 09: Người quen

 

Thêm một đêm nữa Arrowmất ngủ, chiếc ghế sofa không đủ để trải mình. Nằm suy nghĩ, hắn vẫn chưa thểtìm thấy ánh mắt tựa mặt nước phẳng lặng, nhưng lại có chiều sâu ấy ở đâu. Giờmới để ý kĩ, ngoại trừ má lúm đồng tiền thì giữa Mes và Moon chẳng có điểm gìgiống nhau, Mes dáng người cao to tựa giống hắn, còn em thì mảnh người. Nếucùng huyết thống cũng có thể một trong hai thuộc gen lặn, nhưng bằng chứng xétnghiệm ADN thì không thể chối cãi được. Có hai giả thuyết được cân nhắc, một làMes không phải con người phụ nữ hắn đã sai sát thủ giết chết đó, và khả năngthứ hai là Moon không phải con của gia đình Mes. Vậy thì em thuộc về ai? Arrowrít một hơi dài, thở ra điềm tĩnh.

 

Cách đây 18 năm đã có sựphân hóa giữa hắn và Ken, DEVILS yêu cầu Ken giết chính em mình để kiểm chứngmức độ độc ác và Ken đã thẳng tay, từ đó hình thành người thủ lĩnh tối caotrong cấu trúc của DEVILS. Như thế thì Moon khoảng bằng tuổi đứa em đó. Khôngrõ là trai hay gái, nhưng hắn thiên về giả thiết đó là đứa bé gái chứ nếu khôngnó đã được sống để tiếp sức cho hai người anh trai rồi. Rắc rối hơn nữa là Mescũng có người em sinh ra trong khoảng thời gian ấy. Như vậy, liệu có cả thảybao nhiêu đứa trẻ đã sinh ra?

 

z

 

Ken đã biết tới cảm giáctrống vắng chán nản tới nhường nào. Bất cứ mỗi khi làm việc gì cũng đều nghĩtới Moon, em ít nói, hắn cũng vậy, nhưng sao mà đọng lại trong lòng nhiều hồiức. Khi thì nhìn thấy thiên thần đang ngủ, hay là mái tóc rối lúc gỡ áo ra khỏiđầu vì hắn đã ném thẳng vào, rồi là vụng về khi em rán trứng, cả cái dáng ngồibên máy tính giống hệt hồi nhỏ, tâm hồn trẻ con ngốc nghếch,… đều làm con timhắn không ngừng thổn thức. Hắn biết em đang ở chỗ Arrow, nhưng chẳng thể nàođến mà “đòi”. Cả khu DEVILS.4, có bao nhiêu chỗ dành riêng cho Sếp nhỏ, giốngnhư ngôi nhà của hắn đây, nếu đi tìm từng nơi một vậy là không tôn trọng ngườiđồng cấp. Nhìn vào sự tức giận, hắn biết Arrow không thể đối xử tệ, có khi còntốt hơn hắn kìa, biết em muốn gì đây?

 

Ken không hề biết chuyệnMoon đi cứu Yun và những hệ lụy đã xảy ra, hắn thường không hay kiểm tra mạngan ninh vì Arrow đã thay mình làm. Thế nên cũng chưa “khủng bố” lũ DEVILS, theohắn nghĩ, có thể em đã bị bọn người dỗi hơi ấy dặn dò một vài điều, nhưng hẳnkhông thể dám động tới một sợi tóc. Họ biết nghĩ đến sự hưng thịnh của DEVILSnên mới làm thế, ai có thể ngờ được người hắn chọn lại là em, dẫu sao nghĩ tớilòng trung thành, hắn chỉ nhắc nhở và yên tâm thế là đủ. Nhưng nếu để chọn mộtngười phụ nữ có khả năng gánh vác trọng trách cánh tay phải của Đại Bàng Trắngthì không phải Moon, hắn được sinh ra bởi hai con người tài giỏi vô cùng, lẽnào con trai hắn lại không được như thế, Ken còn muốn con trai phải hơn mìnhthật nhiều để DEVILS càng ngày lớn mạnh hơn. Moon thì không đáp ứng được yêucầu đó. Chọn Moon, đồng nghĩa sẽ để cho con mình đi theo sau em nó – tức là contrai của Arrow. Không đời nào, đối với một người đàn ông, sự nghiệp luôn làtrên hết. Nhưng kẻ tham lam luôn muốn có tất cả và sẽ làm mọi cách để có tấtcả, đó là suy nghĩ của hắn.

 

Vậy là hắn vừa muốn cóem lại vừa muốn có DEVILS.

 

z

 

Không phải thay đổi, màtrước bất kì ai đối xử tốt Moon đều thế. Không phủ nhận hận thù dành cho Arrow,nhưng hắn lại quá đỗi ân cần như một con chim bị nhốt trong lồng sắt han gỉ, bịthờ ơ không quen được yêu thương nay có bàn tay con người mềm mỏng nâng niu.Arrow luôn để ý thái độ của em trước khi chủ động đề nghị điều gì, sau hôm emgạt thìa thức ăn đó, nhiều khi cảm giác như hắn sợ em, ánh mắt hắn buồn tớithấu xương mỗi khi bị từ chối sự quan tâm.

 

Em thích mỗi khi ngủ cóai vuốt tóc như lúc này, dễ chịu và tình cảm lắm, rồi chìm dần vào giấc ngủ vàkhông còn lo lắng những cơn ác mộng rình rập. Moon chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm.Trong căn phòng ngủ duy nhất này không có ai khác ngoài em, Sếp có thể ra ngoàichăng? Em ra khỏi gường vì thấy khát cổ, cần uống chút nước. Đi qua phòngkhách, giờ thì em đã biết Sếp nhường cái giường to lớn để nằm trên chiếc ghếbành. Nhìn Sếp ngủ mà thương quá, co ro vì chiều dài chiếc ghế có hạn, chân Sếpthừa ra những hơn mười lăm phân, còn mái tóc đã bị ép chặt, đôi tay khoanh lại,không có gối càng thêm vẻ khổ sở. Moon vào trong giường rồi lấy gối và chăn đemra, nhẹ nâng đầu Sếp lên hẳn thành ghế để chèn gối êm. Chắc là mẹ không thươngSếp rồi, nhưng em biết được một tình thương mãnh liệt ẩn chứa sâu thẳm trongcon tim Arrow.

 

Moon về phòng vì khôngmuốn làm Sếp tỉnh. Chiếc dây trên cổ đã lại trở về bên, mấy hôm em suy nghĩkhông biết đã làm rơi ở đâu, là vì khi ngủ lúc nãy, Arrow đã trao lại. Chữ “K”sáng lấp lánh, giống như bùa hộ mệnh, nếu Arrow không nhặt được nó, thì chưachắc đã tìm được chỗ của em và Yun. À… không biết Sếp lớn đang làm gì vào giờnày, liệu có đang tìm em, hay đã quên em rồi?

 

z

 

Người đầu tiên trongbuổi sáng ngày hôm nay Moon nghĩ tới là Yun, tin theo lời Sếp, Yun vẫn an toàn,nhưng cậu có thể chịu được cái cảnh ở trong bốn bức tường màu đen mãi không?

 

Arrow sau một giấc ngủsay đã tỉnh. Em ngồi ghế đối diện từ rất lâu rồi. Arrow ngồi dậy, hắn khôngvươn vai dù khá mỏi cơ. Gối và chăn này là em mang cho hắn đấy ư? Bỗng nhiênhắn bật cười, trong tiếng cười trộn lẫn niềm vui và sự thương hại. Thương hại chínhbản thân. Chỉ là một nụ cười thôi, mà có tác dụng gắn kết những mảnh vỡ quákhứ, em đáp lại cũng bằng một nụ cười, ấm áp và hồn nhiên.

 

-Sếp ngủ ngon chứ? – Emngỏ lời.

 

-Ừ! – Arrow uống cốc lọcnước Moon đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

 

-Có muốn làm việc gìkhông? – Moon thích giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng mà bị lòi ra sự quan tâm củahắn như thế.

 

-Dạ! Không ạ!… – Moonlưỡng lự – Nhưng…

 

-Nghĩ về thằng nhóc đóà? – Arrow quả là tinh ý. Nhưng hắn tin việc em mang chăn cho không xuất pháttừ mục đích này.

 

-Không… không phải! -Chưa được đối xử tốt lâu, em đã dám dòi hỏi là không được, mà Yun lại thuộc tổchức đối kháng DEVILS.

 

-Vậy thì không cho gặpnữa!

 

Cơ hội đến mà không biếtnắm lấy thì quả ngu ngốc, em hiểu điều đó, ánh mắt sáng lên. Arrow đứng chờ ởcửa, khi yêu người ta không thể hiểu được những việc mình đang làm, chỉ cầnđược thấy nụ cười rạng ngời, hắn sẵn sàng làm tất cả. Cho em gặp Yun thì có gìđáng ngại đâu, thằng nhóc đó là vô hại, không đủ sức áp đảo ai được.

 

Mọi thứ diễn ra nhanhchóng đến bất ngờ, Moon có đôi chút do dự, việc cho gặp Yun là điều tối kị,chưa hề đề nghị Sếp đã cho phép rồi. Thầm cảm ơn, rồi em nhanh chóng đuổi theobóng Sếp đã đi cách mình một đoạn. Arrow không thể biết được người con gái ấyđang nhìn mình bằng ánh mắt cảm ơn và yêu mến đến mức nào đâu, hắn đi thẳng vàkhông ngoái lại. Việc cho em được đi học ở trường là do chính hắn quyết định,việc tiếp xúc với bọn WHITE ấy cũng để mặc, có khi nào hắn muốn em trở thànhmột thiên thần?

 

Ngay khi vừa tới khutrại giam, Moon đã chạy vượt lên và đi tìm phòng của bạn mình. Không biết giờYun thế nào? Đã bao ngày cậu không được nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Nếu Yun làmột chiếc ô trong suốt, thì Arrow như một đám mây luôn bao bọc em, mỗi khi nắnggắt hay mưa rào, đều có đám mây ấm áp này bảo vệ.

 

–  Yun! – Moon vui không thể tả khi nhìn thấycậu bạn thu lu góc cuối phòng. Yun quay sang nhìn em, mới mấy ngày mà trông cậugià đi hẳn, râu quai nón đã phủ trên lớp da non trẻ kia, cậu hẳn đã suy nghĩquá nhiều.

 

Đứng dậy ngay lập tức,qua lớp song sắt, Yun đưa tay lên và ôm em.

 

-Cậu có làm sao không? -Moon thấy bạn gầy đi nhiều quá.

 

-Họ đã làm gì cậu rồi? -Yun không trả lời, cậu đẩy người ra rồi nhìn một lượt. Suốt năm ngày qua khôngmột giây nào thôi nghĩ về cô bạn gái, Yun lo sợ sẽ mất em. Khung song sắt đượctự động nâng lên, sau đó thì Moon vào hẳn bên trong.

 

-Sếp! À quên… – Moonlỡ miệng khi nhắc tới từ “Sếp” trước mặt một trinh thám, giờ em cần tìm một cáitên gán cho chức vụ ấy để Yun không nghi ngờ gì hơn, nhưng không tài nào nghĩra nổi.

 

-Cái người đã đem cậu đicó làm hại cậu không? – Yun lờ đi. Cậu đủ thông minh để nhận ra.

 

-Không! Người đó –  Đành phải dùng danh từ chung để nói về Sếp,Moon cười hiền – đối xử rất tốt với mình, còn cho mình đến đây thăm cậu nè! -Em cười tít mắt.

 

-… – Moon đã giấu đầuhở đuôi rồi, Yun không nói gì thêm, vậy chứng tỏ em đã an toàn, tuy nhiên đã vôtình cung cấp cho Yun một số thông tin quan trọng.

 

-Cậu gầy quá! – Moon nhớra mình mang theo một vài lon nước tăng lực chọn lấy một rồi mở nắp.

 

-Hì! – Yun cười ngượng,tự dưng cậu thấy ngài ngại. Không biết em có nhớ chuyện vừa qua không, nếu cóchắc đã giận mình nhiều lắm. Vết thương trên trán giờ đã mờ đi.

 

-Cậu lo cho mình đấy à?- Moon vui vẻ – Cái vết thương này tự dưng xuất hiện trên đầu, mình đã bôithuốc rồi nên cũng sắp biến mất – Moon chỉ nhớ khi tỉnh dậy đã có băng trêntrán hôm ấy.

 

-Chắc là tự đấm vào đầumình rồi – Yun xoa lên mái tóc dài, không nhìn chằm chằm vào vết thương ấy nữa.

 

-Đâu có! Đấm vào đầu thìchỉ thâm tím thôi, sao chảy máu được?!

 

-Trông cậu béo ra đấy! -Yun lảng đi. So với khi học lớp 12, giờ trông em đã có da có thịt, cậu thích emđược như thế này, nhìn khỏe mạnh và đáng yêu lắm. Lạ thật, từ ngày nhốt ởDEVILS, cậu như chỉ nghĩ tới em, còn ngay cả Luci cậu cũng không nhớ nhung nhưthế.

 

-… – Moon không nói gìđể mặt buồn thiu.

 

-Thôi! Gầy như bộ xươngkhô có gì mà hấp dẫn chứ!?! – Yun vừa nói vừa phì cười. Đúng là con gái. Moonnhìn cậu bạn một lúc, rồi kiễng chân lên nghé vào tai cậu:

 

-Ở đây có khổ lắm không?

 

-K…hô…ng – Mất bagiây để Yun nói được lên lời, khoảng cách giữa em và cậu giờ gần quá, khiến contim có chút bối rối.

 

-Muốn ra khỏi đây không?- Moon ghé sát gần để nói hơn.

 

-Ngốc! Nói gì mà kì vậy,đừng bảo cậu sẽ hi sinh để cứu tớ ra ngoài đấy nhá! –  Yun bất ngờ quay đầu sang trái, mắt cậu gầnnhư chạm vào môi em.

 

-Ở yên đấy! –  Nói rồi Moon chạy thẳng ra ngoài.

 

Arrow đứng ngoài chờ,hắn không muốn lộ mặt. Chỉ mới mười lăm phút mà đã thấy em tất tưởi đi ra.

 

-Sao? – Em sẽ không dámngỏ lời trước đâu.

 

-Dạ! Về thôi ạ! – Mooncúi gằm mặt, vẻ thất vọng và có chút lưu luyến.

 

-Ừ! Đi về! – Arrow cười,một nụ cười đầy bí ẩn và cuốn hút.

 

-… – Moon chỉ bướctheo. Em thật ngốc khi đã đề nghị giúp Yun với khả năng của mình làm sao cóthể. Nếu cậu là một nhân viên của DEVILS thì may ra, không nhờ Sếp, có thể cầucạnh Wine, đằng này thì… gan của em càng ngày càng to rồi.

 

-… – Arrow không nóithêm. Thằng nhóc con ấy muốn bắt sống hay ăn tươi dễ như trở bàn tay, nó chỉnhư một con kiến nhỏ bé giữa khu rừng rậm rạp, dù lũ người WHITE có đề cao tớimức nào chăng nữa. Được thôi, từ giờ đến cuối con đường, em dám nói ra việcmong muốn, hắn sẽ lập tức thả thằng nhóc.

 

Chẳng phải Sếp Arrow rấtghét bị phản bội, việc làm này chính là thế đó. Moon thở dài không biết baonhiêu lần, ngồi sau ghế lái mà không dám làm gì hơn ngoài việc đan chặt tay vàonhau. Đến cuối con đường Moon vẫn không dám tin vào khả năng của mình. Vậy làhết cơ hội.

 

Điện thoại của Arrow đểchế độ rung, có một cuộc gọi đến lúc này, hắn nhấn phím từ chối cuộc gọi vìđang đi cùng Moon. Sau khi đọc nội dung tin nhắn, hắn ngẫm một lát rồi phóng xetới trại giam.

 

-Xuống đi! Muốn làm gìthì làm! – Arrow đợi em bước xuống, phóng xe đi luôn.

 

Moon thực sự khó hiểucho hành động vừa rồi của Sếp, nhưng chẳng phải đây là cơ hội sao. Arrow muốnđi xem mặt chủ nhân tin nhắn vừa rồi, người đó nhận là phụ nữ và tự tin ghéptên mình với tên họ của hắn. Hay chăng lại thêm một con quỷ cái có tham vọngngồi vào “chiếc ghế nóng”.

 

z

 

-Sao lại làm thế? – Yunbước lên nắm chặt lấy tay Moon. Cậu và em đã bước ra khỏi ranh giới của DEVILS.

 

-… Có lẽ là vì Luci!

 

-Luci?

 

-Ừ! Cô ấy đã nhờ mình.

 

-Buồn nhỉ, không phải làvì mình –  Yun cười.

 

-Không, đáng lẽ một nhânviên DEVILS không được phép làm thế?

 

-Tại sao lại không thể?- Yun vẫn định sẽ để Moon được tiếp nhận những luồng tư tưởng tích cực rồi rútkhỏi DEVILS. Sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào cho những kẻ độc ác, mà Moon thìkhông phải là kẻ ác.

 

-Hình như, mình nợLuci!-  Moon dừng lại, phía xa là nhữngngười bạn của Yun, họ đang chạy tới. Em đã vừa thông báo địa điểm cho Luci đểđến đón Yun.

 

-Khó hiểu quá! –  Yun vẫy tay chào, cậu đẩy nhanh bước chân.

 

-Mình cũng không hiểu,cảm giác là thế thôi. Mình về đây. Chào nhé! – Moon không định sẽ chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng của Yun với ngườikhác. Em không thích cảnh đó, đúng hơn là ghen tị, Yun có nhiều bạn quá mà emthì chẳng có ai.

 

-Đừng về! – Yun nắm chặtlấy tay em.

 

-Bỏ ra! Mình còn phải vềnấu cơm cho Sếp! – Arrow đâu bắt em phải làm việc nội trợ, tại vì em đã có mộtthói quen với Sếp lớn rồi.

 

-Sếp? – Chi bằng hỏitrực tiếp hơn thay vì đoán già đoán non, Yun đang nghĩ tới cái người đàn ôngcao lớn hôm trước đã bế em đi.

 

-Đúng là Sếp, tùy cậunghĩ, mình về đây! – Moon không buồn giải thích, trốn tránh ánh mắt để khôngnhìn thấy những tình yêu thương bốn con người kia đang lại gần bạn mình.

 

-Luci và Poise chạytrước, sau đó là Ring, họ vừa tới đã ôm chầm lấy người Yun, khiến Yun hơi khụyxuống vì không đủ sức. Ông Peter cũng đi theo, ông muốn xem mặt người bạn nàođã tốt với tổ chức WHITE đến thế. Rồi niềm vui sướng đã để Yun quên trả ơnngười con gái tốt bụng. Cho đến khi cậu nhận thấy ông Peter cứ nhìn chằm chằmvào dáng người xa xa thì mới nhớ ra.

 

-Hey! Renny! – Ông Petercười tươi rồi gọi lớn. Cả bốn cô cậu học trò đều dừng hành động quay sang nhìnông.

 

-Renny? – Ở đây có aitên là Ren đâu nhỉ, Poise ngạc nhiên khi thấy thầy mình hướng về cô gái kia,bốn người đã vô ý trước lòng tốt của Moon.

 

-Renny! – Ông Peter vẫncố gọi, chắc chắn ở khoảng cách này người đó còn đủ khả năng nghe.

 

Yun chạy lại chỗ Moonrồi gọi với lên, em vừa đi vừa suy nghĩ sẽ đối diện với Sếp bằng cách nào nênkhông để ý, chỉ khi cậu đứng ngay trước mặt mới biết.

 

-Thầy tớ gọi Renny. Hìnhnhư là gọi cậu.

 

-Renny? – Moon đặt mộtcâu hỏi y như Poise lúc nãy –  Renny làai?

 

-Mình không biết – Yunchỉ tay để Moon quay mặt lại chỗ ông Peter.

 

-Lâu lắm rồi không gặp,trông con vẫn thế! –  Ông Peter tiến đến,chợt ông nhận ra sự vô lí trong câu nói của mình. Đã gần 20 năm, làm sao Rennycó thể không bị “lão hóa”?

 

-Bác là… ? –  Chưa kịp hỏi Moon khựng lại trước con xe đenbiển số 6868 tiến đến gần, con xe đi rất chậm.

 

Chữ “K” trên ngực Moonsáng long lanh, Yun thấy lạ vì sự chuyển màu đó. Cậu tưởng mặt ngọc của nó làngọc trai đen, lần nào cũng thấy đổ màu đen ngòm sao giờ tự dưng rực sáng. ÔngPeter vẫn đang nhìn người quen, nhưng Moon thì đang toát mồ hôi khi con xe đãdừng lại hẳn. Cửa xe từ từ mở dốc lên, bên trong là một người nam giới, hắnnhìn thẳng và không quan tâm gì hết. Yun cố gắng giữ chặt lấy tay người bạn thìbị giật ra. Moon hít một hơi dài rồi ngồi lên xe ngay lập tức, vẻ mặt lo sợhiện lên rõ trong khuôn mặt, rồi thì cửa xe cũng đóng lại. Tin nhắn em gửi choLuci đã bị rò rỉ, mạng an ninh của DEVILS vừa rà soát ra.

 

-Em… xin lỗi! – Moonbiết câu nói này chẳng có ý nghĩa gì. Kể cả có hay không bị Sếp phát hiện thìkhi về cũng sẽ tự trình bày. Ken vẫn nhìn thẳng, hắn ném túi giấy sang bên, emđang khóc trong run sợ.

 

–  Em biết tội rồi… em sẽ chịu mọi hình phạt…!-  Chẳng mấy chốc nước mắt đã làm hai conmắt đỏ lòe. Em không muốn Sếp tức giận, không phải Sếp đã đặt niềm tin nơi emư, sao lúc hành động em không nghĩ tới điều đó.

 

Ken không trả lời, khôngphán quyết cũng không dung thứ. Chính sự im lặng đó càng làm em khổ sở hơn.Moon đưa tay lên kìm nước mắt, nhưng càng giữ lấy nước mắt càng tuôn rơi. Đaulòng quá, em đang đi theo vết xe đổ của mẹ, cứu Yun chẳng khác nào làm giánđiệp, mà còn hơn cả thế.

 

Ken đã hứa sẽ làm cho emhạnh phúc từ giờ tới mãi mãi, tuy nhiên hắn đã không gạt nước mắt cho. Cứ để emkhóc thế, hành động này làm hắn thất vọng nên cũng chẳng muốn làm gì. Việc làmphản đồ như vậy đủ để bị trục xuất khỏi DEVILS và xử tử hình theo luật. Tại saocàng ngày em càng làm hắn phát điên lên như thế? Ken thắng phanh gấp, khôngdùng dây bảo biểm nên người đổ về trước. Hắn đập tay mạnh vào vô lăng một cáchbức xúc, rồi quay sang nhìn em.

 

-MUỐN GÌ??? – Hắn gắtlên đầy bực tức.

 

-… – Sếp lúc này đángsợ quá, cả người như che kín vầng thái dương trên cao, rồi ánh mắt sắc lẹm cứavào mọi góc cạnh nơi em, cánh tay nổi lên từng đường gân. Em chỉ biết co dúmngười lại, run lên bần bật, môi nhợt nhạt và khuôn mặt không còn một hột máu.

 

Moon đã động chạm tớilòng tự tôn và tất cả mọi hy vọng của hắn. Em coi thằng nhóc đó hơn hắn sao,đúng, hắn đang ghen, em coi những việc hắn đã làm không bằng một nụ cười củanó, nếu mà thằng nhóc ấy ở đây thì chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc trước nắmđấm sức mạnh rồi. Ken thở dốc, không gian trong xe nóng lên từng độ,… rồi hắnđạp mạnh của ra ngoài.

 

May mà Ken đã kiềm chế,không thì chắc đã cho em biết thế nào là trò đùa của tốc độ. Vẫn là hắn quantâm tới em, sự việc hôm nay hắn phát hiện kịp thời để bọn DEVILS mà biết đượcthì đi đứt, kể cả hắn có trong tay mọi quyền hành.

 

z

 

Trước mặt Arrow là ngườiphụ nữ đầy quyến rũ, cô ta đã chờ từ rất lâu. Chiếc váy bó sát người không hợpđể diện lúc này, Arrow chúa ghét những loại con gái ăn mặc hở hang.

 

–  Chào! – Ruby đứng dậy và cười nửa miệng.

 

-… – Arrow phớt lờ,hắn vẫn đang nghĩ về Moon, sẽ cho con quỷ cái này 10 phút rồi trở về đón, chắcem cũng đã thả thằng nhóc đó ra.

 

-Thật là bất lịch sự nếungồi trước khi phụ nữ được mời ngồi – Chất giọng quyến rũ như nốt nhạc dươngcầm của Ruby cất lên.

 

-Cứ đứng đấy! – Arrow khôngcho phép cô ta ngồi, một tay dùng chiếc mũi tên trên bàn phi thẳng trúng hồngtâm treo nơi cửa phòng.

 

-Oh! Dùng thái độ khiếmnhã với tôi e chú em sẽ bị anh trai ghét bỏ đó! Haha! – Ruby luôn tự tin trongcâu nói.

 

-Đừng ảo tưởng như thếcô gái! – Arrow cũng chẳng kém cạnh gì. Đúng là cô ả rất đẹp, khuôn mặt toátlên vẻ thông minh sắc sảo, khá phù hợp với vị trí mà cô nàng ao ước.

 

-Tại sao lại ảo tưởngtrong khi ta có thể đạt được! – Ruby để lại vệt son trên ly rượu vang vừa uống,sau đó cô ta chuyển vị trí con Hậu lên trên vị trí của đức Vua, đá con tốt ratrong bàn cờ thủy tinh. Hằng ý sâu sa đó, ả muốn gửi ngắm rất nhiều tham vọng,con tốt không phải Arrow – vì đố cô ta dám, mà cũng không phải những người thâncận của Ken, có thể Arrow hiểu điều đó.

 

-Quân Mã có thể đi lốimà con Hậu không bao giờ được phép đi – Arrow cười đểu, hắn có nhiều vây cánhmà trong số đó có con Mã. Phải có sự đồng thuận của Arrow thì con đường củaRuby mới dễ dàng.

 

-Chúng ta sẽ hợp tácchứ? – Ruby lại gần và xòe bàn tay trước mặt.

 

-Không! – Arrow thẳngthừng, dù có chút đố kị về tước quyền nhưng hắn không từng nghĩ sẽ liên kết vớibất kì ai hay tổ chức nào làm ảnh hưởng đến quyền lợi của Ken.

 

-Con tốt này sẽ thuộc vềArrow, còn con Hậu trong bàn cờ vua này sẽ nằm trong tay ta! –  Ruby mỉm cười đầy khát vọng.

 

Arrow không trả lời, hắnsực nhớ ra cái người phụ nữ mà hắn thấy ở đôi mắt Moon nên hắn về luôn. Khi vềtới trại giam đã không thấy Moon đâu.

 

z

 

Ông Peter nở nụ cười mãnnguyện, cuối cùng cũng tìm được người cần gặp. Cô gái hôm nay ông đã gặp chínhxác là con gái của Renny. Từ ánh mắt, mái tóc đen, tới những cử chỉ đều cho ôngmột cảm giác quen thuộc. Không ngờ họ lại thành một đôi, Trac và Renny, cô béấy cái dáng người manh mảnh giống bố. Ngày ấy khi còn là chỉ huy của trung đoànAKa31, ở tuổi ngưỡng tưởng mình đã rất trưởng thành và dày dạn kinh nghiệmchiến đấu, thế nhưng ông lại phải nhờ một cô gái chỉ hơn 15 tuổi dạy cho mộtbài học.

 

FBI cử ông thực hiện phivụ chống đối lại vụ cướp của DEVILS. Quân địch không đông, chỉ gồm có một chàngtrai và một cô gái. Ông Peter cười khẩy, trông họ giống chú cháu hơn là một cặpđôi thi hành nhiệm vụ. Sau phi vụ ấy, ông mới có đôi chút thông tin về ngườiđàn ông đó, tên là Trac, 30 tuổi, kém ông những hơn 12 năm kinh nghiệm, trôngngười đó gầy gầy mà kiêu căng, suốt này bắt bẻ nhóc con đi theo sau – Renny. Họkhông cho ông ấn tượng ban đầu, vì cũng giống ông, chàng trai kia có phần ngạomạn và bảo thủ, còn cô gái thì giống với nữ sinh trung học, rất đỗi bìnhthường.

 

Người thanh niên tênTrac đã trực tiếp ăn trộm số tiền lớn trong một casino hợp pháp. Do đây là sòngbạc được bảo hộ của nhà nước nên phần an ninh không thể bằng của tư nhân, vàtiền mặt thường được quy ra mệnh giá lớn để sung công quỹ. Hệ thống camera cónhiều hạn chế, Trac đã khai thác thông minh để đút túi số tiền không nhỏ. Nhưnghành vi của anh ta đã không trót lọt, trong khi bị tổ chuyên án bắt giữ, cô gáiRenny đó đã tới ứng cứu, cô bé vốn ngốc nghếch và hậu đậu, để mình bị bắt còntên Trac nhanh nhẹn chốn thoát. Trên đường cất giữ tang vật, áp giải nghi phạmvề đồn và bảo quản số tiền vừa bị trộm, xe của Peter đã bị một chiếc xe máy laothẳng vào. Chủ nhân chiếc xe chính là Trac với mục đích quay lại vì số tiền,anh đã nhảy khỏi xe trước vụ va chạm. Thừa thời cơ Renny hoàn toàn có thể chạychốn do ông Peter bị dắt trong xe, tình trạng khá nặng nề, nhưng không, cô đãra lệnh cho cả cấp trên mình, buộc Trac phải cứu lấy ông trước khi chiếc xephát nổ rồi mới tháo chạy. Khi đồng nghiệp của Peter tới thì hai người đã trongphạm vi an toàn, lại còn đắc thắng với chiến lợi phẩm.

 

Sau đó một hai năm, ôngPeter một lần gặp Renny trên phố. Ông đã chủ động mời dùng trà.

 

–    Nhỡ bác bắt cháu vào đồn thì sao ạ? – Rennytrêu chọc, nụ cười vẫn trong sáng như xưa.

 

–    Bằngchứng ngày ấy bị mất cháy rụi cùng chiếc xe rồi, giờ lấy gì để chứng minh cháulà tội phạm chứ. Bác mời cháu vì muốn trả ơn.

 

–  Ơn gì đâu ạ. Cháu chẳng nhớ! – Renny lảng đi.

 

–  Cháu không nhớ nhưng bác chưa quên! – Vậy làhai bác cháu ngồi trò chuyện cả một buổi chiều. Giữa một nhân viên FBI và mộtcô gái DEVILS mà cũng có kha khá chuyện để kể…

 

Lần nói chuyện ấy khôngthấy Renny nói gì về Trac, thế mà giờ đã có nhóc con lớn thế này rồi. Ông Peterlôi tấm ảnh cũ đã xin từ Renny ngắm nghía. Con bé con giống mẹ thật, việc nócứu học trò của ông, chứng tỏ nó là người tốt, dù giống như mẹ nó – là ngườicủa DEVILS. Trách mình khi ấy không hỏi nhóc con giờ mẹ nó thế nào, ông muốngặp lại Renny quá, dù lâu lắm rồi mà những gì xảy ra vẫn còn nguyên vẹn. Rennycho phép ông gọi mình là con, thì cô nhóc đi với Yun sẽ phải gọi ông là ôngrồi. Ông cười lãnh đạm. Chắc là Renny đã thay đổi Trac và giáo dục con mình rấtngoan ngoãn, chỉ nhìn con bé con thôi là ông đã thấy quý mến rồi.

 

–  Thầy đang ngắm ai vậy, con mách bác gái đấy!- Yun và mấy người bạn nhìn Peter từ lâu lắm, nhưng giờ mới lên tiếng vì ông cứcười một mình mãi.

 

–  Sao cô gái này giống với Moon thế? – Luci cònngỡ tưởng là Moon nếu không có ông Peter hồi còn trẻ đứng bên trong bức ảnh

 

-Nhóc ấy tên là Moonà,… – Ông nghĩ một lúc rồi lên tiếng – Yun con ơi, thật tốt số nếu đó là côgái của con !

 

-Thầy nói gì vậy? – Yunnóng mặt.

 

-Nhìn mặt con kìa! – ÔngPeter cười lớn.

 

-Mà đây là mẹ của Moonsao thầy ?

 

-Ừ ! Cái ảnh này chụpcách đây gần hai mươi năm hay hơn gì đó.

 

-Vậy sao? – Yun đang suynghĩ, một điệp viên như cậu luôn có nhiều câu hỏi.

 

-Nhìn nhóc con không hẳngiống Renny, vẫn có nét lai giữa người bố điệp viên. Ánh mắt con bé sáng nhưngkhông trong bằng mẹ nó. Ta muốn gặp lại Renny và bố con nhóc quá!

 

-Vô lí. Moon nói rằngmình có một người anh, hình như hơn những sáu bảy tuổi gì đó, mà con trông côRenny này trẻ quá.

 

-Có một người anh sao ?Thế Renny phải nói cho ta biết chứ nhỉ ? Lúc ta hỏi thì cô ấy bảo chưa chồngcon gì mà, nếu như con nói thì khi ấy Renny đã phải có nhóc rồi.

 

-Mà thầy ơi, Moon là trẻmồ côi! – Yun nhớ ra thầy mình muốn gặp lại cha mẹ Moon.

 

-Sao cơ? Con nói gì?Renny đã chết ?

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN