Anh Chỉ Cần Em
Chương 24: Thời quá khứ
Em không quan tâm tới thời quá khứ.
Cách sống (Hắc Báo)
Liêu Duy Tín nói hết nước hết cái, Bạch Ký
Minh mới miễn cưỡng đồng ý đi chơi tennis với anh. Hôm sau vừa hay là
cuối tuần, hai người đang chuẩn bị xuất phát thì di động của Liêu Duy
Tín vang lên. Bạch Ký Minh liếc anh nói: “Nói trước, nếu là việc công
thì không được nghỉ”. Liêu Duy Tín cười: “Việc công đâu có quan trọng
bằng em”. Anh bắt máy.
“Anh Liêu.” Là Hứa Gia Nguyên, cậu ta sụt sịt:
“Anh Liêu, em bị ốm rồi, mệt quá…”.
“Uống thuốc chưa?” Liêu Duy Tín nhìn Bạch Ký
Minh một cái, đi xa một chút, bất giác hạ thấp giọng. “Trong ngăn tủ
có thuốc”.
“Hết hạn rồi”, nai con bắt đầu nghẹn ngào nói.
Liêu Duy Tín lại nhìn Bạch Ký Minh, Bạch Ký
Minh không nói gì, chăm chú nhìn anh suy nghĩ. Liêu Duy Tín nói nhỏ: “Em
tự đi mua được không, tiền đủ dùng không?”.
“Em đi rồi…” Hứa Gia Nguyên thút thít, “người ta
bảo phải có đơn thuốc, nếu không thì không bán”.
Mẹ kiếp, Liêu Duy Tín nhắm mắt rồi lại mở ra,
khẽ nói: “Được rồi, anh còn ít thuốc đây, để anh mang qua cho, chờ anh
một lúc”. Hứa Gia Nguyên ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi tắt máy.
Liêu Duy Tín cúp máy xong, cúi đầu ngẫm nghĩ
một chút, hắng giọng nói: “Ừm… Có một người bạn bị ốm, anh phải đi
xem sao…” Ngẩng đầu thấy Bạch Ký Minh đang khoanh tay trước ngực, dựa
vào cửa, cười chế giễu: “Bạn bè như thế nào? Từ thời quá khứ phải
không?”.
Liêu Duy Tín có chút lúng túng, mặt mày nóng
rực: “Hôm qua tình cờ gặp trên đường, ở thành phố này cậu ta không
có bạn bè thân thích gì, anh không thể bỏ mặc không lo. Chỉ đến đưa
ít thuốc thôi, xong việc anh về đón em đi chơi tennis”.
Bạch Ký Minh nhún vai, khoác áo lên: “Đi nào, em
đi cùng anh”.
Liêu Duy Tín thấy biểu cảm thản nhiên của Bạch
Ký Minh dường như không bận tâm lắm liền thở phào, mặt dày nói: “Sao,
không yên tâm à? Anh và cậu ta thật sự chẳng có gì, hồi đó chỉ là
tìm ‘đối tác’ thôi, nếu không tình cờ nhìn thấy anh còn không nhớ đã
từng quen một người như cậu ta”.
Bạch Ký Minh quay đầu, nửa cười nửa không: “Anh
biết không, lúc này, anh càng nói nhiều càng chứng tỏ anh đang thiếu
tự tin”.
Liêu Duy Tín lập tức im miệng, bước lên ấn nút
chờ thang máy.
***
Hứa Gia Nguyên đang co ro trong chăn hắt hơi, nghe
tiếng chuông vang lên, liền nhảy ra mở cửa. Nhìn thấy Liêu Duy Tín,
mắt cậu ta sáng lên, mấp máy nói: “Anh Liêu”. Lại thấy Bạch Ký Minh
đứng ngay phía sau, lập tức sững người, mãi mới phản ứng lại, lúng
túng không biết nên làm gì.
Liêu Duy Tín điềm nhiên ôm vai Bạch Ký Minh nói:
“Giới thiệu với em, đây là người yêu của anh, Bạch Ký Minh”. Hứa Gia
Nguyên ngoan ngoãn chào: “Anh Bạch”. Bạch Ký Minh mỉm cười: “Nghe Liêu
Duy Tín nói cậu bị ốm, nên mới đến thăm, bây giờ sao rồi?”. Bạch Ký
Minh kéo Hứa Gia Nguyên ngồi xuống sô pha, giơ tay sờ trán cậu ta:
“Cũng may, không sốt, toàn thân mệt mỏi phải không?”. Hứa Gia Nguyên
gật đầu, Bạch Ký Minh phát hiện trên mặt cậu ta vẫn còn vệt nước
mắt, đôi mắt to đẹp thi thoảng chớp chớp, bộ dạng tội nghiệp làm
người ta quan tâm, khẽ cười nói: “Chắc vẫn chưa ăn sáng, để tôi nấu
cho cậu, ăn sáng xong mới uống thuốc được”. Vào trong bếp, Bạch Ký
Minh thấy không có gì cả, liền bảo Liêu Duy Tín: “Anh ngồi nói chuyện
với cậu ấy một lúc, em đi mua ít đồ”.
Liêu Duy Tín vội vàng đứng dậy: “Để anh đi mua”.
“Thôi đi.” Bạch Ký Minh cười: “Anh biết mua cái
gì chứ”, nói xong mở cửa ra ngoài.
Hứa Gia Nguyên nhìn Liêu Duy Tín: “Anh Liêu, liệu
anh Bạch có giận không, hay thôi để em chuyển đi chỗ khác”.
“Không sao, chẳng có gì đâu.” Liêu Duy Tín biết
Bạch Ký Minh không phải là người tức giận vô cớ, anh chỉ lo nhất
Bạch Ký Minh nghi ngờ anh cố tình che giấu chuyện tối qua. Thực ra
chẳng phải anh cố ý không nói cho Bạch Ký Minh biết, chỉ là anh không
để tâm chuyện của Hứa Gia Nguyên, cảm thấy không cần nói ra, hơn nữa
vô duyên vô cớ nghiêm túc kể chuyện đó cho cậu, chỉ càng làm Bạch Ký
Minh cảm thấy nghi ngờ.
Bạch Ký Minh xuống siêu thị ngay dưới tầng, mua
ít mì, trứng gà, rau và hoa quả. Cậu nấu một nồi mì, rắc ít dầu
vừng, thơm nức căn phòng. Liêu Duy Tín đột nhiên cũng thấy đói, ba
người ngồi ăn trong phòng bếp, nồi mì nhanh chóng hết sạch.
Bạch Ký Minh để Liêu Duy Tín rửa bát, còn mình
đưa Hứa Gia Nguyên vào phòng ngủ nằm. Vừa ăn xong chưa thể uống thuốc
ngay, nên đành nói chuyện với cậu ta.
Bạch Ký Minh là thầy giáo, dạy học sinh từ
mười bảy đến hai mươi tuổi, cậu giỏi nhất khoản trò chuyện với bọn
chúng. Cậu quá rõ, Hứa Gia Nguyên một thân một mình ở thành phố này
vốn đã không dễ dàng gì, gặp được một người đàn ông có tiền lại
dịu dàng tâm lý như Liêu Duy Tín, giống như giữa dòng nước mênh mông
vớ được một khúc gỗ, không bám chặt mới lạ. Trong lòng cậu ta, nói
không ngưỡng mộ không ghen tị với Bạch Ký Minh, thì đều là giả dối.
Cậu ta từng làm MB, rất tự ti về bản thân, nếu trên vẻ mặt của Bạch
Ký Minh có chút coi thường hoặc tỏ ra không tự nhiên, chắc chắn sẽ
làm đứa trẻ này tổn thương.
Lúc này, kinh nghiệm dạy học gần bốn năm của
Bạch Ký Minh hoàn toàn được bộc lộ. Cậu vô cùng nhẫn nại trò
chuyện với Hứa Gia Nguyên, dần dần làm cậu ta buông lỏng lớp phòng
bị bên ngoài. Cậu thầm quan sát từng ánh mắt cử chỉ của Gia Nguyên,
sau đó điều chỉnh ngữ khí và ngôn từ của mình. Chẳng bao lâu, Hứa
Gia Nguyên nảy sinh thiện cảm với người anh lớn này, bắt đầu nói
nhiều hơn. Cậu ta kể vì sao mình lại từ một thị trấn nhỏ chuyển
đến đây làm thuê, tại sao không làm được việc nặng nhọc không kiếm
được tiền, tại sao bị giới thiệu làm nhân viên hộp đêm, tại sao lọt
vào tầm ngắm của khách hàng, rồi làm MB.
Bạch Ký Minh yên lặng lắng nghe, dịu dàng nhìn
chàng trai xinh đẹp, không có bất cứ nhận xét gì về sự lựa chọn
của cậu ta. Hứa Gia Nguyên càng kể càng kích động, chưa từng có ai
chăm chú nghe cậu ta kể chuyện như vậy. Bố mẹ người thân, Hứa Gia
Nguyên không dám kể; người trong nghề quá phức tạp, không thể nói
thật lòng mình; còn về khách hàng, chỉ muốn tìm cậu ta chơi đùa,
không ai đủ nhẫn nại nghe Hứa Gia Nguyên tâm sự.
Chỉ có người anh trước mặt, Hứa Gia Nguyên cảm
nhận thấy, là người thực sự lắng nghe mình. Không giả tạo, không chế
giễu, càng không có những lời dư thừa kiểu như “người không có trí
tiến thủ, sa đọa biến chất”. Thậm chí lúc Hứa Gia Nguyên kể về một
vài chiêu đối phó với những khách hàng có sở thích đặc biệt, và
cách moi thêm tiền boa, Bạch Ký Minh còn mỉm cười tỏ vẻ hiểu.
Đợi Liêu Duy Tín rửa bát, thu dọn phòng bếp
xong, chưa đi đến phòng ngủ, đã nghe thấy cậu ta kể chuyện liến
thoắng không ngớt. Anh bước vào, nói: “Đang nói gì mà vui vẻ thế Bạch
Ký Minh nháy mắt với Hứa Gia Nguyên: “Chúng ta không nói, để anh ấy
tự mày mò”. Hứa Gia Nguyên cười hì hì: “Đúng, không nói cho anh Liêu
đâu”.
Liêu Duy Tín lắc đầu: “Được rồi, mau uống thuốc
rồi ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho tốt”.
Hứa Gia Nguyên lúc này mới thấy mệt, ngoan
ngoãn uống thuốc, chui vào trong chăn. Bạch Ký Minh sửa chăn giúp cậu
ta: “Bọn anh đi đây, có chuyện gì thì gọi điện. Tủ lạnh có sủi cảo
đông lạnh, đói thì hấp lên, vài phút là chín”.
Hứa Gia Nguyên kéo tay Bạch Ký Minh, ánh mắt
tràn đầy tin tưởng: “Anh Bạch, ngày mai anh có đến không?”.
Bạch Ký Minh mỉm cười: “Có chứ, cậu mau khỏe
lại, tôi sẽ nấu món ngon cho cậu ăn”.
***
Hai người bước xuống bãi đỗ xe, Liêu Duy Tín mở
cửa xe: “Không ngờ em còn có tuyệt chiêu này, dỗ trẻ con không ai
bằng”. Bạch Ký Minh trợn mắt: “Quên là em làm nghề gì hả? Học Tâm
lý học giáo dục để làm gì chứ?”.
“Lúc đầu anh còn sợ em sẽ coi thường Hứa Gia
Nguyên”.
“Sao lại thế được?” Bạch Ký Minh thở dài, “Một
người trở thành như vậy, nguyên nhân không chỉ xuất phát từ bản thân
cậu ta. Những việc trải qua hồi nhỏ, ảnh hưởng của người xung quanh,
đều vô cùng quan trọng. Có lúc em nghĩ, nếu em và cậu ta đổi vị trí
cho nhau, em sinh ra ở một gia đình như thế, trải qua những chuyện như
thế, không chừng còn không bằng cậu ta. Đổi lại nếu cậu ta là anh,
biết đâu còn làm tốt hơn anh”.
“Đúng đúng đúng, anh chẳng có gì tốt cả.” Liêu
Duy Tín thấy Bạch Ký Minh không so đo thì đã cảm tạ trời phật rồi,
“Em không giận là được”.
“Giận cái gì mà giận.” Bạch Ký Minh cười:
“Đều là đàn ông, có gì mà không hiể chứ? Nếu như anh bảo thủ lạc
hậu, thì sao em quen anh được?”.
Thế cũng phải, Liêu Duy Tín yên tâm, nói đùa:
“Đúng rồi, tờ giấy kê khai lý lịch của em vẫn ở trong ngăn tủ đầu
giường, hôm nào phải đóng khung. Hồi đấy em bỏ đi không để lại dấu
tích, may còn tờ giấy đó an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh”.
“Anh oan ức lắm chắc, đừng có lộ đuôi cáo
trước mặt em nữa, lúc anh đá người ta sao không thấy anh mềm lòng?”
“Người ta có phải là em đâu.” Liêu Duy Tín được
nước làm tới.
“Anh thôi đi”. Bạch Ký Minh không tin mấy lời
đường mật vô dụng đó, “Chắc lần đầu tiên bị đá nên không chịu được
chứ gì. Anh đáng được dạy bảo, không lại cho rằng toàn thể đàn ông
thành phố này đều mong ngóng được anh lâm hạnh không bằng”.
Liêu Duy Tín cười lớn: “Anh còn dám lâm hạnh ai
nữa, không bị em lâm hạnh là đã tốt lắm rồi”.
“Được thôi, vậy thì tối nay vậy”, Bạch Ký Minh
chớp mắt.
Cảm thấy nguy hiểm, Liêu Duy Tín liền cười hì
hì: “Đợi đến lúc em đè được anh đã rồi nói”.
Bạch Ký Minh bĩu môi: “Hứ, ai thèm, mệt bỏ xừ”.
Liêu Duy Tín không ngốc đến mức tiếp tục chủ
đề nguy hiểm này, vội tăng tốc lái xe về phía sân tennis.
Hai tay nhẹ nhàng nâng mặt em
Thổi khô dòng lệ trên má
Giấc mộng vẫn còn khoảng trống, anh vẫn đang
bên em
Chưa từng rời xa.
Triền miên (Lưu Đức Hoa)
Vừa qua năm cũ, tiếng pháo ngoài đường vang lên
không dứt, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ và đủ loại đèn các màu
rực rỡ cả đêm, khu chung cư nhìn trông đỏ rực như ngày đại hỉ.
Liêu Duy Tín rửa bát xong, bước vào phòng khách,
thấy Bạch Ký Minh đang thu mình trên sô pha, trên tay cầm hai tờ vé
tàu.
“Cái gì đó? Muốn đi du lịch à?”, Liêu Duy Tín
thuận miệng hỏi, vớ lấy điều khiển ti vi trên bàn.
“Không, vé tàu về nhà.” Bạch Ký Minh đưa cho
anh, Liêu Duy Tín nhìn qua một cái, quả nhiên là vé một chiều từ
thành phố S đến thành phố H, “Hả, bao giờ đi? Hai tấm, đi với ai
nữa?”.
“Của anh đó.” Bạch Ký Minh ném cho anh cái nhìn
ngạc nhiên, bất giác bật cười, “Không với anh còn đi với ai nữa”.
Liêu Duy Tín hít một hơi thật sâu, cất cao giọng
nói: “Ý em nói là, Tết này đưa anh về gặp bố mẹ em
Bạch Ký Minh gật đầu.
Liêu Duy Tín nhíu mày: “Sao lúc nào em cũng như
vậy, anh đã bảo có chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh mà, chuyện
lớn thế này, sao em không nói sớm?”.
“Có gì mà phải bàn bạc? Về nhà đón Tết không
được sao?” Bạch Ký Minh nhún vai, mặt mày thản nhiên như không.
Liêu Duy Tín chán chường thở dài: “Nhưng anh
cùng em về thì lại khác. Ký Minh, em phải cho anh chút thời gian,
cũng để cho bố mẹ em có sự chuẩn bị về tâm lý chứ”.
“Có gì mà phải chuẩn bị? Em đã nói cho họ biết
từ lâu rồi còn gì?”
“Nhưng họ đã đồng ý chưa? Em quên mẹ em đã phản
ứng như thế nào rồi à? Mẹ em căn bản là không chấp nhận nổi.”
“Thế nên mới phải về, về nói với họ, chúng ta
muốn ở bên nhau.”
“Em tùy tiện quá.” Liêu Duy Tín cố gắng thuyết
phục Bạch Ký Minh: “Lần trước em đột nhiên về nhà công bố sự thật,
anh hoàn toàn không tán thành. Ký Minh, chúng ta từ lúc quen nhau đến
nay mới được nửa năm, chỉ vừa mới thích ứng với sự thay đổi này,
vừa mới có dũng khí để đối mặt với hiện thực, làm sao có thể
chống đỡ thêm đòn tấn công khác? Còn bố mẹ em, biết quan hệ của
chúng ta mới được vài tháng, hy vọng và dự định hơn hai mươi năm nay
của họ bị sụp đổ, họ có thể dễ dàng tha thứ hay cảm thông chúng ta
hay không là chuyện còn chưa biết. Nếu lúc này chúng ta trở về đứng
trước mặt họ, họ sẽ nghĩ thế nào đây? Có thể chấp nhận nổi không?
Ký Minh, em làm như vậy bồng bột quá”.
“Bồng bột cái gì? Em đã nói với họ về quan
hệ của chúng ta rồi, còn gì mà họ không biết nữa?”
“Nghe và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác
nhau.”
“Thế anh nói phải làm thế nào?!” Bạch Ký Minh
ngồi thẳng người, mặt mày lạnh tanh, “Chẳng nhẽ cả đời lẩn trốn
giấu giếm sao? Cứ đến ngày Tết ngày lễ là không gặp mặt nhau? Ở
trong phòng thì quấn quýt mặn nồng như keo với sơn, ra đến cửa làm
như không quen biết, mỗi người một ngả? Liêu Duy Tín, đây là cuộc sống
hạnh phúc mà anh mong muốn sao?!”.
“Không phải.” Liêu Duy Tín khổ sở vò đầu, “Ý
của anh là, đợi thêm một thời gian nữa, muộn hơn một chút, dịu đi
một chút. Để mọi người có thời gian quen biết nhau, em hành xử liều
lĩnh như thế chỉ càng làm mọi chuyện xấu hơn. Nếu như bố mẹ em cương
quyết không chấp nhận thì sao? Nếu họ nảy sinh xung đột với em thì
sao? Những chuyện này em đã nghĩ tới chưa?”.
Bạch Ký Minh đứng dậy cười nhạt: “Thật kỳ lạ,
em không sợ, anh sợ cái gì? Nói đi nói lại thì anh không muốn cùng em
về mà thôi. Liêu Duy Tín, hồi đầu chính anh là người muốn em sống
cùng, hôm nay cũng chính anh là người chần chừ do dự, co đầu rụt cổ.
Nếu biết bản thân không làm nổi thì trước kia đừng có hứa hẹn, coi
như một cuộc chơi, đến lúc chán rồi vui vẻ chia tay chẳng hơn sao?”.
“Ký Minh.” Liêu Duy Tín nhắm mắt thở dài, cố
gắng giữ ngữ khí ôn hòa, “Không phải anh muốn trốn tránh, không phải
anh không có dũng khí đối mặt với áp lực, anh chỉ sợ em bị tổn
thương. Anh đã nói rồi, em không mạnh mẽ như em tưởng tượng đâu, tại
sao em nhất định dồn mình vào đường cùng mới chịu?”.
“Là anh ép tôi vào đường cùng!” Bạch Ký Minh
mặt mày tái mét, đôi mắt bừng bừng lửa giận, “Liêu Duy Tín, anh không
làm được thì nói thẳng một câu, không có anh tôi cũng chẳng chết
được!”.
“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín cũng nổi giận,
đứng dậy, “Mẹ kiếp, em có lương tâm không hả? Anh đối với em thế nào
chẳng nhẽ em lại không biết?”.
“Đúng rồi…” Bạch Ký Minh cười nhạt, giọng điệu
đầy chế giễu, “Đa tạ giám đốc Liêu đã để mắt đến, lại chịu hạ
thấp địa vị trước kẻ hèn như tôi, liệu có cần quỳ xuống tạ ơn
không?!”.
Liêu Duy Tín tức đến nỗi toàn thân run lên, may
mà trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, biết nếu cứ tiếp tục thế này,
kết cục chỉ làm tổn thương lẫn nhau. Anh cắn răng kiềm chế cơn giận,
gật đầu nói: “Thôi được rồi, nghe lời em là được chứ gì? Anh và em
cùng về được chưa?”.
“Không cần!” Bạch Ký Minh ném hai tấm vé tàu
bị vò thành cục vào mặt Liêu Duy Tín, “Sự bố thí của anh tôi không
trả nổi!”, nói xong quay người xỏ giày đi thẳng ra cửa.
Liêu Duy Tín nổi giận thực sự, anh hét lên:
“Bạch Ký Minh, mẹ kiếp, có giỏi thì đừng quay về nữa!”.
Trả lời anh là tiếng đập cửa đánh rầm, Bạch
Ký Minh không buồn ngoái lại.
Liêu Duy Tín tức phát điên, ném cốc thủy tinh
đập vào cửa, “bụp” một phát, vỡ tan rơi xuống đất.
Anh cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,
hai bên thái dương giật giật, đầu óc quay cuồng. Ngồi bệt xuống sô
pha, châm một điếu thuốc, Liêu Duy Tín ngẩng đầu thẫn thờ nhìn trần
nhà.
***
Cũng không biết bao lâu sau, Liêu Duy Tín hút hết
điếu này đến điếu kia, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Bạch Ký Minh
lúc nào cũng vậy, thường ngày nhìn có vẻ điềm đạm ung dung, một khi
cãi nhau thì sắc sảo chua ngoa đến đáng ghét. Hai người đều là những
kẻ lý trí, số lần cãi vã đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cậu
cũng khiến anh phát điên không kiểm soát được.
Lần nào nói trắng ra là do cách giải quyết
vấn đề của hai người không giống nhau. Hoàn toàn trái ngược với vẻ
ngoài hiền lành vô hại của mình, Bạch Ký Minh thực chất bên trong
lại là người ngang ngược cố chấp, làm việc gì cũng cực đoan, không
bao giờ chừa đường lùi cho mình. Liêu Duy Tín chín chắn hơn, kinh
nghiệm nhiều năm trên thương trường đã dạy cho anh bài học “dục tốc
bất đạt”. Hơn nữa đối với chuyện này, anh chưa bao giờ nghĩ có thể giải
quyết trong phúc chốc.
Nhưng mà, được thôi, có lẽ anh đã nhầm lẫn, dù
sao anh cũng không thể hiểu bố mẹ Bạch Ký Minh bằng cậu được.
Liêu Duy Tín thở dài một tiếng, đứng dậy mặc
áo khoác, cầm theo áo khoác của Bạch Ký Minh. Bất luận thế nào,
cũng phải tìm người về trước đã.
Anh không lái xe, gần khu chung cư có một quán
bar tên là “Ánh dương nửa đêm”. Đây là quán bar duy nhất mà Bạch Ký
Minh từng đến, người đơn giản như cậu, trước nay chưa từng để ý đến
mấy chỗ như thế, muốn đến quán bar cũng không biết tìm ở đâu, lần
nào cãi nhau cũng đến đây nốc rượu.
Quả nhiên, Bạch Ký Minh đang ngồi trong góc, giơ
chai bia tu ừng ực, trên bàn đặt một chai XO rỗng không, vỏ bia bày
đầy trên bàn, đếm không xuể. Một cô gái váy ngắn trang điểm rất đậm
dính sát vào người cậu, vẻ mặt sùng bái nói: “Lại uống sạch một
chai, anh hai thật lợi hại”.
“Gọi là thầy.” Bạch Ký Minh lạnh lùng nói, mặt
mày trắng bệch không cảm xúc. Nếu không phải men rượu làm cho ánh
mắt cậu có chút rã rời, không ai có thể nhận ra cậu đã uống rất
nhiều rượu.
“Hả?” Cô gái kinh ngạc.
“Gọi tôi là thầy”, Bạch Ký Minh lặp lại.
“Thầy…” Cô gái do dự nhìn anh chàng điển trai
nhã nhặn trước mặt, chẳng lẽ anh ta thích chơi trò đóng kịch?
Bạch Ký Minh quan sát cô ta từ đầu đến chân,
nhíu mày: “Sao lại không mặc đồng phục?”.
“Đồng phục?” Cô gái trợn mắt càng to hơn, lẽ
nào anh ta là một tên chuyên kiểm tra đồng phục học sinh?
Bạch Ký Minh nhìn bộ đồ thiếu vải người cô ta,
lông mày nhíu chặt lại: “Dáng người thế này mà cũng dám khoe? Có
biết Định luật hoàng kim [12] không? Có hiểu thế nào là một cơ thể
hoàn mỹ không? Ăn mặc như vậy, khuyết điểm trên người lộ ra hết. Có
tập yoga không? Vũ đạo? Thể dục dụng cụ? Nhảy đệm lò xo? Trượt băng
nghệ thuật? Bơi nghệ thuật?”. Một bên hỏi, một bên ngơ ngác lắc đầu.
Bạch Ký Minh cười nhạt: “Tôi biết mà, chẳng có khí chất gì cả. Cút
về nhà lo học hành đi, nhuốm mùi sách vở cũng hay. Chứ như cô bây
giờ, có bán cũng không được giá, chỉ tổ làm mất thể diện”.
Cô gái mặt mày tối sầm lại.
Liêu Duy Tín cố nhịn cười, bước tới phẩy tay
đuổi cô gái sắp phát khùng đi, quàng áo khoác lên người Bạch Ký
Minh, thuận đà ôm lấy cậu: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi”.
Bạch Ký Minh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cắn
môi không nói gì. Liêu Duy Tín thở dài: “Được rồi được rồi, ngoan
nào, chúng ta về nhà nói tiếp”. Anh vừa đỡ vừa ôm Bạch Ký Minh bước
ra ngoài.
Vừa đi đến cửa gió lạnh đã ùa tới, men rượu
bốc lên, Bạch Ký Minh không chịu nổi, lập tức vịn vào tường nôn thốc
nôn tháo. Liêu Duy Tín chạy vào quán bar lấy ra một chai nước khoáng,
đưa cho Bạch Ký Minh súc miệng.
Bạch Ký Minh khắp người toàn là mồ hôi, mái
tóc ướt đẫm. Liêu Duy Tín sợ cậu bị cảm, vội cởi áo khoác trên
người mình quấn chặt lên người cậu, vừa nịnh vừa khuyên, đỡ cậu về
nhà.
Thần trí không còn tỉnh táo nữa, Bạch Ký Minh
lẩm bẩm lăn qua lăn lại trên giường. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng dỗ dành
giúp cậu cởi quần áo giày tất; đặt một chậu nước dưới gầm giường
đề phòng cậu nôn tiếp; lại dùng khăn mặt nhúng nước ấm vắt sạch lau
người cho cậu; lấy một cốc nước nóng đặt cạnh giường, sợ cậu nửa
đêm lên cơn khát, sau một hồi tất bật mới thu xếp đâu vào đấy. Bạch
Ký Minh không nói gì, cứ trở mình trằn trọc trên giường một lúc,
rồi rúc vào chăn, ôm chặt gối.
Liêu Duy Tín vén chăn chui vào, ôm chặt người yêu
bướng bỉnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu. Dần dần Bạch Ký Minh không cựa
quậy nữa, vùi mặt vào ngực anh.
“Duy Tín.” Cậu gọi, “Duy Tín”.
“Ừ?” Liêu Duy Tín hôn nhẹ lên trán cậu.
“Duy Tín.” Bạch Ký Minh giang hai tay ra, dùng
hết sức bình sinh ôm Liêu Duy Tín thật chặt, “Duy Tín, em chỉ muốn
được ở bên anh, ngày nào cũng được ở bên anh”.
“Anh cũng vậy.” Liêu Duy Tín khẽ trả lời, vuốt
mái tóc mềm mại của người yêu, “Anh và em cùng về, chúng ta cùng về
thăm bố mẹ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!