Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức


Chương 13


-Rồi khi hắn đến đón nó đi học vào buổi sớm ban mai của cái ngày đáng ghét đó, Ngô Hoàng kéo tay nó lại và nói một giọng trầm ấm: “Nào, đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa, tôi không có ý đồ, âm mưu gì gì đó đâu. Lên xe nhé!!!” sau đó lại cười một lần nữa, một nụ cười đủ để xóa tan đi mọi nghi vấn trong lòng nó.

-Và rồi khi nhìn thấy hắn bị vây đánh bởi đám đông, chính giây phút trái tim thắt nghẹn lại. Từng dòng máu như tuôn chảy nhanh hơn, nhịp tim đập mạnh hơn, đôi chân nó chỉ muốn chạy thật nhanh đến để lôi hắn ra khỏi đống lộn xộn đó nếu có thể nhưng than ôi ngược lại nó lại là người bị “ăn hành nặng nhất” .
…..

Haiz, điều quan trọng nhất có lẽ là nó đã yêu hắn mất rồi chăng? Nếu đúng thật mọi thứ đang xảy ra như thế, thì liệu một người như nó có hợp với hắn không? Hắn là con nhà giàu, đẹp trai, có tài năng,… còn nó chỉ là một cô bé nhà quê không có chút gì hấp dẫn.
Không thể nào hợp với nhau được, mà điều cuối cùng quan trọng nó muốn biết là liệu hắn có thích nó hay chỉ có mình nó đang ôm một mối tình đơn phương chớm nở rồi cũng sẽ chớm lụi tàn mà thôi? Nếu thế trái tim nó sẽ đau lắm, từ lúc mất chiếc kẹp, nó cũng đã cố quên đi một quá khứ mà đã từ lâu nó không còn nắm giữ trong tay nữa, lúc ấy nó đã buồn thế nào. Còn bây giờ, nó đã thích hắn thật rồi thì .. thì … điều gì “tốt đẹp” sẽ xảy ra đây?….

Bao nhiêu câu hỏi cứ bước đi cùng nó trong giấc mơ bên cạnh lý trí và con tim. Một bản giao hưởng của những cảm xúc hỗn tạp đang ngăn cản nó tìm đến cái đích của con đường mà nó đang đi. Con đường mà nó đang đi liệu có đích đến, hay mãi mãi chỉ thấy con đường chân trời không có điểm dừng….

***

“Reng…Reng”. Thứ âm thanh đó lôi Bình Bình ra khỏi giấc mơ, mắt nó khẽ mở ra, trong lòng vẫn còn đang miên man về những suy tư. Tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, lúc này đây nó mới nhớ ra rằng có ai đó đang phía ngoài. Gượng người dậy, đi từ từ ra cửa mặc dù vết thương sau lưng vẫn còn nhói. Trong đầu đoán có lẽ là Ngô Hoàng vì lúc nãy trước khi đi nhỏ Vy có nhắc tới. Thế nên, nó cố tình núp sau cửa để dọa hắn.

Và…cánh cửa mở ra… “Bụp…” Ơ không phải Ngô Hoàng, mặt nó sựng lại…một người phụ nữ trên tay cầm giỏ trái cây đang đứng trước mặt với nét quý phái toát lên trên bộ đồ kiêu sa cùng với những trang sức đắt tiền, còn phía bên ngoài là chiếc xe hơi vô cùng sang trọng, bóng loáng. Trong lúc nó còn đang ngỡ ngàng thì:

-Chào cháu, cháu có phải là Thiên Bình không? – người đàn bà bắt đầu cuộc nói chuyện bằng trọng nói trầm ấm nhưng cũng toát lên dáng vẻ thanh cao

-Dạ…Cháu là Thiên Bình ạ, còn bác là…… – nó bối rối đáp

-À, Bác là mẹ Ngô Hoàng, hẳn cháu có quen biết nó phải không?

-Dạ vâng, nhưng Ngô Hoàng không có ở đây Bác ạ.

-Không! Bác tìm đến đây chỉ để cám ơn cháu vì đã cứu mạng nó.

-Dạ, không có gì đâu bác. Bạn bè cứu nhau, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Mà nếu bác không chê nhà cháu thì mời bác vào nhà ngồi….

-Được rồi…

Dứt lời Bình Bình mời bác vào trong, cũng may nó và con Vy khùm không ăn ở bê bối quá nên nhà cửa vẫn gọn gang khiến nó không ái ngại lắm khi mời người phụ nữ đó vào nhà.
Mẹ Ngô Hoàng bước vào căn nhà nhỏ, đôi mắt bà đảo mắt nhìn xung quanh, lông mày bà có vẻ nhíu lại tỏ vẻ không thích nơi này cho lắm. Bà tìm một cái ghế cạnh cái bàn xộc xệch phía góc phòng rồi lấy khăn giấy phủi bụi trên ghế sau đó mới đặt bàn tọa xuống. Nó lấy ấm trà rót vào ly mang ra mời khách:

-Cháu mời bác uống nước ạ!

-Được rồi, cảm ơn cháu, cháu ngồi đi, vết thương còn đau không? – bà ta đỡ nó ngồi xuống

-Dạ, cảm ơn bác quan tâm, cháu đỡ nhiều rồi ạ – Nó mỉm cười

-Thế cháu ở đây một mình àh, gia đình cháu đâu?

-Cháu ở cùng với nhỏ bạn, giờ nó đang đi học còn cháu vì bị thương nên xin phép nghỉ ạ, bố cháu hiện giờ ở dưới quê.

-Vậy còn mẹ cháu?

-Dạ, mẹ cháu qua đời từ lúc sinh cháu ra rồi ạ – đôi mắt nó trĩu nặng

-Bác rất lấy làm tiếc khi nghe điều này. Đôi khi trong cuộc sống ta buộc phải chịu đựng những mất mát lớn lao, nhưng cuộc đời luôn công bằng rồi sẽ có lúc ta nhận lại những điều lớn lao khác để bù đắp cho nhau. – bà ta nói với giọng đầy triết lý nhân sinh

-…… – nó suy ngẫm

-Thế cháu với Ngô Hoàng nhà Bác chỉ là bạn thôi sao…. ?

-Ơ… dạ, thì …. chúng cháu chỉ là bạn thôi ạ. – nó ấp úng đáp

-Thật chứ? – mắt bà bỗng trở nên gian xảo nhìn vào mắt nó

Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên làm cắt ngang câu chuyện cũng như giải thoát Bình Bình khỏi ăn quả bí.

– Cháu xin phép được ra mở cửa. – nó lựng khựng bước ra cửa
Xoay nắm tay, đẩy dần cánh cửa…nó mở tròn xoe đôi mắt nhìn người trong mộng lúc nãy của nó.

-Làm gì lại trưng mắt như thế. Mà mẹ tôi đang ở đây à? – Ngô Hoàng hỏi

-Sao anh biết?

-Chiếc xe kia là của nhà tôi còn gì? – hắn trỏ ngón tay ra sau lung

Hắn vội bước vào như nhà của…người ta, và thấy mẹ hắn đang ngồi ở góc tường. Gương mặt của bà khá nghiêm trang và toát lên một sự uy nghi khiến ai nhìn thấy cũng phải kính nể. Tuy chỉ có hắn là không coi trọng điều đó:

-Sao mẹ lại đến đây? – giọng hắn có vẻ không hài lòng

-Con ăn nói với mẹ thế à. Mẹ đi đâu đến đâu là chuyện của mẹ và mẹ đến đây để cảm ơn ân nhân đã cứu mạng con mẹ, như thế là không đúng sao? – mắt bà ánh lên sự nghiêm khắc, sắc sảo như muốn răn đe đứa con của mình.

-Thì con thấy lạ nên hỏi! Ông Hai (bác tài xế) đang hối mẹ đi họp ngoài kia kìa

-Anh đuổi tôi đó à. Tôi đi thì hai người ở đây làm gì?

-Dạ bác đừng lo. Cháu sẽ mời anh ấy về ngay ạ. – Bình Bình lên tiếng

-Đuổi cái gì mà đuổi. Dám đuổi bạn trai của mình à. – Ngô Hoàng nói giọng có vẻ nghiêm túc

-Cái gì? Anh nói cái gì vậy? – Mẹ hắn tỏ vẻ không hài lòng

-Mẹ làm gì phản ứng vậy?

-Dạ bác đừng hiểu lầm, ý của Ngô Hoàng là…bạn mà con trai nên gọi là bạn trai thôi bác ạ – Bình Bình vội chữa cháy khi thấy sắc mặt bà ấy thay đổi

-Thôi bác còn có việc phải đi ngay, cháu giữ gìn sức khỏe nhé, nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm bác. Chào cháu.

Bà ta đứng dậy đi về phía Ngô Hoàng với phong thái ung dung, chậm rãi và buông câu nói khi bước ngang qua hắn: “con ra ngoài đây nói chuyện với mẹ nào!”

***
-Mẹ muốn biết con với Thiên Bình thật sự có mối quan hệ như thế nào?

-Mẹ đã hỏi thì con cũng nói luôn. Con yêu cô ấy! và cô ấy sẽ là bạn gái của
con.

-Anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa mà đã nói những lời như thế.

-Con đã nghĩ kĩ rồi, mẹ không cần phải lo. Thậm chí con sẽ cưới cô ấy về làm vợ nếu có thể tiến xa hơn.

-Tôi nghĩ anh đang phạm phải sai lầm lớn đấy. Dù cho cô ta có là ân nhân cứu mạng thì ta cũng không cần phải trả ơn như vậy. Gia thế và hoàn cảnh rõ ràng không xứng hay có thể nói là cô ta thuộc tầng lớp đáng xách dép cho chúng ta thôi.

-Sao mẹ lại có thể nói như vậy về cô ấy. Dù Bình Bình nhà nghèo nhưng rất có ý chí trong cuộc sống, sẵn sàng vươn lên để chứng tỏ bản thân. Con đã tìm thấy ở cô ta rất nhiều điều đáng để ngẫm lại đối với bản thân.

-Có thể mọi chuyện đúng như anh nói nhưng đến sau cùng vẫn có những sự thật không thể thay đổi được. Và mẹ không tìm ra được lý do nào để chấp nhận cả.

-Mẹ không thể nào thay đổi tình cảm của con. Con sẽ yêu và giữ người con gái đó bên cạnh mình.

Người mẹ thở dài với sự ngoan cố của đứa con dù sao bà cũng đã quen với cái tính ngang bướng của hắn từ hồi nhỏ:

-Thôi được. Nếu anh muốn quen cô ta như bao mối tình chóng vánh trước đây cùa anh thì tôi sẽ không can thiệp nhưng nếu anh nghĩ rằng cô ta sẽ trở thành dâu nhà này thì tốt nhất nên dẹp ý định ấy đi. – gương mặt bà lạnh như băng khi nói những điều đó

-Con đã nói Bình Bình rất có ý chí trong cuộc sống, sớm muộn gì nhỏ cũng sẽ phấn đấu và gặt hái được sự nghiệp tốt đẹp. Trở thành một người thuộc tầng lớp chúng ta thôi. Con sẽ không hối hận vì niềm tin đó và đến chừng đó con hy vọng mẹ sẽ suy nghĩ lại.

Bác tài xế mở cửa xe phía sau mời người phụ nữ bước vào trong. Ô cửa kính được hạ xuống và câu nói cuối cùng như dây xích đang cố trói lấy niềm tin của hắn:

-Rồi con sẽ thấy. Mẹ chưa bao giờ nói sai một điều gì cả.

-…..
Ngô Hoàng nhìn chiếc xe chạy dần xa tầm mắt. Bây giờ mẹ đã tạo một bức tường vô hình trong trái tim hắn. Nhưng mặc kệ, trước giờ hắn vẫn luôn tin vào những gì mình làm và quay trở lại vào căn nhà.

****
Lúc này đây, Thiên Phong đã đứng ở một góc khuất gần đó lúc nào không biết và vô tình nghe được hết cuộc nói chuyện của mẹ con Ngô Hoàng.
[Continue…]

[14 ngày sau]

Giờ tan học, Ngô Hoàng vội chạy đến nắm nhẹ tay Thiên Bình và rủ rê nó tham gia vào một kế hoạch nhỏ đã được hắn vạch ra từ khi nào không biết.

-Này, làm gì vậy, có gì thì nói nhanh đi, cứ lôi xoành xoạch người ta như búp bê thế này? – Nó nhăn mặt, chu mỏ

-Thì cứ đi sẽ biết thôi. – hắn đáp với mặt hớn hở

-Đi gì mà đi, giờ tôi phải làm part time nữa, không rãnh đùa với anh đâu. – Nó nhìn vào đồng hồ

-Haizzz đưa điện thoại cho tôi mượn tí nào!

-….
Ngô Hoàng tìm một hồi trong danh bạ mới thấy đúng đối tượng, sau một vài phút nói chuyện với ai đó hắn cúp máy rồi tiến lại phía Bình Bình.

-Xong rồi. Hôm nay cô không cần đi làm nữa. Đi theo tôi nào…

-Hả..? Cái gì cơ … ? Sao lại như thế …? Anh vừa làm gì chiếc điện thoại tôi vậy? – nó tròn xoe con mắt nhìn hắn Hình ảnh đã đăng

-Lằng nhằng quá. Tôi xin phép ông chủ cô rồi. Vậy là hết bận nhá, chúng ta đi thôi!!! – mặt hắn cười phơi phới.
Không để cho Bình Bình kịp phản ứng lại, hắn đã nắm tay cô dẫn đi rồi…

***
Sau một khoảng thời gian chạy băng băng trên đường, Bình Bình thì ngồi sau xe không hiểu gì và cũng chẳng biết mình đang đi đến đâu rồi nữa vì nó không rành đường trên vùng đất Sài thành này. Từ lúc lên đây học, ngoài trừ cái lần được Thiên Phong chở đi ngắm cánh đồng gió thì hầu như nó chỉ quanh quẩn những nơi như khu mình sống và trường học.

-Này, đang đi đâu vậy? Đừng nghĩ tôi không rành đường, tính bắt cóc con gái nhà lành àh

-Im lặng đi nào. – Hắn đáp nhỏ nhẹ

-….. – nó cũng nín thinh

Không biết tự lúc nào, nó bắt đầu quen dần với những cử chỉ và lời nói dịu dàng của người ngồi trước mặt.
Nó say sưa ngắm những ngôi nhà cao tầng, những cây hoa đủ loại được trưng ven đường. Mọi thứ thật khác lạ so với vùng quê mà nó lớn lên. Lần đầu tiên nó nhìn thấy chợ Bến Thành mà trước giờ chỉ được nghe bởi những người lớn đã đi lên Sài Gòn rồi về quê kể lại. Trong lúc chiếc xe bắt đầu xoay vòng bùng binh trước chợ nó nhìn lên thấy bức tượng của một vị tướng đang cưỡi trên lưng ngựa với tư thế nghiêm trang.

-Ngô Hoàng, anh có biết danh tính của vị tướng trên kia không?

-Hình như là Trần Hưng Đạo hay Thánh Gióng gì đó mà. – hắn không thèm nhìn mà đáp ngon ơ
“Bốp…” nó vỗ lên cái nón bảo hiểm của hắn

-Ui ya! Lên cơn àh. – hắn làu bàu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN