Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 15


Chương 15: Không vứt bỏ

 

 

Mãi tới khuyaMinh Lãng mới về, vừa nhìn thấy Chung Nguyên anh sững người

Đây hoàn toàn làsắc mặt vô cùng đáng sợ, giống như người sắp chết vậy, anh giơ tay chạm vào ấnđường Chung Nguyên. Tay anh cảm thấy lạnh buốt, anh thực sự sợ hãi.

“Ấn đường lạnh,người sắp chết.”

Rốt cuộc ChungNguyên làm sao vậy, anh quả thực không có cách nào đành phải mời đạo cô Tứ Lan.

Chung Nguyên cònđang đập vào ngón tay Minh Lăng đặt trên trán mình nói:

“Tôi không đồngtính đâu, anh chạm vào tôi làm gì vậy?”

Giọng của MinhLãng đã chuyển thành giọng nữ:

“Còn không biếtngượng dám mở miệng ra nói nữa kìa, nếu như không phải ngươi háo sắc dâm đãng,làm sao bị con ma hoa bám lấy chứ.”

Chung Nguyên lùivề phía sau, lắp bắp nói tiếp:

“Tứ Lan đạo cô,Minh Lãng lại cho đạo cô mượn xác sao?”

“Cái gì nhập hồn,không nhập hồn đấy, thằng tiểu tử Minh Lãng kia vốn là truyền nhân chính cống củatứ đại môn phái trừ ma, nhưng do bị thương nặng nên mới mất đi bản lĩnh, nếukhông hắn thông linh cũng là việc quá dễ dàng, cần gì ta phải khổ sở nhập hồn hắnthế này.”

Trên khuôn mặtMinh Lãng lúc này hiện rõ vẻ bức xúc.

“Anh ta, anh tacòn thuộc môn phái trừ ma. Tứ Lan đạo cô, giọng bà sặc mùi Kim Dung.”

“Được rồi, thờigian có hạn, để ta giúp ngươi trừ con ma hoa đang quấn lấy người nhé!”

Nói rồi Minh Lãngbắt đầu vẽ bùa trong lòng bàn tay.

Chung Nguyên nhậnra Tứ Lan đạo cô biết trừ ma thuật, anh sợ hãi hỏi:

“Đạo cô chắc làmthật phải không, nét mặt sao nghiêm túc vậy, người đạo cô muốn trừ là ai thế?”

“Chậu hoa này vàngười con gái ngươi hay mơ thấy.”

Lúc Tứ Lan đạo côlàm việt rất có khí thế, giải thích rất đơn giản dễ hiểu.

Chung Nguyên vừanghe thấy vậy, liền ôm chậu hoa chạy ra ngoài cửa. Anh biết có giải thích cũngkhông có tác dụng gì, cầu xin cũng chẳng ích chi, có nói nhiều hơn nữa cũng vôích. Tấm bùa Tứ Lan đạo cô đang vẽ kia đã gần hoàn thành, chỉ cần vỗ một cái,giấc mộng của anh sẽ tan vỡ hoàn toàn.

Anh tuyệt đốikhông thể tin được, người con gái trong giấc mơ kia lại muốn hại mình, cho dùlà ma, cô sẽ không làm tổn thương anh đâu.

Anh chạy rấtnhanh, Minh Lãng điên cuồng đuổi đằng sau, nhưng chỉ một lát sau đã bỏ xa mộtđoạn dài, không còn thấy tăm hơi Chung Nguyên đâu.

Một mình MinhLãng đứng dưới gốc cây, nghĩ một hồi rồi giọng nữ đó lại vang lên

“Tên tiểu tử đóchạy đi đâu mất rồi, hắn lại chạy về phía quỷ môn quan rồi, ta cũng thực sự bótay hết cách.”

Giọng của MinhLãng lại xuất hiện, anh tức giận càu nhàu:

“Chỉ có chút việcnhỏ như vậy cũng không làm nổi, một con ma hoa nhỏ nhoi cũng không xử lý đượcà? Bây giờ biết làm sao đây?”

Tứ Lan đạo cô rítlên:

“Ngươi còn mặtmũi nào trách ta, nếu như không phải người lười vận động, đời nào ta chạy khôngkịp tiểu tử kia, ngươi hỏi ta phải làm sao, vậy ta biết hỏi ai đây?”

Minh Lãng bực tứcvô cùng, anh cũng chẳng có cách nào, đành phải chạy về hướng nhà Tô Di.

Tô Di vừa nghexong tin này, sợ tới mức hai chân run bắn, toàn thân cô mềm nhũn, cô chỉ còn biếtliên mồm hỏi:

“Biết làm gì bâygiờ mới được đây?”

Cô lóng ngóng kéovạt áo Minh Lãng cầu xin:

“Tứ Lan đạo cô, cầuxin đạo cô cứu cậu ấy.”

Minh Lãng khôngbiết phải nói sao:

“Tứ Lan đạo cô đãquá thời hạn, sắp phải đi rồi, chỉ có thể dựa vào chúng ta mà thôi.”

“Dựa vào anh? Chếtrồi, chết rồi, lần này Chung Nguyên chết chắc rồi.

Minh Lãng bắt đầugọi điện gọi Dịch Bình An và Trương Vĩ Quân, hai người đó nhanh chóng tới, khinghe được tin này họ đều không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên kể từngày hôm đó Bình An và Minh Lãng gặp lại nhau, tình hình rất khẩn cấp, hai ngườigiống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Họ đều coi giây phút ôm nhau đó xảy ratrong mơ.

Bình An gầy đi rấtnhiều, nhưng điều đó lại khiến cô trở nên thanh tú hơn. Cô ôm Tô Di đã rối nhưtơ vò, không biết làm gì nữa. Tô Di chỉ còn biết liên mồm lẩm bẩm:

“Phải làm gì bâygiờ? Làm gì bây giờ? Chung Nguyên phải làm sao bây giờ?”

Bình An an ủi cô,lúc này ai cũng nhận ra Chung Nguyên quan trọng biết bao trong lòng Tô Di, tuyrằng bình thường hai người liên tục cãi cọ nhưng trong thời khắc quan trọng đãvô cùng lo sợ sự an nguy của đối phương.

Minh Lãng nhìn bangười trước mặt, hai cô gái không biết chút pháp thuật nào và một sư huynh đã từnglàm hòa thượng. Lần này quả thực không có cách nào rồi, Tứ Lam đạo cô lại chỉcó thể xuất hiện mỗi ngày một lần, nhưng tình hình Chung Nguyên không thể đểquá hôm nay được, phải tự lực cánh sinh thôi.

Ánh mắt của MinhLãng rất kiên định, anh lao xuống tầng dưới, những người còn lại đuổi theo sau,Minh Lãng vừa chạy vừa hồi tưởng lại một câu trước đây Chung Nguyên vô tìnhnó

“Hoa là bà Bảy tầngdưới tặng cho, chính là bà già ở trong căn nhà đó, tôi đương nhiên phải chămsóc cẩn thận chứ.”

Đáp án chắc chắn ởchỗ bà Bảy kia, anh nhất định phải cứu được Chung Nguyên, không thể tiếp tục đểbạn bè chết trước mặt anh nữa.

Chung Nguyên ômchậu hoa quỳnh chạy rất nhanh, nhanh tới mức chẳng mấy chốc đã biến mất trongmàn đêm. Anh thở phì phò rồi đặt chậu hoa quỳnh trong long xuống, tiếp đó vừalau mồ hôi vừa nghĩ:

“May mà hồi đại họcmình có luyện qua chạy cự li ngắn, nếu không chắc đã không chạy nhanh hơn hòathượng biến thái đó. Hòa thượng đó muốn hủy diệt em, anh sẽ không đời nào đồngý đâu.”

Anh nghĩ thêm mộthồi nữa rồi nói:

“Bất kể em là ngườihay quỷ, là yêu hay là ma, thì em vẫn là chính em, anh nhất định sẽ bảo vệ em,cho nên em không phải sợ đâu.”

Dường như chậuhoa kia nghe được những lời anh nói, đóa hoa khẽ rung lên mấy cái, không hiểucó phải Chung Nguyên bị ảo giác không, nhưng anh cảm thấy đầu nặng dần, tiếp đógục đầu ngủ thiếp đi, thậm chí anh còn chẳng biết mình đang ở đâu nữa.

Trong lúc mơmàng, anh cảm thấy dường như có ai đó cầm tay mình, tiếp đó khẽ gọi tên anh.Anh mở mắt thấy khuôn mặt người con gái đó lọt vào tầm mắt.

Chính là ngườicon gái trên khuôn mặt có nốt ruồi lệ kia, Chung Nguyên nắm lấy tay cô nói:

“Em mau chạy đi,có người tới bắt em đấy.”

“Anh, anh không sợsao?”

“Ngốc à, anh đãnói rồi anh sẽ bảo vệ em mà, em chạy đi, người đó rất lợi hại đấy!”

Người con gái đónhìn anh hồi lâu, tiếp đó không nói gì thêm, liền kéo anh bay lên trên, bay làlà ngang qua đường. Chung Nguyên nhìn thấy bên dưới có rất nhiều người nhìn anhvà cô, trong lòng anh bỗng trào dâng cảm giác mãn nguyện. Anh ngắm nhìn kĩ nhữngngười phía dưới nhằm tìm kiếm người anh quen biết. Anh nhìn thấy Minh Lãng,Trương Vĩ Quân, An Li Huyền, Lạc Mĩ, Chu Thời Chân, họ đều đang mắt chữ O mồmchữ A nhìn anh, trên nét mặt lộ rõ vẻ ghen ghét pha lẫn ngưỡng mộ. Anh nhìn thấyTô Di, cô vẫn đang gào thét gì đó về phía anh, nhưng anh hoàn toàn không nghethấy.

Nhìn thấy Tô Di,không biết tại sao lòng anh lại rung động. Anh muốn bay tới bên Tô Di, để nghexem cô đang nói gì, nhưng ngón tay anh bị kéo nhẹ, người con gái kia liền nhanhchóng kéo anh bay lên những tầng mây.

Trên bầu trờixanh thẫm, lấp lánh ánh sao. Chung Nguyên bỗng không phân biệt được đâu là trênđâu là dưới nữa, chỉ cảm thấy mình đang ngao du giữa trời sao. Các vì sao nhấpnháy cặp mắt kì dị, tựa hồ có thể chạm tay vào được. Anh giơ tay và thực sự đãchạm vào được một ngôi sao nhỏ, ngôi sao mềm mại màu da cam; chỉ nhỏ như quảbóng bàn. Ngôi sao đó định tránh anh, nhưng lại chậm hơn anh một bước. ChungNguyên đã nắm được nó trong lòng bàn tay.

Anh vờ nắm chặt nắmđấm, ánh sáng màu cam lóe ra ngoài qua kẽ ngón tay, ngôi sao đó phát ra tiếng ùù, như thể đang muốn tìm chỗ nào đó để trốn. Anh cười rồi lấy ngôi sao cho côxem. Cô cẩn thận nhìn vào kẽ ngón tay anh mỉm cười, tiếp đó ghé sát mặt lại khẽhôn lên mặt Chung Nguyên .

Chung Nguyên giốngnhư bị điện giật, toàn thân anh tê dại, dòng điện phấn khích chạy ngược xuôi trongngười anh. Anh cũng chẳng biết mình buông tay lúc nào nữa, ngôi sao giành đượctự do kia vội vàng bay về phía xa. Ánh mắt Chung Nguyên nhìn theo ngôi sao chạytrốn kia, nhưng anh đột nhiên phát hiện những ngôi sao kia kết hợp lại với nhauthành hình một khuôn mặt – khuôn mặt phát sáng đó chính là mặt Tô Di.

Anh hơi bất ngờ.Nhưng khi anh vẫn chưa kịp có phản ứng, thì người con gái kia đã kéo tay anhbay xuống dưới tầng mây, với ý định hạ cánh xuống biển hoa kia.

Cánh đồng hoanghoa đỏ nở rộ kia vẫn như vậy, con sông vẫn chảy lững lờ không thay đổi.

Chung Nguyên ngẩngđầu lên nhìn khuôn mặt được kết hợp từ những vì sao. Những lúc này trên trờikhông còn gì nữa, có cảm giác màu đen như bị ngưng kết lại. Chung Nguyên có cảmgiác bầu trời đang hạ dần xuống, cuối cùng hạ xuống dưới mặt đất ép mọi thứthành bột.

Cô gái đang ởtrên mặt sông, cô vẫy tay về phía Chung Nguyên:

“Lại đây!”

Chung Nguyên lữngthững đi về phía cô. Cô đứng trên mặt nước, mặt nước phẳng lặng không hề có gợnsóng. Nước lặng lẽ chảy qua chân cô, bóng cô phản chiếu trên mặt nước.

Một bước, rồi lạibước nữa. Chỉ cần cùng cô vượt qua con sông này thì có thể ở bên nhau suốt đời.

Không hiểu saoChung Nguyên bỗng nhớ tới Tô Di. Nhớ tới việc hai người giành nhau quả quýt hồihọc mẫu giáo, rồi đánh nhau tới mức đôi bên đều khóc tướng lên. Nhớ hồi tiểu học,Chung Nguyên vác cặp cho Tô Di, anh vừa thở phì phò vừa đuổi theo Tô Di đã cáchanh rất xa. Nghĩ về hồi đại học, hai người cùng quay cóp, kết quả đều thi trượt.Nhớ tới việc Tô Di từ chức ở công ty về nhà, rồi lao vào lòng anh khóc tức tưởi,nói là có một lão già có hành vi không đứng đắn với cô. Nhớ tới lúc cùng cô sửachữa quán bar, kết quả là người đầy sơn đen, khắp người nổi mụn đỏ. Nhớ tới việcTô Di bôi thuốc cao trên lưng cho anh, các ngón tay nhè nhẹ lướt trên lưng tạocảm giác dễ chịu vô cùng.

Vượt qua con sôngnày, chắc sẽ chẳng còn gì nữa. Trong lòng Chung Nguyên bỗng vang lên một giọngnói khe khẽ.

“Tới đây.”

Cô đứng trên mặtnước, giống như bông thủy tiên lướt trên mặt nước, khẽ rung rinh bóng ngược củamình.

Chỉ cần được ởbên cô, cho dù mất hết mọi thứ có sao đâu?

Chung Nguyên lạibước thêm một bước nữa. Chỉ cần bước thêm một bước nữa, anh cũng sẽ đứng trên mặtnước giống cô, có thể nắm tay cô được rồi.

Anh nhìn cô rồicười.

Cô nhìn anh, nụcười trong đáy mắt đã biến đâu mất, lúc này lộ rõ vẻ sốt ruột.

Chung Nguyên nhìnsâu vào mắt cô, đột nhiên anh bắt đầu lưỡng lự. Ánh mắt đó dường như anh đã gặpở đâu đó. Đầu Chung Nguyên điểm lại những hồi ức trong quá khứ, anh đột nhiênnhớ ra, ánh mắt đó trong buổi tối anh nhìn thấy một đôi nam nữ đi qua tầng dưới.Người con gái đó liếc về phía anh trong bóng tối, tuy không nhìn rõ nhưng lúcđó anh có đúng cảm giác như lúc này. Chung Nguyên hoảng hốt, đột ngột đứng khựnglại. Những cảnh tượng trong quá khứ thoáng hiện, dượng như hương hoa ở dải đấtnày có thể dẫn dụ trí nhớ của người ta thì phải.

“Đây là loài hoaManjusaka.”

Anh nghe thấy tiếngcô nói trong kí ức. Manjusaka…chờ một chút!

Manjusaka?

Đột nhiên ChungNguyên nhớ tới một bài viết đã từng đọc trên diễn đàn ma trước đây, trước đâyanh đã đọc qua cái tên này rồi. Manjusaka.

“Manjusaka, còn gọilà hoa bỉ ngạn. Thường được cho là loài hoa tiếp dẫn sống ở bờ sông Tam Đồ.Theo truyền thuyết mùi thơm của hoa có ma lực, có thể gợi được kí ức của ngườichết lúc còn sống.”

“Hoa bỉ ngạn, hoanở bờ bên kia, lúc hoa nở không nhìn thấy lá, lúc có lá không thấy hoa đâu, hoalá không bao giờ xuất hiện cùng lúc, đời đời lỡ mất nhau. Tương truyền loài hoanày chỉ nở ở suối vàng, đó là phong cảnh duy nhất trên đường tới suối vàng.”

Đường tới suốivàng… vậy thì, mọi thứ tồn tại ở đây, chẳng phải chính là sông Tam Đồ trongtruyền thuyết đó sao? Là con sông mà người chết phải đi qua đó ư?

Người thanh niênđó nhảy lầu chết rồi. Còn mình lúc này, cũng sắp chết rồi sao?

Giọng nói khe khẽlại vang lên, chết chẳng phải là việc tốt đẹp nhất sao? Vĩnh viễn không phảiđau khổ nữa, vĩnh viễn không bị đau lòng.

Nhưng lại có mộtgiọng nói nhắc nhở anh:

“Anh chết rồi, cóngười sẽ đau lòng đấy, Tô Di chắc chắn sẽ khóc.”

Chung Nguyên dừnglại, anh nghĩ tiếp:

“Đúng vậy, hômnay mình vừa mới khiến Tô Di khóc, mình không thể tiếp tục làm cô ấy khóc nữa.Nếu mình chết rồi, ai giúp cô ấy lo liệu việc làm ăn ở quán bar chứ? Cô ấy thậtngốc, cô ấy cần mình chăm sóc.”

Người con gái đóvẫn đứng trên mặt nước, vẫn lơ lửng yêu kiều như vậy. Vừa như gần lại vừa như rấtxa, dường như chỉ cần giơ tay cũng có thể chạm vào được nhưng lại xa tới mứckhông bao giờ chạm vào được vạt sao của cô. Cô vẫn vừa mỉm cười vừa vẫy tay vềphía Chung Nguyên. Nhưng Chung Nguyên lại nhận thấy rõ ràng trong ánh mắt côkhông hề ánh lên sự vui vẻ, trái lại long lanh nước mắt.

Toàn thân ChungNguyên run bắn, đầu óc anh trống rỗng hoàn toàn, anh không biết phải lựa chọnthế nào nữa. Nếu chọn sống thì sẽ được ở lại bên Tô Di, còn nếu chọn chết, anhsẽ mãi được ở bên cô.

Anh ngẩng đầu chỉthấy cả dải đất đầy những hoa Manjusaka rung rinh trong gió. Những ngón tay mềmmại, trắng nõn của cô lại ánh lên ánh sáng trắng như xương

Biết đi đâu vềđâu bây giờ, lúc này anh mới hiểu cảm giác của Minh Lãng, cả hai sự lựa chọn đềukhó như nhau, trái tim của một người làm sao có thể yêu cả hai người con gáicùng một lúc được? Có lẽ, ngay lập tức, anh sẽ biết được đáp án.

Lúc Minh Lãngxông vào căn nhà nhỏ đó, từ xa nhìn căn nhà đó vốn có đèn, nhưng khi Minh Lãngbước chân vào cửa, đèn phụt tắt.

Bóng tối ập tớinhư ánh đao, Minh Lãng lùi về phía sau, tiếp đó kinh hãi hét to:

“Thất tinh tỏa hồntrận”.

Trong bóng tối vọngra một giọng nói vừa già nua vừa chói tai, cứ ken két như thể có người dùng daocắt vào miếng sắt bên tai vậy. Điều này khiến người ta liên tưởng tới đám chuộtsống trong công.

“Người là ngườinhà họ Kha phải không? Có thể nhận ra thế trận này, xem ra cũng có chút đạohành đấy.”

Minh Lãng thấylòng nhói đau, anh thực sự không muốn nghe lại mấy từ người nhà họ Kha, anh đãmệt mỏi cả nửa đời với những thứ này, thậm chí còn mất cả người yêu dấu nhất,anh lắc đầu nói:

“Không phải, bầntăng pháp hiệu Minh Lãng.”

“Ha ha, cũng haythật đấy, người nhà họ Kha không trừ ma bắt quỷ, lại chạy đi làm hòa thượng, trừphi ngươi bị trọng thương, mất đi khả năng của người nhà họ Kha mà thôi?”

Giọng nói đó nhưthể đã biết tỏng mọi chuyện.

“Rốt cuộc bà làai?”

Tô Di đứng đằngsau hét lên.

“Bất kể bà là ai,thì hãy giao Chung Nguyên ra đây, đừng có ở đó mà giả thần giả thánh nữa.”

Trong bóng tối,có ánh nến le lói ở đằng xa, có người cầm đèn chạy tới, càng lúc càng gần, ngườiMinh Lãng và Tô Di nhìn thấy là một bà lão già nua. Bà ta không giống người lắm,giống như xác chết với nước da đã phân hủy hết kia, nhưng ánh mắt bà ta vẫn rấtthâm độc.

“Giả thần giảthánh, cô gái bé nhỏ, nhớ giữ mồm giữ miệng tích chút đức đi, người trong lòngcô chắc đã chết rồi. Nếu muốn tìm hắn, tôi cũng có thể tiễn cô một đoạn.”

Liền sau đó bàgià đảo mắt, Minh Lãng bỏ chuỗi tràng hạt trong tay ra rồi đánh về phía Tô Di,động tác của anh và bà già kia dường như được tiến hành một lúc. Nhưng do MinhLãng đứng gần nên chuỗi hạt nhanh hơn, chuỗi hạt tạo thành một vầng sáng trướcngực Tô Di. Chỉ nghe thấy một tiếng roạt, một bàn tay xương trắng bị đẩy ra khỏivầng sáng vàng kia, nếu Minh Lãng không nhanh thì bàn tay đó đã cắm vào ngực TôDi rồi.

Chỉ một giây chậmtrễ, thì Tô Di đã bị giết trước nhiều người thế này, mọi người đều sợ tới mứctoát mồ hôi, bất giác không ai bảo ai đều lùi về phía sau.

Minh Lãng vẫn đứngim tại chỗ, anh cũng không tiến lên phía trước, khóe miệng bà già kia khẽ độngđậy, trông như dở khóc dở cười. Nét mặt bà ta kì dị, càng trở nên ma quái hơndưới ánh nến.

“Thật không hổ làngười nhà họ Kha, cho dù đã mất đi công lực, cũng biết không thể xông thẳng vàođược Thất tinh tỏa hồn trận, đừng nói là người không có công lực, cho dù là có,thì đạo hành của ngươi cũng không thể xông vào được thất tinh của ta. Người nhàhọ Kha các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh như thế mà thôi, ta không thèm chấp.”

Trông mặt bà tahiện rõ vẻ bất cần.

“Tại sao bà cứ quấnlấy Chung Nguyên hả, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi mà.”

“Hắn tuy là ngườibình thường, nhưng hắn có thể tiếp cận Thanh tơ thì đã không còn là người bìnhthường nữa, ta muốn lấy linh hồn của hắn để dùng.”

“Thanh tơ?”

Minh Lãng hoàntoàn không hiểu.

“Năm đó công phucủa ngươi vẫn còn chưa luyện thành! Chẳng biết cái gì, thôi, ta cũng không muốnlôi thôi gì với nhà họ Kha các ngươi nữa. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta,hôm nay ngươi không xông vào được, ta cũng không muốn ra làm hại ngươi. Nếungươi còn biết tốt xấu, thì hãy mau chóng đi đi. Bây giờ đi, bạn của các ngươicòn được toàn thây, nếu muộn rồi, e rằng cả xác cũng không tìm được nguyên vẹnđâu.”

Bà già đó cười rấtđáng hận, nhưng Minh Lãng chỉ còn biết giậm chân kéo mấy người bạn chạy rangoài. Bản thân mình còn đấu không lại, nhưng cũng có thể nhận ra bà ta khôngmuốn ra, dường như bà ta đang nắm giữ thứ gì rất quan trọng. Còn nếu đấu thực sự,mình chắc chắn không phải đối thủ của bà ta. Nhưng bà ta muốn nhẹ nhàng có đượctính mạng của mấy người này, e rằng không dễ dàng như vậy.

Bà Bảy nhìn theobóng mấy người đã chạy về phía xa, rồi lại nhìn ngọn nến trong tay, tiếp đó lầmbầm một mình:

“Thức nhi, con phảira tay nhanh hơn một chút!”

Chung Nguyên đứngở bờ sông nhìn người con gái kia.

Bỗng nhiên anh cấttiếng hỏi:

“Em tên là gì vậy?”

Người con gáingây người một lát rồi đáp:

“Thức nhi.”

“Thức nhi, đúnglà một cái tên đẹp. Anh cũng muốn đi theo em, nhưng anh vẫn không thể bỏ được mộtsố thứ.”

Mặt Thức nhi ngaylập tức tối sầm lại:

“Anh lại không nỡrời xa Tô Di đúng không?”

“Ừ.”

“Tại sao anhkhông sợ? Anh biết rõ em không phải là người, cũng biết rõ em muốn dụ anh đivào chỗ chết.”

“Nhìn em anh cảmthấy rất cô đơn, rất lạnh lẽo, không biết tại sao, anh rất mến em, anh thực sựmuốn dành nhiều thời gian bên em. Cho dù anh không cứu nổi em, cũng không giúpđược em việc gì, nhưng anh thực lòng có thể trả mọi giá để em không còn buồnnhư vậy nữa.”

Chung Nguyên nhìnvào mắt cô kiên định nói.

“Có đáng vậykhông? Vì một người muốn lấy mạng của anh ư?”

Tay của cô gái khẽrun lên. Nước sông vẫn đen kịt như vậy, cô không có bóng, phía sau lưng cô là từngphiến từng phiến hoa nở rộ. Từng đóa hoa giống như muốn sống hết mình, gắng hếtsức nở rộ.

“Không có gì đánghay không đáng cả, muốn làm vậy, cho nên anh làm thôi.”

“Nhưng, anh vẫnkhông chịu qua đây.”

Khuôn mặt Thứcnhi vẫn đau khổ như vậy.

Chung Nguyên cúiđầu, trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:

“Ừ, anh thực sựkhông thể khiến cho cô ấy khóc thêm một lần nữa, anh đã một lần vì em khiến cô ấykhóc rồi, anh không muốn tiếp tục làm tổn thương cô ấy.”

Một hàng lệ máuchầm chậm chảy dài trên khuôn mặt Thức nhi, tiếp đó cô chậm rãi nói:

“Người trong timanh là cô ấy, tuy anh nói bằng lòng đi với em, bằng lòng bảo vệ cho em, muốn emkhông cô đơn nữa, nhưng trong lòng anh vẫn yêu cô ấy. Bởi vì khi đối diện với sựtổn thương, anh đã lựa chọn làm tổn thương em để bảo vệ cô ấy.”

Chung Nguyênkhông nói gì thêm nữa, họng anh nghẹn cứng, hồi lâu sau mới lên tiếng:

“Xin lỗi, anhcũng không biết, anh quả thực không biết.”

Thức nhi liền cườinhạt nói tiếp:

“Nếu em vẫn cốkéo anh tới đây thì sao? Trong thế giới ảo giác này, anh cũng chẳng có sức màchống cự đâu.”

Chung Nguyên chỉthẫn thờ nhìn cô, tiếp đó nhấn mạnh từng từ nói:

 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN