Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 14 :5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 14 :5


 

Chung Nguyên vẫn định đuổi đánh Minh Lãng, nhưng liền nghe thấy một tiếng động nhỏ giống như có thứ gì khẽ nổ. Anh quay đầu lại nhìn, cánh hoa ngoài cùng của nụ hoa dần nở trước mắt anh, lớp cánh thứ hai, rồi thứ ba ung dung, mở rộng ra bên ngoài. Dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ, những cánh hoa trắng muốt trong suốt như cánh ve, khi hai cánh hoa bên trái và bên phải nở ra, cả bông hoa rung rinh như nàng tiên nhảy múa trong mộng đang cất những bước chân cô đơn mà đẹp đẽ. Chiếc nhụy vàng dần hé lộ khi cánh hoa nở rộ, phần nhụy này là một cọng dài mỏng manh, mềm mại. Mùi thơm dìu dịu đi vào lòng người đó đúng là toát ra từ chính cọng dài mỏng manh này, cọng nhụy rung rinh lả lướt thướt tha.

Chung Nguyên muốn gọi Minh Lãng, nhưng lại không nhẫn tâm làm phiền bông hoa đang dần hé nở. Lúc này, mọi tiếng động đều không nên có. Chung Nguyên từ lâu đã nhịn thở, thậm chí còn oán thán nhịp đập trái tim mình. Anh đờ đẫn ngồi trên giường, mắt vẫn dán vào bông hoa đang nở kia, anh có cảm giác mắt cay xè không thể rời xa được.

Sự nở rộ ban đầu của cô cũng chính là khởi đầu cho sự tàn lụi xơ xác của cô. Cô đã tích tụ vẻ đẹp của biết bao ngày đêm để giải phóng hết vào một đêm. Có lẽ, nhiều khi cô phải tự tỏa hương trong bóng tối, không có ai chia sẻ vẻ đẹp và sự nhã nhặn của cô. Người ta còn chưa kịp nhìn thấy dung nhan của cô thì tính mạng của cô đã kết thúc rồi.

Trong lòng Chung Nguyên dâng lên nỗi xót xa sâu sắc. Thậm chí anh còn cảm thấy bức xúc, anh nguyện dùng hết mọi thứ để đổi lại giờ phút hoa quỳnh nở. Dường như từng ngóc ngách trong đầu anh vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ khuyên anh rằng điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng anh hoàn toàn không để ý. Nếu như có cơ hội, anh vẫn muốn dùng hết mọi thứ của mình để đổi lại thời khắc quý báu đó, thậm chí còn dùng cả tính mạng của mình để trao đổi mà không hề nuối tiếc. Bông hoa tàn lụi kia trông đáng thương biết bao, anh nhìn chằm chặp vào bông hoa, trước mắt anh lại hiện lên khuôn mặt của người con gái trong mộng kia.

Khuôn mặt đẹp nhường kia, lại có một nốt ruồi lệ đẹp là thế, không hiểu có việc gì khiến cô đau lòng như vậy?

Anh quên cả bản thân mình là ai, quên cả việc mình đang ở đâu. Anh chỉ còn nhớ bông hoa đó nở thật lặng lẽ, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã đó vẫn cố nhoẻn cười trên cánh hoa héo tàn.

“Anh nguyện dùng mọi thứ để đổi lại thời khắc hoa nở không? Cho dù có phải dùng hết mọi thứ mà không hề hối tiếc?”.

Trong đầu anh vang lên giọng nói dịu dàng mà ấm áp kia, đúng là giọng của cô ta.

“Anh bằng lòng”.

Chung Nguyên nghe thấy mình đáp lại.

Trong đầu anh lại vang lên giọng nói khe khẽ:

“Đừng nghe nó! Đừng tin nó!”.

Anh lắc đầu, muốn tránh giọng nói đó.

“Anh bằng lòng”.

Anh nhắc lại câu trả lời đó một lần nữa.

Một lúc lâu sau, anh mới định thần trở lại. Anh đổ người lên giường, nhắm tịt mắt lại, khuôn mặt của người con gái đó cùng bông hoa nở rộ lại hiện ra trước mắt, cuối cùng cả hai nhập lại làm một. Mùi thơm trên tóc của người con gái đó hòa quyện vào mùi thơm của hoa quỳnh, dường như vẫn đang lưu lại trước mũi anh. Giấc mộng đó đã xa xăm lắm rồi.

Rồi lâu sau đó Chung Nguyên vẫn không thể ngủ được.

Buổi sáng Minh Lãng tỉnh dậy phát hiện tâm trạng Chung Nguyên không được tốt, cả người thần ra. Anh giơ tay sờ lên trán Chung Nguyên, vẫn còn hơi nóng. Minh Lãng không yên tâm vỗ vào vai Chung Nguyên:

“Thế nào rồi? Có thể đi làm được chưa?”.

“Không đi đâu… tôi ở nhà ngủ thôi. Anh đi đi”.

Chung Nguyên mơ mơ màng màng nói. Anh trở người, quay lưng về phía Minh Lãng.

“Thế cũng được”.

Minh Lãng quay người đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân. Nhưng anh vẫn không yên tâm quay đầu lại phát hiện trên cổ Chung Nguyên không có thứ gì đáng ngờ mới hơi yên lòng. Anh nghĩ một hồi rồi lấy mực đỏ vẽ hai lá bùa dán trên vỏ chăn của Chung Nguyên.

Minh Lãng vừa rửa mặt xong thì nghe thấy có người gõ cửa. Mở cửa ra phát hiện Tô Di đang đứng bên ngoài.

“Tiểu tử thối, dậy mà đi làm đi chứ!”.

Tô Di vừa vào phòng đã kéo chăn của Chung Nguyên xuống.

“Không đi, khó chịu lắm”.

Chung Nguyên vẫn không thèm mở mắt, tiện tay kéo chiếc chăn lại trùm qua đầu.

“Còn ốm nữa kia à?”.

Tô Di lại vén chăn ra, tiếp đó sờ vào trán Chung Nguyên thốt lên:

“Thật uổng cho cậu cao to chừng này, đừng lười nhác nữa, dậy đi làm sẽ không khó chịu nữa đâu”.

“Đã bảo không đi rồi mà, đừng làm phiền mình nữa”.

Chung Nguyên khó chịu gạt tay Tô Di ra, tiếp đó giật lại chiếc chăn trùm lên đầu.

“Kệ đi, anh ấy khó chịu thì để anh ấy nghỉ ở nhà vậy!”.

Minh Lãng khuyên.

“Hả? Lại còn nổi cáu nữa chứ?”.

Tô Di hơi bực, liền giật luôn gối của Chung Nguyên vứt xuống đất.

“Rốt cuộc cậu có dậy không?”.

“Mình nói rồi không đi là không đi! Cậu chắc sẽ không trừ tiền lương của mình đấy chứ? Mình không làm nữa được không? Xem cậu còn có bản lĩnh nào nữa không?”.

Chung Nguyên liền ngồi dậy, gào tướng lên với Tô Di.

“Cậu…”.

Tô Di tức tới mức không nói được câu gì. Cô hằn học nhìn Chung Nguyên, nước mắt rưng rưng. Cô quay người sải bước ra ngoài, trước khi ra ngoài còn đập cửa “rầm” một cái.

Tiếng đóng cửa lớn khiến Minh Lãng giật mình.

“Chung Nguyên? Anh chắc không sao chứ? Không tới mức phải nổi giận như vậy đâu?”.

Chung Nguyên nhặt gối lên, rồi lại vùi đầu ngủ tiếp.

“Những người trẻ tuổi dễ bức xúc quá…”.

Minh Lãng tạo vẻ già đời lắc đầu lầm bầm một mình, tiếp đó ra ngoài đuổi theo Tô Di.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của Minh Lãng, Chung Nguyên mở chăn ra, anh trở người rồi thần mặt nhìn lên trần nhà.

Thái độ ban nãy đối với Tô Di cũng hơi quá đáng. Lâu lắm rồi anh chưa thấy Tô Di khóc. Mình có nên gọi điện cho cô ấy không nhỉ? Thôi đi, ai bảo cô ấy không biết điều chứ, phải cho cô ấy một bài học để bản thân cô ấy phải kiểm điểm lại mình. Anh thấy người mình vẫn mềm nhũn, cũng chẳng muốn động đậy nữa.

Chung Nguyên cũng biết đó chẳng qua là tìm cớ. Còn nguyên nhân thực sự là anh vẫn đang nghĩ tới người con gái buồn bã trong mộng kia.

Tối qua mặc dù đã ngủ thiếp đi, nhưng lại nằm mơ cả tối. Nội dung giấc mơ anh đã quên hết rồi, có điều trong từng giấc mơ đều có bóng hình người con gái kia. Nụ cười, ánh mắt của cô dường như đang ở trước mắt anh. Chung Nguyên chỉ ước sao mình có thể tiếp tục nằm mơ, mơ mãi không bao giờ tỉnh lại.

Mơ là thứ hư ảo. Nhưng có thứ gì không phải là hư ảo chứ? Chung Nguyên nói với mình. Anh vẫn nhìn thấy sự u buồn trong khóe mắt cô, tuy chỉ là lướt qua nhưng lại nhập vào tâm can. Không biết điều gì khiến cô buồn tới vậy? Nếu có thể khiến cho cô vui trở lại, thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Người con gái đó với sự nhàn nhã như gió, nhã nhặn như mây, lành lạnh như cúc kia, sao em lại có thể buồn như vậy chứ?

Chung Nguyên nhắm nghiền mắt lại, anh muốn trở lại giấc mộng dang dở để gặp lại cô, nhưng đã rất lâu rồi anh không tài nào ngủ được. Anh thấy bức bối trong lòng, khi anh vừa định ngồi dậy liền nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Anh đang chờ em phải không?”.

Giọng nói đó rất khẽ, đó chẳng phải là giọng nói anh đã nghe thấy rất nhiều lần trong giấc mộng đó sao?

Chung Nguyên mở to mắt nhìn, người trong mộng của anh đang đứng bên giường cúi đầu ngắm nhìn anh. Cô mặc bộ váy trắng, càng làm nổi bật dung nhan như ngọc của mình, nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt càng khiến khuôn mặt kia thêm phần diễm lệ.

“Đúng vậy, mà không phải, ý của anh là…”.

Đầu óc Chung Nguyên lúc này trống rỗng, anh hoàn toàn không biết mình đang nói gì nữa. Mặt anh đỏ rần, hàng nghìn hàng vạn lời ấp ủ trong lòng nhất thời tắc ở cổ họng, thậm chí đến cả một câu nói hoàn chỉnh anh cũng không nói ra được.

Người con gái đó khẽ cười, cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, nụ cười đó dường như khiến cả căn phòng trong giây lát tràn ngập những điều mới lạ và hương hoa.

“Chắc đây chính là nụ cười khuynh thành?”.

Trong đầu Chung Nguyên thoáng qua ý nghĩ như trên.

Cô giơ một tay về phía Chung Nguyên, anh ngây người một lát, cuối cùng cũng giơ tay nắm nhẹ vào đầu ngón tay cô. Anh không dám nắm chặt, bởi lo sợ sẽ làm đau vẻ đẹp mĩ miều kia.

Người con gái kia nắm chặt tay Chung Nguyên. Chung Nguyên cảm thấy dường như mình không còn trọng lượng nữa, người anh khẽ bay lên không trung. Tầm nhìn trong giây lát cao hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn xuống, anh phát hiện một người vẫn đang ngủ trên giường, người đó còn đang ngáy nhẹ nữa. Người đó… chính là anh!

“Thế này…”.

Chung Nguyên không hiểu, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Bàn tay cô dường như có sức mạnh khiến người khác yên tâm, sự ấm nóng từ đầu ngón tay khiến người ta cảm thấy rất thực. Chung Nguyên tin, chỉ cần nắm lấy bàn tay này, cho dù có đi đâu cũng không sao.

Người con gái đó dường như cũng hiểu ý nghĩ của Chung Nguyên, cô nhoẻn cười với anh rồi bay ra ngoài cửa sổ. Chung Nguyên bị cô kéo bay xuyên qua cửa sổ, tiếp đó bay lượn trên không.

Nhìn bóng người trên mặt đất càng ngày càng nhỏ, những tòa nhà cao dần trở thành những hộp diêm lớn nhỏ. Anh bay xuyên qua tầng mây, trên mặt có cảm giác ươn ướt. Ánh mặt trời trên tầng mây sáng chói, tầng mây trắng giống như một thảo nguyên bao la. Anh cảm thấy cả người anh đang lơ lửng, như thể sinh ra đã biết bay lượn rồi. Anh thử buông một ngón tay ra, một ngón nữa, rồi ngón tiếp theo, cuối cùng anh đã không còn nắm tay cô nữa. Anh tự nhận thấy mình có thể bay được.

Anh nhắm mắt lại, ánh nắng vẫn rọi vào mắt một dải màu đỏ ánh vàng. Anh không biết mình đang ở đâu nữa, đột nhiên từ đâu vang lên giai điệu bài hát Hoa bỉ ngạn. Giai điệu chậm rãi, linh hoạt mà bay bổng, như thể vọng ra từ trong tim vậy.

Những điều nhìn thấy… đều đã dập tắt…

Cô chạm vào tay anh. Anh mở to mắt rồi cùng bay theo cô về hướng mặt trời. Hai người bay lượn trên tầng mây, từ khe hở trên tầng mây có thể nhìn thấy dãy núi phía dưới mặt đất. Đột nhiên Chung Nguyên cảm thấy mình trở nên phóng khoáng hẳn, mọi nỗi đau khổ về sinh lão bệnh tử không còn vấn vương trong lòng nữa. Anh chính là thế giới, thế giới chính là anh.

“Vui không?”.

Cô hỏi.

“Vui”.

Anh đáp lại.

Sao lại có thể không vui chứ?

Những thứ mất đi… mãi ghi nhớ…

Anh bắt đầu hạ xuống, xuyên qua tầng mây. Cảnh sắc trên mặt đất thế này anh chưa từng nhìn qua: Đó là cả một phiến rộng màu đỏ, một dải màu lam vắt ngang ở giữa.

Càng hạ xuống thấp, Chung Nguyên càng nhìn rõ mọi vật. Màu đỏ ban nãy anh nhìn thấy hóa ra là một khoảnh đất rộng nở đầy hoa màu đỏ.

Tôi đứng ở… chân trời góc biển…

Chung Nguyên cẩn thận đặt chân xuống, anh chỉ sợ giẫm nát loài hoa đỏ kia. Loài hoa đó tuy không lớn, nhưng những cánh hoa đỏ khẽ cuốn ra bên ngoài, bên trong là những cánh hoa mềm mại nhỏ dài màu đỏ nhạt hướng vào trong, trông loại hoa này giống như một tấm nâng được thiết kế tinh xảo, nâng lên một ngọn lửa sáng lạn.

“Loài hoa này không có lá…”.

Chung Nguyên khẽ hỏi.

Anh chầm chậm ngồi xuống rồi ghé sát vào quan sát loài hoa đẹp mà kì lạ này.

Nghe thấy… tiếng nảy mầm trong lòng đất.

“Đây là hoa Manjusaka[5]”.

[5]. Hay còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa – loài hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, đặc tính của chúng là có hoa không có lá. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết.

Cô khẽ ngân nga.

“Hoa bỉ ngạn. Nở bờ bên kia… không thấy lá… không thấy hoa… cả hoa lẫn lá không thấy nhau, đời đời lỡ mất nhau…”.

Anh quay đầu lại. Gió thổi bay mái tóc cùng chiếc váy trắng của cô, một bức tranh tuyệt mĩ. Vẻ u buồn nơi khóe mắt lại một lần nữa xuất hiện, giống như đám mây đen rọi vào bóng cô.

Chờ đợi… hoa quỳnh nở lại…

“Đời đời lỡ mất nhau… là thế nào?”.

Anh như thể đang hỏi cô, lại vừa giống như tự hỏi bản thân.

“Bởi vì không nỡ…”.

Cô giống như đang trả lời anh, cũng lại giống như đang lẩm bẩm một mình.

“Không nỡ sao…”.

Giọng của Chung Nguyên dần nhỏ xuống.

Đem hương thơm… lưu lại năm tháng…

Lúc này Chung Nguyên mới nhớ ra mình đứng ở bờ sông. Con sông đó dường như chảy rất chậm, rất chậm cứ như thể chậm rãi chảy từ lâu lắm rồi. Mặc dù cách xa nguồn nước nhưng vẫn tiếp tục chảy như vậy. Không biết nước sông sâu bao nhiêu, vừa rồi từ trên trời nhìn xuống thấy nước xanh một màu, nhưng khi đứng bên cạnh dòng sông, mới phát hiện ra là màu đen.

Nước sông không sâu, nhưng dường như có một lớp sương trên mặt sông, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ được. Màn sương trắng như sữa lơ lửng phía trên những bông hoa, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một vài cái bóng lờ mờ chuyển động. Chung Nguyên lặng lẽ ngắm nhìn làn nước đen ngòm, cùng những bông hoa đỏ và làn sương trắng ở đây, đột nhiên bước chân hoảng hốt không biết thời gian.

Tôi vẫn… đang ngắm nhìn…

Trời đen… quét trắng cả tóc…

Nắm chặt lấy… bó đuốc…

“Thích nơi này không?”.

Rất lâu sau đó, Chung Nguyên mới nghe thấy giọng nói của cô.

“Thích…”.

Cô yểu điệu đứng đó, vẻ đẹp vĩnh hằng, giống như bông hoa quỳnh nở tối qua vậy. Chung Nguyên đang nghĩ vậy thì đột nhiên ngắt luôn dòng suy nghĩ của mình. Hoa quỳnh sẽ chết trong nháy mắt… làm sao có thể dùng để so sánh với cô chứ?

“Anh rất thích hoa quỳnh tối qua?”.

Cô giống như đọc được suy nghĩ của anh.

“Rất thích…”.

Chung Nguyên cũng không biết phải nói thế nào nữa. Nói như vậy chẳng có sáng tạo gì cả, nhưng anh lại chẳng tìm được từ nào khác. Cô giống như một miếng nam châm, hút hết mọi ngôn từ của anh.

Anh đến… tôi nói với chính mình…

“Nếu hoa quỳnh nở không tàn, anh có vui không?”.

“Sẽ rất vui…”.

“Anh sẽ dùng mọi thứ của mình để đổi lấy thời khắc hoa quỳnh nở chứ?”.

Vẻ u buồn trên khóe mắt cô càng rõ nét hơn.

“Ừ…”.

Anh nguyện dùng mọi thứ để đổi lấy việc em không còn u buồn nữa, dùng mọi thứ để đổi lấy nụ cười của em. Cho dù là cả tính mạng, anh cũng không hề nuối tiếc.

Tôi không sợ hãi… tôi rất yêu anh.

Cô chậm rãi tiến tới rồi cầm tay anh. Cô đặt tay anh trong tay cô, rồi khẽ nắm lấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quyến rũ nhất anh từng nhìn thấy.

Cô chầm chậm đi về phía trước, bước qua sông nhưng lại đứng trên mặt nước.

Cô quay đầu lại nhìn Chung Nguyên:

“Chúng mình đi thôi”.

Chung Nguyên cất bước đi về phía cô. Bất luận cô đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng cô. Anh cũng có thể đi trên mặt nước.

Anh đang định bước xuống sông, thì chợt nhìn thấy bóng dưới nước không phải của mình, là bóng của người khác, giống như người thanh niên nhảy lầu hôm đó. Dường như Chung Nguyên nhìn thấy cảnh quay chậm lại, người thanh niên đó cười nhạt nhìn anh. Nụ cười của người đó rất kì dị, tiếp đó giơ bàn tay như của người chết chỉ vào anh nói:

“Người tiếp theo là anh!”.

Tiếp đó ngực Chung Nguyên đau nhói, giống như bị lửa thiêu, anh cảm thấy như bị tàu hỏa đâm vào giữa ngực, mọi thứ xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, khoảnh đất rộng, tầng mây, thành phố, cửa sổ… giường.

Chung Nguyên ngồi bật dậy trên giường thở hổn hển, cả người anh ướt đẫm mồ hôi.

Đây chỉ là giấc mơ mà thôi. Nhưng đó thực sự là mơ ư?

Chung Nguyên chạm vào ngực, ở chỗ đó vẫn âm ỉ đau. Ngón tay anh chạm vào vật gì cưng cứng trên ngực, ngây người một lát anh mới nghĩ ra, đó chính là tấm bùa hộ mệnh Minh Lãng tặng cho anh. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối.

Anh lại nằm trên giường, tim anh vẫn đang đập thình thịch không ngừng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại. Tới lúc này anh mới ý thức được, vừa rồi anh đã toát bao nhiêu mồ hôi – người anh nhớp nháp khó chịu, cả ga giường cũng ướt nhèm.

Chung Nguyên trở người trên giường, anh xỏ vội chân vào dép lê, định đi tắm.

Đằng sau anh, bông hoa quỳnh tối qua đã tàn đang héo rụng xuống.

Chung Nguyên cởi chiếc bùa trên cổ đặt xuống một bên. Từ lúc Minh Lãng tặng cho anh vật này, ngày nào anh cũng đeo bên mình, chỉ khi tắm mới tháo ra. Chung Nguyên vốn không phải là người mê tín, nhưng kể từ sau đêm nhìn thấy bà nội, anh liền ngầm đề phòng. Việc này cũng tốt mà.

Chung Nguyên vừa mở nước tắm, vừa mơ mơ màng màng nghĩ về giấc mơ ban nãy. Một giấc mơ thật đẹp, trừ đoạn cuối cùng ra. Hoa đỏ khắp nơi, dòng sông chảy lững lờ, cảnh sắc đẹp biết bao. Còn dáng vẻ cô đứng giữa hoa nữa chứ, đúng là người còn đẹp hơn cả hoa.

“Hoa bỉ ngạn. Nở bờ bên kia… không thấy lá… không thấy hoa… cả hoa lẫn lá không thấy nhau, đời đời lỡ mất nhau…”.

Giọng nói trong giấc mơ lại hiện lên.

Đời đời lỡ mất nhau… vì không nỡ…

Có phải đi qua dòng sông đó, thì có thể sống bên cô suốt đời. Chung Nguyên lặng lẽ nghĩ, anh ngập ngừng dội sạch bọt trên người, đầu anh vẫn vấn vương về cô gái ngây thơ trên cánh đồng hoang đầy hoa đỏ kia. Đó là một bức tranh tuyệt đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN