Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 14


 Chương 14: Quá khứ

 

Minh Lãng lặng lẽngồi ở bên cạnh nhìn Dịch Bình An đang say giấc nồng trên giường bệnh, cô đãthoát khỏi nguy hiểm. Hiện giờ đã được tiêm thuốc an thần nên vẫn ngủ yên.

Sự đau khổ in hằngiữa hai đầu lông mày cô, trông dáng vẻ cô lúc này thật giống với người đó.

Minh Lãng nhắm mắt,cảnh tượng đau đớn đó lại tái hiện trước mắt anh. Trên thanh kiếm đó còn dínhmáu, người con gái đó từ từ gục xuống trước mắt anh, thanh kiếm xuyên qua ngườicô, tay cô vẫn đang cố vuốt ve trán anh.

Máu trào ra từ ngựccô, chảy xuống cả đất, chảy lên cả tay anh giống như chất độc làm tổn thươngngười ta nhất. Anh có cảm giác cơn đau nhói tới tận tim, đau đớn cả tâm hồn.

Trớ trêu ở chỗanh chính là người đã đâm nhát kiếm chí mạng đó vào người cô.

Minh Lãng nhìnbàn tay của mình, anh quả thực không còn can đảm nghĩ về những chuyện đã qua nữa.Anh buồn bã, thẫn thờ ngắm nhìn vân tay mình.

Đã nói sẽ gặp lại,nhưng anh đã tìm rất nhiều nơi, tại sao vẫn không thể gặp được cô? Lẽ nào côvĩnh viễn không tha thứ cho anh sao, nên đến cả hồn cô anh cũng không thể tìmđược?

Nếu như không nảnlòng nhụt chí như vậy, thì sao có khả năng đi làm hòa thượng, cho dù có làm hòathượng thật, thì lẽ nào có thể quên hết hàng ngàn hàng vạn sợi tình kia?

Nhưng chính lúcanh không thể gánh vác nổi tình yêu đó nữa, những hồi ức cũng như sự nhớ nhungđã gần khiến anh phát điên thì anh gặp phải một người con gái giống hệt cô. Côgái đó có có hàng lông mày, nụ cười, mỗi khi tức giận liền giậm chân, lại cũngthích cãi cọ giống cô, quả thực rất giống cô.

Anh ngắm nhìn DịchBình An, tuy khuôn mặt có khác, nhưng tính tình và cách thể hiện cảm xúc giốngnhau, lẽ nào Dịch Bình An là kiếp sau của cô? Không, không, không thể như thếđược, điều này thật quá bất công với Dịch Bình An. Dịch Bình An vẫn chỉ là bảnthân cô ấy mà thôi, không phải là cái bóng của người khác.

Tô Di bưng canh hầmtới bệnh viện, Minh Lãng cuối cùng đã dứt ra khỏi những chuyện trong quá khứ.Anh ngồi cạnh bên nhìn Tô Di rồi nói:

“Tôi ra ngoài mộtchút, cô chăm sóc cho cô ấy nhé!”.

“Tôi thấy hay làanh ở lại đi! Tôi nghĩ sau khi tỉnh lại người cô ấy mong nhìn thấy nhất làanh”.

Tô Di lúc nói câunày đã nhận thấy mọi sự cố chấp và quyến luyến của người con gái đối với ngườitrong mộng của mình, cô cũng nhận thấy mối tình sâu đậm của Dịch Bình An.

“Tôi có việc kháccần phải làm”.

Minh Lãng kiênquyết đứng dậy.

Tô Di bực bội mỉamai:

“Đi niệm kinhđúng không, đại sư? Anh căn bản chẳng phải thật lòng làm hòa thượng, tại saokhông thể chấp nhận tình yêu của Dịch Bình An chứ?”.

“Đúng vậy, nếu côkhông nhắc tôi quên khuấy mất, tôi là một hòa thượng mà”.

Nét mặt của MinhLãng lại bắt đầu trở nên bất cần.

“Anh còn là ngườikhông vậy? Người Bình An nghĩ tới lúc sắp chết chính là anh, trong tình hìnhnhư vậy cô ấy vẫn chống đỡ chờ anh tới, thế mà lúc này sao anh lại ăn nói vậychứ?”.

Minh Lãng quayngười đáp:

“Thí chủ à, cô ấyđối với tôi như vậy, đó là việc của cô ấy, chẳng liên quan gì tới tôi cả. Tôichẳng qua chỉ là một hòa thượng nhỏ nhoi, trừ xong yêu ma nhà cô, tôi còn phảilên núi làm trụ trì nữa. Cô biết đấy, hiện giờ làm trụ trì là công việc vừa dễdàng lại vừa kiếm được nhiều tiền biết bao, cô đừng ngăn trở tiền đồ tốt đẹp củatôi”.

Nói rồi quay đầubỏ đi, trông bóng hình vô cùng kiên định và vô tình, nhưng không ai nhìn thấytay anh đang run lên, trong ánh mắt anh chan chứa nỗi đau khổ và bất lực.

Anh quả thựckhông thể quên người yêu đã chết của mình, cũng không thể chấp nhận tình yêu củangười khác. Anh không muốn Bình An hiểu lầm, trái tim của anh không thể có chỗcho Bình An được nữa, bởi nếu như vậy sẽ chỉ có hại với cô mà thôi.

Đau dai dẳng chibằng đau dứt khoát, có lẽ chỉ cần dẹp yên mọi việc ở quán bar ma, thì anh có thểra đi được rồi. Anh sẽ trở về núi tiếp tục cuộc sống bình lặng trước kia củamình, anh cứ sống ngày qua ngày, năm qua năm như vậy. Trong thế giới của anh,không nên có tình yêu một lần nữa.

Tô Di bực bội vô cùng,cô ngồi xuống giơ tay gạt lệ rồi hằn học mắng:

“Đồ hòa thượng chếttiệt, đồ lừa đảo trọc đầu thối tha, ta hận ngươi chết đi được. Đúng là tay vôtình vô nghĩa, sau này ta không bao giờ cần loại như ngươi tới quán bar nữa, tathà bị ma bóp chết cũng không thèm cầu xin ngươi đâu”.

Cô khóc một hồi,lau khô lệ xong, chuẩn bị đi chấm một chút nước lên môi Dịch Bình An đang chìmsâu trong giấc mộng, nhằm tránh môi cô nứt nẻ.

Nhưng Tô Di nhìnthấy một giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt Dịch Bình An. Giọt nước mắt từ từlăn xuống, mí mắt Dịch Bình An khẽ động đậy, cô đã tỉnh lại không những thế cònnghe thấy những lời nói ban nãy.

Tô Di hoang mang,vội vàng an ủi:

“Bình An à, cô đừngnghĩ ngợi gì nhiều, đối với loại người đó không xứng đâu”.

Bình An vẫn chưamở mắt ra, cô vẫn chỉ chậm rãi kéo vỏ chăn lên trên, hồi lâu sau nghe thấy tiếngkhóc thút thít vọng ra dưới vỏ chăn.

Tô Di sững sờ, côđứng ngây ra không biết phải làm sao.

Dịch Bình An sắpsửa được ra viện.

Minh Lãng vẫnkhông xuất hiện thêm lần nào nữa, nhưng vẫn luôn sát cánh bên Chung Nguyên dọndẹp quán bar. Tô Di tận tình chăm sóc Dịch Bình An, Trương Vĩ Quân vẫn khôngtìm thấy bất kì manh mối nào về những người bị hại ở quán bar ma. Đối với lầnchết hụt này của Dịch Bình An, cũng chỉ có thể nói là kĩ năng của mình không đượcnhư người ta, không có cách nào phá giải.

Chung Nguyên nhìnMinh Lãng đang ngây ra trong quán bar, liền vỗ vai anh nói:

“Anh thực sựkhông đi đón Bình An xuất viện sao?”.

Minh Lãng lắc đầuđáp:

“Chẳng phải đã cóanh và Tô Di rồi đó sao?”.

“Nhưng, anh biếtrõ chúng tôi đi đón chẳng có ý nghĩa gì cả, người cô ấy muốn gặp là anh mà”.

“Nhưng tôi là hòathượng”.

Chung Nguyên vỗ mộtcái vào cái đầu trọc lóc của Minh Lãng nói:

“Làm hòa thượngcó gì ghê gớm đâu chứ, đừng lấy hòa thượng ra làm cớ nữa”.

“Không phải là cớ,tôi và Dịch Bình An không thể được, hà cớ gì hiện giờ phải gây ra nhiều món nợtình như vậy chứ?”.

“Anh đã gây ra rồi,bây giờ còn định trốn”.

Minh Lãng ấm ức đứngdậy cãi:

“Lẽ nào đẹp traithực sự là lỗi của tôi sao?”.

Chung Nguyên liềnthu lại nét mặt tươi cười nói:

“Nói thật ngườianh em à, anh làm hòa thượng chẳng giống chút nào, hay là hoàn tục cho xong đi.Lẽ nào anh không thích Dịch Bình An sao? Nếu không thích, tại sao hôm đó anh lạicăng thẳng thế?”.

Minh Lãng cườiđau khổ đáp:

“Cho dù là hoàn tụctôi cũng không thể ở bên cô ấy”.

“Tại sao?”.

Minh Lãng im lặngmột hồi, tiếp đó nhấn mạnh từng từ nói:

“Trong trái timanh cùng lúc có thể chứa đựng được hai người con gái không? Một người làm saocó thể cùng lúc yêu hai người được chứ? Nếu thực sự có thể như vậy, vậy thìthành ngữ “Một lòng một dạ” còn có ý nghĩa gì nữa”.

Chung Nguyên sữngngười, trong đầu anh bỗng chốc xuất hiện bóng hình của hai người con gái.

Một cô gái tronggiấc mộng có nốt ruồi ở khóe mắt, cô gái còn lại là Tô Di. Anh cũng không biếtnói gì nữa, chỉ hỏi lại bản thân:

“Lẽ nào tôi có thểyêu hai người con gái cùng một lúc sao?”.

Đầu anh rối nhưtơ vò, anh chỉ có thể vùi đầu đau khổ nghĩ ngợi, cũng chẳng để ý tới Minh Lãngnữa.

Ở bệnh viện, DịchBình An nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc, Tô Di đứng cạnh bên chẳng giúp được việc gì.

Tô Di vốn địnhkhuyên Dịch Bình An, nhưng trông Bình An lại giống như chưa hề xảy ra chuyệngì, cô nhanh chóng dọn dẹp hành lí, còn nói muốn tới đâu đó ăn một bữa ra trò,nhằm chúc mừng bản thân đã gặp ma.

Tô Di khổ sở nhìnDịch Bình An trong bộ dạng như vậy, nói thực cô thà nhìn thấy một Dịch Bình Ankhóc lóc ầm ĩ, hay đau buồn đi lại thẫn thờ trong hành lang bệnh viện chứ khôngmuốn nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của Bình An lúc này. Khôngnhững thế dáng vẻ của Dịch Bình An còn vui tươi hơn cả trước đây.

Giả bộ vậy chẳngphải rất khổ sở sao? Trái tim một người bị tổn thương, thế nhưng vẫn phải giả vờrất kiên cường, đối với một người con gái mà nói, nhiệm vụ này phải chăng quá nặngnề?

Bình An bước tớiôm vai Tô Di nói:

“Đừng treo mướp đắnglên mặt như vậy, khó coi lắm đấy! Cô nghĩ mà xem, trong biển người mênh mangnày, liệu có bao nhiêu người có cơ hội nhìn thấy ma chứ, không những thế lại đượctiếp xúc gần gũi với ma. Đây là cơ hội hiếm có đấy, tỉ lệ này thấp như việc gặpđàn ông ngoài hành tinh trong nhà vệ sinh nữ vậy. Cô phải vui mừng thay cho tôimới phải!”.

“Tôi làm thế nàomà vui được chứ? Suýt chút nữa cô còn mất mạng nữa là”.

“Mất mạng thì saochứ? Cô nghĩ xem, nếu như tôi chết rồi, đi tới âm gian, trên cả chặng đườngtoàn là những người chết vì tai nạn xe cộ, hay là mắc bệnh nan y, cũng có thểlà đám nhảy lầu vì tình, tất nhiên đám tiểu ma đầu đó sẽ tiến tới hỏi tôi tạisao tôi chết vậy? Tôi sẽ ngay lập tức trả lời “Bị ma bóp chết”. Thật cá tính,cũng thật có thể diện biết bao! Không biết chừng còn có thể trấn áp được baonhiêu ma nữa ấy chứ!”.

Tô Di nghẹn ngàonói:

“Bình An à, cô đừngnhư vậy nữa, nếu cô không vui, thì hãy khóc cho thoải mái. Cô càng như vậy tôilại càng lo, cô đừng điên đấy nhé! Những kẻ điên bên cạnh cô đã đủ nhiều rồi!”.

“Ngốc à, làm saotôi điên được chứ? Hòa thượng đó chỉ là một người trong danh sách bạt ngàn nhữngđối tượng yêu thầm nhớ trộm của tôi, người mà tôi thầm yêu nhiều vô biên! Vínhư Châu Nhuận Phát[1] này, Châu Tinh Trì[2] này, Châu Kiệt Luân này, ít đi mộtngười như anh ta cũng chẳng thiếu, thêm một người như anh ta cũng chẳng thừa”.

[1]. Châu NhuậnPhát (1955) là một trong những ngôi sao lớn nhất của điện ảnh Hồng Kông thậpniên 1980 và đầu thập niên 1990.

[2]. Châu TinhTrì (1962) là một đạo diễn và diễn viên của rất nhiều bộ phim Hồng Kông ăn khách.Anh được coi là diễn viên hài xuất sắc nhất hiện nay của điện ảnh Châu Á với biệtdanh Vua hài.

Trên nét mặt DịchBình An không hề hiện ra chút đau thương nào.

“Cô thực sự nghĩnhư vậy sao?”.

Bình An cười mộttiếng đáp lại:

“Tôi không nghĩnhư vậy, thì có thể sao chứ? Lẽ nào tôi còn có thể chạy tới chùa, quỳ dưới chânanh ta cầu xin, đại sư à, tôi tới quyến rũ đại sư đây, hãy để tôi quyến rũnhé!”.

Khuôn mặt tươi cườigiả tạo của Bình An cuối cùng cũng lộ ra, cô khẽ nói tiếp:

“Nếu như gạt bỏ tựtôn để đổi lấy tình yêu của anh ấy, tôi cũng chả ngại, có điều hiện giờ tôi cólàm gì đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ không chấp nhận. Anh ấy không yêu tôi, tôicó thể nhận ra điều đó, trong tim anh ấy có người con gái khác, tôi không thểnào thay thế được cô ấy.

“Tại sao cô biết,anh ấy chính miệng nói với cô sao?”.

Tô Di ngỡ ngàngvô cùng.

“Không phải vậy,hôm đó lúc tôi tỉnh lại”.

Bình An đứng ởtrước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh xa tít, cố ý không để Tô Di nhìn thấy nét mặtcủa mình. Nhưng bờ vai cô đang run lên, hồi lâu sau, Bình An giống như hạ quyếttâm lớn nói tiếp:

“Anh ấy ôm tôi, rấtcăng thẳng, rất sợ hãi, toàn thân run lên, nhưng anh ấy lại gọi tên một ngườicon gái khác”.

Lúc này trong timTô Di xuất hiện giai điệu của một bài hát, đó là bài Anh ấy không yêu tôi của MạcVăn Úy[3], cô thấy giọng hát khàn khàn rất bi thảm: “Tôi biết, anh không yêutôi”. Nhưng lúc này đây, hóa ra sự thực lại tàn khốc như vậy, mới bắt đầu yêuđã biết vô vọng.

[3]. Mạc Văn Úy(1970) – Karen Joy Morris hay Karen Mok – một nữ ca sĩ, diễn viên, nhà sản xuất,nhà thiết kế người Hồng Kông đã hai lần đoạt giải Golden Melody Award – giảithưởng âm nhạc thường niên của Đài Loan.

Căn phòng im ắngvô cùng, Tô Di cũng không biết phải nói sao nữa, cô hoàn toàn không biết MinhLãng xem ra vô tình là vậy, nhưng thực ra cũng có một trái tim si tình và cố chấpnhư thế. Trông anh lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ, có cảm giác trong tâm hồn anhkhông hề có bất kì một khoảng tối nào, nhưng trong tim anh lại chất chứa nỗiđau khổ to lớn như vậy.

Lúc này Dịch BìnhAn quay người lại, nét mặt đã trở lại bình thường. Cô cười một tiếng giống nhưmột bông thủy tiên cô đơn vừa bị cắt rời khỏi gốc, mất đi sự sống vậy.

Minh Lãng khôngmuốn ở trong quán bar, có lẽ là anh không muốn gặp lại Dịch Bình An. Bởi nếu vậygiữa hai người sẽ rất gượng gạo, anh bám theo sau muốn ở cùng Chung Nguyên.Chung Nguyên cũng không muốn nhưng chẳng có cách nào, bởi ngày nào Minh Lãngcũng rót vào tai anh những câu đại loại như tà khí nhập cốt… khiến anh sợ lạnhsống lưng. Đem theo anh chàng biết bắt ma như Minh Lãng cũng giống như việc mờiđược một nhân vật cấp Lí Liên Kiệt[4] làm bảo kê khiến anh yên tâm vô cùng.

[4]. Lí Liên Kiệt(1963) là một diễn viên điện ảnh võ thuật nổi tiếng của Trung Quốc.

Dịch Bình An từchối lời mời của Tô Di, cô vẫn trở về nhà mình. Cô hiện giờ đã hoàn toàn khôngsợ ma nữa, một người con gái thất tình, rất vô duyên với nỗi sợ hãi, hiện giờcô giống như một ma nữ không đầu, mất đi linh hồn và trái tim, mất đi tình yêuvà ảo tưởng, cô còn sợ gì nữa chứ?

Tô Di rất buồn,lúc này Kiều Chí Hiên lại kịp thời xuất hiện, hàng đêm đưa cô đi giải tỏa tâmtrạng, quan hệ của hai người đã tiến triển, không bình thường như trước nữa. TôDi có cảm giác càng ngày càng không thể sống thiếu anh được.

Hàng ngày MinhLãng vẫn chơi với bồ câu, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, còn conbồ câu trắng nhỏ đó dường như đã hoàn toàn phản bội lại Trương Vĩ Quân, nó trởthành con vật cưng của Minh Lãng. Không những thế Minh Lãng ngày nào cũng điloanh quanh, rất ít khi về nhà. Quán bar ma thiếu đi rất nhiều chủ lực tận tâmlàm việc khiến việc làm ăn ngay lập tức ảm đạm đi nhiều.

Bà chủ Tô mê tiềnchỉ lo chuyện tình yêu, chẳng quan tâm gì tới việc làm ăn nữa, tuy Kiều ChíHiên chưa từng biểu lộ trước mặt Tô Di về thân phận cũng như khả năng tài chínhcủa anh, nhưng dựa vào độ nhạy cảm đối với tiền của Tô Di, cô biết Kiều ChíHiên tuyệt đối là đại gia. Đi với những người thế này, còn phải lo quán barkhông lên được sàn sao, hơn nữa con gái khi yêu chẳng còn sá gì nữa.

Minh Lãng cứu sốngBình An, vốn là chuyện tốt anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng lại đẩy quan hệ giữa mọingười lạnh lùng tới cực điểm. Người khổ nhất trong cục diện cứng nhắc này chínhlà Chung Nguyên, anh không thể buông lơi mọi thứ như Minh Lãng, cũng không thểdành hết tâm trí để yêu đương như Tô Di, bởi anh còn phải trông nom việc làm ăncủa quán bar ma từ trong ra ngoài, bận ngược bận xuôi, bỗng anh định thần pháthiện chậu hoa quỳnh đó lại sắp nở hoa.

Trong căn nhà nhỏnồng nặc mùi nến hương, một bà già đang khẽ lau chùi một khung ảnh, nói với ngườitrong ảnh:

“Con à, con chịukhó chờ thêm chút nữa, chẳng mấy nữa mẹ sẽ có thể lấy được Thanh tơ, tới lúc đósẽ tìm được cách cứu con rồi”.

Trong ảnh là mộtthiếu niên mười mấy tuổi, xem ra rất khoáng đạt với nụ cười lành lạnh trên môicùng mái tóc ngắn, thẳng, trong sắc ảnh đen trắng toát lên vẻ tuấn tú.

Bà già đó chínhlà bà Bảy, bà ta bắt đầu niệm chú, một lát sau chỉ thấy trong làn khói xanh củaba cây hương, lờ mờ xuất hiện khuôn mặt của một cô gái. Nốt ruồi trên khuôn mặtcô ta rất rõ ràng.

“Mau chóng quyếnrũ hồn Chung Nguyên, nghĩ cách để nó tới quán bar tìm Thanh tơ. Thời gian củachúng ta không còn nhiều nữa, nếu tiếp tục không thành công, ta sẽ hủy rễ hoa củangươi. Ngươi đừng quên rằng, nếu không phải là ta nuôi ngươi trong loài hoanày, ngươi vẫn chỉ là một hồn ma hoang dại, cô độc, đến cả một nơi trú thâncũng không có, nếu vậy từ lâu ngươi đã bị lũ ác ma khiến cho hồn bay phách lạc rồi.Do vậy ta nuôi ngươi không phải nuôi không đâu, nếu còn không cố gắng làm việc,đừng trách ta vô tình vô nghĩa”.

Mặt bà Bảy nhíu lại,dưới ánh đèn trông vô cùng đáng sợ.

Người con gáitrong làn khói kia giống như bị dao chọc một nhát liền vội vã ngước mắt lênnhìn bà Bảy một lát, tiếp đó chậm rãi cúi đầu xuống, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ bấtlực và đau khổ. Cô gật đầu rồi biến mất.

Minh Lãng lại laylắt ở trong nhà Chung Nguyên, trông bộ dạng anh lúc này chẳng khác nào một bảokê sát sườn của người ta. Chung Nguyên vừa nhìn thấy nụ hoa chúm chím sắp nở,liền rất ngạc nhiên nói với Minh Lãng đang chuẩn bị tót ra ngoài:

“Lẽ nào đây làloài hoa cứ một tháng nở một lần sao? Lại sắp nở rồi kìa”.

Minh Lãng quay đầulại, anh bỗng cảm thấy một cảm xúc khó tả dâng trào, nhưng lại không tìm thấylí do thực sự, có điều chẳng có lí do gì nhưng không có thiện cảm với chậu hoakia.

“Loài hoa này thậtxấu, trông chậu hoa điệu đà thế này làm gì chứ? Cả ngày cứ lừ đừ như chết, nhìncũng đã thấy buồn, vứt quách đi cho xong chuyện”.

Minh Lãng phát biểuý kiến.

Chung Nguyên cáutiết quát:

“Này họ Minh kia,vuốt mặt phải nể mũi chứ, đây là nhà của tôi, tôi muốn trồng cây gì là việc củatôi, cho dù tôi có nuôi một con khủng long cũng không phải là chuyện của nhàanh. Loài hoa đẹp thế này, con mắt thẩm mĩ của anh để đâu rồi hả?”.

Minh Lãng mangtheo bồ câu trắng vừa bước ra khỏi cửa vừa quay đầu lại cãi:

“Tôi không phải họMinh, anh đúng là đồ ngu, cho dù anh có tìm được khủng long, anh cũng không nuôinổi đâu, hơn nữa chỉ có mình anh càng ngày càng thích loài hoa đó mà thôi. Đúnglà trong mắt người tình xuất hiện Tây Thi, anh lấy luôn chậu hoa đó cho xong”.

Chung Nguyênkhông thèm để ý tới Minh Lãng tiếp đó nói thêm:

“Diệt Tuyệt sư đệ,sư đệ đã diệt hết lục căn rồi, còn tôi vẫn tương đối có tình người đấy”.

Minh Lãng quay đầulại lườm Chung Nguyên một cái rồi mắng:

“Đồ đàn ông biếnthái yêu hoa!”.

Tuy anh thầm cảmthấy không yên nhưng vẫn quyết định đi xuống dưới.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN