Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 13 :5
Lương Thành cũng thực sự trở thành hòa thượng.
Anh thua rồi, sau một buổi sáng đứng thẫn thờ dưới gốc cây, bỗng chạy về hướng sân chùa, cạo đầu làm hòa thượng.
Ngày đầu tiên làm hòa thượng, anh đã muốn bỏ trốn, bởi cuộc cá cược không đề cập tới việc phải làm hòa thượng bao nhiêu ngày.
Sự tính toán như ý của anh được tính toán đâu ra đó nhưng không tính tới hiện thực vô cùng đáng sợ, đó chính là hòa thượng, đặc biệt là hòa thượng làm trụ trì, võ công thường rất cao cường không những thế còn rất cố chấp.
Một trụ trì có võ công cao cường lại rất câu nệ Phật pháp kia, chính là ác mộng của tất cả hòa thượng.
Ông ta cứ một mực nói Lương Thành có tuệ căn, cuối cùng sẽ trở thành một tông sư nổi tiếng, có duyên với Phật, thế là Lương Thành bị đánh.
Lại chạy trốn, kéo về lại đánh; trèo tường định trốn, kéo về giẫm đạp; đào địa đạo định trốn, chui ra rồi cũng bị đánh. Tới ngày thứ bảy, Lương Thành nhìn thấy Tứ Lan đã khóc sưng mắt vì tìm anh đã nhiều ngày.
Nhưng tới lúc này, anh đã không còn muốn trốn nữa, trong những ngày qua, anh bỗng đắc đạo, ngộ ra được ý nghĩa thực sự của đời người, toàn tâm học Phật pháp, bắt đầu tìm kiếm trí tuệ lớn.
Nếu Tứ Lan đến sớm hơn một ngày, thì hai cây đào kia cũng chỉ là một trò đùa tình yêu đẹp mà thôi. Nhưng muộn một bước vẫn là muộn, Lương Thành đã trở thành Phạn Trần hòa thượng, đã hoàn toàn từ bỏ tình yêu. Tứ Lan mất đi người đàn ông yêu thương nhất của đời mình, liền khóc mãi không thôi, sự yếu đuối của người phụ nữ đã bộc lộ ra hết.
Nhưng hòa thượng Phạn Trần vẫn không động lòng, Tứ Lan sau khi đau khổ khóc lóc nhìn theo bóng hòa thượng trọc đầu đi xa dần liền căm hận hét lên.
“Chỉ mình huynh biết làm hòa thượng chắc, còn muội không biết làm ni cô sao?”.
Thế là Tứ Lan chuẩn bị chạy đi làm ni cô, tin tức này truyền tới tai Phạn Trần, ông lại không cho là đúng nói:
“Tại sao muội lại muốn làm ni cô chứ? Cây hoa đào của muội ra hoa trước, muội có thua đâu”.
Tin tức lại được truyền ngược lại, Tứ Lan vốn đã ôm một bụng ấm ức, nhưng khi tin tức trên được truyền xong, giống như đã tải thành công một file, nhưng khi mở ra lại có kết cục như vậy, cả con tim yêu thương bỗng chốc biến thành thù hận. Tứ Lan đứng dậy nói:
“Ai muốn tin cùng một thứ hòa thượng thối đó, ta muốn làm đạo cô, muốn hoàn toàn chiến thắng hòa thượng”.
Chính vì vậy trên thế giới này lại xuất hiện thêm một đạo cô với mối thâm thù với hòa thượng và hoa đào. Chưa tới mấy năm sau, đạo cô trong một lần đi bắt ma đã bị ma tiêu diệt, nhưng rất nhiều người gọi cuộc chiến này là đại chiến đạo ma theo kiểu tự sát, nói là đạo cô Tứ Lan đã không còn thấy ý nghĩa trong cuộc sống, tự vẫn mà chết.
Sau khi Tứ Lan chết, một dòng oán khí không tan được, cứ xông tới chỗ hòa thượng Phạn Trần đòi tính sổ. Phạn Trần đã không còn là Lương Thành trước kia nữa, ông không cãi với bà. Bà là con ma chờ đợi bên cạnh hòa thượng Phạn Trần, cãi nhau tới tận hai mươi năm nay, nhưng hòa thượng Phạn Trần vẫn chỉ mỉm cười đáp lại. Ông chưa từng niệm kinh làm tổn thương bà, cũng không bao giờ nói trả.
Một ngày kia bà cũng mệt mỏi, nói là muốn đi ngủ, còn nói nếu Phạn Trần lúc nào muốn cãi cọ với bà thì có thể để bà nhập hồn vào người khác. Làm đạo cô rốt cuộc vẫn có bản lĩnh, truyền cho Phạn Trần mấy câu khẩu quyết liền không xuất hiện nữa.
Hòa thượng Phạn Trần muốn để Phật pháp cảm hóa bà, nên những khi mở Phật quang thường tìm bà ra, nhưng bà luôn tận dụng cơ hội làm xấu mặt Phạn Trần bằng cách đánh vào mặt ông, đánh tới mức mặt mũi húp híp như mặt lợn. Nhưng Phạn Trần không hề có nửa câu oán thán, vẫn một lòng siêu độ cho bà.
Đây chính là nguyên nhân tại sao Trương Vĩ Quân thường thấy sư phụ Phạn Trần của mình đôi khi biến thành giọng đàn bà, không những thế rất giống mắc chứng thần kinh phân liệt, không ngờ tới lúc hòa thượng Phạn Trần viên tịch vẫn chưa độ hóa được một nửa oán khí của đạo cô Tứ Lan. Mỗi lần bà xuất hiện vẫn căm hận hòa thượng, ghét hoa đào như vậy.
Trước khi viên tịch hòa thượng Phạn Trần có truyền lại khẩu quyết cho Minh Lãng, ông muốn Minh Lãng tiếp tục độ hóa cho đạo cô Tứ Lan. Nhưng Minh Lãng sau lần thử nghiệm thành công, lại coi đạo cô Tứ Lan là công cụ trừ ma. May mà Minh Lãng là loại đàn ông rất ưa thể diện, rất coi trọng tôn nghiêm của phái mạnh, cho nên anh không thể chịu đựng được khi mình biến thành loại yêu quái sau khi anh biến thành phụ nữ kia, hơn nữa việc gọi đạo cô Tứ Lan nhập hồn vào người cũng không phải chuyện hưởng lợi lộc gì, rất có khả năng bất cứ lúc nào bị đánh cho sưng húp mặt mũi, giống như bộ dạng hiện giờ của anh.
Minh Lãng tiếp tục kể:
“Tôi thực sự không muốn gọi đạo cô quái gở kia ra nữa, mọi người thấy đấy, hôm nay lại đánh tôi ra thành thế này, không những thế còn phá hỏng tình bạn tăng tục sâu sắc giữa tôi và Tô Di, đồng thời còn gán tội làm hỏng đồ lót lên đầu tôi nữa”.
Tô Di lườm Minh Lãng một cái nói:
“Anh đừng tưởng nói như vậy, tôi sẽ không bắt anh đền tiền”.
“Nhưng tôi cũng chẳng có tiền để đền cô, hay là cô hóa duyên cho tôi vậy, tôi sẽ bù lại cho cô”.
“Vớ vẩn, anh lấy tiền của tôi để bù cho tôi, khác gì tiền của tôi từ tay trái chuyển sang tay phải, như thế hà cớ gì phải phiền anh nữa?”.
Minh Lãng cười đáp lại:
“Vậy thì tự cô đưa cho cô, tôi đỡ phải làm nữa”.
Tô Di tức tới mức chỉ muốn đánh anh, Minh Lãng lại giả bộ ấm ức:
“Tôi cũng không muốn đạo cô kia mược xác của mình, cô nghĩ xem bà ta đánh tôi còn được, nhưng nếu một ngày kia bà ta rửng mỡ, định luyện Quỳ Hoa bảo điển[4], thiến của tôi mất, vậy tôi phải làm sao? Cuộc đời tôi sẽ mất hết ý nghĩa còn gì”.
[4]. Quỳ Hoa bảo điển là bí kíp võ thuật thượng thặng trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung, do hai vợ chồng tiền nhân viết ra trong quá khứ với Quỳ là tên người chồng, Hoa là tên người vợ.
Ánh mắt của mọi người trong giây lát chuyển sang giận giữ, một hòa thượng còn muốn có ý nghĩa cuộc sống, có thiến hay không thì có ảnh hưởng gì lớn đâu?
Minh Lãng vừa xuống xe, liền ngửi thấy một mùi hương nồng nồng, mùi hương đó toát lên mùi quái dị. Anh và Trương Vĩ Quân cùng chau mày hét lên:
“Chết rồi, xảy ra chuyện rồi”.
Cảnh sắc trong căn phòng đã dần mờ đi, Dịch Bình An đã hoàn toàn mất ý thức. Sắc mặt hiện giờ của cô rất đáng sợ, nhưng lại vương vất nụ cười quái dị, cô vẫn nhìn chằm chặp vào máy vi tính.
Minh Lãng xông lên, cửa bị khóa chặt, anh liều mình đập cửa nhưng không có ai mở. Anh quay đầu lại hỏi Trương Vĩ Quân.
“Huynh mang súng không?”.
“Có”.
Trương Vĩ Quân vừa nói xong, chỉ thấy Minh Lãng giật lấy súng rồi bắn một phát vào ổ khóa cửa. Khóa cửa bị bắn nát toét, người hàng xóm đối diện định thò đầu ra xem, vừa thấy tiếng súng liền đóng chặt cửa lại. Vừa đóng cửa vừa lầm bầm.
“Đến thời này cướp đồ còn dùng cả súng rồi sao?”.
Trương Vĩ Quân đành phải quay đầu sang an ủ.
“Cảnh sát điều tra vụ án, cảnh sát điều tra vụ án thôi mà”.
Lúc này Minh Lãng đã xông vào nhà, Tô Di và Chung Nguyên mắt chữ O mồm chữ A ngây người đứng ở đó. Màn bắn súng vừa rồi quả thật rất giống với điệp viên 007, không ai ngờ Minh Lãng biết dùng súng. Tô Di lo lắng nghĩ thầm, nếu anh ta quả thực mắc chứng thần kinh phân liệt, một lát nữa lôi súng ra bắn cho mình một phát, vậy thì có cần thiết bắt anh ta đền đồ lót không?
Minh Lãng xông vào phòng, anh nhìn thấy Dịch Bình An đang bóp chặt tay vào cổ, cô bóp chặt tới mức chỉ còn thở thoi thóp.
Minh Lãng liền giơ tay lấy túi đựng bùa trên người ra, rồi tạo vẻ tiên nữ rắc hoa nhanh chóng vứt một nắm bùa về phía người Dịch Bình An. Dịch Bình An chỉ thét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi trào ra khóe miệng, bàn tay đang bóp chặt cổ liền buông lỏng, người đổ về phía trước sắp sửa ngã xuống.
Minh Lãng lao nhanh về phía cô rồi ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt cô nhợt nhạt rất đáng sợ, có thể lờ mờ nhìn thấy một luồng đen ở giữa lông mày đang tan biến đi.
“Bình An, cô làm sao thế?”.
Tô Di tiến lên phía trước vỗ vào mặt Dịch Bình An, Dịch Bình An lúc này giống như đã chết vậy.
Nhưng Dịch Bình An đã mở mắt, cô dướn mắt nhìn lên phát hiện ra Minh Lãng liền gượng cười nói:
“Cuối cùng anh đã tới rồi”.
Trái tim Minh Lãng giống như bị kim châm, anh có cảm giác tim đau quặn khi nhìn cặp lông mày dài hơi cong cùng đôi môi nhợt nhạt với nụ cười lạnh nhạt, pha lẫn nét bi thương và quyến luyến của cô.
Anh vội ôm chặt Dịch Bình An vào lòng rồi nói:
“Đừng chết, cầu xin em đấy, đừng chết nhé, đừng rời bỏ anh thêm lần nữa”.
Chung Nguyên đang gọi điện gọi xe cấp cứu, Trương Vĩ Quân đang quan sát xem tội phạm có để lại manh mối gì không, Tô Di đã chạy đi tìm thuốc. Trong phòng chỉ còn lại Minh Lãng và Dịch Bình An đang ôm chặt lấy nhau.
Sự ôm ấp này thật bi thảm, tay Minh Lãng ôm chặt lấy cô gái trong lòng, đúng là cảnh tượng như vậy lại xuất hiện lần nữa, một cô gái đã từng chết trong tay anh thế này. Không, Dịch Bình An không thể chết, ác mộng không thể lặp lại.
Bình An lại một lần nữa ngất đi trong vòng tay ấm áp, cô cố giữ một hơi thở chờ Minh Lãng tới, có rất nhiều điều, phải cho tới tận lúc sắp chết mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó
Chính thời khắc này cô mới hiểu tại sao mình lại thích cãi nhau với Minh Lãng như vậy, tại sao khi nhìn thấy Minh Lãng cười đùa với những cô gái khác lại bực bội như vậy, tại sao cô cam tâm tình nguyện ở trong quán bar ma làm nhân viên phục vụ. Tất cả mọi việc đều bắt nguồn từ nguyên nhân cô đã không hay biết tự lúc nào mình yêu phải người đàn ông không thể yêu.
Đúng là một mối tình đáng thương – một cô gái mạnh mẽ quyết dốc sức vào sự nghiệp lại yêu một hòa thượng.
Trên thế giới này tồn tại rất nhiều mối tình không đi tới được bến bờ mong ước, trên đời làm gì có chuyện thành công trên cả hai lĩnh vực tình yêu và sự nghiệp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!