Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 13


Chương 13: Thắt cổ tự sát

 

Dịch Bình An vềnhà, cô nhàn rỗi không có việc gì làm liền mở máy vi tính. Sau lần bị đoạnvideo lần trước khiến cho sợ hãi, thì cô không lên mạng lần nào nữa. Nhưng tínhđãng trí con người đôi khi hơi quá đà, thời gian dài rồi chuyện gì cũng có thểquên hết. Đừng nói tới chuyện chỉ xem những đoạn video kinh dị, cho dù có nhìnthấy ma thật thì cũng có thể thế nào. Lẽ nào chỉ vì nhìn thấy ma một lần thìkhông đi đường vào lúc khuya sao? Không có cái lí này, vi tính vẫn bật, vẫn lênmạng như thường.

Sau khi lên mạng,Dịch Bình An vẫn cẩn thận chỉ sợ lại xuất hiện đoạn video ma nữ đó, nhìn thấyngười khác dùng tóc của họ để treo cổ chết là chuyện chẳng dễ chịu chút nào,nhưng mọi thứ vẫn rất bình thường. Cô chậm rãi mở các cửa sổ chát MSN, QQ…lên, các bạn trên mạng của cô mỗi người một câu bắt đầu chát, điều đó dần khiếncô mất cảnh giác.

Đúng lúc họ đangchat tới lúc sung nhất, cô nhìn thấy một người bạn trên mạng gửi một lời mờixem webcam. Có rất nhiều người thích khoe mặt của mình, nếu là bình thường, DịchBình An không chút hứng thú với loại người này, cô sẽ trực tiếp từ chối lời mời.Nhưng cùng thời điểm người bạn này gửi lời mời còn gửi cho cô một lời nhắn:

“Người tiếp theolà bạn”.

Dịch Bình An khônghề do dự nhấn nút ok, cửa sổ màn hình dần rõ lên, đó là một cô gái trông rấtbình thường. Dường như cô ta mới gội đầu xong, hai bên tóc buông xuống rất kìquái. Cô gái đó vẫn đang cúi đầu nhập kí tự, rồi vội ngẩng đầu khi thấy cửa sổmàn hình đó sáng lên, rồi đờ đẫn nhìn Dịch Bình An ở sau màn hình. Tim DịchBình An đập loạn xạ, ánh mắt đó thật quen thuộc, người con gái xuất hiện trongvideo lần trước cũng nhìn cô bằng ánh mắt này.

Tim Dịch Bình Ancàng ngày càng đập nhanh hơn, bàn tay nắm chuột của cô bắt đầu run cầm cập, cômuốn tắt trang mạng đó, nhưng làm thế nào vẫn không tắt nổi, chuột ngay lập tứcmất chạy. Cô bật người lên rút nguồn điện, các trang mạng khác ngay lập tức đensì, nhưng cửa sổ đó vẫn rõ ràng như vậy. Màn hình đen càng khiến cửa sổ đó sánghơn, Dịch Bình An hoảng hồn phát hiện khóe miệng của người con gái đó dường nhưđang cười nhạt.

Tim của Dịch BìnhAn dường như không còn ở vị trí ban đầu nữa, cô điên loạn lùi về phía sau, côkhông dám động vào máy tính nữa. Cô định chạy trốn khỏi căn phòng đó, nhưngchân cô lại như nhũn ra chẳng có chút sức lực gì cả. Cô cảm thấy những cơn lạnhsống lưng dồn dập xuất hiện, dường như cô sắp sửa ngất xỉu nhưng vẫn rất tỉnhtáo dõi theo cửa sổ có ánh sáng trên máy tính đó.

Người con gái đó nhìncô bằng ánh mắt vô cùng kì dị. Dịch Bình An muốn hét lên thì nhìn thấy cô ta bắtđầu chậm rãi chải đầu bằng tay, mặc dù cách cô ta chải đầu rất chậm nhưng dườngnhư rất có lực, năm ngón tay duỗi ra, một cái, hai cái cô ta vẫn nhìn chằm chằmvào Dịch Bình An mà chải đầu. Tóc cô ta bị giật xuống, móng tay long ra, mắt bắtđầu rịn ra, Dịch Bình An muốn bịt mắt lại, nhưng cô không thể động đậy được, côchỉ còn biết lắc đầu nhắc:

“Đừng làm vậy, đừnglàm vậy nữa, sẽ chết người đấy”.

Nhưng người congái đó dù thế nào vẫn không dừng lại được, móng tay của cô ta đã lần lượt bongra, nhưng trên nét mặt cô ta không hề xuất hiện sự đau đớn. Cô ta chia tóc làmđôi rồi chậm rãi quấn vào cổ mình, Dịch Bình An nghĩ ngay tới đoạn video xem lầntrước, người con gái đó cũng khiến mình chết ngạt chính bằng cách này.

Cô gái kia bắt đầukéo mạnh tóc về hai phía, lưỡi cô ta thè ra, cô ta đau đớn kéo mái tóc dài củamình, trông cô ta như bị ma làm, nhưng ánh mắt cô ta lại ánh lên vẻ tàn khốc vàlạnh lùng khó hiểu. Sắc mặt cô ta chuyển từ đỏ sang tái, cuối cùng biến thànhmàu vàng như mặt người chết. Tay cô ta buông xuống, đầu cũng cúi xuống, mái tócxõa ra che kín cả khuôn mặt.

Dịch Bình An sợ hếthồn, cảm giác giương mắt nhìn người khác đang sống sờ sờ lại dùng cách tự sátkhủng khiếp như vậy lại được truyền hình trực tiếp, không những thế lại trongtình trạng đã cắt nguồn điện càng khiến cô sợ hãi bội phần. Cô cố sức giãy giụa,gắng lấy sức chạy ra ngoài, khát vọng được sống vô cùng mãnh liệt. Nhưng đúnglúc cô có thể cử động được một chút, thì nghe thấy có tiếng thở dài khẽ vọng tớibên tai.

Đó là tiếng thởdài của phụ nữ, tiếng thở dài đó chất chứa nỗi đau khổ và ngập tràn oán hận.

Cô không dám cử độngnữa, chỉ sợ kinh động thứ đằng sau cô. Trong phòng ngập tràn mùi thối rữa, cônhìn thấy ngón tay của người con gái đã chết kia bắt đầu di chuyển trên mặtbàn, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dịch Bình An cảmthấy thứ gì đó lành lạnh chậm rãi trườn trên cổ cô giống như con rắn đang chầmchậm trườn trên cơ thể trần của người con gái. Nước mắt Dịch Bình An tuôn rơi,cô không thể gào thét, cũng không thể cựa quậy. Cô có cảm giác dường như có mộtbàn tay lạnh lẽo trên cổ cô, bàn tay đó đang quấn thứ gì đó như các sợi dây lêncổ cô.

Cô tự hỏi bảnthân lẽ nào mình sẽ chết thế này sao?

Cổ cô bắt đầu bịkéo chặt, giống như có một sợi dây vô hình được thắt lại, cô không thở được nữa,cô thậm chí còn chẳng làm được gì. Trong tình trạng tuyệt vọng thế này, côbuông rơi mọi sự phản kháng lặng lẽ chờ đợi cái chết dần đến.

Nhưng trong timcô bỗng xuất hiện một bóng hình, một người đàn ông nghiêng đầu đội chiếc khăn rấtsành điệu, nhìn cô chăm chú hỏi:

“Thí chủ à, thíchủ thấy tôi không đẹp trai sao?”.

Lúc này cô bấtgiác gọi thầm trong lòng:

“Minh Lãng à,Minh Lãng, sao anh vẫn chưa tới vậy?”.

Minh Lãng bắt đầudùng nét mặt rất kịch hóa kể về mối tình của lão hòa thượng Phạn m và đạo côkia trên taxi:

“Tương truyềnngày xửa ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau, ấy, ai đánh vào đầu tôi vậy?”.

Minh Lãng ngẩng đầulên thắc mắc.

“Hòa thượng thối,hiện giờ còn đang diễn kịch của Shakespeare[1] đấy à? Việc gì mà phải dùng nétmặt nhàu nhĩ thế hả?”.

[1]. WilliamShakespeare (1564-1616) được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viếtkịch đi trước thời đại.

Tô Di tức tốinói.

“Chẳng qua tôi muốndiễn cảm một chút để nổi bật chủ đề của câu chuyện này”.

Sự ấm ức hiện rõtrên khuôn mặt Minh Lãng.

“Đầu lợn, được rồiđấy, mau kể tiếp đi”.

Chung Nguyên cũngkhó chịu không vừa mắt.

Minh Lãng phảnpháo ngay:

“Đầu lợn, ai là đầulợn hả? Chắc anh gọi chính bản thân mình?”.

Lái xe taxi tựdưng quay đầu vô duyên chêm vào một câu:

“Hòa thượng đạisư, trông đại sư cũng giống đầu lợn thật, đại sư cũng đáng bị đánh thật”.

Mọi người đều giậngiữ nhìn lái xe, tiếp đó đồng thanh hét lên:

“Người lớn đangnói chuyện, trẻ con không được phép nói leo”.

Đúng lúc này, câuchuyện không liền mạch được kể trong tình trạng hỗn loạn như trên, nhưng cuốicùng mọi người cũng hiểu.

Phạn Trần hòa thượngthời trẻ là một anh chàng đẹp trai, nhưng điểm này Minh Lãng và Trương Vĩ Quânđều không tin nổi, mặc dù đều thừa nhận quan niệm thẩm mĩ của sư phụ cũng cóchút vấn đề nhưng đoạn mở đầu phiên bản truyện của Minh Lãng chính là thời trẻđại sư Phạn Trần là một chàng trai vô cùng khôi ngô, tuấn tú không những thế rấtcó duyên với phụ nữ.

Một người đàn ôngvô cùng đẹp trai lại rất có duyên với phụ nữ, thêm vào đó nhận được sự chào đóncủa phái đẹp tại sao lại xuất gia làm hòa thượng? Ông ta cũng chưa phải chịu mộtbước ngoặt lớn nào, nghe nói lại là công tử nhà giàu nữa. Nếu không xuất gialàm hòa thượng thì có thể giống như Từ Chí Ma[2], Lâm Ngữ Đường[3] trở thành nhữngbậc tao nhân mặc khách vừa có kiến thức, vừa cá tính lại rất si tình.

[2]. Từ Chí Ma(1897-1931) là bút hiệu của Chương Tự, một trong những nhà văn tiên phong trongphong trào viết văn bạch thoại và thơ mới của nền văn học Trung Quốc cận đại.

[3]. Lâm Ngữ Đường(1895-1976) tên chữ Ngọc Đường, là nhà văn nổi tiếng, người được xem là có cônglớn trong việc giới thiệu văn hóa Trung Quốc ra thế giới.

Tại sao ông ta lạixuất gia? Nguyên nhân xuất phát chính từ đạo cô kia.

Dịch chuyển thờigian một chút về quá khứ, tới một phố huyện phồn hoa đô hội. Phố huyện đó kềsơn cận thủy, là con đường trọng yếu vận chuyển chè. Ngành buôn bàn chè mang tớisự thịnh vượng cho nền kinh tế phố huyện này. Trong phố huyện nhỏ này lúc nàocũng thấy thoang thoảng mùi thơm của chè.

Ở đây không aikhông biết tới công tử của Trà tam gia, Lương Thành.

Lương Thành là loạiphá gia chi tử có một không ai ở phố huyện này. Nhà anh ta rất giàu có, anh talại vô cùng hào phóng, cho nên bên cạnh anh ta lúc nào cũng có một bầy ăn theo.

Con người ở tronghoàn cảnh như vậy, rất dễ trở thành thiếu gia độc ác. Bản tính Lương Thànhkhông ác, ông già tuổi xế bóng mới có được cậu con trai độc nhất này, không nhữngthế tiền trong nhà nhiều tới mức tiêu không hết, đó là lí do vì sao anh ta dầnđược bồi dưỡng thành một thiếu gia độc ác, hoành hành trong phố huyện, cuốicùng trở thành mối hại chung của mọi người.

Trong kịch truyềnhình và tiểu thuyết, loại thiếu gia độc ác này thường sẽ bị một cao thủ võ lâmđánh cho nát bét, trở thành một vai phụ xui xẻo, nhưng Lương Thành vốn là ngườivô cùng may mắn, do vậy từ trước tới giờ chưa từng có ai dần anh ta thành nhânbánh. Nguyên nhân chủ yếu là do các cao thủ võ lâm thời đó đều đã đi mãi võ hếtcả, hoặc nhàn rỗi chẳng có việc gì nhưng cũng chẳng dại tới lên lớp loại thiếugia độc ác như Lương Thành này.

Anh ta cứ hoànhhành như vậy, mãi tới khi gặp được ông cụ biết bắt ma.

Sự thay đổi củathiếu gia độc ác bắt đầu từ ông cụ kia. Lương Thành tình cờ nhìn thấy ông cụ cóbiệt danh Thần Toán kia bắt ma ở phố huyện, tư thế đó thật hiên ngang, cảm giácđó thật đã. Điều này khiến anh thầm nghĩ làm thiếu gia độc ác thật vô nghĩa,không đặc biệt. Lương Thành xét cho cùng vẫn có chút lí tưởng, lí tưởng của anhchính là bắt ma.

Ông cụ bắt ma liềnthu nhận đồ đệ này, nguyên nhân chính là do anh ta can đảm, những người can đảmkhông sợ ma đã càng ngày càng ít, còn những loại người coi việc bắt ma là mụctiêu của đời người đều tỏ vẻ anh hùng như anh ta, quả thực ông cụ chưa từng gặpbao giờ. Thứ chưa từng gặp thường là thứ tốt đẹp, ông cụ nhận người đồ đệ có tưchất khác người này, quả nhiên hắn học nhanh hơn bất kì ai khác.

Nhưng người thôngminh sẽ gặp phải sự tấn công nhất định, ông cụ có một cô con gái. Cô này là conthứ tư của ông cụ, tên gọi hồi nhỏ là Tứ Lan, ngay từ cái tên đã thấy cá tính.Cô là điển hình cho kiểu phụ nữ mạnh mẽ, nhận thấy tên thiếu gia nhập học saumình học nhanh hơn mình thì trong lòng bực lắm nên ngày nào cũng tìm LươngThành đôi co.

Đương nhiên trongti vi và tiểu thuyết, phàm những cặp nam nữ hay đấu khẩu với nhau đều sẽ trởthành đôi tình nhân. Đôi này cũng không ngoại lệ, lúc Lương Thành làm thiếu giađộc ác đâu từng bị ai bắt nạt, giờ lại bị một cô gái bắt nạt nên không tránh khỏicảm thấy đặc biệt. Đặc biệt tới mức không biết thứ tình cảm đã được định vị, màchúng ta đều có thể gọi chung là tình yêu. Dù gì Lương Thành cũng chẳng biếtnhư thế nào là tình yêu, nhưng anh cảm thấy vô cùng vui vẻ khi bị Tứ Lan mắng,đó là khuynh hướng thích bị ngược đãi điển hình.

Tứ Lan cũng cảmnhận được sự khoan khoái khi mắng Lương Thành, hai người thường xuyên cãi cọ,dưới sự vun vén của mọi người, cuối cùng hai người họ cũng lưỡng lự đính hôn, tấtcả người thân bạn bè của họ đều bắt đầu chuẩn bị đại náo vào đêm động phòng.Nhưng mọi thứ tốt đẹp như vậy lại bị phá hủy bởi hai cái cây.

Trước cửa nhà TứLan có hai cây đào.

Tứ Lan và LươngThành một hôm sau khi luyện vẽ bùa xong, nhàn rỗi không có việc gì liền mỗi ngườingồi dựa dưới một gốc cây đào nói chuyện. Đó là ngày đầu xuân, cây cỏ vừa nhú mầmtrên mặt đất, những cơn gió vẫn còn se lạnh. Bầu trời xanh biếc, phía xa nhữngcây liễu khoe những mầm xanh. Không gian này, thời gian này thật đẹp thật vuilàm sao và cũng thật phù hợp để nói chuyện tình yêu.

Nhưng lại có đôitình nhân nói những chuyện vớ vẩn như sau:

“Huynh thấy cây cầuở đằng xa kia đẹp không, nước cũng rất đẹp, lát nữa chúng mình qua đó chơi đi.Này, cây đào chỗ muội sẽ ra hoa trước, cây của muội to hơn cây của huynh”.

Đó là giọng nữ,chính là Tứ Lan khơi mào cuộc chiến này. Tại sao cô ta không tự mình qua đó ngắmnước, mà lại chuyển sang chủ đề cây đào chứ, đây đúng là sự sắp đặt của số phận.

Tính thiếu gia độcđoán trong người Lương Thành vẫn không thay đổi:

“Có gì ghê gớmđâu, trông cây của huynh linh hoạt hơn, nhất định sẽ ra hoa trước cây của muội”.

“Cây của muội sẽra hoa trước, huynh trông bông này này, sắp nở rồi

“Cây của huynh sẽra hoa trước, muội nhìn cây huynh đang dựa vào đây, bông này nở một nửa rồi”.

“Rắm ấy, huynh mùđấy à, thế này mà gọi là nở một nửa ư, vẫn chỉ là mấy cái nụ bé xíu, làm sao cóthể so với hoa đào cây muội đang ngồi chứ?”.

“Cứt ấy, đừng chorằng muội biết nhiều hơn mấy chiêu bắt ma thì đã ghê gớm lắm, cây hoa của huynhchắc chắn sẽ nở trước”.

Lương Thành tứcgiận, hôm nay anh lại thua Tứ Lan bài thi viết, tuy tố chất anh thông minh,nhưng thời gian vào học ngắn như vậy, nên về mặt kĩ thuật đương nhiên không bằngngười ta. Điều này khiến anh tức anh ách.

“Cứt chó thối,huynh không tin, muội sẽ cược với huynh cây hoa đào của muội sẽ ra hoa trước”.

Tứ Lan đã nổi trậnlôi đình rồi.

“Được, cược thìcược, ai sợ ai chứ, rùa đen sợ chùy sắt chắc”.

Lương Thành cũnghùa theo.

“Nếu cây của muộira hoa trước, huynh sẽ thua, huynh thua thì phải làm hòa thượng”.

Tứ Lan thách thức.

Lương Thành liềnđồng ý ngay:

“Được, còn nếucây đào của huynh ra hoa trước, muội sẽ phải làm ni cô”.

Hai người nhìnnhau hồi lâu, cùng hứ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi. Hai cây hoa đào đứng tronggió vừa đáng thương vừa ấm ức, dường như chúng cũng ngỡ ngàng trước sát khí củađôi tình nhân này.

Mới sáng sớm ngàyhôm sau, chỉ thấy một người đàn ông đứng ngây người dưới gốc cây đào, người quađường cũng nhìn thấy tưởng Lương Thành ngốc, bởi xem cây đào nở hoa cũng khôngcần phải chăm chú đến vậy! Hơn nữa anh lại không phải là nhà thơ, định thể hiệntư tưởng tình cảm gì không biết!

 

 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN