Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 15 :5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 15 :5


 

Cô muốn mở mắt, nhưng cảm thấy mặt co lại, cô thậm chí còn không thở được nữa. Cô giơ tay sờ lên mặt, mắt mũi và miệng đều bị tóc quấn chặt. Bình An giựt đám tóc quấn trên miệng xuống, cô thậm chí còn chẳng quan tâm tới cơn đau nhói trên da đầu. Tự nhiên đầu óc cô bỗng trở nên bình tĩnh kì lạ, sự việc lần trước ngay lập tức hiện ra trước mắt.

“Đi ra, đi ra ngay.” Bình An tự nói với mình, Đi ra ngoài sẽ không sao. Cô đi từng bước theo phương hướng trong kí ức, tàu hỏa lắc lư một lát, rồi cô bỗng ngã xuống thềm. Quả nhiên dưới chân cô chất đống đầy tóc, tay chân cô ngay lập tức bị quấn chặt.

Ba mươi giây, Bình An nhanh chóng ước lượng một con số, đây là khoảng thời gian có thể giữ cho ý thức tỉnh táo. Nếu trong vòng hai phút nữa không có ai vào đây, e rằng cô sẽ ngất xỉu, có khả năng biến thành người thực vật. Nếu trong vòng năm phút nữa vẫn không được ai cứu, cô chắc chắn sẽ chết.

Lần trước được Minh Lãng cứu, nhưng hiện giờ tính mạng anh còn khó giữ được, liệu còn ai tới nữa không. Lần này chết thật rồi. Bình An tự nhủ với bản thân. Bất luận thế nà chứ tới thời khắc cuối, quyết không đánh mất niềm hi vọng. Cô thầm gọi:

“Minh Lãng! Hãy cứu em!”

Cô gọi mãi không thôi.

“Minh Lãng… Minh Lãng… Minh Lãng…”

Ý thức của cô dần mờ nhạt, cô cảm thấy dường như có một cái tôi đang cười nhạt, Trước mắt cô thoáng qua một vài hình ảnh, hình ảnh cuối cũng chính là khuôn mặt tươi cười của Minh Lãng.

Trương Vĩ Quân ngồi ở bên cạnh nhìn Minh Lãng nằm trước mặt. Anh mở di động định liên hệ xin nghỉ với đội trưởng Vương nhưng đột nhiên Minh Lãng rơi từ trên giường xuống. Trương Vĩ Quân vứt vội di động lên giường định dìu Minh Lãng dậy, Minh Lãng toàn thân cứng đờ, răng nghiến chặt, khó khăn lắm mới thốt ra hai từ từ kẽ răng:

“Bình…An!”

Trương Vĩ Quân vừa định an ủi Minh Lãng, thì thấy người run lên, anh bỏ lại Minh Lãng một mình chạy vọt ra ngoài cửa.

Bình An lúc này mắt đã tóe sao, phổi sắp nổ tới nơi, cô cảm thấy khóe miệng tanh tanh mùi máu, bỗng một luồng khí như bị đè nén từ lâu xộc vào phổi, cô thấy trước mắt chói sáng, trước mặt cô lúc này là một khuôn mặt đầy quan tâm, lo lắng.

Trương Vĩ Quân kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Bình An gắng gượng một hồi, cô lấy hơi rồi bật khóc, vừa khóc vừa nói:

“Đừng cho Minh Lãng biết, đừng để anh ấy phải lo lắng.”

Cô chỉ muốn khóc một trận cho đã nhưng nếu khóc sẽ kinh động tới Minh Lãng, cô quả thực không muốn gây thêm áp lực và gánh nặng cho Minh Lãng, không muốn anh phải khổ sở nữa.

Trương Vĩ Quân khó khăn lắm mới khuyên được Bình An, cô rửa mặt qua quít rồi trở về toa tầu. Minh Lãng vẫn nằm đó, anh đưa mắt tìm xung quanh, môi anh hơi run lên. Bình An bủn rủn tay chân, Trương Vĩ Quân miễn cưỡng dìu Minh Lãng lên giường an ủi:

“Không sao đâu, Bình An không sao, cậu yên tâm ngủ tiếp đi.”

Trương Vĩ Quân phải nói mấy lần, Minh Lãng mới không trằn trọc nữa, hơi thở đều dần. Bình An ngồi co ro thờ thẫn trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào Minh Lãng, cô vẫn run rẩy không thôi. Trương Vĩ Quân lấy chăn trên giường quấn vào người Bình An, tiếp đó rót một cốc nước nóng cho cô.

“Ngày mai sẽ ổn thôi.”

Anh an ủi cô.

Bình An gật đầu, cô cầm cốc nước lên nhấp một ngụm nước nóng, nước mắt lại tuôn rơi.

Tô Di vẫn đang trông Chung Nguyên, anh nằm trên giường bệnh, trên tay cắm dịch truyền, sắc mặt xanh xao. Anh đã được tiêm thuốc an thần nên lại ngủ thiếp đi.

Chung Nguyên đã không sao nữa, Tô Di đang nghĩ về bộ dạng cầm chậu hoa của Chung Nguyên trước khi hôn mê, hóa ra người cậu ta thích lại là một con ma hoa, xem ra anh chàng cũng thuộc dạng si tình. Nhưng tại sao mình lại cảm thấy chua xót thế này? Tại sao mình không thấy vui? Tại sao không muốn độc ác chế giễu anh chàng một hồi nhỉ?”

Cô nhìn Chung Nguyên một hồi, cuối cùng tự vấn bản thân:

“Tại sao mình lại cảm thấy trống trải thế này, người mình dường như bị rút không còn thứ gì thế này?”

“Lẽ nào trong lòng mình luôn có vị trí của Chung Nguyên? Vậy thì Kiều Chí Hiên để ở đâu?”

Cô đập vào đầu mình mơ hồ nghĩ ngợi tại sao mình lại gặp phải tình huống thế này, cô thậm chí còn chẳng hiểu nổi tình cảm của mình, xem ra người khó hiểu nhất chính là cô.

Đầu óc cô rối bù, tranh thủ Chung Nguyên vẫn đang ngủ cô định ra ngoài một lát để suy nghĩ cho kĩ việc này. Lúc này chỉ cần đối mặt với Chung Nguyên cô lại không thể suy nghĩ được.

Cô ra khỏi cổng bệnh viện rồi đi loanh quan không mục đích. Không biết cô đã đi bao lâu, nhưng đến cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì, cô liền đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh. Con đường đó rất hẹp, nhưng là đường rải đá, từ kẽ các viên đã lấp ló những ngọn cỏ xanh mướt, các chỗ mấp mô của viên đã được nhuộm một lớp rêu xanh kéo dài tới tận ngôi nhà thấp bé hai bên đường. Hai bên đường là những hàng quán muôn hình vạn trạng, dường như từng cửa hàng đều lưu lại dáng vẻ lịch sử của nó.

Tai sao từ trước cô chưa từng qua chỗ này nhỉ? Tô Di nghĩ thầm.

Con đường này yên ắng như thể không có người. Lúc Tô Di đi qua một số cửa hàng thời trang bán trang phục dân tộc, một cửa hàng bán thuốc và một cửa hàng bán thực phẩm, cô bỗng vô cùng hoảng hốt. Có lẽ do ánh nắng quá gắt, nếu mang ô theo thì tốt rồi. Tô Di vừa nghĩ vừa lách vào một cửa hàng nhỏ tối om bên cạnh.

Cửa hàng đó rất thoáng mát nhưng lại tối om, tạo cảm giác trời sắp tối rồi. Tô Di phải mất một lúc mới có thể nhìn được trong bóng tối, cuối cùng phát hiện ra đây là cửa hàng bán đồ cổ.

Cạnh tường cửa hàng người ta bài trí rất nhiên tủ gỗ màu thẫm cũ kĩ, trên cửa tủ có gắn kính. Ở giữa cửa hàng chất đống những món đồ cổ quái hiếm hoi, chỉ để lại đúng hai lối đi nhỏ. Nơi này khiến người ta không thể không cẩn thận, bởi vì chỉ khẽ quay người là có nguy cơ làm đổ vỡ bất cứ thứ gì.

Cửa hàng vô cùng yên tĩnh như không có người. Tô Di cẩn thận xem những thứ được trưng bày trong tủ. Một chiết tủ chất đầy nhẫn, chiếc khác chất đầy trâm, một chiếc nữa bày biện những đồ treo bằng ngọc đủ loại. Những đồ bằng kim loại đều phủ trên mình lớp màu ghi tối lâu năm, dường như lớp da đó đã thấm vào trong, cho dù có lau chùi thế nào cũng không thể chùi hết được. Những viên ngọc viên nào viên nấy đẹp đẽ trơn bóng, màu sắc cũng như chất ngọc hoàn toàn khác với ngọc mới.

Xem ra cửa hiệu đồ cổ này giống với cửa hàng bán đồ trang sức, Tô Di lẩm bẩm. Cô chẳng thấy có gì đẹp cả, cô không thích những đồ cổ thế này, bởi chúng có màu tối xỉn.

Tô Di quay người đi ra ngoài cửa thì vô tình liếc thấy một dãy vòng tay. Cô bỗng nhiên thay đổi ý định, ngắm hết chiếc này tới chiếc khác, ánh mắt cô như dính vào chiếc vòng cuối cùng.

Đó là một chiếc vòng nửa trắng nửa đỏ, bên trên khắc nổi hình chim chóc và hoa cỏ tinh tế. Viền vòng tay còn được nạm vàng, vàng còn được nạm ở chỗ lồi lõm trên các hình vẽ mang lại cho chiếc vòng vẻ độc đáo vô cùng linh động.

“Cô gái à, cô ưng thứ nào chưa? Tôi lấy ra giúp cô cho ngắm kĩ nhé?”

Một giọng nói vọng tới từ phía sau khiến Tô Di giật nảy mình.

Cô vội vàng quay người lại thì chạm phải chiếc bình hoa Đường Tam Thái khiến chiếc bình chực đổ xuống đất. Tô Di đang định kêu lên thì một bàn tay nhẹ nhàng đỡ được bình hoa trên không, tiếp đó nhẹ nhàng đặt nó trở về chỗ cũ. Chủ nhân của bàn tay đó là một người trung niên hói nửa đầu đang mỉm cười nhìn cô.

Người đàn ông trung niên đó không cao, dáng vẻ ông ta khoảng trên năm mươi tuổi, cái bụng phệ được bó chặt trong chiếc áo sơ mi. Người đó mặc quần lửng, đi dép lê, tay vung vẩy chiếc quạt. Trông dáng vẻ ông ta chẳng muốn tranh giành gì với đời.

“Ôi trời, xin lỗi.”

Tô Di thầm nghĩ: “Nếu vừa rồi làm vỡ chiếc bình hoa đó, quả thực không biết phải làm sao nữa.”

“Không sao, cửa hàng chật chội quá, va vào cái này chạm vào cái kia là chuyện bình thường, không cần phải nghĩ ngợi gì đâu.”

Người đàn ông trung niên đó vừa cười híp mắt vừa phe phẩy quạt.

“Cô đã ưng thứ gì chưa? Để tôi lấy ra cho cô từ từ ngắm nhé!”

“Vâng.”

Tô Di chậm rãi dịch ra chỗ khác rồi chỉ vào chiếc vòng kia nói:

“Tôi muốn xem chiếc vòng tay kia, chiếc có viền vàng đỏ.”

Ông bán hàng rút ra một chùm chìa khóa từ trên hông, tiếp đó mở cửa tủ rồi dùng hai ngón tay khẽ nhõn lấy chiếc vòng tay ra.

“Không phải chiếc này, là chiếc nửa trắng nửa đó kia.”

Tô Di nhắc.

Ông bán hàng dường như ngây ra trong giây lát, liền sau đó cười xòa:

“Chiếc vòng tay ngà voi này…”

Ông ta dùng một miếng vải nhung đỏ kê xuống dưới rồi đưa ra như thể bưng bảo bối vậy.

Tô Di đi cùng ông ta ra trước quầy, nhìn thấy ông ta đặt chiếc vòng tay trên miếng đệm trắng, tiếp đó mở đèn chiếu.

Tô Di chăm chú ngắm chiếc vòng. Độ rộng của chiếc vòng khoảng ba phân. Một nửa vòng trắng kia không phải trắng hẳn, lờ mờ tản ra chút ánh vàng ấm áp; còn nửa đỏ kia đỏ thẫm như máu, từng sợi thấm vào một nửa trắng kia rồi hợp thành một, không thể nhìn thấy bất kì vết nối nào.

“Là ngà voi máu đấy.”

Ông chủ cửa hàng đứng cạnh bên giải thích.

“Ngà voi máu?”

Tô Di trầm từ dưới vầng sáng của chiếc vòng, cô vô tình khẽ lặp lại theo ông ta.

“Ngà voi máu là phần gốc của ngà voi, rất hiếm gặp. Chiếc vòng này có một nửa màu đỏ, cũng thuộc diện hiếm có.”

“Ồ!”

Tô Di kêu lên. Cô nhìn chằm chặp vào hình hoa và chim được khắc nhỏ tinh tế trên chiếc vòng, cảm thấy lá của loài hoa đó thật quen mắt.

“Vòng tay này rất hợp với cô.”

Tô Di khẽ chạm vào chiếc vòng đó, cô thấy một cảm giác vừa mượt mà lại vừa sâu sắc truyền qua ngón tay rồi tê dại tới tim. Cô dùng hai ngón tay nhón chiếc vòng đưa lên tận mắt quan sát. Bên trong chiếc vòng rất trơn, viền vòng thi thoảng phát sáng, có thể nhìn thấy chút bóng chìm hoa văn.

“Bao nhiêu tiền?”

Tô Di nghe thấy mình nói. Giọng nói đó nghe vừa xa xôi vừa lạ lẫm, giống như nghe thấy giọng của mình trong radio vậy.

“Chiếc vòng này là của một người bạn cũ của tôi.”

Ông chủ cửa hàng vẫn thở dài nói tiếp:

“Tôi vốn định giữ làm kỉ niệm, có điều cô vừa nhìn đã ưng thì cũng coi như có duyên với nó. Không dễ gì mới được cô thích, vậy tôi sẽ bán rẻ cho cô.”

Ông ta quát giá ngoài sức tưởng tượng của Tô Di.

“Thế chiếc còn lại ở đâu?”

Tô Di cười nhạt, quẳng lại một câu đầy sát khí như vậy, tiếp đó quay người rời đi. Nhưng khi nghe thấy mình hỏi vậy, dường như trong đầu cô có một người khác dùng miệng cô để nói chuyện vậy. Cô vẫn nhìn chăm chú chiếc vòng tay đó, ánh phản xạ trên chiếc vòng đó dường như ngưng đọng thành một vòng sáng màu trắng ngà có hình có chất đang chậm rãi lay động.

“Đã bán cho một người khách rồi.”

Ông chủ cửa hàng lắc đầu, trông bộ dạng rất tiếc.

“Chỉ còn một chiếc này thôi, nếu bỏ qua sẽ không có nữa đâu.”

“Nhưng tôi không đủ tiền.”

Cuối cùng Tô Di cũng cảm nhận được câu nói trên là của mình, tuy giọng nói vẫn còn hơi xa lạ.

“Không sao, em thích, để tôi trả tiền.”

Từ phía sau cô vọng lại một giọng nói quen thuộc, Tô Di ngay lập tức ngây người, cô quay lại nhìn rồi ngạc nhiên thốt lên:

“Kiều Chí Hiên!”

Không ngờ cô lại gặp Kiều Chí Hiên ở đây, mấy ngày gần đây cô không hay liên lạc với anh, thường thì Tô Di và Kiều Chí Hiên hay hẹn nhau vào buổi tối. Từ trước tới giờ họ chưa từng gặp nhau lúc ban ngày, do vậy đôi khi Tô Di nghi ngờ anh là một ma nam, nếu không thì là người ngoài hành tinh, chỉ có thể hiện thân vào buổi tối.

Nhưng Kiều Chí Hiên lúc ban ngày còn đẹp trai hơn, quyến rũ hơn so với ban đêm. Tô Di không kìm được thở dài, kiểu người đàn ông này chính là kiểu người tình trong mộng của Tô Di. Tại sao người tình trong mộng nhất định phải PK với người đàn ông luôn bên cạnh mình chứ?

Ông chủ cửa hàng luôn giả vẻ thần thành kia ngay lập tức thay đổi điệu bộ. Ông ta cúi người nói:

“Chủ tịch hội đồng quản trị Kiều, thật không ngờ ngài có thời gian ghé qua cửa hiệu nhỏ của tôi, ngài thực sự nể mặt chúng tôi rồi.”

Kiều Chí Hiên cười rồi nói với ông ta:

“Chiếc vòng này bao nhiêu tiền?’

“Chủ tịch Kiều, nếu ngài thích còn phải nói chuyện tiền nong làm gì, ngài lại đây, nếu ngài không chê thì hãy cầm lấy đi.”

Ông chủ cửa hàng còn tặng không cho Kiều Chí Hiên, không những thế còn có vẻ hơi sợ sệt, chỉ sợ thứ cống tiến cho chủ nhân không được chấp nhận.

Kiều Chí Hiên không cầm chiếc vòng chỉ nói:

“Mấy hôm trước tôi đã lấy một chiếc vòng ở chỗ ông rồi, dự định tặng cho người ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại một cặp vẫn hay hơn. Hôm nay tôi lại tới đây, không ngờ người tôi muốn tặng cũng thích, vừa hay tặng luôn.”

Kiều Chí Hiên quay người lại rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ với dải nhung đỏ thắt nơ, lúc mở ra đúng là chiếc vòng đo, chiếc vòng giống hết với chiếc trong tủ trưng bày kia.

Tô Di đã xúc động tới mức không nói được gì nữa, mọi thứ thật quá giống tình tiết trong phim ảnh, mỗi khi ở bên Kiều Chí Hiên, cô luôn cảm thấy trong cuộc sống tràn ngập vô số những điều ngạc nhiên thú vị.

Lẽ nào cô và Kiều Chí Hiên mới là một cặp trời định? Nếu không tại sao quay đi quay lại cuối cùng vẫn gặp mặt, duyên phận khiến người ta luôn khó nắm bắt như vậy.

Cô nhận chiếc vòng, ánh mắt ngưỡng mộ của ông chủ cửa tiệm có thể đốt cháy mấy lỗ trên người cô. Cảm giác ghen tị của ông ta xem ra còn mạnh hơn cả tình địch. Kiều Chí Hiên rốt cuộc là người thế nào mà khiến chủ cửa tiệm này thay đổi nhanh tới vậy?

Hai người chậm rãi đi trong con hẻm nhỏ, trên tay Tô Di là chiếc vòng kia, đi được mấy bước, cô nghiêng đầu thắc mắc: 

“Rốt cuộc anh là ai, tại sao ông ta lại nịnh bợ anh như vậy?”

“Con đường này là của anh, anh đã mua lại để chuẩn bị xây một tòa nhà cho thuê. Anh đã hứa với ông chủ cửa tiệm đó dành cho ông ta một mặt tiền cửa hàng đẹp, thực ra đó chỉ là quan hệ đồn tiền mà thôi. Anh trước mặt em chỉ là Kiều Chí Hiên mà thôi, còn về thân phận của anh thì hoàn toàn không quan trọng.”

Kiều Chí Hiên lạnh lùng nói.

Đúng vậy, từ trước tới giờ anh chưa từng nhắc tới tiền, cũng không nói về thân phận của mình.

“Nhưng em vẫn muốn biết.”

Không hiểu tại sao hôm nay Tô Di lại cố chấp như vậy.

Kiều Chí Hiên cũng không nói gì thêm, anh đưa cho cô một danh thiếp. Tấm danh thiếp đó vô cùng đơn giản, không có nhiều hình hoa văn cùng màu sắc phong phú, có điều chất giấy làm danh thiếp tốt vô cùng. Tô Di vừa cúi đầu liếc qua tấm danh thiếp thì đã thất thần không đi nổi nữa.

Cô há miệng, chầm chậm ngẩng đầu lên, tấm danh thiếp rơi xuống nhưng cô vẫn không hề cảm nhận được. Một hồi lâu sau cô mới nói:

“Anh chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Nhã Hồng?”

Kiều Chí Hiên cười không đáp lại, trong mắt anh đây là việc cũng chẳng ghê gớm lắm. Mặc dù anh là người giàu có nhất trong thành phố nhưng điều này có liên quan gì tới tình yêu chứ?

Anh không phải kiểu đàn ông từ trước tới giờ rêu rao khắp nơi về việc mình có bao nhiêu tiền, bao nhiêu nhà, bao nhiêu xe, bao nhiêu phụ nữ. Anh không cần phải giống như chim công đực phải dùng những thứ trang sức bên ngoài cơ thể để hấp dẫn phụ nữ. Có lẽ có quá nhiều phụ nữ thích kiểu đàn ông thế này, nhưng những thứ bên ngoài ấy không phải là chủ đề trò chuyện cũng không phải là sự hãnh diện của anh. Trong mắt anh chỉ có người con gái trước mặt. Để tìm một món quà tặng cho cô, anh đã phải mất rất nhiều tâm huyết, lần này anh biết mình khác với trước kia.

Tô Di hoàn toàn rung động, được người tình trong mộng ưu tú thế này yêu thương, cô nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ.

Người Chung Nguyên thích trong lòng là con ma hoa kia, không phải là mình. Tô Di thầm an ủi bản thân. Lần này tình cờ gặp lại Kiều Chí Hiên, anh đã đem con người chân thực của mình bày ra trước mắt cô, biết được tấm chân tình của anh, cuối cùng cô cũng đã yên lòng, duyên phận có lẽ đã được sắp đặt như vậy.

Cô vẫn hơi luyến tiếc cô và Chung Nguyên cuối cùng chỉ có thể là tri kỉ của nhau, tuy luôn ở bên nhau nhưng luôn bỏ lỡ nhau. Khi cậu ấy yêu mình, mình không biết, khi mình yêu cậu ấy, cậu ấy lại có người khác.

Có những người luôn bỏ lỡ cơ hội nhưng lâu rồi cũng trở nên quen thuộc, có thể yêu người khác.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN