Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
193


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 16


Chương 16: Giấu mình trong chùa

 

 

Đám Minh Lãng vàBình An đã tới chùa Pháp m. Trong chùa rất vắng vẻ, trụ trì không ở chùa, đến cảhòa thượng cũng lười nhác. Hòa thượng lười nhác, người tới thắp hương cũng ít,chùa Pháp m giống hệt Minh Lãng, tỏa ra khí chất vô cùng uể oải, lười biếng.

Dịch Bình An chỉvào mấy hòa thượng đang tụm năm tụm bảy nói chuyện phiếm rồi trợn tròn mắt ngạcnhiên hỏi Trương Vĩ Quân:

“Dựa vào họ cứuMinh Lãng?”

Chỉ nghe thấy giọngnữ xuất hiện:

“Tiểu tử này saobị thương nặng thế, oái, vết thương mới của hắn ảnh hưởng tới vết thương cũ,xem ra sắp toi rồi.”

Dịch Bình Ankhông cần quay lại cũng biết đạo cô Tứ Lan tranh thủ Minh Lãng hoàn toàn mất khảnăng phản kháng liền tự ý chạy ra chiếm lấy cơ thể Minh Lãng chơi. Dịch Bình Antức tối quát lên với Minh Lãng điệu chảy mỡ kia:

“Bà biết rõ hiệngiờ anh ấy yếu đuối như vậy, thế mà còn chạy ra dùng nguyên khí của anh ấy. Bàsẽ hại chết anh ấy mất thôi bà mo già à.”

“Oái, có dùngngón chân xem cũng biết người thích hắn, nên mới nói giúp hắn như thế. Bởi vìtrở về chùa Pháp m nên ta mới chạy ra ôn lại chuyện cũ đấy thôi.”

Đạo cô Tứ Lan chẳngthông cảm cho tâm trạng của Bình An chút nào.

“Ôn lại chuyện cũcái con khỉ gì, hòa thượng Phạn Trần đâu cần bà nhớ chứ?”

Bình An lúc nàydùng thái độ thù địch đối lại bất cứ người nào làm tổn hại tới Minh Lãng.

Tứ Lan đạo côcàng ghê gớm hơn đốp lại:

“Ngươi chẳng phảitheo đuổi hòa thượng tới tận chùa đó hay sao?”

Câu nói này gây sựchú ý tới đám hòa thượng vô công rồi nghề kia, họ háo hức dò xét Bình An, rồi lạithầm nghĩ lẽ nào mình đẹp trai đến vậy khiến người ta phải theo đuổi tới tậnđây.

Phần đông trên mặtcác hòa thượng lộ vẻ khó xử, còn có người đọc những câu đại loại như: “Trên đờikhó vẹn toàn cả hai mặt, được mặt này mất mặt kia.” Cái tôi trong người DịchBình An lại bùng phát, cô điên cuồng hét lên:

“Được mất cái conkhỉ, sao hòa thượng trong cái chùa này đều có tính đó nhỉ, giống hệt Minh Lãng,xem ra đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn. Xin hỏi có ai biết chữa bệnhkhông?”

Một tiểu thượngquay người từ bên giếng nước, xem ra người này chỉ bảy, tám tuổi. Người này vừabước ra, tất cả các hòa thượng khác đều thu ngay nét mặt tự cho là đa tình củamình, không những thế còn rất nghiêm chỉnh, ai việc người ấy. Trông người nàocũng giống bộ dạng người tu hành.

Trương Vĩ Quân vừanhìn thấy hòa thượng kia liền nghiêm túc gọi:

“Sư thúc!”

Tứ Lan đạo cô vừanhìn thấy hòa thượng kia liền hét lên:

“Tĩnh Nghiệp, ôngcó quản hòa thượng già ở trong chùa của ông không vậy? Từ sau khi Phạn Trần chếtđi, các ông đã trở nên thế nào thế? Từ lâu đã bảo các ông đi làm đạo sĩ đi, lạikhông chịu nghe.”

Dịch Bình An ngạcnhiên mở to mắt nhìn hòa thượng nhỏ bé đó, cho dù nhìn đi nhìn lại vẫn khôngtin nổi cậu bé đáng yêu vừa nhìn đã muốn véo má này lại là nhân vật thuộc cấpsư thúc.

Người mẹ nào mà độcác như vậy chứ, một đứa bé đáng yêu thế này không đưa tới chương trình Con đườngđầy ánh sao hát mấy bài mà lại đưa tới đây làm hòa thượng, thật là không cònthiên lí, không còn nhân tính gì nữa.

Tĩnh Nghiệp vừa bắtmạch cho Minh Lãng, vừa ra lệnh cho đám hòa thượng đang giả vờ làm việc kia:

“Dìu trụ trì MinhLãng vào phòng nghỉ ngơi, lát nữa ta sẽ tới.”

Tĩnh Nghiệp quayngười đi vào chùa, tiếp đó một vài hòa thượng cường tráng tới dìu Minh Lãng đãgần hôn mê vào. Tứ Lan đạo cô nhận thấy trót kinh động Tĩnh Nghiệp liền biếtthân biết phận ra khỏi người Minh Lãng.

Bình An thấy TĩnhNghiệp mắt nhìn thẳng cầm chuỗi tràng hạt đi vào nhà bên, tiếp đó khóa trái cửalại. Bản thân cô và Trương Vĩ Quân bị nhốt ở bên ngoài, cô hậm hực định đập cửaTrương Vĩ Quân liền ngăn lại:

“Tĩnh Nghiệp sưthúc rất ghê gớm đấy.”

“Nhưng nhỏ như vậysao lại là sư thúc được?”

“Cô biết chuyệnPhật sống đầu thai không?”

“Tôi biết điều đórất li kì, nhưng sư thúc Tĩnh Nghiệp đúng là được đầu thai, lúc ông vừa sinh rađã biết nói, nói rằng ông là người trong chùa cho nên phải trở lại. Bố mẹ ôngkhông nỡ nhưng cuối cùng cũng tin đây là sự thật không thể thay đổi. Họ đưa ôngtới chùa, may mà trong cái chùa này còn người như sư thúc, nếu không, không biếtcòn bị Minh Lãng quậy tới mức nào nữa.”

Trương Vĩ Quân thởdài.

Miệng Bình An mởto, cô lắp bắp nói:

“Ý anh là trongngười cậu bé đáng yêu kia chứa một ông già chết tiệt sao?”

“Đừng nên nói làông già chết tiệt, người này là sư thúc của tôi.”

Trương Vĩ Quân bựcbội nói.

“Được thôi, chodù ông ta là sư thúc của anh, nhưng tại sao cứ phải chiếm cơ thể cậu bé đángyêu này?”

“Đã nói rồi,không phải là chiếm mà là đầu thai.”

“Vậy tại saokhông tìm một người xấu hơn mà đầu thai chứ? Một đứa trẻ đáng yêu thế này, mà lạibị một hòa thượng mãi không chết hủy hoại.”

Trương Vĩ Quân lớntiếng nhắc:

“Không phải khôngchịu chết, mà là đã chết rồi, nhưng được đầu thai thôi.”

“Ồ, hiểu rồi.”

Cuối cùng trênnét mặt Bình An cũng lộ vẻ bao dung. Trương Vĩ Quân mặc dù biết phụ nữ rất khóđối phó, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ khó đối phó thếnày. Nhưng thấy dáng vẻ cuối cùng đã hiểu của cô, anh cảm thấy như được an ủi,nhưng câu nói sau đó của cô cuối cùng vẫn khiến anh tức hộc máu.

“Nhưng tại saolão hòa thượng đó không chịu chết quách đi, còn muốn ra ngoài đầu thai làm tổnhại nghiêm trọng tới một bông hoa nhỏ đẹp của Tổ quốc ta nhỉ.”

Bình An khó hiểunhìn Trương Vĩ Quân đang tức tới muốn ngất đi, cô thậm chí còn chẳng biết mìnhnói sai ở đâu nữa.

Đúng lúc này, hòathượng Tĩnh Nghiệp đáng yêu đi ra, tuy Bình An đã biết trong người cậu bé tồn tạilão hòa thượng bảy, tám mươi tuổi thậm chí còn già hơn nữa nhưng nhìn cậu béđáng yêu này, cô vẫn chạy tới môm lấy nó theo bản năng phụ nữ. Cô dịu dàng hỏi:

“Minh Lãng thếnào rồi?”

Tĩnh Nghiệp xemra hơi mệt, có điều ông vẫn ngẩng đầu dùng ánh mắt kiên định nói:

“Không sao rồi, bầntăng vừa giúp hắn trừ âm khí, chẳng qua là do vết thương cũ gây phiền phức. mkhí này vẫn chưa làm tổn thương tới hắn, hiện giờ hắn đã ngủ, xem ra chỉ cầnchăm sóc vài hôm sẽ không sao.”

“Ồ, cậu thật đángyêu, rất giống thiên thần, thật trong trắng.”

Bình An nhất thờikhông tìm được từ nào hay để ca ngợi cậu hòa thượng nhỏ này. Cô ôm lấy cậu bé,tiếp đó thơm một cái vào chiếc đầu trọc của cậu ta. Cậu bé thản nhiên nhưkhông, chờ Bình An đặt cậu xuống đất xong liền chậm rãi bỏ đi, thậm chí còn chảthèm nhìn Bình An đến một cái.

Bình An đang buồnrầu đứng đó thì tiểu hòa thượng thản nhiên nói:

“Ta không phải làhòa thượng mãi không chết đâu.”

Oái, mặt Bình Antối sầm lại, đúng là đồ hòa thượng thù lâu nhớ dai, trông bộ dạng vậy quả thậtđúng là cao tăng đầu thai? Thật nghi ngờ, cũng thật khó tin.

Ngày hôm sau MinhLãng đã có thể xuống giường đi lại được, đến cả Bình An cũng phục sát đất hòathượng đầu thai kia.

Sau khi Minh Lãngbình phục, Bình An cũng yên tâm hơn, tâm trạng của anh tốt hơn, kéo theo cảmgiác thèm ăn cũng tăng lên. Có một chú tiểu đưa bữa trưa thanh đạm tới. Chỉ cócơm trắng và rau, nhưng rất ngon, khiến ai cũng đều cảm thấy thèm. Minh Lãng cảmơn chú tiểu đó, chú tiểu đó chỉ mỉm cười chào rồi đi.

Minh Lãng và BìnhAn ăn như rồng cuốn, cả hai đều cảm thấy mùi vị vô cùng thơm ngon. Hai ngày vừarồi liên tục lao tâm khổ tứ, nên giờ ăn được những món ăn ngon thế này, họ hạnhphúc tới mức rơi nước mắt.

Sau khi ăn trưaxong, hai người đều buồn ngủ. Minh Lãng đã có thể nhúc nhắc đi lại được, anh muốnđi dạo sau núi, Bình An thấy đúng như mong muốn của cô, rốt cuộc cô cũng có thểđi riêng bên cạnh người cô yêu quý. Không biết chừng còn có thể kiếm chác đượcchút lợi lộc từ tên đầu trọc này cũng nên, mà cô chưa từng trêu ghẹo tên hòathượng này. Lần này tranh thủ Minh Lãng vẫn còn yếu, không biết chừng còn có thểlàm gì được anh, tới lúc đó chịu trách nhiệm với anh thì đã đại thành công rồi.

Trước mắt cô hiệnra cảnh Minh Lãng áo quần xộc xệch mếu máo ở đó còn mình thì cười lớn sảngkhoái, vỗ vào vai anh an ủi:

“Yên tâm đi, tôisẽ chịu trách nhiệm.”

Cô lắc đầu, dừnglại, nếu tiếp tục nghĩ tiếp có lẽ sẽ hộc máu mũi ra mất thôi.

Lên núi tương đốidễ dàng, phong cảnh cũng thật mê hồn người, núi cũng không cao, quay một vòngcó thể trở về rồi, Bình An luôn muốn giơ móng vuốt quỷ của mình ra nhưng lại lưỡnglự không đủ can đảm. Thôi đành chấp nhận, cúi đầu buồn bã đi theo sau MinhLãng.

Hai người xuôitheo đường lên đi xuống, họ phát hiện cửa sắt sân chùa đã đóng lại. Minh Lãng gọito nhưng chờ mãi không thấy ai tới. Minh Lãng muốn trèo tường vào, nhưng tườnglại cao không những thế còn trơn tru không có chỗ bám tay. Bình An khuyên anhtrèo tường vào chùa không hay. Minh Lãng mới chịu thôi, anh kéo tay Bình An địnhtìm cửa sau.

“Anh làm trụ trì,thế mà đến cả chùa của mình cũng không rõ sao?”

Bình An oántrách.

“Tôi chỉ làm trụtrì mấy ngày, không những thế cả dải đất này đã được coi là cấm địa rồi. Cô đãđi qua chùa Thiếu Lâm chưa? Cấm địa là khu không cho phép bước chân vào đó.”

Minh Lãng phânbua

“Chùa Thiếu Lâmem chưa đi qua, nhưng em biết khu cấm của Nhật nguyệt thần giáo[1], anh là Minhgiáo đồ phải không?”

[1]. Nhật nguyệtthần giáo hay còn gọi là Minh giáo là tên môn phái lớn nhất trong tiểu thuyếtkiếm hiệp Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung.

Bình An bắt đầu đấukhẩu với Minh Lãng đã hồi phục sức lực.

Hai người vừa cãivã, cuối cùng đã tới được trước sân chùa.

Sân đó rộng, vừanhìn đã thấy vô số những cây cối không biết tên. Họ đi men theo bờ tường, từ đầutới cuối bên trái là tường trắng, bên phải là cây, con đường bùn đất rộng khoảnghai mét ở giữa không có bất kì ngọn cây cọng cỏ nào, giống như cố ý để như vậy.Đi được một hồi, họ mất phương hướng, không biết đi theo hướng nào nữa. MinhLãng sốt ruột, anh bắt đầu oán thán, Bình An an ủi. Đột nhiên nhìn từ phía xadường như có một cánh cửa nhỏ, họ vội vàng đi tới. Đó là cánh cửa mặt trăng bằngsắt đã gỉ từ lâu, được quây lại bằng xích đồng to. Trên cửa có quả khóa đồng cũkĩ, toàn bộ là đồng thau. Nhìn qua hàng rào vào trong chỉ thấy một màu xanh, ởgiữa là con đương nhỏ lòng vòng, khúc khuỷu. Minh Lãng ngỡ ngàng xông lên địnhkéo quả khóa kia, không ngờ lại dễ dàng mở được.

Hai người ra khỏichiếc cửa nhỏ, định đi vòng tới đại điện, nhưng vừa đi được một đoạn, thì pháthiện chiếc sân này có một đoạn được xây trên vách núi, cho dù nói gì cũng khôngthể đi vòng qua được. Trong lúc nản chí, họ chỉ còn có thể đi men theo con đườngnhỏ, thôi thì đi đến đâu hay đến đó vậy.

Con đường nhỏ vừadốc vừa hiểm trở, hai người đi rất vất vả. Cuối cùng Bình An cũng không chịu đượcnữa, cô gây sự đòi về. Minh Lãng lại muốn tiếp tục. Bình An quyết không đếm xỉatới anh, cô quay người đi lên núi, nhưng mới đi được hai bước, thì nghe thấyMinh Lãng hét lên một tiếng. Cô quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy bóng Minh Lãngrơi xuống con đường núi.

Bình An vội vàngchạy tới, chỉ thấy rất nhiều cây cỏ trên đường bị đè gãy. Cô chợt cảm thấy lo lắngtrong lòng. Sườn núi này rất dốc, may mà không có sỏi đá, nếu không Minh Lãngđã lành ít dữ nhiều rồi. Trên cả chặng đường Bình An kéo cây, đi xuống theo dấuvết cây bị đè, khó khăn lắm mới tới được chỗ Minh Lãng ngã.

Minh Lãng đang nằmtrên một gò đất nhỏ, đầu tóc mặt mũi lấm le, nhưng thần trí trái ngược lại rấttỉnh táo. Anh đang cố đứng dậy. Bình An dùng hết sức mới kéo được anh đứng lên,cô lùi về sau một bước, thì giẫm hụt một cái, một chân thụt xuống đất, một chânlảo đảo đứng không vững xém tí chút đã ngã.

Cô thử nhấc chânlên đặt trên mặt đất. Thử hoạt động một chút, dường như không có vấn đề gì.

“Không sao chứ?”

Minh Lãng hỏi.

“Em không sao, chắcanh cũng không sao?”

“Hình như đầusưng lên một cục rồi thì phải.”

Minh Lãng đáp,anh dụi đầu rơi xuống rất nhiều đất.

Bình An nhìn thấyvậy chỉ muốn cười, liền nhanh chóng đổi chủ đề.

“Hình như có thứgì đó. Vừa rồi em đạp lên, hơi mềm mềm anh à.”

Minh Lãng cẩn thậndi chuyển về phía trước cái hố đó.

“Chắc đây khôngphải là một ngôi mộ chứ?”

Bình An nhợt nhạtnói:

“Anh đừng dọa em,em vốn nhát gan mà.”

“Không biết chừngcó ai đó túm lấy chân cô, oái, à đấy là sở trường của xác ướp đấy.”

Minh Lãng tiếp tụcdọa Bình An, cho dù là ngôi mộ thì có làm sao, nếu một con ma xuất hiện lúc nàythì anh vẫn có thể đối phó được mà.

Bình An sợ tới mứcchỉ chực lao vào lòng Minh Lãng, có tranh thủ sờ mó một chút, nhưng chưa làm đượcgì đã bị Minh Lãng đẩy ra. Trên khuôn mặt Bình An lộ ra nét mặt phức tạp “Bất lực,lãnh cảm, đồng tính”. May mà Minh Lãng không nhìn thấy, anh giơ tay đào cái hốđó, giống như tìm lại của hồi môn đã được giấu mười mấy năm nay của mình vậy.

Khoảng hai giờchiều là thời điểm nóng nhất, Minh Lãng mặt mướt mát mồ hôi. Mồ hôi lẫn với bùnđất trên mặt tạo thành từng vệt nước nhỏ. Anh nhìn vào trong lỗ đó một cái, vừarồi thứ Bình An giẫm phải là một mảnh chiếu. Do bị chôn nhiều năm nên đã mụcnát, cô giẫm thành một lỗ lớn, các sợi chiếu vàng sậm dựng đứng lên. Ánh nắngngả dần sang phía Tây, tình cờ chiếu vào hố đó, lờ mờ có thể nhìn thấy một góimàu vàng to bằng quyển tạp chí.

Minh Lãng nhặt mộtcành cây luồn vào trong hố, khi không thấy có động tĩnh gì anh liền nhẹ khều bọcđó ra. Bình An đứng ở bên quan sát, cô hồi hộp thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.Mãi tới khi Minh Lãng đặt chiếc bọc trên đất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọc đó dày khoảnghai thốn, thứ bọc bên ngoài dường như là vải đã rách gần hết, chỉ cần xé nhẹ đãmở được. Bên trong là bao giấy màu nâu đậm gói chặt có góc cạnh.

“Đây là giấy dầungăn nước. Bên trong chắc chắn là có thứ gì đó không chịu được hơi ẩm.”

“Mở ra xem nhé?”

Minh Lãng hỏi cô.

Bình An đưa mắtnhìn xung quanh. Chỗ này là rừng cây, nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng giống vẻ cónhà ở. Mấy gò đất nhỏ xung quanh, hình dạng xem ra rất giống các ngôi mộ, thếnhưng bia mộ thì không thể nào tìm được, cũng có thể là được hình thành tựnhiên. Ai lại chôn thứ gì ở đây chứ? Xem ra thứ này có niên đại lâu lắm rồi, cóthể từ lâu đã bị người ta quên lãng.

Ánh nắng vừa haycó thể tăng thêm chút can đảm cho Bình An.

“Mở ra xem đi!”

Thứ đó được góichặt hết lớp này tới lớp khác. Minh Lãng cẩn thận mở từng lớp, Bình An ngồi bêncạnh giúp anh sắp xếp lại từng lớp giấy dầu. Cô thấy gói đó càng ngày càng nhỏ,sắp nhỏ như bàn tay rồi nhưng vẫn là một lớp giấy dầu nữa.

Bình An cầm một tậpgiấy dầu trong tay, bất giác cảm thấy bồn chồn.

“Trong thứ này chắckhông phải là một mảnh giấy đấy chứ?”

“Bên trên viết“Gãi gãi”?”

Minh Lãng cũng từngnghe tấu hài của Mã Tam Lập, “Ở nơi núi hoang này làm gì có ai trêu đùa như vậychứ?”

Bình An tiếp tụcđoán.

“Đọc quá nhiều tiểuthuyết kiếm hiệp rồi đấy, cô cho rằng lúc này mình đang đọc tiểu thuyết của KimDung hả? Bớt tưởng tượng một chút đi! Nơi này rất kì dị, có điều cách nghĩ nàyrất hợp với bà chủ Tô tham tiền.”

Lại mở ra một lớpnữa.

“Là một quyểnsách.”

Cuối cùng MinhLãng đã bóc được lớp cuối cùng, trong tay anh là một quyển sách. Bìa sách màutrắng ngà, được đóng bằng chỉ trắng. Quyển sách đã ngả vàng, xem ra quyển sáchnày đã lâu đời lắm rồi.

“Đừng động vào! Đừngđộng vào!”

Bình An đã từng họcbảo vệ các di sản văn hóa, cô biết thời gian lâu rồi khiến giấy trở nên giòn,liền vội vàng nhắc Minh Lãng. Cô đứng lên, nhét tệp giấy dầu kia vào tay MinhLãng, rồi khẽ nâng cuốn sách bằng hai tay. Nhưng cảm thấy sách chạm vào tay rấtmềm, lúc này mới yên tâm.

Quyển sách đókhông to lắm, chỉ to bằng bàn tay Bình An. Bìa trước và sau được làm bằng giấycứng hơn một chút, trên bìa giấy viết mấy chữ kiểu chữ Lệ rất đẹp, các chữ đóđen nhánh đến mức sáng lấp lánh.

Bình An vừa nhìnđã nhận ra:

“Độ nghiệt kinh.”

“Mở ra xem thếnào, không biết chừng hòa thượng nào đó thay mất bìa bên trong lại toàn ảnh namnữ giao hợp với nhau cũng nên.”

Bình An xích lạigần, cô định mở sách ra xem.

Minh Lãng giơ taygạt ra:

“Tôi biết ngay từnhỏ cô đã thích làm những chuyện đó rồi, bây giờ không được đâu, về đã rồi xemsau.”

“Tại sao?”

“Phải tìm một nơibằng phẳng đặt ngay ngắn thì mới xem được chứ.”

Minh Lãng giảithích:

“Quyển sách nàykhông biết chừng là di sản văn hóa, giấy ở bên trong đã mủn hết rồi. Nếu như mấtrồi, có tìm cũng không tìm lại được đâu. Bây giờ hãy gói lại, tránh ánh nắng gắtlàm tăng quá trình oxy hóa.”

Bình An gật đầu,nhìn Minh Lãng bọc lại quyển sách. Hai người bắt đầu tìm đường về chùa.

Nói quyển sáchnày là di sản văn hóa, đừng dễ dàng lật mở, thực ra đây chỉ là một cái cớ màthôi. Minh Lãng lờ mờ cảm nhận có gì bất ổn, anh không nói cho Bình An biết lído thực sự. Dường như quyển sách này rất hữu dụng, không những thế anh có cảmgiác mình sẽ dùng nó. Quyển sách này xuất hiện kì lạ như vậy, lẽ nào thực sựkhông cần mất nhiều công sức mà mình vẫn tìm thấy quyển sách cổ này. Nếu may mắnnhư vậy, tại sao thế hệ trước mình lại luôn đen đủi như thế.

Không giống chútnào, giống như cuốn sách này kêu gọi anh, lần lạc đường vừa rồi của họ giốngnhư chính là vì quyển sách này.

Nhưng rốt cuộcquyển sách này có tác dụng gì? Về tới nơi nhất định sẽ xem kĩ.

Quyển sách đó đượcđặt cẩn thận trên bàn trong phòng của Minh Lãng, anh cẩn thận mở trang đầutiên.

Trang sách mỏngmà mềm, chữ nhỏ nhưng rõ ràng, tuy đã hơi ngả vàng, nhưng vẫn không thuộc loạisẽ bị mủn ra ngay. Bình An cũng khẽ vê vê trang sách.

“Giấy tre”

“Giấy tre? Đượclàm bằng tre sao?”

“Ừ, là loại giấycó chất lượng hảo hạng đấy. Lục Du[2] đã từng nói loại giấy này “Trơn, ngả sangmàu đen, dễ viết bằng bút lông, cuộn lại và trải ra lâu nhưng mực vẫn không đổi”.”

[2]. Lục Du(1125-1210), tự Vụ Quan, hiệu Phóng Ông; là quan thời Nam Tống, là nhà thơ vàlà nhà làm từ (một thể loại văn học) ở Trung Quốc.

Minh Lãng giảithích cho cô.

“Ừ.”

Bình An nghe chẳnghiểu gì, “Vậy…”

“Vậy thì, quyểnsách này chúng ta cũng không biết có từ lúc nào, nói tóm lại không phải là sáchbây giờ. Thôi xem rồi nói sau.”

Bình An tò mò sánlại xem, cô chỉ thấy chi chít những chữ, khiến cô kêu trời.

“Bây giờ em tự nhậnra có rất nhiều chữ em không biết đấy.”

“Tôi cũng chẳngkhá hơn cô là mấy.”

Minh Lãng gậpsách lại.

“Tôi gần như cóthể nhận biết được các chữ nhưng lại chẳng hiểu gì.”

“Phải làm saođây?”

“Đưa cho chùa xemsao. Dường như đây là thứ giống Kinh thư, có khả năng được lưu truyền từ chùara.”

Bình An nhìn anhkhinh khỉnh, cô biết rõ anh nổi lòng tham muốn độc chiếm quyển sách này.

Trời tối dần, chẳngmấy chốc lại có một chú tiểu đưa cơm tới, nhưng cho dù có hỏi gì chú ta cũngkhông trả lời, chỉ mỉm cười nhìn họ giống như nhân viên đưa hành lí trong kháchsạn năm sao.

“Phải làm sao bâygiờ? Hỏi cậu ấy như thể chẳng nghe thấy vậy.”

Bình An vừa vàcơm vào miệng vừa oán thán.

“Không biết chừngkhông tiện nói ra.”

Minh Lãng khônghiểu sao lại tỏ vẻ mệt mỏi.

“Đúng rồi, anhnhìn thấy không, trên đầu anh không có vết sẹo do hương châm. Liệu anh có phảilà hòa thượng giả không?”

Bình An nhảy cẫnglên như thể mới phát hiện ra một đại lục mới vậy.

“Ngồi xuống ăncơm của cô đi.”

Minh Lãng lười biếngnói.

“Chẳng ai quy địnhhòa thượng hiện giờ phải có vết sẹo do hương châm cả. Bây giờ phần lớn các chùađều không làm việc đó nữa. Cô xem tôi đây này, chẳng phải cũng chẳng có đósao?”

“Đúng vậy không?Đó là do đầu anh không tròn, nếu có châm cũng không thẳng, xem ra đó chính lànguyên cớ trong anh không cool.”

Bình An nghĩ.

“Thật chẳng muốnnói chuyện với cô.”

Minh Lãng thởdài, anh buôn đũa.

“Lương Vũ Đế[3] lễPhật, đại xá thiên hạ, đưa hết mọi phạm nhân làm hòa thượng, nên mới chấm sẹolên đầu họ. Hiệp hội Phật giá từ lâu đã thông qua nghị quyết, lúc chấm sẹo hòathượng thụ giới sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của họ nên mới chấm dứt hành độngnày. Có điều vẫn có một số người tự nguyện chấm sẹo.”

[3]. Lương Vũ Đế(4640549), tên thật là Tiêu Diễn, tự là Thúc Đạt, tiểu tự là Luyện Nhi, vịhoàng đế sáng lập ra nhà Lương trong lịch sử Trung Hoa.

“Thì ra là thế.”

Bình An nghenhưng cũng không hiểu hết.

“Anh giỏi thật.Em buồn ngủ rồi. Mấy ngày gần đây không ngủ được bữa nào ra hồn.”

Cô và vội vàngcơm trong bát vào miệng, vươn người mấy cái rồi về phòng của mình.

“Đương nhiên, dùgì tôi vẫn là một hòa thượng mà.”

Minh Lãng nhìntheo bóng cô, mắt anh lại nhìn vào quyển sách kia.

“Thuở sơ khai trờiđất hỗn độn có người anh hùng Bàn Cổ…”

Minh Lãng mở quyểnsách ra, anh đọc kĩ dưới ánh đèn. Anh luôn cảm thấy quyển sách này xuất hiện cóphần kì lạ, nhìn kiểu gói tầng tầng lớp lớp của nó, nhất định không phải tùy tiệnbị chôn xuống đất không thấy bóng mặt trời, mà là chờ thế hệ sau khai quật. Vậythì hiện giờ đã có thể lấy được rồi, rốt cuộc quyển sách này có tác dụng gì chứ?

Độ nghiệt kinh, nếugiải thích trực tiếp có nghĩa là Phương pháp siêu độ tội ác. Minh Lãng cẩn thậngiở từng trang rồi xem qua nội dung. Thực ra phần lớn nội dung của quyển sáchnày anh đều có thể hiểu được.

“Phương pháp độnghiệt này có bảy ngày cảm nhận từ ngày động ngày nhớ ngày đau ngày linh ngày bức…”

Câu văn cổ khôngcó dấu ngắt quả thực là phiền phức.

“Thuật độ nghiệtnày có bảy…”

Minh Lãng càng nhìncàng bực.

Anh dứt khoátkhông nhìn nữa. Anh nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài cửa sổ nghi, xem ra hồinhỏ thầy bắt học cổ văn quả cũng có lợi, hiện giờ hối hận có ích gì chứ, tiếp tụcnghiên cứu thôi.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN