Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 17
Minh Lãng quảnhiên nuốt một mình quyển Độ nghiệt kinh kia, Bình An không phản đối, huống hồMinh Lãng sớm muộn sẽ là người của mình, đồ vật kia rồi cũng là của mình thôi.Ha ha, tại sao có người đi ngang qua liền nói những câu đại loại như: “Nhữngngười nằm mơ giữa ban ngày lại còn chảy nước dãi thật khó coi”, lẽ nào họ đangám chỉ mình sao?
Chờ tới khi khí sắccủa Minh Lãng hoàn toàn bình phục, Bình An chạy ngược chạy xuôi chăm sóc, trôngbiểu hiện của cô rất giống với hiền thê lương mẫu. Tứ Lan đạo cô vẫn không lo vềsống chết của Minh Lãng, vẫn muốn nhập vào người anh, vẫn muốn tán dóc với DịchBình An. Dịch Bình An trong lòng không thể chấp nhận “yêu quái Minh Lãng” đãhoàn thành biến thành phụ nữ kia.
Tuy có câu “yêu mộtngười yêu hết mọi thứ thuộc về người đó”, nhưng không đồng nghĩa với việc phảiyêu đạo cô biến thái kia. Đạo cô kia hễ nhìn thấy Dịch Bình An liền tìm cớ cãicọ, cứ buộc cô phải thừa nhận có thứ gì tốt với hòa thượng, trong trái tim bịđánh tơi bời kia của đạo cô Tứ Lan thì phàm là hòa thượng đều xấu, liên đớitheo phàm là đầu trọc đều đáng hận, sự căm hận của bà tiến thêm một bước nữa,phàm là bọn trọc đầu, như bóng đèn, vỏ dưa hấu, đều đáng chết.
Còn giữa MinhLãng và Dịch Bình An tương đối hòa hợp, trải qua lần ôm nhau trên sân thượng lầntrước, Dịch Bình An trái lại không cần phải kìm nén cảm xúc của mình nữa, ngườiđã đứt dây thần kinh xấu hổ này, dứt khoát mất luôn.
Sau khi Minh Lãngtrở về, lại có rất nhiều khách nữ tới thắp hương, xem ra anh ta lại phát huy khảnăng kéo khách như ở quán bar rồi. Khách nữ tới dâng hương đều ngắm nhìn trụtrì đẹp trai đội khăn đội đầu bằng ánh mắt mê mẩn, chốc chốc lại yêu cầu anh giảithẻ cho họ. Giọng nói của các khách nữ này đều điệu chảy mỡ, thậm chí có thể chảynước nữa.
Lúc này Bình Anliền ngay lập tức chạy lại nhìn bọn họ với ánh mắt mang hàm ý: “Hòa thượng nàylà tôi chấm rồi, các người đừng hòng tơ tưởng gì nữa” để sát thương từng tráitim định dụ trụ trì đẹp trai của các khách nữ dâng hương kia.
Minh Lãng thấytình hình như vậy liền nói:
“Nữ thí chủ, thíchủ đuổi hết khách tới dâng hương, chùa nhỏ không có ai dâng hương, tình hìnhkinh tế của chùa eo hẹp, xin thí chủ để lại một con đường sống đi!”.
“Dễ thôi, hoàn tụcđi! Cái đồ đầu trọc đáng chết, anh đội khăn đội đầu làm hòa thượng quái gì, đừngở lại đây làm hại người nữa.
Bình An cười hípmắt tiến tới chỗ Minh Lãng nói:
“Đừng hòng lung lạctôi, tôi không mắc lừa cô đâu, tuệ căn của tôi đầy đây này”.
“Tuệ căn đầy đủ?Cần nhiều tuệ căn như vậy làm gì chứ? Anh cho rằng rễ cây có thể chặt để làm củisao?”.
Minh Lãng mở to mắtngạc nhiên:
“Bình An, trướcđây tôi luôn cho rằng cô chỉ có tiềm năng làm nhà báo tin lá cải, không ngờ côcũng giỏi ăn nói như vậy, thực sự có thể làm chính khách được đấy”.
Bình An nhảy lênchạy ra ngoài:
“Oa ha ha, cuốicùng anh không gọi tôi là nữ thí chủ nữa mà gọi tôi là Bình An rồi đấy, cứ chờđấy, sớm muộn gì anh sẽ yêu tôi thôi”.
Bóng cô nhảy tưngtưng trong chùa, vui vẻ tới mức giống như một con thỏ kiếm được cả đông củ cảivậy.
Một giọng nói vọngtới từ phía sau:
“Cô ấy thực sự rấtđáng yêu”.
Minh Lãng quay đầulại, nhìn thấy sư thúc Tĩnh Nghiệp, anh cũng gật đầu, trên nét mặt vương vất nỗibuồn.
“Con cũng thấysao?”.
Tĩnh Nghiệp hỏi.
“Đúng vậy, càngngày càng nghiêm trọng, liệu có cách nào có thể hóa giải không?”.
“Tà khí trong ngườiBình An nặng đến ta cũng không hóa giải nổi, không những thế con cũng nói rồi,Thất tinh tỏa hồn trận của bà Bảy gì đó, ta cũng không chắc có thể phá bỏ”.
Tiểu hòa thượngthở dài.
“Thất tinh tỏa hồntrận có là cái gì đâu, chùa chúng ta chẳng phải có Độ nghiệt kinh đó hay sao?”.
Đột nhiên MinhLãng dùng giọng rất phụ nữ bắt đầu quá trình biến thành yêu quái.
“Tứ Lan, ngươi lạira rồi”.
“Tĩnh Nghiệp, ôngvẫn với bộ dạng dở sống dở chết thế này sao, kiếp trước làm hòa thượng chưa ănđủ đồ chay hay sao mà kiếp này vẫn còn muốn làm nữa”.
Tứ Lan đạo cô bắtđầu công kích.
Minh Lãng lo lắngkêu:
“Bà mo, bà khôngnên tranh thủ lúc tôi yếu ớt không khống chế được mà ngày nào cũng chạy ra thếnày khiến mọi người tưởng tôi là loại biến thái”.
Tứ Lan không cholà đúng cãi lại:
“Ngươi vốn cũngbiến thái mà, ta chỉ nghe thấy Thất tinh tỏa hồn trận hơi nhớ lại chuyện cũ,nên mới chạy ra. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bà Bảy gì đó bày Thất tinh tỏahồn trận làm cái gì thế? Khởi động trận này sẽ tổn hại tuổi thọ lắm, rốt cuộcbà ta muốn làm cái gì vậy?”.
Minh Lãng nghĩ mộtlát rồi trả lời:
“Dường như bà tamuốn mái tóc”.
Lúc này trên mặtcả Tĩnh Nghiệp và Minh Lãng đều lộ vẻ sợ hãi cực độ, Minh Lãng thầm nghĩ cục diệntiến hành hội thoại ba người chỉ với cơ thể hai người thật kì cục.
Bình An cũng bướctới, cô nhận thấy nét mặt của mấy người này thật kì lạ.
“Ý anh nói làThanh tơ?”.
Thứ khiến hòa thượngTĩnh Nghiệp phải thay đổi nét mặt thế kia chắc là thứ gì rất khủng khiếp.
“Đúng vậy!”.
Minh Lãng gật đầu.
“Nếu bà Bảy kiathực sự tìm thấy Thanh tơ, oái, ta sẽ đi cướp lại”.
Tứ Lan đạo côchuyển nét mặt cương quyết.
Bình An kéo tayáo Minh Lãng nói khẽ:
“Vừa rồi nét mặtcủa Tứ Lan đạo cô rất cừ, thực sự đã tổn hại hình tượng của anh rồi đó”.
Minh Lãng cườiđau khổ nhìn cô, cô quả thực mê trai tới cực điểm rồi, đã là lúc nào rồi mà vẫncòn ngồi đó chú ý tới vấn đề hình tượng của người trong mộng.
“Vậy rốt cuộcthưc gì là Thanh tơ mà khiến các người trông như thể động đực cả vậy?”.
Dịch Bình An bấtcần nhìn Tĩnh Nghiệp và Tứ Lan đạo cô.
Tĩnh Nghiệp còncó thể bình tĩnh, Tứ Lan đạo cô đã ra vẻ chuẩn bị cướp lại Thanh tơ. Bà ta ra vẻbí mật nói:
“Thứ có thể khiếnthời gian quay ngược lại, ngươi có thể vĩnh viễn trẻ trung, không những thế còncó thể thay đổi quá khứ, ngươi có cần thứ đó không?”.
“Nghe viễn tưởngquá, bà làm như đường hầm thời gian vậy, ở đâu ra loại cỗ máy thời gian của mèomáy thế? Tôi cũng muốn quay về quá khứ”.
Mặt Bình An hiệnrõ vẻ bất cần, tiếp đó cô đột nhiên tỉnh ngộ ra, cô tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, cúi đầu,rồi khẩn thiết nhìn Tứ Lan đạo cô hỏi:
“Ý của bà là cóthể trở về quá khứ, thay đổi số phận?”.
“Đôi khi chỉ sốIQ của ngươi cũng cao đấy!”.
Tứ Lan đạo cô thừanhận.
“Trời ơi, thật sựcó thứ này sao, nếu vậy thì tôi còn ở đây làm gì, ngay lập tức tới xem kết quảsổ xố mấy kì này, tiếp đó quay về mua mấy trăm vé, như vậy chẳng phải phát tàichết đi được”.
Bình An làm ra vẻngay lập tức đi tới chỗ Thanh tơ.
“Làm gì có chuyệndễ như vậy chứ? Nghe nói Thanh tơ được hình thành từ việc tụ lại của rất nhiềuoan hồn mạnh dùng thù hận để mở đường thông tới không gian, có thể trở về quákhứ nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất, cũng chỉ có thể thay đổi một việc. Khôngnhững thế những oan hồn có thể hình thành đường không gian này thường vô cùng mạnhmẽ, chả trách bà Bảy kia phải dùng tới Thất tinh tỏa hồn trận”.
Nét mặt của TĩnhNghiệp khổ sở vô cùng, có cảm giác có thể chiết ra nước khổ qua vậy.
Bình An vẫn rất lạcquan:
“Thay đổi quá khứ,quá hay, đây quả thực là vũ khí siêu cấp trong phim khoa học viễn tưởng”.
Minh Lãng khókhăn lắm mới giành được quyền phát ngôn:
“Cô ngốc thật haygiả bộ ngốc vậy? Nếu việc này lộ ra sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Lông mày TĩnhNghiệp nhíu chặt lại:
“Vô cùng nguy hiểm,nếu không thể khống chế được đám oan hồn kia thì khi bước vào đường thông này sẽbị thù hận nuốt mất, trở thành một quái vật người không ra người, ma không rama, quỷ không ra quỷ, yêu quái không ra yêu quái, không những thế khi có đượcThanh tơ trong tay cũng đồng nghĩa với việc phải hi sinh rất nhiều mạng người.Nếu thực sự để bà Bảy kia có được Thanh tơ, không biết sẽ còn chết bao nhiêungười nữa”.
“Nếu vậy chúng tađánh bại bà già kia là được rồi. Chỉ một bà già thôi mà, chúng ta người đông sứclớn, lại còn trẻ trung vô địch nữa”.
Bình An cười nói.
Tứ Lan bất cần giảithích:
“Đừng cho rằng trẻtrung là phi thường, Thất tinh tỏa hồn trận là tà trận đã có từ lâu đời, nó đượckết tụ từ rất nhiều linh hồn người chết, một khi bắt đầu khởi động sẽ làm tổnthương tuổi thọ của người khởi động. Thường thì không có ai sử dụng trận pháp tổnhại này, không những thế một khi trận được dàn xong, thì sẽ không ngừng giếtngười đề lấy linh hồn, mãi tới khi hoàn thành tâm nguyện của người bố trận mớithôi, theo ước tính thì Thanh tơ cũng không thoát nổi”.
“Vậy có cách nàophá được không?”.
Không hiểu tạisao hôm nay Minh Lãng tỏ ra rất kì lạ, sau khi nghe thấy Thanh tơ xong liền bắtđầu trầm ngâm.
“Có Độ nghiệtkinh kia mà!”.
Tứ Lan đạo côcong môi về phía Tĩnh Nghiệp hòa thượng.
“Dựa vào bảo bốitrấn tự trong chùa rách của các người ấy!”.
“Á”.
Bình An ngay lậptức há hốc miệng, thế này cũng trùng hợp quá, quyển kinh thư nát đó chẳng phảiđang ở trong tay Minh Lãng đó sao. Cô đang định nói thì nhận thấy Minh Lãng đãnắm lấy tay mình, rồi lắc đầu ngón tay trong lòng bàn tay cô ra hiệu đừng nói.
Cô còn đang ngỡngàng thì nghe thấy Minh Lãng hỏi:
“Sử dụng như thếnào?”.
“Có nói ra cũngchẳng ích gì, bởi quyển kinh thư rách đó bị đám hòa thượng chẳng ra làm sao nàylàm mất rồi”.
“Mất rồi? Bảo bốitrấn tự cũng có thể mất ư?”.
Bình An cảm thấyrất kì lạ.
“Hòa thượng làmviệc luôn chẳng ra sao, không bằng đạo sĩ chúng ta, dù gì đã mất rồi, còn về mấtthế nào ta cũng không rõ”.
Tĩnh Nghiệp khôngnói câu gì bỏ đi, chỉ còn lại Minh Lãng ở phía sau thắc mắc:
“Dùng như thếnào, có phải chỉ cần niệm kinh là được?”.
Tứ Lan đạo cô thấyđã tới giờ, liền nói được mỗi câu hẹn gặp lại, vừa chắp tay đã biến mất, MinhLãng sững người đứng đó như thể đang nghĩ chuyện gì. Bình An muốn hỏi Minh Lãngtại sao không nói việc Độ nghiệt kinh ra, nhưng thấy dáng vẻ thất thần của anh,thì lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu nữa.
Một hòa thượng đitới nhắc nhở:
“Trụ trì nên chúý hình tượng một chút! Trước mặt Phật tổ thế này vẫn nhập nhằng như vậy, có phảikhông được ổn lắm không?”.
Bình An quay đầulại lườm tên hòa thượng xem ra rất đố kị kia mắng:
“Nhập nhằng gì chứ,chưa từng nhìn thấy người đẹp kết hợp với anh chàng đẹp trai à? Làm hòa thượngcó gì ghê gớm hả, làm hòa thượng không được tán gái sao?”.
Cô quay đầu lạithì phát hiện Minh Lãng đã đi rồi, bóng anh lộ rõ trong lòng có rất nhiều tâm sự.Bình An cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại không nói ra được mối bất ổn ở đâu,một sự bất an kì lạ bao vây lấy cô, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Thành phố vẫnhuyên náo như thế, Chung Nguyên thẫn thờ nhìn dòng người xe không ngớt ngoài cửasổ. Tô Di xách cơm từ ngoài bước vào, Chung Nguyên quay đầu lại lạnh lùng nói”
“Là đại gia kiađưa cậu về à?”.
“Đai gia gì chứ?Anh ấy sao được coi là đại gia chứ, cỡ Bill Gate mới được coi là đại gia”.
Tô Di ngượngngùng phân bua.
Từ lúc Tô Di nóicho Chung Nguyên biết thân phận của Kiều Chí Hiên, rồi liên tục xuất hiện cùngKiều Chí Hiên ở phòng bệnh tặng Chung Nguyên một bó hoa to. Những bông hoa đógiống như độc khiến anh ngây ngô, xem ra có một vài người từ khi sinh ra đã vôduyên với hoa. Anh chính thuộc loại luôn thấy hoa chết.
Chung Nguyên trầmngâm hồi lâu:
“Khi nào mình mớicó thể ra viện?”.
“Sắp rồi, tronghai ngày tới thôi”.
“Việc làm ăn ởquán thế nào?”.
“Việc này á, cũngtạm ổn, cậu không cần quá sốt ruột trở lại quán đâu! Cứ lo dưỡng bệnh cho tốtđã”.
Tô Di cười đáp lại,không hiểu tại sao hiện giờ mỗi lần đối mặt với Trung Nguyên cô lại cảm thấy chộtdạ, giống như loại con gái tham tiền vứt bỏ mối tình đầu của mình để gần gũi vớiđại gia vậy. Trong lòng cô luôn cảm thấy áy náy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lạithì giữa cô và Chung Nguyên cũng chẳng có chuyện gì, thực ra cả hai chưa từngthổ lộ cũng chưa từng thề non hẹn biển gì.
Kiều Chí Hiên từsau khi công khai thân phận trước Tô Di xong, liền bắt đầu dùng chiêu thức cũrích hoàng tử và cô bé Lọ Lem với Tô Di. Tô Di cũng không biết có phải con timyêu tiền của mình đã cảm động ông trời hay sao nữa, mà ông trời vứt một chiếnthắng lớn thế này cho cô. Trời ơi! Đôi khi được hưởng thụ cuộc sống mà xã hộithượng lưu được hưởng, cô cũng tự hỏi bản thân, lẽ nào mình chỉ hoàn toàn là dochịu sự lôi kéo của tiền mà yêu Kiều Chí Hiên?
Nhưng chỉ bảnthân cô biết điều khiến cô mê mẩn chính là vẻ từng trải, sự hiểu biết và sựtrân trọng toát ra từ chính con người Kiều Chí Hiên. Đó đều là những đức tính tốtđẹp của người đàn ông.
Kiều Chí Hiên hiểucô, trân trọng cô, đã quá đủ rồi, tuy mỗi lần đối mặt với Chung Nguyên cô vẫncó cảm giác không thể nói rõ được, nhưng câu đầu tiên khi Chung Nguyên tỉnh lạilà hỏi về chậu hoa kia. Cô không thể chấp nhận trong lòng người mình yêu lại cóhình bóng của ai khác. Nếu quả thực như vậy, cô thà không yêu còn hơn.
Kiều Chí Hiên vàTô Di lúc này không còn ở giai đoạn nhập nhằng như trước, anh nắm tay cô đi tớinhững party, tiệc rượu. Cô mặc những bộ lễ phục bằng lụa và khoác tay anh, tớithời điểm này họ đã là người yêu chính thức của nhau.
Kiều Chí Hiên thườngxuyên hôn môi cô rất ngọt ngào, điều này khiến cô vô cùng hạnh phúc. Cho dù thứhạnh phúc này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi cô vẫn cảm thấy rất mãnnguyện.
Tất cả các loàihoa chưa nở đã héo tàn; nước mắt chưa chảy ra thì đã cạn khô. Tô Di và ChungNguyên giống như đôi tình nhân đứng ở hai bên bờ sông, chỉ biết nhìn nhau, mongchờ, nhưng không có cách nào nắm được tay nhau. Bởi con sông đó đã là đườngcùng.
Chung Nguyên đãhoàn toàn thay đổi, anh trở nên trầm mặc, luôn ngẩn ngơ nhìn chậu hoa đã chếtkia. Hoa đã khô héo nhưng anh không nỡ vứt đi. Anh vẫn si tinh tưới nước, hi vọngmột ngày nào đó kì tích sẽ xảy ra.
Cuối cùng vẫn chẳngcó chuyện gì xảy ra. Buổi tối khi chìm vào giấc ngủ, Chung Nguyên nghe thấy cóngười nào đó khẽ khóc thầm cạnh bên, anh ngồi dậy nhìn xung quanh, lại không thấyai cả. Nhưng giọt lệ lưu trên mặt anh vẫn lạnh giá như vậy, anh có cảm giác giọtlệ đó giống như chiếc gai đã kết lại thành băng đâm mạnh vào trái tim anh.
Anh ngồi dậy nóitrong bóng tối:
“Thức nhi, là emphải không? Có phải em vẫn chưa chết phải không?”.
Tiếng khóc thútthít càng ngày càng to.
“Thức nhi, có phảiem đang rất sợ hãi? Đừng khóc nữa, để anh tới với em nhé”.
Chung Nguyên đứngdậy, thẫn thờ đi về phía cửa sổ, vừa đi vừa nói:
“Những ngày này,anh thực sự rất nhớ em. Tô Di đã không còn cần anh nữa, cô ấy sống rất tốt, anhsẽ nhảy xuống với em”.
Bóng của ChungNguyên trong bóng tối càng lúc càng mờ, anh định nhảy ra khỏi bệ cửa.
Nhưng có một bóngngười từ phía sau lao ra ôm chặt lấy anh.
“Đừng nhảy, đừngchết!”.
Là một luồng khílạnh thấu xương, anh không quay đầu lại chỉ khẽ nói:
“Thức nhi, cuốicùng em đã trở về, anh biết em không sao mà”.
“Đừng chết, chúngta chỉ cần đưa Thanh tơ cho bà Bảy là xong, bà ấy sẽ tha cho chúng ta, em khôngmuốn anh chết”.
Luồng khí lạnh đódần vây lấy Chung Nguyên.
Chung Nguyên nhắmmắt, anh chỉ sợ không cảm nhận được sự tồn tại của Thức nhi. Trái tim anh đaunhói, anh thực sự không biết phải làm sao.
Em có quan hệ nhưthế nào với bà Bảy:
“Em là ma hoa dobà Bảy nuôi dưỡng, bởi vì rễ hoa của em trong tay bà ta, cho nên bà ta muốn emphải nghe lời, nếu không sẽ làm cho em hồn bay phách lạc. Em đã vì bà ta mà giếtchết rất nhiều người”.
“Em yên tâm đi,anh nhất định sẽ cứu em”.
Chung Nguyên quayngười lại, anh dịu dàng cầm tay Thức nhi. Bàn tay đó lạnh như băng, nếu nắm chặtsợ sẽ vỡ vụn, nếu khẽ nắm sợ sẽ biến mất, còn nếu nắm vừa vặn lại sợ sẽ tan đitrong tay mình.
Đây là mối tìnhkiểu gì vậy? Mối tình này dường như không có đất để tồn tại trong thế giới này,bất luận thế nào mối tình này vẫn sai trái.
Ánh mắt Thức nhirất đẹp, nốt ruồi lệ màu đỏ kia trong bóng tối càng trở nên rung động lòng người.
Cô kiên định nói:
“Em sẽ cùng anhđi lấy Thanh tơ, tiếp đó sẽ cầu xin bà Bảy tha cho em, còn nếu không chúng ta sẽhủy Thanh tơ luôn”.
“Được, thế nàocũng được”.
Chung Nguyên ômThức nhi vào lòng.
Thức nhi lặng lẽdựa vào người Chung Nguyên, hồi lâu cô mới cất tiếng hỏi:
“Hiện giờ ý nguyệnkhông muốn tiếp tục sống của anh lẽ nào hoàn toàn là vì em sao? Hay là con donguyên nhân nào khác nữa?”.
Chung Nguyênkhông nói gì, trước mắt anh hiện lên cảnh tượng Tô Di và Kiều Chí Hiên taytrong tay cùng rời khỏi bệnh viện ở hành lang.
Hóa ra cho rằngkhông để ý, nhưng lại đau lòng tới vậy.
Dịch Bình An cảmthấy trong chùa thật vô vị, buổi tối cô định tới phòng của phương trượng đạinhân, tuy chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng vì phương trượng lại là anh chàngMinh Lãng đào hoa kia, nên mọi việc sẽ rất bình thường.
Lúc Bình An nhảyvào phòng Minh Lãng từ cửa sổ, Minh Lãng đã nhìn thấy cô từ cửa sổ khác.
“Cô lúc nào cũngvậy, danh dự của hòa thượng tôi bị hủy hoại hoàn toàn trong tay cô rồi đấy”.
Khuôn mặt củaMinh Lãng ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ nét mặt hiện giờ của anh.
“Có phải anh cảmthấy mình rất oan phải không?”.
Bình An cười đùa.
Minh Lãng đập vàobệ cửa nói:
“Đương nhiên oanrồi, tôi có làm gì đâu chứ”.
“Em có thể rửaoan giúp anh”.
Bình An tiến thêmmột bước nữa.
“Rửa như thế nào,cô là Bao đại nhân chắc?”.
“Nếu chúng ta đãtừng làm việc gì, vậy anh chẳng còn oan tình nữa rồi”.
Bình An cười.
“Nhà báo Dịch ơi,những việc cô làm hiện giờ có thể nói là hành vi vô liêm sỉ quyến rũ tăng ninhà phật đấy, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật và tôn giáo. Hơn nữa, biểuhiện của cô như vậy thật chẳng phù hợp chút nào”.
Minh Lãng dịchchuyển mặt dưới ánh trăng, ánh mắt mông lung, giống như biển dưới trăng khiếnngười ta đắm say.
Bình An chạy tớicửa sổ định đánh anh, nhưng bị anh kéo lại, hai người kề sát bên nhau. Bình Anngay lập tức cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, một dải rừngthông dưới ánh trăng bên ngoài cửa sổ lộ ra ánh bạc mờ ảo. Cô nghe thấy hơi thởcủa Minh Lãng, cô có cảm giác mọi thứ giống như tiên cảnh.
Bình An nghe thấytim mình đập thình thịch, mặt cô đỏ rần, cô làm thế nào cũng không thể khiếnmình bình tĩnh trở lại.
Cô không dám quayđầu lại nhìn Minh Lãng, Minh Lãng cũng không quay lại nhìn cô mà vẫn tiếp tụcnghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài giống như nghìn năm vẫn không thay đổi.
“Bình An, em có từnghận anh không?”.
Minh Lãng khẽ hỏi.
“Gì kia?”.
Bình An ngẩng đầu,cô bắt gặp đôi mắt sáng như sao của anh khiến lòng cô hoang mang. Cô vội vã lắcđầu.
“Nhưng anh chẳngthể cho em thứ gì cả”.
Tuy câu nói này rấtkhẽ, nhưng lại sắc như dao cứ đâm vào trái tim Dịch Bình An. Trái tim đó vẫnđang rỉ máu, nhưng người con gái đó vẫn tươi cười, giả vờ tỏ vẻ không sao.
“Không sao, là emtự nguyện mà”.
Bình An cười đáplại, cô vội chuyển chủ đề:
“Ánh trăng tốinay thật đẹp, nếu có thể đẹp mãi thế này thì quá tốt”.
Câu nói tronglòng cô là giá có thể ngồi mãi bên cửa sổ cùng ngắm trăng với anh thế này, thìcho dù cuộc đời này có dừng lại cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Minh Lãng giơtay, chỉ thấy bàn tay đó như được ánh trăng dát ngọc, Minh Lãng chậm rãi hợphai tay lại rồi đưa ra trước mặt Bình An.
“Tặng em vậtnày”.
Anh vừa nói vừa mởbàn tay ra, trong bóng tối có thứ gì đó lấp lánh trong tay anh.
Bình An định thầnnhìn lại thì thấy đó là một chiếc cặp tóc ánh trăng. Đó chính là chiếc cặp tóchoạt họa cặp trên đầu vào lần đầu cô gặp Minh Lãng, hình mèo máy trên chiếc cặptóc đó thật đáng yêu.
Là chiếc cặp tócđược làm bằng ánh trăng.
Thật kì diệu,Bình An ngẩng đầu nhìn Minh Lãng:
“Làm sao anh làmđược như vậy? Làm sao ánh trăng có thể lưu lại trên chiếc cặp?”.
“Trước đây anh từnghọc ảo thuật, tuy không học được nhiều, nhưng mấy trò vụn vặt dùng để lừa cáccô gái thì có dư”.
Minh Lãng nghiêngđầu cười.
“Thế anh đã lừađược bao nhiêu cô rồi?”.
Minh Lãng nói câunày rất khó khăn, giống như những chiếc đinh gỉ lần lượt nhói ra từ người anh vậy.
“Anh yêu cô ấy?”.
“Ừ”.
“Yêu nhiềukhông?”.
Minh Lãng khôngtrả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, hai người đều không nói gì.
Bình An quả thựckhông kìm được nước mắt nữa, cô nhận thấy thì ra nước mắt khó chịu hơn cái chết,đau lòng tới mức đó, còn cái gì không thể nói ra được, cô bắt đầu run lên.
Cô nhảy xuống bệcửa, đập vào vai Minh Lãng như thể không có chuyện gì rồi đi về. Tới giờ cô cóthể cảm nhận được trong lòng Minh Lãng lúc này chỉ có người con gái đã chếtkia.
Chính lúc cô đẩycửa chuẩn bị đi ra, thì đằng sau cô vọng tới giọng nói của Minh Lãng:
“Anh có thể dùngtính mạng của anh để đổi lấy tính mạng của cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy đấy”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!