Nghiệt oán tóc xanh - Full
Chương 18
Đêm hôm đó DịchBình An cảm thấy rất đau lòng, cô khóc suốt, cô không lí giải nổi nước mắt ởđâu lại chảy ra lắm thế.
Bình An không biếttại sao Minh Lãng hôm nay lại bộc lộ rõ tâm ý của anh đối với cô như vậy, có phảianh muốn khéo léo để cô nhận ra phải chôn vùi tình cảm này đi, không còn chờ đợianh nữa.
Nhưng từ lâu côđã không còn mong mỏi gì nữa, cô chỉ cần ở bên cạnh anh, giả bộ như không có việcgì, tiếp tục yêu anh là được rồi. Tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Tặng mìnhmột chiếc cặp tóc ánh trăng quý như vậy nhưng lại nói với mình những lời lạnhlùng như thế?
Những lời ấy giốngnhư là… lời li biệt.
Không biết tạisao, nghĩ tới đây, cô thấy lạnh trong lòng, chắc chắn có gì không ổn. Mấy ngàygần đây Minh Lãng tỏ ra rất kì quặc, mình lại không chú ý, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì? Tại sao anh lại thay đổi như vậy?
Cô đang định đứngdậy tới chỗ Minh Lãng hỏi cho ra nhẽ thì có bóng người từ ngoài cửa lách vào,theo kinh nghiệm gặp ma phong phú của cô, vừa nhìn cô đã có thể đoán đó là ma.Vấn đề là loài ma nào có thể tới được nơi thánh địa Phật môn như thế này.
Con ma đó vừa lêntiếng, tim Binh An như rơi xuống đất.
“Này, đồ tán hòathượng, người tình nhỏ hòa thượng của ngươi chạy mất rồi”.
Là tiếng của TứLan đạo cô, vừa nghe đã thấy tức.
Dịch Bình An cònchưa kịp tranh luận với bà ta về chuyện tán hòa thượng, cũng chưa kịp đấu khẩuvề chuyện người tình nhỏ, câu nói này nếu dùng cách biểu đạt thông thường sẽlà:
“Minh Lãng chạy rồi”.
“Chạy đi đâu rồi?”.
Bình An lờ mờ nhậnthấy điều mình lo lắng sắp trở thành hiện thực.
“Ta cũng không biếtnữa, hắn đã phong tỏa ta rồi, tên đó dù gì cũng là người nhà họ Kha. Hắn dùngphép thuật khiến ta không thể nhập vào người hắn và tranh thủ đêm tối chạy rồi”.
Tứ Lan vừa nghĩ tớiviệc mình bị phong tỏa, cảm thấy rất buồn.
“Chạy trốn trongđêm sao? Tại sao anh ấy phải làm vậy?”.
Tứ Lan đạo cô lolắng nói:
“Làm sao ta biếtđược, ta không thể nhập vào người hắn, nên mới tới bảo ngươi đuổi theo gọi hắnvề, bởi ta thấy vết thương cũ của hắn vẫn chưa lành hẳn, vết thương chưa khỏimà đi như vậy rất nguy hiểm”.
Bình An vớ vội lấyquần áo nói:
“Đừng nói nữa,chúng ta đuổi theo đi!”.
“Đuổi theo gì màđuổi? Làm sao ngươi đuổi kịp được? Hay là ngươi gọi Tĩnh Nghiệp tới, để ông tađuổi theo. Ông ấy còn có bản lĩnh”.
Tứ Lan nhắc.
Bình An vừa nghĩtới tiểu hòa thượng đáng yêu kia, bất giác rịn mồ hôi, lẽ nào một người lớn cộngvới một con ma cũng không sánh được tiểu hòa thượng kia sao?
Có người gõ cửa, tiếpđó một bóng người lách vào, Bình An thở dài, xem ra sự an toàn của chùa này khiếnngười ta không thể yên tâm nổi.
Người mới láchvào chính là Tĩnh Nghiệp, chỉ thấy bóng nhỏ bé của ông ta đứng dưới đèn. Khuônmặt ông ta u uất buồn trên khuông mặt trẻ con quả thực chẳng ăn khớp chút nào.
“Ông già, ôngcũng biết anh ta đi rồi?”.
Tứ Lan chẳngkhách khí với bất kì hòa thượng nào, nhưng cảm giác phải nói “ông già” với mộtđứa trẻ vẫn thật kì quái.
“Biết rồi, vừa đuổitheo, nhưng không đuổi kịp, không ngờ anh chàng vết thương chưa lành chạy cònnhanh hơn cả thỏ”.
Tĩnh Nghiệp thởdài, Bình An lúc này mới để ý thấy bụi bặm trên người Tĩnh Nghiệp, xem ra đã đuổitheo rất gấp, nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
“Xì, ông cho rằnghòa thượng các ông thì ghê gớm, phi thường lắm sao? Hắn là người nhà họ Kha,cho dù có bị tổn thương, muốn trốn vẫn trốn thoát được”.
Bình An nói chêmvào:
“Rốt cuộc MinhLãng chạy đi đâu rồi?”.
“Xem ra hắn muốntrở lại thành phố mà các người từ đó đến, có điều ta cũng không hiểu nổi, hắn mộtmình về đó làm gì?”.
Tĩnh Nghiệp lắc đầu,nói tiếp:
“Nếu cậu ta muốnđi trừ Thanh tơ, dựa vào khả năng hiện tại của cậu ta cũng không thể, trừphi…”.
“Trừ phi cái gìcơ?”.
Bình An sốt ruộthỏi.
“Trừ phi cậu tacó Độ nghiệt kinh, tuy nhiên đây là điều không thể. Quyển kinh thư này đã mấttích nhiều năm, có khả năng bị hỏng rồi”.
Tĩnh Nghiệp thởdài một cái.
Binh An ngay lậptức hiểu ra mọi chuyện, trong giây phút này tim gan cô như trong suốt, mọi thứdần hé lộ, chả trách cô luôn cảm thấy một nỗi bất ổn vây lấy mình
Nỗi bất an này đãhoàn toàn chuyển thành sự thực mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Cô ngồi phịch xuốngđất, ánh mắt đờ đẫn, Tứ Lan đạo cô khua móng vuốt quỷ trước mặt cô mấy lần, chỉthấy hai hàng lệ từ từ lăn xuống mặt cô. Nỗi đau lòng tuyệt vọng khiến cô quênhết cả thế giới này.
“Nếu không phảianh đi tìm Thanh tơ thì sao? Nếu không phải anh đi trừ ma vệ đạo thì sao?”.
Hồi lâu Bình An mớikhó khăn cất tiếng, giọng nói của cô có cảm giác già đi chục tuổi.
Tứ Lan và TĩnhNghiệp ở bên cạnh đã bị dọa cho sợ hết hồn đều không dám lên tiếng.
“Tại sao tôi lạingốc như vậy, lại còn cho rằng anh muốn học phép từ Độ nghiệt kinh. Tôi đúng làngu ngốc, từ lâu anh đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Anh muốn đi phá Thất tinh tỏahồn trận, nhưng mục đích của anh không phải là muốn trừ khử Thanh tơ”.
Bình An đứng dậy,cả người cô lúc này mềm oặt như hồ, cứ lắc lư chực đổ.
Cô nhấn mạnh từngchữ nói:
“Minh Lãng muốncó được Thanh tơ để thay đổi quá khứ, để cứu người con gái anh ấy yêu nhất”
Đúng vậy, tại saocô lại ngốc như vậy, hôm nay anh nói những lời như vậy với cô, thực ra chính làlời vĩnh biệt. Anh biết bản thân anh có thể không trở về được nữa, anh mangtheo vết thương cùng vũ khí trên tay chỉ là quyển kinh thư lờ mờ không hiểu rõ.Anh biết cơ hội sống sót của mình rất mong manh, cho nên anh nói những lời tànkhốc như vậy để cô không quá đau lòng.
Minh Lãng, tên ngốcđó, đã chuẩn bị sẵn cho cái chết, cũng phải có được Thanh tơ để cứu cô bạn gáiđã chết của mình.
Dịch Bình An rấtngưỡng mộ người con gái đã chết kia, bởi cô ấy đã chiếm trọn trái tim MinhLãng. Câu nói sau cùng của Minh Lãng: “Anh có thể dùng tính mạng của mình để đổilấy mạng của cô ấy, anh yêu cô ấy như vậy đấy”. Khong phải là nói cho vui, màmuốn chứng minh bằng hành động.
Nếu quả thực nhưthế, vậy thì mình có làm gì cũng vô dụng. Minh Lãng bất kể sống hay chết, tráitim anh cũng vẫn sẽ không ngừng đập vì cô gái đó, có lẽ chỉ mọt lời chúc phúc lặnglẽ mới là sự động viên tốt nhất dành cho anh.
Bình An đã hoàntoàn mất hết sức lực, cô cảm thấy bản thân giống như một cọng cờ trong cơn cuồngphong, không biết sẽ bị mang tới phương nào, không ai cần, cũng không có nơinào có thể dừng lại. Cô không giúp gì được, bởi cô chẳng qua chỉ là một cô gáibình thường.
Bất kể anh là hòathượng học phép thuật, là Minh Lãng hay không, đều đã được trời định không liênquan gì tới mình. Anh mãi mãi không thể thuộc về mình được.
Bình An cứ đứngmãi như vậy, trước mặt cô còn có một người có sắc mặt kém hệt như cô. Đó chínhlà Tĩnh Nghiệp, lúc này ông ta có vẻ lo lắng:
“Ý thí chủ là cậuta đã lấy được Độ nghiệt kinh rồi sao?”.
Bình An gật đầu.
Tĩnh Nghiệp ngồixuống. hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Cậu ta căn bảnkhông biết quyển sách đó đã không thể dùng được nữa. Đều do ta không tốt đã vìdanh tiếng của chùa mà không nói với cậu ta chuyện này. Chính ta đã hại cậu ta.Xem ra ta bị báo ứng bởi lòng cố chấp, vẫn chưa phá được nghiệp chướng”.
Bình An và Tứ Lanđều tò mò nhìn ông ta.
“Có Độ nghiệtkinh thì còn phải lo gì nữa?”.
Tứ Lan đạo cô tỏvẻ bất cần.
“Lẽ nào hắn cóquyển kinh thư đó bảo vệ, còn có thứ gì có thể làm tổn hại tới hắn nữa?”.
“Trời ạ”.
Tĩnh Nghiệp dừnglại một chút, rồi khó khăn cất tiếng:
“Việc này có liênquan tới chuyện cũ của một cao tăng trong chùa, mọi đầu mối vẫn nên bắt đầu từviệc nói về câu chuyện xoay quanh quyển Độ nghiệt kinh này”.
Năm Đường HộiXương thứ hai (Năm 842 sau Công nguyên), Đường Vũ Tông[1] lệnh cho tăng ni phạmtội và những kẻ không thể giữ giới đều có thể hoàn tục, cấm sử dụng thuật trùúm, yêu thuật, tài sản cá nhân xung vào công quỹ. Chỉ riêng kinh thành TrườngAn có 3.459 người hoàn tục. Tháng bảy năm Hội Xương thứ tư, Đường Vũ Tông ra lệnhphá hủy, dỡ bỏ tất cả các ngôi chùa không đủ hai trăm gian. Lệnh cho tăng ni ởcác chùa chiền, Phật đường… không đủ số lượng hoàn tục hết.
[1]. Đường VũTông (814-846), tên thật là Lí Triền, chỉ trước khi chết mới đổi tên thành LíViêm, là vị vua thứ mười bảy của nhà Đường rất “căm thù” đạo Phật trong lịch sửTrung Hoa.
Chùa Pháp m xây dựngđã lâu, lại là thiền tông chính thống, đương nhiên không muốn phá bỏ chùa hoàntục. Tuy quần thần đã khuyên nhủ mấy lần nhưng đều không có kết quả, Thích sửLí Nhượng điều năm nghìn binh mã từ chỗ Tiết độ sứ tới bao vây tấn công chùaPháp m. Chùa Pháp m lúc đó chỉ có hơn ba trăm tăng ni nhưng người nào cũng gandạ kiên quyết giữ chùa nên dù đã bị bao vây tấn công nửa năm nhưng chùa vẫnkhông bị phá.
Tháng ba năm HộiXương thứ năm, Đường Vũ Tông ra sắc lệnh không cho phép chùa chiền trong thiênhạ xây dựng ở trang viên, lại ra lệnh kiểm tra toàn bộ tăng ni, số tài sản thuộccác chùa chiền đó. Tháng tư hạ sắc lệnh diệt Phật, quy định phía Tây thành TrườngAn chỉ có thể giữ lại bốn ngôi chùa. Mỗi chùa chỉ được giữ mười người, phíaĐông thành Trường An chỉ giữ lại hai chùa, tổng cộng ba mươi tư châu, các châutiết độ sứ còn lại chỉ được giữ một chùa, các châu thích sứ khác không được giữchùa. Các chùa miếu còn lại bị phá hủy toàn bộ, tăng ni đều phải hoàn tục, ngườinào vi phạm sẽ bị giết. Tăng ni không nghe theo, trong phút chốc máu chảy thànhsông. Phương trượng ngồi xếp bằng chậm rãi nói:
“Cái giếng này làBồ đề đạt ma đào, nếu chùa Pháp m bị tiêu diệt, tất phải lấp giếng này không thấymặt trời!”.
Phương trượng chỉvào một miệng giếng sâu, tiếp đó nhắm mắt viên tịch.
Lí Nhượng tức tốilệnh ném xác tăng ni lấp giếng. Nhưng miệng giếng đó giống như không đáy, vứt hếtxác chết vào vẫn không lấp đầy. Lí Nhượng sợ lời sấm của phương trượng thành sựthật, liền lệnh vứt tất cả gạch vỡ sành nát, cột nhà… vào giếng nhưng vẫn khônglàm gì. Lí Nhượng bất lực rút binh, lệnh trong quân phải giữ bí mật.
Ba tháng sau LíNhượng chết. Năm kế tiếp Đường Tuyên Tông[2] kế vị, bắt đầu trùng tu chùa chiền,cho đúc tượng vàng.
[2]. Đường TuyênTông (810-859), tên thật là Lí Thẩm, là vị vua thứ mười tám của nhà Đường tronglịch sự Trung Hoa. Năm 846, sau khi cháu ông là Đường Vũ Tông qua đời, ĐườngTuyên Tông lên thay. Ông cai trị từ năm 846 đến năm 859. Trong thời ông, Phậtgiáo – vốn bị Vũ Tông đàn áp – được phục hưng.
Tĩnh Nghiệp vừa kểtới đây, thì Bình An giơ tay ra dấu dừng lại.
“Ý của ông là cómột tướng quân trước đây vứt rất nhiều xác hòa thượng chùa này xuống giếng”
“Đúng vậy”.
“Điều này có liênquan gì tới Độ nghiệt kinh?”.
“Quyển kinh thưđó vốn là báu vật trấn tự của chùa chúng tôi, nhưng sau lần phá hủy chùa ấy,quyển kinh thư đó không biết đã lưu lạc ở đâu. Sau này lúc xây lại chùa miếu,người ta có đào được một xác chết từ chiếc giếng cổ kia. Xác đó chính là củaphương trượng bị hại, quyển kinh thư đó ở trong lòng ông ta”.
Tĩnh Nghiệp dừnglại một chút, tiếp đó chậm rãi nói tiếp:
“Từ đó về sau,quyển kinh thư đã mất tác dụng trừ ma, mà trở thành quyển kinh thư tai họa đượcoán khí hóa thành, ai đọc kinh văn trên đó, sẽ bị kinh văn quấn lấy, cho tớikhi tự nộp mạng”.
“Tại sao lại nhưvậy?”.
“Bởi vì quyểnkinh thư đó đã nhuốm oan khí của ba trăm tăng ni, oán khí đó đã lớn tới mức cóthể hủy diệt thành phố này, cho nên trụ trì sau này đã lén giấu quyển kinh thưđó đi. Không còn ai dám động vào nó nữa, dần dần không rõ nó ở đâu. Thật sựkhông hiểu tại sao Minh Lãng có được nó?”.
Bình An lo lắng nắmchặt tay Tĩnh Nghiệp hỏi lại:
“Ý của ông là, nếuMinh Lãng đọc kinh, dùng nó để chống lại Thất tinh tỏa hồn trận thì không nhữngkhông thể thắng được bà Bảy, mà còn sẽ bị chết”.
“Sẽ thắng, nhưnghắn chắc chắn chết, nếu đã dùng Độ nghiệt kinh rồi thì Thất tinh tỏa hồn trậnchẳng có gì đáng sợ nữa”.
Tuy Tĩnh Nghiệpnói đều đều nhưng vào tới tai Bình An lại như sét đánh.
Anh ấy sẽ chết,Minh Lãng sẽ chết.
Bình An phải rấtlâu mới chấp nhận được hiện thực tàn nhẫn này, quyển sách đó không thể dùng được.Cô nhất định phải ngăn cản việc này xảy ra.
Tứ Lan đạo cô lắclư trước mặt chặn đường Bình An khuyên:
“Từ từ đã, ngươikhông thể đi nộp mạng được, ngươi biết Minh Lãng là người thế nào không?”.
“Tôi không cần biếtanh ấy là người thế nào! Tôi chỉ biết anh ấy không thể chết”.
Bình An kiên địnhtrả lời.
“Nếu Minh Lãng chết,thì ngươi còn chết nhanh hơn hắn, trước khi xuất gia hắn từng là truyền nhânduy nhất của gia đình trừ ma họ Kha, bởi vì mấy năm trước trong trận chiến vớimột oan hồn rất lợi hại, hắn đã mất đi người bạn gái của mình, nên mới chán nảnđi làm hòa thượng. Cho dù hiện giờ hắn có vết thương cũ trên người thì hắn vẫnhoàn toàn khác ngươi, hắn có huyết thống trừ ma, còn ngươi thì không, nếu ngươiđi, sẽ chỉ chết nhanh hơn hắn mà thôi”.
Tứ Lan đạo cônhìn bộ dạng không màng tới sự sống chết của Bình An, bà nhận thấy lúc này côgiống như con thiêu thân tự đâm đầu vào lửa.
Bình An chưa từngnghe kể về chuyện trước khi Minh Lãng xuất gia nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Tứ Lan nhận thấycô kiên quyết như vậy cũng chỉ biết gào to:
“Người yêu trướccủa Minh Lãng chết vì hắn đấy, hắn không thể nào yêu người được đâu, ngươi thựcsự không cần đi nộp mạng như vậy”.
Bình An lắc lắc đầu,những lời như trên cô đã nghe bao nhiêu lần rồi chứ? Phải bao nhiêu người nói vớicô, thì cô mới hết hi vọng đây? Cô chẳng nói chẳng rằng.
Tĩnh Nghiệp kéo TứLan lại, nhắc khéo bà ta không nên làm đau lòng người khác như vậy, nhưng TứLan vẫn nói tiếp:
“Được, nếu ngươiđã muốn nộp mạng như vậy, ta cũng không ngăn ngươi nữa, ta chỉ muốn ngươi nhìnmột thứ”.
Chỉ thấy Tứ Lanchắp hai tay lại, một vầng sáng từ trong lòng bàn tay tỏa ra, Tĩnh Nghiệp vừanhìn thấy khẽ thốt lên:
“Với thân thủ củabà, làm sao có thể dùng thuật ảo cảnh được chứ?”.
Đúng lúc này,Bình An thấy trước mặt mờ hẳn đi, dường như có bóng người đang lay động.
Đó là một cô gáiđang bế trong tay một con mèo đen nói với người đàn ông trước mặt mình:
“Nhịp hai hai, chẳngphải anh không sợ mèo hay sao?”.
Người đàn ông đóchính là Minh Lãng, có điều anh lúc đó hoàn toàn chưa trải qua nhiều bể dâu nhưbây giờ, anh chưa cạo đầu, trông anh lúc đó thật thời trang và phấn chấn. MinhLãng nhìn người con gái đó, khuôn mặt anh tràn ngập tình ý.
Cô gái đó khôngquá đẹp, nhưng có một nụ cười thân thiện khiến ai vừa gặp cũng thấy thích. Cô ấyluôn bế theo con mèo đen, còn Minh Lãng đang bôn ba vì bạn.
Minh Lãng và côgái kia sống chết cùng nhau, lúc Minh Lãng gặp nguy hiểm, cũng không cần phảiquay lại tìm cô, cô ôm mèo đi theo sau Minh Lãng. Họ giống như là một cặp trờisinh vậy. Không cần dùng những lời lẽ hoa mĩ hay những hành động âu yếm, aicũng có thể dễ dàng nhận ra tình yêu sâu sắc giữa Minh Lãng và cô ta. Họ cùngnhau đi trong bệnh viện, trên con đường nhỏ, trong thôn xóm.
Sau này cô gáikia bị mù, Minh Lãng luôn ở bên cạnh làm đôi mắt của cô ấy. Cho dù chỉ là mộtyêu cầu nhỏ nhoi như vậy nhưng ông trời vẫn không đáp ứng họ, trời cao khôngtác thành cho cặp tình nhân này. Minh Lãng bị ma nhập, anh đã tự tay dùng kiếmđâm vào sau lưng cô gái kia.
Bình An có thểnhìn thấy rõ mười ngón tay của cô gái kia túm chặt lấy vai Minh Lãng, cô ta nénnhịn nỗi đau vẫn mỉm cười với anh. Nụ cười đó không oán không hận, cho dù có bịchết trong tay Minh Lãng, cũng không hề do dự.
Cô ta dùng cái chếtcủa mình để tìm lại sự sống cho Minh Lãng, nhưng đồng thời lại cướp đi sạch sẽ,gọn gàng trái tim Minh Lãng mà không để lại cho người khác một tí chút gì thậmchí chỉ là một tia hi vọng.
Đúng vậy, MinhLãng không thể nào yêu mình được.
Nhưng Bình An vẫnkiên định đẩy cửa rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô nhất định phảiđuổi kịp Minh Lãng, bất kể bản thân cô có cứu nổi anh không, cô cũng không thểgiương mắt nhìn anh chết.
Anh yêu hay khôngyêu cô thì cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần anh còn sống, cô sống tiếp mới có ýnghĩa.
Sau khi Trương VĩQuân đưa Minh Lãng và Bình An tới chùa Pháp m xong, liền quay về bắt tay điềutra mọi thông tin liên quan tới bà Bảy. Khó khăn lắm Trương Vĩ Quân mới tìm đượcquá khứ của bà già kia trong đống hồ sơ đã ố vàng, vừa cầm được trên tay anh đãmang tới cho Chung Nguyên xem.
Tô Di không cótrong nhà Chung Nguyên, Trương Vĩ Quân cảm thấy rất lạ, tình cảm cặp tình nhânnày chẳng phải rất khăng khí đó sao? Tại sao vừa mới xuất viện, Tô Di lại khôngở bên Chung Nguyên nữa?
Trương Vĩ Quân thắcmắc hỏi:
“Tô Di đâu? Cô ấycũng phải nghe chuyện này! Bởi việc này hoàn toàn liên quan đến sự an toàn củacô ấy”.
Chung Nguyên cườiđau khổ đáp:
“Tôi cũng khôngbiết cô ấy đang ở đâu”.
Lúc này Tô Diđang cười tươi như hoa ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của Kiều Chí Hiên và cùngăn đồ Tây trong nhà hàng Tây với anh ta. Cô đang nghe anh ta kể chuyện cườitrên thương trường. Tuy nhiều tiền, nhưng do đã lăn lộn nhiều năm trên thươngtrường nên anh ta có thể pha trò về những cuộc đấu tranh khốc liệt trên thươngtrường như truyện hài vậy.
Trong mắt nhânviên phục vụ, đôi tình nhân này thật đáng ngưỡng mộ, người đàn ông xem ra đẹptrai, lắm tiền, còn cô gái lại xinh đẹp hơn người, càng ngỡ ngàng hơn người đànông kia chăm sóc cho cô gái từng li từng tí. Mọi hành động của anh ta đều tựnhiên, không hề giả tạo chút nào.
Hai người đangnói chuyện, đột nhiên di động của Tô Di réo vang.
Cô giơ tay ra hiệuxin lỗi rồi nghe điện thoại.
“Tô Di à, tôi làTrương Vĩ Quân đây, tôi đã tìm được hồ sơ liên quan tới bà Bảy kia, hiện giờ hồsơ đó trong tay Chung Nguyên, cô mau tới đây đi!”.
Khuôn mặt tươi cườicủa Tô Di ngay lập tức biến mất thay vào đó là vẻ căng thẳng khó hiểu. Cô đứngdậy nói với Kiều Chí Hiên:
“Em phải về đây,Chung Nguyên tìm em có việc”.
Kiều Chí Hiêncũng đứng dậy theo nói:
“Để anh tiễn em”.
“Không cần tiễnem đâu, anh ăn cơm đi! Em bắt taxi được rồi!”.
Tô Di từ chối,không biết tại sao, cô không muốn để Chung Nguyên nhìn thấy Kiều Chí Hiên, phảichăng trong lòng cô vẫn có gì đó chưa yên tâm, nên mới làm vậy.
Nét mặt của KiềuChí Hiên liền xuất hiện vẻ nghiêm túc trước đây chưa từng có:
“Vậy tối nay emcó thể tới không?”.
“Tối nay?”.
“Anh muốn bù đắpsinh nhật cho em, anh vốn định tạo bất ngờ cho em, nên đã bố trí một party lớn,nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của em, anh nghĩ vẫn nên nói trước với em”.
Trên nét mặt KiềuChí Hiên hiện rõ vẻ bất lực.
Tô Di lúc này mớicảm nhận được mình đã quá lạnh nhạt với Kiều Chí Hiên, không hiểu tại sao vừanhắc tới Chung Nguyên, cô lại thấy mất tự chủ, có lẽ Kiều Chí Hiên cũng đã nhậnra.
Cô bỗng cảm thấycó lỗi, trái tim cô tại sao lại chia thành hai nửa, tại sao không thể bình tĩnhđược nhỉ?
May mà Kiều ChíHiên cho cô đủ thời gian, anh cũng tôn trọng lùi về sau một bước để cô đi.
Nhưng trong ánh mắtđó chất chứa sự quyến luyến không rời, cô đi được mấy bước, quay lại rồi khẽhôn lên khóe miệng Kiều Chí Hiên. Khóe miệng thơm mùi cam thảo của cô khiến anhsay mê, cô nhìn vào mắt anh kiên định nói:
“Tối này chờ emnhé, em sẽ mặc quần áo lộng lẫy nhất xuất hiện trước mặt anh”.
Kiều Chí Hiên cười,ánh mặt sáng lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi lật bàn tay trắng như ngọc của côlại, tiếp đó khẽ viết ba chữ trên đó.
Tô Di đi dưới ánhnắng chan hòa bên ngoài nhà hàng đồ Tây, tay trái cô nắm chặt. Cô chậm rãi mởtay trái ra trước mặt, thì nhìn thấy ba chữ đó.
Ba chữ đó là“Luôn bên nhau”.
Đây là lời thề vôcùng đơn giản, lại cũng là việc rất khó thực hiện. Anh ấy muốn luôn ở bên mình.
Kiều Chí Hiên làmột người hướng nội, anh không nói những từ đại loại như anh yêu em, anh thíchem, anh nhớ em nhưng ba từ “luôn bên nhau” của anh đã nói rõ mọi thứ.
Anh yêu cô như vậy,anh sợ mất cô, cho nên mới dùng lời hứa để nói rõ tâm ý của mình.
Lòng Tô Di rốinhư tơ vò, nếu không thể xử lí tốt quan hệ giữa cô và Chung Nguyên thì làm saocó thể “luôn bên nhau” với Kiều Chí Hiên được.
Cô hất đầu mạnh,hãy gạt những chuyện tình cảm rối rắm sang một bên, trước tiên hay đi gặp đại cảnhsát Trương Vĩ Quân xem anh chàng này đã tìm được tài liệu quan trọng tới mứcnào. Trong lòng cô vẫn nhớ tới Minh Lãng và Bình An. Nếu có thể giải quyết xongxuôi chuyện ma quỷ này, cô thực sự muốn mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn đồ nướng,uống bia, nói chuyện.
Tốt nhất là tênMinh Lãng kia hoàn tục, rồi cùng với cô gái ngốc nghếch si tình Bình An kiathành một đôi, còn bản thân cô không cần phải lựa chọn rốt cuộc là Kiều ChíHiên hay là Chung Nguyên. Cô vẫn có thể tiếp tục sống không gấp gáp cũng khôngchậm chạp, lại mở quán bar ma kiếm tiền. Khi đẹp trời có thời gian có thể giaoquán bar cho đám bạn, còn mình sẽ đi Tây Tạng ngắm Lệ Giang. Mắt Tô Di trào lệ,cuộc sống như vậy thật hay biết bao! Tiếc là mình lại không thể quay trở lại đượcnữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!