Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ - Chương 49: CHA VÀ CON TRAI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ


Chương 49: CHA VÀ CON TRAI



“Khi một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ, cô ấy sẽ trở thành điểm yếu của anh ta. Khi một người phụ nữ thật lòng yêu một người đàn ông, anh ta sẽ trở thành sức mạnh của cô ấy. Điều này được gọi là “Hoán đổi Sức mạnh.”

JADE

“Con thật may mắn khi Eros là một người đàn ông tốt. Nó không giận dữ bởi con đã giấu giếm chuyện của Zion.”

“Yeah. Anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt, đó là lý do con yêu anh ấy. Nhưng người khác không biết điều đó. Họ vẫn nghĩ rằng anh ấy thật thô lỗ, lạnh lùng và đáng sợ.

“Chập nhận đi Jade. Anh ấy thật sự là như vậy.” Sapphire ngắt lời.

“Hmmmm. Anh ấy đã từng như vậy.”

“Anh ấy thay đổi bởi vì chị. Rõ ràng là anh ấy cũng rất yêu chị.” Sapphire vừa nhắn tin vừa nói.

Tôi cười khúc khích. “Anh ấy cũng nói vậy.”

“Nhân tiện thì Joseph vừa gửi tin nhắn cho em qua Facebook. Anh ấy nói anh ấy đã quay lại với vị hôn thê của mình. Họ sẽ làm đám cưới vào tháng tới.”

“Ồ, thật tuyệt… thật tốt cho anh ấy.”

“Yeah.” Sapphire nhún vai. “Nhân tiện thì em rất xin lỗi Jade vì đã kể chuyện của anh Eros cho anh Joseph… chuyện mà chị vẫn giấu giếm từ đó tới giờ rằng chị đã từng gặp anh ất trong quán bar và vài chuyện đã xảy ra khiến chị căm ghét và trốn tránh anh ấy.”

“Saph, đừng làm như vậy nữa, được chưa? Đó là một sai lầm.”

“Yeah, em xin lỗi.”

“Được rồi Saph, không sao đâu.”

EROS

**** Dinh thự của Markos Petrakis, 18h, buổi tối trước lễ kết hôn của Eros và Jade.

“Họ đây rồi!” Chloe hét lên.

Tim tôi đột nhiên đập mạnh đầy lo láng và phấn khích, tay tôi run lên bần bật. Tôi không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, như thể cả người tôi hoàn toàn tê liệt.

“Shhh… Chloe, bình tĩnh… Mọi người cần phải bình tĩnh, chúng ta không muốn doạ họ đi mất, đặc biệt là Zion. Được chứ?” Mẹ tôi, Nine Petrakis quay sang phía mọi người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Inigo đang uống Martini cùng với cha tôi còn tôi chỉ ngồi im ở phía góc sofa. Tôi cũng cảm thấy lo sợ. Tâm trí tôi tràn ngập những câu hỏi.

Nhỡ may Zion không chịu nhận tôi là cha thì sao?

Nhỡ may thằng bé không thích New York và thích nơi nào đó yên tĩnh hơn như Georgia thì sao?

Nhỡ may thay bé thích cha mẹ nuôi của nó hơn chúng tôi?

Nhỡ may?

Chúa ơi. Ước gì Jade đang ở đây. Chúng tôi có thể động viên nhau.

Nhưng Jade không hề biết chuyện gì đang xảy ra tối nay, tại dinh thự. Mẹ tôi yêu cầu tôi không được nói với cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ hoảng loạn và sốt ruột không yên. Cô ấy cần có một giấc ngủ yên trước đám cưới của chúng tôi vào ngày mai. Thêm vào nữa thì mẹ tôi cũng hơi mê tín, mẹ tôi cho rằng cô dâu chú rể gặp nhau trước lễ cưới là không may mắn.

Jade. Đúng vậy, cô ấy cảm thấy rất tồi tệ. Cô ấy hối tiếc về những gì mà cô ấy đã làm – để Zion cho người khác nhận nuôi. Cô ấy đã xin tôi tha thứ không biết bao nhiêu lần.

“Đừng đổ lỗi cho bản thân mình nữa, Jade. Em đang tự khiến bản thân them khổ sở đấy, và anh thì hoàn toàn không muốn vậy.” Tôi nói với cô ấy sáng nay khi chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau. Chúng tôi thậm chí còn thảo luận về việc nhờ pháp luật giải quyết vấn đề này “Nếu chúng ta đưa ra pháp luật, chúng ta có thể thắng. Lúc đó em không thật sự tỉnh táo. Em tuyệt vọng bởi cha em, bạn của em – Liv đều qua đời và em thì đột nhiên mang thai. Thêm vào đó thì em còn quá trẻ.”

“Nhưng chuyện đó sẽ rất rắc rối. Em không muốn mang chuyện này ra toà. Bởi cuối cùng Zion sẽ là người phải chịu đựng những tổn thương tâm lý.”

“Em nói đúng, anh cũng không muốn vậy.”

“Giá mà em có thể quay ngược thời gian. Em muốn thằng bé trở lại, Eros ạ”

“Anh biết, em yêu. Anh cũng vậy.”

“Bố mẹ nuôi của Zion rất thương yêu thằng bé… và nó cũng thương yêu họ.”

“Yeah.” Tôi thở dài. “Họ sẽ cảm thấy buồn nếu chúng ta cướp mất Zion và Zion cũng sẽ cảm thấy khổ sở.”

“Em không muốn thằng bé buồn. Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Cô ấy hỏi.

“Thật ra anh có một kế hoạch. Cha và anh đã nói về điều này tối qua và đều cho rằng đây là biện pháp tốt nhất cho chúng ta, cho Zion và cho cha mẹ nuôi của thằng bé.”

“Thật sao?” Cô ấy cao giọng đầy hi vọng. “Là gì vậy?”

Tôi nói với Jade về toàn bộ kế hoạch và cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tràn trề hy vọng.

“Hãy tin anh, được chứ?”

“Dĩ nhiên rồi, em tin anh, Eros. Em yêu anh.”

“Anh yêu em nhiều hơn vậy, em yêu. Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Anh muốn em sẵn sang cho đêm tân hôn của chúng ta vào ngày mai.”

“Sao? Không phải lễ kết hôn mà là đêm tân hôn?”

“HAHA! Đúng vậy, cho đêm tân hôn, em yêu ạ.” Tôi cười.

“Ngài thật hư hỏng, ngài Petrakis.” Cô ấy cười khúc khích. Toàn thân tôi đột nhiên nóng bừng và cương cứng bởi nụ cười đó.

——

Hôm nay khi tôi đang ở Philadelphia, vì một vụ thoả thuận kinh doanh hết sức quan trọng thì cha tôi gọi điện và báo cho tôi rằng ông ấy đã cử luật sư tới Georgia để nói chuyện với cha mẹ nuôi của Zion.

“Con nghĩ rằng chúng ta cần từ từ.”

“Thời gian là vàng con trai ạ. Tại sao lại phải lãng phí thời gian? Con và Jade đều muốn con trai của các con và chúng ta cũng vậy. Không cần phải kéo dài tình trạng này làm gì cả. Thêm vào đó thì đây sẽ là món quà cưới tuyệt nhất dành cho Jade. Con bé sẽ rất vui.”

“Không đúng. Cha quá nóng vội. Hãy để con và Jade tự lo liệu việc này, đây không phải chuyện của cha.”

“Vớ vẩn. Nó là cháu ta! Đừng tước quyền chính đáng của ta. Ta là cha con, mẹ kiếp” Cha tôi giận dữ nói.

“Con xin lỗi, cha. Sự việc này khiến con thật sự bức bối.”

“Zion nên có mặt tại đám cưới của hai con vào ngày mai. Ta không biết liệu con đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa. Khi thằng bé lớn lên và nhìn những bức ảnh, video – thằng bé sẽ tự hỏi tại sao nó lại không mặt trong lễ cưới của cha mẹ nó.”

Tôi quyết định giữ im lặng. Tranh luận với cha tôi chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá. Ông ấy luôn thắng. Thêm vào đó thì ông ấy nói đúng.

“Chúng ta có cơ hội thắng, con trai ạ”

“Con biết. Hãy chắc chắc rằng không có ai phải đau khổ, đặc biệt là Zion.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Tiếng hét của mẹ tôi đã kéo tôi trở về với hiện tại.

“Ôi Chúa ơi! Ta nhìn thấy thằng bé rồi!” Mẹ tôi kêu lên sau khi ló đầu ra ngoài cửa sổ. “Nó thật đáng yêu!”

“Mẹ… bình tĩnh. Mẹ nói rằng mọi người cần phải bình tĩnh nhưng giờ mẹ lại là người đang cuống hết cả lên đấy” Chloe nói.

“Shh… họ tới rồi.” Cha đứng dậy và đi tới gần cửa chính.

Cùng lúc đó, cửa chính mở ra. Ông bà Gonzales, một cặp đôi trung niên bước vào cùng với con trai tôi Zion. Họ được đội vệ sĩ của cha tôi hộ tống.

Tim tôi đập rộn ràng đầy hạnh phúc khi nhìn thấy Zion. Trông thằng bé có chút cảnh giác và đảo mắt nhìn khắp căn phòng từ trần nhà, những bức tranh treo tường, chiếc đèn chùm cho tới những người trong phòng và cả cha tôi, người đang chào đón họ. Sau đó nó quay lưng lại phía chúng tôi và ôm lấy cha nuôi mình, ông Gonzales.

“Mời vào, mời vào” Cha tôi vừa chào đón vừa bắt tay họ. Sau đó ông đưa họ vào phòng nhưng mắt ông không hề rời khỏi Zion.

“Xin chào. Tôi là Nine Petrakis” Mẹ tôi cố gắng bình tĩnh và chạm vào lưng của Zion. Bà giới thiệu cha tôi, Chloe và Inigo. “… và đây là con trai tôi, Eros, cha của Zion”

Bà Gonzales đột nhiên tròn mắt vì ngạc nhiên. Nỗi sợ hãi hiện rõ lên trong đôi mắt bà. Hẳn là bà sợ rằng chúng tôi sẽ cưới mất Zion.

“Chào buồi tối.” Đó là tất cả những gì tôi nói. Tôi không ngừng nhìn về phía con trai mình.

“Xin chào, um… tôi là Edna Gonzales… và đây là chồng tôi, Roberto.”

Tôi không thể kìm được nước mắt. Nước mắt tôi cứ lăn dài và tôi không hiểu tại sao trái tim tôi bỗng trở nên yếu mềm tới vậy. Tôi ôm bà Conzales sau đó là chồng bà và Zion. “Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều vì đã chấp nhận lời mời của chúng tôi.”

“Đó và vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi không muốn cưới Zion khỏi gia đình của nó.” Roberto Gonzales nói sau đó từ từ gỡ tay Zion đang bám trên cổ ông và xoay người thằng bé lại phía tôi.

Lần đầu tiên tôi được bế Zion, con trai tôi. Tôi ôm thằng bé thật chặt và hôn lên trán nó. Tôi đã khóc… dù tôi có cố gắng kiềm chế.

Tôi nhìn khuôn mặt của Zion và thằng bé cũng nhìn tôi. Sau đó nó đưa tay lên và và lau những giọt nước mắt trên mặt tôi “Cha đừng khóc”

Trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc khi Zion gọi tôi là cha. Tôi nhìn ông bà Gonzales, và họ mỉm cười.

“Tôi đã nói với nó rằng chúng tôi sẽ đi gặp cha mẹ của nó. Thằng bé hiểu. Nó rất thông minh, ngài Petrakis” Bà Gonzales nói.

Chúa ơi.

“Cảm ơn” Đó là tất cả những gì tôi nói. Tôi quá hạnh phúc. Tôi vô cùng biết ơn cha mẹ nuôi của Zion, họ thật tốt bụng và rộng lượng. Ông Roberto Gonzales là tài xế lái xe bus còn bà Edna Gonzales làm nội trợ.

Tôi ôm Zion một lần nữa và thằng bé cũng ôm lại tôi. Sau đó nó nói “Con có thể đi trực thăng một lần nữa được không cha?”

Tôi cười “Dĩ nhiên rồi con trai. Chúng ta có thể đi cùng nhau, cùng với mẹ của con nữa”

Tôi vẫn không thể tin được rằng cuối cùng tôi cũng được ôm con trai của mình. Thằng bé còn rất nhỏ, mỏng mảnh với đôi bàn tay bé xíu. Tôi rất muốn bảo vệ nó, để nó luôn được an toàn. Chúa tôi, tôi yêu thằng bé. Giá mà Jade cũng ở đây. Cô ấy sẽ vỡ oà trong hạnh phúc.

Mẹ và Chloe đứng cạnh tôi. Họ cũng vuốt ve lưng, chân và tay Zion. Họ cũng vô cùng thích thú với thằng bé, giống như tôi vậy.

“Chào Zion, ta là bà của con” Mẹ nói, cố gắng thu hút sự chú ý của Zion. “Con khoẻ không?”

Zion nhìn mẹ tôi sau đó nhìn Chloe.

“Xin chào. Ta là cô của cháu, Chloe.” Chloe làm mặt xấu để làm Zion cười. Nhưng thằng bé không cười.

“Hôm nào ta sẽ đưa cháu đi mua sắm. Chúng ta sẽ mua thật nhiều đồ chơi. Bất cứ thứ gì mà cháu thích.”

“Mẹ, đừng làm hư thằng bé.” Tôi nói.

“Đừng lo lắng, con yêu, mẹ sẽ không làm vậy đâu.”

Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng động lạ và quay lại phía sau để xem. Nó phát ra từ chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa mà cha tôi đang cầm.

“Cho con xuống, cho con xuống.” Zion nói. Tôi thả thằng bé xuống và nó ngay lập tức chạy về phía cha tôi và lấy cái điều khiển từ xa.

“Cháu thích nó không?” cha tôi hỏi

“Có, thưa ngài.”

“Hãy gọi ta là ông nội. Được chứ?”

“Được ạ, ông nội.”

Tôi muốn hôn đó tôi đã chơi trốn tìm với Zion. Sau đó chúng tôi chơi Xbox. Sau đó tôi đọc truyện cho thằng bé nghe trên giường trong phòng dành cho khách cùng với cha mẹ nuôi của nó cho tới khi nó ngủ thiếp đi.

Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc bởi cuối cùng tôi cũng gặp được con trai mình. Thằng bé thật tuyệt vời và tôi yêu nó vô cùng. Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của một người cha. Đó là thứ hạnh phúc mà không ai có thể giải thích được.

****

Mấy ngày rồi Laptop bị Virus

Huhuuu

Đầu xuân năm mới thật may mắn quá đi T.T

Sorry vì update muộn nhaaaa

(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN