Tớ Thích Cậu, Thật Đấy! - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Tớ Thích Cậu, Thật Đấy!


Chương 31



– “Bạch Thiên Hân, hôm nay là ngày giỗ của mày, tại mày mà tao trở nên thê thảm thế này”_Kim Ngân rít giọng

5h sáng, tin nhắn từ một số lạ gửi đến nó.Không cần mở mắt, nó đã nhắm được chính xác vị trí chiếc điện thoại (*kinh ha_kinh ha*)

– Nguyền rủa đứa nào nhắn tin vào giờ này_nó

Nó lật tung chăn bật người dậy, mở he hé đôi mắt để đọc tin nhắn

– Nam bảo đã ở trong tay tao, nếu mày muốn gặp lại nó thì hãy đến địa điểm này.Nếu mày không đến, xác của hắn sẽ được gửi đến nhà của mày ! Kí tên: “Mặt nạ máu”

– Cái quái gì đang xảy ra vậy! “mặt nạ máu”…cái tên này nghe quen quá!_nó lục tung lại bộ nhớ để tìm kiếm cái tên lạ kia

Mọi người tập trung ở canteen trường, ngoại trừ hắn và nó

– Hai cái đứa này nghỉ học mà cũng nghỉ chung là sao_Minh Nhật

– Nam Bảo tối hôm qua sang chi nhánh công ty bên nước ngoài có việc gấp rồi, còn Hân sáng này em qua nhà thì dì Bảy bảo nó đi từ sớm rồi_Tú Linh

– Thiên Hân nó có chuyện gì vậy ta_Trương Nhi nhấp nháp thỏi chocolate

– Chắc không có chuyện gì đâu, lười đi học nên trốn đi theo Bảo luôn đây mà, kaka_Minh Nhật cười man rợ

Tiến Đạt ngồi bàn sát ngay bên cạnh, cố ý nghe lén toàn bộ cuộc trò chuyện, nửa vui nửa lo lắng.Hắn đi thì cậu sẽ có thời gian tiếp xúc với nó nhưng bây giờ….nó cũng đi luôn! (*khổ cu cậu quá, này thì yêu đơn phương này*)

– Mau đi tìm Bạch Thiên Hân cho tôi_Tiến Đạt ra lệnh cho một người trong điện thoại

– Nhưng ông chủ dặn…_giọng nói bên kia trả lời

– Cứ làm theo những gì tôi bảo, còn chuyện ba tôi ông cứ để tôi lo_Tiến Đạt nhẹ giọng

– Vâng thưa cậu chủ_người bên kia cúp máy

Trong bóng tối, một người đàn ông trung niên xoay ghế lại, nói chuyện với người vừa gọi điện với Tiến Đạt_người đàn ông đó không ai khác chính là Đặng Quang Quốc, cha ruột của Đạt_chủ tịch tập đoàn Mixture

– Nó nói sao_ông Quốc

– Cậu chủ nói điều tra chỗ của con bé đó_(*thật sự chẳng biết phải gọi cái ông này bằng tên gì nữa*)

– Nói với Tiến Đăng nhốt con bé đó thật kĩ, tuyệt đối không thể để Tiến Đạt biết_ông Quốc

– Vâng thưa chủ tịch

– Trò này chắc chắn sẽ vui lắm đây_ông Quốc uống cạn ly rượu vang

*2 tiếng trước*

Nó đánh gục hai tên lính canh cửa, đạp hàng rào rồi nhảy vào

– Nam Bảo_nó gọi lớn

– Nam Bảo cậu đang ở đâu vậy_nó

Cánh cửa phòng đang khóa đột nhiên bật mở, một toán người xông ra đánh nó.Nó nhận thức rằng tuy bọn người kia có đánh nó nhưng họ không dùng toàn bộ sức lực, vẫn nương tay với nó.Đánh nó đến khi nó cạn kiệt sức lực, không có ý giết…

Nó ngất xỉu, trong lúc đầu óc còn tỉnh táo, nó đã kịp thời lấy điện thoại gọi cho hắn.Thấy nó gọi, nó lập tức bắt máy

– Chưa gì mà đã nhớ tớ rồi à_hắn cười

– Na…m…bảo…cứu….tớ_nó thều thào

Nụ cười trên môi hắn bị dập tắt…hắn cố gắng bình tĩnh

– Thiên Hân à…có chuyện gì vậy

– C…cứu…_nó cố gắng hét vào điện thoại

Một người đàn ông giật lấy điện thoại của nó tắt máy

– Dẫn nó vào trong nhà rồi trói lại.Phái người canh giữ cẩn thận_Tiến Đăng

Hắn thấy nó cúp điện thoại đột ngột, lập tức sắp xếp công việc nhanh nhất có thể rồi bay về Việt…hắn chắc chắn là nó đã gặp nạn.Mãi đến chiều tối nay hắn mới có thể về…vừa về hắn đã tụ tập đông đủ mọi người…kể toàn bộ việc sáng nay

– Chuyện này chắc chắn không đơn giản_Tú Linh

– Chắc sẽ liên quan đến Nguyệt Ánh và Kim Ngân như lần trước_Trương Nhi

– Tớ cũng nghĩ như vậy_hắn

Bàn qua bàn lại, nói lại nói qua mà vẫn chưa có cách giải quyết.Anh nó gọi cho Tuấn

– Tuấn! Thiên Hân sáng nay bị bắt cóc rồi_anh nó

– Tao biết rồi, giờ tao đang bận, khi nào làm xong việc tao gọi lại_Tuấn gấp gáp

Tuấn cúp máy, anh nó lắc đầu chán nản

– Cái thằng hâm này hôm nay bị sao ý_anh nó

Cả đám phái toàn bộ lực lượng đi tìm nó…đã lục tung từng ngóc ngách nhỏ nhất mà vẫn không thấy.Tú Linh cùng Minh Nhật đi vào phòng nó tìm chút manh mối

– Anh lại xem thử cái này đi_Tú Linh cầm một cái mũi tên màu lục, trên thân đỉnh có gắn một chữ “DIE” rất tinh xảo

– Cái này…cái này chẳng phải là kí hiệu của băng đảng “Mặt nạ máu” hay sao

-Mặt nạ máu….sao Hân nó lại dính với ci băng đảng nguy hiểm này chứ_Tú Linh

Minh Nhật lấy điện thoại gọi mọi người về phòng khách nhà nó, trong đó có cả Tuấn

– Chuyện này chắc chắn có dính đến Tiến Đạt_Tuấn

– Tiến Đạt? Là cái cậu học sinh mới chuyển vào ấy hả_Tú Linh

– Sao mày biết?_anh nó

– Tao đã điều tra rất kĩ về thông tin mật của thằng nhóc đó rồi.Tiến Đạt là em trai của Tiến Đăng_người cầm đầu của tổ chức phi quốc gia “MẶT NẠ MÁU”

– Nếu chuyện này là do Tiến Đạt làm thì Thiên Hân chắc chắn sẽ được an toàn, vì cậu ta thích Hân từ buổi đầu cơ mà_hắn

– Không…cậu ta không bắt cóc Thiên Hân…lúc ra khỏi nhà anh thấy người của cậu ta đi tìm Thiên Hân.Chuyện này là do ba của Tiến Đạt làm_Tuấn khẳng định chắc nịch

– Tại sao lại như vậy_Minh Nhật

– Vì theo như anh được biết,quan hệ cha con giữa Tiến Đạt và cha của cậu ấy không được hòa thuận nên cậu ta chuyển ra ở riêng nhưng hàng tháng vẫn có tiền do mẹ gửi đến_Tuấn

– Vậy bây giờ…._Tú Linh

– Đi tìm Tiến Đạt chứ gì nữa_hắn cắt ngang

– “Thiên Hân cậu đừng xảy ra chuyện gì nha, tớ đang đến cứu cậu đây! Đợi”

Để thuận lợi, mọi người tách đi thành cặp.

– Mọi người tìm ai vậy_người giúp việc nhà Đạt

– Cứ để họ vào_Tiến Đạt từ trong nhà bước ra

Mọi người bước vào nhà.Đây là căn biệt thự đẹp nhưng mang theo một vẻ âm u, cô đơn vốn có.Hắn như trúng tà, nhìn ngang nhìn dọc

– Ngồi đi! Mọi người đến đây chắc không phải chỉ để uống ly trà chứ_Tiến Đạt

– Tất nhiên là vậy rồi! Tôi đến đây để nói với cậu về việc của Thiên Hân_Tuấn

– Nói rằng tôi bắt cóc Thiên Hân hả? Tôi không có bắt cóc Hân, tôi đã cho người đi tìm nhưng vẫn không thấy_Đạt không thể kiềm chế nỗi lo lắng

– Cậu bình tĩnh nghe chúng tôi nói đã nào_anh nó

– Vụ mất tích của Thiên Hân có liên quan đến tổ chức Mặt Nạ Máu_Tuấn

– Sao lại liên quan đến MNM chứ_Tiến Đạt

– Chính người anh cùng cha khác mẹ của cậu đã thực hiện việc này dưới toàn bộ sự sắp đặt hoàn hảo của ba cậu – người chống lưng cho cái tổ chức ấy

Tiến Đạt thẫn thờ: không ngờ ông ta lại rảnh rỗi đến vậy!

– Mọi người về đi, tôi muốn ở một mình_Tiến Đạt

Sau khi nhóm của hắn đã về, Tiến Đạt phóng xe đến nhà riêng của ông Quốc

– Đến rồi à?_ông ta bình thản như không có chuyện gì xảy ra

– Ông mau đừng lại cái trò này đi, thả Thiên Hân ra mau_Tiến Đạt

– Có vẻ con quan tâm đến con bé này ghê nhỉ_ông Quốc

– Con bé đó sẽ được thả ra nếu em vào tở chức hoặc vào công ty làm việc cho ba_Tiến Đăng

– Tôi không giống như anh, không phải là nước cờ trên bàn tay của người đàn ông tệ bạc kia_Tiến Đạt

– Nếu con đã nói như vậy_ông Quốc

– Thì con bé kia sẽ phải chết_Tiến Đăng

– Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho hai người được toại nguyện_Tiến Đạt nắm chặt bàn tay

*11 năm về trước

Vào một buổi sáng, Tiến Đạt đang tưới cây cho mẹ thì thấy ba về…cậu rón rén núp phía sau tường, tính mẩm sẽ hù ba một trận ra trò nhưng một cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu đứng hình: ba cậu đang bế một đứa bé và đang nắm tay một người phụ nữ khác

Đạt toan chạy vào nhà tìm mẹ…mẹ cậu ngồi gục bên tủ chén nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của con người từng được cho là có cuộc sống hạnh phúc nhất…nhưng bây giờ…mọi thứ đều chấm hết…tất cả mọi thứ đều đồ vỡ…tình cảm gia đình rạn nứt từ đây

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN