Này Nhóc... Em Là Vợ Anh
Chương 7 - Chương 7
Khi được ôm hôn bức tường một cách đắm đuối thì đầu hắn bây giờ đã được trang điểm thêm một bông hoa tươi thắm ( heo: há há,đáng đời chưa. Hắn: mày muốn chết hay muốn sống *giơ nắm đấm* . heo: dạ dạ em muốn sống ạ *vọt lẹ*). Lúc sau nó và hắn ra khỏi bếp cái mặt của nó thì đằng đằng sát khí còn hắn thì cứ nhe răng ra cười,chắc là lúc nãy bị cụng đầu ảnh hưởng tới não nên bị chập mạch haha.
_ không ngờ hai con tiến triển tới vậy đó – mẹ nó.
_ không có đâu mẹ / vâng tất nhiên rồi bác – nó /hắn. Hắn nói xong thì được nó tặng cho cái lườm cháy áo làm hắn im thin thít.
_ chối làm gì nữa,thấy hết rồi mà còn làm bộ – ba nó nói làm nó tức muốn xì khói đầu ( câu này giống câu ns của Hươngken ghê hihi). Hắn nhà ta thì khoái không tả được cứ tủm tỉm cười mấy lần bị nó đạp vào chân cho mà vẫn không chừa,lỳ như cóc ý.
_ thôi giờ muộn rồi,cháu xin phép cháu về -hẵn tỏ ra lễ phép vớivngười nhớn.
_ vẫn sớm mà cháu,ở lại uống nước đã.
_ dạ thôi ạ.
_ ừm nếu vậy thì cháu về cẩn thận nhé.
Hắn đi khỏi thì mẹ nó rút điện thoại ra gọi cho mẹ hắn kể lể về cái vụ chúng nó kiss nhau,hai bà vừa nói vừa cho ra những điệu cười bán nước hại dân không thể nào mà mê nổi đến nỗi ba nó còn phải rùng mình cơ mà. Buôn song mẹ nó quay sag nó:
_ Như,con nói thật đi.
_ nói gì hả mẹ
_ thì chuyện của con với thằng Minh đó.
_ dạ con nói thật là bọn con không có gì hết,con thề luôn.
_ xíííí,cô chối làm gì,ôi cảm ơn ông trời đã cho con gái của con thoát khỏi kiếp Ép A – mẹ nó vừa nói vừa chắp tay lên trời vái vái vái mấy cái,miệng thì cứ lẩm bẩm như thầy cúng đến nỗi ba nó và nó không chịu nổi nữa đã bỏ lên phòng từ lúc nào đến giờ.
——-nhà hắn———Hắn vừa bước chân vào nhà thì chẳng biết ba mẹ hắn đã phục kích từ lúc nào. Thấy hắn hai người liền chạy ra hỏi lia lịa,,cũng là câu…
_ Minh,có thật không.
_ thật gì mẹ.
_ thì chuyện của con với Như đó.
_ à,đúng ạ – hắn nói rồi cười tít mắt. Được thóp hai người liền hỏi hết cái này đến cái kia làm hắn đau hết cả đầu,không chịu được liền luổn lên phòng luôn….
—–hôm sau—–.
_ hey Như !!! Sao giờ mới đến – Hoàng vỗ vai nó.
_ tôi đến lúc nào thì kệ tôi,liên quan gì đến cậu à.
_ thì tại Hoàng thấy Như đến muộn thôi,sắp vào lớp rồi mà.
_ kệ tôi – hằm hè nhìn Hoàng rồi nó lượn đi luôn. Trên đường lên lớp học thì chẳng biết là hắn chui từ xó nào ra cười.
_ hi
_ cái giề – không thèm nhìn hắn một cái chỉ buông ra một câu chứa sự khó chịu bên trong…vì sao ư.. Tại nó vẫn tức cái vụ hôm qua hắn giám cướp first kiss của mình một cách trắng trợn.
_ sao thế.
_ sao trăng gì giờ này,cách xa tao năm mét nhanh lên.
_ hả ????? Em nói gì cơ.
_ tao nói là mày bị điếc à,tránh ra.
_ em…em…em vừa gọi anh là gì.
_ không nghe thấy sao mà còn hỏi – nói rồi nó nhấc chân lên đạp chân hắn một cái rõ đau làm hắn ôm chân nhẩy cồng cồng như bò điên.
* tùng…tùng…tùng*
Cuối cùng giờ học cũng đã đến,ngồi trong lớp mà nó cứ ngó ngoáy như bọ gậy,lục lọi cái nọ cái kia
_ ơ cái thước đâu rồi.
_ gì thế mày – nhỏ quay sang hỏi nó.
_ mất thước rồi, mày mang không cho tao mượn.
_ tao không mang,còn đang định mượn mày đây nè.
Nó bèn đi mượn bọn trong lớp nhưng chẳng đứa nào cho,bí quá nó đàng mặt dày quay xuống bàn của Thành.
*cộc cộc* nó gõ tay xuống bàn.
*cộc cộc* _ ê cục đá ,cho mượn cái thước coi
_ …….. – Thành không nói gì chỉ liếc qua nó rồi lại đưa mắt ra nhìn cửa sổ.
_ cho tôi mượn cái thước.
_* im lặng*
_ ê điếc hả,cho mượn cái thước – gọi mãi mà cậu không nói gì,bực quá nó bèn đưa tay lên và…..
*bốp* nó táng vào đầu cậu một cái rõ đau làm cậu nhăn mặt ( haha mày mượn kiểu này thì tao đố thằng nào cho mày mượn đấy. Nó : mày tao với ai hả con kia. Heo: với mày chứ còn với ai,mày hơn tao được nhiu tuổi mà bày đặt lên giọng hả. Nó: tao 16t rồi nhé haha,gọi chị đi cưng. Heo: tao cũng 16t nhé haha,tao sjh tháng 7 còn mày tháng 12 nhé haha. Nó: *cứng họng* )
_ muốn chết à – cậu lạnh lùng nói.
_ ơ hay nhỉ,kêu cho mượn thước muốn gãy cả lưỡi mà cái mặt cứ ngơ ngơ như bò đội nơ ý là sao.
_ ủa,Như muốn mượn thước sao không bảo Hoàng,Hoàng có nè – vừa nói Hoàng vừa đưa cho nó cái thước và kèm theo một nụ cười.
_ cám ơn,ít ra cậu vẫn còn hơn cái cục đá khó ưa kia,nhìn cái mặt đã mất cảm tình rồi xìììì – nó nguýt dài.
Câu nói của nó làm cậu cười tít mắt làm cho tim nhỏ đập rộn ràng,rồi cậu vỗ vai nó
_ Như ơi chiều nay Như có bận gì không.
_ không, có gì à
_ thì tại Hoàng muốn rủ Như đi chơi ý mà – cậu gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nhìn nó (đầu bẩn kinh,có chấy hả muahaha ).
_ vậy hả.
_ có được không.
_ ừm
_ hihi thật hả,đã quá à,vậy chiều nay 2h Hoàng qua đón Như nhé.
_ ờ,biết nhà tôi đâu không mà nói.
_ biết chứ sao không – cậu lém lỉnh nói kèm theo cái nháy mắt đầy tinh nghịch làm tim nó xuýt nữa là nhẩy ra ngoài nhưng may sao là lấy tay đỡ kịp,mặt nó thì đỏ hết lên (sao kì vậy,chậc…. Gay văn go rồi ).
_ Như dễ thương ghê hihii – và rồi hai đứa tám tám tám với nhau làm cho hai người khó chịu. 1 là hắn.. 2 là Thành. Hắn thì không nói làm gì,chứ còn Thành thì nghi lắm nha,phải điều tra mới được.
———
Nhà nó…
*king koooongggggggg*
_ ủa cậu đến tìm ai – người giúp việc nhà nó.
_ dạ em đến tìm Như ạ.
_ cậu vào nhà đi,cô chủ đang trên phòng.
Nói rồi cậu lẽo đẽo theo cô hầu vào nhà,sau 30 phút đợi muốn dài cổ như cổ cò thì nó cũng mò xuống. Hôm nay nó mặc cái áo crop top màu đen in hình đầu lâu xương chéo giữa ngực,cái quần jean lửng cạp cao,tóc cột đuôi trâu…ý lộn..đuôi ngựa,mang giày búp bê,và cái mũ lưỡi trai đầy đinh tán. Nhìn nó lúc này vừa dễ thương lại vừa năng động. Còn Hoàng thì áo sơ mi kẻ sọc caro trắng đen,quần tụt giầy nike. Đầu cũng đội mũ lưỡi trai màu xanh in cái mặt con rùa trông ngố ngố,nhìn thì….úi trùi ui đẹp trai quá. Xuống đến nơi thì nó cứ thấy Hoàng nhìn chằm chằm vài mình,miệng thì há hốc.
_ cậu ngậm miệng vào đi,không là ruồi muỗi bay vào bây giờ – nó châm chọc rồi phá ra cười làm cậu ngượng đến chín mặt.
_ à ừm,giờ đi thôi.
_ à,đi xe đạp nhé.
_ hả,đi xe đạp á,thôi mỏi chân lắm.
._ không đâu,tui muốn đi xe đạp,cậu phải trở tui,đi maàaaaaaaaaaa,nha nha nha,được không – nó đưa cái bộ mặt cún con ra làm cậu bối rối vội gật đầu.
_ zê zê,thật hả thích quá – nó nhảy tưng tưng lên rồi bay ra ngoài lấy xe,khẽ cười rồi cậu chạy theo,ra đến chỗ nó thì hai mắt của cậu muốn lòi ra ngoài.
_ đi cái này hả.
_ thì tất nhiên, đẹp không, của tôi tự thiết kế đó – nó háo hức kể,vì cái xe của nó quá ư là độc,cái xe thì nguyên cái bộ xương người màu trắng+đen (tùy mọi người tưởng tượng nhé).
_ hiiii hàng độc nha,Như bây giờ muốn đi đâu.
_ đi đâu cũng được hết.
_ ừm,Hoàng có chỗ này hay lắm á,đi nhé.
_ chỗ nào
_ đi thì biết ^_~
———————
Sau 45 phút cong mông đạp xe ì ạch thì hai đứa cũng đến nơi,đó là một ngọn đồi toàn hoa bồ công anh đẹp mê hồn.
__ woaaaa,đẹp quá,sao cậu biết chỗ này hay vậy.
_ tình cờ một lần đi qua đây thôi,nếu Như thích thì hôm nào Hoàng sẽ đưa Như đến đây chơi tiếp. -Hoàng nói xong thì ngoảnh ra nó thế nhưng…..nó đâu mất tiu rồi,hóa ra là nó đang chạy nhảy tung tăng như xa tăng,hồn nhiên như con điên làm cậu phì cười. Ngồi xuống gốc cây gần đấy đưa mắt nhìn theo nó và lất điện thoại ra chụp lại những khoảnh khắc vui vẻ của nó.
_ ê,ra đây chơi nè – nó vẫy tay. Không nói gì mà chỉ cười rồi chạy ra chỗ nó. Lúc sau chứ không biết chính xác là bao lâu,nhưng mà chỉ biết là lúc đấy nó mệt quá hay sao mà lăn ra ngủ luôn.
—————HEO LƯỜI————–
( Ai công nhận heo lười thì cmt đi haha ).
_ ưm….mấy giờ rồi- nó ngồi dậy dụi mắt.
_ 5 rưỡi rồi.
_ hả,sao không gọi tui dậy.
_ thì tại Hoàng thấy Như ngủ ngon quá nên không nỡ gọi thôi mà.
_ ờ,vậy về đi.
_ ừm,thôi về.
Hai đứa lại đèo nhau về thì….
*bụp*. Nghe vui nhỉ,biết tiếng gì không, đoán đi,nào ai thông minh nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!