Thần Hy Khúc - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thần Hy Khúc


Chương 54



✻ Chương 54 ✻

Vưu Chiếu Hy im lặng một lúc rồi mới bất ngờ nhón chân lên, tặng cho người kia một chiếc hôn nhẹ nhàng ở bên gò má.

“Nếu bây giờ em nói trong mắt chỉ có mỗi anh thôi thì sao?”

Câu từ sượt nhẹ qua vành tai, nhất thời khiến cho nụ cười của Vưu Thần càng lúc càng đậm ý vị.

Đáp lại chiếc hôn cùng câu hỏi của cậu, y duỗi ngón tay lướt nhẹ qua viền môi hồng nhuận xinh đẹp đang hé mở, thấp giọng nói:

“Tốt nhất là em nên như vậy đi, bé con à.”

Không đợi cho Vưu Chiếu Hy kịp trả lời thì Vưu Thần đã sớm xoay người bước nhanh đến cửa phòng. Trước khi rời khỏi đó, y tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của cậu mà để lại một câu.

“Có muốn qua thăm cậu ta thì tranh thủ một chút, đúng mười phút sau tôi đợi em dưới nhà.”

Từ cuối cùng cũng vội vã bị cánh cửa át mất đi âm thanh.

Vưu Chiếu Hy tròn mắt nhìn cửa phòng khẽ khàng đóng lại một tiếng. Vài giây sau, giống như đã thấm tháp được những gì người kia nói, cậu hơi cúi thấp đầu, cười mỉm một cái.

Sau khi sửa soạn tập vở xong xuôi, Vưu Chiếu Hy lập tức chạy sang căn phòng ở đối diện. Đứng chần chừ ở bên ngoài cũng tương đối lâu, cậu lúc này mới nhớ đến lời dặn cuối cùng của Vưu Thần, nhịn không được đành phải gõ cửa.

Không hiểu vì lý do gì mà cậu lại sợ đối mặt với Từ Thiếu Hàn đến như vậy?

Nhớ lại ánh mắt cùng lời nói vào ngày hôm qua của ông ấy, cậu khẽ nhíu chặt mày, trong lòng không có một chút vui vẻ nào. Ngược lại còn cảm thấy hụt hẫng và hơi hướng làm ơn mắc oán.

Nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì có lẽ do Từ Thiếu Hàn quá lo lắng cho con trai của mình mà thôi. Vì dù gì Từ Lương cũng đang ở trong một ổ ma cà rồng nguy hiểm luôn rình rập thế này cơ mà.

Sau khi gõ hai tiếng lên cửa, bên trong cũng có động tĩnh khe khẽ.

Vưu Chiếu Hy kiên nhẫn đứng đợi một chút, vài giây sau liền nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Từ Thiếu Hàn. Ông một tay vịn chặt tay nắm cửa, một tay gác lên thành tường bên cạnh, vô tình che khuất đi khung cảnh ở trong phòng.

Nhìn cậu, ông nhíu mày hỏi, “Có chuyện gì sao, Hy thiếu gia?”

Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Từ Thiếu Hàn một cái rồi cố gắng phóng tầm mắt vào bên trong, nhưng tiếc là sự sắp xếp có chút không tiện cho nên cậu không nhìn thấy rõ Từ Lương đang làm gì.

“Dạ, cháu muốn hỏi Tiểu Lương thế nào rồi ạ? Nghe bảo là cậu ấy bị ốm.”

Từ Thiếu Hàn lúc này mới hạ cánh tay đang gác trên thành cửa xuống, đứng thẳng lưng nhìn Vưu Chiếu Hy.

“Hôm qua Tiểu Lương bị sốt, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi. Có lẽ hôm nay thằng bé không đi học được đâu.”

Vưu Chiếu Hy bất giác liếm nhẹ môi mình một cái, muốn nói thêm nhiều thứ khác ví như giải thích chuyện của ngày hôm qua, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại chỉ thở dài một cái.

“Vậy buổi chiều cháu sẽ qua thăm cậu ấy.”

Từ Thiếu Hàn im lặng gật đầu không đáp. Cho đến khi cậu quay lưng định đi thì ông mới nói với theo một câu.

Chất giọng từ tính ấm áp của một người làm cha khiến cho bước chân của Vưu Chiếu Hy khựng lại.

“Tôi chỉ hy vọng chuyện riêng của hai người sẽ không ảnh hưởng đến Tiểu Lương. Nó chỉ là người ngoài cuộc vô tội thôi. Cậu hiểu ý tôi đúng chứ?”

Vưu Chiếu Hy quay mặt lại nhìn ông, ánh mắt lo lắng của người cha khiến cho cậu cảm giác tội lỗi và áy náy.

Không thể phủ nhận được chuyện kia là của riêng hai người bọn họ, hoàn toàn không liên quan đến Từ Lương. Nhưng chỉ vì sự phân vân lưỡng lự của cậu mà ảnh hưởng quá nhiều đến người bạn thân kia.

Vưu Chiếu Hy im lặng tựa hồ suy nghĩ thật cẩn thận, sau đó nhìn Từ Thiếu Hàn đáp lại một cách chắc nịch.

“Chú Từ yên tâm, cháu không để chuyện kia xảy ra thêm một lần nào nữa.”

Từ Thiếu Hàn chỉ gật đầu một cái rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Vưu Chiếu Hy nhìn cánh cửa vừa đóng không lâu, khóe môi cong nhẹ lên, vô ý lại hữu ý vẽ ra một nụ cười.

Chắc chắn cậu sẽ không để những chuyện như thế kia xảy ra thêm một lần nào nữa.

Nói cách khác thì, Vưu Thần hiện tại và sau này như thế nào đều là do cậu quyết định cả.

Xuống đến sân trước, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen tuyền đầy khí chất đang chễm chệ nằm trước mặt.

Hít vào một ngụm khí lạnh của buổi sớm, Vưu Chiếu Hy mau chóng cất bước đến đó, mở cửa xe ngồi vào trong. Để chiếc ba lô ở trên đùi, cậu quay đầu quan sát vẻ mặt của Vưu Thần một chút.

“Anh…đợi lâu chưa? Vì em nói chuyện với chú Từ một chút cho nên hơi tốn thời gian.”

Vưu Thần tựa hồ không quá quan tâm đến chuyện giữa hai người bọn họ, im lặng cắm chìa khóa và rồi nổ máy. Âm thanh khe khẽ phát ra, con xe mau chóng lăn bánh rời khỏi Vưu gia.

Sau khi cánh cổng ở phía sau lưng tự động đóng lại, Vưu Thần ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, một tay đặt trên vô lăng tùy ý xoay chuyển, một tay gác nhẹ lên thành cửa sổ, tạo ra một tư thế phóng khoáng thoải mái.

“Giữa hai người có chuyện gì để nói sao?”

Nghe hỏi, Vưu Chiếu Hy không khỏi quay mặt nhìn người kia một cái. Một bên sườn mặt cứng cáp rắn rỏi nam tính của y thu vào tầm mắt của cậu.

“Chỉ đều là những thứ quan trọng.” Vưu Chiếu Hy thấp giọng đáp.

Vưu Thần không nhịn được cười nhẹ một cách mỉa mai, sau đó cũng không nói gì thêm.

Trên đường đi, hai người dường như không lên tiếng thêm một câu nào nữa. Khung cảnh ngoài cửa sổ cứ như đang dùng tốc độ tia chớp lội ngược dòng lại. Vưu Chiếu Hy mơ màng nhìn ngắm một hồi lâu, tựa người ra phía sau, thư thái thoải mái tì một bên gò má trên bàn tay.

Sau đó bất ngờ lên tiếng, “Sau này anh không cần để ý Từ Lương quá nhiều đâu. Em nghĩ là anh hiểu được mối quan hệ của bọn em mà. Nhưng em muốn anh hiểu trái tim cùng suy nghĩ của em hơn.”

Dừng lại, Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn người kia vẫn đang im lặng lái xe, nói tiếp, “Người em yêu là anh. Còn Từ Lương là bạn thân của em. Em có trách nhiệm phải bảo vệ bạn thân của mình, cũng như có trách nhiệm luôn với cả trái tim của em.”

Vưu Thần đợi cậu nói xong mới chậm rãi đáp lại, “Vì sao lại khơi gợi chuyện này một lần nữa?”

Vưu Chiếu Hy khẽ cười, “Vì em nhìn thấy được anh vẫn còn lăn tăn cơn ghen tuông của mình.”

Vưu Thần không trả lời, chỉ âm trầm rướn khóe môi lên một chút.

Tiểu Hy, em sẽ không bao giờ biết được lý do vì sao tôi lại muốn giữ chặt lấy em bên cạnh như thế. Con người của em, đôi khi không cần làm gì cũng đủ khiến cho người khác ngước mắt nhìn một cái, sau đó lại vô tình rơi vào lưới tình của em mất thôi.

Chẳng vì lý do gì cả. Căn bản vì đó chính là em. Vì em là một…

Nghĩ đến đây, Vưu Thần chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay kề ngay khóe môi gảy nhẹ xuống một chút.

Sau một khoảng thời gian nhất định, con hắc mã của Vưu Thần cũng đã dừng lại trước cổng trường của Vưu Chiếu Hy.

Trước khi xuống xe, cậu tròn mắt nhìn y, “Buổi chiều anh có đến đón em không?”

Vưu Thần gõ ngón tay trên vô lăng, nghiêng mặt nhìn cậu một cái rồi bất ngờ nhướn người về phía trước, hôn lên môi cậu.

“Em nghĩ tôi sẽ để em đi bộ về sao?”

Vưu Chiếu Hy liếm nhẹ qua môi mình một cách thích thú, “Được, chiều em sẽ đợi anh ở trước cổng. Thế nhé, làm việc thật tốt vào, đừng nghĩ đến em nhiều quá, hỏng đấy.”

Nói xong, cậu lập tức mở cửa rời khỏi xe.

Vưu Thần nâng mắt nhìn theo bóng lưng của cậu đang đi vào cổng trường, sau đó bất chợt nhíu chặt chân mày.

Khung cảnh Vưu Chiếu Hy va phải một nam sinh khác cũng cao ráo sạch sẽ tươm tất, hai người đưa mắt nhìn nhau nhưng theo y cảm nhận thì cậu không ưa lắm người nam sinh kia.

Tuy là vậy, Vưu Thần vẫn là không thích người kia va chạm với bất cứ ai, càng không muốn cậu dùng đôi mắt biếc xinh đẹp của mình nhìn ai quá lâu như thế.

Mải đến khi bóng dáng của người kia thật sự biến mất, Vưu Thần mới lẳng lặng quay đầu xe rời đi.

Ngày đầu đi học trở lại, Vưu Chiếu Hy liền chạm mặt với Lý Thiệu Lâm.

Hai người va phải nhau ở trước cổng trường, rất may là không ai bị ngã đến sấp mặt.

Từ cổng trường đi nhanh vào, Vưu Chiếu Hy không khỏi chán ghét nhìn Lý Thiệu Lâm một cái.

Lý Thiệu Lâm lại tựa như không thèm quan tâm, bộ dáng gương mẫu mỗi ngày được trưng ra, cậu ta lặng thinh bước bên cạnh Vưu Chiếu Hy, toan hỏi một câu.

“Cậu vắng mặt lâu quá rồi nhỉ?”

Vưu Chiếu Hy cũng không vội vã gì tách khỏi người kia, chậm rãi thả bộ, khóe môi vểnh lên chướng mắt vô cùng.

“Sao vậy? Lâu quá cho nên nhớ tôi sao?”

Lý Thiệu Lâm bị hỏi, ánh mắt có chút kinh ngạc, song vẫn lãnh đạm như thường ngày trả lời, “Chỉ là tò mò một chút.”

“Ài, tò mò làm gì chứ bạn Thiệu Lâm?” Vưu Chiếu Hy bất chợt dừng chân, quay mặt cười một cách gian xảo, “Cậu chỉ cần quan tâm anh trai của mình thôi, chứ đừng quan tâm đến những người khác, kẻo…người ta dính đòn vô tội.”

Không để cho Lý Thiệu Lâm phản kháng, cậu hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ gì đó rồi quắc mắt lên nhìn người đối diện:

“Còn nữa, nói với anh trai của cậu, tôi là một đứa thù rất dai. Và anh cậu là một trong số những người đã lưu lại vài ký ức không mấy tốt đẹp trong tôi. Tôi, Vưu Chiếu Hy vẫn còn đợi Lý Thiệu Quân anh của cậu đền một cây sáo đấy.”

Nói xong, Vưu Chiếu Hy nháy mắt một cách mê người, “Nhớ nhắn lại nhé, rắn con.”

Dứt lời, Vưu Chiếu Hy liền xoay người, thong thả đi vào lớp.

Lý Thiệu Lâm đứng một chỗ ở giữa sân trường, mặc kệ những ánh mắt tò mò của bạn học xung quanh, cậu ta siết chặt nắm tay, trong đầu không khỏi lặp lại những lời mà Vưu Chiếu Hy vừa nói.

Lý Thiệu Lâm nhíu chặt mày.

Không lẽ…anh hai đã làm gì cậu ấy rồi sao?

Sau đó, Lý Thiệu Lâm lại bất giác cười khẽ một tiếng lạnh lùng, nhưng cậu ta có cái gì mà dám khiêu chiến với anh ấy như thế chứ?

Qua vài phút nghĩ ngợi, Lý Thiệu Lâm lúc này mới chợt nhớ đến hai tiếng “rắn con” mà Vưu Chiếu Hy gọi mình, chân mày càng lúc càng chau chặt lại.

Rắn con ư?

Cơn ấm ức dần trôi qua, Lý Thiệu Lâm lần nữa đứng lặng người ở giữa sân trường, không khỏi cười một cách mỉa mai.

Được rồi, nếu đã nhận ra tôi là một con rắn thì cậu cũng không phải là một đứa bình thường chút nào, đúng chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN