Thần Hy Khúc
Chương 94
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 94 ✻
Để cho Vưu Chiếu Hy có thể thoải mái tâm sự cùng với người mẹ đã khuất của mình, Vưu Thần đã lẳng lặng rời khỏi phần mộ của Đồng Xuyến Yên, bước đến một khoảng đất trống ở phía bên kia.
Khí trời hôm nay thanh mát, không quá lạnh cũng không oi bức. Mảng cỏ xanh rờn dưới chân y rì rầm một cách khẽ khàng.
Vưu Thần vẫn đứng thẳng người không có chút mệt mỏi, bàn tay cắm sâu vào một bên túi quần, bộ dạng thư thái lại cao ngạo khiến cho một số người khi đến đây viếng mộ đều không khỏi liếc mắt nhìn một cái.
Khi điếu thuốc trên môi cháy hơn một nửa, Vưu Thần hơi híp mắt lại, định sẽ tìm một khoảnh đất trống không có cỏ xanh để dập tắt điếu thuốc. Lúc quay nửa người lại tìm kiếm thì bất chợt nhìn thấy một bóng đèn tựa hồ vụt qua mắt mình.
Vưu Thần thoáng chốc nghiêm mặt lại, tỉ mỉ ngẫm nghĩ về bóng đen khi nãy.
Liệu có phải là mình hoa mắt hay không?
Nhìn chăm chú vào hàng cây trúc ở phía đối diện, Vưu Thần sau một hồi nghĩ ngợi đã quyết định đi qua bên đó xem xét thử.
Bóng đen với tốc độ nhanh nhẹn như vậy, một là ảo ảnh chính y tự vẽ ra, hai là người trong tộc của y.
Hàng trúc càng lúc càng hiện rõ ra trước mặt của Vưu Thần. Một phần khung cảnh đều bị hàng trúc này che khuất, chỉ còn có thể nhìn qua những kẻ hở của nó.
Vưu Thần cuối cùng cũng tìm được một mảnh đất trống không có cỏ, ngón tay thả điếu thuốc ra để nó rơi tự do xuống mặt đất. Sau đó lãnh đạm dùng mũi giày di nó đến tắt ngấm.
Cùng lúc này, bóng đen kia cũng ẩn ẩn lộ diện qua hàng trúc xanh rì.
Vưu Thần nâng mắt nhìn về phía của người đó, khuôn mặt càng trở nên lạnh tanh khó gần.
“Sao anh lại ở đây?” Không đợi người kia có nhận ra mình hay không, Vưu Thần liền tiến tới chủ động cất lời.
Khuất sau hàng trúc là một người đàn ông tương đối chững chạc. Bộ râu quai nón ôm lấy khuôn cằm rắn rỏi tinh tế của hắn, đồng thời đôi mắt mang một màu xanh lá cây khiến cho người khác nhìn vào cảm giác tươi mát thoải mái không ít.
Lười nhác tựa người vào hàng trúc phía sau, người đàn ông lúc này mới thả lõng hai cánh tay sang hai bên, đầu cũng ngẩng lên nhìn Vưu Thần một cái.
Hình ảnh thiếu niên ngày trước bỗng dưng sượt qua tâm trí của hắn, sau đó liền bị hình ảnh một người đàn ông lịch lãm lãnh đạm trước mặt dập tắt khiến hắn không khỏi nở nụ cười.
“Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy.” Câu trả lời ngắn gọn đúng trọng tâm càng làm cho Vưu Thần nghiêm mặt lại.
Nhắc đến mới nhớ, hôm nay chính là ngày giỗ của Đồng Xuyến Yên.
Lúc đồng ý với Vưu Chiếu Hy sẽ đưa cậu đi thăm mộ của mẹ mình, y cũng không nhớ đến ngày giỗ của bà. Trùng hợp hôm nay là một ngày không có quá nhiều công việc, vì thế mà y mới có thời gian để đưa cậu đi.
Không nghĩ hôm nay lại là…
Vưu Thần trong lòng dần thấy lạnh lẽo hơn, các khớp tay cũng căng thẳng mà siết chặt lại.
Người đàn ông đối diện y nhìn vẻ mặt căng thẳng khó chịu kia mà bình tĩnh an nhàn, đứng thẳng dậy đi tới gần chỗ y.
Giọng nói ôn tồn điềm đạm pha một chút mỉa mai cất lên bên tai y, “Cậu đang lo lắng điều gì sao? Vẻ mặt này rõ ràng không phải hoan nghênh vui vẻ khi gặp lại tôi đi?”
Vưu Thần nghe thế, trong một khắc đã gạt đi sự căng thẳng trên mặt mình, khóe môi rướn lên, “Không nghĩ chúng ta có thể tái ngộ tại đây, nên có chút bất ngờ.”
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt hướng về phía một thiếu niên đang gục đầu thì thầm gì đó trước bia mộ của Đồng Xuyến Yên.
“Đó có phải là…”
Vưu Thần nương theo ánh mắt của hắn, nhận ra Vưu Chiếu Hy đang cúi đầu, tựa hồ đang khóc, chân mày cũng chợt nhíu lại.
“Phải.” Vưu Thần thừa nhận, “Đó là con trai của bà ấy.”
“Nó tên gì?”
Nghe hỏi, Vưu Thần ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông một cái, dường như không hề có ý muốn nói tên của cậu ra cho hắn biết. Song, một lúc sau y cũng hạ giọng nói ra.
“Vưu Chiếu Hy.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng rất hào hứng, “Chiếu Hy, tên rất đẹp, người cũng đẹp, thật giống như cô ấy.”
Đoạn, người đàn ông dừng ánh mắt trên người Vưu Thần, thấp giọng hỏi một câu, “Thằng bé hẳn là đã biết mọi chuyện rồi?”
Nhắc đến quá khứ cùng bí mật nhiều năm qua, Vưu Thần chưa bao giờ là thoải mái trong lòng. Vẻ mặt càng lúc càng lạnh như băng, y thầm thở ra một hơi rồi cứng nhắc gật đầu.
Người kia thấy vậy, hỏi tiếp, “Khi nào?”
“Mới đây.”
Người đàn ông nghe thế bỗng dưng rơi vào trầm mặc. Nếu như theo tính toán không sai của hắn thì ngày hôm trước chính là ngày Trăng Máu, là một ngày kiêng kỵ đối với loài hồ ly.
Chiếu Hy kia phát hiện mọi chuyện, liệu có đủ bình tĩnh để không gây ra những điều tồi tệ không?
Người đàn ông hơi chau mày, muốn cất lời hỏi tiếp thì đã bị Vưu Thần chặn lại.
“Đợi đến khi chúng tôi rời đi hoàn toàn, anh hãy bước ra.”
Nói xong một lời này, Vưu Thần cũng không đợi người kia có đồng ý hay không đã quay người rời đi. Bao năm qua, thân phận của hai người đương nhiên vẫn có chút khác biệt.
Người đàn ông nói gì đi nữa cũng chỉ là một người quen biết đối với Vưu gia, không kể đến ngày trước còn phạm vào trọng tội.
Vưu Thần là người sẽ kế nghiệp Vưu gia, vị trí cao hơn hắn rất nhiều bậc.
Câu nói lúc nãy chẳng qua chỉ là một lệnh của y gieo xuống mà thôi.
Vưu Thần trở về nơi phần mộ của Đồng Xuyến Yên thì đã thấy Vưu Chiếu Hy đứng dậy từ bao giờ. Cậu vẫn cúi gằm mặt, hai cánh tay buông lõng ở hai bên, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Thấy vậy, y cẩn thận đi lại gần, áp hai bàn tay lên bả vai gầy nhỏ của cậu.
Vưu Chiếu Hy giật khẽ mình ngẩng đầu nhìn lên, vô tình để lộ những tia hồng hồng trong mắt mình.
Vưu Thần im lặng lau đi nước mắt cho cậu, hồi sau thấp giọng nói, “Em khóc như vậy sẽ khiến bà ấy lo lắng đấy. Đã tâm sự được nhiều rồi chứ?”
Vưu Chiếu Hy hít mũi một cái, bỗng dưng ngoan ngoãn gật đầu đáp, “Vâng, cũng đủ nhiều rồi ạ. Chúng ta trở về thôi. Em thấy mây đã chuyển màu hết rồi.”
Nghe thế, Vưu Thần ngước mắt quan sát bầu trời, quả thực mây xám đã vây quanh một khoảng rộng lớn. Gió cũng dần rít lên lạnh hơn khi nãy rất nhiều.
“Được, trở về thôi.”
Vưu Thần nói xong liền đem áo khoác của mình khoác lên người Vưu Chiếu Hy, sau đó cùng cậu rời khỏi nghĩa trang.
Đúng như lệnh của y, sau khi nhìn thấy hai hình dáng kia đã hoàn toàn đi khỏi, người đàn ông mới chậm rãi bước đến trước phần mộ của Đồng Xuyến Yên.
Hắn ngồi khụy một gối, ngón tay mang theo sự dịu dàng chạm vào tên của bà, khóe môi cong lên cười nhẹ nhàng.
“Xuyến Yên, tôi rất nhớ em…”
…
Thời gian này trường học cho phép học sinh khối 11 được nghỉ một tuần để dành thời gian ôn bài, chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ sắp tới.
Trước đó Từ Thiếu Hàn đã dặn dò Từ Lương khoan hãy tìm Vưu Chiếu Hy hỏi chuyện, tránh khiến cho tâm tình của cậu không được bình tĩnh.
Vì nghe theo lời của ba mình mà Từ Lương đến hai hôm sau cũng không dám bước qua phòng của Vưu Chiếu Hy. Mà chính Vưu Chiếu Hy cũng không chủ động tìm Từ Lương, ngược lại cậu tự nhốt mình ở trong phòng cùng với Tiểu Uyển.
Không phải Vưu Chiếu Hy không muốn gặp Từ Lương, chỉ là trong khoảng thời gian này, tâm lý của cậu thật sự chưa được ổn định cho lắm.
Cơ thể của cậu cũng thay đổi rất nhiều, đến mức cậu không kiểm soát được nó. Đôi khi hai bàn tay sẽ bất ngờ mọc móng vuốt cùng lớp lông màu trắng, đôi khi hai tai bình thường sẽ biến mất, thay vào là đôi tai của hồ ly.
Vưu Chiếu Hy không biết cách kiểm soát bản năng biến thân của mình, vì thế mà sinh ra khó chịu trong người, không muốn gặp gỡ bất kỳ ai.
Chỉ riêng Vưu Thần là người cứng đầu cố chấp, việc y muốn gặp cậu đều hoàn toàn phụ thuộc vào y. Cậu căn bản chẳng thể thay đổi được.
Sau khi Tiểu Uyển đi ngủ, Vưu Chiếu Hy mới rời khỏi bàn học, định sẽ lên giường tìm đọc những cuốn sách mà trước kia Vưu San đưa cho cậu.
Nhưng khi lục tìm hết kệ sách, cậu cũng không ưng được cuốn truyện nào cả.
Khẽ thở dài một tiếng, Vưu Chiếu Hy liếm nhẹ môi mình rồi quay người, mở cửa phòng đi ra.
Trong bụng thầm nghĩ sẽ đi sang thư phòng của Vưu Thần, lục tìm một cuốn sách nội dung phong phú hấp dẫn hơn để đọc.
Ngay lúc cậu đóng cửa rồi ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Vưu Quán Thanh đang bước tới. Hai người nhanh chóng nhìn thấy nhau, vì vốn dĩ không có con đường nào khác để tránh mặt.
Vưu Chiếu Hy đứng bất động nhìn Vưu Quán Thanh sắp đi tới chỗ của mình. Trong đầu cậu tự vạch ra rất nhiều viễn cảnh cẩu huyết, nhưng thật sự mà nói cũng chỉ hy vọng ông ấy sẽ xem cậu là không khí không nhìn thấy.
Hạ tầm mắt nhìn xuống đất, Vưu Chiếu Hy nhận ra mũi giày của ông chỉ còn cách mình một khoảng thôi nhưng hình như không có ý định tiếp tục đi tới.
Khẽ nhíu mày, cậu nhịn không được lại ngẩng đầu đối mặt với Vưu Quan Thanh.
Vưu Quán Thanh sau khi nhìn thấy cậu, ánh mắt khinh thường cùng ác cảm đều lộ ra, áp lên người cậu không sót một chút gì. Hai người vệ sĩ đi bên cạnh ông lại giống như hai con robot, họ đeo kính đen lại đứng thẳng tắp như một thân cây, không động không nói.
Vưu Chiếu Hy vẫn chưa rõ người kia vì sao lại không tiếp tục đi, nhưng cũng không buồn mở miệng hỏi trước.
“Ra là vẫn còn bám trụ ở đây sao?” Vưu Quán Thanh nhìn cậu, cất giọng mỉa mai, “Có phải bây giờ không còn người thân thích liền bám víu vào ngôi nhà này hay không?”
Không người thân thích…
Bốn từ lại như đâm mạnh vào trái tim của cậu.
Vưu Chiếu Hy siết chặt hai bàn tay của mình, mọi lời đều nằm sẵn nơi cuống họng nhưng cậu quyết định sẽ không thốt ra nửa lời.
Vưu Quán Thanh ngược lại khi nhìn thấy bộ dáng cường ngạnh cứng đầu này của cậu thì hứng thú lạ thường. Ông hơi nghểnh cằm lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu.
“Đúng hơn thì, thứ con hoang như ngươi làm gì có người nào có thể thừa nhận được cơ chứ? Loài hồ ly các ngươi chỉ giỏi dùng sắc đi dụ dỗ người khác mà thôi, chẳng được tích sự gì cả.”
Nói đến đây, lời lẽ của ông càng lúc càng đay nghiến khó nghe hơn, “Vưu Thần đối với ngươi cũng chỉ là nhất thời rung động. Cho nên đừng quá tự tin như vậy. Đến một ngày bị ruồng bỏ thì cũng không khác gì mẹ của ngươi đâu.”
Vưu Quán Thanh nói xong liền cười lạnh một tiếng, sau đó thì tiếp tục đi về phía trước. Hai tên vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Vưu Chiếu Hy từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng, nhưng sẽ không ai để ý đến bàn tay đặt trên nắm cửa đã trắng nhợt nhạt từ bao giờ.
Cậu cúi gằm mặt, môi bị cắn hằn lên vết răng sâu.
Không để Vưu Quán Thanh kịp lúc rời khỏi hành lang lầu hai, Vưu Chiếu Hy đã quay người lại, ánh mắt căm phẫn đặt lên bóng lưng của ông ta.
“Ông nói loài hồ ly chúng tôi chỉ giỏi dùng sắc thôi sao?”
Giọng nói của cậu lãnh tĩnh vang lên, dội đến bên tai của Vưu Quán Thanh khiến ông phải dừng chân, quay đầu liếc lạnh cậu một cái.
Khoảng cách của hai người đã bị kéo xa, nhưng âm thanh vẫn có thể truyền qua truyền lại rõ ràng.
Vưu Quán Thanh im lặng để xem cậu còn có thể phản kháng đến mức nào.
“Số phận của mẹ tôi đáng thương như vậy cũng vì những gã đàn ông như các người đều thối tha cạn tình. Tôi không nhất thiết phải có cha, vì chính tôi cũng cảm thấy người là cha của tôi cũng không đủ xứng đáng. Con hoang sao? Xin lỗi, tôi có mẹ đấy.”
Dừng lại một chút, Vưu Chiếu Hy hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác làn hơi truyền vào đến phổi, vô tình khiến cho những nơi xung quanh trong lồng ngực đều lạnh buốt.
Các ngón tay vì tức giận mà nắm chặt vào nhau, móng tay cắm vào da thịt, rất nhanh đã hằn lên dấu vết.
Tuy rằng trong lòng đang cực kỳ căm phẫn, nhưng ánh mắt cùng lời nói của cậu lại cường ngạnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Ông nói đó chỉ là nhất thời rung động thôi đúng không?”
Vưu Chiếu Hy khẽ cười một tiếng mỉa mai, “Nhưng mà, có phải trong giây phút ông cầm súng lên thì con trai của ông gần như hy sinh cả mạng sống để bảo vệ cho tôi hay không?”
“Là tôi quá giỏi để khiến người khác phải hy sinh vì mình hay là con trai của ông quá si tình đến ngu ngốc?”
Dường như nhận ra được sắc mặt của Vưu Quán Thanh dần thay đổi một lúc một tệ hơn, Vưu Chiếu Hy liền cong khóe môi của mình lên, cười nhàn nhạt:
“Vưu Quán Thanh, cuộc đời còn rất dài, những lời ông nói ngày hôm nay, về sau chúng ta sẽ tính đến.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!