Cô Dâu Hoa Yêu
Chương 64
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xám
Bầu trời xanh lam, ánh nắng rơi xuống từ giữa cành lá chằng chịt của cây cối, rơi lên mí mắt, hình thành một mảng màu vàng mơ hồ. Làn gió mùa thu đã khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hàn Đan tựa vào băng ghế của công viên nghỉ ngơi khép cổ áo lại.
Cách đó không xa, Hàn Song đang nhảy nhót lung tung chỉ huy nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho người mẫu trang phục, người mẫu là hai nữ sinh viên đại học khoa truyền thông, đã kí hợp đồng với shop online của bọn họ, khi có hàng mới về sẽ đến mặc thử rồi chụp hình, dùng để quảng cáo cho shop online. Các cô gái đang tươi cười rực rỡ dưới cây ngân hạnh cao to vàng óng đầy đất, khiến cho trong tiết thu lạnh lẽo bất giác hiện ra sức sống. Hai nam sinh cao lớn lấy nước khoáng và quần áo cho bọn họ, yên lặng chờ ở một bên, thỉnh thoảng đáp lại bằng ánh mắt hơi cười.
Chính là cái tuổi đó, chỉ ngẩng mặt mỉm cười đã có thể đẹp đẽ như vậy; có tình cảm đơn thuần nhất và bầu bạn thân mật nhất; có tấm lòng giản đơn và sự hồn nhiên chưa trải qua sự đời; có nhiều thời gian có thể nhân danh thanh xuân để tùy ý tự do.
Nhìn từ xa lại bắt đầu sinh lòng hâm mộ. Hàn Đan tự giễu mà nhếch miệng.
Lại có xúc động như vậy, quả nhiên là già rồi. Cô thở dài. Tuổi hai mươi tám, lưu luyến trên cái đuôi của thanh xuân, nhưng dường như đã già cỗi. Giống như ngồi trên chuyến tàu đang lao vùn vụt, vào lúc bốn mùa luân phiên đi về phía tuổi già mà không hề trở lại.
Trong lúc bất ngờ, một cái bóng đen đi tới, ở chính giữa mặt, dọa cô nhảy dựng lên.
Thì ra là chiếc áo khoác.
“Chị còn tiếp tục mặt ủ mày chau như thế sẽ già nhanh hơn đấy.” Hàn Song giống như con giun trong bụng cô, ném cho cô một ánh mắt khinh thường, cầm lấy cái chai tu ừng ực mấy ngụm nước lớn.
“Con mắt nào của em thấy chị mặt ủ mày chau hả?” Cô trợn trắng mắt.
“Không có chuyện thì một mình than thở cái gì?”
“Chị chỉ là cảm khái thanh xuân trôi qua một lát thôi.”
“Thôi ~ Chị đang nhớ Kỷ Vân Dực phải không.” Bình thường cô bé rất tùy tiện, lúc này lại cực kỳ nhạy bén, cứ giống như Đường Bá Hổ để lộ vuốt nhọn, hung hăng cào một vuốt lên lòng người. Thấy Hàn Đan không nói gì, cô bé chống nạnh quở trách: “Rốt cuộc người đàn ông đó có chuyện gì thế, phẫu thuật thành công cũng đã sắp qua hơn nửa năm rồi, còn trốn ở nước Mỹ không quay về?”
“Bên anh ấy có chuyện cần xử lý mà.”
“Chuyện gì mà có thể bận đến mức hoàn toàn không có thời gian xuất hiện gặp chị một lần? Hai ngày trước em còn thấy trên báo…” Liếc thấy vẻ mặt có chút cô đơn của chị gái, cô cố gắng nuốt câu phía sau xuống, bỏ lại một câu “Bọn họ đã thay xong trang phục rồi, em đi xem thử” rồi vội vàng bỏ chạy.
Hàn Đan ngồi yên lặng, cuối cùng vẻ cô đơn giữa khuôn mặt khó mà đè nén hiện lên từng chút một.
Phải làm thế nào mới có thể làm như không thấy đây?
Những tin tức liên quan đến anh bay rợp trời đất.
Hẹn hò đêm khuya với nữ minh tinh mới xuất hiện, hành động thân mật với người mẫu có ảnh bê bối, ngôn từ phách lối trong đàm phán thu mua. Người thừa kế của Kỷ thị bình thường ít giao du với bên ngoài đột nhiên xuất hiện với cách như vậy ở nơi đầu sóng ngọn gió của giáp giới giải trí và thương nghiệp, đã chiếm giữ hết ánh mắt của mọi người. Biểu cảm cong môi mỉm cười của anh trên tuần san vẫn anh tuấn mê người như thế, rơi vào mắt Hàn Đan lại có vẻ xa lạ đến vậy, giống như chiêm ngưỡng một pho tượng sáp thập toàn thập mỹ, chỉ có thể xác quen thuộc của anh.
Nhưng mà, anh từng nói với cô thế này.
“Anh biết anh không nên để em chờ, nhưng xin hãy cho anh một chút thời gian, thời gian này cho dù xảy ra chuyện gì, xin hãy tin tưởng anh vô điều kiện.”
Giọng điệu vô cùng trịnh trọng của người đó trong điện thoại khiến cô vô cùng kinh ngạc. Cô băn khoăn trong sự chờ đợi từng ngày, anh lại cắt đứt toàn bộ liên lạc, buôn bán làm ăn ở bờ bên kia đại dương. Những tin tức kia hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, thế giới anh đang ở là nơi cô phải ngẩng mặt lên đến tận khi cổ mỏi nhừ cũng không thể nhìn thấy rõ. Những lý do khiến cô tiếp tục kiên trì bị hao mòn gần hết khi nhìn thấy mỹ nữ đổi mới liên tục bên cạnh anh. Mà mặt khác sự hoài nghi và ngờ vực lại sinh trưởng giống như cỏ xuân.
Anh nghiêm túc sao? Anh sẽ quay về sao? Anh còn nhớ cô sao?
Kỷ Vân Dực, em rất nhớ anh. Em sắp không kiên trì nổi nữa…
Trong biệt thự ở Seattle.
Bữa trưa còn chưa bắt đầu, Kỷ Bình Xuyên ngồi xuống vị trí đầu tiên của bàn ăn dài, nhìn lướt qua chỗ ngồi trống không bên tay phải, mi tâm cau chặt. Con trai cả Kỷ Trạch Ninh trước giờ không tham gia công việc kinh tế của gia tộc cũng vừa thay đổi hình tượng thoải mái lôi thôi của trường phái nghệ thuật ngày trước, đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, khiến bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn.
“Đi gọi nó thêm một lần.” Chủ mẫu nhà họ Kỷ Tống Mẫn Anh sắc mặt không tốt thấp giọng dặn dò người hầu lần thứ ba.
Cuối cùng, Kỷ Vân Dực khoan thai đi đến khoác một chiếc áo ngủ rộng thùng thình xuất hiện trong phòng ăn, lẹt xẹt dép lê ngồi xuống bên bàn, dáng vẻ còn buồn ngủ. Mùi rượu trên người khiến anh trai ruột bên cạnh anh cũng không nhịn được liếc mắt nhìn qua. Anh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, có lẽ là cảm thấy đắng, liên tiếp bỏ vào trong ba viên đường vuông, sau đó không chút để ý cầm dĩa lên, hoàn toàn không chú ý đến áp suất thấp trên bàn ăn.
“Con đang có thái độ gì, không nhìn thấy ba con và mẹ ngồi ở đây sao?” Gương mặt Tống Mẫn Anh lạnh đến mức sắp rớt mảnh băng xuống.
Năm nay bà gần năm mươi tuổi, Kỷ Trạch Ninh và Kỷ Vân Dực đều do bà sinh ra. Cô Tống sinh ra ở gia đình dòng dõi có học, ba là ngôi sao sáng của văn học, mẹ là danh gia quốc họa, được nghệ thuật hun đúc, bản lĩnh quốc họa thâm hậu, tuổi còn trẻ đã làm trưởng phòng của phòng trưng bày nghệ thuật. Kỷ Bình Xuyên lại là một người làm ăn chính hiệu, trong mắt không có nghệ thuật mà toàn là lợi nhuận, xem lướt qua tác phẩm nghệ thuật chỉ vì kiếm tiền. Hai người thành hôn do chỉ thị của cha mẹ, một nội một ngoại, một tĩnh một động ngược lại cũng bổ sung rất hài hòa. Con trai cả Kỷ Trạch Ninh bản tính tự do tản mạn, từ nhỏ thành tích không tốt nhưng lại phát sáng tỏa nhiệt trên con đường nghệ thuật, cuối cùng Kỷ Bình Xuyên đành phải từ bỏ ý định để anh thừa kế, mặc anh trở thành một nhà thiết kế trang sức hàng xa xỉ. Mà con trai thứ hai Kỷ Vân
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!