Lệ Hải Đường
Phần 8
Hạnh phúc thật sự đã mong manh thoáng qua đời tôi,tình như những áng mây trôi chỉ có thể nhìn và k thể chạm tới…tôi ngồi dậy hình ảnh anh mở cửa vào phòng nhìn tôi cười …tôi thở mạnh mồm k thể ngậm lại ,trái tim đau và khó chịu,biết khi nào mới có thể quên kỉ niệm thương nhớ vẫn chưa vơi,giá như anh vẫn còn đâu đây…tôi cười rồi chạy xuống dưới nhìn chiếc ghế anh ngồi ăn cùng tôi …tôi cào xuống chiếc ghế hét lên…rốt cuộc anh đang ở đâu sao không gọi em dù chỉ là 1 lần thôi cũng được tại sao em xin anh quay về đi ( tôi gục xuống và cứ thế khóc cho đến khi k còn nước mắt để khóc)…3 tháng sau tôi rời Việt Nam sang Pháp để làm việc bên đó cùng anh trai,Trà vẫn ở với Dì con bé k muốn xa dì ,,,,Trước khi lên máy bay anh tôi gọi
_Đi cẩn thận nhé sang tới nơi anh đón
_Được rồi mà cẩn thận do người lái máy bay nữa chứ
_Uk anh cứ nói vậy ,thôi em đi đi ( tôi lên máy bay ngồi cạnh 1 người phụ nữ trông rất quen như thể đã gặp ở đâu)
_Cháu gặp cô rồi hay sao ý ạ nhìn cô rất quen
_Vậy à vào lúc 11:36p ngayxxx tại thang máy toà nhà T lúc đó cháu đang đi vs bạn trai
_À đúng rồi ạ cháu nghĩ mãi k nhớ được ra (tôi cười)
_Sao rồi k lấy cậu đó đúng chứ
_À vâng không cô ạ cô nói đúng lắm
_Vậy đã lấy được người cao quý đó chưa ( tôi vội tắt nụ cười nhìn bà cô xem bói này)
_Sao cô biết đươc
_Chắc chắn chưa cậu ta đâu phải người ở đây ( tôi hoảng loạn quay đi có lẽ cô ý đoán bừa thôi) nhân duyên trong nhân gian chưa ai có thể lý giải vì sao lại gặp nhau,vì sao lại đến dc với nhau và vì sao lại yêu nhau ( bà cô nhìn thẳng vào tôi) tôi đã nói vs cháu có duyên sẽ gặp lại mà…( tôi k nói dc câu gì) …đến khi tới nơi tôi cứ nhìn người phụ nữ đeo đầy lắc vàng này cô ý quay lại tôi vội lảng…này cháu có gì muốn nói không ( tôi lắc đầu) cháu có rất nhiều thứ muốn hỏi đúng k ( bà cô quay lại nhét vào tay tôi tờ giấy địa chỉ) đây là nơi tôi ở lại chỉ trong 3 ngày nếu sau 3 ngày cháu có muốn tìm tôi cũng k dc đâu ( bà cô quay đi vệ sỹ và người đón lên xe đắt tiền)…tôi nắm chặt tờ giấy…tiếng anh tôi gọi
_Hải Đường lại đây ( tôi quay lại cười tươi vs anh)
Tùng: Mệt không về thôi chị Liên nấu nhiều món ngon lắm
_Không em khoẻ lắm rất khoẻ luôn ( về tới nơi anh chị ở họ đã kết hôn và có 1 bé được gần 2 tuổi)
_Em ở phòng này nhé
_Nếu công ty có chỗ ở thì k cần đâu anh e ở lại 1,2 hôm thôi
Liên: Em nói gì vậy chúng ta là ng 1 nhà mà sao lại ở riêng được
Tùng: Uk nói dở hơi vậy chờ cái Trà lớn a đón nốt sang nào ăn thôi ( nhìn anh chị ăn vui vẻ tôi cũng thấy vui lây ) à đợt 3 năm trc anh và chị nghĩ mãi k hiểu lý do gì về Việt Nam kì lạ
_Chắc nhớ em và Trà nên về thôi mà
_Chắc vậy rồi ,ở đây lạnh lắm ra đường nhớ mặc ấm nhé
_Vâng à anh này anh có nhớ đợt em đi học anh có gọi về cho em Face time ý a cho em xem tuyết nơi đó là đâu vậy ạ
_Đó là công viên có bức tường tinh yêu mà các cặp đôi đến để viết lên đó đấy đẹp lắm
_Vâng vậy ăn xong em sẽ đi ( ăn xong tôi ra công viên đó nhìn chỗ mà Thành từng đứng,tôi cũng tựa má vào đó như Thành tưng làm nhắm mắt và cảm nhận như thể anh đang đứng cùng tôi vậy)…2 ngày trôi qua mai là ngày tôi đi làm tôi đến đây và nhắm mắt nói: ” Em sẽ phải đi làm có lẽ 1 tuần chỉ đến đây 1 lần được thôi nếu anh cảm nhận được thì hãy tìm đến em nhé”…tôi mở mắt rồi xoa xoa lên tường chợt thấy có dòng chữ bằng tiếng Pháp tôi đã học qua nên có thể hiểu nó có ghi là :” Dù là cơn mơ băng giá dù đợi chờ là nỗi xót xa,dù đời này bao nhiêu bão giông anh vẫn muốn được nằm kề bên em”…kí tên : Thành ( tôi ôm mồm có lẽ đây là lời Thành dành cho tiền kiếp của mình)…và 1 dòng nữa Thành ghi : ” nếu đang yêu nhau chỉ cần nhìn mưa sẽ nhớ nhau hơn,thế nhưng sao chia tay lại sợ giọt mưa thấm đẫm cô đơn,sao anh không thể nào buông tay để quên được em ( tôi đang đứng trời đổ cơn mưa như nói với tôi rằng câu nói này đang dành cho tôi)…kí tên : Thành yêu em Hải Đường ( tôi nhăn mặt gào lên) lý do chia tay là gì anh nói đi ,nếu anh yêu em đến vậy thì lý do chia tay là gì đồ khốn chỉ bỏ đi là xong ….về nhà trong trạng thái ướt sũng mặt vô hôn anh trai và chị dâu tôi định hỏi nhưng thấy tôi đi thẳng vào phòng họ lại thôi…tôi quay đi vào phòng thay đồ rồi tờ giấy trên bàn của người phụ nữ kì lạ rơi xuống chân tôi,,,mai cô ta sẽ đi mình k còn nhiều thời gian mình nhất định phải hỏi…( tôi choàng áo chạy đi anh tôi goii với)
Tùng: Này đang mưa to đấy em đi đâu vậy ( vẫy xe đến địa chỉ tôi hồi hộp )…đến nơi 1 căn nhà riêng khá to cổng mở sẵn như chờ tôi…vào sảnh người làm ở đây cúi đầu mời tôi
_Xin cô đi theo bà chủ đang chờ trên lầu ( lên tới nơi 1 căn phòng tôi gõ cửa)
_Cháu là cô gái trên máy bay cháu muốn hoi vài điều dc k ạ
_Vào đi
_Vâng ( tôi đẩy cửa vào 1 căn phòng với những đồ cổ xưa và người phụ nữ này cũng ăn mặc áo gấm rất kì lạ)
_Chắc cháu thấy lạ lắm ,ngồi đi ta biết cháu sẽ tới
_Cháu muốn hỏi về ( bà cô suỵt)
_Hỏi về 1 người đàn ông độ 35 tuổi đến bất thình lình và đi bất thình lình ( vừa nói vừa châm nến)…
_Vâng đúng rồi ạ người đó có nói
_Nói đến từ quá khứ và rồi có khi là 1 phù thuỷ
_Hoàn toàn đúng cô bói dc cả điều đó ạ ( bà cô cười lớn)
_Cháu có tin người đó là phù thuỷ không?
_Cháu không biết nhưng người đó có năng lực ( bà cô nhìn cánh cửa đóng lại)
_Năng lực của người đó hơn cháu nghĩ đấy ông ta là dòng dõi đế Vương sống ở niên đại 1000 năm trước ( bà bỏ 1 bức tranh vẽ Thành đang ngồi rất giống anh ta mặc bộ áo gấm như lần đầu tôi mơ thấy vậy)
_Anh ta thật sự đến từ quá khứ
_Đúng thế muốn gặp lại còn phải xem cháu có duyên và bản lĩnh không cửa ải để gặp người đó rất khổ cháu sẽ k chịu nổi đâu
_Có thể gặp lại dc k nếu có bằng cách nào ạ hãy chỉ cho cháu
_Từ từ nào gặp lại để làm gì cháu đa nghĩ đến chưa?
_Cháu chưa nhưng cháu thật sự nhớ ng đó ( bà cô thở dài)…
_Nhớ chưa đủ ta thấy buồn cho 1 cô gái ở đây lại yêu người đàn ông sống ở niên đại 1000 năm trước cậu ta có thể nhớ cũng có thể quên nhưng ta nghĩ cậu ta k quên cháu bởi vì cậu ta đứng đầu giới tà thuật nên mới có thể đến đây và quen cháu rồi yêu cháu
_Vậy sao anh ta không tới tìm cháu
_Cái đó cháu phải tự tìm cho mình câu trả lời khi Hoàng hôn xuống 1 nửa đúng với chân trời ta sẽ đưa cháu tới thế giới đó chỉ có điều cháu hãy ghi nhớ khi nào cần hãy hô Giúp cHáu với ta sẽ đưa cháu trở lại ngay và nếu khi tìm dc câu trả lời cháu phải quay về thế giới này hiểu ý ta không?
_Cháu rất muốn tới nơi người đó sống hãy giúp cháu?( Nến thổi tắt phụt bà cô nắm tay tôi )
_Mặt trời đã xuống hoàng hôn đang dần tắt hãy đưa cô gái này tới nơi xa xôi vạn dặm k thể đo để linh hồn và trái tim k chết hãy giúp tôi ( mưa đập rầm vào cửa kính ) k dc mở mắt ( tôi sợ ôm đầu cho đến khi đang quỳ tôi thấy mọi người xì xào bàn tán)
_cô kia ăn mặc lạ thế chắc dở hơi rồi ( tôi ngẩng lên lạnh rét run khung cảnh nơi đây họ ăn mặc đều đẹp sao kì vậy quá khứ cơ mà có đi nhầm không)…tôi nhìn đây là năm 3xxx0 đây là tương lai mà không phải quá khứ!( tiếng nói vang lên chỉ tôi nghe thấy của bà cô)
_Cậu ta bỏ qua thì quá khứ đang sống ở tương lai lâu rồi ,quá khứ thì sao sống dc nữa chết lâu rồi ,cậu ta đang sống ở tương lai
_Vậy sao mặc áo gấm ạ
_Thì ta mặc cho đẹp thôi ở đó hiện đại nhưng đang tồn tại chế độ vua chúa áp đặt k như chúng ta thế giới chúng ta thay đổi theo năm tháng còn họ dập khuôn chế độ chỉ có phong thái khác thôi ( tôi đang nhìn tôi đang quỳ ở giữa đường 1 chiếc siêu xe đi tới lao vụt tới người dân kéo)
_Cô gái điên à k tránh sao
_Sao đi k có luật giao thông vậy ạ
_Cậu ta là con của người giàu nhất làng này ăn chơi có tiếng ai dám động mà cô gái này ăn mặc lạ vậy hỏi cũng lạ hay là bị hâm ( đi trên phố họ nhìn tôi xì xào,tại đi vội mình mặc quần ngủ chân đi tất lại chiếc nọ chiếc kia nhục thế chứ hắn ở đâu nhỉ)…tôi thấy có mấy người mặc áo màu xanh tím than đang quật mấy người trên phố ,quật họ đến chảy máu ra áo rồi có cả phụ nữ,thấy tôi họ nhăn mặt hô
_Con bé kia ở đâu ra vậy bắt lấy nó ( tôi quay đi chạy thục mạng rồi gọi)
_Giúp cháu vơi
_Không được ta chưa hồi năng lực phải 1,2 hôm mới có thể đưa cháu quay lại dc
_Sao cô k bảo sớm thế thì chết mất ( tôi cắm cổ chạy chạy qua 1 căn nhà tôi rẽ vào thì thấy 1 đôi vợ chồng rất giống bố mẹ tôi ,ho đang khóc lóc nhìn ban thờ con họ vừa mất) mẹ ,mẹ ơi ( tôi lao tới ôm ) mẹ ơi mẹ nhớ con không con của mẹ đây Hải Đường đây mẹ ơi ( tôi khóc tu tu)
Mẹ: Cô là ai sao lại vào đây sao lại gọi mẹ
Bố: Cháu là ai vậy
-Bố mẹ k nhận ra con ah con đây con chính là con của bố mẹ từ kiếp trước đây
Mẹ: Cháu này sao vậy ( Đám người áo tim vào kéo tôi ra)
Áo tim: Đi nào ( họ kéo tôi bố tôi giữ)
Bố: Xin các quan cháu nó nhà tôi học thời trang nên ăn mặc hơi hướng phá cách là con tôi đấy ạ
Mẹ: Kìa mình,mình nói gì vậy
Áo Tím: Thế sao ta hỏi ngươi lại chạy hả ( Họ quật liên tiếp vào tôi bố đỡ)
Bố: Tôi xin tôi lậy tha cho cháu nó nhỏ dại lắm tôi xin các ngài ( Họ sống đúng như thời xưa đánh đập ng khác 1 cách tàn nhẫn)…
_Nể tình nhà vừa có đứa chết tao tha cho (Mẹ chạy ra đút phong bì cho vào áo họ,họ liền ậm uk quay đi)…tôi ôm mặt khóc khi thấy họ đánh bố
Bố: Bà nó này tôi thấy đứa trẻ này tôi lại thấy nó như con mình có lẽ do k dc bình thường nên vậy
Mẹ: Tôi cũng thấy vậy ông có sao không,con gái nhà ở đâu có nhà không
_Bố mẹ k nhận ra con à con là con của bố mẹ đây con k có nơi để về bố mẹ biết k anh Tùng lây vk sinh con rồi ( tôi kể rồi bố thở dài)…
Bố: Hnay cứ ở lại đây mai cháu có thể đi
Mẹ: Qua đây ở đây mặc như vậy họ sẽ nói bị điên đấy con ,con gái cô có rất nhiều quần áo lại đây ( mẹ kéo tay tôi vào phòng tủ đồ rất lớn toàn váy vóc thương hiệu đẹp mê) cứ lấy bộ nào con thích nhé con ( tôi lấy bộ quần bò thêu hoa áo phông trắng bỏ bộ ngủ ra) mẹ chải đầu cho tôi nhẹ nhàng rồi tự dưng bật khóc
_Mẹ sao vậy
_Nghe cháu gọi mẹ cô nghĩ đến con gái cô nó bị chết đuối 2 hnua là lấy ck mà lại mất nhà cô chỉ có mỗi 1 đứa con gái
_Mẹ có con mà con k có nơi để về đâu con sẽ ở đây với mẹ ( tôi ôm bà,bà thở dài vuốt tóc tôi)…đêm đó tôi mệt lăn quay ra ngủ rồi nghĩ kb anh có đang tìm mình không,m quên k nhăn rồi chợt tiếng vọng lên của bà cô
_Yên tâm ta nhắn rồi giờ đi tìm ông ta đi
_Cháu kb cháu đang ở đâu nữa nhưng cháu gặp bố mẹ cháu ở đây kiếp này họ vẫn là vk ck
_Uk nhân duyên mà khó nói lắm ( tôi thở dài rồi nghe thấy dưới sân bố mẹ nói chuyện
Bố: Con bé ngủ rồi à
_Tôi vừa lên thấy nó cứ đang nói chuyện 1 mình con bé nói k có người nhà cũng k có nơi để về
_Thấy nó giống con mình quá bà ạ hay là
_Hay là cứ để con bé ở lại đây nhé ông chúng ta neo ngươi mà,nhà ta nghèo cũng k có gì mà để con bé có ý đồ xấu
_Uk bà vui là đươc rồi ( tôi thấy bố ôm mẹ vậy là ở kiếp này bme vẫn k sống sung sướng nhưng lại yêu thương nhau)…tôi ôm mặt khóc cuộc sống ở đây tuy dc vẹn toàn nhưng thật đáng sợ ( bên nhà hàng xóm có tiếng hét của 1 cô gái tôi thò đầu ra ngó đám lính áo tím đang kéo 1 cô gái ra khỏi nhà)
Lính: Ra đây quan gia thích là phúc phần của nhà mày còn chống đối giết cả nhà ( tôi đang đinh với quát thì mẹ kéo tay tôi)
Mẹ: Đừng con gái ,nơi đây k phải chỗ con có thể phát ngôn theo ý được
_Nhưng họ đang bắt ép cô gái đó
_Đó là số mệnh của cô gái đó không còn cách nào khác đâu con…
_Ở đây là đế chế gì vậy ạ ( nghe tôi hỏi đế chế mẹ bật cười)
_Nơi đây có vua là người cao nhất chúng ta chỉ là 1 ngôi làng nhỏ làm nông mà thôi
_Con cần tìm người
_Ai vậy ( tôi móc túi mở điện thoại ra mẹ xem rồi gạt vội vã mồ hôi)
_Cháu là ai tại sao cháu lại có hình
_Mẹ con muốn biết anh ta là ai
_Ông ơi ông ( bố chạy lên khi mẹ gọi lớn) đóng cửa nhà vào có chuyện lớn rồi ( mẹ kéo tay tôi ngồi rồi nhặt điện thoại dơ lên cho bố xem bố sợ)
Bố: Sao lại có hình của người ( bố quỳ sụp xuống)
Mẹ: Ông làm gì vậy đâu có ai mà quỳ bức ảnh này chụp khi nào
_3 năm trước ạ
_Nói dối máy điện thoại mới dc thông dụng năm ngoái sao lại từ 3 năm trước được ( thế giới của họ lạc hậu dập khuôn chế độ cổ xưa)
_Con k nói dối hai người phải tin con
Bố: Cháu là ai đến từ đâu
_Con đến từ nếu nói thì con đến từ 1 thế giới khác tách biệt ( mẹ ôm đầu)
Mẹ: Nghe ta nói đây xoá bức hình này đi nhanh ngay khi còn có thể nếu k chết cả nhà con hiểu không ta quý con muốn giữ con làm con nuôi nhưng người này con tuyệt đối k dc nhắc tới
_Vậy hai người cho con biết người này là ai
Bố: Đó là tam hoàng tử của đức vua người độc ác nhất trong triều đình cậu ta rất tàn độc
Mẹ: Thái tử mới tàn độc ông nói sai rồi
Bố: Chúng ta k thể giữ cô bé này được bà ạ có quá nhiều uẩn khúc ( tôi dơ tấm ảnh chụp cả nhà ra mẹ giật mình)
Mẹ: Ông nhìn xem kia chẳng phải là tôi và ông sao?
Tôi: Đây là con và đây là anh trai và em Trà ở kiếp khác hai người đã sinh ra chúng con ,con là con gái của hai người
Mẹ: Ông ơi ngay khi con mất ông trời đưa con bé tới vậy là ý trời rồi
Bố: Tôi hoang mang quá bà ạ nhưng nhìn con bé rất quen thuộc
_Bố mẹ cho con biết gặp anh ta ở đâu được
Mẹ: Con nói cẩn thận ở đây k dc chụp cũng k dc vẽ lại hình của các hoàng tử đâu
_Sao lại cổ hủ vậy ạ con quen người này nếu găp anh ta chắc chắn sẽ nhận ra con
Mẹ: Bây giờ con ngủ đi ngày rằm hàng năm các hoàng tử và công chúa sẽ đi qua đây còn 5 hôm nữa hôm đó chắc chắn có tam hoàng tử
Bố: Mình ơi mình điên rồi bà làm vậy khác nào hại con bé và hại cả nhà ta
Mẹ: Tôi tin con bé đến từ nơi khác 1 thế giới khác chúng ta…tôi nằm nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng không khác gì nơi tôi sống thật ra chẳng khác gì chỉ khác con người nơi đây đang bị áp đặt k có nhân quyền và anh ( toii nhìn vào điện thoại) anh là hoàng tử thật sao…vậy tại sao anh không tới tìm em dù chỉ 1 lần lý do là gì?( hôm sau tôi ra vườn trồng rau với bố mẹ ,tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chăm chỉ lam việc và ăn rất khoẻ,bố mẹ nhìn tôi ăn và họ cười rất hạnh phúc)…bố mẹ nói với mọi người và đi đăng kí hộ khẩu cho tôi làm con gái nuôi…làm ruộng ở đây họ có máy đều làm bằng máy không phải bằng tay…vậy là có thứ cổ hủ nhưng có những thứ hiện đại…máy gặt xong tôi và mẹ ôm những bó lúa vàng óng lên vai,tôi hạnh phúc khi có bố mẹ ở đây và nếu được tôi muốn anh trai và Trà dc sống bên cạnh bố mẹ 1 lần nữa…bố lau mồ hôi cho mẹ còn mẹ lau cho tôi còn vợ chồng chú hàng xóm nhìn sang nhà tôi u buồn…
Hàng xóm: Nhìn anh chị có con mới còn chúng tôi mất con từ hôm qua đến nay chưa thấy con bé về ( cô hàng xóm bật khóc)
Mẹ: Chị đừng lo quá ông ta chán sẽ thả con bé về thôi
Tôi: Ông ta là ai ạ
_Là quan cai quản nơi này chỉ cần thích ai ông ta sẽ k tha nên con thấy nhiều cô gái đều phải che mặt khi ra đường hoặc cố tình làm cho xấu xí đi tránh cho ông ta để ý.
_Làm vậy mà được ạ tên khốn ( mẹ bịt mồm tôi)
_Con muốn chét à đó là số phận ( vừa nói xong thấy cô gái quần áo xộc xệch đi trên đê tay cầm 1 cành tre vẩy như mất hồn và phát điên)
Hàng xóm: Con con ơi con của mẹ ( vk ck họ khóc lớn chạy ra ôm con 1 cô gái hôm qua vẫn hồn nhiên sau 1 đêm đã thành ra thế,tôi thõng tay lặng im)
Mẹ: Chúng ta về thôi ( bố mẹ kéo tôi đi còn tôi cứ ngoái nhìn cô gái ,nhìn cô gái cười điên khùng mà lòng xót xa) …về nhà ăn cơm tôi gắp vài gắp rồi buồn
Bố: Ăn đi con sao thế
_Nơi đây đáng sợ quá con sợ
Mẹ: Đó chưa phải là tất cả nơi đây người có quyền thế lực sẽ là kẻ làm chủ ,làng này có 18 thiếu nữ mới lớn lão ta đã hãm hiếp 16 chỉ có con gái mẹ và 1 cô gái nữa tự biết tránh chưa gặp lão ta mà thôi
Bố: Dê xồm đến vua cũng k như vậy
_nghe nói hắn là em họ hoàng hậu thơm lây thôi mà đã vậy
_Lòng người có lẽ tàn ác nhất mẹ ạ ( tôi đi đứng dậy bỏ cơm k ăn ra hiên ngồi)…bố cầm đàn ra đánh như 1 sinh viên ở sân còn mẹ hát ,tôi cười tươi bố mẹ thấy tôi cười liền xoa đầu…
Mẹ: Quên đi con ạ số phận sắp đặt rồi k thể khác ( tôi thở dài gật)…Hải Đường tên con rất đẹp mẹ rất thích tên đó vì vậy hãy cứ tươi như đoá hoa con nhé
_Vâng nào nhà mình hát nhé ( tôi hát ngân nga khi đi ngủ bố mẹ còn vào tắt hết đèn đắp chăn cho tôi rồi mới đi ngủ)…Tôi dơ chiếc lắc tay lên rồi tự nhủ:” Mai em sẽ được gặp anh phải không và em sẽ nói anh nghe những điều em chưa nói rồi ra sao cũng đươc”( tôi cười rồi nằm ngủ)…Sáng hôm sau dân làng dậy sớm ăn mặc chỉnh tề ra đứng ở đương quốc lộ các cô gái ở làng bên đua nhau vuốt tóc làm đẹp
Mẹ: Họ làm vậy để mong đổi đời con ạ
_Là sao ạ con k hiểu
_Thì lọt vào mắt vị hoàng tử nào đó thôi cũng đủ cả dòng tộc họ ăn sung sướng cả đời
_Mẹ tin con quen Tam Hoàng Tử không
_Mẹ tin nếu k mẹ đã k đưa con ra đây rồi ( mẹ đưa cho tôi 1 chiếc váy màu xanh) đẹp lắm cái váy này mẹ rất thích con k được điểm gì ý chiều cao không,người tròn tròn mặt thì bình thường nhưng qua bàn tay mẹ con nhìn xem ( mẹ đưa tôi ra trc gương)
_Mẹ làm đẹp lăm ( tôi quay lại ôm bà)…cả nhà tôi đi ra gần đường vì quá đông nên chỉ được đứng nhìn từ xa ( mẹ lấy khăn che mặt cho tôi)
_Che đi bao giờ gặp dc hoàng tử hãy bỏ ra ( tôi đứng chợt thấy tên quan khốn đi ra mn dẹp cho hắn đi ra)
Quan: Các ngươi chú ý đấy đừng để xảy ra điều gì ( tôi lườm đúng lúc ông ta quay mặt lại nhìn tôi rồi vẫy tên quan sai như hỏi về tôi)…xe đi tới tôi hồi hộp 6 chiếc xe đi ở giữa còn xung quanh là lính cảnh vệ …tôi cố kiễng chân lên nhìn 1 người đàn ông trông khá đứng tuổi ngồi cạnh vợ họ đồng loạt mở mui xe vẫy chào người dân
Họ hô: Thái tử trường an ( tiếp theo 1 người nữa đang vừa đọc sách vừa vẫy tay như cho có lệ )…xe tiếp theo màu xanh mở mui tôi thấy Quyên đang lái và Thành anh ta mặc vest xanh tóc hất ra sau đeo kính đen ngồi lặng yên vẫy tay vẻ mặt k vui vẻ …giây phút sau 3 năm mới thấy tôi thấy tim tôi thật sự đang loạn nhịp,anh vẫn vậy thậm chí em cảm giác anh quá lớn lao em không thể với tới ( Tôi dơ tay nhẩy lên chiếc lắc tay rung lên)…
(N): Thành đang nhìn chợt Quyên gọi
Quyên: Nghe nói hôm nay Thái Tử sẽ bị ám sát ( thành liền quay lại bỏ lỡ nhìn thấy Hải Đường)
_Kệ đi để chúng nó tự giết nhau trò chơi này khiến ta mệt mỏi rồi …( Tôi len theo dòng người để đi ra chợt bàn tay kéo tôi,tôi quay lại là tên Quan dâm ô)
Quan: Chào em ,vì sao nào đưa em tới em đẹp quá ( hắn hôn lên tay tôi) lại còn thơm nữa ( tôi giật k dc)
_Bỏ tôi ra tên khốn dâm ô
_Dâm ô ( hắn cười lớn) a thích em rồi đấy nhá đêm nay chết với anh,bọn may con đứng đấy lôi con nhỏ này về ta còn tiếp đãi các Hoàng Tử
_Buông ra k tôi hét lên đấy ( Bố mẹ chạy ra bố xoa tay xin)
Bố: Xin người làm ơn cháu còn nhỏ
Quan: Nhỏ gì đủ tuổi đẻ rồi ấy ,rồi sẽ dc lộc ta sẽ cho tiền ( bố bám chân ông ta)
_Xin ông thương tình chúng tôi có mỗi đứa con gái thôi…
_Tao thương nên mới chọn chứ ( Hắn sờ vào ngực tôi mẹ tôi gạt) còn cô em im mồm k bố mẹ em khổ đấy nhé!
Mẹ: Xin ông hãy tha cho con bé chúng tôi nguyện làm kẻ hầu cho ông
_Nhà tao thiếu gì k nói nhiều tránh ra ( chiéc lắc tay tuột ra mẹ nhặt rồi khóc lớn,hắn kéo tôi đi)
Tôi: Mẹ ơi hãy tìm người đó đưa cho người đó nói rằng Hải Đường đang ở đây ,mẹ cẩn thận ( Bố ôm mẹ khóc giữa đường tôi nhìn tên Quan mà hận muốn bóp chết nhưng tôi bị trói tay)…
(N): Mui xe của Thành chuẩn bị đóng lên chợt mẹ Hải Đường liều mạng lao ra chặn xe Quyên phanh gấp
Quyên: Gì thế kia điên rồi
Mẹ: Tam Hoàng Tử người hãy giúp tiểu nhân con gái tiểu nhân ( khóc nức nở) …
Quyên: Lôi bà ta đi làng này đáng chết mà ( Thành k quan tâm đến lời mẹ Hải Đường đến khi mẹ Hải Đường phải gào lên khi quan binh ra kéo đi)
Mẹ: Tam Hoàng Tử ,Con bé Hải Đường đang ở đây đang ở ngay đây
Thành: Dừng xe bà ta nói gì
Quyên: Bà ta nói Hải Đường có lẽ hiểu lầm gì đó thôi thần sẽ tìm hiểu
_Im mồm đưa bà ta tới đây ( Mẹ Hải Đường được đưa tới Thành buóc xuống mẹ Hải Đường đã bị đám quan đánh bầm dập bà dơ chiếc lắc lên )
_Hải Đường con bé đã tới đây con bé nhắn đưa cho ngài cái này ( Thành run run cầm chiếc lắc rồi lảo đảo Quyên vội hỏi)
Quyên: Vậy giờ cô gái đó ở đâu
_Tên quan khốn hắn thích con bé lôi con bé đi rồi
Thành: Để Thái Tử lên đỉnh núi lễ đi nói rằng ta đột nhiên k dc khoẻ
Quyên: Nếu vậy khi bị ám sát người sẽ bị nghi ngờ
_Ta k còn thời gian ( Thành biến mất)
Quyên: Kìa ngài tại sao lại vậy hoàng tử
Tôi đang ngồi gục mặt khóc nức nở nghĩ đến tên khốn quan đang tắm bên trong liền run run…cánh cửa mở ra tôi với vội chiếc dao gọt hoa quả trên bàn
_Nếu mà ông lại đây tôi sẽ đâm chết ông đồ bệnh hoạn ( gạt nước mắt cái bóng vụt tới ôm eo tôi rất nhanh khiến tôi ngạc nhiên)
Thành: Đúng là em rồi là em thật rồi ( Tôi nhìn Thành đến k nói nên lời rồi nước mắt cứ vậy rơi lã chã)
_Là anh thật sao hay em đang mơ ( Tôi sờ tay lên má Thành cầm tay)
_Là em thật rồi ( a ta bật khóc nhăn mặt 1 ng đàn ông bản lĩnh đang khóc trc mặt tôi)… giây phút này tôi mong dừng lại…tôi đã tìm thấy anh thật rồi…
–
–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!