CHỊ VỢ, ANH YÊU EM(H+)
Chương 90: Tiệc độc thân
Ngày cưới của cô và Đoàn Nam Phong chỉ còn đếm ngược từng ngày. Không khí chuẩn bị từ hai gia đình cũng vô cùng náo nhiệt. Bà nội của Đoàn Nam Phong vốn rất ưng ý người cháu dâu này cho nên có thể xa hoa bao nhiêu bà liền xa hoa bấy nhiêu. Dường như là mua hết tất cả hoa hồng tươi đỏ thắm của cả nước Mĩ đem về phủ kính hết vườn. Biệt thự nhà họ Đoàn như thay áo mới. Tất tần tật mọi thứ đều được trang hoàng lộng lẫy. Một chút sơ suất cũng không để xảy ra. Không khí trong nhà cũng vui vẻ vạn phần.
Ông ngoại của Tinh Vân và bà nội của Tinh Vân cũng không hề kém cạnh. Hai người họ suốt ngày tranh nhau chuyện nên để Tinh Vân từ đâu xuất giá. Ông ngoại Tinh Vân một mực muốn cô từ biệt thự chính của nhà họ Hoàng ở Chicago đi ra. Nhưng bà nội Tinh Vân không chịu, bà nói Tinh Vân là cháu độc nhất của nhà họ Cao cho nên phải đi từ dinh thự của nhà họ Cao. Còn phần biệt thự ở Chicago hãy chờ Gia Khiêm và Thừa Hiên đón dâu đi. Sau cùng, bà Nhã Miên phải ra mặt khuyên ông ngoại Tinh Vân nên buông tay nhịn chị dâu của bà.
Ông ngoại Tinh Vân trước nay tính tình cố chấp, nếu không vì người vợ ông yêu thương cưng chiều hết mực này thì ông đã quyết liệt đến cùng rồi. Tinh Vân và Đoàn Nam Phong nhìn hai người lớn tranh cãi thì chỉ có thể phì cười. Con người khi vượt qua độ tuổi trưởng thành chính chắn thì tự nhiên lại như trẻ nhỏ. Thích hơn thua và tranh chấp như vậy.
Dinh thự nhà họ Cao mấy ngày nay náo nức không gì bằng. Vì bà Phi Phụng, bà nội Tinh Vân là người Việt gốc Hoa cho nên đặc biệt yêu màu đỏ như hầu hết người Á Đông khác. Từ cổng vào đến cửa chính dinh thự lại xe cũng mất hơn năm phút mà toàn bộ đều được trải thảm đỏ sang trọng và treo đèn lồng đỏ. Chỉ trong phút chốc cả khu vườn như hoan hỉ vui cùng niềm vui của gia chủ. Bà muốn đoàn rước dâu cháu gái của mình phải đi bộ qua vườn hoa quý của bà, không cho họ lái xe vào. Chú rể phải nhẫn nại đi bộ đoạn đường dài để rước cô dâu. Đoàn Nam Phong nghe qua không hiểu triết lý của bà là gì nhưng chỉ cần có thể đón dâu, anh sẵn lòng làm theo ý bà.
Lúc đi thử áo cưới là lúc vui nhất của hai người. Nhà thiết kế lễ phục hàng đầu Thế Giới Amanda cũng bay từ New York sang tận mắt xem đôi trai tài gái sắc trong truyền thuyết mặc trang phục do mình thiết kế.
Bà kéo cặp kính lên, nhìn kỹ từng chi tiết trên áo cưới trước khi cho Tinh Vân thử. Chiếc áo cưới đơn giản kết hợp nét truyền thống và hiện đại, vừa kín đáo vừa duyên dáng hợp với mong muốn và sở thích của Tinh Vân cho nên khi vừa nhìn thấy cô đã rất thích.
Đoàn Nam Phong nhìn thấy trong mắt cô dâng lên sự thích thú thì liền đến gần nàng, âu yếm nói: “Em vào thử xem có vừa không?”
Tinh Vân cười rất tươi quay sang nhìn người đàn ông “chuyên làm chuyện xấu” của nàng, nũng nịu: “Cám ơn anh, Nam Phong. Không có anh nhà thiết kế Amanda cũng không chịu nể mặt tự may trang phục cho em.”
Đoàn Nam Phong lấy tay gõ nhẹ lên trán nàng, trong mắt là bao nhiêu nhu tình: “Em lại quên rồi, đã nói giữa hai chúng ta không cần nói mấy lời khách sáo mà.”
Tinh Vân liền nhớ đến khoảng thời gian hai người mới sống cùng nhau. Hắn vì nàng làm không biết bao nhiêu chuyện nhưng tuyệt nhiên không cho nàng nói mấy lời này. Hắn muốn nàng phải coi việc hắn yêu nàng, đối tốt với nàng là nghiễm nhiên vậy đó.
Lúc nàng bước vào phòng thay áo, mấy cô trợ lý của bà Amanda đã đứng sẵn chờ ở đó. Không gian thử áo cưới của công ty bà ở Los Angeles là một căn phòng rất rộng, hệ thống đèn được bố trí phù hợp khiến người ta có cảm giác rất không chân thật.
“Bà Đoàn à, dáng người của bà đúng là vô cùng đẹp. Các số đo đều hoàn mĩ đến vậy. Chẳng trách Đoàn tổng tài không tiếc giá nào cưới cho bằng được.”
Tinh Vân nghe cô trợ lý vừa thay áo cho mình vừa khen ngợi thì chỉ biết cười đáp lại. Đoàn Nam Phong hắn chính mặt dày cướp người thì đúng hơn.
Lúc Tinh Vân từ trong phòng thử áo cưới bước ra cũng là lúc tập tài liệu bà Amanda vừa đưa cho hắn rơi xuống đất. Nhìn nàng mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi đơn giản ôm lấy những đường cong tuyệt hảo mà hồn hắn như bị câu đi mất. Trong mắt hắn nàng gần gũi, quen thuộc như thân thể của chính mình, nhưng chưa từng nghĩ khi mặc áo cưới nàng lại hóa thân thành xinh đẹp đến như vậy.
Ánh mắt của người đàn ông như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng. Nàng cứ như vậy, chầm chậm bước đến gần hắn. Nhìn thấy nàng đưa tay về phía mình, hắn chỉ cảm thấy cảm giác này như là một giấc mơ. Đoạn đường này, hắn chờ cũng chờ quá lâu rồi. Trong tình yêu với nàng, không biết phải dùng bao nhiêu đau đớn và máu để đổi lấy. Cuối cùng nàng cũng cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Tinh Vân nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt câu hồn đoạt phách khiến hắn như bị mê hoặc nhìn ngắm nàng. Người đàn ông này, không biết từ lúc nào đã đánh cắp trái tim nàng. Có lẽ là từ lúc hắn và nàng lần đầu hôn nhau vội vã. Cũng có thể là lúc hắn tự tay bưng thức ăn đến giường cho nàng khi biết nàng mang thai. Cũng có thể là lúc hắn nửa đêm không ngủ đáp trực thăng mang mứt tắc đến cho nàng. Cũng có thể là lúc hắn vì dỗ ngọt nàng mà co ro trên chiếc giường nhỏ xíu. Cũng có thể là hắn vì sợ nàng sinh con đau mà âm thầm an bày cho nàng sinh mổ. Cũng có thể là lúc hắn dùng thân chắn đạn cho nàng, cứ như vậy gục ngã trên tay nàng. Cũng có thể là lúc hắn đưa con đến tìm nàng và nói với nàng hắn không buông tay, cũng không cho phép nàng buông tay. Cũng có thể là lúc hắn bất chấp đấu giá cho nàng sợi dây chuyền mà nàng yêu thích. Nàng không biết cụ thể là từ lúc nào, chỉ biết người đàn ông này từ lúc nào đã trở thành một phần trong sinh mệnh của nàng. Vô tình gặp gỡ đã không thể lìa xa.
Đoàn Nam Phong không nói lời nào, tiến đến bên cạnh nàng, hắn giữ eo nàng nhìn vào chiếc gương lớn trên tường, gương mặt có biết bao nhiêu là hạnh phúc.
Nàng cảm nhận được hơi thở nồng đậm cùng giọng nói êm ái của hắn bên tai, bên cổ mình: “Tinh Vân, anh chờ được rồi. Cuối cùng cũng đến ngày em chịu vui vẻ mà lấy anh. Cám ơn em.”
Tinh Vân quay sang nhìn gương mặt xúc động của hắn, liền lấy tay bóp má hắn rồi cười nói: “Không phải anh nói giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo sao?”
Đúng lúc này, từ phía xa, một cô gái tóc đen, mắt đen, dáng người cao ráo, ăn mặc sang trọng tiến lại gần hai người. Bà Amada thấy vậy liền nói: “Hai vị có khách, tôi xin đi trước. Nếu có việc gì cần thì gặp tôi ở văn phòng tầng dưới.”
Đoàn Nam Phong gật đầu nói: “Cám ơn bác, chúng cháu rất ưng ý mẫu bộ lễ phục này. Bác cứ xuống lầu trước.”
Bà Amanda mỉm cười đi lướt qua cô gái, cô gái nở nụ cười xinh xắn chào bà. Sau vài câu xã giao thì liền bước đến trước mặt Đoàn Nam Phong và Tinh Vân.
“Anh à, đây là chị dâu sao?”. Cô gái tròn mắt kinh ngạc nhìn Đoàn Nam Phong. Thấy anh khẽ gật đầu, cô gái liền cầm tay Tinh Vân: “Chị thật là quá xinh đẹp. Trước khi em về Mĩ có lên mạng xem hình chị. Báo chí nói chị là Thiên Kim Bạc Tỉ vì thừa kế rất nhiều sản nghiệp, nhưng em thấy những mặt đó cũng không nổi bật bằng nhan sắc của chị. Chị thật sự là đẹp hơn trên hình và trong trí tưởng tượng của em.”
Đoàn Nam Phong kéo tay Nam Phương ra, không cho phép cô bỏ qua sự tồn tại của anh: “Em khen đủ chưa? Nói nhiều đến mức chị dâu em không nói được câu nào.”
Nam Phương cười rất tươi, cầm túi xách giấy trong tay đưa cho Tinh Vân và Nam Phong: “Đây là quà của em. Phải qua tận Ai Cập tìm đó.”
“Em đi đào mộ sao? Sang đó làm gì?”. Đoàn Nam Phong tay nhận lấy túi quà còn miệng thì hỏi ngay cô em gái biệt tăm suốt mấy tháng trời.
Nam Phương phì cười: “Chính là như vậy.”
Tinh Vân trước nay nghe cô em gái của Nam Phong rất thích khảo cổ và theo học ngành khảo cổ nhưng cô không ngờ cô ấy lại đi đào mộ.
Nam Phương thấy Tinh Vân ngạc nhiên thì liền giải thích thêm: “Thật ra chuyến này đoàn khảo cổ của em đi đến Ai Cập tìm kiếm về bí ẩn của thành phố Rhinocolura. Anh chị biết không, đây là một thành phố rất đặc biệt, cư dân ở đây đều là tội nhân. Họ bị cắt mũi và đày đến đây.”
Nghe Nam Phương nói mà Tinh Vân cũng nổi da gà. Nam Phong liền đưa túi quà lên trước mặt hỏi: “Trong này không phải lỗ mũi đó chứ?”
Nam Phương phì cười lắc đầu nói: “Không phải, không phải. Trong này chỉ là một bức tranh bằng đá khắc hình thần Kim Ngưu, vị thần hôn phối của người Ai Cập thôi. Em chính là muốn vị thần này phù hộ cho hai anh chị hòa hợp trong cuộc sống hôn nhân. Sinh được nhiều con cái.”
Nói xong cô không quên đá mắt với anh trai mình. Tinh Vân nghe xong cũng rất vui, cô liền nói: “Nam Phương, cám ơn em. Anh chị sẽ treo nó trong phòng ngủ như món quà kỷ niệm vô giá.”
Nam Phương thích chí ôm lấy Tinh Vân cười tươi. Cô không quên đưa ngón tay cái về phía anh mình.
Lúc Tinh Vân vào trong thay đồ, Nam Phương liền huých nhẹ tay Nam Phong nói: “Anh à, chị ấy thật dễ thương. Không như chị Uyển Linh lần trước. Em tặng quà cưới mà cái mặt cứ xị ra, không niềm nở chút nào hết.”
Nam Phong nhìn gương mặt trẻ con của Nam Phương thì liền nói: “Uyển Linh không thích anh nên cô ta đương nhiên không trân trọng chuyện đám cưới với anh. Còn Tinh Vân và anh là đôi bên tự nguyện cho nên cô ấy đương nhiên vui vẻ đón nhận quà cưới của em chồng rồi.”
Nam Phương thở dài: “Mà anh cũng thật lạ, người ta không thích anh ép làm gì. Cái tính muốn là được của anh thật giống ba.”
“Đừng nhắc về ông ấy nữa.” Đoàn Nam Phong nghe nhắc đến ba anh thì liền thấy khó chịu.
Nam Phương liền hỏi: “Đám cưới anh, ba có về không?”
“Anh không biết. Có lẽ do nể mặt ba mẹ Tinh Vân cho nên sẽ về.” Đoàn Nam Phong hờ hững đáp.
Nam Phương nhướn mày: “Anh à, em bận lắm đó. Bọn em vẫn chưa khai quật được nhiều cổ vật. Nhưng vì anh, em liền trở về dự đám cưới. Ba đâu thể nào trốn tránh được.”
“Nam Phương, anh không quan tâm. Ông ấy đến hay không đến cũng chỉ là một chỗ ngồi mà thôi.”
Đúng lúc Tinh Vân bước ra, gương mặt Đoàn Nam Phong liền xóa đi vẻ khó chịu. Anh tươi cười đến bên cô: “Chúng ta đi đón Tinh Nhật rồi ra ngoài ăn mừng Nam Phương trở về.”
Nam Phương liền kêu lên vui vẻ. Tinh Vân cũng khẽ gật đầu. Lâu như vậy còn chưa gặp con trai. Cô thật sự rất nhớ con. Không biết con trai cô đã cao đến mức nào rồi? Nghĩ đến con trai, Tinh Vân liền giục Đoàn Nam Phong đi nhanh hơn để cô sớm hơn một chút được nhìn thấy con.
…
Tại biệt thự nhà họ Lưu, Lưu Trọng Thiên đang ngồi trên ghế tựa ở phòng khách. Bên cạnh, Lưu Uyển Linh đang đưa thuốc và nước cho anh uống. Lưu Trọng Thiên đón lấy những viên thuốc xanh vàng vốc vào miệng cùng với nước. Vết thương có vẻ như còn rất đau và ảnh hưởng đến sức khỏe.
“Anh à, anh thấy trong người thế nào rồi?. Lưu Uyển Linh quan tâm hỏi.
Lưu Trọng Thiên khẽ nhăn mặt: “Vẫn còn đau.”
Lưu Uyển Linh thở dài nói: “Anh à, từ giờ chúng ta đừng đụng vào bọn họ nữa. Bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta đấu không nổi đâu.”
Lưu Trọng Thiên tức giận trừng mắt mắng Lưu Uyển Linh: “Câm miệng! Ai cho em nói như vậy? Em quên mẹ chúng ta chết thế nào rồi sao? Em quên Đoàn Nam Phong hắn bỏ rơi em thế nào hay sao?”
Lưu Uyển Linh lắc đầu mệt mỏi: “Em không quên, nhưng mẹ cũng là do nghĩ quẩn. Ba nên quay về với vợ con của mình…”
Lưu Trọng Thiên liền chặn ngang: “Ai cho em gọi ông ấy là ba? Ông ấy không phải, cũng không xứng.”
Lưu Uyển Linh nhìn thấy Lưu Trọng Thiên cố chấp thì rất khổ tâm. Cô chỉ muốn anh giữ lại cái mạng và sống cho thật tốt nhưng lòng hận thù của anh thật quá lớn.
“Uyển Linh, em nhất định phải giúp anh.”
Lưu Uyển Linh rủ vai xuống, chán nản hỏi: “Anh lại muốn em làm gì?”
“Quyến rũ Đoàn Nam Phong.” Lưu Trọng Thiên nhanh miệng nói ra.
Lưu Uyển Linh lắc đầu: “Anh à, Nam Phong đã không còn chút tình cảm nào với em. Hôm giao thừa em cũng nghe lời anh đi thử nhưng chỉ chuốc lấy nhục nhã thôi. Em không đi gặp anh ta nữa đâu.”
Lưu Trọng Thiên liền lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Hắn mê em như vậy.”
Sau đó Lưu Trọng Thiên ngẩng lên nhìn cô: “Nếu hắn không còn yêu thích em thì lúc ở chùa Liên Hoa hắn đã không bỏ mặc Tinh Vân mà cứu em. Phát súng đó anh nhắm kỹ như vậy, cuối cùng cũng không trúng cô ta. Em nói xem, nếu cô ta chết đi, thì có phải Đoàn Nam Phong sẽ không bao giờ có được hậu thuẫn lớn như vậy phải không? Cho nên, Uyển Linh, lần này em bất kể dùng cách gì cũng không thể để cho họ liên hôn. Hai nhà Cao Hoàng và Đoàn Thị mà liên hôn thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ thắng được Đoàn Nam Phong.”
Lưu Uyển Linh khó chịu vùng tay anh ra: “Anh à, tại sao anh cứ phải hơn thua với anh Nam Phong. Anh Nam Phong thật sự rất là giỏi, không gì qua được mắt anh ta cả. Chuyện năm xưa em giúp anh ăn cắp mẫu vi rút để làm vũ khí sinh học của bọn họ anh Nam Phong cũng biết…”
Lưu Trọng Thiên liền chặn lời Lưu Uyển Linh: “Biết thì sao? Không phải là hắn vẫn cưới em hay sao? Hắn vẫn một mình chịu thiệt hại mà không làm gì em cả. Hắn tài giỏi sao? Anh nhổ vào hắn. Hắn có một chút tài giỏi thì lúc nào cũng xem thường anh. Dựa vào cái gì mà hắn cái gì cũng có còn anh thì không? Cho nên, anh nhất định không để hắn được yên ổn. Anh phải cho hắn biết Lưu Trọng Thiên này phải lấy đi tất cả mọi thứ thuộc về hắn.”
Gương mặt Lưu Uyển Linh bắt đầu sợ hãi: “Anh Hai, trả lời em. Có phải năm đó anh nói yêu em là vì anh muốn cướp em từ tay anh Nam Phong hay không?”
Lưu Trọng Thiên nhắm mắt không nói gì. Lưu Uyển Linh nhìn qua thái độ của anh cũng đoán được vài phần. Cô thẫn thờ hỏi tiếp: ‘Vậy có phải, lúc em không chịu phá thai, anh bỏ rơi em cũng là để em cùng đường tìm đến anh Nam Phong nhờ giúp đi tìm anh. Rồi anh đặt sẵn bẫy chờ anh ấy ở Nga hay không?”
Lưu Uyển Linh có phần kích động, cô thét lớn tiếng: “Trả lời em, trả lời em đi. Có phải anh Nam Phong nhất định phải chết anh mới cam tâm không?”
“Phải!” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng trả lời.
“Em không giúp anh, anh sẽ tự nghĩ cách. Đừng ở đây chất vấn anh.” Nói rồi Lưu Trọng Thiên cố sức đứng dậy. Nhìn anh cực khổ di chuyển như vậy, Lưu Uyển Linh liền chạy đến dìu anh. Dùng chút sức còn sót lại, anh xô cô ra xa: “Tránh ra!”.
Lưu Uyển Linh vừa khóc vừa nói: “Anh Hai, đừng như vậy. Anh vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi trước đã.”
“Dù có liều cái mạng này, anh cũng không để Đoàn Nam Phong có thể cưới được Cao Hoàng Tinh Vân. Anh không thể để Lưu Viễn hạnh phúc. Mẹ con hồ ly tinh đó cùng Đoàn Nam Phong nhất định phải chết. Có như vậy Lưu Viễn mới đau khổ cả đời. Mẹ mình cũng có thể nhắm mắt.”
Lưu Uyển Linh sợ hãi lắc đầu liên tục nhưng trước vẻ mặt cương quyết của Lưu Trọng Thiên cô chỉ đành thỏa hiệp.
…
Đêm trước ngày cưới, trên dưới nhà họ Cao vui vui vẻ vẻ ăn uống linh đình. Sau bữa tối, Tinh Vân nằm đắp mặt nạ cạnh mẹ mình.
“Nhanh thật, mới ngày nào vừa sinh con ra. Bây giờ đã đến lúc phải gả đi rồi.”
Tinh Vân ôm mẹ nũng nịu: “Mẹ à, con chỉ chuyển sang biệt thự Nebula ở thôi. Không có xa nơi này. Chỉ mười phút lái xe thôi mà.”
Bà Minh ôm con vào lòng: “Dù gần hay xa thì có người mẹ nào nỡ gả con đi lấy chồng chứ. Con à, con là bảo vật quý giá nhất trên đời của mẹ, con có biết không?”
Tinh Vân vui vẻ cười: “Con biết, con biết mẹ rất thương con. Con cũng rất thương mẹ.”
Lúc này ông Minh từ bên ngoài bước vào: “Nếu con không vì mẹ thì thằng nhóc Đoàn Nam Phong có cơ hội cưới được con sao?”
Tinh Vân tháo mặt nạ dưỡng da ra, nhìn ba mình nói: “Ba à, từ mai, anh Nam Phong là chồng con. Ba đừng ác cảm với anh ấy nữa. Con yêu anh ấy, được anh ấy cưới là may mắn của con.”
Ông Minh nhìn con cười trừ: “Con gái lớn thì là con của người ta mà.”
Ông tiến lại gần vuốt tóc con: “Ba chỉ tiếc đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên con. Mới vừa nhận lại thì đã muốn xuất giá rồi. Làm cho ba chưa kịp yêu thương con.”
Tinh Vân cười nũng nịu vòng tay ôm eo ông: “Ba à, con sẽ thường xuyên về nhà mà.”
Đúng lúc này thì điện thoại của Tinh Vân reo lên. Nhìn thấy hình của Đoàn Nam Phong trên màn hình, nàng liền hí hửng nghe máy: “Alô, em nghe đây.”
Đoàn Nam Phong sau khi đi dự tiệc từ giã thời độc thân với nhóm bạn hồi Đại học thì liền gọi cho Tinh Vân.
“Bé con, em ngủ chưa?”
Tinh Vân nghe giọng anh có chút men say thì hỏi ngay: “Anh đã xong ở chỗ bạn anh rồi hả?”
“Bọn họ vẫn uống tiếp, rồi rũ nhau đi chơi đến sáng. Nhưng ngày mai anh phải thức sớm qua đón em. Cho nên bây giờ anh đi về.”
Tinh Vân phì cười nói: “Có ý thức trách nhiệm như vậy là tốt. Anh đã ăn gì chưa?”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Anh không đói. Bên em có tổ chức tiệc từ giã thời độc thân không?”. Đoàn Nam Phong vừa nói vừa đi xuống bãi để xe của nhà hàng.
“Không có, nghi thức kiểu Mĩ này, em không quen.” Tinh Vân nhún vai trả lời anh. Trong thâm tâm cô nghĩ cái trò ăn uống nhậu nhẹt, cởi đồ, chửi tục của cái tiệc độc thân này không có gì hay ho. Dù sao cô cũng là người Việt, sinh ra và lớn lên tại Việt Nam.
Đoàn Nam Phong như hiểu được ý cô liền nói: “Bây giờ anh cũng về ngay đây…”
“Ư…”.
Chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã không còn nghe thấy gì nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!