Phiêu Cung
Phần 10
Nhớ rất rõ giọt mồ hôi trên áo ai đó đang chảy ròng trên chiếc áo sơ mi đen,thấm đẫm màu đen của bi thương,đen của những điều không may mắn…
Tam Vương tóm lấy dây trên cổ con báo cưỡi đi trong gió một cách vô hồn,lần đầu tiên trong cuộc đời của ông ta biết thế nào là sợ hãi,thế nào là lo lắng,dù cảm nhận được người con gái mà ông ta đang bao bọc đang nguy hiểm nhưng chẳng thể làm gì khác được chỉ biết nhờ cơn gió để trở về…
Vũ Khả bay ngang Tam Vương
Vũ Khả: Người mất ma thuật cứ cố thế này sẽ bị gió xé tan thành ngàn mảnh đó Tam Vương xin hãy dừng chân
Tam Vương: Không còn thời gian đâu nhanh lên …( Gió xé vào áo Tam Vương rách thịt ứa máu ông ta vẫn không hề phản ứng )
Tại Miêu Quốc…
Quan Miêu: Điện Hạ hắn quá coi thường nước ta rồi ,xin điện hạ hãy làm gì đó để lấy lại uy danh của Miêu Quốc ta…
Miêu Vương: Uy danh ngươi biết hắn là ai không?
Quan: Chỉ là 1 hoàng tử có gì đáng để quan tâm đâu ạ
-Nếu hắn chỉ là một hoàng tử bình thường thì liệu ta có nhọc công mời hắn sang đây uống chén rượu k hả ( ném chén rượu khiến mn sợ hãi,Vua nhìn em gái đang rơm rớm nc mắt) em rốt cuộc những ngày tháng ở đó đã làm dc gì vậy?
Miêu Lan: Anh không hiểu đâu anh ta đã kết hôn rồi
-Thì sao hoàng tử nào chẳng 5-7 vợ
-Nhưng anh nghĩ xem anh ta có phải người lấy 5-7 vợ k,anh ta chỉ chú ý một cô gái không có ma thuật,cô ta rất bình thường thậm chí còn ngu ngơ đến đáng ghét…
-Khoan dừng lại,ý em là anh ta chú ý đến cô gái đó
-Đúng vậy còn kết hôn rồi cơ em nghe nói để Vua Hoa Quốc ngày trước k thể mang cô gái đó đi nên Tam Vương mới lấy cô ta…
-Tam Vương trong lòng ta kp là kẻ như vậy hắn là kẻ máu lạnh vì hắn sinh ra vốn không có trái tim…hắn từng trên chiến trường 1 cái dơ tay giết hàng ngàn lính,đó là khi ta còn nhỏ mà hắn đã vậy rồi,nếu như bh k hiểu sức mạnh của hắn đến cỡ nào nữa,ta cần kẻ như hắn hỗ trợ ta đưa Miêu Quốc lên tầm cao mới…
Tại ngọn núi lửa…
Lam ở túi áo rơi ra một cánh sen,cánh sen toả ra nhiều nhánh đẩy lùi ngọn lửa đang ăn dần ăn mòn vào Lam…Lam mơ màng dơ tay tóm lấy một nhành sen trắng…
Lam: Hoa Minh anh đến phải không?
Tại Hầm Mộ:
Bát Vương cảm nhận được mùi sen gần hầm mộ,anh ta mở mắt
“ Mùi sen này không giống của hắn”
Bát Vương biến ra ngoài ,phía ngoài bao bọc bởi ngọn núi lửa,anh ta nghe thấy tiếng gọi “ Hoa Minh”…
Giọng nói này …Bát Vương vội biến vào hố lửa thấy Lam đang được cánh sen bảo vệ nhưng vì vẫn yếu hơn nham thạch nên đang khống chế…anh ta vội vã dơ tay hất bay đám lửa vỡ ngọn núi,ôm lấy Lam trong thân xác đang bị cháy rụi khuôn mặt tím tái…
Bát Vương: Lam,Lam…tại sao lại thế này,Lam…Lam à…( Bát Vương vội vã bế Lam biến trở về hầm mộ)…
Anh ta dùng linh khí của mình điều động thể xác hoàn thân,Lam đã mất đi đôi chân…anh ta làm mãi cũng không được …
Bát Vương: Chết tiệt tại sao không được vậy?( Càng cố vẫn thấy vậy Lam bị mất đôi chân) tại sao đôi chân không quay về…mau quay về hoàn thân ( cố dùng ma thuật nhưng k dc)…
Lam khua tay: “ Hoa Minh tại sao anh chưa tới”
Bát Vương: Hoa Minh cái tên này tại sao lại thấy quen đến vậy? Em đã cứu tôi nhất định tôi sẽ cứu em…
Bát Vương dùng hết linh khi của 9 thể xác trong hầm mộ mà anh ta đang hút linh khí truyền hết sang cho Lam…1 ngày trôi qua Bát Vương có vẻ yếu đi thể xác ông ta mờ nhạt như sắp biến mất…
“ Cố lên nào em nhất định sống”
Hình ảnh Tam Vương vẫn phi hết tốc lực để về mặc cho gió cào xé thể xác ,còn Lam bất động với đôi chân bị mất…đó là bi kịch…
Tôi mở mắt nhìn vô hồn lên trên ánh mặt trời len qua kẽ đá chiếu vào nơi này…Tôi nhìn sang bên cạnh thấy Bát Vương đang nhắm mắt gương mặt bợt nhợt nhạt…tôi còn không có chút cảm giác gì về thân thể mình…
Bát Vương: Tỉnh rồi sao ( tôi gật rồi cười nhạt) em nghỉ ngơi đi tôi đi kiếm gì đó cho em ăn
-Bát Vương…cám ơn anh.
-Đừng cám ơn tôi,em hãy cám ơn đứa bé trong bụng em đi ( Bát Vương nắm chặt tay)
-Đứa bé
-Vậy em kb em đang mang thai à ( tôi ôm miệng)
-Em có thai sao ( Bát Vương buông thõng tay) em có con lúc nào vậy…
-Hắn bỏ em phải không,không sao tôi sẽ lo cho em được ,dù phải nuôi con của hắn chỉ cần là em sinh ra tôi nhất định sẽ làm được ( Bát Vương nói tức tối rồi biến mất)…
Tôi ngồi dậy không thấy đôi chân,chân của mình,chân của mình đâu rồi…tôi hét lên…ôm đầu và ôm bụng tôi lúc này thật sự chỉ khóc trong đau đớn…đau lòng quá bố ơi con đau lòng quá đi mất…con đau vì hắn lần cuối này thôi…hắn đã lừa dối con,ruồng bỏ con…
Tại Phiêu Cung : Tam Vương gục xuống thềm hoa anh đào nhưng vẫn cố đi
Tiểu Đồng: Ngài bị thương rồi
-có tin tức gì chưa
-3 ngày rồi bặt vô âm tín ạ…
Tam Vương bước vào phòng Lam ông ta nhắm mắt lại thấy cảnh Lam mở phòng cho ai đó không rõ mặt…
Vũ Khả: Thần nghĩ người nên tắm nước sen để cho có sức hơn nữa ma thuật của người đã mất…( Tam Vương tức giận đốt cháy hoa viên bằng ánh mắt) thần k biết là ma thuật đã quay về …
Tam Vương về phòng tắm sen rồi thay đồ gọn gàng,ông ta đi qua hồ sen như kẻ mất hồn…Sen vươn ra bám lấy chân ( Tam Vương khẽ nâng đoá sen trắng)
“ Ta không thể cảm nhận thấy cô ấy ma thuật của ta còn rất ít,nó đã biến mất ta tự hỏi mỗi lần cô ấy gặp nạn là ma thuật của ta lại biến mất,rốt cuộc là tại sao vậy”
Sen vươn lên ôm lấy Vai Tam Vương,ông ta chợt ánh mắt chuyển màu đen,Vụt phắt đi tới ngọn núi lửa ( ma thuật đột nhiên trở lại)
Tam Vương: Lam ,Ngươi đang ở đâu vậy,Lam ta đang gọi ngươi đấy có nghe thấy không vậy ( Tam Vương đứng giữa ngọn núi lửa nhắm mắt ông ta thấy Lam bị Trần Vân đẩy xuống ngọn núi đầy nham thạch,mặt ông ta nhăn đi cắn chặt răng…mở mắt tới chỗ Nham Thạch nuốt chửng Lam,các cánh sen héo úa vẫn rơi xung quanh,Tam Vương run run nhặt cánh sen ) Hoàng Lam…( gọi lớn vang vọng)
Tôi đang ăn hoa quả vừa cắn miếng táo thấy tiếng ai đó gọi…
“ Hình như có ai đó đang gọi”
Bát Vương: Ăn rồi nghỉ ngơi đi,cũng đừng nghĩ gì nhiều ta sẽ nghĩ cách trả lại đôi chân cho em.
-Anh đâu có làm mất nó,tôi cám ơn anh chẳng hết do số tôi chẳng ra gì,dù sao cũng chết một lần rồi có mất thêm đôi chân cũng đáng là gì?( Bát Vương thấy nỗi buồn trên gương mặt Lam)
-Hắn đi với người khác rồi ruồng bỏ em à
-Cũng k hẳn gọi là ruồng bỏ vì đâu có yêu nhau nên k thể gọi là ruồng bỏ
-Hắn k yêu em hay em không yêu hắn
-Anh ta không yêu tôi ( Bát Vương cười rồi nắm tay Lam)
-Ta hỏi vui thôi đừng buồn
-Anh ở đây bao lâu rồi
-Khoảng hơn 500 năm
-Vậy thì cô đơn lắm
-Giờ thì có em rồi ta thấy đỡ hơn ( biến cho tôi đôi chân giả) nó hơi yếu chỉ để đi lại nhẹ nhàng,tạm thời vậy nhé.
-Cám ơn ( tôi cười gượng rồi quay đi nc mắt rơi xuống)
Dù biết rằng ngay từ đầu gặp hắn là sai,mình yêu hắn trước là sai mà tại sao mình dù biết sai vẫn cố lao vào để rồi tự tổn thương chính mình,tôi giữ tay lên tim và sờ lên bụng mình,đứa trẻ tôi cảm nhận ngày một lớn với một sức mạnh nào đó khó diễn tả thành lời…tôi thất rất đau lòng…
Tam Vương nhanh vun vút lao về Phiêu Cung nước trong hồ dâng cao,Vũ Khả và Tiểu Đồng chạy sau vì biết có chuyện không ổn…Tam Vương nhấc hẳn căn phòng của Trần Vân lên giữa không trung…
“ Trần Vân ngươi chán sống rồi”( Trần Vân mở cửa nhẩy xuống quỳ xuống chân Tam Vương)
-Thần Trần Vân đã làm gì sai ?
-Ngươi k sai vậy là ta sai chăng,cô ấy không phải người của ma thuật vậy mà ngươi lại để cho nham thạch nuốt chửng cô ấy…chính ngươi ( Tam Vương bóp cổ Trần Vân nhấc lên)…
Tiểu Đồng: Hoá ra là ngươi ,cô ấy còn đang mang thai nữa trời ơi ( Trần Vân ngạc nhiên)
Trần Vân: Thần k biết cô ta mang thai ,thần xin người tha thứ tất cả là do Miêu Lan sai khiến,thần chỉ là làm theo để đổi lấy linh khí cho sức mạnh tăng cương hơn thôi ( Đang nói Tam Vương bóp cổ máu trong miệng Trần Vân ộc ra,tay bóp đến hằn sâu vào da thịt cô ta trợn trừng mắt lên dẫy dụa,Máu từ mồm tuôn k ngừng,được nửa giây cô ta chết Tam Vương vứt bộp xuống …
Vũ Khả: Tam Vương ngài đã lại sát giới rồi (Tam Vương quay đi như kẻ vô hồn)…
Tiểu Đồng: Sao đây ngài ấy bắt đầu sát giới rồi,mấy trăm năm qua chưa hề sát giới vậy mà vì Lam sao?( Vũ Khả gật)
Vũ Khả: Ngài ấy lại trở nên là một kẻ tàn bạo rồi ,Lam cô đang ở đâu,nếu mang trong mình đứa con của Tam Vương cô ấy sẽ không chết,k thể chết được.
Tiểu Đồng: Ngài ấy biết cô ấy ở đâu chỉ là chưa dám đối mặt mà thôi…
Tam Vương đi trên cây cầu gỗ giữa hồ sen đi được 1 đoạn ông ta ngã quỵ,bàn tay đầy máu hình ảnh Lam trong ngày cưới…
Lam” Tôi yêu ngài ấy” ( cứ nghĩ đến câu nói đó Tam Vương lại giữ tay lên ngực”
“ Đáng lẽ ta k nên để ngươi ở lại đây,đáng lẽ ta không nên vướng bụi trần với ngươi”
Lam “ Chính vì tôi thích anh nên tôi sẽ không chấp nhận việc chung chồng với bất cứ ai”
Tam Vương cười rôi nhăn mặt,nụ cười của sự mỉa mai khi nghĩ về cô gái trong lòng…
Tôi ngồi nhìn ra ánh trăng bên ngoài ,trăng nhìn từ day khác với nhìn từ Phiêu Cung,nơi đó ngắm trăng cũng đẹp hơn…
Bát Vương: Vì đây là hầm mộ còn đó là Phiêu Cung tất nhiên trăng sẽ khác rồi…
-Anh đọc được suy nghĩ của tôi à
-Đoán vậy thôi ( cười)
-Bát Vương có người thương trong lòng chưa (tắt nụ cười)
-Có rồi ( trl khẳng khái) cô cũng nên chuẩn bị đi nghỉ đi …
-Anh cũng vậy ngủ ngon…
Lam đặt mình xuống ngủ ngon lành Bát Vương lặng lẽ nhìn rồi cười
“ Ta đâu có ngủ bao giờ cô thật ngốc”
Bát Vương sờ nhẹ lên mái tóc Lam rồi hôn lên nó bất chợt nhận ra mùi sen xung quanh hầm mộ,mùi này là …Nhìn ra bên ngoài thấy Tam Vương trong bộ đồ trắng đứng trên mỏm đá tay cầm bông sen trắng và con báo đen đứng bên cạnh gầm gừ…
Tam Vương: Cô gái ấy không phải là thứ ngươi có thể chạm vào ( Tam Vương vẩy bông sen vào Bát Vương bắn ra đập người vào tường)
Bát Vương: Tam Vương ngươi quên chính ngươi đã bỏ rơi cô ấy à,nếu ta k đến kịp cô ấy đã mất mạng rồi…
-Ta k có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ngươi đặc biệt là vấn đề liên quan đến việc của Phiêu Cung…
-viẹc của ngươi,vậy ai có thể đảm bảo sau này cô ấy dc an toàn khi ở bên ngươi hay không ( Tam Vương đổi sắc mặt)
-Sẽ k có lần thứ 2 ngươi chạm vào cô ấy đâu hãy cố tu luyện ,khi nào thành hình hãy đến gặp ta,ta luôn chờ ngươi. ( Các cánh sen vào đỡ Lam đưa ra bên ngoài )
-Lần sau nếu để ta có cô ấy ta nhất định không trao cho ngươi
-Vậy còn phải xem bản lĩnh phi thường của Bát Vương đây…( Tam Vương cười nhẹ rồi biến mất)…
Tại Thuỷ Cung.
Thái Hậu mở cửa sau vài ngày tu luyện
Quân Sư: Người thấy sao rồi ạ
-Ổn cả rồi con trai ta thế nào
-Ngài ấy vẫn đóng cưa hầm mộ tu luyện
-Con trai ta vất vả rồi ,hãy truyền linh khí này cho bát vương nó rất có ích
-Có điều này Thái Hậu,Tam Vương hắn
-Hắn làm sao? nói nhanh
-Hắn đã sát giới
-K thể nào ,hắn một khi sát giới thì Bát Vương của chúng ta sẽ nguy hiểm,hắn thậm chí sẽ bóp nát kẻ nào vướng chân hắn,chuyện gì đến với hắn vậy…
Ngũ Vương bẩm báo lên Vua
Ngũ Vương: Tam Vương đã sát giới việc này chấn động hoàng cung.
Vua: Có gì mà chấn động ta chắc chắn Tam Vương có lý do của mình.
Ngũ Vương: Không đúng,khi Tam Vương sát giới ma thuật của hắn sẽ cao lên sau này sẽ khó lường.
-Ngai vàng của ta là anh ấy dành cho đến chết ta cũng không bh quên anh ấy và chưa bh có ý gì khác vs Tam Vương,Ngũ Vương nên bớt suy xét đi…
Ngũ Vương cúi đầu cay cú về nhà hậm hực đập phá đồ đạc…
Ngũ Vướng: Nếu mày chưa làm Vua tao đã bóp chết mày rồi,thằng khốn kiếp…
Lão Quân: Ta đã gom binh lính cho con rồi ,chỉ cần thêm chút vài ngày nữa ta sẽ có thêm binh lực nhất định phải lật đổ tên Vua ngu dốt kia nắm lấy binh quyền…
-Cha có chỗ dựa ở đâu vậy?
-Vua nước Miêu hắn đồng ý hỗ trợ…
-Vua nc Miêu,hắn rốt cuộc có ý gì?…
Tại Phiêu Cung: Tiếng suối chảy nhẹ nhàng vòng quanh Phiêu Cung,hoa rơi ngập lối đàn chim dường như buồn bã bỏ ăn…
Tam vương cứ ngồi nhìn Lam đang ngủ say trên giường…
Tiểu Đồng: Thần vừa khám thì mọi thứ đều ổn duy có đôi chân bị mất…
-Ra ngoài đi…
Tam Vương lặng lẽ cầm tay Lam rồi đặt lên môi mình…
“ Ta xin lỗi đã để ngươi phải chịu đau,ta thật sự xin lỗi”…
Tôi mơ màng thấy Tam Vương,tôi bật dậy giật tay lại…
Tam Vương: Sao vậy?
-Tránh xa tôi ra …đừng đến gần tôi
-Ta…ta hứa sẽ không để ngươi bị đau nữa,nhất định là vậy….
-Tránh xa tôi ra ( tôi sợ) Tiểu Đồng ơi,Tiểu Đơn …( họ đứng bên ngoài cứ ấp úng k dám vào)
-Ngươi sao vậy,tại sao khi trở về lại có thái độ này?
-Hãy hỏi chính anh đi,tôi k muốn nhìn thấy anh nữa…anh ra ngoài đi…(tôi hét lên Tiểu Đồng định vào Tam Vương đóng sầm cửa rồi tóm tay tôi)
-Ta nói cho ngươi biết trước mặt bản vương ngươi lại dám hét lên đuổi ta ra ngoài,nơi này là của ta kp của ngươi…
-Cút đi…anh đã nói dối tôi ,anh đã đi cùng cô công chúa đó phải không Hoa Minh ,chính anh đã nói dối tôi,tôi kiếp này hay kiếp sau cũng sẽ nhất định k bh tha thứ cho anh…
-Đúng ta đi với cô ta ,ngươi ghen tuông đến mù quáng vậy sao Lam
-Tôi không ghen mù quáng mà chính anh đa lừa dối tôi ( Tôi vùng vằng Tam Vương buông tay)
-Ngươi đã thành người của ta thì số phận của ngươi sống hay chết vẫn sẽ nằm trong tay ta…
-Rôi sao,sao anh k giết tôi đi
-Ngươi…( Tam Vương tức giận) các ngươi nghe cho rõ đây nếu để cho chủ nhân của các ngươi biến mất lần nữa,ta sẽ giết sạch sẽ…( tôi nghe lời nói sắc lạnh của anh ta mà thấy kinh hãi)…
Anh ta vụt biến mất tôi ôm mặt khóc lớn…
Tiểu đơn: Chị đừng khóc,ngài ấy k như chị nghĩ đâu,ngài ấy đã sát giới giết Trần Vân vì chị đấy,chị đừng nói những lời làm ngài ấy buồn nvay nữa
-Tôi chỉ biết lúc tôi hoạn nạn nhất anh ta chưa bh có mặt,anh ta còn bận bên người khác…
-Đừng khóc nữa mang thai nếu khóc nhiều sẽ ảnh hưởng em bé đấy…
Tam Vương ngồi bên hồ gẩy đàn cứ nghĩ đến lời Lam ông ta lại gẩy nhanh hơn cá trong hồ bị tiếng đàn réo rắt đến nỗi chết lả tả…
Vũ Khả: Vết Thương của người thế nào rồi ạ…
-Ta vẫn ổn
-Tiểu Đồng nói thoa cái này lên để tránh để lại sẹo à ( cởi áo Tam Vương vết do gió cứa khắp thân thể đang rỉ máu)…ôi trời vẫn còn rỉ máu mà sao ngài lại k thấy đau là sao?
-Vũ Khả này tên Vua Miêu đó hắn chắc chắn đang có vấn đề nhằm vào ta,ngươi hãy âm thầm bảo vệ Lam ta k muốn sự vc k hay nào xảy ra lần nữa vì chính ta đôi khi còn k điều khiển dc bản thân mình…
-Lam cô ấy vẫn trẻ con nên sẽ không hiểu cho ngài,nhưng mỗi lần cô ấy có chuyện ngài lại mất ma thuật điều đó rất nguy hiểm
-Đúng vậy ta sợ lại có ngày ta không thể bảo vệ được cô ấy ,ta hối hận khi đã để cô ấy lại đây nhưng giờ quá muộn rồi,cô ấy đã mang thai rồi ta k còn cách nào khác là phải giữ cô ấy như một quả trứng sợ vỡ sợ nứt…
-Thần hiểu ý người,thần nhất định sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình
-Chân của cô ấy ta đã đưa về hồ sen ngày mai chỉ cần để cô ấy ngâm xuống đó 3 ngày là sẽ hoàn thân được.
-Vâng
-Còn nữa cô ấy thích ăn pizza ngươi hãy đi mua về ( Dặn dò kĩ càng)
-Thần biết rồi,sao ngài k chủ động làm
-Ta không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra cái ta mong muốn đó chính là cô ấy sẽ sinh con an toàn.
-Vâng dưới triều đang ép Vua phải có hình phạt cho ngài vì đã sát giới ,Vua vẫn bảo vệ ngài nên có lẽ rất khó xử
-Mai ta sẽ giải quyết,ngươi cũng mệt rồi về nghỉ đi…
Tại Hầm Mộ
Thái Hậu: Sao linh khí của con lại bị mất một nửa vậy
-Do con làm chưa tốt
-K đúng con đã dùng chúng đi đâu
-Mẹ…con muốn nhanh trở về ,con cần làm một thứ mà cả đời con chưa bh mong muốn trở về như lúc này…
-Được mẹ nhất định sẽ tụ đủ linh khí cho con ngày đêm để con của mẹ có thể trở về
-Trái tim của con k cần tìm nữa
-Tại sao vậy con
-Tam Vương ơi là Tam Vương nếu thật sự như ta nghĩ thì ngươi có điểm yếu rồi đấy ( Bát Vương cười lớn vang vọng cả khu núi rừng)…
Tôi chỉ nằm ăn và nghe Tiểu Đơn đọc truyện đến phát chán
-Chị muốn ra ngoài
-Vậy để em đưa đi,đằng nào lát cũng phải ngâm chân dưới hồ sen để chân hoàn thân
-uk Trần Vân đó chết thật rồi sao
-Đúng vậy cô ta đáng chết mà
-Chính tay anh ta giết người sao
-Sao lại nói là giết người,mà là do cô ta chuốc lấy…
-Thôi chị chả nghe đâu…
-Chị đừng giận Tam Vương,ngài ấy khi trở về tìm chị thân thể bị thương nhiều lắm và em nghĩ ngài ấy yêu chị đấy ( tôi bịt mồm Tiểu đơn)
-Đừng nói bậy anh ta nghe được thì chết đấy
-vâng em quên mất
-Miêu Lan con nhỏ đó nếu là nó âm mưu thì chị xé xác (nói oai làm dc gì)…
Tại Hoàng Cung…
Quan: Xin điện hạ đưa ra phán quyết cho Tam Vương…
Vua: Ta…
Tam Vương: Ta sẽ theo luật mà bị xử phạt…
Vua: Nhưng mà anh…
Tam Vương: Lập tức thi hành đi…
Tam Vương bị đưa ra bên ngoài tay chân bị trói lại những loài hoa độc bò lên gai chi chít quấn quanh Tam Vương,đến nửa người Tam Vương ộc máu mồm nhưng mặt vẫn tỏ vẻ không sao…Cứ vậy chúng quấn và siết qua đầu…
Hình phạt dành cho sát giơi là 1000 loài hoa độc quấn và đâm vào lục phủ ngũ tạng có nhiều người không chịu nổi đến vòng quấn thứ 2 đã chết tại chỗ,Tam Vương hiện đang bị 1000 loài hoa quấn siết tóm lấy thân thể…ăn sâu vào thể xác…
Ngũ Vương nhìn Tam Vương cười bất chợt thấy Tam Vương cười lại hắn sợ hãi
Lão Quân: Hắn k bị gì cho lắm
Ngũ Vương: Con đang tự hỏi ma thuật của hắn đến mức nào rồi…hắn thật sự đáng sợ lắm rồi…
Tam Vương trở về Phiêu Cung với đầy máu trên thân thể…qua cầu thấy Lam đang đùa với tiểu đơn ở dưới hồ,mồm anh ta ộc máu ra nhưng vẫn nhìn Lam…
Tiểu Đồng: Ôi trời ngài
-Đừng nói lớn ( sợ Lam nghe thấy) cô ấy hôm nay thế nào rồi
-Ngài hỏi ngài trước đi con quỷ nhỏ kia vẫn khoẻ ăn tốt ngủ tốt
-Vậy tót rồi ( Tam Vương cười ánh mắt ông ta thấy Lam như thấy được sự yên bình)…ta về trươc đây …( biến mất trong thân xác đầy máu)…
Tôi nhìn về phía phòng của Tam Vương k có ánh đèn,anh ta đi đâu mà mã chưa về nhỉ,kệ không quan tâm…(tôi lắc đầu)
Vũ Khả: Pizza về đây nóng hổi vừa thổi vừa ăn nào
Tôi mắt sáng lên
-Sao anh biết tôi thích món này vậy
Vũ Khả: Tự nghĩ đi ( gõ trán tôi)
Tối đến trước khi ngủ tôi cũng nhìn về phía phòng anh ta,lòng bảo k nghĩ nhưng vẫn cứ nghĩ,dù sao hắn cũng là bố của con mình,con à sau này lớn đừng giống bố của con nhé,rõ ràng anh ta nói dối mẹ mà còn giận lại mẹ…
Tam Vương đứng bên ngoài cửa trong bộ áo choàng,ông ta ngồi xuống cửa Tiểu Đơn định hô Tam Vương lắc đầu…chờ bên cửa cho đến khi Lam ngủ ông ta vào giương xoa lên bụng rồi cười khi thấy Lam ăn no ngủ say…ông ta ngồi tựa vào giường…
“Nếu tình này quá trống vắng, ta nguyện cùng ngươi say một giấc mộng để chuộc lại nước mắt của ngươi,con đường này có bao lâu Phiêu Cung này có bao xa ta cũng sẽ nắm tay ngươi dù là đến cõi vĩnh hằng,đừng hoảng sợ vì dù cho có định sẵn là lưu lạc ta cũng nhất định ở bên ngươi”…( nói rồi cười nhẹ biến mất)
Tôi nghe thấy hết nhưng k mở mắt,tôi lấy tay ôm lên miệng đến khi Tam Vương đi tôi mở mắt nước mắt rơi…” Định sẵn là lưu lạc” anh nói vậy tại sao tôi lại thấy buồn thế này…tên khốn đêm rồi đến nói mấy câu làm người khác phải buồn…
Hôm sau tôi dậy sớm nấu canh thấy Tiểu Đồng ấp úng nói vs Tiểu Đơn…
Tiểu Đơn: Vậy bh phải sao đây ạ
-Cứ nghĩ sẽ k nặng nhưng 1000 loài hoa độc thì cô bảo ép độc ra đến bao giờ,ngài ấy đến canh cũng k ăn thì sức đâu kháng cự lại vs độc,Vũ Khả gõ cửa cũng k mở…kb thế nào rồi
Tôi quay đi chạy một mạch tới chính điện Phiêu Cung cửa đóng ,tôi gõ cửa …
-Là tôi đây anh mở cửa đi tôi muốn thấy mặt
Tam Vương bên trong mặt nhợt nhạt cố dậy lau mặt,cài cúc áo tỏ ra bình thường ra mở cửa…
Tam Vương: Sáng này ra sao k đi tập thể dục đi ngươi ồn ào gì vậy ( Tôi nhìn chăm chú) ta đang bận về đọc sách đi
Tôi thấy áo thấm máu…tôi chặn cửa
-Anh ốm rồi ( sờ tay lên trán anh ta rồi sở lên trán tôi) cơ mà vẫn mát mát ( Tam Vương gục trên Vai tôi) ơ…( khuôn mặt ngài như đứa trẻ bất giác tôi ôm) anh sao vậy
Vũ Khả: Mau vào trong k dc lộ ra ngoài…
Tiểu Đồng bê nước gì đó vào họ cởi đô của Tam Vương nhìn thân thể đầy vết tích tôi sợ đến k nói nên lời…
Tiểu Đồng: Ngài ấy cứ buồn bã bỏ ăn vì cô đấy
Vũ Khả: Thôi nào bh là vc trách móc à,Lam kb k có tội…
Tiểu Đồng: Ngài ấy chưa bh bị nặng như vậy,vì cô mà bị gió cứa,vì cô sát giới rồi bị phạt 1000 loài hoa độc cứa vào cô chịu dc k?
Vũ Khả: im đi ( quát lên)
Tiểu Đồng: Hnay dù Tam Vương có phạt tôi cũng phải nói,cô chỉ biết nghĩ là ngài ấy k đến cứu cô chứ k nghĩ vì sao ngài ấy k đến cứu được,k cứu mà cô có chân đi mà giờ còn sống à,cô ích kỉ ( tôi khóc lác đầu)
-Tôi kb anh ấy bị như vậy
Vũ Khả : Lam ra ngoài đi ,chúng tôi cần chữa vết thương cho ngài ấy nhưng Tam Vương của tôi vết thương ngoài cũng k đau bằng vết thương lòng đâu?ngài ấy đã tổn thương quá nhiều rồi…
Tôi ra ngoài cửa ngồi ôm mặt khóc
Tiểu Đơn: Ngài ấy đêm nào cũng ngồi ở cửa chờ chị ngủ,sáng ra Tiểu Đồng đã thấy ngài ấy nấu canh sen cho chị ăn rồi dặn tiểu đồng mang đi …
-Tôi sai rồi Tiểu Đơn,tôi thật ấu trĩ,ngài ấy chắc đang đau lắm ,vết thương rất nhiều
-Chị kb mà…k sao đâu đừng khóc nữa mà ( tôi nấc nghẹn lên)
-Tôi sai rồi ,chúng tôi ở bên nhau cái gì cũng là sai cả…ngài ấy máu chảy rất nhiều ( tôi khóc lớn)…
Lát sau thấy Vũ Khả và Tiểu Đồng ra
Vũ Khả: Mắt đỏ vậy,cô về đi ngài ấy cần yên tĩnh
-Nhưng…
Tiểu Đồng: Về nghỉ ngơi đi ngài ấy k sao đâu …
Tôi về rồi giả vờ nằm ngủ đến xế chiều nhìn hoa đào rơi bên ngoài tôi bật dậy chạy tới chỗ Tam Vương…cứ chạy trên cây cầu hoa sen nở rộ trong hồ thấy Tam Vương đang đứng nhìn sen trên cầu…tôi chạy thật nhanh tới ôm lấy Tam Vương…
Tam Vương giật mình khi thấy Lam ôm chầm…
Lam: Em sẽ không làm anh buồn nữa đâu
Tam Vương cười
-Ngươi lại nói linh tinh gì vậy?
-Em nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho anh ( Tam Vương tắt nụ cười hôn lên trán Lam)
-Hạnh phúc …( nhắc lại từ rồi suy nghĩ)…
Đưa Lam trở về thế giới của Lam ngồi tại nhà hàng nơi mọi lần hai người ăn uống…
Tôi rót rượt nâng ly
Tam Vương: Ngươi đang mang thai đấy
-Rượu này tốt tiêu hoá tốt mà ( tu ực phát hết)
-Bụng cũng to rồi ngươi sao k thấy lên kg vậy
-Tiểu Đồng nói 1 tháng nữa là sinh ở chỗ em 9 tháng mới sinh mà ở đây 2 tháng đã sinh rồi…
-Con của ta đừng ví với trần tục…
-Rồi rồi ý anh là em trần tục à ( bĩu môi)nào cạch nào nhớ nhé sau này hãy nhớ cái nhà hàng này nếu có lỡ như chúng ta gặp lại
-Ngươi đi đâu mà phải gặp lại
-Đấy là em dự đoán nếu như có ngày chúng ta xa nhau
-K có nếu như vì điều đó sẽ k xảy ra ( tôi cười tủm)
-Được đàn ông phải thế chứ ( chúng tôi nâng ly cạch rồi nhìn nhau cười) …
Ăn xong tôi đi ì ạch con đạp lồi cả bụng lên..
Tam Vương: Lên đi ( tôi ngơ ngác Tam Vương tóm tay cõng tôi đi trên con đường Paris ngập nắng)…
-Em muốn ăn thịt nướng
-Ta hết tiền rồi
-Sao lại hết tiền
-Thì là hết chứ sao ( nói vậy nhưng vẫn ra mua đưa cho người bán 1 viên đá nhỏ)
Bán: Gì vậy tôi chỉ lấy tiền
Tam Vương: Bán cái này đi ông sẽ k phải bán thịt ở lề đường nữa,con cái ông sau này sẽ thành đạt.
Bán: Cậu thanh niên tôi k bị lừa đâu…
-Tôi chỉ lấy 1 xiên thịt cho vợ tôi và đổi lại cái đó …( thấy tôi bầu bán hàng tặng 1 xiên)
-Tôi tặng bà bầu
Tam Vương: Tính của ngươi sẽ đem lại nhiều may mắn cho ngươi cầm lấy ( Tam Vương đặt viên đá lên bàn)…
Tôi vừa ăn vừa hỏi
-Đá ý là đá gì vậy
-Kim cương dưới hồ sen ( tôi nuốt k trôi thịt)
-Lãng phí chúng ta sắp có con rồi đừng lãng phí chứ…( Tam Vương thở dài)
Thấy dàn nghê sỹ hát trên phố Tam Vương đứng nghe rồi thấy Lam im im
Tam Vương: Ngươi sao im lặng vậy ( thấy tay buông thõng Tam Vương cười) ngủ nhanh vậy…
Tuyết Rơi xuống Tam Vương đội mũ lông lên đầu Lam rồi cõng dưới trời tuyết…cứ đi đi mãi mà không mệt mỏi…Chỉ cần ở bên ngươi ta không còn thấy mệt mỏi
Lam: Bốc phét ( nói mơ khiến Tam Vương giật mình)… Ông ta lắc đầu cười…
Vũ Khả nhắn qua tâm..
Vũ Khả: Ngũ Vương nói hắn muốn gặp người
-Ta rất bận
-Người bận ở đâu vậy…
-Ta bận cõng lừa,truyền lệnh của ta từ nay đến khi Lam sinh con không dc xuất hiện kẻ lạ Miêu Lan trục xuất khỏi Phiêu Cung,1 con chim lạ cũng k dc lọt qua…
Vũ Khả: Xin Vâng
Tam Vương sờ lên má Lam rồi lại tiếp tục cõng Lam trên con đường đầy tuyết này,chỉ mong tuyết rơi trắng con đường,rơi trắng bầu trời nhưng đừng phủ xoá tâm hồn của đôi lứa.
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!