Cô Dâu Thứ 9 - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1066


Cô Dâu Thứ 9


Phần 4


Tôi là Tú một cô gái 23 tuổi với nhiều hoài bão…vậy nhưng cuộc đời đã sang ngã rẽ mới khi tôi chỉ mới 23 tuổi đã mắc căn bệnh ung thư…tôi k những k chết mà còn khỏi bệnh kể từ ngày tôi gặp người đó…

Khi tôi cởi bỏ quần áo ngay trước mặt người này tất cả cánh hoa hồng trong vườn bao quanh lấy tôi…người đan ông đó tôi thấy vụt biến mất…tôi thấy ông ta đứng trên mái nhà nhìn xuống bên dưới nơi tôi đang đứng…

Bạch Kì: Hồng trần chính là thứ giết chết con người …

Tôi: Ông không phải con người …( tôi sợ hãi khi thấy sự biến mất rồi lại xuất hiện của ông ta)

Bạch Kì: Cô gái quả là đứa trẻ có hiếu,khi mà cha của cô đẩy cô vào nguy hiểm chỉ để quay lại khoảnh khắc khi ta tái sinh,ông ta đã quên đi cô là con gái ông…

Trong đầu tôi hiên lên hình ảnh cha yêu thương mình từ bé

Tôi: K đúng bố rất yêu tôi…ông rất yêu thương tôi…làm ơn tha cho ông ấy…

Bạch Kì: Con người thật ngu ngốc…

-Ông nói gì cũng dc ngu cũng dc,tôi chỉ cần cha tôi dc sống,tôi nguyện dâng cả linh hồn mình cho ông…

Bạch Kì cười vang cả bạch phủ…

Khắc Hưng: Cô gái ấy hơi vô phép những xin người hãy tha thứ vì nhỏ tuổi hơn nữa cô ấy chính là cô dâu thứ 9 …cô gái đã có công thức tỉnh người…

-Khắc Hưng

-Dạ

-Thế giới của các ngươi điều gì đau đớn nhất đối với con người

-Dạ cái đó tiểu nhân thật sự không biết có lẽ đau đớn nhất chính là thấy người mình yêu bị tổn thương…

-Vậy à…người mình yêu ( nói rồi suy nghĩ) yêu…

Tôi kéo áo lên rồi thấy mình đã đang đứng trước nơi cha tôi bị treo cổ…

Liên Hoa: sao rồi

-Em đã gặp ông ta nhưng ông ta biến mất theo những cánh hoa như một cơn gió vậy…k hiểu em mơ hay thật nữa nhưng người đó với gương mặt trắng như xác chết và lạnh…rất lạnh…

Lệ Hoa: Đúng người đó rồi…

Tôi nhìn Lệ Hoa rồi người phụ nữ áo đỏ đi tới …cô ta dẫm tới đâu hoa hồng đỏ leo theo tới đó…

Hồng Kì: Đến giờ hành hình

Tôi: Không…bố..

Tôi thấy dây đứt dần phía dưới là mặt biển vs những con cá mập đói…

Chiếc dây bị cắt bỏ tôi thấy bố rơi xuống những con cá mập đói bâu xé vào bố…chỉ trong chớp mắt bố tôi bị những con cá mập xé xác ngay trước mặt tôi…máu bắn lên mặt tôi khi tôi đang lao xuống thì hoa hồng đỏ phủ kín mặt biển lấp đi…tôi hét lên rồi lấy tay đào thì chỉ thấy đất và đó không phải là nước…biển đã hoàn toàn hoá thành đất…tôi cào bới đến nỗi đất xé vào từng đầu kẽ tay…máu chảy ra tôi vẫn cố cào …những cái gai hoa đâm vào cũng không khiến tôi đau đớn như bây giờ…tôi chứng kiến bố mình chết một cách đau đớn…Bố…

Tôi ngồi cào mãi cào mãi hai tay đầy máu nhưng chỉ thấy đất,biển đâu rồi…

Lệ Hoa: Tú…đi thôi,tôi đưa cô về

-Tôi phải nói sao với mẹ bây giờ,làm ơn nói cho tôi biết đi,tôi phải làm sao …

-Quên hết chuyện ở đây đi,đó là lời khuyên tốt nhất dành cho cô…

Tôi đấm tay lên ngực mình khóc nghẹn…

-Tôi…tôi tại sao lại lấy hắn,kẻ giết chết bố tôi…hắn là ai vậy…tại sao lại để tôi gặp người đó…

Tại Hồng Kong

Bang phái xã hội đen lớn nhất bao vây tộc Miêu …tên cầm đầu ngồi trong xe hút thuốc rồi cười noi “ Bọn ngu dốt chúng nó không biết là chúng nó đã động vào ai đâu,tộc Miêu là cái thá gì,danh gia vọng tộc à,đêm nay tao cho chúng mày tắm trong máu”…

Bên trong tộc Miêu con cháu và trưởng tộc cúi lậy một bông hoa hồng trắng …

Trưởng tộc: Xin người hãy cứu lấy gia tộc nô bộc hèn mọn này…làm ơn hãy cứu lấy gia tộc con ,con cầu xin người,xin hãy cứu lấy những nô bộc hèn mọn này…

Cháu gái: Ông ơi sao chúng ta cứ phải cúi lậy bông hoa này vậy…

-Cháu ngoan chúng ta kiếp này hay những kiếp khác mãi mãi là nô bộc của bông hoa này…sau này lớn cháu sẽ hiểu…

Bên ngoài: Bọn xã hội đen xong vào nhà rồi ạ…

Trưởng tộc quay lại cúi lậy bông hoa…

Trường tộc: xin bán linh hồn cho người mãi mãi chỉ xin hãy cứu lấy gia tộc của con…

Đám xã hội đen lao vào chém người của tộc Miêu,máu chảy khắp dinh thự…Trưởng tộc Miêu ôm cháu gái ra sau rồi cầm súng chĩa vào mấy tên áo đen lao tới…

Trưởng tộc: Chúng mày là bọn hèn mọn

-Ái chà lão già,có cháu gái xinh nhỉ

-Câm miệng

-Lão là cái thá gì mà bắt người khác câm,sắp chết đến nơi rồi còn to miệng…

Một tên đằng sao lao tới tóm lấy súng của Trưởng tộc rồi ghì ông lão

Ông lão: Chạy đi

Cháu gái: K cháu k đi đâu cả,cháu báo cảnh sát ( rút điện thoại rồi run run một tên tóm lấy tay)

-Xinh ngon phết ,dùng dc

Ông lão: Mấy lũ chó sao chúng mày dám…

Mấy tên lao vào đấm đá ông cụ…

Cháu gái: K dc động đến ông…

Ông lão bật khóc khi thấy cháu gái bị chúng xàm sỡ…

Ông lão: bọn khốn

một tên dơ súng bắn thẳng vào đầu ông lão…cô gái gái hét lên…

-Ông…

Những cánh hoa đỏ bay xuống …mấy tên ngơ ngác nhìn thấy đột nhiên trc mặt một ngươi phụ nữ mặc bộ đỏ…trên ngực gài bông hồng đỏ…

“ Cô ta vào đây bằng cách nào vậy”

Hồng kì: Ta nhân danh đấng tối cao của Bạch Phủ đến bảo vệ tộc Miêu theo như thoả thuận…tộc Miêu sẽ được bạch phủ bao bọc…

Hồng kì với tay đến bông hồng trắng nâng niu rồi đặt vào hộp kính…

Đàn ông” con này nó điên à,lải nhải linh tinh”

Bọn chúng cầm súng bắn vào hồng kì nhưng k thấy phản ứng,cũng k đổ chút máu nào…

Bọn chúng sợ hãi “ Nó là ai vậy”

Bên ngoài những xác chết vừa bị bắn chết đứng dậy bao vây lấy mấy kẻ áo đen…chúng sợ hãi…

Hồng Kì: Cô gái lại đây…nắm lấy tay ta…

Cô gái: Cô thiên thần xin hãy cứu ông của cháu

-Ta k phải thiên thần…ta là người đem đến cái chết và nỗi sợ hãi cho con người…

Tên cầm đầu băng xã hội đen sốc khi nghe tin người của bạch phủ và cả người của họ đều chết…k có chút dấu vết nào chỉ thấy nhắn là người của Bạch Phủ đã tới…( xem video mà hắn sợ hãi khi thấy súng bắn vào người áo đỏ mà k phản ứng rồi biến mất trong chớp mắt)

Tên cầm đầu nắm chặt tờ giấy” Bạch Phủ” dù là tận cùng góc biển tao cũng phải tìm cho ra cái bạch phủ đó là cái chết tiệt gì…chúng chắc chắn có thể khiến tao mãi mãi k chết…

Tôi bị họ tống cổ ra ngoài,lang thang trên đất Nhật Bản tôi như kẻ vô hồn…lưng đeo balo hai tay đầy máu …đến hàng cây anh đào tôi dừng lại nhìn lên trời rồi tự hỏi lòng rằng tôi liệu có thể sống tiếp khi đã chứng kiến tất cả…vắt chiếc khăn lên cành cây,tôi định sẽ tự vẫn thì tiếng quát lên của Lệ Hoa

Lệ Hoa: Khoan đã…cô điên à…tại sao nghĩ dại vậy

-Tôi muốn chết,tôi k muốn sống nữa

-Ai cho cô chết

-Tôi thích chết

-Nói hay nhỉ…cô là vợ của chủ nhân bạch phủ thì sao có thể chết được…

-Hắn giết bố tôi còn đuổi tôi đi,cả đời này tôi sẽ k tha cho hắn…có làm ma cũng về bóp cổ hắn

-Hâm thật,biết ngài ấy là ai k,ma còn k dám đến gần đấy chứ gì dám doạ…

-Hắn là ai

-Ngài ấy chính là chủ nhân bạch phủ

-Nói như chị em cũng biết

-Tôi chỉ biết đến đấy,tóm lại ngài ý đã chết từ cách đây rất rất lâu rồi

-Vậy chuyện ma là có thật à

-Ngài ấy kp ma…ngài ấy là một thứ gì đó giữa khoảng trống của trời đất,tôi chỉ biết ông tôi bảo vậy…

-Vậy là tôi cũng k thể giết dc hắn

-Phải …ngài ấy là bất tử…

Tôi treo cổ lên buông thõng tay nhưng k có cảm giác chết nghẹt ở cổ,vẫn rất bình thường

Lệ Hoa: Tôi bảo mà cô đã là vợ của ngài ấy thì k thể chết,cũng k thể đi đâu khác dc

-Ý chị là em phải sống vs kẻ giết hại cha mình

-thật ra ngài ấy có thể làm người chết tái sinh mà,tại sao em k dùng sắc đẹp của mình để khiến ngài ấy làm bố em tái sinh…

-Liệu dc k.???

-Được chị tin ở em

-Còn em k tin ở mình cơ…em kb nịnh cũng kb cách lấy lòng đàn ông…

-Theo chị…về phủ thôi…tự dưng bị đuổi khỏi chỗ hoa có gai đó chứ ai đuổi đi mà sách balo đi

-Em phải gọi về cho mẹ đã

-Sáng mai rồi về cũng dc…

-Em còn chưa book vé

-k cần vé …

Tại hoa viên

Hồng kì: Tiểu nhân đưa người sót lại cuối cùng của tộc Miêu đến rồi ạ…cô gái cô tên gì

-Miêu Lan…Miêu Lan chính là tên tôi

Hồng kì: Bước tới cúi chào đi

Miêu Lan thấy một bông hồng rất đẹp trên bàn…

Miêu Lan: Miêu Lan xin chào…( ngó k có ai)

Hồng kì: Ngài ấy đang ngủ …chúng ta sẽ quay lại sau,tôi sẽ đưa cô đi nghỉ ngơi…

Miêu Lan: Còn ông tôi,chị nói chỉ cần gặp dc ngài ấy thì có thể xin tái sinh cho ông tôi mà

-Cái này…còn dựa vào bản thân cô…hãy dùng sắc đẹp của mình hoặc tài trí của mình để khiến ngài ý cho ông cô tái sinh…

-Miêu Lan hiểu rồi…

Tôi và Lệ Hoa đi qua Hồng kì…phía sau hồng kì có cô gái trẻ rất xinh chúng tôi nhìn nhau như có gì đó rất lâu…

Lệ Hoa: Đi thôi nào…

Đi một đoạn gặp Khắc Hưng…

Lệ Hoa: Anh …giúp em dc k nài nỉ đấy

khắc hưng: K dc anh k thể giúp em được

Lệ Hoa: 15 nghìn đô

Khắc Hưng: Anh thiếu gì tiền

Lệ Hoa: 20 nghìn

-Thôi k nc nữa

-50 nghìn nào

-Ok ngài ấy đang ở bên cửa phía đông

Lệ hoa: Đúng là anh chỉ tiền tiền tiền thôi…đi đi cơ hội đến rồi…

Tôi gật rồi đi một vòng thấy cửa nào cũng đề là cửa phía đông,trời lạnh mà tôi chạy đến nỗi vã mồ hôi rồi vô tình dẫm lên cây hồng trắng rất to…cây nhúm lại như ra vẻ khó chịu…

Tôi mệt ngồi xuống rồi buồn bã nói chuyện với cây hoa…

Tôi: Tôi cả đời chẳng biết lấy lòng đàn ông…cũng kb phải làm thế nào nhưng tôi muốn đưa bố trở về bên mẹ…dù có chết cũng muốn người thân của mình hạnh phúc…hoa ơi mày có bao giờ muốn người thân của mày hạnh phúc không…tao thì có…tao nhớ gia đình của mình…

Tôi rơi nước mắt rồi đứng dậy đi tìm người đàn ông đó …cứ đi đi mãi trong vườn hoa dài bất tận này

Lát sau Khắc Hưng thấy bạch kì áo có vết bẩn như vết dẫm chân …

Khắc hưng: Ô áo ngài bẩn rồi sao lại vậy nhỉ

bạch kì: chó dẫm…

Khắc hưng: ơ nhưng trong phủ làm gì có chó nhỉ…à tôi đã cho người phá hang động ở dãy núi phía tây Ma cao rồi ạ

Chớp mắt Khắc Hưng thấy mình đang đứng trong hang động ở Ma cao…

Khắc Hưng: Ngài chẳng bao giờ báo cho tiểu nhân cả ,cứ thích là đi thôi…

Khắc hưng bị cánh hoa che mồm vì tội nói nhiều…

Vào sâu bên trong hang động…một bông hoa hồng xanh rất đẹp bên trong hang động…thấy bạch kì bươc tới bông hoa biến thành một chàng trai cao lớn vạm vỡ

Lục kì: Người đã trở về rồi…

-Ta rất vui khi thấy các ngươi đều ổn

-xin hãy cứu Ngọc Kì…cô ấy hiện đang…

Bạch kì: Cô ta vi phạm luật mãi mãi k dc tái sinh,kẻ nào còn nhắc lại …giết…

Tôi đi tìm ông ta cả tuần trong phủ đều bặt vô âm tín…

Lệ Hoa: sao rồi vẫn k thấy à

-Vâng…người k thấy thì quyến vs rũ kiểu gì dc

-mai gặp dc rồi

-Mai ngày gì vậy

-Mai là lễ sắc phong mà,em là vợ của ngài ấy ,là vợ thì phải sắc phong theo nghi thức

-Lại còn vậy ạ

-Chứ gì nữa…cái gì cũng phải rõ ràng cháu của tộc Miêu và tộc Vũ cũng dc sắc phong

-Vũ là chim à chị

-uk đại loại là vậy

-Vậy là hắn cưới thêm vợ

-Uk đó là quy tắc rồi khi bán linh hồn là phải kết hôn,hai tộc đó nguyện bán linh hồn cho ngài ấy r

-Sao em k bán mà vẫn phải cưới

Hai người hầu gái cứ cười tủm

Lệ Hoa: E ngốc thật đấy có muốn cứu cha mình không,quan trong là em đã dc cưới ok

-Rồi e biết rồi chỉ cần cứu dc bố em làm tất…

-Tốt…nghe chị…

Bên kia phủ nơi Miêu lan đang ở

Hồng kì: Em sẵn sàng chưa

-Em sẵn sàng rồi chị,chỉ cần cứu dc ông em là em k màng vc gì cả

-Tộc Vũ vì để lấy lòng đã dâng linh hồn của con gái ông ta cho ngài ấy…mai cô ta cũng dc sắc phong…còn quan trọng nữa là vợ của ngài ấy

-Ngài ấy có vợ ạ

-Phải…cô ta chính là mối lo lớn nhất…

-Sao chị lại giúp em

-Khi xưa tộc Miêu đã có quan hệ sâu sắc vs tộc hồng của chị…chị sẽ giúp em hết sức…

Khắc Hưng nghe thấy cả hai bên nói chuyện liền bịt tai

Khắc Hưng: Thà người đừng cho tiểu nhân cái tai thính này…nghe nhiều đau hết đầu,chuẩn bị có cuộc chiến hậu phủ rồi…

Lục Kì: Vui mà…ngài ấy có bh quan tâm đâu…chỉ là ngài ấy cần linh hồn mà thôi…

Cả đêm tôi khó ngủ…mò mẫm ra vườn hoa ngồi nhìn trời rồi thở dài…

-Mai lại gặp hắn,muốn gặp để xin xỏ nhưng nhìn cái mặt trắng như xác chết đó là k thích chút nào…

Tú nói rồi nằm ngủ quên ngoài vườn hoa…Bạch kì ngồi ngay bên cạnh nhìn những con đom đóm đang bao quanh Tú…thấy tiếng vỗ tét vào mặt khiến ông ta giật mình…Tú mắt vừa nhắm tay vừa đập vào mặt đập muỗi…” cắn tao này”…

Hôm sau tôi xuất hiện vs gương mặt chi chít muỗi đốt…Lệ Hoa gào vào tai…

Lệ Hoa: Ôi trời ơi,sao lại thế này…em thật quá đáng

Tôi lấy bông bịt tai rồi nhìn nhân viên trang điểm đắp phấn lên mặt cũng k hết vết muỗi đốt…

Chiếc áo dài trắng tôi chọn mặc được khoác lên…tay cầm bông hoa hồng trắng

Lệ Hoa: Ngài ấy là bạch kì…hoa hồng trắng…

-Anh ta trắng thật mà…

Lệ Hoa: Bạch phủ đối vs thế giới bên ngoài là một doanh nghiệp tư nhân…thế nên sẽ có rất nhiều khách mời nên…( đang nói thấy Tú ngủ) nghe k

-Em có mà …( ngái ngủ)…

Ra bên ngoài đi qua cây cầu trong chiếc ao dài trắng…tóc rất dài…tôi tay cầm bông hoa trắng đi qua cầu…thấy Miêu Lan và Vũ lệ đã đến từ trước…tôi lầm bầm “ mình đến muộn rồi hay sao nhỉ”…

Miêu Lan: Em chào chị ạ

vũ Lệ: đây là chị cả phải k ạ

Tôi: Cái này…đừng gọi vậy tôi ngại lắm…

Lục Kì: Ngài bạch kì đã tiếp khách bên ngoài xong rồi giờ là lúc động phòng…xin các tiểu thư bốc thăm…

Tôi: Ông ta cũng động phòng dc á…

Tất cả bọn họ nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ…tôi ngại chọn đại một cánh hoa…

Lục kì: Ném cánh hoa xuống dưới…số lẻ động phòng,số chẵn ngày mai đi tiếp khách vs ngài ấy,cả lẽ cả chẵn thì k dc gì…

Tôi bật cười khi nghe lục kì nói,ném cánh hoa xuống tôi mong là số chẵn…cánh hoa nổi lên số 9 của tôi…Miễu Lan số 10 còn vũ lệ 12…

Lục kì: Chúc mừng tiểu chủ nhân Cẩm Tú…

-Ơ tôi…

Lục kì: Đi nào…

Kéo tay tôi đi Lục kì nhắn

Lục kì: Này đáng lẽ số chẵn ngta cho lẻ đấy

-Tôi đâu có cần

-Lệ Hoa nhờ rồi ,này sau này nói tốt về tôi trc mặt Lệ Hoa nhé…

-k lẽ anh thích

-Uk yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi…đến rồi cầm lấy cái này,vào đó phải thay ra nhé Lệ Hoa dặn rồi…

Tôi thấy một toà nhà rất cao,hoa hồng phủ khắp xung quanh…vào bên trong tôi phải vắt cả áo dài lên cổ để chèo cầu thang…k hiểu a ta mỗi lần leo có khổ không chứ …lên đến trên cao tôi ngồi thở k ra tiếng…chiếc giường bằng hoa hồng trắng rất thơm…tôi mệt nằm rồi ngủ thiếp đi…lát sau tôi thấy ôm gì đó nặng nặng…mở mắt tôi thấy mình đang ôm ông ta…ông ta ngủ ngay ngắn hai tay trước ngực…tôi bật dậy ông ta tóm tay…

Bạch Kì: Sao ngươi k dám nhìn vào ta

-Tại…

-Tại sao

-Tại mặt ông trắng như xác chết nên tôi sợ…(tôi rụt tay lại…) với cả…( Bạch kì nhăn mặt cố nghe xem Tú định nói gì) với cả nam nữ chưa có gì vs nhau cứ nhìn mặt nhau mà làm gì ( nói xong tôi né né rồi định xuống giường)

-Vậy ngươi muốn có gì

-À tôi biết ông k phải con người nên sẽ k có dục vọng cũng k abcxyz được đúng k ( tôi cười gượng )

Bạch kì nhắn qua trí não với Khắc Hưng và Lục Kì

Bạch Kì: Cô ta nói abcxyz là gì?

Lục kì: Tiểu nhân cũng k hiểu ạ

Khắc Hưng: Khi đi học tiểu nhân dc biết đó là chuyện quan hệ tình dục của nam nữ,là khi nam cởi bỏ quần áo của nữ rồi

Bach kì: Im mồm…

Tôi thấy mặt ông ta cứ đần thối ra …tôi vừa quay đi ông ta vòng tay qua cổ tôi…vén tóc tôi sang bên rồi ngửi …cắn mạnh vào vai tôi chảy máu…

Bạch kì: Ngươi chính thức là người của ta…

Tôi quay lại định hỏi tại sao cắn bật máu vai tôi ra thì bất giác vô tình môi tôi chạm vào môi ông ta…tôi rụt lại thì ông ta giữ eo…tôi đã sai…hắn là kẻ có dục vọng…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN